Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:16 +0700
Chương 21
L
ynn khoe Jane với Jim tối hôm đó như thể cô là bé con yêu dấu của bà được mang ra trước người lạ để phô diễn bày mấy trò khôn khéo mới học được. Bà ngân nga những lời ca ngợi Jane cho đến khi ông bắt đầu trông mê mẩn, sau đó xua hai người bọn họ vào phòng khách để họ có thể tự vá víu bất cứ cái gì khác biệt còn tồn tại giữa hai bọn họ.
Khi Jane ngồi vào chiếc ghế của Annie, sự giống nhau giữa cha và con khiến cô nhức nhối, và cô muốn chuyển tới ngồi cạnh ông trên chiếc ghế bành và cuộn người lại trong vòng tay cứng cáp như của Cal. Thay vào đó, cô hít một hơi thật sâu và kể cho ông nghe cô đã gặp Cal như thế nào và cô đã làm những gì.
“Con không viết bài báo đó,” cô nói, khi cô kết thúc câu truyện của mình “nhưng gần như nó đúng đến từng từ.”
Cô mong đợi sự chỉ trích của ông. “Cha đoán Ethan sẽ có vài lời để nói về trách nhiệm của chúa trời thần thánh khi tác hợp con và Cal lại với nhau,” ông nói.
Ông khiến cô ngạc nhiên. “Con không biết.”
“Con yêu Cal, phải không?”
“Với tất cả trái tim con.” Tia nhìn của cô rơi xuống. “Nhưng điều đó không có nghĩa con sẽ là sự lựa chọn thứ hai trong cuộc đời anh ấy.”
“Cha rất tiếc nó khiến con phải trải qua một thời gian khó khăn như thế. Cha nghĩ nó không thể đừng lại được. Đàn ông trong gia đình ta đều khá cứng đầu.” Ông trông không thoải mái. “Cha đoán cha đang tự thú nhận tội lỗi của chính mình.”
“Oh?”
“Cha đã gọi Sherry Vogler chiều nay.”
“Cha gọi bác sĩ của con?”
“Cha không thể yên lòng về tình trạng thai nghén của con được cho đến khi cha chắc chắn mọi việc đều ổn thoả. Cô ấy nói sức khoẻ con rất tốt, nhưng cha không thể khủng bố để cô ta nói cho cha biết liệu mình sẽ có cháu trai hay cháu gái. Cô ấy nói con quyết định đợi, và cha cũng phải đợi nữa.” Ông trông có vẻ lúng túng. “Cha biết cha đã vượt quá giới hạn khi nói chuyện với cô ta sau lưng con, nhưng cha không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với con. Con có giận cha không?”
Cô nghĩ đến Cherry và Jamie và sau đó là đến cha đẻ của cô, người dường như chẳng bao giờ quan tâm một chút nào hết. Điều tiếp theo cô biết là cô đang mỉm cười. “Con không giận đâu. Cảm ơn cha.”
Ông lắc đầu. “Con là một quý cô dễ thương, Janie Bonner. Sau cùng thì mụ dơi già đã đúng về con.”
“Ta nghe thấy đấy!” mụ dơi già gọi với ra từ phòng bên cạnh.
Tối muộn hôm đó khi Jane nằm tỉnh như sáo trên cái giường sắt hẹp, cô mỉm cười trước ký ức về sự phẫn nộ của Annie. Nhưng nụ cười của cô nhạt đi khi cô nghĩ về tất cả những gì cô sẽ mất khi cô rời nơi đây: Jim và Lynn và Annie, vùng núi dường như đã trở thành hơn một phần của cô qua mỗi ngày, và Cal. Ngoại trừ việc sao cô có thể mất đi một thứ mà cô chưa bao giờ có chứ?
Cô muốn nhắm mắt lại và khóc đến mù cả mắt, nhưng thay vào đó cô đấm vào cái gối và giả vờ đó là Cal. Cơn giận của cô nhạt đi, và cô nằm thẳng cẳng, nhìn chằm chằm lên trần nhà. Cô đang làm gì ở đây thế này? Trong tiềm thức, cô vẫn đợi anh thay đổi tâm trí và nhận ra anh yêu cô? Hôm nay đã mở mắt cô rằng chuyện đó sẽ chẳng xảy ra.
Cô nhớ đến cái giây phút bẽ bàng khi anh hét lên anh sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân này. Lời đề nghị của anh đã cứa vào tâm can cô. Những từ cô khao khát được nghe đã được thốt ra trong cơn giận dữ của anh, và không có lấy nổi một ounce ý nghĩa thật sự nào đằng sau chúng.
