Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 21
K
hu rừng có vẻ rất ma quái, và răng của Daphne đang đập vào nhau. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu không ai tìm thấy cô? Cảm ơn Chúa là cô đã mang theo cái bánh sandwich kẹp rau diếp và mứt cam.
Daphne Chạy Trốn
Lilly dựa vào lưng ghế và nghe tiếng kêu leng keng của chiếc chuông gió treo trên cây Tử kinh đang nằm bên cạnh hiên nhà. Bà yêu nhưng cái chuông gió, nhưng Craig rất ghét chúng và không để cho bà treo chúng trong vườn của mình. Bà nhắm mắt lại, cảm thấy vui vì các vị khách của B & B hiếm khi ghé thăm nơi yên tĩnh phía sau khu nhà này.
Bà cuối cùng cũng thôi không tự hỏi mình bà đã ở đây được bao lâu rồi. Khi thời gian đến lúc cần rời đi thì bà sẽ được biết. Và hôm nay đã rất vui. Khi bà nhảy trượt đến gôn nhà, Kevin đã dường như rất tự hào về bà, và trong buổi picnic, anh đã không cố tình tránh mặt bà như Liam đã làm.
"Đang trốn khỏi công chúng ngưỡng mộ bà à?”
Đôi mắt bà chợt mở, và trái tim bà lỡ một nhịp khi người đàn ông bà đã nghĩ đến rất nhiều tiến đến từ cửa sau khu B&B. Tóc ông rối bù, quần áo ông nhàu nhĩ như cái quần soóc kaki ông đang mặc và cái áo phông có cái túi hải quân ông đã mặc trước đó tại buổi picnic. Cũng giống như bà, ông đã không thay đồ sau buổi chơi bóng mềm đó.
Bà nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen đã thấy quá nhiều đó. "Tôi đang nghỉ ngơi hồi phục sau buổi chiều nay."
Ông ngồi xuống cái nệm trên ghế gỗ đỏ bên cạnh bà. "Bà là một cầu thủ bóng mềm khá tốt đối với một cô gái."
"Và ông là một cầu thủ bóng mềm khá tốt đối với một nghệ sĩ ẻo lả."
Ông ngáp. "Ai cho bà gọi tôi là một tên ẻo lả?"
Bà ngăn mình khỏi phải cười. Bà đã làm quá nhiều điều đó khi họ ở cùng nhau, và nó luôn khuyến khích ông. Mỗi buổi sáng, bà tự nói với mình bà sẽ ở lại trong phòng cho đến khi ông rời đi, nhưng bà lại muốn đi xuống cầu thang dù thế nào đi nữa. Bà vẫn không thể tin được những gì bà đã làm với ông. Nó như thể bà bị bỏ bùa mê, như thể cái xưởng vẽ bằng kính đó là một phần của thế giới khác. Nhưng bây giờ bà phải quay lại Kansas.
Bà cũng hơi tức giận khi ông đã trải qua bao nhiêu niềm vui một mình mà không có bà. Nếu như ông đã không cười với Molly, đã không tán tỉnh với Phoebe Calebow hoặc trêu chọc với những đứa trẻ. Ông là một người đàn ông thô lỗ, đáng sợ, và thực tế họ đã không sợ hãi ông bằng cách nào đó đã làm bà khó chịu.
"Đi tắm đi nào," ông nói. "Tôi cũng sẽ đi tắm, sau đó tôi sẽ đưa bà ra ngoài ăn tối."
"Cảm ơn, nhưng tôi không đói."
Ông đã phát một tiếng thở dài mệt mỏi và dựa đầu vào lưng ghế. "Bà cứ nhất định là quẳng tất cả chúng đi, phải không? Bà sẽ không để cho chúng ta một cơ hội chiến đấu."
Bà thả chân mình xuống và ngồi thẳng "Liam, những gì đã xảy ra giữa chúng ta là một sai lầm. Tôi đã ở một mình quá lâu, và đó chỉ là một cơn bốc đồng ngu ngốc của tôi thôi.”
"Chỉ là do thời gian và hoàn cảnh thôi, đúng không?"
"Vâng."
"Nó có thể đã xảy ra với bất cứ ai phải không?"
Bà muốn đồng ý, nhưng bà không thể. "Không, không phải với bất cứ ai. Anh có thể rất hấp dẫn nếu anh để tâm đến nó."
