Good friends, good books and a sleepy conscience: this is the ideal life.

Mark Twain

 
 
 
 
 
Tác giả: Madeline Baker
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1251 / 10
Cập nhật: 2016-07-02 16:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ậy đi, J.T.” Lăn người gã lại, Brandy vỗ vào má gã. “Dậy di. Giáng Sinh đến rồi.”
J.T rên rỉ khe khẽ khi gã mở một mắt. “Giáng Sinh đến sớm thế sao?” “Phải.” Cô lắc vai gã vẻ sốt ruột. “J.T!”
“Được rồi, được rồi. Anh dậy đây.” Ngồi lên, gã ôm lấy cô trong vòng tay và hôn cô nồng nhiệt. “Giáng Sinh vui vẻ, bà Cutter.”
“Giáng Sinh vui vẻ, ông Cutter.” Brandy ăn vội vã, sau đó ngồi xuống cạnh chồng, nhịp nhịp ngón tay sốt ruột trong khi chờ gã kết thúc bữa sáng của mình.
Gã chỉ vừa nuốt miếng cuối cùng khi cô cầm lại chiếc bát từ tay gã. “Nhắm mắt lại nào.” J.T cười toe toét, sau đó nhắm mắt lại. Gã nghe thấy cô lục lọi xung quanh phía sau lều, cơn tò mò trong gã ngày càng tăng theo từng giây trôi qua.
“Được rồi,” cô lên tiếng, thở hổn hển, “anh có thể mở mắt được rồi.” J.T mở mắt. Brandy đang đứng trước gã, quấn mình trong một chiếc áo khoác to đùng.
“Em là phải dùng cỡ lớn, đúng không nào?” Gã hỏi, cười lớn. “Gì cơ? À, nó là cho anh đấy, đồ ngốc. Em đã làm nó đấy. Đến đây nào.” Cô nói, đôi mắt cô trong veo phấn khích khi cô cởi chiếc áo ra vào giữ nó cho gã. “Thử đi.”
“Nó là cái gì vậy?” gã hỏi. “À, em vẽ linh tinh ấy mà.”
J.T lắc đầu kinh ngạc khi gã lướt ngón tay trên con cáo cô đã vẽ phía bên trong. “Thế còn cái này?” gã hỏi, trông thấy hai trái tim lồng vào nhau bên dưới con cáo. Brandy cảm thấy má cô bắt đầu nóng lên. “Không có gì đâu. Ngớ ngẩn lắm. Thứ mà mấy cô nữ sinh làm khi họ phải lòng mấy cậu bé thôi mà.”
“Thế có nghĩa là em phải lòng anh à?” “Anh nghĩ sao?”
“Anh nghĩ em là điều tuyệt vời nhất từng đến với anh,” J.T nói, với lấy chiếc áo vào mặc vào. Nó vừa khít.
“Anh có thích không?” Brandy hỏi. “Anh yêu nó,” J.T nói. “Và anh yêu em.” Gã kéo cô vào vòng tay và ôm cô thật chặt, cổ họng gã nghẹn lại vì cảm xúc. Chưa từng có ai tặng gã một món quà nào kể từ khi mẹ gã qua đời.
Brandy tựa đầu vào ngực gã. Lớp lông bên dưới má cô thật ấm áp và mềm mại. Sau một lúc thật lâu, J.T lùi lại. “Anh cũng có quà cho em.”
“Thật sao?” Cô nhìn gã vẻ mong chờ, gương mặt cô ửng đỏ vì phấn khích, đôi mắt trong veo rực sáng. “Không có gì nhiều đâu,” gã nói, sợ rằng sẽ làm cô thất vọng.
“Cứ để em đánh giá đi.” Bước ngang qua lều, J.T lục lọi bên dưới đống chăn đệm và rút ra món quà của mình. “Giáng Sinh vui vẻ, Brandy yêu dấu.”
Với ngón tay háo hức, Brandy cởi lớp vải được gói vuông vức gã dùng để gói. Bên trong là một con chồn được chạm khắc trên miếng gỗ đỏ sẫm. Thứ tinh tế nhất cô từng thấy. “J.T, nó đẹp quá.”
