Nguyên tác: The Fight For Olympus
Số lần đọc/download: 120 / 7
Cập nhật: 2020-04-04 23:38:56 +0700
Chương 20
K
hông khí ban đêm ở bên ngoài khá lạnh khi Frankie dẫn Joel và Paelen đi dạo vòng quanh Las Vegas. Mặc dù tuổi còn nhỏ nhưng Frankie rất quen thuộc với thành phố này ban đêm và biết tất cả những địa điểm thú vị để tham quan.
Khi họ đi dọc theo một con phố nổi tiếng, mắt Paelen sáng rực lên và miệng há hốc khi cậu cố thu hết mọi hình ảnh và âm thanh xung quanh vào trong bộ nhớ.
“Đó là Circus Circus,” Frankie vừa giải thích vừa chỉ tay vào sòng bạc màu đỏ lớn phía bên kia đường. “Họ cho phép trẻ con vào đó. Nhưng John và em chưa bao giờ vào đó.”
Joel nói thêm, “Anh đã nhìn thấy chỗ đó trên tivi. Mình vào trong đó đi.”
Paelen chặn tay lên cánh tay Joel. “Không phải ở đó.”
“Tại sao?”
Paelen nhìn lên tòa nhà màu đen bên cạnh họ. “Quá gần với chỗ chúng ta đang ở. Cậu không thể ăn trộm ở gần chỗ mình cư trú cả. Điều đó sẽ làm người ta dễ dàng lần ra dấu vết của cậu. Tin tớ đi. Tớ biết mình đang nói gì mà.”
Joel cau mày. “Ý cậu là gì, ăn cắp à? Tớ tưởng tối nay chúng ta chỉ làm du khách đi tham quan.” “Chính thế,” Paelen đồng ý. “Nhưng chúng ta cũng cần tiền mua thức ăn.” Cậu nhìn xuống nhóc Frankie bên cạnh. “Và bọn ta hứa sẽ trả lại số tiền nhóc cho bọn ta mượn. Ta chưa bao giờ nuốt lời.” Cậu liếc sang phía Joel. “Để kiếm tiền, chúng ta cần phải ăn trộm.”
“Chúng ta cũng có thể kiếm một cái máy rút tiền tự động khác mà?”
Paelen lắc đầu quầy quậy. “Tớ đã làm điều đó một lần rồi - không bao giờ làm lại điều đó nữa! Những cái máy đó ăn thịt tớ. Tớ sẽ không để nó biến tớ thành bữa ăn lần nữa đâu! Không, chúng ta phải tìm cách khác.”
Khi họ bàn bạc Paelen cảm thấy bản năng ăn trộm của cậu chiếm lĩnh cơ thể. Kể từ khi gặp Emily và Joel cậu chẳng mấy khi phải sử dụng đến nó. Nhưng giờ đây cậu lại cần nó hơn bao giờ hết. Đi dọc theo con phố, họ băng qua hết sòng bài này đến sòng bài khác. Con đường đông nghẹt xe cộ qua lại chậm chạp và mọi người đi lại đông đúc trên vỉa hè. Những người đàn ông chìa ra những phiếu giảm giá mua vé xem show biểu diễn giá rẻ, trong khi những người gác cửa sòng bài cố gắng thu hút sự chú ý của mọi người qua lại và mời họ vào bên trong.
Một người đàn ông đưa một phiếu giảm giá cho Paelen và nói. “Giày sành điệu đấy cậu nhóc.” Paelen cau mày. “Chúng là xăng đan, nhưng dù sao cũng cảm ơn ông.” Cậu chỉnh lại lời người đàn ông và vẫn tiếp tục bước đi. Cậu nhìn vào tờ phiếu giảm giá trong tay. Trên đó có in hình nhiều cô gái ăn mặc trang phục lấp lánh rạng rỡ với những chiếc lông vũ dài thượt. Paelen nhướn mày thích thú và chỉ. “Xem cái này này.”
Joel nhìn tấm thẻ và cười tươi. “Chào mừng đến Las Vegas! Tớ rất muốn đi xem biểu diễn.”
“Vậy thì chúng ta sẽ đi xem,” Paelen đồng ý. Joel lắc đầu. “Chúng ta không thể. Thứ nhất chúng ta phải có tiền mới vào xem được, và thứ hai, tất cả chúng ta đều chưa đủ tuổi.”