Cô ép buộc bản thân mình phải đối mặt với sự thật. Anh có thể sẽ lượn lờ xung quanh, nhưng đó và vì nghĩ vụ chứ không phải vì tình yêu, bởi anh không cảm nhận về cô theo cùng một cách mà cô cảm nhận về anh. Cô phải chấp nhận điều đó và bắt đầu lại cuộc sống của cô một lần nữa. Đã đến lúc cô rời Heartache Mountain rồi.
Gió quất mạnh phía bên ngoài, và căn phòng trở nên lạnh cóng. Mặc dù nằm dưới chăn thật ấm, nhưng sự lạnh lẽo như thấm vào xương cô. Cô cuộn tròn vào sâu trong chăn đệm và chấp nhận thực tế là cô phải rời đi. Cô luôn biết ơn vì đã dành hai tuần này cho bản thân mình, nhưng giờ là lúc cô không được trốn tránh nữa và phải lấy lại cuộc sống của cô.
Đầy sầu khổ, cô cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ, chỉ để lại bị dựng dậy bởi tiếng sấm đì đùng và một bàn tay lạnh ngắt, ướt đẫm chặn ngang miệng cô. Cô hít vào một hơi chuẩn bị thét lên, nhưng bàn tay siết lại chặt hơn, và một giọng trầm trầm, quen thuộc thì thầm bên tai cô. “Shhh… Là tôi đây.”
Mắt cô vụt mở lớn. Một dáng người tối tăm cúi xuống cô. Gió, mưa thổi qua khung cửa sổ cạnh giường, và quạt cái rèm cửa dính sát vào tường. Anh thả lỏng bàn tay khỏi miệng cô và với ra đóng cửa sổ lại đúng lúc một tràng sấm chớp làm rung chuyển cả ngôi nhà.
Vẫn còn run rẩy vì cơn sợ hãi anh gây ra, cô lồm cồm ngồi dậy. “Biến ra!”
“Hạ giọng em xuống trước khi Medea xuất hiện với nàng hầu gái của mụ ta.”
“Anh dám nói một điều gì xấu về ai trong số họ xem.”
“Họ ăn thịt chính con đẻ của mình trong bữa tối.”
Thật là quá tàn nhẫn. Sao anh không đơn giản là để cho cô yên? “Anh đang làm gì ở đây?”
Anh chống tay vào hông và cau mày xuống cô. “Tôi đến để bắt cóc em, nhưng ngoài kia lạnh và ướt quá, thế nên tôi sẽ phải làm thế vào lúc khác.”
Anh hạ người xuống trên cái ghế đặt ở chỗ chiếc máy khâu gần giường của cô. Những dòng nước nhỏ giọt từ mái tóc và chiếc áo parka nylon của anh. Một tia sét khác thắp sáng căn phòng, cô thấy anh vẫn không cạo râu và trông hốc hác y như chiều nay.
“Anh định bắt cóc em?”
“Em không nghiêm túc nghĩ rằng tôi sẽ để cho em ở đây lâu hơn với mấy phụ nữ điên khùng đó chứ, phải không?”
“Tôi làm gì không phải việc của anh.”
Anh lờ tịt câu đó đi. “Tôi phải nói chuyện với em mà không có mấy mụ ma cà rồng đó chen vào. Vì một điều là, em phải tránh xa thị trấn trong mấy ngày tới. Vài gã phóng viên đã xuất hiện khát khao được kiểm tra tính xác thực của bài báo đó.”
Vậy ra đây là lý do tại sao anh xuất hiện tối nay. Không phải dâng tặng cô lời tuyên bố về một tình yêu bất tử, mà là để cảnh báo về giới truyền thông. Cô chống chọi để nuốt sự thất vọng của mình xuống.
“Họ là một lũ chuyên hút máu người,” anh gầm gừ.
Cô ngồi cao hơn trên gối và nhìn thẳng vào mắt anh. “Đừng làm gì với Jodie.”
“Cơ hội hiếm có đấy.”
“Em nói thật đấy.”
Anh nhìn chăm chăm vào cô, tia chớp loé lên làm bật lên một tia bướng bỉnh lấp lánh trong mắt cô. “Em biết chắc như quỷ là cô ta bán câu chuyện đó cho báo trí.”
“Thiệt hại thì cũng đã rồi, cô ta sẽ không thể làm gì thêm được nữa, thế nên vấn đề là gì?” Cô kéo cái chăn lên tận cằm. “Nó sẽ như dí chết một con kiến. Cô ta thật đáng thương và em muốn anh để cho cô ta yên.”
“Nó trái với bản tính của tôi khi để ai đó đánh tôi một cú mà không đánh lại.”
Cô cứng người. “Em biết.”