Gã nhún vai. “Anh mừng vì em thích nó.” “Có phải... Có phải anh đã làm nó không?”
“Ừ. Anh muốn em có thứ gì đó nhớ về anh khi... em biết đấy.” “Em chưa bao giờ trông thấy bất cứ thứ gì như thế,” Brandy nói, từ chối phá hỏng khoảnh khắc này bằng việc nghĩ về tương lai thiếu vắng J.T. “Trông giống thật quá.” Cô mỉm cười với gã, đôi mắt cô long lanh nước mắt. “Giáng Sinh vui vẻ, J.T.”
“Giáng Sinh vui vẻ, Brandy.” Trong khoảnh khắc dài như vô tận, J.T nhìn vào đôi mắt cô, ước rằng gã có tâm hồn của một thi sĩ để nói với cô rằng cô có ý nghĩa với gã biết bao, cô đã khiến cuộc đời gã trở nên phong phú và có ý nghĩa đến thế nào.
Gã muốn nói với cô, những điều gã cảm nhận; gã đau nhói bởi thôi thúc muốn nói với cô, nhưng lại chẳng thốt được lên lời. Chỉ có tên cô, như một tiếng nức nở khi gã kéo cô vào vòng tay. Brandy ôm gã thật gần, và trong trái tim mình cô nghe thấy những điều gã không thể nói thành lời.
Một tuần sau, ba chiến binh từ làng Crazy Horse tiến vào trại. J.T được cử ra ngoài nói chuyện cùng Nape Luta và Tatanka Sapa khi các chiến binh tới. “Anh nghĩ họ muốn gì?” J.T hỏi.
Nape Luta nhún vai. “Cứ để xem.” J.T bước theo Nape Luta và Tatanka Sapa về phía ba người đàn ông. Khi họ cưỡi ngựa tới gần, Wicasa Tankala cùng bảy người đàn ông đứng đầu làng có mắt.
“Xin chào,” Wicasa Tankala lên tiếng. “Tới đây, chúng ta sẽ hút thuốc trong khi người phụ nữ của tôi chuẩn bị chút gì đó cho các bạn ăn.” Lúc sau, một nhóm đàn ông lớn đã tụ tập bên trong lều của Wicasa Tankala, lắng nghe khi các chiến binh truyền đạt lại tin tức của họ.
“Tất cả người Lakota và Cheyenne đều được thông báo sẽ bị chuyển đến khu riêng trong 1 tuần trăng, hoặc sẽ bị săn đuổi và giết.” J.T liếc nhìn Wicasa Tankala lúc này đang gật đầu với gã. Đúng như Brandy nói, J.T trầm ngâm. Chính phủ đã ban hành tối hậu thư không khoan nhượng với người da đỏ hoặc tuân theo hoặc chết.
J.T lắng nghe khi từng chiến binh đứng lên và nêu lên ý kiến của mình. Gã có thể hiểu được sự giận dữ của họ, sự bối rối của họ. Chủ trương của Wicasa Tankala là hìa bình, nhưng nếu họ không đóng gói đồ đạc và di chuyển đến vùng đất được phân, họ sẽ bị xét xử và bị coi là kẻ thù. J.T biết điều đó nghĩa là gì. Mệnh lệnh của chính phủ, đã có hiệu lực, sẽ mở ra một trang mới cho những người Da đỏ. Đa số người Lakota muốn đấu tranh.
Một giờ sau, những chiến binh được Crazy Horse gửi tới rời đi. Wicasa Tankala ra hiệu cho J.T ở lại lều, sau khi mọi người đã ra về hết. “Đúng như những gì người phụ nữ của con dự đoán,” vị pháp sư lên tiếng.
J.T gật đầu. “Con đã nghe người dân nói rồi đấy. Họ muốn chiến đấu.”
“Điều đó thật sự rất ngu ngốc.” J.T la lến. “Dù cho người Lakota có giành chiến thắng trong cuộc chiến chống lại Custer thì cuối cùng họ sẽ sẽ thua cuộc mà thôi.” “Ta không thể nói với mọi người những gì họ phải làm,” Wicasa Tankala nói với một cái lắc đầu mệt mỏi. “Ta chỉ là người tư vấn cho họ.”
