Nguyên tác: When You Reach Me
Số lần đọc/download: 130 / 7
Cập nhật: 2020-06-25 08:49:35 +0700
Lá Thư Thứ Hai
B
ánh mì được giao đến tiệm Jimmy từ rất sớm, trước khi anh đến đó. Tôi vẫn luôn nhìn thấy một bao giấy to đặt dựa vào cánh cửa khóa mỗi buổi sáng khi tôi đi học. Từ tháng Mười Hai năm ngoái đến nay tôi không bước chân vào tiệm Jimmy nữa, nhưng mỗi khi đi ngang tôi vẫn đưa mắt tìm bao giấy đó như một thói quen, và mỗi khi nhìn thấy nó, tôi luôn nghĩ rằng mình có thể ngửi thấy mùi bánh bên trong, mà tôi biết đó chỉ còn là ký ức.
Tháng Mười Một năm ngoái, tôi đếm số bánh giao đến cho anh Jimmy vào bữa trưa hằng ngày, tôi lấy bánh ra đếm rồi bỏ chúng vào cái bao cũ của ngày hôm trước, mỗi lượt hai cái. Tôi nhớ đã tìm thấy lá thư thứ hai của bạn trong đó, khi đang đếm bánh vào một ngày thứ Hai.
Cũng vẫn nét chữ viết tay nhỏ xíu, cũng vẫn mấu giấy cứng giòn. Nhưng lá thư này bắt đầu bằng tên tôi.
Miranda:
Lá thư của bạn phải một câu chuyện - một câu chuyện có thật. Bạn không thể bắt đầu ngay được vì hầu hết mọi chuyện chưa xảy ra. Mà để từ từ cũng được vì không có gì gấp gáp cả. Nhưng đừng để lâu quá vì trí nhớ của bạn sẽ phai mờ đi. Tôi cần bạn cung cấp càng nhiều chi tiết càng tốt. Chuyến đi rất khó khăn và tôi phải nói hết những yêu cầu của mình trong khi đầu óc còn minh mẫn.
Tái bút: Tôi biết bạn đã cho người khác xem lá thư đầu tiên của tôi. Tôi muốn bạn đừng cho ai khác xem thư của tôi cả. Làm ơn. Tôi không yêu cầu điều đó vì bản thân mình đâu.
Tôi đọc đi đọc lại mẩu giấy. Nhưng phải nói rằng vào lúc đó tôi không hiểu lá thư của bạn có ý nghĩa gì cả. Và tôi cũng phải nói với bạn một điều khác nữa: Tôi sợ. Bạn làm tôi sợ chết khiếp.
“Em đang đếm bánh hay đang học thuộc lòng chúng thế?” anh Jimmy gọi to. Anh đang đứng sau quầy, đưa một khúc đùi heo muối tới lui trên chiếc máy cắt chạy bằng điện thật nhanh, anh thích cách làm này.
Tôi nhét mẩu giấy vào túi và quay lại công việc. Nhưng tôi quên mất mình đã đếm đến đâu nên phải bắt đầu lại từ đầu.
Vài phút sau, một chiếc xe tải chở hàng đỗ xịch trước cửa tiệm và anh Jimmy bước ra ngoài nói chuyện với tài xế.
“Này,” Colin gọi chúng tôi ngay sau khi cánh cửa vừa đóng lại sau lưng anh Jimmy,“Thử tìm xem có gì ở trong cái hộp Fred Flintstone nhé.”
“Không được,” Annemarie nói, “Bạn điên à?”
“Annemarie,bạn canh chừng đi,” tôi nói và theo Colin vào phòng sau. Colin đang cầm cái hộp trên tay. Cậu ấy lắc mạnh nhưng không có tiếng động gì cả.
“Này các cậu,” Annemarie la lên, “Đừng!”
“Bọn mình chỉ nhìn thôi mà!” tôi nói lại. “Nhanh lên,” tôi thúc Colin. Cậu ấy đang cố gắng tháo miếng băng cao su dán ở đáy hộp.
“Để mình thử cho,” tôi thì thầm.
“Không,” Colin nói, “Xong rồi.” Miếng cao su nằm gọn trong tay cậu ấy.
Chúng tôi cùng chụm đầu vào để xem có gì trong hộp. Trán chúng tôi chạm nhau và tôi giật mình rụt đầu lại. Tôi không thể thấy rõ mặt Colin nhưng có cảm giác cậu ta mỉm cười.
“Tuyệt thật,” Colin nói,“Đây những tờ hai đô-la.”
Cậu ta nói đúng. Cái hộp chứa đầy những tờ tiền hai đô-la được gấp thành những hình tam giác nhỏ, với số hai lộ ra bên góc.
“Này, anh ta đang vào,” giọng Annemarie thật sự hoảng hốt. Chúng tôi dạt ra và Colin dán lại miếng băng cao su. Tôi bước ra phía trước trong khi anh Jimmy giữ cửa mở cho người giao hàng khiêng một két soda vào.
“Quý cô đâu rồi?” anh Jimmy gọi to, “Tôi cần cậu giúp. Đây là công việc của đàn ông đấy.”
“Xin lỗi,” Colin bước ra, “Em mới đi vệ sinh chút.”
Annemarie mỉm cười với tôi trong khi Colin và anh Jimmy khiêng soda cho vào cái tủ lạnh lớn kế bên cánh cửa.
“Hai người điên rồi,” cô ấy nói, “Bạn biết thế nào mà, phải không?”
Tôi vẫn còn cảm giác là lạ ở chỗ trán Colin chạm vào trán tôi, “Mình biết. Thật điên rồ!”
Chúng tôi quay lại trường. Colin đi giữa. Cậu ta hào hứng nghiêng qua nghiêng lại để vai cậu đụng vào vai chúng tôi và kêu to: “Vào! Năm điểm! Vào! Mười điểm!” trong khi hai chúng tôi cười to như những kẻ khùng.