“Được rồi.” Anh thở dài. “Tôi sẽ để cô ta yên. Tôi đoán chúng ta sẽ không phải lo lắng gì nhiều về chuyện này nữa. Kevin đã tổ chức một cuộc họp báo tối nay, và cậu ta nói cậu ta sẽ tổ chức một cuộc nữa vào sáng mai cho đợt phóng viên mới xuất hiện. Tin hay không thì tuỳ, nhưng cậu ta xoa dịu mọi việc khá tốt.”
“Kevin?”
“Chàng hiệp sĩ trong bộ giáp sáng choang của em đấy.” Cô không bở lỡ một chút ca cẩm trong giọng anh. “Tôi bước vào Mountaineer để làm một lon bia và tìm thấy cậu ta đang giữ chân một đám phóng viên. Cậu ta nói câu chuyện là đúng.”
“Cái gì?”
“Nhưng chỉ ở vài điểm thôi. Cậu ta nói hai chúng ta đã hẹn hò được hàng tháng trời rồi trước cái đêm định mệnh đó. Theo lời cậu ta, chuyện quà sinh nhật là một ngạc nhiên em sắp đặt. Mấy trò nhảm nhí tuổi trung niên, tôi tin là cậu ta gọi nó như thế. Tôi phải nói là, thằng nhóc đó quả là giàu tính thuyết phục. Khi hắn ta kết thúc, thậm chí đến cả tôi cũng tin đó là cách mọi chuyện xảy ra.”
“Em đã bảo anh cậu ấy dễ thương mà.”
“Oh, yeah? Well, anh chàng dễ thương của em cũng nói trắng ra rằng là lý do duy nhất khiến em và tôi bắt đầu hẹn hò là vì hắn ta đá em, và em quá buồn nản về chuyện đó đến nỗi hắn ta chuyển em qua cho tôi như một phần thưởng khích lệ.”
“Tên khốn đó.”
“Cảm nghĩ của tôi chính xác là thế.”
Mặc kệ lời lẽ của anh, anh nghe chẳng giận dữ với Kevin tí nào. Anh nhỏm dậy và đẩy ghế sang một bên. Cô cứng người lại khi anh ngồi xuống thành giường.
“Về nhà thôi, em yêu. Em biết tôi hối hận thế nào về những gì đã xảy ra, đúng không?” Anh khép bàn tay lại trên cánh tay cô, nơi nó đang nằm dưới lớp chăn. “Tôi đáng lẽ phải gọi Brian ngay khi tình cảm của tôi với em thay đổi, nhưng tôi đoán tôi vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với những gì đang diễn ra. Chúng ta có thể xúc tiến nó. Chúng ta chỉ cần ở một mình một chút thôi.”
Anh đang làm tan nát trái tim cô. “Không có gì để xúc tiến hết.”
“Thực tế là chúng ta đã cưới nhau, và chúng ta sắp có con nữa. Biết điều một chút, Jane. Chúng ta chỉ cần một chút thời gian thôi.”
Cô tôi cứng bản thân lại trước sự cám dỗ bên trong xui khiến cô đồng ý. Cô từ chối trở thành người phụ nữ ý chí nhu nhược, là nạn nhân của cảm xúc của chính cô ta. “Nhà của tôi ở Chicago.”
“Đừng nói thế.” Một lần nữa, cơn giận sắc lẻm lại quay lại trong giọng nói của anh. “Em có một mái nhà tuyệt hảo ngay phía bên kia ngọn núi.”
“Cái nơi đó là của anh, không phải của tôi.”
“Không phải thế.” Một tiếng gõ cửa nhẹ vang lên, khiến cả hai bọn họ đều giật mình. Cal bật dậy từ thành giường.
“Jane?” Lynn gọi vọng vào. “Jane, mẹ nghe thấy tiếng gì đó. Con ổn chứ?”
“Con không sao.”
“Mẹ nghe có tiếng nói chuyện. Con có ai trong đó hả?”
“Vâng.”
“Sao em phải nói với mẹ thế hả?” Cal rít lên.
“Con có muốn hắn ở đó không?” Lynn hỏi.
Jane chiến đấu với cơn thuỷ triều sầu khổ đang dâng lên trong ngực cô. “Không.”
Thời gian ngừng lại thật lâu. “Vậy thì được rồi. Đến phòng mẹ đi. Con có thể ngủ với mẹ.”
Jane đẩy cái chăn ra.
Cal tóm lấy cánh tay cô. “Đừng làm thế, Jane. Chúng ta cần nói chuyện.”
“Đã quá muộn để nói chuyện rồi. Em sẽ quay trở về Chicago ngày mai.”
