Love appears in moments, how long can I hold a moment, as my moment fades, I yearn to catch sight or sound of you, to feel the surging of my heart erupt into joyous sounds of laughter.

Chris Watson

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 34
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 183 / 5
Cập nhật: 2020-01-25 21:17:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 - Một Chút Bất Ngờ
háng Chín đến, Pollyanna bước vào năm học đầu tiên ở trường. Kết quả kỳ thi sơ khảo chứng tỏ em là một trong những học sinh nhiều triển vọng và sẽ sớm trở thành một thành viên đặc biệt của lớp học gồm những cô bé và cậu bé đồng trang lứa.
Trường học, thế nào đó, vẫn là một bất ngờ với Pollyanna, và tất nhiên, bản thân Pollyanna cũng mang đến những bất ngờ lớn không kém cho ngôi trường. Song, chẳng mấy chốc, hai bên đã tỏ ra vô cùng hòa hợp. Pollyanna líu lo khoe với dì rằng đến trường đúng là một cách tận hưởng cuộc sống, dù trước đó không lâu, cô bé còn rất e ngại với trải nghiệm mới mẻ này.
Mặc dù có nhiều bạn bè mới, nhưng Pollyanna vẫn không quên những người bạn cũ. Giờ đây, em chẳng có nhiều thời gian để gặp gỡ họ thường xuyên như trước, song Pollyanna luôn dành cho họ khoảng thời gian hợp lí trong tuần. Có lẽ ông John Pendleton là người buồn nhất khi vắng cô bạn nhỏ.
Vào một chiều thứ bảy, khi hai bác cháu đang ngồi trong thư viện, ông John nói với Pollyanna: “Pollyanna, cháu có muốn chuyển đến đây ở cùng với bác không? Dạo gần đây bác không thấy cháu đến chơi thường xuyên nữa.” Ông hỏi với giọng nôn nóng, mong chờ câu trả lời.
Pollyanna bật cười trước câu nói bông đùa của ông. Em thành thật đáp lời: “Cháu sợ đến nhiều sẽ làm bác mệt. Cháu nghĩ bác muốn được nghỉ ngơi yên tĩnh một mình.”
Nghe vậy, ông John cau mày kêu lên: “Đó là trước khi bác biết đến trò chơi trốn tìm của cháu. Giờ đây, bác luôn mong có người bên cạnh trò chuyện và giúp đỡ mình. Thôi, đừng để ý những gì bác nói. Chân của bác cũng sắp lành rồi, bác sẽ sớm tự đi lại và chăm sóc bản thân được.”
Dứt lời, ông cầm chiếc nạng gỗ lên như để chứng minh cho lời vừa nói.
“Bác ơi, niềm vui thực sự phải đến từ bên trong, không phải chỉ nói là được ạ.”
“Đó cũng chính là lí do bác muốn cháu tới đây hướng dẫn bác. Cháu sẽ tới chứ?”
Nét mặt ông thực sự nghiêm túc khiến cho Pollyanna ngạc nhiên. Cô bé thốt lên: “Bác ơi, bác muốn cháu đến sống cùng bác thật sao?”
“Đúng thế, bác rất mong có cháu ở bên. Cháu tới đây giúp bác nhé?”
Pollyanna buồn bã trả lời: “Thưa bác, cháu không thể làm thế được. Cháu đang ở cùng dì cháu bác ạ.”
Một nét buồn thoáng qua gương mặt ông nhưng Pollyanna không nhận thấy. Ông hỏi vẻ bực tức: “Có lẽ dì cháu sẽ đồng ý thôi. Nếu vậy, cháu sẽ đến chứ?”
Suy nghĩ một lúc, Pollyanna mới trả lời: “Dì Polly rất tốt với cháu. Dì đã đón cháu về khi cháu không còn nơi nương tựa nào và quan tâm, lo lắng cho cháu rất nhiều bác ạ.”
Dường như trong một thoáng, khuôn mặt ông bỗng thắt lại. Giọng ông trở nên trầm lắng và buồn bã: “Trước đây, bác đã yêu một người phụ nữ, yêu lắm, Pollyanna à. Bác đã vẽ nên được cả một bức tranh hạnh phúc khi bác và người ấy sống chung trong ngôi nhà này mãi mãi về sau.”
