Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Louis Sacha
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Hương Lan
Biên tập: Quoc Tuan Tran
Upload bìa: Quoc Tuan Tran
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1229 / 67
Cập nhật: 2016-06-09 04:42:48 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
tanley là đứa đầu tiên đào xong. Cậu nhổ nước bọt vào hố của mình rồi đi tắm và thay bộ đồ sạch ra. Đã cách kỳ giặt giũ ba ngày nên tiếng là đồ sạch nhưng nó dơ dáy và bốc mùi. Ngày mai bộ này sẽ trở thành đồ đi làm, và bộ kia sẽ đem giặt.
Cậu chưa đoán ra lý do khiến Zero đào hố giùm cậu. Zero thậm chí không ăn lấy một hạt hướng dương.
- Tao đoán là nó thích đào hố - Nách nói.
- Thì nó là chuột chũi. Tao nghĩ nó ăn đất - Dích Dắc bảo.
- Chuột chũi không ăn đất. Giun mới ăn đất - Tia X chỉnh.
Và Mực Ống hỏi um lên:
- Ê, Zero? Mày là chuột chũi hay là giun?
Zero không nói gì.
Stanley thậm chí vẫn chưa cám ơn cậu ta. Nhưng giờ thì cậu ngồi trên chõng chờ Zero từ buồng tắm quay về.
- Cảm ơn - cậu nói khi Zero chui qua cửa lều.
Zero liếc Stanley rồi đi tới chồng rương, chỗ cất đồ dơ và khăn tắm của nó.
- Sao đằng ấy lại giúp tớ? - Stanley hỏi.
Zero quay qua - Đằng ấy không ăn cắp hạt hướng dương.
- Thì đằng ấy cũng không - Stanley bảo.
Zero nhìn cậu chòng chọc. Mắt nó mở to ra, có vẻ như đang nhìn xuyên qua Stanley.
- Đằng ấy cũng không ăn cắp giày thể thao - nó buông lời.
Stanley im re.
Cậu nhìn theo Zero đang bước ra khỏi lều. Nếu ai đó có con mắt như máy chụp X-quang thì người đó phải là Zero.
- Khoan đã! - Stanley kêu lớn, đoạn tất tưởi chạy theo cậu ta.
Zero đã đứng lại ở bên ngoài lều, Stanley suýt đâm sầm vào nó.
- Tớ sẽ thử dạy cậu đọc nếu cậu muốn - Stanley đề nghị - Tớ không biết mình có dạy được không, nhưng hôm nay tớ không đến nỗi mệt phờ vì cậu đã đào giùm cho tớ nhiều rồi.
Nụ cười toe toét nở trên gương mặt Zero.
Chúng quay trở vào lều, ở đó đỡ bị quấy rối hơn. Stanley lôi hộp giấy và một cây bút ra khỏi rương. Chúng ngồi phệt xuống đất.
- Cậu có biết bảng chữ cái không? - Stanley hỏi. Thoảng một giây, Stanley cảm tưởng như bắt gặp sự phản kháng trong mắt Zero, nhưng rồi nó vụt tắt ngay.
- Mình nghĩ mình biết vài chữ. A, B, c, D - Zero trả lời.
- Rồi tới - Stanley khuyến khích.
Mắt Zero ngước lên trần - E...
- F - Stanley nhắc.
- G - Zero tiếp lời. Khi đánh vần nó phì chút hơi ra khỏi khóe miệng - H... I... K, P.
- H, I, J, K, L - Stanley sửa lại.
- Ờ, đúng. Trước đây mình đã nghe rồi. Có điều mình không nhớ chính xác.
- Phải đó - Stanley công nhận - Thế này vậy, tớ sẽ đọc hết một lượt cho cậu nhớ, sau đó đến lượt cậu đọc nhé.
Stanley đọc hết bảng chữ cái cho Zero nghe, xong, Zero lặp lại không sai chữ nào.
Không tồi đối với một đứa chưa từng xem phim Con đường vừng!
- Ồ, mình có nghe cái này ở đâu đó rồi - Zero nói, cố làm ra vẻ điềm nhiên, nhưng nụ cười trên mặt nó đã phản bác lại nó.
Bước kế tiếp khó hơn. Stanley phải nghĩ cách dạy Zero nhận diện được từng mẫu tự. Cậu đưa nó một mảnh giấy, còn mình cũng lấy một tờ.
- Tụi mình bắt đầu từ chữ A nhé.
Cậu viết ra chữ A hoa, sau đó Zero chép lại vào tờ giấy của nó. Giấy không có dòng kẻ nên khó viết, tuy nhiên chữ A của Zero không đến nỗi tệ, chỉ hơi to. Stanley bảo nó phải viết nhỏ hơn, kẻo mau hết giấy mất. Zero liền viết chữ nhỏ hơn.