“Em không thể làm thế! Tôi đã nghĩ rất nhiều rồi, và tôi có chuyện muốn nói với em.”
“Đi mà nói với ai quan tâm ấy.” Cô giật khỏi tay anh và lao ra khỏi phòng.
Jane đang chạy trốn, và Cal sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Không trong một nghìn năm nữa. Anh yêu cô!
Anh đã biết từ cha mình rằng mấy phụ nữ này dậy rất sớm, vì thế anh đến Heartache Mountain từ khi còn tờ mờ sáng. Anh đã không ngủ chút nào kể từ khi anh trèo lại ra ngoài mưa gió từ cửa sổ phòng ngủ của Jane đêm qua. Giờ khi đã quá muộn, anh mới thấy lỗi lầm trong chiến thuật của mình.
Đáng lẽ anh phải nói với cô anh yêu cô ngay cái giây phút anh vào phòng, trong khi anh vẫn còn chẹn tay ngang miệng cô. Thay vào đó, anh lại luyên thuyên về bắt cóc và phóng viên, nói những chuyện trên giời dưới bể thay vì đi thẳng vào vấn đề, vào thẳng cái phần duy nhất anh cần phải nói, cái phần có ý nghĩa hơn tất cả. Có lẽ anh thấy xấu hổ vì anh phải mất quá nhiều thời gian mới hiểu chuyện gì đã xảy ra với anh trong một thời gian dài.
Sự thật về cảm xúc của anh đã giáng cho anh một cú như sét đánh. Chiều hôm qua anh đã bị kẹt cứng bởi sự thật này khi anh lái xe như ma đuổi xuống núi ngay sau khi anh tự làm bẽ bàng bản thân mình bằng cách hét lên rằng anh sẽ tiếp tục cuộc hôn nhân này. Vẻ mặt cô—cái nhìn tuyệt đối là khinh miệt đó—đã phá huỷ anh. Sự đánh giá tốt của cô có ý nghĩa với anh hơn bất cứ một phóng viên nào. Cô là tất cả của anh.
Giờ thì anh hiểu yêu cô không phải là cảm xúc gì mới mẻ, chỉ có sự chấp nhận của anh là mới thôi. Nhìn lại, anh nhận ra rằng anh có lẽ đã yêu cô khi anh ghim cô xuống sân sau nhà Annie cái ngày anh tìm ra cô bao nhiêu tuổi.
Hơn bất cứ thứ gì trong cuộc đời anh, anh biết anh sẽ không để cuộc hôn nhân này tan vỡ. Cái ý tưởng kết thúc sự nghiệp khiến anh chết khiếp, nhưng nó không đáng sợ bằng một nửa việc đánh mất cô. Điều đó có nghĩa là anh phải khiến cô lắng nghe anh, nhưng trước tiên, anh phải chắc chắn cô ở yên ở đây đã.
Cửa trước nhà Annie được khoá bởi cái chốt cửa mới nhưng đã không dùng được nữa anh vừa thay chưa được hai tuần trước đây. Anh nhận ra rằng chẳng có cơ may quỷ quái nào họ sẽ mở nó cho anh, thế nên anh đá nó mở tung ra và đi thẳng vào bếp.
Jane đứng cạnh bồn rửa trong cái áo ngủ Goofy, tóc cô rối tung cả lên và miệng thì mở thành hình chữ O đầy kinh ngạc. Khi cô nhận thấy dáng điệu của anh, mắt cô mở lớn đầy báo động.
Anh tóm được hình ảnh của chính mình lướt qua gương khi băng ngang qua phòng khách, và anh không hề ngạc nhiên bởi phản ứng của cô. Với râu ria lởm chởm, mắt đỏ ngầu, thái độ hung hăng, anh trông giống gã xấu xa nhất bên này vùng Pecos. Điều mà với anh thì cũng ổn thôi. Để cho tất cả bọn họ biết ngay từ buổi ban đầu là anh nghiêm túc đấy.
Annie ngồi tại bàn với áo sơ mi cũ bằng vải flannel khoác ngoài bộ áo ngủ satin hồng. Bà vẫn chưa trang điểm, và trông như tám muơi đến từng năm một. Khi anh hiên ngang băng qua sàn nhà bếp, bà bắt đầu lắp bắp và loạng choạng đứng dậy. Anh bước băng qua bà và giật lấy khẩu súng ngắn từ chỗ nằm của nó ở trong góc.
“Coi như mình bị tước vũ khí đi, các quý cô. Và không ai rời khỏi đây mà không có sự cho phép của tôi.”