Paelen cười lớn và khoác tay lên người cậu bạn cao lớn. “Joel, cậu quên là cậu đang đi với ai à? Không có một cánh cửa, một bức tường hay một ổ khóa nào có thể cản đường tớ được. Nếu cậu muốn đi xem biểu diễn, thì tất cả chúng ta sẽ cùng vào xem biểu diễn.”
Họ tiếp tục tản bộ dọc theo con đường và đến trước một show diễn ngoài trời miễn phí.
“Thấy chưa.” Paelen chỉ lối vào cho họ. “Tớ chưa bao giờ thất hứa.”
Họ kiếm được chỗ ngồi và xem một đôi vợ chồng biểu diễn cùng những chú vẹt của mình.
Con chim thông minh làm một số trò và nói chuyện với người vợ xinh đẹp. Frankie là đứa nhỏ tuổi nhất trong tất cả khán giả ở dưới. Khi người vợ nhìn thấy cậu, bà ta gọi cậu lên sân khấu làm phụ tá cho một trò biểu diễn mới của mình. Paelen cười tươi khi người bạn trẻ của mình lên tham gia vào trò biểu diễn cùng với những con chim.
Khi trò diễn kết thúc, toàn bộ khán giả vỗ tay ầm ĩ và nhóc Frankie rạng rỡ quay về chỗ ngồi của mình. “Đây là đêm tuyệt nhất từ trước đến nay. Các anh có nhìn thấy em với con chim đỏ to bự đó không? Thật là tuyệt vời!”
Khi kết thúc buổi diễn, người phụ nữ mời Frankie chụp ảnh miễn phí với mấy con chim của bà ta. Frankie khăng khăng mời Paelen và Joel chụp ảnh cùng với mình. Frankie tự hào vung vẩy bức hình kỷ niệm của ba bọn họ với đám vẹt khi họ tiếp tục bước đi.
Họ đi tiếp dọc theo con phố và tiến tới một sòng bạc khách sạn chính rất lớn. Họ không thể không ngừng lại ngắm nhìn sự lộng lẫy và ngưỡng mộ sự hoành tráng của nơi đây. Mặt tiền lát đá cẩm thạch trắng của tòa nhà tỏa sáng rực rỡ trong bầu trời đen thẫm, phô bày sự xa hoa, sang trọng và hứa hẹn mang lại những niềm vui thú bên trong. Ở lối vào, họ nhìn thấy vô vàn hình ảnh quen thuộc được ánh đèn pha chiếu rọi nổi bật.
“Joel, nhìn kìa, đó là Alexis!”
Trước mặt họ là một cặp Nhân sư Olympus được đúc bằng đồng. Chúng trông khá là giống Alexis với phần thân trên để trần, cánh và thân mình sư tử.
“Đây là Cung điện Caesar,” Frankie giải thích. “Ở trong có rất nhiều các bức tượng. Thậm chí còn có cả đài phun nước với những con ngựa bay như của chị Emily. Các anh muốn xem không?”
Paelen nhe răng với Joel. “Ồ, nếu họ có ngựa bay thì chúng ta phải vào xem mới được.”
Khi họ bước vào sòng bài, Paelen chú ý ngay đến nhiều bức tượng tuyệt đẹp, đều khắc họa những gương mặt quen thuộc với cậu ở xứ Olympus. Họ gặp một tượng quái điểu mình sư tử ở gần cầu thang và, đi sâu hơn vào trong sòng bài, Frankie chỉ cho cậu một đài phun nước lộng lẫy nơi mỗi bên tạc một hình Pegasus đang bay từ phía dưới lên. Ở chính giữa đài phun nước là hình ảnh của thần Jupiter. Cầm trong tay tia sét, trông ngài quyền lực và mạnh mẽ hơn khi nhìn xuống đám đông ở phía bên dưới. Một bức tượng thần Diana với con diều hâu đậu một bên cánh tay và chiếc cung tên trên cánh tay còn lại đứng ở một bên của đài phun nước, và có cả thần Neptune với chiếc đinh ba khổng lồ của ngài.
“Thần Jupiter hẳn sẽ rất thích công trình này,” Paelen nói, ngưỡng mộ đài phun nước to lớn này.
“Nhưng hãy hy vọng ngài không bao giờ nhìn thấy nó,” Joel kết câu.