- Thật ra mỗi mẫu tự có hai cách viết – Stanley nói và liền đó nhận ra là việc này thậm chí còn khó hơn - Đó là A hoa. Nhưng ta hay dùng a thường - chỉ viết hoa chữ cái đầu tiên của câu, hoặc của danh từ riêng, như tên người chẳng hạn.
Zero gật gù ra bộ hiểu, nhưng Stanley biết nó chỉ hiểu lơ mơ thôi.
Cậu viết một chữ a thấp hơn, và Zero chép theo.
- Vậy là có năm mươi hai - Zero nói.
Stanley không biết nó nói về cái gì.
- Thay vì có hai mươi sáu mẫu tự thì có năm mươi hai.
Stanley nhìn nó, sửng sốt.
- Mình nghĩ là đúng. Đằng ấy tính thế nào vậy?
Zero không trả lời.
- Đằng ấy cộng hả?
Zero vẫn im.
- Hay là nhân?
- Thì tại có nhiêu đó là nhiêu đó - Zero nói.
Stanley rướn một vai lên rồi lại hạ xuống. Cậu thậm chí còn không biết làm thế nào mà Zero biết có hai mươi sáu chữ cái. Phải chăng nó đã đếm trong khi cậu đọc lên?
Cậu bảo Zero viết thêm vài chữ A to và a nhỏ nữa, rồi chuyển qua chữ B hoa. Chữ này sẽ phải mất thời gian đây, cậu nhận thấy vậy.
Zero đề nghị:
- Đằng ấy dạy tớ mười chữ một ngày thôi. Năm chữ hoa và năm chữ thường. Sau năm ngày là tớ sẽ biết tất cả. Ngoại trừ ngày cuối cùng, tớ sẽ phải học mười hai chữ. Sáu chữ hoa và sáu chữ thường.
Một lần nữa, Stanley trợn mắt nhìn thằng bé, kinh ngạc vì nó có thể tính toán được như thế.
Zero chắc hẳn nghĩ Stanley trợn mắt là vì lý do khác, nên mới bảo:
- Để tớ đào giúp hố hàng ngày của đằng ấy. Tớ sẽ đào một giờ, sau đó đằng ấy dạy tớ một giờ. Vì tớ đào nhanh hơn, nên hố của tụi mình sẽ xong cùng lúc. Tớ sẽ không phải chờ đằng ấy.
- Được - Stanley đồng ý.
Trong khi Zero tập viết chữ B hoa, Stanley hỏi Zero làm sao nó tính được là phải học mất năm ngày - Cậu nhân à? Hay là chia?
- Thì là thế thôi - Zero nói.
- Vậy là làm toán giỏi đấy - Stanley nói.
- Tớ không ngu. Tớ biết tất cả mọi người nghĩ tở ngu. Chỉ tại tớ không thích trả lời những câu hỏi của họ thôi - Zero nói.
o O o
Đêm đó khi nằm trên chõng, Stanley ngẫm lại cái giao kèo giữa mình với Zero. Được nghỉ giải lao mỗi ngày cũng khoái, nhưng cậu biết là Tia X sẽ không thích thế. Cậu tự hỏi xem có cách nào thuyết phục Zero chịu đào giúp phần hố của Tia X luôn hay không. Nhưng, việc gì Zero phải làm thế? Mình là đứa dạy Zero học. Mình cần nghỉ ngơi để có sức mà dạy nó. Mình là đứa bị đổ thừa tội ăn cắp bao hạt hướng dương. Mình là đứa bị ông Ngài căm ghét.
Cậu nhắm mắt lại, những hình ảnh từ căn chòi của bà Cai trôi lềnh bềnh vào đầu cậu: những móng tay đỏ lòm; ông Ngài lăn lộn dưới sàn nhà; hộp trang điểm có in hoa.
Cậu mở choàng mắt ra.
Bất giác cậu nhận ra trước kia mình đã nhìn thấy cái ống tuýp vàng ở đâu rồi.
Cậu đã nhìn thấy nó trong phòng tắm của mẹ, và một lần nữa cậu lại thấy nó trong căn chòi của bà Cai. Đó là nắp thỏi son môi.
KB?
KB là gì?
Bỗng cậu giật thót mình sửng sốt.
Miệng cậu lặng lẽ bật lên cái tên Kate Barlow, trong khi cậu tự hỏi phải chăng nó thuộc về kẻ cướp Hôn Môi sống ngoài vòng pháp luật.
Những Cái Hố Những Cái Hố - Louis Sacha Những Cái Hố