Đem khẩu súng ngắn theo mình, anh oai vệ bước qua cửa trước của ngôi nhà ra đến cổng vòm, nơi anh dựa cái vũ khí cổ lỗ sĩ đấy vào ngôi nhà, và ngả ngốn ngồi xuống cái xích đu bằng gỗ cũ được đặt gần cửa trước. Anh dựng cái thùng lạnh Igloo đỏ và trắng ngay dưới gót chân. Nó có chứa một lốc sáu lon bia, một gói bologna, một vài cái Milky Ways đông lạnh, và một ổ bánh mì Wonder, thế nên họ có thể quên đi chuyện bỏ anh chết đói. Anh ngả người ra sau và nhắm mắt lại. Không ai được đe doạ gia đình của anh hết. Ngay cả khi đó chính là gia đình anh.
Ethan xuất hiện vào khoảng 11 giờ. Cal đã không nghe thấy nhiều âm thanh từ bên trong: một vài mẩu trò chuyện thì thầm, tiếng nước chảy, tiếng ho của Annie. Ít nhất thì bà cũng không thể hút thuốc trong mấy ngày này. Không đời nào mẹ anh và Jane lại để cho bà làm thế.
Ethan dừng lại trên bậc cửa cuối. Cal chú ý với sự kinh tởm rằng nó lại là cái áo phông đó lần nữa. “Anh đang làm gì ở đây vậy, Cal? Và sao chiếc Jeep của anh lại khoá lối rẽ ra đường như thế?” Cậu ta bước lên chỗ cổng vòm. “Em tưởng họ không cho anh vào nhà.”
“Họ không. Đưa chìa khoá xe em đây nếu em có ý định vào trong.”
“Chìa khoá xe của em?” Cậu ta nhìn trừng trừng khẩu súng ngắn dựa vào ngôi nhà.
“Jane nghĩ cô ấy sẽ rời đi hôm nay, nhưng vì cô ấy không thể lái cái xe cà tàng đó ra khỏi đây với xe anh nằm chắn đường như thế, cô ta sẽ cố thuyết phục em lái xe trở cô ấy đi. Anh chỉ muốn chắc chắn là em không bị dụ dỗ thôi.”
“Em sẽ không làm thế với anh đâu. Em hi vọng anh biết mình trông như ảnh dán trên lệnh truy nã ấy.”
“Em có thể không muốn đưa cho cô ta chìa khoá xe em, nhưng Giáo sư thông minh gần bằng Chúa đấy. Cô ta sẽ tìm ra cách gì đó.”
“Anh không nghĩ mình hơi bị hoang tưởng à?”
“Anh biết cô ta. Em thì không. Đưa chúng đây.”
Đầy miễn cưỡng, Ethan rút chìa khoá ra và quẳng chúng cho Cal. “Anh đã bao giờ nghĩ về việc gửi cho cô ấy nửa tá hoa hồng chưa? Nó có hiệu quả với hầu hết đàn ông đấy.”
Cal khịt mũi đầy ghê tởm, nhỏm dậy từ cái xích đu, bước tới để mở cánh cửa bị vỡ. Anh thò đầu vào trong đủ lâu để gọi với vào, “Hey, Giáo sư. Đức cha đến thăm em này. Cùng cái gã nhìn thấy em trần truồng như chim giẻ cùi ấy.”
Lùi lại, anh giữ cửa mở cho Ethan bước vào, sau đó trở lại chỗ ngồi của anh trong cái xích đu. Khi anh moi một chiếc Milky Way đông lạnh ra khỏi thùng lạnh, anh quyết định sự thiếu các nguyên tắc đạo đức của anh sẽ phù hợp với bộ não cô bất cứ ngày nào.
Kevin xuất hiện một giờ sau đó. Cal biết anh nên cảm ơn cậu ta về cuộc họp báo, nhưng thói quen cũ thật khó mà từ bỏ. Thay vào đó anh cau có với cậu ta.
“Chuyện quỷ gì đang xảy ra thế này, Bomber? Sao lại có hai cái ô tô nằm chềng ềnh thế kia?”
Anh đã ngày càng chán chuyện phải giải thích hành vi của mình rồi. “Cậu sẽ không được vào trong trừ khi đưa chìa khoá xe đây.”
Không như Ethan, thằng nhóc chẳng tranh cãi với anh tiếng nào. Cậu ta nhún vai, tung chúng qua, và thò đầu vào cửa trước. “Đừng bắn, các quý cô. Là anh chàng dễ thương đây.”
Với một cái khịt mũi, Cal khoanh tay trước ngực, hạ cằm xuống và nhắm mắt lại. Sớm hay muộn cô cũng phải ra ngoài và nói chuyện với anh. Tất cả những gì anh phải làm là đợi.
