Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 20
- N
hưng mà hành động như vậy cháu phải có duyên cớ gì chứ, Maria? - Người đàn bà lại hỏi.
Maria nhìn người nữ quản giáo. Cô bướng bỉnh lắc đầu. Không làm sao để cô nói lên được.
- Thế cháu có muốn vào nhà giam hay không? Người đàn bà tiếp tục hỏi. Maria nhún vai.
- Nói ra người ta cũng chẳng tha cháu. Đằng nào người ta cũng tống cháu vào một chỗ nào đó.
- Nhưng mà trại giam và trại giáo dục khác nhau rất nhiều chứ - Người đàn bà giải thích.
Đôi mắt Maria mở to.
- Đối với cháu thì không. Cái này cũng tồi tệ như cái kia mà thôi.
Người đàn bà bật ra một tiếng thở dài.
- Thế cháu không muốn trở lại với đứa em bé bỏng của cháu à?
Maria liếc nhìn bà một cái rất nhanh.
- Họ sẽ để cho cháu ở với nó, nếu cháu nói ra chứ?
Người đàn bà lắc đầu thương hại.
- Không, cái đó thì không được. Cháu còn quá trẻ. Nhưng...
- Thế thì cũng chẳng có nghĩa lý gi, cô thấy không? Maria hỏi lại.
Người đàn bà không trả lời cô. Maria đứng dậy.
- Đi thôi, chúng cháu rồi sẽ qua được.
Phòng xử án vắng tanh. Chỉ có một số ít người đến dự ngồi trên các ghế băng ngay sau vành móng ngựa. Cô nhìn lướt về phía họ lúc đi qua với vẻ thờ ơ. Họ nhìn cô tò mò, không quen biết. Cô chẳng có nghĩa gì đối với họ.
Một bàn tay chìa ra chạm vào cánh tay cô khi cô đi qua.
- Hello, Maria!
Maria ngạc nhiên nhìn lên. Đó là Mike. Một nụ cười thân thiện can đảm nở trên môi anh.
- Anh đã tìm cách nói chuyện với em - Anh hấp tấp thì thào với cô - nhưng họ không để cho anh vào chỗ em.
Khuôn mặt cô sắt lại trở thành một mặt nạ thờ ơ, câm lặng. Kể cho anh biết là cô đã đề nghị đừng để cho ai tới chỗ mình là vô ích. Cô tiếp tục bước đi. Người nữ quản giáo theo sát sau cô.
- Một chàng trai dễ thương - Bà vui vẻ nói - bạn trai của cháu đấy à?
Đôi mắt cô tối lại.
- Cháu không biết anh ta là ai. Cháu chưa hề nhìn thấy anh ta trong đời.
Quan toà là một người đàn ông trông có vẻ chán nản và mệt mỏi. Ông ta cúi xuống nhìn Maria.
- Cô bị tố cáo đã dùng dao tấn công người bố dượng.
Cô không trả lời.
- Ngài Ritchik có đây không? Ông ta hỏi và quay đầu về phía viên thư ký mỏ toà. Anh ta gọi lớn.
- Ngài Ritchik!
Peter Ritchik tiến lại từ phía sau. Mặt lão vẫn còn bị một đống băng trắng che phủ. Maria nhìn lão. Cô có cảm giác đó là một người không quen biết. Năm tuần lễ kể từ khi họ giáp mặt nhau lần cuối đã trôi qua. Với cô như thể một thế kỷ đã qua.
- Ngài Ritchik! - Vị quan toà yêu cầu lão - Xin ngài hãy trình bày cụ thể sự việc đã diễn ra cho chúng tôi biết.
Lão Peter bối rối hắng giọng rồi nói.
- Nó hư hỏng rồi, thưa quý vị. Một đứa con gái bụi đời. Nó chẳng nghe một ai cả. Nó đi làm ở một quán nhảy và chẳng đêm nào về nhà. Nếu có thì thường là rất khuya. Trong đêm đó tôi đã mắng nó và bảo nó là phải về nhà đúng giờ giấc như những đứa con gái khác. Khi tôi ngủ rồi nó liền lẻn vào phòng tôi và rạch mặt tôi như thế này.
