Số lần đọc/download: 2962 / 30
Cập nhật: 2016-06-30 18:40:35 +0700
Chương 21 : Linh Khí Thần Độc
T
iếp theo Phương Đạt còn năm người khác theo nhau đáp xuống hiện trường gồm một lục y thiếu nữ và bốn bạch y thiếu nữ.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy lục y thiếu nữ đi đầu chính là vị cung chủ đã từng xuất thủ giúp mình hoá giải chưởng lực của Ngũ Độc Tôn Giả lúc lão đốt rừng, liền lên tiếng chào:
– Ân thư.
Khâu Ngọc Anh nhìn lục y thiếu nữ hỏi:
– Cô ta là ai? Có ân gì với huynh?
– Vị thư thư đó đã giúp ta thoát khỏi một chưởng của Ngũ Độc Tôn Giả.
Phương Thông hỏi:
– Sư đệ có biết lai lịch của cô ấy không?
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Tiểu đệ không biết danh hiệu gì cả chỉ nghe cô ấy tự xưng là cung chủ.
Giữa lúc ấy chợt nghe bình một tiếng mọi người cùng giật mình quay lại nhìn, thấy cả Đoạt Mệnh Thần Y và khâu Ngọc Hoa cùng lảo đảo lùi lại mấy bước, chếnh choáng như người say rượu.
Hiển nhiên hai người này vừa giao thủ.
Khâu Ngọc Anh vội lao tới đỡ Khâu Ngọc Hoa hỏi:
– Đệ có sao không?
Khâu Ngọc Hoa lắc đầu, đưa mắt nhìn tới thấy vị thiếu niên cùng đi với mình đang xông tới Đoạt Mệnh Thần Y định động thủ liền nói to:
– Quan sư huynh cẩn thận, trong chưởng của lão kia có chứa ám khí độc đấy.
Đoạt Mệnh Thần Y cười hô hô nói:
– Tiểu quỷ ngươi còn khá đấy, nhưng độc châm của ta không có thuốc giải đâu. Chỉ sau một giờ ba khắc là thi thể của ngươi sẽ tan thành nước.
Khâu Ngọc Anh nghe vậy lo lắng hỏi:
– Đệ thấy trong người có gì khác thường không?
Khâu Ngọc Hoa đáp:
– Tỷ tỷ yên tâm đệ không sao cả.
Thiếu niên họ Quan sấn đến trước mặt Đoạt Mệnh Thần Y nói:
– Giang lão tặc, sư đệ ta vì chăm chú nghe câu chuyện của tỷ tỷ mình nên mới bị ngươi thừa cơ ám toán, còn nói mấy chiếc ‘ngũ hoả châm’ của ngươi mà hại được chúng ta thì là nói mộng.
Đoạt Mệnh Thần Y nổi giận nói:
– Tiểu tử ngươi có dám thử một châm của ta không?
Thiếu niên họ Quan thản nhiên đáp:
– Đương nhiên dám.
Rồi quay lại bảo Khâu Ngọc Hoa:
– Hoa đệ cứ chú ý mà thu linh khí, để ngu huynh dọn lão lang băm này cho.
Lại nhìn Đoạt Mệnh Thần Y cười nói:
– Lão tặc, bây giờ thì đến lượt ngươi.
Đoạt Mệnh Thần Y khoát tay bảo đồng bọn:
– Bố trận.
Thiếu niên họ Quan hỏi:
– Trận gì vậy?
Hỏi xong vung chưởng đánh tới Đoạt Mệnh Thần Y.
Lão này lập tức xuất chiêu hoàn thủ.
Chỉ thấy từ chưởng tâm của lão phát ra hai luồng khí đen đẩy ngược chưởng của thiếu niên họ Quan, lão cười hô hô nói:
– Võ học của danh môn chẳng qua …
Nhưng lão chỉ mới nói được nửa câu thì trúng một chưởng vào mông, chồm tới hai bước thấy một thiếu niên khác đứng sau lưng mình tức giận gào to:
– Tiểu tặc sao dám ám toán lão phu?
Thiếu niên cười đáp:
– Hắc hắc, Giang lão tặc ngươi chết đến nơi rồi còn chưa biết. Thiếu gia là Mẫn Thư Thị người trước mặt ngươi là Quan Mạc Phi, còn lão đệ bị ngươi ám toán một chưởng là Khâu Ngọc Hoa, ba chúng ta hiệu xưng Thánh Môn Tam Kiệt. Hôm nay là ngày đầu tiên xuất đạo trước hết dương danh đối với Giang lão tặc ngươi. Lẽ ra một chưởng vừa rồi có thể đánh nát mông ngươi nhưng làm thế thì lần xuất thủ đầu tiên không dương danh cho ngươi được biết nên rút lại năm thành công lực.
Đoạt Mệnh Thần Y giận tím mặt quát lên:
– Muốn chết.
Vừa quát vừa vung hai tay, không biết cơ man ‘ngãi hoả châm’ từ hai ống tay áo bay ra châu cả vào Mẫn Thư Thị.
Cùng lúc ấy bọn cao thủ Long Tự Thập Tam Tôn đồng thanh thét vang lao vào Thiên Tải Thần Độc.
Phương Thông quát lên:
– Đồng môn “ngũ phương’ ‘ngũ thủ’ mau bảo vệ Thần Độc.
Đồng thời lao ra cùng hai thiếu niên đi với mình vung chưởng đánh lui đệ tử Long Tự Thập Tam Tôn.
Một tên trong bọn la to:
– Mau thi triển tuyệt nghệ.
Mười mấy tên cùng phất tay tạo thành một màn mây đen bao phủ cả khu vực nửa mẩu đất.
Một tên trong Băng Nguyên Ngũ Tử thét:
– Băng Nguyên Hàn Sơn hai phái mau lùi lại.
Chắc rằng đám mây đen là loại độc vật gì rất đáng sợ do Đoạt Mệnh Thần Y chế thành nên lão ngửa mặt cười một tràng đầy đắc ý nói:
– Ngũ phương, ngũ thủ đều bỏ mạng cả. Hôm nay đừng hòng có tên nào còn sống sót rời khỏi đây.
Lâm Đoàn Nghĩa tuy không biết ‘đồng môn ngũ phương’ là ai nhưng nghe sư huynh mình ra lệnh bảo vệ Thần Độc liền nói:
– Anh muội hãy theo ta.
Hai người lao vào trường dựa lưng vào Thiên Tải Thần Độc một tay phát chưởng đẩy lùi đám mây đen tay kia rút Gia Mộc Kiếm ra.
Phương Thông quát:
– Sư đệ không được dùng binh khí.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe vậy cất kiếm đi làm theo hai thiếu niên dùng cả hai tay phát chưởng.
Lúc đó không những Khâu Ngọc Anh mà cả lục y thiếu nữ xưng là cung chủ và bốn bạch y thiếu niên thủ hạ của cô ta cũng thi triển công phu Song Hoàn Bao Nguyệt ra sức đẩy lùi đám mây đen.
Lâm Đoàn Nghĩa vừa phát chưởng vừa nghĩ tới câu nói của sư huynh.
Như vậy chàng và Khâu Ngọc Anh thành một tổ, bọn lục y cung chủ năm người một tổ, Khâu Ngọc Hoa và hai vị sư huynh một tổ, Phương Thông và hai thiếu niên một tổ là bốn, vậy còn một tổ nữa đâu?
Nhưng do mãi nghĩ nên kình khí giảm đi Lâm Đoàn Nghĩa lập tức cảm thấy một áp lực rất mạnh đẩy tới mình, kinh hãi quát to một tiếng vận hết kình lực đẩy ra.
Phương Thông nói:
– Không được phân thần cũng không được dụng lực quá mạnh làm ảnh hưởng đến đồng môn.
Cứ thế qua thời gian chừng nửa tuần trà Đoạt Mệnh Thần Y chợt quát to một tiếng, số tàn dư của Long Tự Thập Tam Tôn đều nhảy ra khỏi vòng vây nhảy vào trong đám mây đen.
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên không hiểu chúng có hành động gì chợt thấy hai tay có phần tê đi, kinh hãi kêu lên:
– Nguy rồi.
Chàng quay lại nhìn Khâu Ngọc Anh thấy mặt nàng tái nhợt, răng nghiến chặt, mồ hôi trán vã ra lộ vẻ hết sức đau đớn.
Lại nhìn thấy những người kia cũng lâm vào tình cảnh tương tự, riêng lục y cung chủ và Phương Thông có đỡ hơn chút ít.
Chính lúc ấy xuất hiện hai hắc y thiếu niên từ vòng ngoài lướt tới gần cười hắc hắc nói:
– Để ta giúp các ngươi một tay mau về cõi cực lạc.