"Vậy là không nhiều người đàn ông. Em biết là có một điều gì đó giữa chúng ta, nhưng em lại không có đủ can đảm để nhìn nhận nó là gì."
"Tôi không cần phải biết. Tôi biết chính xác lý do tại sao tôi lại bị anh thu hút. Đó chỉ là một quy luật xưa cũ mà thôi.”
"Em có ý gì?”
Cô xoay tròn chiếc nhẫn của mình. "Tôi muốn nói rằng tôi đã từng ở hoàn cảnh đó và làm như vậy. Con đầu đàn. Con ngựa đực thiết lập quyền lực cai trị đàn. Vị Hoàng tử tốt bụng, người mà làm cho mọi rắc rối của Cô bé Lọ Lem biến mất. Người đàn ông như anh là điểm yếu chết người của tôi. Nhưng tôi không phải là một thiếu nữ không một xu dính túi, người mà cần một ai đó để chăm sóc."
"Cảm ơn Chúa. Tôi không thích một thiếu nữ. Và tôi quá yêu bản thân để có thể chăm sóc cho một ai khác.”
"Anh đang cố tình không hiểu ý tôi muốn nói.”
"Đó là bởi vì em đang làm tôi nhàm chán."
Bà sẽ không để cho sự khiếm nhã của ông làm phân tâm mình, đặc biệt là kể từ khi bà biết rằng việc đó đã được tính toán trước. "Liam, tôi đã quá già và đủ thông minh để làm cùng một sai lầm thêm lần nữa. Đúng, Tôi bị anh thu hút. Tôi bị thu hút theo bản năng bởi người đàn ông mạnh mẽ, dù cho bản chất của họ chà đạp lên người phụ nữ quan tâm đến họ.”
"Và ở đây tôi nghĩ rằng cuộc nói chuyện này không thể ấu trĩ hơn được nữa."
"Anh đang làm nó ngay bây giờ đấy. Anh không muốn nói về điều này, vì vậy anh đang coi thường tôi để cố gắng làm cho tôi phải dừng lại."
"Quá tệ là nó không hiệu quả.”
"Tôi nghĩ rằng cuối cùng thì mình cũng thông minh hơn, nhưng rõ ràng tôi đã không, hoặc tôi sẽ không cho phép anh làm điều này.” Bà đứng dậy từ cái ghế. “Nghe tôi này, Liam. Tôi đã sai lầm khi yêu một người đàn ông đầy kiểm soát một lần trong cuộc đời mình, và tôi sẽ không bao giờ làm điều đó thêm lần nữa. Tôi yêu chồng tôi. Tuy nhiên, Chúa ơi – đôi khi tôi còn ghét anh ấy nhiều hơn."
Bà ôm lấy mình, ngạc nhiên rằng bà đã tiết lộ một vài điều cho ông mà bà không thể thừa nhận được với chính mình.
“Anh ta có thể xứng đáng với nó. Anh ta nghe như thể là một gã chó chết vậy.”
“Anh ấy giống như anh vậy!”
"Tôi nghiêm túc nghi ngờ điều đó."
“Anh không nghĩ như vậy?" Cô chỉ tay về phía cái cây Tử kinh. "Anh ấy sẽ không để cho tôi có những cái chuông gió! Tôi yêu chuông gió, nhưng anh ấy ghét chúng, vì vậy tôi đã không được phép treo chúng trong khu vườn riêng của mình."
"Một quyết định chuẩn xác của anh ta. Chúng thật phiền toái.”
Dạ dày bà thắt chặt lại. "Để bản thân tôi yêu anh cũng giống như tôi yêu Craig thêm lần nữa vậy.”
"Tôi thực sự không bằng lòng với điều đó."
"Một tháng sau khi anh ấy qua đời, tôi đã treo một bộ chuông gió bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của tôi."
"Vậy thì, em sẽ không treo chúng bên ngoài cửa sổ phòng ngủ của chúng ta!"
"Chúng ta không có một cửa sổ phòng ngủ nào cả! Và nếu chúng ta có, tôi muốn treo bao nhiêu bộ thì tùy thích!"
"Thậm chí tôi đã rõ ràng yêu cầu em không được làm?”
Bà giơ tay lên trong thất vọng. "Đây không phải là về những cái chuông gió! Tôi chỉ đưa cho anh một ví dụ mà thôi!"
