Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Hoa Thiên Lý
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1417 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21/51
ề đến nhà, Minh áp tai vào vách nghe ngóng. Anh biết chú Ban đã về, nhưng không biết chú đã ngủ chưa. Anh đoán có lẽ bây giờ chừng 10 giờ. Anh gọi khẽ:
- Thím Tư... Thím Tư...
Cửa mở ra ngay. Thím Muôn xuất hiện với một cây đèn dầu cầm tay. Minh hỏi một câu lấy có, như để che giấu một điều gì.
- Cúp điện hở thím?
- Ờ, từ đầu hôm tới giờ, mà con đi đâu về khuya quá vậy? – Thím Muôn nói thì thầm. Minh biết chắc là chú Tư đang ngủ.
- Cháu tới nhà một người bạn mượn một cuốn sách.
Minh nhấc chiếc xe đạp lên, anh không dám dắt sợ chú Tư thức giấc. Thím Tư cầm đèn dầu đi theo, nói từ phía sau lưng anh:
- Có thịt vịt quay để dành trên bàn, con ăn cơm đi.
Rồi thím Tư để cây đèn dầu trên bàn, đi lấy muỗng đũa cho Minh.
Ngồi vào bàn, nhìn cái lưng gầy gò của thím Tư với manh áo vá, lòng Minh dâng lên một niềm cảm xúc. Ba năm qua, chú thím Tư đã lo cho anh với tấm lòng cha mẹ lo cho con. Chú thím có một người con trai, nhỏ hơn Minh ba tuổi tên là Lập. Hai người dốc lòng lo cho Lập ăn học. Nhưng bỗng dưng Lập ngã bệnh. Hai người lo chạy thuốc thang cho con. Nhưng cay đắng thay, Lập không qua khỏi. Từ đó, chú Ban sinh ra tật uống rượu.
- Thím Tư ăn cơm?
- Con ăn đi, thím ăn rồi...
Ngồi nhìn Minh ăn cơm ngon lành, thím Muôn chạnh nhớ đến Lập. Cái miệng nó nhai cơm giống hệt như miệng của thằng Minh. Nó ăn cái gì cũng thấy ngon. Thím không hiểu tại sao nó chết. Nó đang khỏe mạnh, bỗng dưng người ta khám phá ra nó bị ung thư, phải cho vào nhà thương chữa chạy. Nó nằm nhà thương một tháng thì thầy thuốc cho về, chữa ở nhà. Nó buồn bỏ học, lêu lổng. Ban đầu hai người chưa biết rõ bệnh ung thư là gì, còn khuyên lơn. Nhưng một hôm có ai đó nói là con họ chỉ chờ chết thôi. Hai người thương con quá, bao nhiêu tiền bạc, đồ đạc sắm sửa đều trút ra hết chữa chạy cho con, và không la rầy con nữa. Lớp tiền thuốc thang, lớp tiền nó ăn xài, chơi bời, hai người chịu đựng mà không hề than van, chỉ mong thấy con vui là được. Vài tháng sau thì Lập chết.
Thím Muôn quay mặt đi, kéo khăn lau nước mắt rồi nói – cố giữ giọng tự nhiên:
- Nè, chú Tư nói dạo này con học sa sút lắm phải không?
Minh bối rối, anh nhình quanh như tìm kiếm một cái gì.
- Con tìm gì?
- Nước mắm để đâu thím?
- Có chai nước tương trên nóc tủ, chú Tư mày mới mua về, để thím lấy cho.
Nói rồi thím Tư đứng lên lấy chai nước tương và con dao, gọt đầu núm chai, mang đến cho Minh. Hai thím cháu không nói gì với nhau nữa. Ánh đèn dầu leo lét hắt bóng họ trên vách. Trong nhà vang lên tiếng ngáy đều đều của chú Ban. Ngoài ngõ vọng tới tiếng cười đùa của lũ trẻ con.
Ăn xong, Minh nói:
- Thím đi ngủ đi, để cháu dọn.
Thím Tư lẳng lặng ra đóng cửa:
- Con đừng thức khuya nghe.
- Dạ, con học bài một lát rồi ngủ.