Rồi xuất chưởng nhắm vào Lâm Đoàn Nghĩa.
Chàng nhận ra một trong hai thiếu niên chính là Vi Công Bình đoán rằng tên kia là Đồng Công Nhượng, liền đưa chưởng đối địch.
Nhưng chàng vừa dốc tận lực để đối phó đám mây đen đâu còn bao nhiêu sức lực đối địch?
Chỉ nghe bình một tiếng Lâm Đoàn Nghĩa bị đánh bay thẳng tới sát Thiên Tải Thần Độc.
Hai thiếu niên cất tiếng cười thâm hiểm, lại vung chưởng nhằm vào Khâu Ngọc Anh và cả Khâu Ngọc Hoa.
Khâu gia thư đệ cũng bị đánh bay.
Hai thiếu niên miệng cười đắc ý tiếp tục nhằm những người còn lại trong ‘ngũ phương’ hạ thủ.
Khi đến gần Quan Mạc Phi một tên cười hắc hắc nói:
– Tiểu tặc vừa rồi ngươi nhe ranh múa vút trước sư bá tổ của ta, nay thì Vi mỗ lấy cẩu mạng của ngươi.
Nói xong đưa chưởng lên.
Lại nghe bình một tiếng đương nhiên Quan Mạc Phi bị đánh bay đi như bao hàng nhưng chính Vi Công Bình cũng bị chấn lực đẩy lùi lại năm bước.
Đồng Công Nhượng đến trước Phương Thông cất giọng hiểm độc:
– Cẩu tử họ Phương, hôm nay huynh đệ chúng ta có thiệt thòi trước hai ngươi nhưng thắng bại là chuyện thường của nhà binh, trước đây chúng ta chịu nhục một chút còn bây giờ thì ngươi hết kiếp. Bây giờ ngươi tạm nhận một chưởng của Đồng Công Nhượng ta lát nữa sẽ còn nếm mùi đau khổ gấp trăm lần dưới trùng vân ‘Thiên Độc’.
Phương Thông cười nhạt đáp:
– Tên họ Đồng kia chớ vội đắc ý, những Âm Phách Sưu Hồn và Thiên Độc Trùng Vân của các ngươi chẳng làm gì nổi chúng ta đâu. Rồi cứ chờ xem, tí nữa mấy vị sư đệ của ta nhận được linh khí của Thiên Tải Thần Độc xong ngươi chịu không nổi một chưởng đâu. Nếu ngươi không muốn phơi thây ở đây thì mau cút đi.
Đồng Công Nhượng thấy Phương Thông nói năng bình tĩnh như thế không giống như sư bá tổ hắn Đoạt Mệnh Thần Y đã dự liệu lòng thầm kinh hãi đưa mắt nhìn vào, thấy từ miệng Thiên Tải Thần Độc phát ra một đạo hào quang, mấy nhân ảnh đang hấp thu đạo hào quang đó.
Hắn liền hiểu ngay đó là linh khí của Thiên Tải Thần Độc vội nói:
– Công Bình mau vào đi.
Nó chưa xong đã đâm bổ vào.
Nào ngờ mới chạy được hai bước thì bị một cỗ kình lực đánh bật lại.
Đồng Công Nhượng định thần nhìn kỹ lại nhận ra người vừa phát chưởng đánh lui mình là Lâm Đoàn Nghĩa, kinh hãi kêu lên:
– Tiểu tử ngươi còn chưa chết sao?
Hắn cho rằng Thiên Tải Thần Độc hung hãn như thế, một khi người tới gần nó thì đâu còn mạng? Mà cho dù không bị con linh hầu giết chết thì cũng mất mạng bởi Thiên Độc Trùng Vân.
Đó là kế vạn toàn của Đoạt Mệnh Thần Y.
Tổ tôn chúng đâu ngờ rằng Thiên Tải Thần Độc quá linh thông, nhận ra những người đang bảo vệ mình nên há miệng phát ra linh khí.
Lâm Đoàn Nghĩa điều tức ba vòng xong mở mắt ra thì vừa lúc Đồng Công Nhượng lao vào liền đánh ngay một chưởng.
Nhưng tên này được Long Tự Thập Tam Tôn dốc lòng truyền nghệ nên võ công chẳng tầm thường.
Bị một chưởng đánh lui nhưng cơ thể còn chưa tổn thương chút nào hán lại vận xông xông lên lần nữa, quyết lấy mạng đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa hấp thụ được linh khí của Thiên Tải Thần Độc thời gian tuy ngắn nhưng nội lực đã sung mãn thêm rất nhiều, thấy địch nhân lao lại liền quát:
– Muốn chết?
Song chưởng tiếp nhau nổ như sét, Đồng Công Nhượng bị bật ngược lại bảy tám trượng lăn đi ấy vòng.
Lâm Đoàn Nghĩa bước lên nói:
– Sư huynh cũng hãy vào tiếp thụ một ít linh khí.
Nào ngờ Thiên Tải Thần Độc bị một chưởng làm kinh động liền ngẩn mặt lên trời gầm lên một tiếng.
Thiên Độc Trùng Vân bị linh khí đánh bạt theo gió bay tan tác.
Bọn người của Long Tự Thập Tam Tôn đang đứng trên tầng ‘thiên độc’ để ép xuống hốt hoảng nhảy ùa cả xuống đất.
Thiên Tải Thần Độc lại gầm vang tiếng nữa lao bổ tới mấy tên địch.
Chợt có tiếng quát to:
– Súc sinh chạy đâu?
Phương Thông nói:
– Lão tặc, thứ ngươi mà chặn được nó sao?
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn tới thấy Thiên Tải Thần Độc đứng sánh vai với sư huynh mình trong vòng vây của năm lão nhân cao lớn và một bọn mấy chục tên trợ thủ, không biết là người của môn phái nào?
Ngoài vòng vây đó cách mười mấy trượng có hai bọn người đứng đối diện nhau.
Lưng quay về phía Lâm Đoàn Nghĩa là một lục y và năm bạch y thiếu niên mà chàng đã biết là vị cung chủ và môn hạ.
Bọn đối diện nhân số tương đẳng trong đó tên đầu đảng vận bạch y và bốn nam tên tỳ nữ tất cả đều bịt khăn trùm mặt nên không thấy diện mạo.
Ngoài ra còn mấy lão nhân xuất lãnh hơn hai chục người cả nam lẫn nữ vây bên ngoài thành một vòng rộng.
Lúc ấy Lâm Đoàn Nghĩa và Khâu gia thư đệ, Quan Mạc Phi … sau khi hấp thụ linh khí của Thiên Tải Thần Độc vận công xong đều đã đứng lên.
Lâm Đoàn Nghĩa lao tới mấy lão nhân và hơn hai chục nam nữ bao vây quát:
– Ác đồ Hàn Sơn phái quen thói lấy nhiều hiếp ít, hãy xem chưởng của thiếu gia.
Một thiếu niên lao ra quát:
– Tiểu tử họ Lâm chớ ngông cuồng, có ta đến lấy mạng ngươi đây.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thiếu niên lạ mặt ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi là ai? Chẳng lẽ là nữ tế của Hàn Sơn phái?
Thiếu niên đáp:
– Ta là vị hôn phu của Tống Ngọc Thu, hôm nay Lư Thiên Lý ta tới trừng trị tiểu tử ngươi tội đã cướp đoạt vị hôn thê.
Lâm Đoàn Nghĩa ngẩn người nhìn thiếu niên tự xưng là Lư Thiên Lý, không ngờ Tống Ngọc Thu cũng đã có vị hôn phu.
Chàng cười khổ nói:
– Lư huynh, trong chuyện này có ẩn tình …
– Ẩn tình gì?
Lâm Đoàn Nghĩa lướt mắt nhìn quanh rồi ngượng ngùng nói:
– Vì Tống cô nương trúng phải Tuyệt Âm Thủ của địch, vì cứu mạng cô ấy tại hạ bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách đó.
Lư Thiên Lý quát lên:
– Dâm tặc câm miệng, chỉ cần nghe danh Phấn Diện Độc Lang là đủ đừng bao biện vô ích. Ngươi dâm hiếp tới ba thiếu nữ mà nói là bất đắc dĩ lừa được ai chứ?
Có mấy thiếu niên nghe nói cười lên hô hố:
– Tiểu tử này thật có số đào hoa, được hưởng phúc phần như vua chúa còn bảo mình bị thiệt thòi.
Lâm Đoàn Nghĩa mặt đỏ bừng thấy trong bọn thiếu niên cười nhạo có Đồng Công Nhượng và Vi Công Bình, chỉ muốn đánh chết ngay bọn ấy.
