What's meant to be will always find a way.

Trisha Yearwood

 
 
 
 
 
Tác giả: Janet Dailey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3904 / 30
Cập nhật: 2015-09-18 18:31:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
on ngựa hoang trắng không bị mệt mỏi như Diana đã hy vọng. Nó giữ được tốc độ như vậy trên chặng đường dài suốt và buộc cô phải thúc ngựa phi để không bị mất hút nó. Nếu Guy không phi đuổi tiếp sức cho cô trong cái nóng bức này, con ngựa cô sẽ rất nhanh chóng bị mệt sức. Và còn rất xa mới tới được đỉnh đồi Holt đang đứng chờ.
Cô rời lòng suối cạn, ngước nhìn hàng cây nơi Guy chắc đang đứng chiếm lĩnh vị trí. Nhưng anh không có mặt ở đó. Bây giờ chỉ còn có một mình cô. Cô phải tự gánh vác lấy tất cả. Cô cố không nghĩ đến cơ bắp đau nhói, thúc ngựa phi để không làm khoảng cách giữa mình và con ngựa hoang cứ lớn ra mãi trên lòng suối cạn phẳng.
Ngọn đồi trở nên mỗi lúc một to lớn hơn trước mặt cô. Cô cố trí tập trung để ý tới con ngựa hoang chứ không nhìn theo cái phản chiếu chói chang của ánh mặt trời từ nòng một cây súng dội lại. Con ngựa hoang tiến lại gần ngọn đồi. Cho tới lúc này nó chưa hề quyết định lựa chọn chạy vào thung lũng nhỏ hay thung lũng to và hiện ở trong tầm súng. Bụng cô thót lại khi chờ đợi một tiếng nổ quật con ngựa hoang ngã xuống đất. Cô nhắm mắt lại, không muốn chứng kiến cảnh ấy….
Đột nhiên con ngựa của cô nhảy sang bên và hơi chồm lên, Diana trượt xuống dưới, tay bám giữ lấy cái sườn yên ngựa, qua khe mắt nhìn thấy con thỏ rừng hoảng hốt chạy biến vào bụi cây. Cô không giữ được thăng bằng lúc con ngựa lại chồm nhảy ra phía trước trong cơn hoảng hốt và hất cô ra khỏi yên. Cô thấy đất cứ trượt ngược lại phía mình, cô dang tay ra để hạn chế tốc độ trượt xuống. Rồi cô cảm nhận sự va chạm mạnh và sau đó chẳng thấy gì nữa. Cô đắm chìm trong cái tối đen.
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình nằm sấp. Một làn gió nóng thổi lướt trên tay cô. Có tiếng thở phì phì và cái gì đó ẩm ướt chạm vào da thịt cô. Mi mắt cô mấp máy. Một lớp màng trắng ở ngay trước mắt cô.
Cú sốc kéo cô trở lại với thực tại, khi nhận ra rằng con ngựa đực hoang đang đứng trước cô để xem xét kẻ truy đuổi nó trong tình trạng sa cơ lỡ thế. Bản năng khuyên bảo cô rằng đừng cử động gì. Nhưng nỗi sợ hãi thuần túy chính là cái làm cho cô như bị tê liệt.
Qua tấm màng mi mắt, cô thấy đầu con ngựa hoang trắng cứ lúc lắc, chân nó nện vó xuống nền đất đá chỉ cách cô có vài mét. Dường như nó đang thách thức kẻ thù của mình vào trận đấu, mõm nó đỏ ửng khi quay đầu về phía cô. Chòm lông trắng trên đầu buông phủ che kín gần nửa đôi mắt. Bộ lông trắng của nó bẩn đất bụi và thấm đẫm mồ hôi nhưng tất cả đều không hề làm thay đổi được thực tế rằng nó là con vật rất cường tráng. Nhìn từ góc độ của Diana trông nó thật kinh khủng. Cô đã chứng kiến bộ răng trắng ngà và vó móng rắn như sắt thép này có thể tác oai tác quái đến mức nào. Mồ hôi lạnh buốt toát ra đẫm người cô.
Đột nhiên có tiếng súng vang lên. Bụi cuốn mù ở phía bên phải con ngựa. Phát súng từ phía ngọn đồi vọng lại nơi Holt đang đứng đợi. Con ngựa ngẩng đầu, nhưng không chạy trốn ngay. Viên đạn thứ hai đập xuống đất sát gần hơn. Nó tung hai chân sau rồi chồm lên bỏ chạy cùng với viên đạn thứ ba xém bờm lưng cổ nó, để lại đấy một vệt đỏ tươi. Diana nghe thấy tiếng gầm giận dữ và đau đớn của nó trước khi nó phi biến đi.
Cái tê liệt vì hoảng sợ giảm dần. Cô bắt đầu run rẩy khắp người khi nguy hiểm cứ mỗi lúc một ra xa hơn. Cô thở hổn hà hổn hển, và dần dần sức lực trở lại những cơ bắp mỏi nhừ đến vô tri giác của cô. Cô đã gượng dậy quỳ trên gối, vuốt lại tóc che mặt và chờ đợi cho tới khi cái hồi hộp và run rầy trong cơ thể mình lắng xuống.
Một con ngựa phi lại. Diana quay người thấy Holt nhảy phắt xuống tay vẫn cầm súng trước khi con ngựa kịp dừng lại. Cô gắng gượng đứng dậy, nhưng trước khi có thể đi được một bước về phía anh, anh đã ở bên cô, ôm choàng lấy cô, và cô cảm nhận được cả cái kim loại cứng của vũ khí ở sau lưng.
- Em có bị sao không? - câu hỏi đầy sợ hãi, nửa nghẹn ngào của anh là câu hay nhất, đẹp nhất Diana đã từng nghe. Cô bám chặt lấy anh và cái run rẩy trong cơ thể cô dịu hẳn đi. Anh vội gạt tóc xõa trên mặt cô, nhìn cô dò xét.
- Không, em không bị sao cả. - Cô thì thầm. Đôi mắt ngời ánh bạc lấp lánh của anh dường như đâm xuyên cơ thể cô.
- Em không bao giờ được phép làm như vậy nữa nhé! - Anh thốt lên. - Anh đã tưởng… - Anh không nói hết câu. Vì điều đó cũng chẳng cần thiết vì Diana đã hình dung mình cũng sẽ chết như Rube. - Trời ơi, chuyện gì đã xảy ra vậy? - Holt hỏi.
- Một chú thỏ rừng đã làm con ngựa của em giật mình hốt hoảng hất em ra khỏi yên. Có lẽ em đã nằm ngất đi vài phút, và lúc đó em tỉnh lại, con ngựa hoang kia đã ở đấy… Diana nhắm nghiền mắt, không muốn nhớ lại nỗi sợ hãi đã làm cô bị tê liệt cả người.