Vị thầy lang mỉm cười buồn bã, nhìn trông già hơn số tuổi thật sự của ông. “Có chiến binh nào quay lưng lại với một trận chiến mà anh ta đã chắc rằng mình giành chiến thắng chứ?” Brandy đang đợi bên ngoài khi J.T rời khỏi lều, gương mặt cô trông đầu lo âu.
“Chuyện gì vậy?” cô hỏi lo lắng. “Chuyện gì vậy?” “Điều em dự đoán đang sắp xảy ra,” J.T nói. “Crazy Horse gửi ba người của họ đến cảnh báo chúng ta rằng tất cả người Da đỏ sẽ bị dồn đến khu riêng hoặc sẽ bị coi là kẻ thù.”
Brandy đặt một tay lên bụng bảo vệ khi cô nhìn chằm chằm vào J.T. Trong suốt một năm tới, những người da đỏ sẽ dồn toàn lực để thực hiện nỗ lực cuối cùng nhằm bảo vệ quê hương của họ. “Chúng ta sẽ làm gì đây?” “Anh không biết. Những chiến binh muốn chiến đấu.”
“Em sợ lắm.” J.T gật đầu. Gã cũng sợ, không phải cho bản thân mà là cho Brandy và em bé. Gã không thể ở đây để bảo vệ Brandy khi Custer đến. Dù cho người Lakota sẽ giành chiến thắng trong cuộc chiến thì vẫn có khả năng cô bị thương hoặc bị giết.
Cho tới mùa xuân, gã sẽ mang cô rời khỏi đây, tìm nơi nào đó cho cô được an toàn, tìm một người phụ nữ sẽ chăm sóc cô cho đến khi em bé ra đời. Nhưng hiện giờ, trong những tuần lễ quý giá cuối cùng của mùa đông, gã sẽ dành mỗi phút trong ngày để khắc sâu hình ảnh cô trong tâm trí để nó có thể theo gã đến cõi vĩnh hằng. Đó là một đêm mưa lạnh đầu tháng Giêng khi Brandy lần đầu cảm nhận thấy em bé di chuyển. Hổn hển vì giật mình, cô tung chăn ra, nắm lấy tay J.T và ép nó lên bụng cô.
“Anh có cảm thấy không?” Cô la lên.
“Cảm thấy gì cơ?” Với một cái cau mày, J.T cố quan sát gương mặt cô. “Em có sao không?” “Em bé đó, J.T. Em bé đang di chuyển!”
Và rồi gã cũng cảm thấy nó, giống như một cử động khẽ, khẽ như cánh bướm, bên dưới lòng bàn tay gã. “Anh có cảm thấy nó không?” cô hỏi, dù gã không trông thấy gương mặt cô trong bóng tối, gã có thể nghe thấy sự phấn khích, sự ngạc nhiên trong giọng nói của cô.
“Có,” J.T nói, giọng gã nhuốm vẻ sợ hãi. Và lần đầu tiên, em bé trở nên sống động đối với gã, là một phần của gã. Trượt khỏi tấm chăn, gã cời lửa, thêm vào vài que gỗ, sau đó qua trở lại giường.
Chống mình trên một khuỷu tay, gã nhìn chằm chằm vào Brandy. Phụ nữ quả là một sinh vật kỳ diệu, gã trầm ngâm, khi mà cô ấy có thể mang theo một phần của một người đàn ông bên trong mình và tạo ra cuộc sống. Gã cố gắng tưởng tượng sẽ như thế nào khi là một người phụ nữ, biết rằng một đứa trẻ đang chia sẻ cơ thể với mình, cảm nhận thấy một sinh mệnh mới đang di chuyển, đang lớn lên... “Brandy.” Gã thì thầm tên cô, chỉ tên cô thôi.
“Thật tuyệt vời, phải không? Anh có nghĩ Tasina Luta nói đúng không? Đó sẽ là một bé trai?” J.T gật đầu. “Anh tin bà.” Một đứa con trai, gã nghĩ. Con trai gã. Gã nuốt nước bọt. “Dù vậy anh cũng không thấy phiền nếu đó là một bé gái xinh đẹp như mẹ mình.”