Chợt nghe sau lưng có tiếng kêu ai oán, ngoảnh lại nhìn thấy Khâu Ngọc Anh hoa dung biến sắc nghiến răng nói:
– Vô sỉ.
Rồi đâm bổ vào rừng.
Lâm Đoàn Nghĩa hốt hoảng chạy theo gọi:
– Anh muội.
Lư Thiên Lý lao tới chặn đường cười nói:
– Thiếu nữ đó chắc là vị hôn thê của ngươi. Thôi cứ cho là ngươi có nổi ẩn tình nhưng chuyện đã lỡ, chúng ta trao đổi cho nhau được không?
Lâm Đoàn Nghĩa ngơ ngác hỏi:
– Ngươi nói gì?
– Ta nó rằng ngươi đã chung đụng với vị hôn thê của ta, nay ta nhường nó cho ngươi để đổi lại có gì là không được?
Lại có thêm một bọn nữa kéo tới.
Thiếu niên đi đầu quát:
– Tên họ Lâm, ngươi cưỡng hiếp vị hôn thê của ta hãy nộp mạng đi.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thiếu niên đó chính là Độ Kiếm Thanh tôn nhi của Ngũ Độc Tôn Giả và là vị hôn phu của Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng.
Theo sau hắn còn có Mã Mỹ Trân và hai tỳ nữ Á cô và Tâm cô, ngoài ra còn hai thiếu nữ lạ mặt khác.
Chàng lạnh nhạt nói:
– Độ Kiếm Thanh ngươi có một bầu đàn thê thiếp như vậy chưa đủ hay sao còn muốn gì nữa?
Độ Kiếm Thanh quát:
– Tiểu tử chớ nhiều lời, trả Hồng Phong Nương Tử cho ta.
Nói chưa xong đã vung chưởng đánh ra.
Lâm Đoàn Nghĩa đã biết Độ Kiếm Thanh đã rơi vào tròng của bọn yêu nữ kia thì còn bao nhiêu lực khí để giao chiến nữa?
Chàng quát lên:
– Cút đi.
Chỉ một chưởng Độ Kiếm Thanh đã bị đánh bay xa bốn năm thước.
Tuy vậy Lâm Đoàn Nghĩa chợt nhận thấy trong chưởng đối phương có một loại khí âm nhu xâm nhập vào cơ thể mình kinh dị nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ mấy yêu nữ đó đã luyện thanh ma công rồi truyền thụ cho tên họ Độ này?
Độ Kiếm Thanh vừa ghen tức vừa hổ thẹn lại xông vào quát:
– Tiểu tử lại tiếp ta một chiêu nữa.
Thấy từ song chưởng của Độ Kiếm Thanh toát ra luồng khói nhạt Lâm Đoàn Nghĩa biết đối phương thi triển độc chưởng liền vận Cửu Dã Thần Công hộ thân rồi vung song chưởng đánh ra.
Bốn chưởng tiếp nhau chẳng những Độ Kiếm Thanh bị đánh bật lui tới mười trượng mà ngay cả mấy tên Vi Công Bình Lư Thiên Lý Đồng Công Nhượng đứng gần đó cũng bị kình khí đẩy lùi mấy bước.
Mã Mỹ Trân kêu lên lanh lãnh lao tới đỡ lấy Độ Kiếm Thanh.
Đồng Công Nhượng quát lên một tiêng định xuất thủ thì một thiếu niên khác nhảy lên nói:
– Chúng ta cùng liên thủ thịt tiểu tử này đi.
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn thiếu niên kia hỏi:
– Các hạ là ai mà muốn hại Lâm mỗ?
Thiếu niên đáp:
– Phấn Diện Độc Lang là thứ bại hoại võ lâm bất cứ ai cũng muốn diệt Trần Giang ta cũng không ngoại lệ.
– Ngươi là môn hạ của lão họ Trần cũng là cẩu đảng của Long Tự Thập Tam Tôn không sai chứ?
Trần Giang chỉ hừ một tiếng.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Nếu ngươi đã muốn chết thiếu gia sẵn lòng cho ngươi đi theo bọn cẩu tặc đồng bọn của mình.
Mã Mỹ Trân tiếp lấy Độ Kiếm Thanh thấy tình trạng của hắn không đáng ngại lắm liền trao hắn cho một tên tỳ nữ lao tới Lâm Đoàn Nghĩa quát:
– Tên họ Lâm kia ngươi có chịu theo ta về Trường An không?
Lâm Đoàn Nghĩa nghiến răng nói:
– Dâm nữ cút ngay.
Rồi đánh ra một chưởng.
Bốn tên Đồng Công Nhượng Vi Công Bình Lư Thiên Lý và Độ Kiếm Thanh cùng thét lên, bốn tên tám chưởng nhằm vào Lâm Đoàn Nghĩa đánh tới.
Chàng thất kinh vội đưa song chưởng với mười hai thành công lực tiếp chiêu.
Một bóng người lướt tới quát lên:
– Lâm huynh đừng sợ. Có huynh đệ trợ giúp một tay.
Một thiếu niên lướt tới hiện trường vừa kịp phối hợp với Lâm Đoàn Nghĩa xuất chiêu đối địch.
Hai người bốn chưởng với lực vạn cân đánh thẳng vào tâm chưởng của đối phương.
Một tiếng nổ dữ dội phát ra làm tối tăm trời đất, gió bão nổi lên làm cành gãy lá rơi ào ào, trong hu vực mấy chục trượng cát bay đá chạy khói bụi bốc lên như vào buổi hỗn mang, quả là một cuộc đầu chưởng xưa nay hiếm thấy.
Sau cú tiếp chiêu Đồng Công Nhượng và Vi Công Bình ngã lăn đi mấy vòng mới đứng lên được.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy người xuất thủ giúp mình là một trong hai thiếu niên cùng đến với sư huynh, ôm quyền nói:
– Đa tạ sư huynh.
Thiếu niên cười đáp:
– Tiểu đệ là Ngãi Trọng Nhân chứ không phải họ Tạ đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa đỏ mặt nói:
– Ngãi sư huynh là …
– Không cần hỏi. Gia sư đã đưa huynh vượt biển.
– Là Phàn tiền bối …
Ngãi Trọng Nhân ngắt lời:
– Biết thế là được còn có một tên nữa là Vương Xa Lạp môn hạ của Hàn Thiết Kim lão tiền bối, võ nghệ còn cao hơn nữa.
Từ xa có tiếng người nói:
– Tên họ Ngãi nói xấu gì sau lưng người ta thế?
Tiếp đó thêm một thiếu niên khác lướt tới hiện trường.
Ngãi Trọng Nhân cười nói:
– Tên ta cũng như người, trọng ngươi cũng tốt thôi.
– Nhưng cường địch đang sờ sờ ra đó tán dương nhau ít gì?
Lâm Đoàn Nghĩa thấy Vương Xa Lạp chỉ hơn mình vài tuổi có bộ mặt rất dễ cảm tình.
Lúc ấy có một đám đông tràn tới vây lấy họ.
Ngãi Trọng Nhân nhíu mày hỏi:
– Không biết bọn ngưu quỷ xà thần nào đến nữa thế?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Đa phần là cẩu đảng của Long Tự Thập Tam Tôn.
Vương Xa Lạp thêm:
– Có cả người của Hổ tôn nữa.
Nếu chỉ Long Tự Thập Tam Tôn thì Lâm Đoàn Nghĩa có thể đại khai sát giới nhưng có người của Hổ tôn thì chàng không khỏi đắn đo vì trong đó có Mi Cổ Thương không những là gia gia của Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng mà lão ta cũng tỏ ra có cảm tình với chàng.
Liền hỏi:
– Vương huynh biết trong đó có người của Ác Hổ và Xích Hổ không?
Vương Xa Lạp gật đầu:
– Đều có cả.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt nghĩ ngợi chốc lát rồi nói:
– Xin Ngãi huynh đối phó với Hổ tôn, còn tiểu đệ nhận bọn Long tôn cho.
Ngãi Trọng Nhân nói:
– Nhưng ta không phân biệt được ai là Hổ ai là Long …
Y chưa nói hết câu thì bọn người bịt mặt tràn đến.
Bốn tên Đồng Vi Độ Lư vừa bị đánh tơi tả cũng đứng lên mang khăn trùm mặt vào hoà vớ bọn này xông tới.
Tới cách hai trượng chúng dừng lại chốc lát rồi cùng thét vang, nhất loạt vung chưởng đánh ra.
Hợp chưởng của mấy chục người tạo nên uy lực thật kinh nhân, mặt đất bị cày tung cát bụi bay mù trời.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy tình thế nguy cấp liền rút Gia Mộc kiếm ra quát:
– Người của Hổ tôn mau rời khỏi hiện trường.