“Vâng, cháu có biết đôi chút bác ạ.” Pollyanna nói với giọng cảm thông.
“Nhưng bác đã không làm được điều ấy. Đừng hỏi bác vì sao. Kể từ đó, chồng đá xám im lìm của ngôi biệt thự rộng lớn này chỉ là nơi trú thân chứ không còn là tổ ấm nữa. Phải có bàn tay và trái tim của người phụ nữ, hay sự hiện diện tươi vui của một đứa trẻ mới có thể xây cất nên tổ ấm. Pollyanna, cả hai điều đó bác đều không có. Cháu sẽ chuyển đến sống trong ngôi nhà này chứ?”
Pollyanna đứng bật dậy khỏi ghế. Gương mặt em bừng sáng. Với tâm trạng hồi hộp, em hỏi: “Có nghĩa là bấy lâu nay, bác vẫn luôn mong ước có được cả đôi bàn tay và trái tim của người phụ nữ ấy ư?”
“Đúng vậy, cháu gái ạ.”
“Cháu rất vui khi bác nói thế. Vậy là giờ đây, bác sẽ có được tình yêu của cả hai người chúng cháu. Ngôi nhà này rồi sẽ là một tổ ấm ngập tràn yêu thương.”
“Có được tình yêu của cả hai người ư?” Ông Pendleton ngây người nhắc lại.
Một thoáng lưỡng lự hiện trên khuôn mặt Pollyanna. Em nói: “Có thể lúc này dì cháu chưa ưng thuận, nhưng cháu tin dì cháu sẽ về bên bác nếu bác trò chuyện với dì giống như bác đã nói với cháu chiều nay. Cháu mong thời gian tới, dì cháu sẽ cùng đến đây với bác.”
Một sự hãi hùng hiện lên trong ánh mắt người đàn ông cô độc.
“Cô Polly sẽ tới đây ư?!” Ông kêu lên thảng thốt.
“Vâng ạ. Hay bác muốn đến ở nhà Dì Polly và cháu hơn?” Pollyanna nhìn ông với đôi mắt mở to ngạc nhiên. “Nhà cháu không đẹp bằng nhà bác nhưng khá là...”
“Pollyanna, cháu có biết mình đang nói gì không?” Ông nhỏ nhẹ hỏi.
“Cháu nghĩ là bác định nói đến ngôi nhà này.” Pollyanna không khỏi ngạc nhiên khi trả lời. “Đây chính là nơi bác muốn có được đôi bàn tay và trái tim của Dì Polly để gây dựng một mái ấm gia đình suốt cuộc đời, và...”
Một tiếng ú ớ bật ra từ cổ họng người đàn ông. Ông đưa tay lên như định nói điều gì, nhưng lại mệt nhọc buông tay xuống.
“Thưa ông, bác sĩ tới rồi ạ!” Giọng người giúp việc vang lên ở cửa ra vào.
Pollyanna vội đứng lên.
Quay về phía cô bé, ông John nói với giọng luống cuống:
“Pollyanna, cuộc trò chuyện hôm nay chỉ bác cháu mình biết với nhau thôi nhé. Cháu đừng kể với dì, nghe không?” Giọng ông trầm xuống.
“Xin bác cứ yên tâm, cháu sẽ không nói chuyện này với dì đâu ạ.” Pollyanna tươi cười đáp lời ông, để lộ đôi lúm đồng tiền xinh xắn và không quên nói với qua vai khi ra về: “Cháu biết là bác muốn đích thân nói với dì hơn mà.”
Ông John Pendleton mệt mỏi buông mình xuống ghế.
“Có chuyện gì thế, thưa ông?” Vừa hỏi, bác sĩ vừa bắt mạch cho người bệnh. Ông thấy mạch của bệnh nhân đập nhanh hơn thường ngày.
Một nụ cười kỳ lạ hiện trên môi người bệnh.
“Chắc tôi dùng thuốc quá liều lượng.” Vừa nói, ông John vừa cười và nhận thấy ánh mắt bác sĩ đang dõi theo bóng dáng nhỏ của Pollyanna trên con đường.
Pollyanna Pollyanna - Eleanor Hodgman Porter Pollyanna