Brandy mỉm cười, hài lòng với lời khen ngợi, sự ấm áp lan tỏa đến nơi sâu thẳm nhất trong tâm hồn cô bởi tình yêu đang ánh lên trong mắt chồng mình. “Có lẽ để lần tới...” Những từ ngữ chết dần trong cổ họng. Sẽ chẳng có lần tới. Cô nhìn chằm chằm vào J.T, trông thấy nỗi đau của chính mìm phải chiếu trong mắt gã.
Và rồi em bé lại di chuyển. “Cảm nhận đi, nhanh lên!” cô nói, nắm lấy bàn tay gã. Trong khoảnh khắc họ nhìn nhau, mọi thứ khác điều bị lãng quên khi họ chia sẻ điều kỳ diệu mà tình yêu của họ đã tạo ra.
“Cho đến giờ, em chưa bao giờ thật sự nghĩ về một đứa trẻ,” Brandy thú nhận. “Ý em là, em biết con ở đó, em đã có thai, nhưng giờ...” Cô nhún vai. “Em không thể giải thích được.” “Anh yêu em, Brandy,” J.T nói, nghiêng người về phía trước, gã hôn cô nhẹ nhàng, và rồi kéo cô vào vòng tay mình.
Cô rúc vào gã, trái tim cô phồng lên bởi sự dịu dàng của J.T. Đây là khoảnh khắc cô sẽ không bao giờ quên. “Anh muốn em làm chuyện này cho anh, Brandy yêu thương.”
“Bất cứ điều gì.” “Khi anh ra đi, anh muốn em tìm ai đó khác.”
“Không!” Cô ngồi dậy nhìn chằm chằm gã. “Sao anh có thể thậm chí nghĩ đến một điều như vậy chứ?” Nỗi đau đâm xuyên qua gã khi nghĩ về việc một người đàn ông nào đó khác sẽ ôm cô, nuôi dưỡng con trai gã, nhưng gã cũng không thể chịu được ý nghĩ Brandy sẽ bị bỏ lại một mình khi gã ra đi, phải tự lao động để nuôi dưỡng con họ.
“Nghe anh nói đã,” gã nói. “Anh không muốn con trai anh lớn lên như anh. Anh muốn con chúng ta có người mẹ sẽ cho con điều con muốn khi con cần, và một người cha lúc cần đến. Một nơi nào đó để có thể gọi là nhà.” “J.T...” Cô siết chặt lấy gã, không muốn nghĩ về tương lai hoặc cuộc sống thiếu vắng gã.
“Làm ơn đi, Brandy. Em còn trẻ, một phụ nữ xinh đẹp. Em không thể dành phần còn lại của đời mình cô đơn được. Nó là sai trái. Không với em. Không cả với con chúng ta. Hứa với anh đi.” “Em không thể. Đừng yêu cầu em.”
“Làm ơn đi, Brandy. Vì anh?” Cô vùi mặt vào hõm vai gã. Sao gã có thể yêu cầu cô điều này chứ? Sao cô có thể từ chối gã được chứ? “Em sẽ cố gắng.”
Gã hít một hơi thạt sâu, hít vào mùi hương của cô, yêu cảm nhận khi có cô trong vòng tay mình. Cô sẽ không bao giờ thuộc về một người nào khác như cách cô thuộc về gã. Suy nghĩ đó khiến gã hài lòng ngay cả khi nó khiến gã đau đớn. Gã ôm cô trong vòng tay một lúc thật lâu sau khi cô ngủ, miễn cưỡng để cô đi.
Gã lướt tay lên tóc cô, cổ cô, và đường lượn sóng nhẹ trên bụng cô. Cô chưa bao giờ đep hơn lúc này. Gã chưa bao giờ yêu cô nhiều hơn thế. Gã cảm thấy em bé cử động bên dưới tay mình, và khi ánh sáng đầu tiên của mặt trời hiện lên từ phía đông, J.T thốt lên một lời cầu nguyện thầm lặng đến Wakan Tanka, cầu xin Đấng Tối Cao bảo vệ vợ và con gã khi gã ra đi.