Ngãi Trọng Nhân thấp giọng nói:
– Mau nhảy lên.
Lâm Đoàn Nghĩa làm theo.
Cả hai cùng nhảy vút lên cao năm sáu trượng tránh khỏi chưởng kình lướt sang phía người của Hàn Sơn phái.
Bọn người trùm mặt chuyển hướng đánh sang.
Mã Minh Tích tức giận quát:
– Các bằng hữu Long tôn sao không phân rõ địch ta gì cả thế?
Ngãi Trọng Nhân thích chí cười vang rồi cùng Lâm Đoàn Nghĩa lướt ra khỏi hiện trường.
Vừa đáp xuống đất Lâm Đoàn Nghĩa lo lắng nói:
– Phương sư huynh và mấy thiếu nữ kia …
Ngãi Trọng Nhân nói:
– Không cần bận tâm nhiều, chúng ta lướt ra sau phía địch nhân …
Giữa lúc ấy có hai tên bịt mặt đuổi theo lập tức Lâm Đoàn Nghĩa đánh ngã một tên.
Tên thứ hai chưa kịp lùi thì Ngãi Trọng Nhân chộp được giật lấy tấm vải trên mặt hắn rồi ném thẳng tới Mã Minh Tích sau đó dùng tấm khăn buộc vào mặt mình.
Mã Minh Tích là lão đại trong Tuyết Phong Tam Lão võ công chẳng phải tầm thường nhưng hành động của Ngãi Trọng Nhân quá bất ngờ, lão lại đang tức giận vì bọn người của Long Tự Thập Tam Tôn tự dưng hợp chưởng đánh sang mình, thấy tên bị Ngãi Trọng Nhân ném tới liền vung chưởng đánh ra.
Tên này rú lên một tiếng ngã xuống chết ngay.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy Ngãi Trọng Nhân ứng biến tài tình như vậy thích thú nói:
– Tiểu đệ cũng học theo Ngãi huynh.
Nói xong giắt kiếm vào bao xông vào giữa trận địch chộp lấy một tên giật lấy tấm vải bịt mặt rồi ném hắn vào Mã Minh Thạch.
Tên này cũng bị đánh chết tươi.
Phương pháp của Ngãi Trọng Nhân quả thật kỳ diệu.
Dưới ánh trăng bọn Long Tự Thập Tam Tôn không sao phân biệt được địch ta chỉ thấy đâu đâu cũng là người bịt mặt, Lâm Đoàn Nghĩa và Ngãi Trọng Nhân len lõi giữa bọn chúng vung chưởng đánh loạn lên.
Bọn này đâu biết địch nhân là ai? Cứ thấy khả nghi là đánh nên phần lớn là đánh nhầm lẫn nhau.
Người của Hàn Sơn phái càng xuất thủ thẳng tay hơn, hễ thấy một tên bịt mặt tới gần là đánh.
Chỉ trong chốc lát đã có mười mấy tên bị giết.
Một tên bịt mặt thấy vậy quát lên:
– Đệ tử Long Hổ nhị tôn đến tập trung bên cạnh lão phu.
Chính Lâm Đoàn Nghĩa là người đầu tiên chấp hành mệnh lệnh nhưng vừa tới gần lập tức vung chưởng đánh ngay.
Tên vừa phát lệnh tưởng người phe mình khi Lâm Đoàn Nghĩa đánh ra mới đưa chưởng lên đỡ thì không kịp nữa bị đánh bay lên không.
Hai ba tên vội tung mình nhảy lên cứu.
Cả Lâm Đoàn Nghĩa và Ngãi Trọng Nhân cùng hướng vào mấy tên này phát chưởng.
Tên vừa phát lệnh tất là một tên đầu sỏ trong Long Tự Thập Tam Tôn chẳng những hắn không được cứu mà còn trúng chưởng bắn tít lên cao mà cả ba tên lao theo cũng chung số phận, từ trên không rú lên thê thảm.
Mã Mỹ Trân đã phát hiện được Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:
– Đánh chết tiểu tử này đi.
Ngay lập tức hai tên tỳ nữ và bốn năm tên khác ủng hộ cùng liên thủ đánh bật chàng ra khỏi quần ma.
Cả hai phái Long tôn và Hổ tôn chịu thiệt thòi nay mới phát hiện địch nhân, chúng liền tập trung vào Lâm Đoàn Nghĩa mà đánh.
Sát cơ nổi lên chàng liền rút Gia Mộc Kiếm ra nói:
– Hai vị tiền bối Mi Cổ Thương và Tống Công Đạt hãy đưa thủ hạ mình tránh ra đi. Tại hạ cần đại khai sát giới.
Nhưng không thấy ai lùi lại mà trái lại bọn người bịt mặt còn ào ạt xông tới.
Lâm Đoàn Nghĩa nghiến răng nói:
– Đã vậy thì đừng trách Lâm mỗ.
Nói xong phát kiếm quét ra muôn ngàn điểm hàn tinh.
Ngay chiêu đầu tiên đã có năm tên bị trúng kiếm gục xuống.
Chàng vừa thu kiếm về thì một tên bịt mặt lao tới, hai tay đưa chéo ngực đồng thời đẩy ra.
Hai tên khác cũng thừa cơ xông tới.
Lâm Đoàn Nghĩa đã thấy Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng thi triển chiêu này nhiều lần gọi là chiêu Bế Môn Tạ Khách, biết người của Xích Hổ Tôn nên không dám hạ sát thủ vội nhảy tránh đi dùng Hồi Vân Bộ lướt tới sau lưng người này điểm ra hai chỉ.
Người kia trúng chỉ chưa kịp ngã xuống thì Lâm Đoàn Nghĩa liền nhảy tới cắp, tay phải múa Gia Mộc Kiếm quét vào mấy tên đang tràn tới tung mình nhảy ra khỏi trùng vây.
Quần ma thấy kiếm pháp chàng lợi hại như vậy không tên nào dám đuổi theo.
Lâm Đoàn Nghĩa lướt tới mé rừng giải huyệt cho nạn nhân rồi đặt xuống hỏi:
– Các hạ là ai?
Người kia tháo khăn ra để lộ khuôn mặt của trung niên hán tử mới ngoài ba mươi tuổi đưa tay lên không viết ra một chữ.
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:
– Tôn giá là Tống Tử Thuỷ?
Người kia gật đầu.
Lâm Đoàn Nghĩa vô cùng sửng sốt.
Tống Tử Thuỷ là phụ thân của Tống Ngọc Thu làm sao lại bị câm được chứ?
Đoán rằng người của Hổ môn bị Long Tự Thập Tam Tôn thao túng chàng chỉ tay vào rừng nói:
– Nhạc phụ hãy vào đó tránh tạm một lúc để Nghĩa nhi đánh sạch bọn ác ma kia rồi tạ tội với lão nhân gia.
Tống Tử Thuỷ căm hận nhìn bọn người bịt mặt đang xông tới gần mặt đầy sát khí chừng như muốn liều mạng với bọn này.
Lâm Đoàn Nghĩa hiểu ra liền nói:
– Xin nhạc phụ chớ khinh thân, Ngọc Thu đã lâu không xuất hiện Nghĩa nhi không hiểu vì sao sẽ tìm đến nhạc phụ và quý môn tạ tội. Bây giờ xin nhạc phụ nén nhịn một chút, xong việc này sẽ do lão nhân gia định đoạt.
Tống Tử Thuỷ ngước mát nhìn chàng rồi lao vào rừng.
Lâm Đoàn Nghĩa tiến lên ba bước nói to:
– Ai là người của Ác Hổ tôn? Xin ra đây kiến diện.
Tiếng quát vừa dứt quần ma thét to một tiếng ồ cả lại vây Lâm Đoàn Nghĩa vào giữa trận.
Hào khí bốc cao vạn trượng Lâm Đoàn Nghĩa vung Gia Mộc Kiếm múa tít như phong chỉ nam chém bắc giương đông kích tay lợi hại vô cùng.
Tiếng rú thảm vang lên bảy tám tên bịt mặt gụg xuống.
Nào ngờ Lâm Đoàn Nghĩa đang đại khai sát giới thì chợt nghe trên không nổ bùm một tiếng loé lên muôn vệt hàn tinh trùm lấy cả khoảng không gian ba trượng trên đầu Lâm Đoàn Nghĩa.
Chàng kinh hãi vội múa kiếm không để màn lân quang ấy chụp xuống người.
T Linh khí thần đocäcäcä iếp theo Phương Đạt còn năm người khác theo nhau đáp xuống hiện trường gồm một lục y thiếu nữ và bốn bạch y thiếu nữ.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy lục y thiếu nữ đi đầu chính là vị cung chủ đã từng xuất thủ giúp mình hoá giải chưởng lực của Ngũ Độc Tôn Giả lúc lão đốt rừng, liền lên tiếng chào:
– Ân thư.
