Nguyên tác: The Thief And The Dogs
Số lần đọc/download: 0 / 11
Cập nhật: 2020-11-02 22:25:37 +0700
Chương 18
S
ự mệt rã rời làm tiêu tan ý chí kiên quyết trở về tìm bộ quân phục của anh. Anh tỉnh dậy gần trưa, nhưng không thể làm bất cứ điều gì trước khi trời tối. Để cho có việc anh chuẩn bị một kế hoạch trốn chạy, nhưng việc này phải chờ đến khi cảnh sát nới lỏng sự chú ý vào quán cà phê của lão Tácgiăng, là điểm tựa của kế hoạch anh vạch ra.
Qúa nửa đêm, anh đi về phố Nêmếtđin và nhận thấy ánh sáng ở cửa sổ nhà Nua. Sửng sốt, anh nhìn chằm chằm vào khuôn cửa sổ để biết chắc rằng mình không mê. Tim anh đập càng mạnh đến mức nghe rõ tiếng đập. Anh chìm trong nỗi phấn khích đến mức lôi anh ra khỏi những cơn ác mộng. Nua ở kia, trong ngôi nhà. Nàng ở đâu? Anh có thể biết được nguyên nhân nàng vắng mặt, nhưng cái quan trọng là nàng đã trở về. Trong lúc này, nàng đang hỏi anh ở đâu và chịu dưới lửa Địa ngục, chính ngọn lửa mà anh đã phải chịu. Trái tim anh thì thầm rằng nàng đã về, trái tim anh hoàn toàn tin tưởng. Những ám ảnh và lo lắng về chuyện lang thang không nơi nương tựa sắp tan đi trong một chốc, có thể là lâu dài. Anh sắp ôm cứng lấy nàng, cởi mở trái tim anh và tuyên bố tình yêu vĩnh hằng của anh. Anh đi vào nhà tận hưởng say sưa thắng lợi, rồi trèo lên bậc thềm đắc ý khải hoàn. Anh sẽ đi trốn, nằm im thật lâu rồi sẽ có ngày anh trở lại để giáng cho bọn khốn nạn một đòn trừng trị đích đáng. Anh đến gần cửa, nghẹt thở. Anh yêu em, Nua ạ, anh yêu thật lòng anh, anh còn yêu em hơn là em yêu anh. Anh sẽ chôn vùi trong trái tim anh sự đau đớn của anh và sự phản bội của bọn gian ác và sự chối bỏ của con gái ta. Anh gõ cửa. Cửa mở ra với khuôn mặt đàn ông! Một người thấp bé mặc quần áo lót. Saít tưởng mình biến hoàn toàn xuống dưới đất. Người đàn ông chằm chằm nhìn anh, tò mò:
- Ông là ai?
Cái nhìn dò hỏi không lâu nhường chỗ cho một thái độ nghi ngờ và sự e sợ. Saít nhận ra rằng người này sắp nhận ra anh bây giờ. Anh đưa tay trái áp vào miệng và tay phải anh tung ra một quả đấm vào bụng, trước khi túm lấy cơ thể kia vào trong cánh tay để tránh cho thân xác người đó rơi xuống đất. Anh thoáng nghĩ muốn vào trong nhà để lấy bộ quân phục, nhưng lại thôi ngay vì sợ còn có người khác. Đúng lúc đó anh nghe thấy giọng nói của đàn bà từ bên trong vọng ra:
- Ai ở ngoài cửa đấy, ông chủ?
Thất vọng, anh quay trở lại và đi xuống cầu thang. Rồi anh phóng ra đường khu công nghiệp để tới con đường đồi. Nơi này anh luôn bị nghi ngờ ám ảnh khi nhìn những bóng cử động và vội nằm soài xuống đất, nơi chân tường. Anh chỉ đi tiếp, cẩn trọng khi nào anh chắc chắn rằng trên đường không có bóng người.
Trước ban mai một lúc, anh lại trở vào nhà Giáo trưởng lúc này đang ngồi trong góc miếu đường chờ đợi giờ đọc kinh buổi sáng. Anh cởi áo và nằm dài ra chiếu, giấu mặt vào tường mặc dù anh không có hy vọng nhanh chóng tìm được giấc ngủ. Giáo trưởng khuyên anh:
- Con nên ngủ đi vì với những người như con, giấc ngủ là một đức tin.