Anh hôn cô đắm đuối, âu yếm, thật lạ kỳ làm sao. Cô cảm thấy rã rời và được ôm ấp. Cô cảm thấy yên ổn nhưng bị đe doạ, và cô phản ứng lại tất cả những cảm giác ấy bằng sự nồng nàn tương tự của mình. Cách đây vài phút cô đã đứng bên bờ vực của cái chết, đã thấy dáng dấp lưỡi hái của tử thần và nếu thế sẽ chẳng bao giờ còn được tận hưởng vòng tay anh nữa. Cô muốn khắc nhập cảm giác này để cơ thể cô vĩnh viễn nhớ đến nó. Họ ôm chặt lấy nhau, quên cả thời gian và không gian mà nỗi khoảnh khắc này của chúng quý báu hơn cái khoảnh khắc đã qua, khi làn môi Holt để lại những dấu vết nóng lửa trên gương mặt cô và ở cổ cô.
- Con ngựa hoang không làm em bị thương là điều kỳ diệu. - Rồi Holt thì thầm, ôm chặt đầu cô vào ngực mình và xoa cằm vào thái dương cô.
- Em nghĩ nó không biết rằng em hãy còn sống. - Cô ôm choàng lấy anh chặt hơn, mắt nhắm nghiền.
- Rất may em còn đủ tỉnh táo để không cử động gì. - Cô cảm thấy như anh đang cười nhếch mép trên đầu cô.
- Tỉnh táo ư? - Cô cười. - Em như bị hóa đá.
- Có chắc chắn em không bị thương gì ở đâu không? - anh đẩy người cô ra một chút và lo lắng nhìn cô.
- Em nghĩ rằng không. - Diana sờ nắn đầu, nhưng không phát hiện ra nơi bị đau, sưng tấy hay chảy máu.
- Ít ra em cũng không truy đuổi con ngựa hoang này được nữa. Em không được phép liều lĩnh.
- Thế còn anh? Anh tiếp tục truy đuổi nó à?
- Chứ sao?
- Ai sẽ giúp anh?
- Don vẫn còn ở đây. - Anh nhắc cô và cả hai đều nghĩ đến sự nổi loạn của Guy. - Đi thôi em, anh đưa em về bãi trại.
- Con ngựa của em đâu rồi? - Diana nhìn quanh tìm kiếm - nhưng tầm nhìn của cô bị những tảng đá hạn chế.
- Chắc nó đã tự chạy về nhà rồi… - Holt ngừng lời lúc tiếng chân ngựa hối hả vọng lại gần. Cả hai cùng quay người và nhìn Guy phi lại, tay cầm cả dây cương dắt theo con ngựa của Diana. Tay Holt vẫn đặt trên vai Diana dù lúc này hai người đã đứng hơi cách nhau.
Guy ghìm cương ngựa.
- Tôi nghe thấy có tiếng súng và không biết có chuyện gì… - anh không nói hết câu và hỏi. - Xảy ra chuyện gì vậy Diana? Anh tìm thấy con ngựa của em ở đàng kia.
- Nó bị con thỏ rừng làm cho sợ hãi và hất tôi ngã xuống!
- Chỉ chút nữa thôi cô ấy đã thành nạn nhân của con ngựa hoang quý báu của con đấy. - Holt thốt lên.
- Cha anh đã bắn đuổi nó đi. - Diana vội tiếp lời khi thấy mặt Guy tái nhợt.
- Em có làm sao không? - anh hỏi.
- Vì thế mà lo lắng thì bây giờ đã hơi quá muộn rồi. - Holt nói. - Khi cô ấy cần sự giúp đỡ của con thì con chẳng có mặt.
- Tôi chẳng hề bị xây xát gì. - Cô quả quyết với Guy. - Cùng lắm chỉ vài vết bầm tím.
- Thực ra đã có lần nào ông nghĩ rằng cô ấy sẽ chẳng gặp phải nguy hiểm gì nếu như ngay từ đầu ông đã để cho con ngựa hoang kia được yên chưa? - Guy tức mình hỏi.
- Có, cha cũng đã có nghĩ. - Holt nắm lấy cùi tay Diana dắt lại bên con ngựa của mình mà Guy vẫn cầm chặt dây cương trong tay. Sau khi giúp cô ngồi lên yên, anh lấy dâu cương từ tay Guy trao lại cho cô, rồi đi về bên ngựa mình.
- Tôi cho rằng bây giờ ông sẽ đuổi theo con ngựa hoang. - Guy tức giận nói.
Trước khi trả lời, Holt tung người nhảy lên yên ngựa và đi lại phía hai người.
- Không. Ngày mai sẽ tiếp tục. Bây giờ chúng ta hãy trở về bãi trại.
Anh thúc ngựa đi nhanh và những người khác đi theo.
- Holt, ông không cần phải giết chết nó. - Guy tiến đến đi bên cạnh cha mình.
- Chúng ta đã nói chuyện với nhau quá nhiều về đề tài này rồi Guy.
- Ông có thể bắt sống nó và nếu nó không chịu thuần dưỡng, ông có thể đem nó đi thả cách đây thật xa.
- Như thế cha sẽ không giải quyết được vấn đề mà chỉ đặt nó ở trước ngưỡng cửa của người khác. - Holt chấm dứt cuộc nói chuyện.
- Ông ấy tin rằng làm như vậy là đúng, Guy ạ. Anh không thể lay chuyển được đâu.
- Còn em thì sao? - Anh giận dữ nhìn cô. - Em cũng tin rằng ông ta hành động như thế là đúng hay sao?
- Chẳng lẽ lúc nào cũng phải đứng về một phe à? - Cô đáp lại, né tránh.
- Em thừa hiểu ý anh muốn nói tại sao em lại tiếp tay cho ông ấy. Tại sao em truy đuổi con ngựa hoang này? Nếu em không hành động vậy, ông ta sẽ bị bó tay. Tại sao em không ở lại bên anh?
- Chuyện ấy thì có gì quan trọng nào?
- Tất nhiên rồi! Hơn nữa… một khi đã nói ra, anh phải hỏi cho rõ em có thể giải thích được cho anh nghe vì sao em bấu víu vào ông ta như một cây tầm gửi vậy lúc anh phóng ngựa đến đây?
- Vì tôi đã suýt chết trước đó 5'. - Cô bực tức bào chữa. - Chẳng nhẽ anh cho rằng tôi chỉ cần lắc đầu vài cái là khỏi hết hay sao?