Khâu Ngọc Anh nhìn lục y thiếu nữ hỏi:
– Cô ta là ai? Có ân gì với huynh?
– Vị thư thư đó đã giúp ta thoát khỏi một chưởng của Ngũ Độc Tôn Giả.
Phương Thông hỏi:
– Sư đệ có biết lai lịch của cô ấy không?
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Tiểu đệ không biết danh hiệu gì cả chỉ nghe cô ấy tự xưng là cung chủ.
Giữa lúc ấy chợt nghe bình một tiếng mọi người cùng giật mình quay lại nhìn, thấy cả Đoạt Mệnh Thần Y và khâu Ngọc Hoa cùng lảo đảo lùi lại mấy bước, chếnh choáng như người say rượu.
Hiển nhiên hai người này vừa giao thủ.
Khâu Ngọc Anh vội lao tới đỡ Khâu Ngọc Hoa hỏi:
– Đệ có sao không?
Khâu Ngọc Hoa lắc đầu, đưa mắt nhìn tới thấy vị thiếu niên cùng đi với mình đang xông tới Đoạt Mệnh Thần Y định động thủ liền nói to:
– Quan sư huynh cẩn thận, trong chưởng của lão kia có chứa ám khí độc đấy.
Đoạt Mệnh Thần Y cười hô hô nói:
– Tiểu quỷ ngươi còn khá đấy, nhưng độc châm của ta không có thuốc giải đâu. Chỉ sau một giờ ba khắc là thi thể của ngươi sẽ tan thành nước.
Khâu Ngọc Anh nghe vậy lo lắng hỏi:
– Đệ thấy trong người có gì khác thường không?
Khâu Ngọc Hoa đáp:
– Tỷ tỷ yên tâm đệ không sao cả.
Thiếu niên họ Quan sấn đến trước mặt Đoạt Mệnh Thần Y nói:
– Giang lão tặc, sư đệ ta vì chăm chú nghe câu chuyện của tỷ tỷ mình nên mới bị ngươi thừa cơ ám toán, còn nói mấy chiếc ‘ngũ hoả châm’ của ngươi mà hại được chúng ta thì là nói mộng.
Đoạt Mệnh Thần Y nổi giận nói:
– Tiểu tử ngươi có dám thử một châm của ta không?
Thiếu niên họ Quan thản nhiên đáp:
– Đương nhiên dám.
Rồi quay lại bảo Khâu Ngọc Hoa:
– Hoa đệ cứ chú ý mà thu linh khí, để ngu huynh dọn lão lang băm này cho.
Lại nhìn Đoạt Mệnh Thần Y cười nói:
– Lão tặc, bây giờ thì đến lượt ngươi.
Đoạt Mệnh Thần Y khoát tay bảo đồng bọn:
– Bố trận.
Thiếu niên họ Quan hỏi:
– Trận gì vậy?
Hỏi xong vung chưởng đánh tới Đoạt Mệnh Thần Y.
Lão này lập tức xuất chiêu hoàn thủ.
Chỉ thấy từ chưởng tâm của lão phát ra hai luồng khí đen đẩy ngược chưởng của thiếu niên họ Quan, lão cười hô hô nói:
– Võ học của danh môn chẳng qua …
Nhưng lão chỉ mới nói được nửa câu thì trúng một chưởng vào mông, chồm tới hai bước thấy một thiếu niên khác đứng sau lưng mình tức giận gào to:
– Tiểu tặc sao dám ám toán lão phu?
Thiếu niên cười đáp:
– Hắc hắc, Giang lão tặc ngươi chết đến nơi rồi còn chưa biết. Thiếu gia là Mẫn Thư Thị người trước mặt ngươi là Quan Mạc Phi, còn lão đệ bị ngươi ám toán một chưởng là Khâu Ngọc Hoa, ba chúng ta hiệu xưng Thánh Môn Tam Kiệt. Hôm nay là ngày đầu tiên xuất đạo trước hết dương danh đối với Giang lão tặc ngươi. Lẽ ra một chưởng vừa rồi có thể đánh nát mông ngươi nhưng làm thế thì lần xuất thủ đầu tiên không dương danh cho ngươi được biết nên rút lại năm thành công lực.
Đoạt Mệnh Thần Y giận tím mặt quát lên:
– Muốn chết.
Vừa quát vừa vung hai tay, không biết cơ man ‘ngãi hoả châm’ từ hai ống tay áo bay ra châu cả vào Mẫn Thư Thị.
Cùng lúc ấy bọn cao thủ Long Tự Thập Tam Tôn đồng thanh thét vang lao vào Thiên Tải Thần Độc.
Phương Thông quát lên:
– Đồng môn “ngũ phương’ ‘ngũ thủ’ mau bảo vệ Thần Độc.
Đồng thời lao ra cùng hai thiếu niên đi với mình vung chưởng đánh lui đệ tử Long Tự Thập Tam Tôn.
Một tên trong bọn la to:
– Mau thi triển tuyệt nghệ.
Mười mấy tên cùng phất tay tạo thành một màn mây đen bao phủ cả khu vực nửa mẩu đất.
Một tên trong Băng Nguyên Ngũ Tử thét:
– Băng Nguyên Hàn Sơn hai phái mau lùi lại.
Chắc rằng đám mây đen là loại độc vật gì rất đáng sợ do Đoạt Mệnh Thần Y chế thành nên lão ngửa mặt cười một tràng đầy đắc ý nói:
– Ngũ phương, ngũ thủ đều bỏ mạng cả. Hôm nay đừng hòng có tên nào còn sống sót rời khỏi đây.
Lâm Đoàn Nghĩa tuy không biết ‘đồng môn ngũ phương’ là ai nhưng nghe sư huynh mình ra lệnh bảo vệ Thần Độc liền nói:
– Anh muội hãy theo ta.
Hai người lao vào trường dựa lưng vào Thiên Tải Thần Độc một tay phát chưởng đẩy lùi đám mây đen tay kia rút Gia Mộc Kiếm ra.
Phương Thông quát:
– Sư đệ không được dùng binh khí.
Lâm Đoàn Nghĩa nghe vậy cất kiếm đi làm theo hai thiếu niên dùng cả hai tay phát chưởng.
Lúc đó không những Khâu Ngọc Anh mà cả lục y thiếu nữ xưng là cung chủ và bốn bạch y thiếu niên thủ hạ của cô ta cũng thi triển công phu Song Hoàn Bao Nguyệt ra sức đẩy lùi đám mây đen.
Lâm Đoàn Nghĩa vừa phát chưởng vừa nghĩ tới câu nói của sư huynh.
Như vậy chàng và Khâu Ngọc Anh thành một tổ, bọn lục y cung chủ năm người một tổ, Khâu Ngọc Hoa và hai vị sư huynh một tổ, Phương Thông và hai thiếu niên một tổ là bốn, vậy còn một tổ nữa đâu?
Nhưng do mãi nghĩ nên kình khí giảm đi Lâm Đoàn Nghĩa lập tức cảm thấy một áp lực rất mạnh đẩy tới mình, kinh hãi quát to một tiếng vận hết kình lực đẩy ra.
Phương Thông nói:
– Không được phân thần cũng không được dụng lực quá mạnh làm ảnh hưởng đến đồng môn.
Cứ thế qua thời gian chừng nửa tuần trà Đoạt Mệnh Thần Y chợt quát to một tiếng, số tàn dư của Long Tự Thập Tam Tôn đều nhảy ra khỏi vòng vây nhảy vào trong đám mây đen.
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên không hiểu chúng có hành động gì chợt thấy hai tay có phần tê đi, kinh hãi kêu lên:
– Nguy rồi.
Chàng quay lại nhìn Khâu Ngọc Anh thấy mặt nàng tái nhợt, răng nghiến chặt, mồ hôi trán vã ra lộ vẻ hết sức đau đớn.
Lại nhìn thấy những người kia cũng lâm vào tình cảnh tương tự, riêng lục y cung chủ và Phương Thông có đỡ hơn chút ít.
Chính lúc ấy xuất hiện hai hắc y thiếu niên từ vòng ngoài lướt tới gần cười hắc hắc nói:
– Để ta giúp các ngươi một tay mau về cõi cực lạc.
Rồi xuất chưởng nhắm vào Lâm Đoàn Nghĩa.
Chàng nhận ra một trong hai thiếu niên chính là Vi Công Bình đoán rằng tên kia là Đồng Công Nhượng, liền đưa chưởng đối địch.