Anh không trả lời. Giáo trưởng cầu kinh nho nhỏ và nguyện đến thánh Ala. Saít vẫn chưa ngủ được khi người mõ gọi đọc kinh, cả đến khi người bán sữa đã đi rao hàng. Anh chỉ nghĩ rằng mình đã ngủ khi anh rơi vào cơn ác mộng. Anh mở mắt khi đã lên đèn và ánh sáng lờ mờ chiếu trong phòng sương mù. Như vậy anh chỉ ngủ chừng một giờ là cùng. Anh quay về phía giường của Giáo trưởng trống rỗng. Gần đống sách của anh, anh thấy có những miếng thịt nướng, quả vả và một bình nước. Con cảm ơn Chúa và tôn sư, nhưng Người đã mang những vật phẩm này vào lúc nào? Anh nghe thấy tiếng lao xao ở phòng ngoài và tò mò anh bò ra chỗ cửa mở hé. Anh nhìn qua khe cửa và ngạc nhiên làm sao khi anh thấy tín đồ đang hát múa thánh ca rải rác trên chiếu, còn người bõ thì đang lo châm đèn ngoài cửa lớn. Lạy Chúa Trời! Đã về chiều rồi không còn là buổi sáng như ta nghĩ. Té ra anh đã ngủ suốt ngày mà không biết gì. Giấc ngủ sao mà nặng nề và sâu thế! Anh quyết định gạt bỏ suy nghĩ ra một bên cho đến lúc ăn xong. Anh ăn ngấu nghiến và uống thả sức. Sau đó anh mặc áo và dựa lưng vào đống sách, duỗi chân dài ra phía trước nhưng tâm trí anh thì lập tức bị một loạt những ám ảnh như: bộ quân phục để quên, người đã mở cửa ở nhà, Sana, Nua, Raúp, Nabavigia, Alixơ, bọn cảnh sát, Tácgiăng, chiếc xe mà có nó anh sẽ phá vòng vây. Lòng kiên nhẫn cũng như sự do dự không có lợi gì cho anh trong lúc này. Phải tìm cách gặp Tácgiăng đêm nay bằng mọi giá, cho dù có phải bò trên cát. Ngày mai bọn cảnh sát sẽ đụng đầu vào tường và sự khiếp hãi xâm chiếm bọn chó. Anh nghe thấy ai đó trong phòng đập tay, làm im bặt mọi tiếng người và im lặng ngự trị hoàn toàn. Giáo trưởng Ali đọc to ba lần: Ala, những người khác nhắc theo nhịp điệu gợi lên động tác hát múa ZIKR. Ala! Ala! Ala! Tiếng cầu nguyện vọng lên to hơn rồi dần dần nhịp nhàng hơn giống như tiếng một đoàn tàu khởi hành. Lời nguyện đó kéo dài khá lâu rồi giảm dần, chậm dần, ngập ngừng và nghiêng ngả trước khi tan biến trong im lặng. Ngay lúc đó vang lên một giọng êm ái và thánh thót:
“Than ôi, thời gian đã qua rồi và ta đã không thắng lợi gì, biết bao tình yêu thương đã hoang phí để đạt tới sự chịu ơn.
Hy vọng còn đâu khi mối lo hàng ngày đã thành trong hai ngày, một thành căm ghét, một thành chia lìa.”
Nhiều tiếng than vãn nổi lên khắp nơi, rồi một giọng du dương khác cất lên:
“Chỉ cần một đêm nô lệ cho sự đam mê kìm chặt lấy tôi là đủ. Vì tình yêu tôi phải chạy trốn, vì số phận tôi bị truy đuổi.”
