Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Hà
Thể loại: Tuổi Học Trò
Biên tập: Huỳnh Thảo
Upload bìa: Khuyên Nguyễn
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
nhà máy của cậu Út tổ chức cho cán bộ, công nhân đi nghỉ mát. Cậu về thuyết phục cô cháu gái:
-Đi chơi đi Quỳnh Như! Cậu đăng kí thêm hai suấtt cho hai mẹ con. So với du lịch bên ngoài thì rẻ chán.
Ngoại động viên:
-Ngoại cho tiền đóng tiền xe nè! Đi đi con.
Thoạt đầu bà Hân có vẻ do dự, nhưng sau cùng cũng khuyến khích con gái:
Chỉ có mợ út của Quỳnh Như là không nói gì. Có lẽ mợ sợ tốn tiền.
-Được rồi! -Cuối cùng Quỳnh Như đồng ý- đi thì đi.
Buổi tối, lúc lấy tiền đưa cho cậu đi đóng Quỳnh Như bỗng ngẩn ngơ khi thấy phong bì tiền lì xì của Huy hôm Tết. Nàng vẫn để nguyên từ đó đến giờ: "chúc em sức khoẻ, tình yêu và hạnh phúc"...Lời chàng văng vẳng bên tai khiến Quỳnh Như bần thần cả người. Khi không có anh thì cả ba thứ đó không hề hiện hữu nơi em, Huy ơi.
-Con lại nhớ thằng Huy rồi phải không?
Bà Hân đến bên cạnh nhẹ nhàng ngồi xuống với con.
Quỳnh Như đưa cho mẹ xem phong bì tiền lì xì.
-Anh ấy cho con hôm Tết đó mẹ.
Bà Hân tẩn mẩn mở ra xem. Đây không phải là loại phong bao lì xì màu đỏ bình thường mà là cả một cái phong bì lớn thường để đựng công văn giấy tờ. Bên trong là một xấp tiền loại 50 ngàn còn thơm mùi giấy mới.
-Ba mẹ anh ấy hiền lắm mẹ ạ! -Quỳnh Như tiếp tục câu chuyện đang bỏ dở- Trước khi lên máy bay còn dặn anh ấy không được ăn hiếp con.
-Mẹ thấy tội nghiệp ông bà quá! Nếu biết con không phải là Thiên Kim chắc họ sẽ đau lòng lắm.
-Đôi lúc con cứ muốn chạy đến chỗ ba mẹ của Huy để nói ra tất cả sự thật, nhưng sau đó con lại thấy sợ vì không biết họ sẽ đối xử với mình ra sao.
Quỳnh Như hoàn toàn không thể ngờ được rằng không phải vô cớ mà ông bà Hiệp căn dặn con trai như thế! Mấy lúc sau này bà không bao giờ gọi tên con dâu.
-Vợ thằng Huy ra đây mẹ bảo cái này! Con ơi! Giúp mẹ một tay.
Điều đó có nguyên nhân từ Phú.
Một hôm nhân lúc trò chuyện với mẹ nuôi, anh nghe bà bảo:
-Không biết vợ chồng thằng Huy có rầy rà gì không mà mẹ thấy con Kim buồn quá.
Phú không trả lời mà hỏi lại:
-Mẹ thấy vợ thằng Huy ra sao hả mẹ?
-Nói chung thì...Bà Hiệp có vẻ nghĩ ngợi -Mẹ chỉ cầu mong có được con dâu như thế. Cha mẹ Thiên Kim khéo dạy con nên nhà mình mới được đứa con dâu ngoan hiền như vậy. Thật là phúc đức ông bà để lại.
-Mẹ à! -Phú bỗng ngập ngừng- Con có chuyện... này muốn nới với mẹ.
-Chuyện gì vậy con? Công ty có chuyện lộn xộn à?
Phú lắc đầu:
-Không phải chuyện công ty đâu mẹ. Con muốn nói chuyện...ở nhà mình.
Bà Hiệp nhìn đứa con nuôi chăm chú:
-Chuyện nhà mình?Thế nào, nói mẹ nghe coi.
-Mẹ à! Vợ của thằng Huy...không phải Thiên Kim! -Phú nói nhanh mấy tiếng cuối cùng.
-Con nói gì lạ vậy Phú? -Bà Hiệp kinh ngạc.