Nhưng chàng vừa dốc tận lực để đối phó đám mây đen đâu còn bao nhiêu sức lực đối địch?
Chỉ nghe bình một tiếng Lâm Đoàn Nghĩa bị đánh bay thẳng tới sát Thiên Tải Thần Độc.
Hai thiếu niên cất tiếng cười thâm hiểm, lại vung chưởng nhằm vào Khâu Ngọc Anh và cả Khâu Ngọc Hoa.
Khâu gia thư đệ cũng bị đánh bay.
Hai thiếu niên miệng cười đắc ý tiếp tục nhằm những người còn lại trong ‘ngũ phương’ hạ thủ.
Khi đến gần Quan Mạc Phi một tên cười hắc hắc nói:
– Tiểu tặc vừa rồi ngươi nhe ranh múa vút trước sư bá tổ của ta, nay thì Vi mỗ lấy cẩu mạng của ngươi.
Nói xong đưa chưởng lên.
Lại nghe bình một tiếng đương nhiên Quan Mạc Phi bị đánh bay đi như bao hàng nhưng chính Vi Công Bình cũng bị chấn lực đẩy lùi lại năm bước.
Đồng Công Nhượng đến trước Phương Thông cất giọng hiểm độc:
– Cẩu tử họ Phương, hôm nay huynh đệ chúng ta có thiệt thòi trước hai ngươi nhưng thắng bại là chuyện thường của nhà binh, trước đây chúng ta chịu nhục một chút còn bây giờ thì ngươi hết kiếp. Bây giờ ngươi tạm nhận một chưởng của Đồng Công Nhượng ta lát nữa sẽ còn nếm mùi đau khổ gấp trăm lần dưới trùng vân ‘Thiên Độc’.
Phương Thông cười nhạt đáp:
– Tên họ Đồng kia chớ vội đắc ý, những Âm Phách Sưu Hồn và Thiên Độc Trùng Vân của các ngươi chẳng làm gì nổi chúng ta đâu. Rồi cứ chờ xem, tí nữa mấy vị sư đệ của ta nhận được linh khí của Thiên Tải Thần Độc xong ngươi chịu không nổi một chưởng đâu. Nếu ngươi không muốn phơi thây ở đây thì mau cút đi.
Đồng Công Nhượng thấy Phương Thông nói năng bình tĩnh như thế không giống như sư bá tổ hắn Đoạt Mệnh Thần Y đã dự liệu lòng thầm kinh hãi đưa mắt nhìn vào, thấy từ miệng Thiên Tải Thần Độc phát ra một đạo hào quang, mấy nhân ảnh đang hấp thu đạo hào quang đó.
Hắn liền hiểu ngay đó là linh khí của Thiên Tải Thần Độc vội nói:
– Công Bình mau vào đi.
Nó chưa xong đã đâm bổ vào.
Nào ngờ mới chạy được hai bước thì bị một cỗ kình lực đánh bật lại.
Đồng Công Nhượng định thần nhìn kỹ lại nhận ra người vừa phát chưởng đánh lui mình là Lâm Đoàn Nghĩa, kinh hãi kêu lên:
– Tiểu tử ngươi còn chưa chết sao?
Hắn cho rằng Thiên Tải Thần Độc hung hãn như thế, một khi người tới gần nó thì đâu còn mạng? Mà cho dù không bị con linh hầu giết chết thì cũng mất mạng bởi Thiên Độc Trùng Vân.
Đó là kế vạn toàn của Đoạt Mệnh Thần Y.
Tổ tôn chúng đâu ngờ rằng Thiên Tải Thần Độc quá linh thông, nhận ra những người đang bảo vệ mình nên há miệng phát ra linh khí.
Lâm Đoàn Nghĩa điều tức ba vòng xong mở mắt ra thì vừa lúc Đồng Công Nhượng lao vào liền đánh ngay một chưởng.
Nhưng tên này được Long Tự Thập Tam Tôn dốc lòng truyền nghệ nên võ công chẳng tầm thường.
Bị một chưởng đánh lui nhưng cơ thể còn chưa tổn thương chút nào hán lại vận xông xông lên lần nữa, quyết lấy mạng đối phương.
Lâm Đoàn Nghĩa hấp thụ được linh khí của Thiên Tải Thần Độc thời gian tuy ngắn nhưng nội lực đã sung mãn thêm rất nhiều, thấy địch nhân lao lại liền quát:
– Muốn chết?
Song chưởng tiếp nhau nổ như sét, Đồng Công Nhượng bị bật ngược lại bảy tám trượng lăn đi ấy vòng.
Lâm Đoàn Nghĩa bước lên nói:
– Sư huynh cũng hãy vào tiếp thụ một ít linh khí.
Nào ngờ Thiên Tải Thần Độc bị một chưởng làm kinh động liền ngẩn mặt lên trời gầm lên một tiếng.
Thiên Độc Trùng Vân bị linh khí đánh bạt theo gió bay tan tác.
Bọn người của Long Tự Thập Tam Tôn đang đứng trên tầng ‘thiên độc’ để ép xuống hốt hoảng nhảy ùa cả xuống đất.
Thiên Tải Thần Độc lại gầm vang tiếng nữa lao bổ tới mấy tên địch.
Chợt có tiếng quát to:
– Súc sinh chạy đâu?
Phương Thông nói:
– Lão tặc, thứ ngươi mà chặn được nó sao?
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn tới thấy Thiên Tải Thần Độc đứng sánh vai với sư huynh mình trong vòng vây của năm lão nhân cao lớn và một bọn mấy chục tên trợ thủ, không biết là người của môn phái nào?
Ngoài vòng vây đó cách mười mấy trượng có hai bọn người đứng đối diện nhau.
Lưng quay về phía Lâm Đoàn Nghĩa là một lục y và năm bạch y thiếu niên mà chàng đã biết là vị cung chủ và môn hạ.
Bọn đối diện nhân số tương đẳng trong đó tên đầu đảng vận bạch y và bốn nam tên tỳ nữ tất cả đều bịt khăn trùm mặt nên không thấy diện mạo.
Ngoài ra còn mấy lão nhân xuất lãnh hơn hai chục người cả nam lẫn nữ vây bên ngoài thành một vòng rộng.
Lúc ấy Lâm Đoàn Nghĩa và Khâu gia thư đệ, Quan Mạc Phi … sau khi hấp thụ linh khí của Thiên Tải Thần Độc vận công xong đều đã đứng lên.
Lâm Đoàn Nghĩa lao tới mấy lão nhân và hơn hai chục nam nữ bao vây quát:
– Ác đồ Hàn Sơn phái quen thói lấy nhiều hiếp ít, hãy xem chưởng của thiếu gia.
Một thiếu niên lao ra quát:
– Tiểu tử họ Lâm chớ ngông cuồng, có ta đến lấy mạng ngươi đây.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thiếu niên lạ mặt ngạc nhiên hỏi:
– Ngươi là ai? Chẳng lẽ là nữ tế của Hàn Sơn phái?
Thiếu niên đáp:
– Ta là vị hôn phu của Tống Ngọc Thu, hôm nay Lư Thiên Lý ta tới trừng trị tiểu tử ngươi tội đã cướp đoạt vị hôn thê.
Lâm Đoàn Nghĩa ngẩn người nhìn thiếu niên tự xưng là Lư Thiên Lý, không ngờ Tống Ngọc Thu cũng đã có vị hôn phu.
Chàng cười khổ nói:
– Lư huynh, trong chuyện này có ẩn tình …
– Ẩn tình gì?
Lâm Đoàn Nghĩa lướt mắt nhìn quanh rồi ngượng ngùng nói:
– Vì Tống cô nương trúng phải Tuyệt Âm Thủ của địch, vì cứu mạng cô ấy tại hạ bất đắc dĩ mới phải dùng hạ sách đó.
Lư Thiên Lý quát lên:
– Dâm tặc câm miệng, chỉ cần nghe danh Phấn Diện Độc Lang là đủ đừng bao biện vô ích. Ngươi dâm hiếp tới ba thiếu nữ mà nói là bất đắc dĩ lừa được ai chứ?
Có mấy thiếu niên nghe nói cười lên hô hố:
– Tiểu tử này thật có số đào hoa, được hưởng phúc phần như vua chúa còn bảo mình bị thiệt thòi.
Lâm Đoàn Nghĩa mặt đỏ bừng thấy trong bọn thiếu niên cười nhạo có Đồng Công Nhượng và Vi Công Bình, chỉ muốn đánh chết ngay bọn ấy.
Chợt nghe sau lưng có tiếng kêu ai oán, ngoảnh lại nhìn thấy Khâu Ngọc Anh hoa dung biến sắc nghiến răng nói:
– Vô sỉ.
Rồi đâm bổ vào rừng.