Một lần nữa, lời than vãn lại nổi lên khắp nơi. Tiếng hát kéo dài cho đến khi có tiếng vỗ tay gọi mọi người trở lại lễ múa hát thánh ca và tên của Chúa lại được độc lên nhiều lần. Anh nghe trong tình trạng buông thả và đêm khuya xuống dần. Vậy là những kỉ niệm lại hiện ra trong tâm trí anh như mây trôi trên trời. Cha anh, lão già Maran say sưa với kinh kệ. Navabigia dưới bóng cây cọ. Sana con gái anh mà anh ôm trong lòng và thì thầm vào tai những từ có phép thần. Rồi cảnh Địa ngục đầy lửa, tiếp theo là những tiếng súng nổ.
Tiếng hát của người lĩnh xướng và các tín đồ vẫn tiếp tục. Khi nào ta có thể hít thở trong không khí yên tĩnh? Thời gian đã qua mà ta không thắng và bàn tay số phận truy đuổi ta. Và khẩu súng ngắn trong túi sẵn sàng nhả đạn mang tầm quan trọng to lớn. Anh phải thắng sự phản trắc và sự sa đọa. Lần đầu tiên, chính kẻ trộm sẽ săn đuổi những con chó.
Dưới cửa sổ, một tiếng nổ vừa xé tan yên tĩnh và nhiều tiếng nói vọng tới anh:
- Lạy Chúa, cả khu phố đã bị vây.
- Tệ hại hơn cả chiến tranh.
- Saít Maran…
Anh co rúm người lại như bị điện giật, tay để lên súng ngắn, mọi giác quan đều căng thẳng. Anh quan sát chung quanh với ánh mắt xa vời. Có rất nhiều người và điều đó cám dỗ bọn cảnh sát. Mình không thể để cho các sự kiện vượt qua. Đúng lúc ấy chúng đang thăm dò vết bộ quân phục và các con chó săn mồi sẵn sàng vào trận. Và mình thì trần trụi và trơ ra trước mắt mọi người. Nếu con đường sa mạc bị gài mìn thì ở đây chỉ vài bước là tới thung lũng của cái chết và ta sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng. Quyết định thế rồi anh đứng lên và đi về phía cửa. Khúc hát múa thánh ca cuốn hút mọi người và đường đi mở rộng. Anh qua cửa và nhập vào con đường chính. Rồi anh đi với vẻ thoải mái trước khi quay sang trái để đi xuống đường ra nghĩa trang.
Bây giờ là đêm tối, trăng chưa lên. Đêm đen tạo thành bức tường chắn đường. Anh đi vào nghĩa trang và vạch một đường qua bát quái trận của các ngôi mộ, không có chỉ dẫn cho người đến thăm. Bước đi của anh loạng choạng, anh cũng chẳng biết mình tiến hay lui. Dù rằng không có một tí hy vọng, anh vẫn tỏ ra đầy sức sống. Chẳng mấy lúc gió nóng đem theo cả tiếng ồn ào của bầy cảnh sát và chó. Saít những muốn chui xuống một nấm mộ nào đó và biến mất nhưng anh vẫn đi tiếp. Anh ngại đám chó săn nhưng biết làm sao? Anh không có cách gì chống đỡ và muộn rồi không lùi được nữa. Vài phút trôi qua như vậy, khi anh đi đến hàng mộ cuối cùng anh nhận ra một cảnh quen thuộc. Đó là lối vào phía bắc nghĩa trang đi thẳng ra phố Nêmếtđin, ngôi nhà kia rồi, nhà duy nhất trong phố và cái phòng kia cửa sổ mở toang, có ánh sáng. Anh chăm chú nhìn và thấy một bóng đàn bà đứng trong khuôn cửa sổ, một người đàn bà anh khó phân biệt dáng vẻ, nhưng giống như Nua. Tim anh se lại. Nua đã trở về chưa? Hay là mắt anh nhầm như tim anh đã lừa anh hôm qua? Anh trở thành một đồ chơi của các âm mưu xảo trá dấu hiệu báo rằng, anh không còn tồn tại lâu nữa. Nếu người đó là Nua thật thì mình mong muốn nàng sẽ săn sóc Sana khi mình chết. Anh quyết định gọi Nua bất chấp hiểm nguy có thể gây ra.