*** Ba ngày sau, ngay trước khi bình minh ló rạng, J.T rời làng đi săn cùng Tatanka Sapa và Nape Luta. Gã không muốn rời Brandy, nhưng cô kiên quyết rằng gã phải đi.
“Anh cần phải ra ngoài, J.T.” Cô nói, giúp gã mặc chiếc áo da trâu cô đã làm cho gã. “Sẽ tốt cho anh hơn khi dành chút thời gian với các chàng trai khác.” J.T nhướn mày tò mò. “Dành chút thời gian với các chàng trai khác?
“Là kiểu nói hiện đại đấy. Giờ thì đi đi, ra khỏi đây.” Cô đã đúng, J.T trầm ngâm khi gã cưỡi ngựa qua cánh đồng. Gã cần ra ngoài, cần dành chút thời gian ‘với các chàng trai khác’.
Trong lúc cưỡi ngựa, họ trò chuyện về cuộc chiến đang tới, về làn sóng dường như vô tận của những người da trắng đang đổ về vùng đất của người Lakota, về hiệp ước quốc tế được ký kết và bị hủy bỏ. “Những wisichu là những kẻ không có danh dự,” Nape Luta lên tiếng, giọng đầy khinh miệt. “Chúng hứa mà không giữ lời.”
Tatanka Sapa gật đầu đồng ý. “Chúng đã phá vỡ mọi hiệp ước. Cách đây không lâu, chúng đã hứa rằng Paha Sapa sẽ là của chúng ta chừng nào cỏ còn mọc và nước còn chảy.” Anh ta khụt khịt ghê tởm sâu trong họng. “Hiệp ước đó đã bị phá vỡ.” J.T ước gì mình có thể tranh luận, nhưng gã biết họ đã đúng. Không cách nào giữ những người da trắng tránh xa dãy Black Hills, không phải bây giờ, khi mà Custer đã khám phá ra mỏ vàng ở French Creek. Lúc đầu, quân đội đã nỗ lực để đuổi những thợ mỏ đi, nhưng Sherridan đã sớm từ bỏ cuộc chiếc vô ích. Để trả thù, người Da đỏ bắt đầu cướp lại nơi định cơ một lần nữa, điều mà các thợ mỏ và các kẻ đào vàng vin vào làm cớ tấn công lại.
Nape Luta quan sát J.T trầm ngâm sau một lúc và hỏi. “Bọn da trắng xử trí thế nào với danh dự của chúng?” J.T nhún vai. “Nó phụ thuộc vào chính người đàn ông. Những người da trắng không phải ai cũng xấu xa.”
“Tôi sẽ phải xem xét lại nhận xét đó của anh, tahunsa[29],” Nape Luta nói. “Tôi chưa bao giờ biết đến một wasichu nào lại có danh dự cả.” “Tôi sẽ phải đồng ý với anh thôi,” J.T nói, cười toe toét. “Tôi không biết nhiều về chính bản thân mình.”
Đã xế chiều khi họ trông thấy con mồi. Tatanka Sapa giơ tay lên, ra hiệu im lặng, và tất cả cuộc chuyện trò ngừng lại khi họ tập trung vào việc đi săn. Có điều gì đó gần như thôi miên khi cưỡi ngựa trên thảo nguyên đầy tuyết. Chỉ có âm thanh tiếng vó ngựa đều đều trên tuyết phá vỡ sự im lặng. Những đám mây đen xám lững lờ trôi. J.T rúc sâu hơn vào chiếc áo khoác da trâu, suy nghĩ của gã trở lại với Brandy khi gã tự hỏi cô dành cả ngày làm gì. Đây là lần đầu tiên họ xa nhau hơn một hoặc hai giờ kể từ Vũ hội Mặt trời. Thật ngạc nhiên khi gã nhớ cô nhiều đến thế. Kể từ khi mẹ gã qua đời, gã lại cho phép bản thân chăm sóc bất kỳ ai. Nhưng Brandy luôn ở đó trong tâm trí và suy nghĩ của gã. Và trong những lời cầu nguyện của gã.
