Nguyên tác: 1973年のピンボール – 1973–Nen No Pinbouru
Số lần đọc/download: 0 / 90
Cập nhật: 2023-08-05 09:48:01 +0700
Chương 19
T
hật khó để báo với Jay chuyện hắn sẽ đi khỏi thị trấn. Chuột không biết tại sao lại khó.
Ba ngày liền tới quán, không một lần hắn dám đề cập đến chuyện đó. Cứ đến khi chuẩn bị tinh thần để nói ra, cổ họng hắn lại khô khốc, và lại phải uống cả đống bia. Dùng dằng mãi ở đó, hắn uống.
Mày cứ mãi lò dò như thế, Chuột tự nghĩ, rồi chẳng đi đến đâu được cả.
Khi đồng hồ điểm nửa đêm, Chuột chỉ có thể đứng dậy, phần nào nhẹ nhõm, nói chúc ngủ ngon tới Jay như thường lệ, xong đi về. Gió đêm đã lạnh hơn thấy rõ. Hắn trở về căn hộ của mình, ngồi lên giường và lơ đãng xem ti vi. Hắn mở một lon bia, hút một điếu thuốc. Qua một bộ phim miền Tây cũ có Robert Taylor đóng, rồi đến quảng cáo, bản tin thời tiết, quảng cáo, ngắt sóng.
Chuột tắt ti vi, chui vào buồng hoa sen. Đoạn hắn mở thêm một lon bia và hút thêm một điếu.
Hắn chưa hình dung ra sẽ về đâu sau khi đi khỏi thị trấn này. Chẳng có chỗ nào cả.
Lần đầu tiên trong đời, trong sâu thẳm lòng hắn xuất hiện những nỗi sợ âm ỉ. Những nỗi sợ giống như những thứ tối đen, bóng loáng bò lổm ngổm từ dưới lòng đất. Những thứ không có mắt, không có tí gì ưa nổi. Chuột đang tự lê đi dưới lòng đất hệt như chúng. Khắp người hắn đầy nhớt của chúng. Hắn mở một lon bia nữa.
Trong ba ngày đó căn hộ của Chuột vương vãi đầy vỏ lon rỗng và mẩu thuốc lá. Hắn muốn gặp người phụ nữ kinh khủng. Muốn được cảm nhận hơi ấm của cô khắp làn da hắn, muốn được ở trong lòng cô mãi mãi. Nhưng mày sẽ không bao giờ quay lại nơi đó. Cắt mối tơ vương rồi còn gì, Chuột nghĩ, cửa đóng lại rồi.
Chuột ngoái nhìn ra ngọn hải đăng. Trời đang dần hửng, mặt biển bắt đầu chuyển màu xám. Đến lúc ánh nắng sớm giòn tan đã xua tan đi bóng tối như lau một cái khăn trải bàn, Chuột mới trèo lên giường và đi ngủ cùng những nỗi đau không có lối thoát.
* * *
Quyết định rời thị trấn của Chuột dường như đã định hình, ít nhất là vào lúc này. Đây là một kết luận đạt tới sau những hồi dài xem xét mọi thứ từ nhiều góc độ, khó lòng suy chuyển được nữa.
Hắn lấy cái kéo và cắt hết những đoạn tơ còn lại. Thế là xong, không còn lại gì khuấy động con tim hắn nữa, mặc dù có thể một phần của hắn vẫn sẽ lưu lại tại thị trấn này. Song chắc cũng chẳng ai để ý. Và khi thị trấn thay đổi, cái dấu vết đó rồi cũng tan biến.
Mọi thứ kiểu gì cũng sẽ tiếp diễn.
Giờ thì đi nói với Jay.
Chuột không giải thích được tại sao sự hiện diện của lão lại dày vò hắn đến mức ấy. Một câu nhanh gọn, Chú, cháu biến đây, bảo trọng, thế là xong. Chẳng phải họ biết gì về nhau. Hai kẻ xa lạ, tình cờ mà gặp, thế thôi. Tuy thế, tim Chuột vẫn thắt lại. Nằm ngửa mặt trên giường, hắn giơ một nắm đấm vào không khí.
* * *
Lúc Chuột nhấc cánh cửa chớp của Jay’s Bar lên thì đã quá nửa đêm của thứ hai. Jay ngồi đó trước một cái bàn trong không gian tranh tối tranh sáng, vẫn như mọi khi, làm mấy việc con con trong lúc hút điếu thuốc. Jay cười và gật đầu khi thấy Chuột bước vào. Trông lão già hơn cả chục tuổi trong ánh đèn tù mù. Chòm râu lởm chởm phủ lên má và cằm lão, đôi mắt lồi ra, hai cái môi mỏng nứt nẻ và khô hết cả. Trên cổ lão nổi đầy gân guốc, và những ngón tay thì vàng đi vì nicotine.
“Mệt hả chú?” Chuột hỏi.
“Hơi hơi,” Jay trả lời, ngừng lại một chút. “Ai cũng có những ngày như thế cả.”
Chuột gật đầu và kéo một cái ghế lại gần bàn, ngồi xuống trước mặt Jay.
“Như lời mấy bài hát ấy, những ngày mưa và thứ hai luôn là những ngày đáng chán.”
“Đúng quá còn gì,” Jay đáp, chăm chú vào điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay.
“Chú nên tìm đường về nhà mà ngủ đi.”