Lâm Đoàn Nghĩa hốt hoảng chạy theo gọi:
– Anh muội.
Lư Thiên Lý lao tới chặn đường cười nói:
– Thiếu nữ đó chắc là vị hôn thê của ngươi. Thôi cứ cho là ngươi có nổi ẩn tình nhưng chuyện đã lỡ, chúng ta trao đổi cho nhau được không?
Lâm Đoàn Nghĩa ngơ ngác hỏi:
– Ngươi nói gì?
– Ta nó rằng ngươi đã chung đụng với vị hôn thê của ta, nay ta nhường nó cho ngươi để đổi lại có gì là không được?
Lại có thêm một bọn nữa kéo tới.
Thiếu niên đi đầu quát:
– Tên họ Lâm, ngươi cưỡng hiếp vị hôn thê của ta hãy nộp mạng đi.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy thiếu niên đó chính là Độ Kiếm Thanh tôn nhi của Ngũ Độc Tôn Giả và là vị hôn phu của Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng.
Theo sau hắn còn có Mã Mỹ Trân và hai tỳ nữ Á cô và Tâm cô, ngoài ra còn hai thiếu nữ lạ mặt khác.
Chàng lạnh nhạt nói:
– Độ Kiếm Thanh ngươi có một bầu đàn thê thiếp như vậy chưa đủ hay sao còn muốn gì nữa?
Độ Kiếm Thanh quát:
– Tiểu tử chớ nhiều lời, trả Hồng Phong Nương Tử cho ta.
Nói chưa xong đã vung chưởng đánh ra.
Lâm Đoàn Nghĩa đã biết Độ Kiếm Thanh đã rơi vào tròng của bọn yêu nữ kia thì còn bao nhiêu lực khí để giao chiến nữa?
Chàng quát lên:
– Cút đi.
Chỉ một chưởng Độ Kiếm Thanh đã bị đánh bay xa bốn năm thước.
Tuy vậy Lâm Đoàn Nghĩa chợt nhận thấy trong chưởng đối phương có một loại khí âm nhu xâm nhập vào cơ thể mình kinh dị nghĩ thầm:
– Chẳng lẽ mấy yêu nữ đó đã luyện thanh ma công rồi truyền thụ cho tên họ Độ này?
Độ Kiếm Thanh vừa ghen tức vừa hổ thẹn lại xông vào quát:
– Tiểu tử lại tiếp ta một chiêu nữa.
Thấy từ song chưởng của Độ Kiếm Thanh toát ra luồng khói nhạt Lâm Đoàn Nghĩa biết đối phương thi triển độc chưởng liền vận Cửu Dã Thần Công hộ thân rồi vung song chưởng đánh ra.
Bốn chưởng tiếp nhau chẳng những Độ Kiếm Thanh bị đánh bật lui tới mười trượng mà ngay cả mấy tên Vi Công Bình Lư Thiên Lý Đồng Công Nhượng đứng gần đó cũng bị kình khí đẩy lùi mấy bước.
Mã Mỹ Trân kêu lên lanh lãnh lao tới đỡ lấy Độ Kiếm Thanh.
Đồng Công Nhượng quát lên một tiêng định xuất thủ thì một thiếu niên khác nhảy lên nói:
– Chúng ta cùng liên thủ thịt tiểu tử này đi.
Lâm Đoàn Nghĩa nhìn thiếu niên kia hỏi:
– Các hạ là ai mà muốn hại Lâm mỗ?
Thiếu niên đáp:
– Phấn Diện Độc Lang là thứ bại hoại võ lâm bất cứ ai cũng muốn diệt Trần Giang ta cũng không ngoại lệ.
– Ngươi là môn hạ của lão họ Trần cũng là cẩu đảng của Long Tự Thập Tam Tôn không sai chứ?
Trần Giang chỉ hừ một tiếng.
Lâm Đoàn Nghĩa nói:
– Nếu ngươi đã muốn chết thiếu gia sẵn lòng cho ngươi đi theo bọn cẩu tặc đồng bọn của mình.
Mã Mỹ Trân tiếp lấy Độ Kiếm Thanh thấy tình trạng của hắn không đáng ngại lắm liền trao hắn cho một tên tỳ nữ lao tới Lâm Đoàn Nghĩa quát:
– Tên họ Lâm kia ngươi có chịu theo ta về Trường An không?
Lâm Đoàn Nghĩa nghiến răng nói:
– Dâm nữ cút ngay.
Rồi đánh ra một chưởng.
Bốn tên Đồng Công Nhượng Vi Công Bình Lư Thiên Lý và Độ Kiếm Thanh cùng thét lên, bốn tên tám chưởng nhằm vào Lâm Đoàn Nghĩa đánh tới.
Chàng thất kinh vội đưa song chưởng với mười hai thành công lực tiếp chiêu.
Một bóng người lướt tới quát lên:
– Lâm huynh đừng sợ. Có huynh đệ trợ giúp một tay.
Một thiếu niên lướt tới hiện trường vừa kịp phối hợp với Lâm Đoàn Nghĩa xuất chiêu đối địch.
Hai người bốn chưởng với lực vạn cân đánh thẳng vào tâm chưởng của đối phương.
Một tiếng nổ dữ dội phát ra làm tối tăm trời đất, gió bão nổi lên làm cành gãy lá rơi ào ào, trong hu vực mấy chục trượng cát bay đá chạy khói bụi bốc lên như vào buổi hỗn mang, quả là một cuộc đầu chưởng xưa nay hiếm thấy.
Sau cú tiếp chiêu Đồng Công Nhượng và Vi Công Bình ngã lăn đi mấy vòng mới đứng lên được.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy người xuất thủ giúp mình là một trong hai thiếu niên cùng đến với sư huynh, ôm quyền nói:
– Đa tạ sư huynh.
Thiếu niên cười đáp:
– Tiểu đệ là Ngãi Trọng Nhân chứ không phải họ Tạ đâu.
Lâm Đoàn Nghĩa đỏ mặt nói:
– Ngãi sư huynh là …
– Không cần hỏi. Gia sư đã đưa huynh vượt biển.
– Là Phàn tiền bối …
Ngãi Trọng Nhân ngắt lời:
– Biết thế là được còn có một tên nữa là Vương Xa Lạp môn hạ của Hàn Thiết Kim lão tiền bối, võ nghệ còn cao hơn nữa.
Từ xa có tiếng người nói:
– Tên họ Ngãi nói xấu gì sau lưng người ta thế?
Tiếp đó thêm một thiếu niên khác lướt tới hiện trường.
Ngãi Trọng Nhân cười nói:
– Tên ta cũng như người, trọng ngươi cũng tốt thôi.
– Nhưng cường địch đang sờ sờ ra đó tán dương nhau ít gì?
Lâm Đoàn Nghĩa thấy Vương Xa Lạp chỉ hơn mình vài tuổi có bộ mặt rất dễ cảm tình.
Lúc ấy có một đám đông tràn tới vây lấy họ.
Ngãi Trọng Nhân nhíu mày hỏi:
– Không biết bọn ngưu quỷ xà thần nào đến nữa thế?
Lâm Đoàn Nghĩa đáp:
– Đa phần là cẩu đảng của Long Tự Thập Tam Tôn.
Vương Xa Lạp thêm:
– Có cả người của Hổ tôn nữa.
Nếu chỉ Long Tự Thập Tam Tôn thì Lâm Đoàn Nghĩa có thể đại khai sát giới nhưng có người của Hổ tôn thì chàng không khỏi đắn đo vì trong đó có Mi Cổ Thương không những là gia gia của Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng mà lão ta cũng tỏ ra có cảm tình với chàng.
Liền hỏi:
– Vương huynh biết trong đó có người của Ác Hổ và Xích Hổ không?
Vương Xa Lạp gật đầu:
– Đều có cả.
Lâm Đoàn Nghĩa chợt nghĩ ngợi chốc lát rồi nói:
– Xin Ngãi huynh đối phó với Hổ tôn, còn tiểu đệ nhận bọn Long tôn cho.
Ngãi Trọng Nhân nói:
– Nhưng ta không phân biệt được ai là Hổ ai là Long …
Y chưa nói hết câu thì bọn người bịt mặt tràn đến.
Bốn tên Đồng Vi Độ Lư vừa bị đánh tơi tả cũng đứng lên mang khăn trùm mặt vào hoà vớ bọn này xông tới.
Tới cách hai trượng chúng dừng lại chốc lát rồi cùng thét vang, nhất loạt vung chưởng đánh ra.
Hợp chưởng của mấy chục người tạo nên uy lực thật kinh nhân, mặt đất bị cày tung cát bụi bay mù trời.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy tình thế nguy cấp liền rút Gia Mộc kiếm ra quát:
– Người của Hổ tôn mau rời khỏi hiện trường.