Maria phải phì cười. Nếu không vì nhớ tới mẹ thì cô đã nói hết ra những gì thật sự đã xảy ra. Mọi việc giải quyết xong rất nhanh gọn. Cô đứng trước bàn quan toà trong khi vị quan toà nhìn cô hờ hững qua cặp kính.
- Maria - Quan toà tuyên bố - Cô được đưa vào trại phục hồi nữ Rose-Geyes cho đến tuổi mười tám. Tôi hy vọng cô sẽ sử dụng tốt thời gian ở đó để học lấy một nghề và làm quen với sự thay đổi cuộc sống tôn giáo.
Maria lầm lì nhìn lên.
- Còn hỏi gì nữa không? - Ông ta tiếp.
Cô lắc đầu. Vị quan toà gõ cái búa của mình lên bàn và đứng dậy. Tất cả mọi người có mặt trong phòng cùng đứng lên khi ông ta trịnh trọng bước ra. Cánh cửa đóng lại sau lưng ông ta và người nữ quản giáo quay đầu về phía Maria gọi:
- Đi theo tôi, Maria!
Cô đi theo bà như người say sóng. Mike vẫn đứng nguyên phía dưới vành móng ngựa. Anh muốn nói với cô điều gì đó, nhưng cô nhìn lướt vào khoảng không sau lưng anh. Anh buồn rầu nhìn cô. Mãi khi cánh cửa đã sập lại sau lưng cô thì anh mới rõ là mình đang khóc.
Trại Rose-Geyes nằm ở ngoải rìa Bronx. Cô tò mò quan sát nó lúc bước ra khỏi xe cùng với viên cảnh sát và người nữ quản giáo. Ở đây gần như vùng nông thôn. Trại nằm trên một mảnh đất hoang.
Một giờ sau Maria được một cô gái dẫn đến phòng khám của bác sĩ. Cô gái nhìn Maria dò hỏi nhưng không hề nói câu nào khi hai người đi dọc hành lang dài, xám xịt. Cô gái mở cửa cho Maria.
- Vào đây - Cô gái gọi Maria một cách vui vẻ. Rồi cô ta theo cô vào trong phòng. Một người đàn ông gầy gò, tóc bạc ngước nhìn lên.
- Cháu mang đến cho ngài một con mồi mới đây, thưa bác sĩ - Cô gái nói.
Ông bác sĩ mệt mỏi nhún vai.
- Vào kia - Ông ta chỉ tay vào một cái buồng con - Cởi hết quần áo ra.
Bác sĩ khám nhanh nhưng kỹ lưỡng. Hai mươi phút sau khi cô bước vào phòng khám cô lại mặc quần áo và trở lại phòng ghi đơn. Ông bác sĩ đưa cho cô một đơn thuốc.
- Cô lấy cái này ở hiệu thuốc và uống trong thời gian có thai - Ông ta nói.
Maria sửng sốt. Cô vội nhìn xung quanh mình. Cô gái dẫn cô đến đây ngồi ở sát tường. Maria nhìn ông bác sĩ.
- Ai cơ, chàu à? - Cô hỏi giọng nghi hoặc.
Từ phía sau Maria nghe thấy giọng của cô gái. Nó vang lên lạnh lùng nhưng không dấu vẻ pha trò.
- Ông ta không dặn tớ đâu, cô bạn thân mến ơi. Tớ ở đây hai năm rồi mà không có đàn ông. Quỷ tha ma bắt đi cho rồi.
Maria nhìn ông bác sĩ rồi nhìn tờ giấy trong tay mình. Đột nhiên cô hiểu ra tất cả mọi thứ. Cô khuỵu xuống chiếc ghế bên bàn viết đơn và phá lên cười. Ông bác sĩ trố mắt nhìn cô.
- Có gì đáng cười nào? - Ông hỏi.
Maria ngước lên nhìn ông ta, nước mắt chảy tràn trên má. Cái khốn nạn nhất là ở chỗ đó. Hắn ta sẽ chẳng bao giờ được biết. Sẽ không một ai được biết điều đó.