Lúc một giờ, ông già của anh đến. Khỉ thật, mọi người cứ tiếp tục đến, nhưng chẳng ai chịu đi hết. Jim hất đầu về phía con đường. “Trông như bãi đậu xe ấy.”
Cal chìa tay ra. “Đưa cho con chìa khoá xe của cha nếu muốn vào trong.”
“Cal, chuyện này phải dừng lại.”
“Con đang làm hết sức có thể.”
“Con không thể đơn giản nói với nó là con yêu nó thôi hả?”
“Cô ấy không cho con cơ hội.”
“Cha hi vọng con biết mình đang làm cái gì.” Jim quẳng chìa khoá của ông và đi vào trong.
Cal cũng hi vọng thế, và anh sẽ không thú nhận anh không dám chắc đâu, Đặc biệt là không với ông già của anh.
Cảm xúc của Cal dành cho Jane giờ thì đã quá rõ ràng đối với anh rồi, anh không thể tin được mình đã từng bối rối. Ý nghĩ sống mà không có cô khiến anh cảm thấy trống rỗng, sự trống rỗng không có gì có thể lấp đầy được, ngay cả bóng bầu dục cùng không. Nếu anh có thể quên đi cái cách anh quẳng tình yêu của cô lại vào cô cái ngày cô bỏ anh. Nó là món quà quý giá nhất mà anh đã từng được nhận, và anh quẳng nó đi như một bịch rác bốc mùi đã một tuần rồi. Giờ thì cô đang làm điều tương tự với anh.
Bỏ qua việc tán tỉnh ngắn ngủi trong bóng tối để có thể mang bầu, cô chính trực hơn bất cứ ai mà anh biết, và anh phải tin tưởng vào điều đó, một khi cô đã yêu ai rồi, tình yêu đó sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng khi anh nhìn thẳng vào sự thật, anh biết anh xứng đáng với những gì đang xảy đến với mình vì anh đã không biết quý trọng những giá trị tốt đẹp mà Chúa đã ban tặng cho anh. Anh cũng biết anh sẽ ngồi ngoài này suốt phần còn lại của cuộc đời nếu điều đó đem cô quay lại.
Buổi chiều lê thê trôi đi. Những tiếng om xòm của nhạc rock vang đến từ sân sau là dấu hiệu của bữa tiệc bột phát đã đến hồi tàn cuộc, nhưng Jane vẫn không xuất hiện để nói chuyện với anh. Anh ngửi thấy mùi than củi và nghe Ethan hét vọng đến, “Gin!” Có lúc Kevin đã chạy qua hông nhà để bắt cái đĩa Frisbee ai đó đã quẳng đi. Mọi người dường như đều có thời gian vui vẻ ngoại trừ anh. Anh là kẻ xa lạ ngay trong chính gia đình mình, và họ đang nhẩy múa trên mộ anh.
Anh thẳng người dậy khi nhìn thấy hai dáng người đang tiến vào cánh rừng phía đông ngôi nhà. Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ Jane đã thuyết phục được ai đó giúp cô lẻn đi, nhưng ngay khi anh phóng ra khỏi chiếc ghế như tia chớp, anh nhận ra đó là cha mẹ mình.
Họ dừng lại gần cây tần bì trắng già cỗi mà anh đã trèo khi còn là một cậu nhóc. Cha anh ép mẹ vào thân cây. Mẹ quấn cánh tay bà quanh cổ ông, và điều tiếp theo anh biết, họ trông như một cặp đôi vẫn còn thanh niên vậy.
Sự ghẻ lạnh của cha mẹ anh cuối cùng cũng kết thúc, và anh mỉm cười lần đầu tiên trong những ngày này. Nhưng nụ cười của anh nhạt đi khi anh nhìn thấy địa điểm mà tay cha anh đang đặt vào và nhận ra ông đã sẵn sàng để làm gì mẹ anh!
Với một cái rùng mình ghê sợ, anh quay cái xích đu lại. Có một vài thứ anh không muốn chứng kiến, và việc này nằm ngay trên đầu danh sách.
Trong một vài giờ tiếp theo anh ngủ gà ngủ gật giữa những chuyến viếng thăm ngắn ngủi của Kevin và Ethan, không ai trong số họ dường như có bất cứ ý tưởng nào về việc nên nói về cái gì. Ethan với đề tài chính trị, trong khi Kevin thật dễ đoán trước chọn bóng bầu dục. Cha anh mất tích một cách đáng chú ý, nhưng anh không để bản thân mình chăm chú vào việc ông già anh và mẹ có thể đang làm gì. Anh chẳng nghe thấy gì từ Jane.