"Em sẽ không cho qua một cách dễ dàng. Em là một trong những người khơi dậy đề tài đó.” Bây giờ ông đã đứng lên. “Tôi đã nói với em tôi không thích những thứ chết tiệt đó, nhưng em đã nói em sẽ treo chúng lên dù có thế nào, đúng không?"
“Anh mất trí rồi.”
"Điều đó đúng hay là không?"
"Đúng!"
"Tốt." Ông thở dài bất lực. "Nếu nó quan trọng với em, thì cứ việc treo những thứ chết tiệt đó. Nhưng đừng hy vọng là anh không phàn nàn. Những tiếng kêu phiền nhiễu chết tiết. Và anh cũng sẽ mong đợi em làm một cái gì đó quan trọng với anh.”
Bà giữ chặt lấy đầu mình. “Anh đang cố khiến tôi điên lên với ý tưởng dụ dỗ của mình phải không?”
"Anh đang cố gắng để làm rõ mà thôi. Một trong những điều em dường như không thể hiểu."
"Khai sáng cho tôi đi."
"Em sẽ không để cho bất kỳ người đàn ông nào áp chế em, không bất cứ ai. Anh chỉ cố gắng, nhưng em sẽ không cho phép anh, và nếu anh không thể làm điều đó, không ai có thể. Em thấy không? Chúng ta không có vấn đề nào cả"
"Nó không đơn giản như vậy!"
"Còn anh thì sao?" Ông chạm vào ngực mình, và lần đầu tiên ông trông có vẻ rất dễ bị tổn thương. "Còn về điểm yếu chết người của anh thì sao?"
"Tôi không biết anh có ý gì."
"Có lẽ nếu em suy nghĩ về một ai đó khác nhiều hơn là chính mình, em sẽ!"
Từ ngữ của ông không chỉ trích như của Craig. Những lời nói của Liam chỉ có ý định thúc dục cô, không phải để làm cô tổn thương. "Anh thật quá đáng!"
"Một người đàn ông như anh phải nên làm là gì, hãy nói với anh. Anh không biết làm thế nào để ngăn mình dừng lại, và anh đã quá già để học nó, vì vậy anh đã bị bỏ lại ở đâu?”
"Tôi không biết."
"Phụ nữ mạnh mẽ là điểm yếu của anh. Phụ nữ cứng rắn, người mà không bị suy sụp chỉ bởi vì một người đàn ông không luôn luôn nói những gì họ muốn nghe. Ngoại trừ những phụ nữ mạnh mẽ mà anh đang yêu, không muốn ở bên cạnh anh. Vì vậy, anh bị bỏ lại ở đâu, Lilly?”
"Oh, Liam... Anh không yêu tôi. Anh–"
"Hãy có một ít niềm tin vào chính mình," Ông nói cộc cằn. "Vào người phụ nữ mà em đang trở thành.”
Bà cảm thấy bị mắc kẹt trong sự chân thực tàn nhẫn của ông. Ông đã không biết những gì mình đã nói. Cái con người ông đang thấy khi ông nhìn vào bà không phải là người bà đang cảm thấy bên trong.
Ông di chuyển đến cuối hiên, tay cho vào trong túi của mình. "Anh nghĩ em đã đóng sầm cánh cửa vào mặt anh đủ lâu rồi. Anh yêu em, nhưng anh cũng có lòng tự trọng của mình."
"Tôi biết điều đó."
"Bức tranh gần như đã hoàn tất, và anh muốn em nhìn thấy nó. Hãy đến nhà anh vào tối thứ Năm."
"Liam, tôi–"
"Nếu em không xuất hiện, anh sẽ không tìm gặp em nữa. Em phải đưa ra quyết định, Lilly."
“Tôi ghét tối hậu thư."
"Anh không ngạc nhiên. Phụ nữ mạnh mẽ thường làm vậy." Ông bỏ đi.