-Thật đấy mẹ ạ! Cô Thiên Kim đã bỏ trốn ngay trước ngày đám cưới vì cứ tưởng con là Huy...Còn vợ của thằng Huy bây giờ là Quỳnh Như, bạn thân của Thiên Kim.
-Trời ơi! Sao có chuyện tráo trở như vậy! -Bà Hiệp đùng đùng nổi giận- Con lấy xe đưa mẹ qua gặp ông bà Tâm ngay bây giờ.
Bà dợm đứng dậy nhưng Phú đã kéo bà ngồi xuống:
-Mẹ bình tĩnh lại đã. Dù sao thì chuyện cũng dĩ lỡ rồi. Nếu làm um sùm rùm beng thì cũng không có lợi cho gia đình mình. Với lại, con thấy chuyện rủi này lại hoá may đó mẹ ạ.
-Con nói sao mẹ không hiểu?
-Nếu Thiên Kim về làm dâu nhà này chưa chắc đã được như Quỳnh Như. Con đã đến tận nhà của Quỳnh Như để điều tra.
-Nó là con cái nhà ai?
-Ba của Quỳnh Như mất rồi. Cô ấy sống với mẹ, được nuối nấng, dạy dỗ đàng hoàng. Quỳnh Như là kỹ sư kinh tế và lúc trước quán xuyến cả một phần công việc kinh doanh của ông bà Tâm. Do có nợ nần ân nghĩa với gia đình bạn nên cô ấy chấp nhận hy sinh lấy con...là muốn nói lúc bên kia còn tưởng con là Huy...
Cơn giận của bà Hiệp đã dịu xuống. Bà ngồi thừ người ra nghĩ ngợi: Thảo nào mà trông con bé lúc nào cũng có điều gì sợ hãi...nhưng mà gốc gác xuất thân của gia đình nó thấp kém như vậy, liệu có xứng đáng với mình hay không? Thật là phiền phức.
-Thằng Huy biết chuyện này từ bao giờ?
-Ngay buổi tối hôm đám cưới mẹ à? Chính Quỳnh Như đã tự nói ra, chứ cậu ta cũng không biết gì.
-Bây giờ tính sao đây Phú? -Bà Hiệp thở dài.
-Mẹ đừng nói gì...Cứ làm như không hay biết.
-Vậy cũng được.
-Còn chuyện này nữa. Thằng Huy ăn hiếp Quỳnh Như dữ lắm mẹ à! Trước mặt ba mẹ, hắn làm bộ nâng niu, chìu chuộng vợ như vậy, nhưng lúc không có ai hắn xem Quỳnh Như chẳng khác nào một thứ...đồ vật trong nhà...
-Sao con biết?
-Thì chính hắn nói với con. Hắn còn bảo khi nào tìm được Thiên Kim về sẽ tống cổ Quỳnh Như ra đường.
-Cái thằng bất nhân! -Bà Hiệp buột miệng- Thôi, để từ từ rồi tính.
Mấy ngày sau đó, bà luôn sống trong cảm giác bực bội khó chịu. Có lúc bà còn cau có gắt gỏng vói con dâu.
-Mẹ không khoẻ trong người hả mẹ? -Thấy vậy Quỳnh Như lo lắng hỏi.
-Ừ! -Bà đáp gọn lỏn.
Nét mặt Quỳnh Như gợn buồn nhưng rồi vụt tươi tỉnh ngay.
-Hay là để con đưa mẹ đi khám bệnh?
-Không cần! Vài bữa nữa mẹ tự khỏi thôi. Con vô phòng lấy chai dầu nóng ra bóp chân giùm mẹ chút.
-Dạ! –Quỳnh Như nhanh nhẹn đi ngay. Chai dầu nóng bà đã cố để cạnh chiếc nhẫn hột xoàn 8 ly của mình. Bà còn dặn chị bếp:
-Từ nay để cho vợ thằng Huy dọn dẹp phòng của tôi.
Quỳnh Như chẳng mảy may nghi ngờ những dụng ý của mẹ chồng. Nàng thấy bà để tiền bạc vung vãi khắp phòng thì xếp lại cất chung một chỗ rồi báo cho bà biết.
-Con có cần xài gì thì con cứ lấy! -Bà bảo nàng.
-Dạ, con không xài chi đâu! Khi nào cần, con sẽ xin mẹ.
Cứ thế, ngày qua ngày, nỗi bực dọc trong người bà dần dần được thay bằng sự vui mừng, tin tưởng. Bà lại thấy thương con dâu như lúc chưa biết nó là ai!...