Khi bước vào khu vực chính của sòng bạc, ngay lập tức họ bị choáng ngợp bởi âm thanh và hình ảnh nơi đây. Frankie cảnh báo Joel và Paelen phải chú ý quan sát bảo vệ. Nếu họ bị phát giác, họ sẽ bị buộc phải rời khỏi nơi này.
Ở bất kỳ góc nào, họ cũng đều nhìn thấy hình ảnh mọi người ngồi ở những chiếc máy xổ số bấm liên tục các nút. Gương mặt họ đanh lại, tập trung cao độ vào trò chơi.
“Như thế được coi là vui à?” Paelen hỏi.
Joel gật đầu. “Người ta nói vậy đấy. Nhưng với tớ trông nó cũng chả có gì thú vị cả.” Khi họ di chuyển sâu hơn nữa vào sòng bài và bước vào một khu vực khác, những máy xổ số tự động được thay thế bởi vô vàn bàn đánh bạc, với từng tốp từng tốp người ngồi bao xung quanh. Có tiếng thì thầm khe khẽ trong không khí khi họ chơi bài. Paelen ngừng lại và quan sát một người phụ nữ đứng đằng sau một trong những chiếc bàn đang chia bài.
Frankie áp sát gần cậu. “Họ đang chơi bài blackjack. Đó là trò mà em và John thường hay chơi. Mục tiêu là nhặt được những quân bài mà điểm cộng lại phải bằng 21. Nếu lấy đủ thì anh sẽ thắng.” Paelen tiếp tục quan sát người chia bài. Khi cô lật những lá bài của mình lên cô nói, “Hai mươi.” Những người khác quanh bàn lắc đầu. Những lá bài và thẻ tiền trước mặt nọ bị lấy đi mất. “Có ai đếm bài không?”
Frankie lắc đầu. “Không, và sòng bài không thích người ta làm trò đó. Nếu John và em bị bắt, bọn em sẽ bị cấm không được vào sòng bài.”
Phía xa xa hơn là một chiếc bàn hình chữ nhật dài với thành bàn cao và cạnh bàn tròn. Có những con số khắc trên bề mặt bàn được phủ một lớp vải mềm. Ở một đầu có một người đàn ông đang lắc quân xúc xắc trong tay. Ông ta ném quân xúc xắc dọc theo bàn.
“Ta biết trò này,” Paelen nói hào hứng. “Ở Olympus bọn ta cũng chơi một trò tương tự như thế này.”
Họ quan sát những người chơi đặt thẻ tiền vào các ô số trước khi quân xúc xắc được đổ ra. Khi xúc xắc ngừng lại, một số người kiếm được thêm thẻ, một số khác lại bị lấy mất.
“Những đồng tròn kỳ lạ họ đặt lên các con số là gì vậy?” Paelen hỏi.
“Thẻ tiền,” Joel giải thích. “Chúng giống như tiền vậy. Con số trên đó là giá trị của chúng. Nếu như cậu có thẻ ghi số 20, thì nó có giá trị tương đương với 20 đô la.”
“Ý cậu là, tất cả xung quanh chúng ta, những miếng be bé đó đáng giá như tiền à?” Paelen bất ngờ hỏi.
“Phải,” Joel nói.
“Nhưng thử nhìn người đàn ông ở đằng kia có bao nhiêu kìa!”
Joel nhìn theo mắt Paelen nhìn về hướng người chia bài. Có vô số chồng thẻ tiền xếp trước mặt ông ta. “Đó là người chia bài,” Joel giải thích. “Họ luôn có vô số thẻ tiền.”
“Và điều đó có nghĩa là họ có rất nhiều tiền?” “Tớ nghĩ là cậu có thể nói như vậy,” Joel trả lời. “Và người đàn ông ở đằng kia cũng vậy?”
Paelen chỉ vào một người chơi đang ngồi bên vòng quay rulét. Trước mặt ông ta là rất nhiều chồng thẻ tiền.
“Đúng vậy,” Joel nói. “Thì sao?”
Paelen cảm nhận được trái tim mình đập liên hồi vì phấn khích. Những ngón tay của cậu ngứa ngáy như cái cách chúng vẫn luôn cảm thấy mỗi khi cậu chuẩn bị đi săn. “Joel, cậu và Frankie chờ tớ ở đằng kia,” cậu chỉ ra chỗ có các máy xổ số cách đấy nhiều mét.