Gần chạng vạng thì mẹ anh xuất hiện. Bà nhìn lộn xộn khủng khiếp, và có một vết đỏ trên cổ bà trông đáng nghi như là beard burn. Một vài mẩu là khô vương trên tóc bà, ngay đằng sau tai, tạo nên bằng chứng xác thực hơn bà và ông già anh đã làm gì đó hơn là ngắt hoa dại trong rừng. (beard burn: là vết đỏ để lại trên da sau khi một người có râu cọ sát vào vùng da nhạy cảm.)
Bà nhìn chằm chằm xuống anh, trán nhăn lại đầy lo lắng. “Con có đói không? Mẹ mang cho con cái gì để ăn nhé?”
“Đừng có ban cho con tí ân huệ nào hết.” Anh biết anh nghe đầy hờn dỗi, nhưng anh cảm thấy như thể mẹ đã phản bội anh vậy.
“Mẹ muốn mời con vào trong, nhưng Annie sẽ không cho phép.”
“Ý mẹ là Jane sẽ không cho phép.”
“Con đã làm tổn thương nó, Cal. Con mong nó sẽ hành động thế nào?”
“Con mong đợi cô ấy ra đây để bọn con có thể nói chuyện.”
“Ý con muốn nói là, để con có thể quát thét vào nó chứ gì?”
Quát thét là điều cuối cùng trong tâm trí anh lúc này, và anh bắt đầu định nói với mẹ thế, chỉ để lại tìm thấy bản thân bị bỏ lại một mình dưới cái cổng vòm trước nhà. Là một người dự định bảo vệ cha mẹ mình khỏi cuộc sống cá nhân của chính mình, anh đã gây nên một đống lộn xộn khủng khiếp.
Màn đêm buông xuống khắp ngọn núi, và thất bại vặn xoắn trong dạ dày anh. Anh ngả về phía trước và gục đầu vào trong lòng bàn tay. Cô sẽ không ra ngoài. Sao anh lại làm mọi chuyện rối tinh rối mù tệ hại đến thế này?
Cánh cửa mắt cáo kẽo kẹt trên bản lề của nó, và anh ngửng lên để thấy cô. Giày anh rơi xuống sàn, và anh ngồi thẳng người trên ghế.
Cô đã mặc nguyên bộ đồ cô mặc hôm bỏ anh đi: cái váy cotton màu bơ với một hàng khuy to màu nâu chạy dọc thân áo trước. Tối nay không có cái chụp tóc nào trên mái tóc của cô. Chúng chảy xoã lộn xộn quanh khuôn mặt xinh đẹp, trông cô như thể họ vừa mới làm tình xong.
Cô trượt tay vào túi. “Sao anh lại làm thế?”
Anh muốn cuốn cô khỏi cái cổng vòm này, vào trong rừng nơi anh sẽ yêu cô cho đến khi cô chính là người với beard burn và lá khô dính trên tóc. “Em sẽ không rời đi, Jane. Không, mà không cho chúng ta một cơ hội để xúc tiến việc này.”
“Chúng ta đã có rất nhiều cơ hội, và chúng ta đã thổi bay tất cả chúng.”
“Ý em là anh đã thổi bay. Anh hứa với em anh sẽ không thổi bay cái tiếp theo đâu.”
Anh nhỏm dậy từ xích đu và tiến tới trước mặt cô. Cô lùi lại một bước theo bản năng, dựa vào lan can. Anh ép buộc bản thân mình không được đến gần hơn nữa. Anh không phải là người không thích bị dồn vào chân tường.
“Anh yêu em, Jane.”
Nếu anh mong đợi lời tuyên bố của anh sẽ nhấc bổng cô lên, anh đã tính toán sai lầm một cách tệ hại. Thay vì biểu hiện sự vui mừng, đôi mắt to tròn buồn bã của cô dường như nuốt chửng cả khuôn mặt.
“Anh không yêu em, Cal. Anh không thấy sao? Chuyện này lại hoá thành một trò chơi đối với anh. Tối qua, anh cuối cùng cũng nhận ra mình sẽ thua, nhưng anh là nhà vô địch, thua cuộc khôg thể chấp nhận được. Nhà vô địch làm tất cả mọi việc để chiến thắng, kể cả nói những điều họ không thực sự có ý đó.”
Anh nhìn cô chằm chằm, lặng đi vì kinh ngạc. Cô không tin anh! Sao cô có thể nghĩ chuyện này và vì chiến thắng? “Em sai rồi. Không phải thế. Anh thật lòng những gì anh nói.”