- Chứ không phải còn hơn thế nữa à? - Anh hỏi với giọng châm biếm, nghi ngờ. - Một khi đã bị sốc, tại sao em chẳng để cho anh an ủi động viên em. Em biết anh yêu em như thế nào rồi đấy. Nhưng không đâu… em phải ngã nhào vào vòng tay ông ta. Tại sao?
- Anh không có quyền hỏi cung tôi. - Diana cảnh cáo anh. - Guy tóm dây cương con ngựa của cô buộc nó phải đứng lại.
- Tôi muốn biết chuyện gì xảy ra ở đây? Thời gian vừa qua cứ lần nào tôi đả động đến tên ông ta là cô lại bảo vệ cho hắn, trả lời tôi rất lảng tránh và điều đó cho tôi cái quyền hỏi cô xem cô đang đứng ở đâu?
- Anh buông ngay con ngựa tôi ra. - Cô ra lệnh và liếc nhìn Holt nãy giờ không để ý rằng đã bỏ cách họ.
- Trước tiên tôi muốn biết rõ sự thật. Cô đứng về phe nào, phe tôi hay phe hắn?
- Ở phe cha anh! - Cô hét. Thái độ gia trưởng của Guy làm cô không thể chịu đựng được nữa sau tất cả những gì đã trải qua. - Tôi yêu anh ấy!
Guy co rúm người như thể vừa bị cô đánh, mặt tái nhợt dưới ánh mặt trời vàng ruộm.
- Cô nói dối!
Diana hối hận ngay lập tức về cơn thịnh nộ của mình. Cô biết rất rõ những gì anh cảm nhận lúc này. Tại sao cô đã không làm cho anh hiểu ra sự thật một cách dễ dàng chấp nhận được hơn, với sự thông cảm vốn lúc đầu đã đưa cô lâm vào tình trạng khó xử này? Cô thở dài.
- Xin lỗi Guy. Tôi không muốn làm đau anh.
- Cô nói dối. - Anh nhắc lại, không thèm để ý gì đến lời xin lỗi của cô. - Cô không thể yêu hắn được. Trời ơi, chắc là cha tôi… Cô không thể… - anh gần như chết nghẹn trong cơn thịnh nộ. Nước mắt tuôn dài trên gò má.
- Anh tưởng tôi không biết điều đó hay sao? Anh tưởng tôi không muốn thay đổi nó nếu như có thể làm được hay sao? - Giọng Diana run rẩy vì tuyệt vọng. Tôi hoàn toàn không chủ định yêu Holt.
- Tôi không tin cô. - Anh kêu lên, mặt méo xệch. - Không thể như thế được. Cô vẫn luôn căm thù hắn cơ mà. Kể cả Thiếu tá… anh ngừng lời, lặng nhìn cô. Thiếu tá! - Anh nhắc lại. - Đúng rồi. Đúng thế phải không? Em nói ra điều ấy chỉ vì Thiếu tá muốn em lấy Holt. Ông ấy vẫn luôn đối xử với hắn như đối với con trai của mình. Có phải thế không?
- Không. Những mong muốn của Thiếu tá chẳng liên quan gì đến tình cảm của tôi. Lần này thì không phải thế!
- Cô nói dối! - Sự thật đau đớn tới mức Guy không đủ can đảm để nhìn thẳng vào mắt cô.
- Tôi rất muốn vì anh mà nói dối một cách chân thật.
Anh còn im lặng nhìn cô trong giây phút rồi buông rơi dây cương thúc ngựa phi qua thung lũng lệch góc với hướng Holt vừa đi.
Holt ghìm ngựa để đợi Diana.
- Guy đâu rồi? - Anh hỏi lúc cô đuổi kịp anh.
- Em… - Diana ngập ngừng. Cô không biết có nên kể ra cho anh hay không. Em nghĩ anh ấy muốn được ở một mình trong chốc lát. Cô cảm nhận thấy ánh mắt dò xét của anh, nhưng anh không hỏi gì thêm.
Trên bãi trại, hoàng hôn tím đỏ thẫm dần sang màu tối của đêm. Guy vẫn chưa quay về bãi trại. Holt ngồi bên đống lửa, dường như không bận tâm về sự vắng mặt của cậu con trai mình. Nhưng Diana thấy ánh mắt anh lục tìm cội nguồn của mọi tiếng động vang lại từ bóng tối. Don thẳng nguời nhìn quanh, nói:
- Có lẽ ta nên đi tìm nó. Có thể nó bị thương đấy!
- Trong bóng tối, chúng ta sẽ không tìm thấy nó. - Holt không ngẩng đầu lên. - Nó đem theo súng. Nếu gặp phải vấn đề gì, chắc chắn đã làm tín hiệu cho chúng ta. Có lẽ nó đã tiếp tục truy lùng con ngựa hoang vàvì thế đi cách xa bãi trại của chúng ta hơn dự định ban đầu. Tôi cho rằng nó đã ngủ đêm lại ở nơi nào đó. Nó đã lớn đủ mức tự chăm lo được cho mình. Nếu đến sáng mai nó vẫn chưa về, chúng ta sẽ đi tìm nó.
- Vâng, chắc như thế hay hơn. - Don thở dài công nhận. - Khoảng cách có thể làm cho người ta nhầm lẫn ở vùng này. Có lẽ đến lúc mặt trời lặn nó mới để ý thấy rằng không thể trở lại kịp bãi trại của chúng ta nữa.
- Thực ra bây giờ chúng ta chẳng thể làm được việc gì khác, cho nên đi ngủ thôi.
- Vâng. - Don đi về phía chăn đệm của mình.
Cũng như Holt, Diana ngồi trên tấm đệm trải làm giường ngủ. Nhưng cô không có ý nằm xuống. Cô biết không thể ngủ được và cũng không thể nằm xuống giả vờ ngủ. Thay vào đó, cô đứng dậy, chất thêm củi khô vào đống lửa, và đứng sát bên đống lửa. Nhưng cái nóng ấm rõ ràng quá yếu ớt đó không xua đuổi được nỗi sợ hãi trong cô. - Cô rùng mình.
- Em lạnh à? - Holt đi lại, trùm cái chăn khoác lên vai cô.
- Em sợ. - Diana thì thầm.
Bàn tay anh ở lại trên vai cô, dịu dàng vuốt ve, xoa bóp nó. Don nằm ở phía bên kia đống lửa, ý tứ quay lưng về phía họ. Diana thấy khoan khoái dưới sự âu yếm, an ủi của anh. Cô ngả người tựa hẳn vào anh và lại rùng mình lúc anh ôm chặt lấy cô.
- Chúng ta ngồi xuống đi. - Anh kéo cô ngồi xuống đất, bên cạnh đống lửa, dùng một cái yên ngựa làm tựa lưng và vòng tay ôm chặt lấy cô, để cô ngồi bên cạnh, đầu ngả vào vai anh… một tư thế thoải mái và quen thuộc.