Chính vì vậy mà ngay lúc bước lên máy bay để đi trị bệnh, bà còn dặn con trai mình phép tắc ăn ở với con dâu.
Quỳnh Như không hề biết bí mật của mình đã được khám phá. Nàng thầm mong sau này Thiên Kim cũng sẽ được cha mẹ chồng thương yêu, tin tưởng như đối với mình truớc đây! Điều lạ lùng là giờ đây, tính tình Thiên Kim bỗng dưng thay đổi. Nàng nóng nảy, cáu gắt và mê muội đến kỳ quặc.
Thấy vị khách không mời mà đến cứ ở lì trong nhà Huy bực mình quá đỗi. Chàng bảo Phú:
-Hay là anh về ở đại với cô ta cho xong.
-Thằng khùng! -Phú nhăn mặt- Mà nè, sao cậu không hỏi thử một năm qua Thiên Kim ở đâu, làm gì?
-Tôi biết những chuyện đó mà chi? Cô ta ở đâu, làm gì chẳng quan hệ gì với tôi.
-Thế lỡ...cô ta đi theo thằng nào thì sao?
-Cũng chẳng hề gì! Tôi có phải làm chồng đâu mà bị cắm sừng?
-Tôi không thèm cái thứ dở dở ương ương đó. Mà anh Phú nè! Tôi có cảm giác...Thiên Kim lạ làm sao ấy! Lúc mới gặp cô ta lần đầu đâu phải như vậy?
-Thì tại vì lúc đó mới quen nên cũng phải giữ ý, giữ tứ chứ? -Phú có vẻ sành tâm lý phụ nữ.
-Dở thật! -Huy chặc lưỡi- Nếu biết cô nàng dở hơi như thế này thì làm gì có chuyện cưới xin để bây giờ sinh phiền phức.
Phú bật cười:
-Chắc là tại cậu và cô nàng có "duyên tiền định"...
-Có mà tiền bạc chứ tiền định cái giống gì? -Huy nhún vai- Chưa chi mà cô ta đã tính đến chuyện ly dị để chia tài sản.
-Tôi đã hỏi ông cố vấn pháp luật của công ty mình rồi. Cậu yên trí, không có chia gì ráo! -Phú phấn khởi bảo.
-Ở dưới phường người ta bảo hộ khẩu của Quỳnh Như vẫn chưa cắt à? -Huy sực nhớ ra.
-Đúng vậy! Tôi nghĩ, có lẽ cô ấy còn ở lại Sài Gòn. Cậu cần phải kiên trì mới được.
Nhắc tới Quỳnh Như, Huy lại rời vào cơn phiền muộn. Nỗi ân hận về việc đã đối xử tệ bạc với nàng khiến chàng luôn bị ám ảnh về một sự trừng phạt. Mà có lẽ chàng đã bị trừng phạt thật sự.
-Anh Phú này! Mai mình đi chùa chơi! -Huy đột nhiên bảo.
-Chi vậy? -Phú tròn xoe đôi mắt.
Tôi chẳng còn biết bấu víu vào đâu -Huy đột nhiên bảo.
-Đi thì đi.
Chẳng biết vì sợ gặp người quen hay là vì nhớ tới Quỳnh Như mà sáng chủ nhật đó, Huy phóng xe một mạch ra tới Vũng Tàu! Chàng vào chùa đốt hàng bó nhang và quỳ lạy đến ê cả đầu gối, miệng cứ luôn khấn Phật Thích Ca Mâu Ni độ trì cho mình tìm được vợ.
Chẳng biết Phật trời chứng giám cho lòng thành của chàng thế nào mà ngay sáng thứ hai Thiên Kim đã lù lù xuất hiện ở công ty.
Cô thư ký mới biết mặt nàng nên lịch sự hỏi?
-Xin lỗi, chị muốn tìm ai?
-Chồng tôi có ở đây không? –Thiên Kim hỏi với giọng hách dịch.
Thu Hà nóng mũi:
-Chồng chị là thằng cha nào?
-Cô là gì ở đây? –Thiên Kim hỏi lại.
-Tôi làm thư ký của giám đốc công ty, có gì phiền phức đến chị không?
-Là vợ giám đốc, được không? -Thiên Kim nhướng mày với vẻ khiêu khích
-Thì ra, tôi đã biết vì sao anh ấy ở lỳ trong công ty không thèm về nhà.