Kevin đã dành hai ngày tiếp theo cố gắng để bắt lấy Molly chỉ ở một mình, nhưng những chuyến đi của anh vào thành phố mua những chiếc xe đạp, chăm sóc các vị khách, và những đứa trẻ thì cứ xuất hiện bất ngờ mọi lúc anh thò đầu ra ngoài, anh đã không có lấy một cơ hội. Hai lần Dan đã cố gắng để trò chuyện với anh, nhưng điện thoại bị gián đoạn một lần và lần khác thì ắc quy xe khách hết điện. Vào tối thứ ba, anh đã rất cáu kỉnh và cảm thấy bực tức đến nỗi anh không thể tập trung vào cuốn phim ghi lại trận đấu, anh bị mắc kẹt trong văn phòng với đầu VCR. Năm tuần nữa là đến trại huấn luyện... Anh thúc nhẹ Roo ra khỏi đùi mình và đứng dậy đi đến cửa sổ. Bây giờ là 7 giờ, nhưng một vài đám mây đen đã kéo đến và trời thì càng tối đi. Em đang ở cái nơi chết tiệt nào vậy?
Chỉ ngay sau đó điện thoại di động của anh reo len. Anh giật lấy miếng bánh từ bàn làm việc. "Xin chào".
"Kevin, Molly đây."
"Em đã ở đâu vậy?" Anh càu nhàu. "Anh đã nói anh muốn nói chuyện với em sau bữa trà ngày hôm nay."
"Em phát hiện ra Phoebe đang đi bộ đến từ phía trước, vì vậy em đã lẩn tránh ra cửa sau. Chị ấy ngày càng kiên trì hơn. Sau đó, em chạy vào với Tess, và con bé bắt đầu nói với em về một cậu bạn thích nó."
Yeah?Thế còn về anh chàng người thích em thì sao?
"Có điều là … sau khi rời Tess, em quyết định đi dạo một mình trong rừng, và em bắt đầu suy nghĩ về ý tưởng em có về Daphne. Ý tưởng này nối tiếp ý tưởng khác và điều tiếp theo em biết, em đã bị lạc."
Lần đầu tiên trong tất cả các ngày qua anh cảm thấy thư giãn. "Em không nói là." Khi anh nới lỏng sự kìm kẹp của mình trên điện thoại, dạ dày của anh kêu lên ầm ầm. Anh nhận ra là mình đã không ăn bất cứ thứ gì kể từ bữa sáng, và anh tiến vào bếp để bù đắp cho mình một cái bánh sandwich. Roo lon ton chạy theo.
"Lạc trong rừng," cô nói với sự nhấn mạnh.
"Wow". Anh đã cố gắng để tránh thể hiện nụ cười của mình trong giọng nói.
"Và bây giờ trời càng tối hơn."
“Chắc chắn rồi."
"Nó cũng trông như sắp mưa."
Anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. "Anh chỉ vừa mới nhận thấy."
"Và em rất sợ."
“Anh sẽ đặt cược đấy." Anh nhét cái điện thoại di động dưới cằm và lấy một ít thịt hộp từ tủ lạnh, cùng với một lọ mù tạt. "Vậy là em đã tìm thấy một cửa hàng tiện lợi gần đó và gọi cho anh?"
"Em tình cờ có mang theo cái điện thoại của Phoebe.”
Anh cười toe toét và nắm lấy một túi bánh mì từ kệ đựng thức ăn. "Thông minh đấy."
"Tại trại hè, bọn em được dạy phải đeo một cái còi quanh cổ nếu có đi bộ một mình. Bởi vì em không có một cái còi nào..."
"Em đã lấy một cái điện thoại di động."
"An toàn là trên hết."
“Chúa phù hộ cho sức mạnh của nền công nghệ thông tin." Anh quay trở lại tủ lạnh để lấy một ít pho mát. "Và bây giờ em đang bị lạc. Em hãy thử nhìn vào rêu đang mọc trên các thân cây xem?”
"Em đã không nghĩ đến điều đó."
“Nó mọc ở hướng Bắc." Anh đang bắt đầu xếp cái bánh sandwich của mình, để bản thân được thư giãn lần đầu tiên trong cả buổi tối.
"Vâng, em tin là em đã từng nghe đến nó. Nhưng trời quá tối để nhìn."
"Anh không cho là em đã nhét một cái la bàn trong túi của mình, hay cái đen pin gì đó chẳng hạn?”
"Điều đó đã không xảy ra."
"Quá tệ." Anh thêm vào một ít mù tạt. "Em có muốn anh đến tìm em không?"