- Chiều nay kinh khủng quá.
Cô hơi ngẩng đầu lên, nhìn anh.
- Anh sợ à?
Mắt anh nheo lại, cơ hàm anh gân lên, nhưng rồi anh mỉm cười.
- Em còn lạ gì điều ấy. - Anh thì thầm.
Diana không rút ra được những quyết định logic từ câu trả lời của anh. Cô không thể - chưa thể- làm vậy được. Cô chỉ đợi cho tới khi nhịp đập rộn rã của con tim bình thường trở lại, hướng ánh mắt khỏi gương mặt hấp dẫn đến nhường ấy của anh và nhìn lên bầu trời đêm. Sao lung linh trong đêm sa mạc núi đá lạnh.
- Theo anh, anh ta đang ở đâu?
Holt không cần phải hỏi cô muốn ám chỉ ai.
- Ở nơi nào đó ngoài kia. Có lẽ nó đang khóc nhè.
- Khóc nhè? - Diana thấy sự lựa chọn từ ngữ này hơi lạ kỳ.
- Đúng thế, nó khóc nhè. - Anh gạt tóc trên trán cô. - Nó luôn khóc nhè những khi em không chiều theo ý nó. Rồi nó ngồi lặng hàng giờ liền trong phòng hay nằm bệt trên đất cỏ khô. Và khi vượt qua được cơn giận dữ rồi, nó lại xuất hiện.
- Hôm nay nó tức giận vì em đã tìm cách giúp anh lúc truy lùng con ngựa hoang.
- Đúng, một phần bởi như thế. - Cô công nhận và ngồi thẳng dậy để nhìn thẳng vào mắt anh. - Holt ạ, em chỉ quan hệ với Guy có một lần. Em biết anh nghĩ rằng chuyện đó có tái diễn, nhưng thật ra chỉ một lần duy nhất ấy!
- Thôi, Diana ạ… - anh bối rối nhăn trán. - Việc ấy thuộc về quá khứ và chúng ta nên quên nó đi.
- Không, em thấy đúng hơn là anh hiểu tất cả, chứ đừng suy tưởng ra. - Cô vội nói tiếp trước khi bị anh ngắt lời. - Khi trở về điền trang, em biết rằng những tin đồn đại bẩn thỉu về vụ ly hôn của em lan truyền tới tận đây. Em cứ tưởng trốn thoát được tất cả, nhưng thật ra không phải vậy. Em có cảm giác tất cả mọi người đều nhìn em như một con… và rồi có Guy. Anh ấy luôn đáng yêu và thông cảm, tốt bụng và dễ mến.
- Em còn nhớ đã đối xử với anh ấy không hay như thế nào chẳng qua chỉ vì thù ghét anh. Đó là những kỷ niệm chẳng đẹp đẽ gì cho cam. Nhưng anh ấy nói với em là người đàn bà đẹp nhất anh ấy từng quen biết trên thế gian này. Em đang cần đến cái đó. Em khao khát đến vô cùng được mọi người phần nào công nhận và em cố bù đắp lại những gì em đã làm đối với anh ấy. Nhưng sau đó khi anh ấy thổ lộ tình yêu đối với em và muốn hai người sống với nhau, em nhận ra mình đã phạm phải sai lầm lớn như thế nào. Em không yêu Guy, nhưng anh ta vẫn quả quyết vẫn ngoan cố rằng em đáp lại những tình cảm của anh ấy! Thậm chí đến chiều nay anh ấy cũng vẫn không chịu tin em.
- Vậy hai người cãi nhau là vì thế?
Cô không trả lời ngay mà ép vào sát người anh.
- Em đã nói với Guy rằng em yêu anh.
Im lặng như tờ trong chốc lát.
- Vậy em có yêu anh thật không?
- Em yêu anh. - Giọng cô rất quả quyết.
- Guy không tin em sao?
- Không. Anh ta cho rằng em nói dối và chỉ làm vậy để cho Thiếu tá vui lòng. Nhưng đâu có phải như thế, anh Holt ạ. Lần đầu tiên trong đời em hoàn toàn mặc kệ Thiếu tá muốn gì và việc ấy có làm ông thấy hạnh phúc hay không. Em chỉ biết rằng em yêu anh… - Diana ngập ngừng. - Tất nhiên em cũng ý thức được rằng anh chỉ có những mối quan tâm về tình dục đối với em và em đã….
Ngón tay anh vùi sâu vào tóc cô. Anh tóm tóc cô và làm cô đau điếng và buộc phải nhìn thẳng vào mắt anh.
- Anh muốn có em về phương diện tình dục cũng như về mọi phương diện khác. - Anh thì thầm và đôi mắt xám của anh trượt trên gương mặt bối rối của cô. - Chúa trời biết rằng anh đã cố gắng để căm thù em. Thậm chí anh còn tìm cách giả vờ có sự đam mê mà anh thực sự có để trả thù em về tất cả những gì em đã làm.
Cô thốt lên tiếng kêu khe khẽ vui mừng làm cô tưởng nghẹt thở trước khi đôi môi anh làm cô nín bặt. Nhận thức về tình yêu làm họ hòa nhập với nhau trong khoái cảm họ chưa hề biết đến. Và khi nụ hôn kết thúc, ngón tay Holt vẽ lại những đường nét của gương mặt cô, trong người cô dậy lên sự hài lòng vô bờ bến.
- Chúng ta sẽ cưới nhau, Diana ạ! - Anh nói, giọng khàn hẳn đi. - Lúc trở về đến nhà, chúng ta sẽ xin phép Thiếu tá cho phép kết hôn và sau đó chúng ta sẽ tổ chức lễ cưới với đầy đủ nghi lễ nhưng thầm lặng.
- Vâng. - cô hôn lên lớp da chai sạn vì công việc của bàn tay anh.
- Tất nhiên người ta rồi cũng sẽ đồn đại về khối chuyện và sẽ kháo nhau rằng anh lấy em chỉ vì muốn chiếm đoạt điền trang này… vì gia tài của em.
- Nhưng đúng thế, phải không anh? - cô đùa bởn, nhưng thở dài, hạnh phúc tràn trề. - Em mặc kệ họ muốn nói gì thì nói. Em chẳng hề quan tâm tới người này hay người kia nói cái gì… - nhưng khi ấy cô nhận ra ngay rằng không đúng thế. - và chúng ta phải làm gì với Guy? - Anh nhún vai.
- Chúng ta chẳng thể làm được gì nhiều. Tự nó phải quyết định cư xử như thế nào.