Đã biết Thiên Kim là ai nên Thu Hà có vẻ bối rối.
-Xin lỗi, vì tôi không biết chị. Xin chị chờ cho một chút, tôi gọi giám đốc ngay.
Nàng nhấc điện thoại gọi cho Huy. Nghe báo cáo có "vợ" đến tìm, chàng thất kinh hồn vía:
-Bảo cô ấy là tôi bận tiếp khách không gặp được.
Tuy rất làm lạ khi nghe ông giám đốc nổi tiếng cưng vợ của mình trả lời như thế, nhưng Thu Hà không dám hỏi. Nàng truyền đạt lại với "giám đốc phu nhân" lời của chồng bà và ngay lập tức phải nhận cả cơn cuồng nộ.
-Được rồi! Như vậy thì đừng có trách tại sao tôi không biết giữ thể diện cho ông ấy.
-Chị bớt giận! -Thu Hà dỗ dành- Anh ấy bận thật mà.
-Tôi đâu phải con nít mà các người hòng gạt gẫm tôi –Thiên Kim đùng đùng đứng dậy-cây muốn lặng mà gió chẳng muốn dừng thì phải ráng mà chịu.
Chẳng khó khăn gì để Thiên Kim tìm được phòng giám đốc công ty! Nàng đập cửa ầm ầm.
-Mở cửa mau đi anh Huy.
Lúc đó chỉ có một mình Huy trong phòng. Nghe tiếng Thiên Kim, chàng hết hồn.
-Rầy rà rồi! Phen này cả công ty sẽ biết chuyện.Cái miệng Thiên Kim chẳng vừa đâu. Làm sao bây giờ?
-Mở cửa mau đi -Lại có tiếng gọi giật giọng.
Chàng lật đật quay điện thoại gọi Phú sang ngay phòng mình rồi mới mở cửa cho Thiên Kim.Vừa trông thấy mặt nàng, mặt Huy đã tái đi.
-Ai...ai cho phép cô mặc đồ của Quỳnh Như?
Thiên Kim đang "thượng "trên người một trong những bộ đồ mà Huy đã nhờ Thu Hà dẫn đi mua hôm trước. Nàng mặc vừa vặn chẳng kém gì Quỳnh Như.
-Cái gì! Đồ nào của Quỳnh Như? -Thiên Kim hỏi lại- Nó bảo anh mua cho em kia mà?
Huy hối hận vì đã không kịp cất chìa khóa tủ để bây giờ có đòi lại Thiên Kim cũng không chịu trả.
-Cô tới đây làm gì? -Chàng bỏ qua chuyện quần áo, quay sang hỏi chuyện khác.
-Từ nay, em sẽ đến làm việc với anh tại đây. Cho cô thư kí riêng của anh nghỉ việc được rồi đấy.
Huy còn đang dở khóc dở cười không biết nói sao thì Phú đã qua tới:
-Cậu sang phòng tôi coi giùm cái máy vi tính. Hình như nó bị virus phá hoại hay sao ấy?
Vừa nói anh vừa nháy mắt với Huy, Thiên Kim ngồi trước mặt Phú nên không trông thấy gì.
-Được rồi để tôi coi thử -Huy nhanh nhẹn đứng lên đi ngay
Chàng vù về nhà, vào căn phòng cũ của mình lấy hết đồ đạc của Quỳnh Như mang sang phòng khác rồi khóa cửa lại cẩn thận. Sau đó gọi điện thoại cho Phú. Biết Thiên Kim vẫn còn ở đó chàng bảo chị bếp:
-Trưa nay chị nấu cơm cho tôi nghen.
-Cậu chủ à! -Chị giúp việc ngập ngừng- Sao...cậu không đi tìm cô Quỳnh Như về?Tôi nhớ cô ấy quá.
Huy thở dài buồn bã:
-Chị nhớ sao bằng tôi?
Rồi cả hai yên lặng. Chỉ vắng một mình Quỳnh Như mà ngôi nhà bỗng trở nên hoang lạnh. Biết đến bao giờ Huy mới lại được sống như những ngày đã mất? Để mỗi trưa, mỗi chiều đi làm về lại có Quỳnh Như mở cổng, để được nàng ân cần chăm chút như một người vợ yêu chồng...
-Quỳnh Như ơi! Em ở đâu? Ở đâu?
Mùa Hoa Nở Mùa Hoa Nở - Minh Hà Mùa Hoa Nở