“Có lẽ ngay trong giây phút này anh thấy thế, nhưng anh có nhớ chuyện xảy ra sau khi anh thấy em khoả thân không. Trò chơi kết thúc, Cal, và anh mất hết hứng thú. Chuyện này cũng thế thôi. Nếu em đồng ý quay lại, anh sẽ lại hết hứng thú.”
“Anh không hết hứng thú sau khi thấy em trần truồng! Em lấy cái ý tưởng điên rồ ấy ở đâu ra vậy?” Anh nhận ra anh đang hét lên, và cơn cuồng nộ khiến anh muốn hét thậm chí còn to hơn. Sao anh dường như không thể giao tiếp như người bình thường được.
Anh nuốt mạnh xuống và lờ tịt đi những giọt mồ hôi to như hạt đậu đang túa ra như tắm trên trán anh. “Anh yêu em, Jane, và một khi anh đã quyết định một việc gì đó, nó sẽ kéo dài mãi. Chúng ta giống nhau ở điểm đó. Gọi mấy con chó giữ nhà của em lại đi.”
“Họ không phải chó giữ nhà của em, họ là của anh!” Vẻ kích động xuất hiện trên khuôn mặt cô. “Em cố khiến họ rời đi, nhưng họ không chịu. Họ nghĩ rằng anh cần họ. Anh! Ethan kể cho em nghe những câu chuyện đa cảm về thời thơ ấu của anh, và Kevin đã miêu tả mỗi cú touchdown mà anh ghi điểm hay thậm chí nghĩ là sẽ ghi điểm. Cứ như là em quan tâm ấy! Cha anh thu hẹp lại với những thành tựu hồi còn đi học của anh, cái thứ là điều cuối cùng mà em muốn nghe!”
“Anh cá là mẹ không ngâm nga khen ngợi đâu.”
“Lúc đầu mẹ tập trung vào những nguyên nhân mà anh đang phải chịu đựng. Sau đó mẹ bắt đầu giải thích mẹ thường chơi nhảy lò cò với anh thế nào, nhưng mẹ bắt đầu khóc và phải ra ngoài, thế nên em cũng không chắc mẹ định nói với em điều gì.”
“Còn Annie? Bà nói gì?”
“Rằng anh là đứa con của quỷ, và em tốt nhất là tránh xa anh ra.”
“Bà không nói thế.”
“Gần như thế.”
“Jane, Anh yêu em. Anh không muốn em đi.”
Khuôn mặt cô vặn xoắn lại bởi nỗi đau. “Ngay lúc này anh yêu thích sự thách thức của em, nhưng nó không đủ để xây nên một cuộc sống.” Cô ôm lấy mình, chà xát cánh tay. “Mấy tuần vừa qua đã xua tan đám mây mù trong em. Em không biết mình đã nghĩ gì khi tin rằng chúng ta có thể kéo dài mối quan hệ này. Không thể lúc nào cũng khơi nên một cuộc chiến và hạ gục những tranh cãi. Anh được nuôi sống bởi những thứ đó, nhưng em cần một ai đó sẽ ở mãi bên em ngay cả khi thách thức đã đi rồi.”
“Với tất cả bộ não của mình, em chẳng hiểu cái gì hết.” Lạy chúa, anh lại hò hét lần nữa. Anh hít một hơi thật sâu và hạ giọng xuống. “Em không thể mạo hiểm một lần rằng anh có ý chính xác như điều anh nói sao?”
“Nó quá quan trọng để mạo hiểm.”
“Nghe anh này, Jane. Chuyện này không phải bởi vì tranh cãi hay thách thức. Anh yêu em và anh muốn tiếp tục cuộc hôn nhân của chúng ta cho đến cuối đời.”
Cô lắc đầu.
Đau đớn xuyên thẳng qua anh. Anh đang dốc hết ruột gan ra và cô còn chẳng thèm tin điều gì trong số chúng. Anh không thể nghĩ ra được điều gì để thuyết phục cô. Cô khẽ khàng nói.
“Em sẽ rời đi vào ngày mai, ngay cả em có phải nhờ đến cảnh sát để đưa em ra ngoài. Tạm biệt, Cal.” Cô quay đi và bước vào trong.
Anh đưa tay day day mắt khi tuyệt vọng tràn qua người anh. Đầu gối run lẩy bẩy và nhức nhối, như thể anh vừa nhận một cú húc khiến cả sự nghiệp kết thúc vậy. Ngoại trừ việc anh sẽ không bỏ cuộc đâu. Không bao giờ..
Với cái ý tưởng tuyên bố công khai làm phiền sự riêng tư của anh, anh không nghĩ được điều gì khác để làm ngoại trừ phơi bày trường hợp của anh ra cho mọi người đều thấy. Nghiến chặt quai hàm lại, anh theo cô vào bên trong.