- Holt, xin anh hãy quên con ngựa hoang đi. Chúng ta đã lấy lại được lũ ngựa cái rồi. Anh hãy để cho con ngựa hoang này thoát.
- Em biết rằng không thể như thế được. - anh sốt ruột đáp lại. - Nếu ngày mai anh tha nó thì tuần tới anh sẽ lại săn đuổi nó.
- Nhưng anh không cần thiết phải giết chết nó. Vì Guy, anh có thể bắt sống nó, rồi đưa nó đến một nơi nào đó khác trên đất nước này và thả nó ra không?
- Làm thế, vấn đề vẫn chưa….
- Em biết làm như vậy chưa giải quyết được vấn đề. - Cô ngắt lời anh. - Nhưng anh không hiểu hay sao. Đó sẽ là một cử chỉ. Guy sẽ biết rằng vì anh ấy mà anh đã tha mạng sống cho con ngựa đực này. Tất nhiên nó sẽ không làm tốt lại được tất cả… nhưng cũng có ý nghĩa nhất định đối với anh ấy. Chẳng nhẽ như vậy là đòi hỏi quá nhiều hay sao?
- Không. - Holt thở hắt ra, nói rất chậm. - Không, như thế không phải là đòi hỏi quá nhiều.
- Vậy anh sẽ làm vậy chứ?
Anh gật đầu.
- Cám ơn anh. Cô hôn tay anh và cài ngón tay mình vào ngón tay anh.
- Anh chỉ hy vọng cả Guy cũng sẽ cảm ơn anh về việc ấy.
- Chắc chắn rồi. - Nhưng trong thâm tâm, cô không lạc quan như vẻ bề ngoài. Món quà Holt sẽ tặng cho con trai sẽ chẳng bao giờ đủ để bù đắp lại nỗi đău khổ với Guy bởi tình yêu giữa cha mình và Diana. Điều ấy cả hai đều biết rõ.
Holt ôm chặt lấy cô và trong khoảnh khắc, Diana buông thả mình trôi nổi, xô dồn trong niềm hạnh phúc của tình yêu được đáp lại. Rồi chẳng bao lâu nữa, ngày mai và các vấn đề của nó sẽ trút xuống đầu họ những cơn bão tố không thể lường trước được. Nhưng bây giờ, ít ra họ có thể cùng nhau nhìn thẳng và đối đầu với khó khăn. Cô tựa đầu vào vai anh, mắt nhắm nghiền.
Đống lửa bắt đầu chập chờn rồi tắt hẳn. Chỉ còn khối tro hồng lấp lánh bắt sáng vào màn đêm lúc Diana bị đánh thức bởi tiếng động khe khẽ như bước đi rón rén của ai đó. Cô mở bừng mắt và cùng lúc ấy, cả những tia sáng yếu ớt cũng bị che lấp bởi một thân hình to lớn tối sẫm. Cánh tay ngang hông cô ôm lấy cô chặt hơn để nhắc nhở cô.
Hơi thở đều đều của Holt chẳng hề tăng. - cả anh cũng đã nghe thấy tiếng động và anh ra hiệu cho cô không nên cử động gì.
Guy đi lại phía hai người, lặng nhìn họ. Bầu không khí tưởng phát điện lách tách vì căng thẳng. Giận dữ, căm thù, ghen tuông. - Tất cả những thứ đó sôi sùng sục trong những dòng chảy vô hình.
Giây khắc trở nên dài lâu vô tận khi anh cứ đứng bất động trước họ và Diana tự hỏi chẳng biết anh có thể nghe thấy cả tiếng động hối hả của con tim cô không.
- Con đã về rồi đấy à? - Giọng nói của Holt run run trong bầu không khí căng thẳng ấy!
- Vâng. Guy thốt lên.
- Diana đang ngủ.
- Tôi đã thấy điều đó. - Giọng nói mỉa mai của Guy làm Diana co rúm người lại.
- Giờ con cũng nên đi ngủ đi. - Holt thản nhiên khuyên. - Ngày mai chúng ta sẽ bắt sống con ngựa hoang. Sắp đến lúc rồi. - Anh hơi nhấn mạnh từ 'bắt sống'.
Anh hơi chờ đợi câu trả lời trong mấy phút liền. Rồi Guy đi về chỗ ngủ của mình. Một con đom đóm lập lòe bay ngang qua vòm trời, biến mất trong màn đêm xa xa. Lũ ngựa dậm chân trên cỏ, khe khẽ thở. Diana còn nằm chong mắt rất lâu, lắng nghe những tiếng động an ủi của đêm, lo lắng chờ đợi ngày mai vì cô biết rằng chưa phải mọi cái đã đi qua.
- Tối như thế mà cậu cũng mò được tới đây - Don nói lúc Guy lại bên đống lửa rót lấy cho mình cốc cafe - mắt cậu phải tinh như mắt mèo.
Guy đáp lại bằng câu trả lời chẳng ai hiểu nổi và nhấp ngụm cafe nóng. Hình như cơn thịnh nộ đã hằn in vĩnh viễn trên nét mặt anh. Anh tránh không nhìn Diana & Holt, và với sự im lặng bướng bỉnh của mình cho họ hiểu rằng chẳng có được gì được tha thứ & bị quên đi cả.
Mặt trời hiện dần lên ở chân trời phía đông, một quả cầu vàng cứ sáng dần hơn nhưng chưa làm chói lòa. Diana lật mặt những cái bánh nướng và tự hỏi, liệu ngoài Don ra còn có ai muốn ăn sáng nữa hay không.
Một con ngựa cái bị buộc vào ngọn cây khe khẽ hí.
Holt quay sang Don hỏi.
- Sáng nay anh đã cho ngựa ăn uống chưa?
- Mấy con ngựa cái thì chưa, nhưng còn những con ngựa chúng ta cưỡi thì đã ăn rồi. Chúng cũng đã được thắng yên cương.
Holt đút cái máy cạo râu vào túi, lau bọt xà phòng cạo râu trên mặt. Anh nhìn về phía buộc mấy con ngựa để cưỡi.
- Don, anh đứa súng cho Diana. Có thể cô ấy sẽ cần đến súng vì ở lại đây canh gác ngựa.
Don gật đầu đứng dậy.
- Sau khi ăn sáng xong anh lấy súng đưa cho tôi cũng được. - Diana nói và đưa cho anh cái đĩa bánh nướng bốc hơi nghi ngút. Rồi cô đổ thêm bột ướt vào chảo nóng - Anh muốn ăn mấy cái bánh hả Guy?
Anh mắt cô gặp phải đôi mắt xanh giá băng. Bằng động tác mạnh mẽ, anh hắt cả phần còn lại của cốc cafe vào đống lửa.
- Tôi chẳng thèm ăn bánh của cô.