“Thôi khỏi,” Jay chậm rãi lắc đầu như thể đuổi muỗi. “Đằng nào về tôi cũng chẳng ngủ được.”
Chuột liếc xuống đồng hồ đeo tay của hắn thuần theo phản xạ. Mười hai giờ hai mươi. Ở đó trong tầng hầm âm u vắng lặng, ngay chính thời gian dường như đã lìa xa. Trong Jay’s Bar với những khung cửa chớp đã kéo xuống, không còn le lói chút vui thú nào mà hắn đã tìm kiếm ở đây suốt bao năm. Mọi thứ đã phai nhạt, mọi vật đã mệt mỏi.
“Cậu lấy cho tôi lon cô-la được không?” Jay nói. “Tiện thì lấy chai bia cho cậu luôn.”
Chuột đứng dậy, lấy bia và cô-la trong tủ lạnh, rồi mang lại bàn cùng với hai cái cốc.
“Mở nhạc không?” Jay hỏi.
“Thôi, tối nay yên lặng thôi,” Chuột trả lời.
“Cứ như đưa đám.”
Chuột bật cười. Thế rồi, không nói một lời, cả hai cùng uống. Tiếng tích tắc phát ra từ đồng hồ đeo tay để trên bàn của Chuột bắt đầu to phát ớn.
Mười hai giờ hai lăm. Ấy vậy mà có cảm giác dài đằng đẵng. Jay không hề động cựa. Mắt Chuột dán vào điếu thuốc không đầu lọc của Jay đang cháy dở trong cái gạt tàn thủy tinh, ngay cả đuôi thuốc cũng đang hóa thành tro.
“Sao chú lại mệt tới mức ấy?” Chuột hỏi.
“Chịu thôi,” Jay đáp, đoạn trầm ngâm đổi tư thế gác chân. “chưa chắc là có lý do nào đâu.”
Chuột thở dài và uống nửa chỗ bia trong cốc, rồi trả nó về cái bàn.
“Này Jay, cháu vẫn nghĩ thế này, con người ta – ai cũng được – đều phải thối rữa hết. Đúng không?”
“Phải rồi.”
“Xong thì có rất nhiều cách thối rữa.” Chuột vô thức đưa mu bàn tay lên miệng. “Nhưng với mỗi người thì có vẻ như lại rất giới hạn cách thức. Nhiều nhất khoảng hai, hoặc ba.”
“Có vẻ là như thế.”
Những giọt bia cuối cùng, bọt đã tan hết, đọng lại thành một lớp dưới đáy. Chuột lấy ra một bao thuốc nhàu nát trong túi, cắm vào miệng điếu thuốc cuối cùng. “Nhưng chú ạ, gần đây cháu đang nghĩ thế nào cũng vậy cả thôi. Đằng nào thì cũng thối rữa, đúng không chú?” Jay không bình luận gì, cốc cô-la giơ lên lưng chừng trong lúc nghe Chuột nói.
“Con người ta trả qua sự thay đổi, hiển nhiên rồi. Nhưng cho đến giờ, cháu vẫn chưa hiểu nổi những thay đổi đó mang ý nghĩa gì mới được.” Chuột cắn môi và đăm chiêu nhìn xuống mặt bàn. “Thế rồi cháu chợt hiểu. Tiến lên thế nào, thay đổi thế nào, thật ra cũng chỉ là một giai đoạn thối rữa thôi. Nghe có vô lý không?”
“Không, không hẳn là vô lý.”
“Thế nên với mấy con người tầm phào vẫn ngày ngày vui vẻ rơi vào quên lãng, cháu chẳng bao giờ cảm thấy có chút thiện cảm hay yêu thương nào cả, dù họ có ở trong thị trấn này đi nữa.”
Jay không nói gì. Chuột không nói gì. Hắn quẹt que diêm xuống mặt bàn, để ngọn lửa từ từ cháy xuống que gỗ, rồi châm thuốc.
“Có điều là,” Jay nói, “chính cậu đang nghĩ đến việc thay đổi, đúng vậy không?”
“À, thật ra thì…”
Một vài giây im ắng đáng sợ trôi qua giữa họ. Có khi còn đến mười giây. Rồi Jay cất giọng.
“Cậu phải nhớ rằng, con người ta vốn là những sinh vật khó đoán đến bất ngờ. Nhiều hơn cả những gì cậu nghĩ.”
Chuột cho nốt chỗ bia còn lại vào cốc, uống một hơi hết sạch. “Cháu kẹt rồi, phải làm gì đây.”
Jay gật đầu.
“Chẳng có cách nào để chọn cả.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Jay nói cùng nụ cười mệt mỏi, dường như đã không còn muốn tán gẫu.
Chuột chậm rãi đứng dậy, nhét thuốc lá và bật lửa vào túi. Đồng hồ đã chỉ quá một giờ.
“Chúc ngủ ngon,” Chuột nói.
“Ngủ ngon,” Jay đáp. “À, còn một điều cuối. Như người ta bảo ấy: Đi chậm lại và uống nước nhiều hơn.”
Chuột mỉm cười với Jay, mở cửa và trèo lên cầu thang. Dãy đèn đường soi tỏ con đường quạnh vắng. Chuột ngồi xuống một thanh chắn và nhìn lên trời. Và nghĩ, phải uống đến bao nhiêu nước cơ chứ?