“Paelen, cậu định làm điều gì vậy?” Joel lo lắng hỏi.
“Điều tớ làm giỏi nhất!” Paelen nhe răng cười. Paelen khởi động tất cả những kỹ năng ăn trộm tinh vi nhất của mình. Cậu có thể nhìn, nghe, ngửi và nếm thấy mọi thứ đang diễn ra quanh mình. Cứ như thể cả thế giới đang chững lại và cậu là người duy nhất di chuyển. Đôi mắt Olympus sắc bén của cậu lướt qua các bàn chơi bạc. Cậu tìm kiếm điểm yếu ở cả người chia bài lẫn người chơi; tìm người nào không đủ tập trung hết sức nhạy bén của họ.
Rồi mắt cậu đã tìm ra mục tiêu. Ở đó! Cậu nhìn thấy một người chơi say xỉn đang dành thời gian tán gẫu với cô phục vụ hơn là tập trung vào ván bài bên đống thẻ tiền đầy ú của ông ta. Hít một hơi dài, Paelen ra tay.
Với những bước rón rén của một người sống cả đời bằng những giác quan đặc biệt, Paelen bước êm ru đến gần người chơi. Không hề thay đổi nét mặt, cậu duỗi dài xương cánh tay phải và bước ngang qua người đàn ông say xỉn. Cánh tay dài của cậu lướt qua một cách nhanh chóng, không ai nhìn thấy những ngón tay dài của cậu đã vơ được cả một cọc tiền và giấu ngay đi mất.
Paelen di chuyển đến nạn nhân tiếp theo của cậu. Và rồi người tiếp theo, và lại người tiếp theo!
Không hề có ai để ý thấy gì lạ. Cậu bước lại chỗ Joel và Frankie mà không ngừng lại, miệng thì thầm, “Đi theo tớ.”
Khi họ đến phía bên kia của sòng bạc, Paelen dừng lại và phá lên cười. “Thật là quá dễ dàng! Tớ phải làm lại mới được.”
Joel cau mày. “Paelen, tớ đã theo dõi cậu. Cậu chẳng làm cái gì cả.”
Paelen cười lớn hơn và mở bàn tay phải của mình ra. Trong ngón tay của mình, cậu cho Joel thấy những cọc 50 đô la và 100 đô la nằm yên ở giữa.
“Oa!” Frankie thốt lên. “Anh giàu rồi!”
Mắt Joel trợn tròn khi cậu đếm những thẻ tiền. Ở đây có hơn một nghìn đô. Làm sao cậu làm được điều đó? Tớ chẳng nhìn thấy gì cả.”
“Đó là bởi vì tớ không phải một tên trộm thông thường. Tớ là một tên trộm siêu đẳng.”
“Nhưng cậu đã hứa với thần Diana cậu sẽ không ăn trộm nữa mà.”
“Tớ đã nói dối!” Mắt Paelen sáng rực lên khi tâm trí cậu còn đang loay hoay với những thứ cậu có thể xoáy được ở cái chốn xa lạ đầy tuyệt vời này. Mắt cậu nhìn lướt qua đám đông trong sòng bạc. Không có gì thay đổi cả. Không hề có ai để ý điều gì. “Đợi đây, tớ sẽ đi và lấy thêm nữa.”
Joel túm cánh tay cậu kéo lại. “Không. Chúng ta đã có nhiều hơn số cần thiết rồi. Đừng có quá tham lam. Chúng ta đi đổi chúng thành tiền mặt rồi ra khỏi đây thôi.”
Paelen không hài lòng lắm, nhưng cậu đồng ý. Cả ba bước ra khỏi sòng bạc hướng đến quầy đổi thẻ tiền thành tiền thật.
“Chúng ta sẽ gặp rắc rối ở đây đây,” Joel nói. “Tại sao?”
“Bởi vì chúng ta chưa đến tuổi. Cậu không được phép chơi bạc cho đến khi cậu đủ 21 tuổi.”
Paelen cau mày. “Tớ không chơi bạc, tớ ăn trộm thẻ tiền này. Và tớ hơn 21 tuổi từ lâu rồi; đặc biệt là nếu tính theo năm trên thế giới của các cậu.”