- Guy, thế là đủ rồi đấy - mệnh lệnh khẽ khàng của Holt làm chàng trai trẻ quay phắt lại.
- Ông.. còn ông nữa - Dường như Guy không tìm được đủ lời nói để diễn tả lòng căm thù của mình.
Con ngựa cái thứ hai khe khẽ hí. Rồi vang lên tiếng chân ngựa và tiếng hí lảnh lót.
- Trời đất ơi! - Don thét lên. Diana quay người nhìn thấy con ngựa trắng đang chao đảo phi xuống sườn núi tiến vào thung lũng đến bãi cỏ nơi mấy con ngựa cái đang đứng.
- Nó muốn dành lại bầy ngựa cái - Don thốt lên & anh chưa nói hết câu, con ngựa đực hoang dã đã ở bên cạnh con ngựa cái đầu tiên, cố thức đẩy nó chạy về hướng từ đó nó vừa phi lại Sợi dây buộc con ngựa căng ra lúc nó định tuân theo lệnh của con ngựa trắng lúc này đã trở thành chủ của nó.
- Răng nó có thể dễ dàng cắn đứt dây thừng.
- Nó chẳng phải con ngựa thần nên không thể biết được điều đó - Holt đáp lại và đi về phía mấy con ngựa cưỡi đã được thắng yên cương. Chúng đang hoảng sợ đi lại lộn xộn, cảm nhận được sự có mặt của con ngựa hoang đã xâm nhập vào thung lũng và do đó quên mất cả những kỵ sĩ.
- Guy, đưa súng cho tôi - Don chỉ về phía khẩu súng trường để cạnh chỗ Guy nằm - từ đây tôi có thể ngắm bắn rất tốt.
Diana vội liếc nhìn Holt. Hình như anh ngập ngừng. Rồi cô nhìn Guy. Anh đang ngắm con ngựa hoang như thể bị thôi miên và tiếng gọi của Don đưa anh trở về với thực tại. Anh cụp mắt xuống, đứng im ở một chỗ & chờ đợi phản ứng của cha mình.
- Chúng ta sẽ không bắn, mà tìm cách bắt sống nó - Holt nói.
- Cái gì? - Don quay người, bối rối lặng nhìn anh. Holt đứng bên cái cọc buộc lũ ngựa. Anh cởi dây dắt con ngựa của mình ra. Quyết định thoả hiệp của anh làm Don vô cùng sửng sốt, nhưng chẳng hề làm giảm cơn giận dữ của Guy.
Nhưng tôi tưởng anh định.. - Don định hỏi lại lúc từ từ đi tới chỗ con ngựa của anh cũng đã được thắng yên cương.
- Thực ra chúng ta không định dùng lũ ngựa cái làm mồi nhử - Holt nhảy lên lưng ngựa - Nhưng bây giờ tự chúng lại làm mồi nhử con ngựa trắng. Đây là một cơ hội rất tốt cho chúng ta để bắt sống nó.
Một tiếng thét tức giận dội lại từ các vách bên của thung lũng. Diana quay người nhìn thấy con ngựa hoang dùng cả hai chân đạp đẩy con ngựa cái bị buộc chặt. Móng nó trượt sát qua lúc con ngựa cái hoảng sợ nhảy sang bên, cố gắng đến tuyệt v.ng giằng đứt dây. Cái dây thừng vướng vào chân sau của nó làm nó ngã nhào.
Con ngựa trắng thúc nó. Nhưng nó không thể nào đứng dậy được nữa vì chân bị dây thừng vướng vào chẳng khác gì bị trói buộc. Với một tiếng gầm tức giận & hoang dại, con ngựa hoang tiến lại gần con ngựa cái thứ hai, thúc nó phi đi, nhưng cũng chỉ đi được đoạn bằng độ dài của dây thừng buộc chặt vào cột. Trong khi ấy tiếng động đã làm cho tất cả những con vật hoảng hốt. Holt đứng ở rìa khu họ ngả trại đợi Don đang vất vả lắm mới nhảy được lên con ngựa của mình. Holt tháo cuộn dây thừng treo một bên yên ngựa, rũ lắc nó lỏng ra.
- Con đi cùng không? - anh hỏi Guy.
Sau lúc lâu im lặng băng giá mới có câu trả lời thản nhiên.
- Nhưng ông có cần tôi đâu.. ông có cần đâu.
- Con là con trai của cha. Cha vẫn luôn luôn cần con. - Holt ngoảnh lại nhìn qua vai xem vì sao Don bị chậm trễ vậy & không cố ý định làm lay chuyển Guy nữa.
Diana rất muốn chửi thẳng vào mặt chàng trai trẻ. Cô tin chắc rằng chỉ 2 người thôi không thể bắt sống được con ngựa trắng. Họ cần sự giúp đỡ của người thứ ba. Nhưng cô cũng biết Guy chẳng thèm nghe lập luận của cô nữa. Thuở ấy đã qua rồi. Chỉ còn phương pháp lựa chọn duy nhất.
- Tôi đi cùng - Cô đi về nơi buộc ngựa.
- Không! - Cô đứng ngay lại khi nghe thấy Holt bực tức phản đối. Bằng giọng nhẹ nhàng hơn, anh tiếp lời - Đừng thế em. anh không muốn em dấn thân vào nguy hiểm.
Cô không noí được câu trả lời, dù rằng nó đã ở tận đầu lưỡi cô, vì chợt nhớ ra rằng đã từ nhiều năm nay cô chẳng sử dụng quăng dây. Sự vụng về của cô có khi còn cản trở, chứ không giúp được ích gì cho họ. Cô quay người đi trở lại, không nói câu nào nữa.
Rồi Don cũng trèo được lên lưng ngựa & hướng con ngựa đang hốt hoảng định tìm đường trốn chạy đi về phía Holt. Anh cũng tháo lỏng dây thừng. Cái nghi ngại của anh biến mất. Bây giờ anh tập trung toàn bộ trí lực vào nhiệm vụ ở phía trước.
- Chúng ta phải làm thế nào bây giờ? - anh hỏi.
- Con ngựa đực trắng này sẽ quyết định việc ấy. Có lẽ nó sẽ tấn công một trong 2 người chúng ta khi chún ta phi về phía nó. Nếu nó tấn công tôi thì anh quăng dây trước, sau đó đến lượt tôi. Chúng ta sẽ cố giữ nó ở giữa mình. Nhưng anh chớ quăng lệch đấy nhé. Anh sẵn sàng chưa? - Don gật đầu, kéo cái mũ sụp xuống che trán & nhấp nhổm trên yên ngựa để kiểm tra xem dây buộc đã chặt chưa - Chúng ta phải đi cách nhau một quãng khá xa để cho con ngựa hoang này phải lựa chọn một trong 2 chúng ta - Holt tiếp lời.