"Em thực sự đánh giá cao điều đó. Nếu anh mang điện thoại của anh đi cùng, em có thể chỉ trực tiếp cho anh. Em đã bắt đầu từ con đường phía sau Jacob’s Ladder."
"Đó là một địa điểm tốt để anh bắt đầu. Những gì em nói – Anh sẽ gọi cho em ở đó.”
"Trời bắt đầu trở tối nhanh hơn rồi. Anh có phiền nếu nhanh lên được không?”
"Oh, chắc chắn rồi, anh sẽ có mặt ở đó trước cả khi em biết đến điều đó." Anh tắt máy, cười khúc khích, và nằm xuống thưởng thức cái bánh sandwich của mình, nhưng anh hầu như chỉ vừa cắn có ba cái trước khi cô gọi lại.
"Yeah?"
"Em đã nói với anh em có thể đã bị bong gân mắt cá chân chưa?"
"Oh, không. Sao lại để xảy ra điều đó?”
"Một cái hố của loài vật nào đó."
"Hy vọng nó không phải là từ một con rắn. Có một vài con rắn chuông xung quanh đây."
“Rắn chuông?"
Anh tìm cái khăn ăn. "Ngay bây giờ anh đang đi đến Jacob’s Ladder, nhưng phải có ai đó đang sử dụng lò vi sóng, bởi vì sóng của anh đang bị nhiễu, anh sẽ gọi lại cho em."
"Khoan đã, anh không có số –"
Anh tắt máy, cười lớn, và tiến đến tủ lạnh. Một cái bánh sandwich luôn có vị rất ngon nếu kèm thêm bia. Anh huýt sáo với chính mình khi anh bật nắp và quay trở lại để thưởng thức.
Sau đó, nó đánh vào anh. Anh đang làm cái quái gì vậy?
Anh giật lấy cái điện thoại di động của mình và bấm số của Phoebe từ trí nhớ của mình. Có rất nhiều thời gian sau đó để dạy cô một bài học. Đây là cơ hội đầu tiên anh có được trong hai ngày vừa qua để có được cô một mình. “Hey, Molly?”
"Vâng."
"Anh đang gặp một chút rắc rối để tìm em". Anh nhét cái điện thoại dưới cằm mình, nắm lấy chai bia, cùng với những gì còn lại của cái bánh sandwich của anh, và tiến ra cửa sau. "Em nghĩ mình có thể hét lên được không?"
"Anh muốn em hét lên?"
"Nó sẽ rất hữu ích." Anh cắn thêm một miếng bánh sandwich và vội vã chạy về phía căn ‘Thang của Jacob’.
"Em không thực sự là người thích hét lên.”
"Em có trên giường đấy thôi,” anh chỉ ra.
"Anh đang ăn đúng không?"
"Anh cần phải giữ sức để tìm kiếm." Anh vẫy bà Charlotte Long với chai bia của mình.
"Em khá chắc chắn là em đang ở gần con lạch. Ở cuối của con đường nơi nó bắt đầu ngay phía sau “Thang của Jacob’."
“Lạch nào?”
"Con lạch đó, Kevin! Con lạch duy nhất chạy từ khu rừng xuyên qua đồng cỏ. Chỉ có một con Lạch duy nhất ở đây thôi!"
Cô đã bắt đầu cáu gắt. Anh nhấp thêm một ngụm bia. "Anh không nhớ một con lạch nào cả. Em chắc chứ?"
"Vâng, em chắc chắn!"
"Anh cho là anh sẽ nhận ra nó khi anh nhìn thấy nó." Những đứa trẻ đang chạy xung quanh bãi cỏ. Anh dừng lại một chút để tận hưởng cảnh tượng, sau đó quay trở lại nhiệm vụ chính của mình. "Gió đang thực sự bắt đầu rít lên. Anh khó có thể nhìn thấy con đường."
"Nó không có vẻ tệ như thế ở đây."
"Có lẽ anh đang đi sai đường.”
"Anh đang đi theo con đường phía sau ‘Thang của Jacob’, đúng không?”
Anh ném phần còn lại của cái bánh sandwich vào một thùng rác và bước vào con đường chính xác. "Anh nghĩ vậy."
"Anh nghĩ vậy? Anh có để ý không đấy?" Dứt khoát đang cáu giận.
"Chỉ cần tiếp tục nói đi. Có thể anh sắp nói anh gần như thế nào để được chào đón rồi đấy.”