“Anh bao nhiêu tuổi?” Frankie hỏi.
Paelen nhún vai. “Thực ra thì, ta cũng chẳng biết. Nhưng ta biết là mình rất già rồi.”
Joel gật đầu. “Có thể đúng thế, nhưng trông cậu vẫn chưa đến tuổi đấy. Tớ thì mới 16 và trông tớ lớn hơn cậu, nhưng vẫn chưa đủ tuổi để chơi ở đây. Chúng ta phải kiếm ai đổi tiền ra cho chúng ta.”
“Để em thử,” Frankie đề nghị. “Em đã làm điều này nhiều lần khi John say xỉn quá. Đưa đống thẻ cho em.”
Joel nhìn với ánh mắt nghi ngờ nhưng vẫn giao đống thẻ cho nhóc Frankie.
“Đi theo em, nhưng đứng xa ra nhé.” Frankie hướng dẫn. Nó bước lên trước và bắt đầu quan sát những người chơi đang ngồi tại các máy xổ số. Nó dừng lại trước một người đàn ông với đôi tay run rẩy đang nhấn tiền vào trong máy. Ông ta khoảng tầm ba mấy tuổi và bộ quần áo nhàu nhĩ trên người ông ta cho thấy mấy ngày rồi ông ta chưa thèm thay. Gương mặt ông ta hiện lên vẻ tuyệt vọng.
Frankie bắt đầu vào vai diễn của mình. Mắt thằng bé mở lớn, tròn xoe và mặt nó trông buồn rười rượi. Nó giơ cho người đàn ông xem mớ thẻ của mình và chỉ ra phía quầy đổi tiền.
“Thằng bé này giỏi thật đấy,” Joel lầm bầm khi họ đi theo Frankie và người đàn ông ra phía quầy đổi tiền.
Vài phút sau, Frankie quay trở về với một nắm đầy tiền mặt trong tay. Cậu dúi hết cho Joel.
“Chỉ có bảy trăm đô la ở đây.” Joel vừa nói vừa cau mày đếm số tiền. “Chỗ còn lại đâu rồi?”
Frankie nhún vai. “Em cho người đàn ông kia rồi. Ông ấy cạn sạch tiền và không có tiền trả cho khách sạn.”
“Nhưng em cho ông ta nhiều hơn số chúng ta có,” Paelen càu nhàu.
“Ông ấy cần số tiền đó,” Frankie khăng khăng. “Vậy tớ sẽ đi kiếm thêm nữa cho chúng ta,” Paelen đề nghị.
Joel túm tay Paelen. “Đừng. Frankie nói đúng. Chúng ta có nhiều hơn số chúng ta cần rồi. Hy vọng Emily sẽ sớm quay về và chúng ta sẽ sớm rời khỏi đây. Chúng ta không cần nhiều hơn nữa.” Thất vọng, Paelen cuối cùng cũng chịu thua những người bạn của mình. “Rồi, thế bây giờ mọi người muốn làm gì nào?”
“Em biết!” Frankie nhẩy lên nhảy xuống hào hứng. “Hãy đi đến khu Trải nghiệm Phố Fremont đi.”
“Đó là cái gì?” Paelen hỏi.
“Đến đó sẽ biết. Sẽ tuyệt lắm. Em rất thích đến đó nhưng John không cho em đến đó thường xuyên.” Joel lắc đầu. “Anh nghĩ chúng ta nên quay về đợi Emily. Cậu ấy có thể về bất kỳ lúc nào và chúng ta cũng phải lên kế hoạch cho các bước kế tiếp của mình nữa chứ.”
“Cậu thư giãn đi!” Paelen nài nỉ. “Chúng ta còn nhiều thời gian trước khi Emily quay trở lại. Tớ đã nói với cậu rồi, đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để tham quan nơi này. Bản thân tớ không muốn bỏ lỡ bất kỳ điều gì. Chúng ta sẽ đi một chút thôi được không? Làm ơn!”
Joel nhìn từ Paelen sang gương mặt đầy mong chờ của Frankie. Cậu lắc đầu và bắt đầu tặc lưỡi. “Thôi được rồi, cậu thắng. Nhưng nếu về mà thấy Emily đang đợi thì chính cậu phải giải thích cho cô ấy biết tại sao đấy nhé.”