Vừa được nới lỏng cương, cả hai con ngựa phóng vụt đi. Cảnh tượng hỗn loạn trên bãi cỏ giữa sa mạc. Cơn thịnh nộ của con ngựa trắng đang cố gắng một cách vô ích thúc đẩy bầy ngựa cái chạy đi làm Diana run rẩy khắp người. Cô ném về Guy cái nhìn tuyệt vọng. Anh đứng chỉ cách cô có mấy mét, quan sát hoàn cảnh xảy ra, nét mặt chẳng hề để lộ cảm xúc gì.
Khoảng cách giữa hai kị sĩ cứ lớn dần ra lúc họ tiến lại gần bãi cỏ. Họ muốn tránh trong giây khắc quyết định bị vướng vào dây buộc lũ ngựa cái. Con ngựa trắng nhìn thấy họ phi lại. Nó giận dữ rũ cái bờm dài. Diana nín thở vì biết rằng bất cứ lúc nào nó cũng có thể tấn công một trong 2 kẻ thù của mình.
Tiếng thét hiếu chiến của nó làm thần kinh cô căng thẳng cao độ. Con ngựa hoang tấn công và con tim cô tưởng như ngừng đập khi trước đôi mắt tinh thần của cô lại sống dậy bức ảnh Rube bị những cái vó móng ấy dẫm đạp. Con ngựa trắng phi nhanh như một tia chớp về phía Don.
Qua khe mắt, cô thấy cuộn dây thừng của Holt bay trong không trung. Anh nhắm rất tốt. Cái thòng lọng tròng quanh cái cổ trắng. Holt vội buộc đầu dây kia vào cái sừng ở đầu yên ngựa và sẵn sàng đón đợi sức khỏe ghê gớm của con ngựa đực kéo căng lại từ đầu dây đằng kia. Cả Don cũng chờ đợi giây lát ấy. Anh quay quay cái vòng tròn đầu cuộn dây thừng trên đầu mình lấy đà, dường như chẳng hề nao núng gì trước nguy hiểm đang đe doạ.
Nhưng khoảnh khắc ấy không đến. Khi con ngựa hoang nhận cảm thấy áp lực siết quanh cổ, nó đảo hướng tấn công ngay giữa bước nhảy, quay phắt người, vươn cổ & nhe hàm răng trắng nhởn trên cái mòm há mở rộng lao về phía Holt. Một tiếng thét thoát ra khỏi cổ họng Diana, át cả mệnh lệnh Holt ban cho Don.
Don thúc ngựa phi đuổi theo con ngựa hoang, vừa đi vừa quăng dây thừng trên đầu để lấy đà. Lúc cái thòng lọng ở vị trí chao đảo trên đầu nó, nó khôn khéo ngã đầu tránh sang bên. Trong lúc Don vội vã quấn thu dây thừng lại, Holt tìm cách căng đầu dây và cho ngựa chạy ra ngoài phạm vi tấn công của con ngựa đực hoang.
Diana nhắm nghiền mắt. Cô bị giam cầm trong cơn ảo mộng. Những cái móng tay cô ấn xiết vào lòng bàn tay cho tới khi ứa máu. Nước mắt ướt đầm chảy dài trên má cô. Cô phải hết sức gắng gượng để nhìn qua lớp màn che phủ ấy theo dõi những gì xẩy ra trên bãi cỏ.
Con ngựa đực hoang quay người săn đuổi Holt một cách không khoan nhượng. Một cái móng cứng như sắt thép dập trúng vai con ngựa Holt đang cưỡi. Con vật chao đảo, nhưng rồi đứng vững lại được ngay & tránh khỏi đòn tấn công tiếp theo của con thú hoang. Trong lúc Holt tránh được những lần tấn công thì Don không thể tìm được mục tiêu để quăng dây thừng trong đống hỗn độn chân đạp, răng cắn ấy. Sau mỗi lần vồ trượt Holt và con ngựa của anh, con ngựa đực này đổi hướng ngay để tiếp tục đuổi theo, và vì thế và vòng dây của Don chỉ còn chao đảo trên không trung trống rỗng.
Răng con ngựa đực tước toạc một miếng thịt ở hông con ngựa Holt cưỡi. Tiếng kêu đau đớn thê thảm của nó làm Diana nghẹt thở. Don cố chiếm giữ lấy một vị trí tốt hơn, chạy xung quanh Holt và con ngựa của anh. Ở phía bên phải anh, một con ngựa cái hoảng hốt giựt đứt được dây phi biến.
- Cẩn thận đấy! - Diana thét lên. Nhưng quá muộn rồi.
Vô tình, Don đã phi lại quá gần. Chân ngư.aanh vướng vào sợi dây thừng buộc con ngựa cái. Con ngựa ngã nhào kéo theo cả Don. Con ngựa gắng gượng đứng dậy trong lúc Don tìm cách rút chân ra.
Holt chỉ còn một mình, đơn thương độc mã trong cuộc chiến. Don không thể giúp được anh nữa. Diana thấy anh tháo nút buộc thừng ở sừng yên ngựa và quẳng nó đi. Anh ghìm ngựa, tránh con vật và rồi thúc ngựa phi biến đi để kết thúc cuộc tranh đấu. Nhưng trước khi con ngựa anh cưỡi đạt được hết tốc độ của mình thì con ngựa hoang đã xô sầm tới & hất anh ngã nhào. Holt bay ra khỏi yên ngựa quay mấy vòng trong không trung rồi rơi xuống đứng được hai chân. Con ngựa hoang bỏ qua đồng loại của nó đang sa cơ lỡ thế mà tấn công con người, giống hệt như ngày ấy nó nhào về Rube.
- Guy, hãy giúp anh ấy đi! - Diana nức nở thét lên & ánh mắt bị các giọt lệ che lu mờ tìm khẩu súng đâu đó bên chân anh. - con ngựa sẽ dẫm bẹp anh ấy mất! Anh hãy ra tay giúp.
Holt nhảy sang bên tránh đòn tấn công đầu tiên. Mặt Guy giật giật lúc anh từ từ cúi xuống nhặt khẩu súng. Nhưng rồi anh chỉ cầm súng trong tay và quan sát cuộc tranh đấu. Holt né tránh những cái móng đạp dẫm hoang dại đe dọa nghiền nát anh.
- Trời ơi! Guy ơi, hãy giúp anh ấy đi!
Anh mở khoá an toàn, nhưng không đưa súng lên vai kề ngắm. Một cú đạp hất Holt ngã xuống đất. Những miếng đòn tiếp theo đập trúng nền cỏ. Holt đứng bật dậy, tránh những cú đạp trượt sát bên mình. Diana hoảng sợ thấy anh ôm lấy tay trái lúc vừa phải tìm cách tránh đòn tấn công của con ngựa hoang.