Ngãi Trọng Nhân thấp giọng nói:
– Mau nhảy lên.
Lâm Đoàn Nghĩa làm theo.
Cả hai cùng nhảy vút lên cao năm sáu trượng tránh khỏi chưởng kình lướt sang phía người của Hàn Sơn phái.
Bọn người trùm mặt chuyển hướng đánh sang.
Mã Minh Tích tức giận quát:
– Các bằng hữu Long tôn sao không phân rõ địch ta gì cả thế?
Ngãi Trọng Nhân thích chí cười vang rồi cùng Lâm Đoàn Nghĩa lướt ra khỏi hiện trường.
Vừa đáp xuống đất Lâm Đoàn Nghĩa lo lắng nói:
– Phương sư huynh và mấy thiếu nữ kia …
Ngãi Trọng Nhân nói:
– Không cần bận tâm nhiều, chúng ta lướt ra sau phía địch nhân …
Giữa lúc ấy có hai tên bịt mặt đuổi theo lập tức Lâm Đoàn Nghĩa đánh ngã một tên.
Tên thứ hai chưa kịp lùi thì Ngãi Trọng Nhân chộp được giật lấy tấm vải trên mặt hắn rồi ném thẳng tới Mã Minh Tích sau đó dùng tấm khăn buộc vào mặt mình.
Mã Minh Tích là lão đại trong Tuyết Phong Tam Lão võ công chẳng phải tầm thường nhưng hành động của Ngãi Trọng Nhân quá bất ngờ, lão lại đang tức giận vì bọn người của Long Tự Thập Tam Tôn tự dưng hợp chưởng đánh sang mình, thấy tên bị Ngãi Trọng Nhân ném tới liền vung chưởng đánh ra.
Tên này rú lên một tiếng ngã xuống chết ngay.
Lâm Đoàn Nghĩa thấy Ngãi Trọng Nhân ứng biến tài tình như vậy thích thú nói:
– Tiểu đệ cũng học theo Ngãi huynh.
Nói xong giắt kiếm vào bao xông vào giữa trận địch chộp lấy một tên giật lấy tấm vải bịt mặt rồi ném hắn vào Mã Minh Thạch.
Tên này cũng bị đánh chết tươi.
Phương pháp của Ngãi Trọng Nhân quả thật kỳ diệu.
Dưới ánh trăng bọn Long Tự Thập Tam Tôn không sao phân biệt được địch ta chỉ thấy đâu đâu cũng là người bịt mặt, Lâm Đoàn Nghĩa và Ngãi Trọng Nhân len lõi giữa bọn chúng vung chưởng đánh loạn lên.
Bọn này đâu biết địch nhân là ai? Cứ thấy khả nghi là đánh nên phần lớn là đánh nhầm lẫn nhau.
Người của Hàn Sơn phái càng xuất thủ thẳng tay hơn, hễ thấy một tên bịt mặt tới gần là đánh.
Chỉ trong chốc lát đã có mười mấy tên bị giết.
Một tên bịt mặt thấy vậy quát lên:
– Đệ tử Long Hổ nhị tôn đến tập trung bên cạnh lão phu.
Chính Lâm Đoàn Nghĩa là người đầu tiên chấp hành mệnh lệnh nhưng vừa tới gần lập tức vung chưởng đánh ngay.
Tên vừa phát lệnh tưởng người phe mình khi Lâm Đoàn Nghĩa đánh ra mới đưa chưởng lên đỡ thì không kịp nữa bị đánh bay lên không.
Hai ba tên vội tung mình nhảy lên cứu.
Cả Lâm Đoàn Nghĩa và Ngãi Trọng Nhân cùng hướng vào mấy tên này phát chưởng.
Tên vừa phát lệnh tất là một tên đầu sỏ trong Long Tự Thập Tam Tôn chẳng những hắn không được cứu mà còn trúng chưởng bắn tít lên cao mà cả ba tên lao theo cũng chung số phận, từ trên không rú lên thê thảm.
Mã Mỹ Trân đã phát hiện được Lâm Đoàn Nghĩa quát lên:
– Đánh chết tiểu tử này đi.
Ngay lập tức hai tên tỳ nữ và bốn năm tên khác ủng hộ cùng liên thủ đánh bật chàng ra khỏi quần ma.
Cả hai phái Long tôn và Hổ tôn chịu thiệt thòi nay mới phát hiện địch nhân, chúng liền tập trung vào Lâm Đoàn Nghĩa mà đánh.
Sát cơ nổi lên chàng liền rút Gia Mộc Kiếm ra nói:
– Hai vị tiền bối Mi Cổ Thương và Tống Công Đạt hãy đưa thủ hạ mình tránh ra đi. Tại hạ cần đại khai sát giới.
Nhưng không thấy ai lùi lại mà trái lại bọn người bịt mặt còn ào ạt xông tới.
Lâm Đoàn Nghĩa nghiến răng nói:
– Đã vậy thì đừng trách Lâm mỗ.
Nói xong phát kiếm quét ra muôn ngàn điểm hàn tinh.
Ngay chiêu đầu tiên đã có năm tên bị trúng kiếm gục xuống.
Chàng vừa thu kiếm về thì một tên bịt mặt lao tới, hai tay đưa chéo ngực đồng thời đẩy ra.
Hai tên khác cũng thừa cơ xông tới.
Lâm Đoàn Nghĩa đã thấy Hồng Phong Nương Tử Mi Hồng thi triển chiêu này nhiều lần gọi là chiêu Bế Môn Tạ Khách, biết người của Xích Hổ Tôn nên không dám hạ sát thủ vội nhảy tránh đi dùng Hồi Vân Bộ lướt tới sau lưng người này điểm ra hai chỉ.
Người kia trúng chỉ chưa kịp ngã xuống thì Lâm Đoàn Nghĩa liền nhảy tới cắp, tay phải múa Gia Mộc Kiếm quét vào mấy tên đang tràn tới tung mình nhảy ra khỏi trùng vây.
Quần ma thấy kiếm pháp chàng lợi hại như vậy không tên nào dám đuổi theo.
Lâm Đoàn Nghĩa lướt tới mé rừng giải huyệt cho nạn nhân rồi đặt xuống hỏi:
– Các hạ là ai?
Người kia tháo khăn ra để lộ khuôn mặt của trung niên hán tử mới ngoài ba mươi tuổi đưa tay lên không viết ra một chữ.
Lâm Đoàn Nghĩa ngạc nhiên hỏi:
– Tôn giá là Tống Tử Thuỷ?
Người kia gật đầu.
Lâm Đoàn Nghĩa vô cùng sửng sốt.
Tống Tử Thuỷ là phụ thân của Tống Ngọc Thu làm sao lại bị câm được chứ?
Đoán rằng người của Hổ môn bị Long Tự Thập Tam Tôn thao túng chàng chỉ tay vào rừng nói:
– Nhạc phụ hãy vào đó tránh tạm một lúc để Nghĩa nhi đánh sạch bọn ác ma kia rồi tạ tội với lão nhân gia.
Tống Tử Thuỷ căm hận nhìn bọn người bịt mặt đang xông tới gần mặt đầy sát khí chừng như muốn liều mạng với bọn này.
Lâm Đoàn Nghĩa hiểu ra liền nói:
– Xin nhạc phụ chớ khinh thân, Ngọc Thu đã lâu không xuất hiện Nghĩa nhi không hiểu vì sao sẽ tìm đến nhạc phụ và quý môn tạ tội. Bây giờ xin nhạc phụ nén nhịn một chút, xong việc này sẽ do lão nhân gia định đoạt.
Tống Tử Thuỷ ngước mát nhìn chàng rồi lao vào rừng.
Lâm Đoàn Nghĩa tiến lên ba bước nói to:
– Ai là người của Ác Hổ tôn? Xin ra đây kiến diện.
Tiếng quát vừa dứt quần ma thét to một tiếng ồ cả lại vây Lâm Đoàn Nghĩa vào giữa trận.
Hào khí bốc cao vạn trượng Lâm Đoàn Nghĩa vung Gia Mộc Kiếm múa tít như phong chỉ nam chém bắc giương đông kích tay lợi hại vô cùng.
Tiếng rú thảm vang lên bảy tám tên bịt mặt gụg xuống.
Nào ngờ Lâm Đoàn Nghĩa đang đại khai sát giới thì chợt nghe trên không nổ bùm một tiếng loé lên muôn vệt hàn tinh trùm lấy cả khoảng không gian ba trượng trên đầu Lâm Đoàn Nghĩa.
Chàng kinh hãi vội múa kiếm không để màn lân quang ấy chụp xuống người.