Nhưng anh chưa gọi được tiếng nào thì anh đã nghe thấy chó sủa xa xa và liên tiếp như mìn nổ liên hồi. Thoáng chút giật mình hất hoảng, anh đã lượn nhanh qua các dãy mộ trong khi tiếng chó sủa tăng thêm. Dựa lưng vào một tấm bia anh vung khẩu súng trong lúc quan sát bóng tối và biết rằng chắc đoạn kết đã tới gần. Các con chó sẽ đến và xóa tan hy vọng. Bọn chó đã thoát khỏi trừng trị, ít ra cũng một thời gian. Đến cuối đời anh thú nhận rằng anh đã sống vô ích. Tiếng ồn ào và tiếng chó sủa đã gần và gần sát người, anh cảm nhận thấy hơi thở của hằn thù và sự phục thù. Điên tiết anh vung khẩu súng giữa tiếng chó sủa inh tai làm anh khó chịu. Đột nhiên luồng sáng lòa mắt quét vào theo một đường tròn. Anh nhắm mắt và sụp xuống chân một ngôi mộ. Một tiếng nói chiến thắng vang lên:
- Hàng đi, chống cự vô ích.
Mặt đất rung chuyển dưới các bước chân nặng nề và ánh sáng chiếu rọi vào khu vực này như mặt trời.
- Hàng đi, Saít.
Anh ép sát xuống đá, sẵn sàng nổ súng và nhìn quanh. Một giọng nói rành rẽ cất lên:
- Hàng đi, anh sẽ được đối xử nhân đạo.
Một thứ nhân đạo của Raúp, Alixơ và Nabavigia và những con chó ư! Anh tin vào vô vàn nấm mộ để họ không nhìn thấy anh và anh nằm bất động, sẵn sàng chết. Một giọng rắn rỏi hỏi tiếp:
- Anh không thấy kháng cự là vô ích sao?
Anh có cảm giác rằng tiếng nói đã gần. Bị dồn cùng đường anh hét lên:
- Những kẻ nào đến gần hãy coi chừng!
- Được, thế anh định làm gì? Anh chọn cái chết hay Công lý?
- Công lý gì! – Anh kêu lên khinh bỉ.
- Anh cứng đầu đấy, cho anh một phút.
Mắt anh do sợ hãi trở nên ngơ ngác cảm nhận thấy bóng Thần Chết đã tới. Sana đã quay đi không hy vọng trở lại. Anh dự đoán ra một âm mưu đang hình thành để gài bẫy anh và sôi sục giận dữ, anh nổ súng. Đạn bắn trả hay chung quanh anh, tiếng đạn réo bên tai, làm tung thảm bụi phủ trên mộ. Anh lại bắn, hoàn toàn vô cảm trước những gì chung quanh, và đạn đổ tới như mưa. Anh thét lên giận điên người:
- Những con chó!
Anh tiếp tục bắn sang trái, rồi sang phải.
Nhưng đột nhiên ánh sáng chói mắt phụt tắt, khu vực lại tối om. Tiếng nổ cũng biến mất, trả lại nơi này cho yên lặng. Anh thôi không bắn nữa. Im lặng bao trùm cả trái đất. Một không khí khác lạ và khiếp hãi xâm chiếm thế giới. Anh hỏi về… nhưng lời anh hỏi nhanh chóng tan đi và biến mất không cách gì cứu nổi. Anh có cảm giác rằng chúng đã rút lui và bốc hơi trong đêm. Và anh chắc chắn đã thắng trận. Bóng đêm dày thêm và anh chẳng còn phân biệt được gì nữa, cả đến những bóng ngôi mộ cũng chịu. Anh không muốn nhìn gì nữa. Anh chìm vào sâu thẳm. Anh không biết mình đang ở đâu, anh là ai và anh đang làm gì?
Bằng tất cả sức mạnh của mình, anh cố bám lấy cái gì đó để chống cự một lần cuối cùng. Để bám lấy một kỉ niệm vững chắc. Chán chường. Cuối cùng, chẳng tìm thấy một giải pháp nào khác là đầu hàng.
Anh đầu hàng. Bất cần… Dửng dưng hết…
Hà Nội, tháng 12 năm 1989
* * *
[1] Nabavigia: tên vợ cũ của Saít trước khi anh vào tù. Alixơ: kẻ đã cướp vợ Saít.
oOo
HẾT