Thím Tư đi ngủ rồi, Minh dọn dẹp rón rén xong mở cửa đi ra. Anh đến tiệm tạp hóa mua giấy viết thư. Anh phân vân không biết mua giấy màu gì, màu hồng hay màu trắng. Minh mua màu trắng nhưng ra khỏi quán anh quay lại đổi lấy màu xanh. Minh nghĩ màu xanh là màu hy vọng. Về đến nhà bên ngọn đèn dầu, Minh bắt đầu viết “Bạn Quỳnh yêu dấu”. Nhưng rồi anh lại lấy tờ giấy khác viết “Quỳnh yêu dấu”. Viết ba chữ “Quỳnh yêu dấu” Minh mới nhận ra rằng nếu bỏ chữ “dấu” đi thì hay hơn. Minh lại lấy tờ giấy khác, và viết “Quỳnh yêu”.
Viết được một đoạn ngắn, Minh không biết viết gì thêm nữa. Anh đọc lại và chợt thấy rằng nếu có ai đó đọc được hai chữ “Quỳnh yêu” thì ngượng lắm, cho dù anh có yêu thật đi nữa, anh cũng không nên viết như thế. Nhưng đã hết ba tờ giấy rồi. Vậy là Minh lại chạy ra mua mười tờ nữa để phòng hờ khi có sai thì bỏ. Lần này, đi ngang qua chỗ bán thuốc lá, nhớ lời của Kỳ, “Khi suy nghĩ điều gì, thì thuốc lá rất cần”, Minh mua bốn điếu.
Suy nghĩ một lúc lâu, Minh bắt đầu lại với ba chữ “Quỳnh thân mến”. Bằng lòng với ba chữ đầu tiên của bức thư, Minh đốt một điếu thuốc và anh bắt đầu viết “Nhận được thư này, có lẽ Quỳnh tò mò lắm...”. Viết được một câu như thế, Minh lại dừng bút và suy nghĩ. Hai chữ “tò mò” nghe sao kỳ quá. Quỳnh rất giỏi văn, nếu mình dùng từ sai thì bạn ấy cười chết. Suy nghĩ một lát, Minh gạch bỏ hai chữ “tò mò” để ghi vào hai chữ “ngạc nhiên”. Anh tự nhủ “Thôi được, mình sẽ cố viết cho xong lá thư, rồi sẽ chép lại sạch sẽ sau. Có lẽ cần có cà phê để thức cho tâm hồn sáng suốt hơn”. Nghĩ thế, Minh đặt bút xuống, nhẹ nhàng lấy ly đi ra.
Cuối cùng rồi Minh cũng viết xong lá thư (Sau này lá thư cũng bắt đầu bằng ba chữ “Quỳnh thân mến”. Nhưng câu đầu, Minh sửa lại là “Bạn có biết không, để bắt đầu ba chữ ở đầu bức thư này, mình đã xé đi mất bốn tờ giấy...”).
Xong lá thư, Minh thấy mệt mỏi lắm. Ngoài đường đã có tiếng xe chạy, tiếng nói chuyện của những anh xích lô. Anh nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ sáng. Minh định lên giường ngủ nhưng đi ngang qua chỗ chú Tư nằm, nhìn thấy chú, Minh quay trở lại và thu dọn bài học thật gọn gàng, sạch sẽ, không một dấu vết của cà phê, thuốc lá.
Bây giờ, lá thư đã nằm ở giữa những trang sách “Lịch sử lớp mười một” mà Minh mang theo, chắc chắc rằng thím Tư có thấy quyển sách dó, nhưng thím sẽ không bao giờ ngờ được là có lá thư này. Sự việc xảy ra hôm qua thật chưa từng có. Anh đã lén lấy 5kg gạo, đã uống cà phê, đã hút thuốc... chú Ban la rầy anh. Mọi việc sẽ đi đến đâu? Mặc kệ! Minh không cần biết. Ðối với anh, bây giờ chỉ có một việc đáng quan tâm trên đời này đó là tìm cách gởi lá thư đến cho Quỳnh.
Minh đạp nhanh hơn đến nhà Kỳ.
Mưa Bay Vào Cửa Lớp Mưa Bay Vào Cửa Lớp - Hoa Thiên Lý Mưa Bay Vào Cửa Lớp