Nguyên tác: Ihmiset Suviyössä
Số lần đọc/download: 258 / 10
Cập nhật: 2020-02-13 14:06:35 +0700
Chương 21
S
alonen hát đi hát lại bài ca cậu ta chợt nghĩ ra: “Cánh tay kia anh quàng qua cổ em - à ối a - và qua cổ em…” Puolamäki đi cùng với cậu ta xuống thuyền, họ vừa kịp lấy đà ẩn thuyền cặp vào phà thì dáng hình thất thểu của Mettälä từ đâu đó xuất hiện.
- Này thằng bé kia đừng có mà nghêu ngao, đọc thì được, - Mettälä gầm gừ và ngay lúc đó the thé cái gì đó mà anh ta nghĩ là bài hát. Con thuyền của Matti và Salonen lúc đó đã cách bờ khoảng sải tay.
- Câm mõm đi lão kia, - Salonen hét trả lại.
- Chỉ vì mày ra lệnh ấy à Nokia, không bao giờ! Hãy nhớ lấy, bây giờ và mãi mãi về sau, a-men.
Vừa nói người đàn ông vừa quờ quạng nhặt cái sào chống cỏ nằm dưới đất lên. Những cái chốt đầu sào đã bị rơi rụng từ lâu.
- Đến đây đi nếu như mày dám! - Mettälä vẫn tiếp tục hét, giơ cao cái sào to dài.
Cái sào ấy chắc sẽ không chạm được đến thuyền, điều này đã được xem xét rất kỹ lưỡng trong phiên tòa. Nhưng dáng vẻ hăm dọa ấy cùng những câu nói thách thức khiến Salonen - Nokia bừng bừng nổi giận. Bình thường anh chàng đã không chịu nổi gã đàn ông thô kệch kềnh càng đó, người mà dưới cằm luôn rậm rạp bộ râu lâu ngày không cạo và cạp quần không bao giờ có dây treo. Từ lâu giữa hai người luôn có mối ác cảm thù hằn. Con ngựa kéo phà là của Mettälä, nhưng những người thợ phải thay phiên nhau làm việc với nó. Và mỗi khi Nokia buộc phải đánh xe ngựa, anh ta luôn kéo dây cương mạnh đến mức không cần thiết và chửi rủa con ngựa tội nghiệp không ra gì. Nhưng đôi lúc anh ta lại vỗ về cho ngựa liếm mấy cục đường, nhưng cả hai việc làm này của anh ta đều khiến Mettälä tức giận như nhau.
Salonen nhảy xuống nước, lội vào bờ và không mảy may suy nghĩ lao đến phía kẻ thù đang cầm cái sào giơ cao đe dọa. Một phần vì đang say khướt, phần nữa lại vụng về nên anh này chẳng kịp làm gì với cây sào của mình, trước khi mũi dao nhọn dài làm từ Kauhava - cái mũi dao đã bao lần đâm ngập vào ván tường trên phà - đâm sâu lút đến cán vào phía bên trái ngực anh ta, cắt đứt một cái xương sườn rồi xuyên vào cơ tim.
Đó là lúc Puolamäki phải kêu lên với Salonen cái câu: “Đánh mạnh vào, một khi cậu đã đánh”, mà vì nó anh ta bị bắt giam cùng với Salonen, nhưng không người làm chứng nào dám thề rằng đã nghe thấy câu nói đó.
Người đàn ông bị đâm bước thêm mấy bước về phía gờ đất cao, theo phản xạ chạy trốn sự nguy hiểm. Anh ta kịp đến được ranh giới giữa cỏ và ruộng lúa mì, rồi cả thân hình đổ nghiêng xuống, máu tuôn xối xả, cái nhìn đờ ra và sững lại ngó chằm chằm mặt trăng.
Đáng nhẽ ra - đáng nhẽ ra anh ta phải về thăm nhà mới phải vào ngày Chúa nhật này - vào tắm sauna của riêng mình - bên cạnh Santra - và nghỉ ngơi - và thư giãn - như trước đây từng làm thế.