"Anh có thể nghe thấy tiếng con lạch không?"
"Lại con lạch nào nữa?”
"Chỉ có một con lạch thôi!"
"Anh hy vọng có thể tìm thấy nó. Anh thậm chí còn không muốn tưởng tượng sẽ kinh khủng như thế nào nếu em phải qua đêm trong rừng một mình."
"Em chắc chắn rằng nó sẽ không xảy ra."
"Anh hy vọng không. Dù em có làm gì, thì cũng đừng bắt đầu nghĩ về Khu rừng ma ám đấy."
" Khu rừng ma ám?" (Blair Witch)
Anh cố tình tạo ra một tiếng nghẹn, sau đó là một tiếng rên rỉ ma quái, và tắt máy.
Không mất quá lâu để điện thoại anh reo một lần nữa.
"Xương sườn của em đang đau vì cười đây," cô nói khô khan.
"Xin lỗi. Nó chỉ là một con sóc. Nhưng là một con rất lớn."
"Nếu anh không chơi cho đúng, em sẽ về nhà."
"Được rồi, nhưng em tốt hơn là không được mặc bất cứ thứ gì nhiều hơn giày và dây buộc tóc khi anh tìm thấy em đấy."
"Em không có dây buộc tóc."
"Vậy thì em sẽ có ít hơn một thứ để cởi ra, phải không?"
Khi trò chơi kết thúc, cô vẫn còn mặc quần áo khi anh phát hiện ra cô, nhưng điều đó đã không kéo dài lâu. Họ ngã xuống trần truồng trên bãi cỏ mềm, và khi mưa bắt đầu rơi, tiếng cười của họ nhạt dần.
Anh chuốc mê mình với nụ hôn của cô, và khi anh đi vào cơ thể mềm mại, chào đón của cô, anh đã thoáng nhìn thấy một cái gì đó cảm giác gần như... rất linh thiêng. Nhưng ảo giác đó quá mong manh để tồn tại trước nhu cầu nguyên thủy của cơ thể anh.
Mưa rơi xuống trên lưng anh. Ngón tay mạnh mẽ của cô bấu vào vai anh – đầy đòi hỏi. Cơn mưa... người phụ nữ này... Sự khoái lạc làm cô cong lên bên dưới anh, và anh đánh mất chính mình.
Trong những ngày tiếp theo sau đó, Molly cư xử giống như một người phụ nữ chiếm hữu. Hôm thứ Tư, cô nâng váy lên cho Kevin trong văn phòng trong khi các vị khách đang tụ tập uống trà. Đêm đó, cô thoát được một buổi sắp xếp nói chuyện với Phoebe và gặp anh trong khu rừng phía sau căn nhà. Sáng hôm sau anh kéo cô vào phòng đựng thức ăn khi Troy đi vào thông qua cánh cửa nhà bếp, sau đó phải che miệng cô lại bởi vì cô bắt đầu tạo ra quá nhiều tiếng ồn. Sau cùng cô kéo anh vào một căn nhà hoang vắng, nhưng khi anh nâng cô lên trên bàn ăn, cơ bắp của cô cuối cùng cũng chống đối vì sự căng cứng của các tư thế bất tiện, và cô nhăn mặt.
Anh ấn trán mình vào trán cô và hít một hơi run rẩy, đấu tranh để kiểm soát. "Điều này thật ngu ngốc. Em đã mệt rồi.”
“Anh đang đùa à? Em chỉ vừa mới bắt đầu, nhưng nếu anh không thể theo kịp em thì em hiểu.”
Anh mỉm cười và hôn cô. Ôi, cô yêu những nụ hôn chậm đó. Anh vuốt ve ngực và đùi cô, cố gắng để chăm sóc cô nhiều hơn, nhưng họ đang nhảy múa với nguy hiểm, và cô sẽ không thể để anh đi được. Chẳng bao lâu sau, cô quên hết tất cả những cơ bắp đang đau.
Buổi tối hôm đó họ đã tránh lời mời ăn tối của nhà Calebow bằng cách thông báo rằng họ đã lái xe vào thành phố để mua hàng dự trữ, nhưng khi họ trở về khu cắm trại, họ đã phát hiện ra may mắn của mình đã hết. Phoebe và Dan đang chờ họ trên các bậc thềm của khu B & B.