- Guy, bắn đi anh! - cô khẩn khoản.
Cô biết anh đang nghĩ gì. Nếu như người cha chết, cô sẽ phải trông cậy vào người con trai vì chẳng còn bị ràng buộc gì nữa vào những mong muốn của Thiếu Tá.
- Guy, đừng để anh ấy chết - cô thì thầm, lắc đầu một cách tuyệt vọng - Guy, đấy là cha anh.
Anh lặng người nhìn cô trong giây lát và co thấy như cứ dài ra đến vô tận. Trời ơi, vậy anh chẳng thấy làm thế là anh giết cả cô hay sao? Diana khóc, tiếng khóc chết nhẹn trong nỗi tuyệt vọng. Với tiếng khóc không thành lời ấy, cô quay mặt đi. Holt đã mất thế thăng bằng, chao đảo gục gối xuống, không đủ sức để làm chủ cơ thể và tình huống nữa vì đang bị thương ở tay. Diana thấy anh cố gắng bò ra khỏi phạm vi tấn công của con ngựa đực.
- Anh Holt - tiếng thét dường như là lưỡi dao cứa chéo con tim cô, thấm được mọi nỗi đau của tình yêu. Cô chạy lại với anh.
Phát súng vang lên phiá sau cô khi cô vừa chạy đi được một bước. Con ngựa đực chao đảo như trong sơn say, nhưng nó vẫn truy đuổi theo Holt, há mồm rộng nhe răng. Phát súng thứ hai nghe khô gọi và con ngựa hoang đổ xuống thành một khối trắng.
Diana vẫn chạy tiếp, ngực cô như muốn vỡ tung ra vì sợ hãi và tuyệt vọng. Tấm màn che bằng nước mắt dày tới mức làm cô hầu như chẳng nhìn thấy được cô đang chạy về đâu. Cô chỉ mơ hồ cảm nhận được Holt đang gắng gượng thẳng người dậy trên gối và nỗi nhẹ nhõm dường như chấp cánh bay cho cô.
- Giúp tôi với - một tiếng nói thét lên ở phía sau cô - tôi không thể với tới sợi dây để cắt đứt nó.
- Cô liếc nhìn vội vàng sang bên thấy Don vẫn còn bị xiềng xích dưới thân hình con ngựa của mình. Cô chỉ ngập ngừng trong giây lát rồi chạy đến bên anh cầm lấy con dao nhỏ anh đang giữ trên tay. Lúc cắt đứt sợi dây thừng đã vướng trói chân sau con ngựa của Don, cô nghe thấy giọng nói của anh chỉ như từ nơi nào đó rất xa xôi vọng lại.
- Con quái vật đáng nguyền rủa này chẳng những đã xô ngã tôi mà còn làm văng mất cả khẩu súng. Tôi chẳng thể giúp được gì cho Holt.
- Anh có bị thương gì không? - đó là giọng cô, nhưng cô không biết có phải mình đặt câu hỏi đó không.
- Tôi chẳng bị sao cả.
Cắt đứt sợi thừng xong, cô quẳng con dao xuống nền đất và chạy tiếp về phía Holt lúc con ngựa gắng gượng đứng dậy. Don đi theo cô, nhưng chậm hơn vì phải lê chân trái theo.
Holt nằm co gối, bàn tay phải vẫn ôm chặt lấy cánh tay trái. Lúc cô đến được bên anh, đầu anh ngả ra sau, nét mặt tái nhợt vì đau đớn.
- Trời ơi, may mắn làm sao! Anh vẫn sống - tiếng thì thầm run rẩy của cô như lời cầu nguyện. Hai bàn tay cô lập cập vuốt ve lên gò má anh, lên cằm anh như để chắc chắn lại nhận thức ấy.. - tay anh..
Anh gượng mỉm cười.
- Anh bị gãy xương vai, nhưng cũng chỉ vậy thôi - anh gượng thử đứng dậy, kêu lên đau đớn - em giúp anh đứng dậy với - Diana lau những dòng nước mắt trên má, quàng cánh tay phải anh qua cổ mình, cố gắng chịu phần lớn trọng cơ thể anh khi đỡ anh đứng dậy. Cô lo lắng liếc nhìn mặt anh & thấy anh nhìn vô phía con ngựa đực trắng.
- Nó chết rồi.
- Vâng - lúc này, lần đầu tiên cô cũng nhìn về phía con vật nằm bất động. Bộ lông màu trắng sữa của nó dính đầy bụi và vết máu. Khi chết rồi, con ngựa trắng trông không còn như con ngựa huyền thoại với vẻ đẹp cổ điển hoàn mỹ nữa. Cổ nó quá dày & quá vạm vỡ, thân hình nó quá dài, bộ ngực quá nhỏ. Nó là một con ngựa hoàn toàn bình thường không có những đặc tính có thể so sánh được với những con ngựa hoang khác trừ vóc dáng nó & thực tế bước đi kiểu pas - nhưng chẳng bao giờ nó còn đi được nh thế nữa.
- Guy đã giết chết nó - Diana khẽ nói - phát súng đầu tiên trúng ngực con ngựa, phát súng thứ 2 trúng đầu và làm nó chết ngay. Những giọt nước mắt mới lại trôi trào trên mắt cô khi ý thức được đầy đủ ý nghĩa của những gì Guy đã làm.
- Guy đã cứu sống anh, Holt ạ Guy đã bắn chết con ngựa hoang để cứu sống anh.
Holt nhìn về phía bãi trại. Cả Diana cũng quay nhìn về phía ấy. Hai người thấy Guy vẫn đứng yên ở vị trí cũ mũi súng chĩa xuống đất. Nhưng rồi anh từ từ quay người đi về nơi buộc ngựa. Anh giắt lại khẩu súng vào bao và nhảy lên lưng ngựa. Sau khi quay người nhìn họ lần cuối cùng, anh thúc ngựa đi ra khỏi thung lũng.
- Nó từ bỏ chúng ta rồi - Holt nói, giọng trống rỗng - nó sẽ không trở lại nữa.
Diana ngẩng nhìn anh. Gương mặt anh như một pho tượng đá chẳng để lộ tình cảm gì của mình nhiều hơn giọng nói của anh. Nhưng trong đôi mắt anh lấp lánh ánh bạc.
- Một ngày nào đó nó sẽ trở lại.. có thể thế.! - cô nhìn theo đám bụi mù nhanh chóng đi xa xa mãi..
HẾT
Ngựa Hoang Ngựa Hoang - Janet Dailey Ngựa Hoang