“Đồng ý!” Paelen nói. Cậu nhìn sang Frankie. “Dẫn đường đi.”
Trải nghiệm Phố Fremont không giống với bất kỳ thứ gì Joel hay Paelen đã từng nhìn thấy trước kia. Đó là một con phố mua sắm dành cho người đi bộ được xây ngoài trời, phủ bên trên một mái vòm tròn dài và cao, trông rất sống động với màn biểu diễn chiếu đèn rực rỡ, lan tỏa khắp không gian những sắc màu chói lọi. Âm nhạc lớn tiếng phát ra từ một màn biểu diễn trên sân khấu lớn ngoài trời, cũng như từ giọng người dẫn chương trình kết hợp với chương trình biểu diễn ánh sáng ở trên.
Hàng ngàn người kéo đến chật kín con phố, với những cửa hàng và sòng bạc nhiều đến nỗi Paelen không thể nào đếm nổi. Ô tô không được phép lưu thông trên con phố Fremont, và bản thân con đường đã đặc kín du khách. Vô số các nghệ sĩ biểu diễn mặc trang phục sặc sỡ mời gọi mọi người chụp hình với họ.
“Thật là đông điên lên được!” Joel vừa nói vừa cố thu hết mọi thứ vào tầm mắt.
Họ nhìn mọi thứ xung quanh với vẻ kỳ thú vô cùng.
“Tớ ước gì mình có một thứ như thế kia,” Joel chỉ về một chiếc Ferrari đang được trưng bày trên bục. Xung quanh nó có thêm nhiều chiếc xe thể thao bóng loáng nữa, và mọi người đang túm tụm chụp ảnh với những chiếc xe hơi đắt tiền.
“Tớ cũng thế,” Paelen nói, mắt dán vào chiếc xe. Rồi cậu chỉ vào một chiếc DeLorean với cánh cửa vếch lên trên nóc như hai cánh chim. “Hoặc cái kia! Trông nó như biết bay vậy.”
Trong khi họ đang ngắm nghía những chiếc ô tô, họ bỗng nghe thấy tiếng la hét từ ngay phía đối diện mình. Một du khách đang chơi trò trượt cáp trên một đường dây treo cao trên đầu đám đông, dọc theo chiều dài của cả con phố Fremont.
“Tớ muốn thử chơi trò đó”, Paelen hào hứng nói với Joel.
“Em cũng vậy,” Frankie nhất trí. “Em vẫn luôn muốn chơi trò đó nhưng John bảo trò đấy quá đắt.” “Tiền không phải là vấn đề đối với chúng ta,” Paelen khoác lác.
“Vậy tẹo nữa chúng ta có thể thử chơi trò đó chứ?” Frankie hỏi Paelen nhe răng cười. “Sao lại không cơ chứ?” Paelen, Joel và Frankie không mấy để ý đến lối đi khi họ dạo quanh con phố sáng đèn này, băng qua nhiều nhóm người đông nghịt. Cảnh tượng xung quanh họ rất điên rồ và thú vị. Ánh đèn và âm thanh tràn ngập các giác quan của họ. Thời gian dường như ngừng lại khi họ vào thăm hết sòng bạc này đến sòng bạc khác, mỗi cái lại thú vị và xa hoa hơn cái trước.
“Tớ thực sự hy vọng thần Jupiter không phá hủy thế giới này,” Paelen nói khi họ đứng lại xem một nhà biểu diễn nghệ thuật đường phố đang làm mấy trò ảo thuật. “Như thế thì thật là bi kịch.”
“Đúng là như vậy đấy,” Joel đồng ý.
Khi nhà ảo thuật biểu diễn xong màn của mình và đám đông tản bớt đi, Paelen đột nhiên chú ý đến một nhóm người đang nhìn họ chằm chằm và tiến lại gần. Có một điều gì đó trong biểu cảm và hành vi của họ khiến cậu cảm thấy khó chịu. “Đi nào, Frankie,” Paelen nói nhanh, tóm lấy cánh tay Frankie. “Chúng ta phải đi tiếp thôi.”
“Đừng có vội thế, Runt!” Một trong những người đàn ông nói lớn khi ông ta và đồng bọn chạy tới bao vây họ. “Ông chủ muốn nói chuyện với các người.”
“Ê,” Joel phản pháo khi bị xô lại gần Paelen. “Lùi lại đi!”