Những lời cầu nguyện của gã. Gã không phải người sùng đạo, nhưng giờ, mỗi sáng, gã lại tìm kiếm một nơi hẻo lánh để cầu nguyện tới Wakan Tanka. Một bài hát buổi sáng, người Lakota gọi nó như thế, một lời cầu nguyện lúc bình minh với Đấng Tối Cao. Luôn như vậy, những lời cầu nguyện của gã luôn giống nhau: Cầu nguyện cho vợ và đứa con chưa ra đời của gã được khỏe mạnh và mạnh mẽ. Đừng để họ đau khổ vì gã. Gã ngạc nhiên bởi cảm giác yên bình trong gã kể từ khi gã quyết định bắt đầu mỗi ngày mới bằng việc cầu nguyện. Nhiều lần, gã đã bị cám dỗ để thảo luận nó với Brandy, nhưng gã không thể đề cập đến nó được. Và rồi, một buổi sáng khi gã hoàn thành lời nguyện cầu, gã quay lại và trông thấy cô đang đứng cách đó một đoạn không xa.
“Em xin lỗi,” cô nói với một nụ cười hối lỗi. “Em không định rình mò anh đâu,” Cô nhún vai. “Em chỉ tò mò không biết anh đi đâu mỗi buổi sáng.” Không biết phải nói gì, gã chỉ gật đầu.
“Anh không giận em, phải không?” “Tất nhiên là không.”
Gã siết lấy cô trong vòng tay và ôm cô thật chặt, cảm thấy tốt hơn bởi cô đã biết. Trong quãng thời gian cần nguyện yên tĩnh, gã thường tự hỏi về sự im lặng của Gideon. Đã một thời gian dài kể từ khi thiên thần nói chuyện với gã. Điều đó có nghĩa là Gideon hài lòng với gã, hay có nghĩa thiên thần hộ mệnh của gã sẽ thấy gã là kẻ rắc rối không gì cải tạo được?
Nửa giờ sau, Nape Luta phát hiện ra con nai họ đang theo dõi. J.T rút một mũi tên từ bao và đặt lên cung. Nín thở, gã bắn ten. Gần như cùng lúc, gã nghe thấy tiếng của hai mũi tên khác. J.T cười toe toét với Tatanka Sapa và Nape Luta, cả hai đều cười đáp lại.
“Thật nhanh gọn,” Nape Luta lên tiếng, gật đầu với J.T vẻ đồng tình. Tatanka Sapa cười khúc khích. “Có nhớ lúc anh ta không thể bắn trúng mục tiêu có kích cỡ cả một con trâu không?”
“Echa.” Nape Luta nói. “Anh ấy đang làm khá tốt.” Tiến tới, ba người đàn ông lấy lại mũi tên của mình, sau đó khiêng xác con nai lên lưng ngựa của họ.
Tatanka Sapa liếc nhìn trời. Những đám mây đen đang thế chỗ khi mặt trời bắt đầu khuất bóng. “Một cơn bão sắp tới đấy,” anh ta dự đoán. “Chúng ta nên tìm nơi trú đêm thôi.”
J.T lắc đầu. “Tôi sẽ về nhà.” “Anh không thể quay về cho đến khi bão tan được đâu,” Nape Luta nói.
“Tôi không quan tâm.” “Anh ta đang khao khát muốn được che chở trong vòn tay ấm áp của vợ mình,” Tatanka Sapa nói với một nụ cười hiểu biết.
J.T không phủ nhận. Gã muốn trông thấy Brandy, ngủ bên cạnh cô. “Hai anh có đi với tôi không?” Tatanka Sapa và Nape Luta nhìn nhau, cười toe toét.
“Vòng tay vợ thoải mái hơn nhiều so với nền đất lạnh.” Nape Luta trầm ngam. “Nếu chúng ta nhanh chân sẽ thoát được cơn bão.” “Yekiya wo!” Tatanka Sapa đồng tình, nhảy lên lưng ngựa của anh. “Đi thôi!”
J.T quăng mình lên ngựa, trái tim gã đập dồn với suy nghĩ gã sẽ về nhà trong vòng tay chờ đợi của Brandy.
The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt) - Madeline Baker The Angel & The Outlaw (Tiếng Việt)