Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Chương 20
Trong phòng thí nghiệm vô sinh vẫn có vài bác sĩ, y tá đứng về phía chủ nhiệm Lưu, họ thấy ông là một người đứng đắn. Không một đơn vị, cơ quan, đoàn thể nào là thùng sắt kín mít mà không lọt một khe hở. Khi mọi người kéo nhau đến phòng giám đốc tố cáo thì có một y tá lén kể với chủ nhiệm Lưu toàn bộ sự việc mà chị nghe được để ông đề phòng.
Nghe xong chủ nhiệm Lưu giật bắn người! Dù rất viển vông, ông cũng đoán ra cảnh sát Đào chính là người phái cảnh sát đến gặp Nhất Ức Lục hôm đó. Ông vốn cho rằng Lục Thư không phải nhân vật thông thường, nhưng cũng không ngờ tai mắt của cô lại lên tận trời xanh! Thế nhưng họ ngăn không cho Nhất Ức Lục hiến tinh trùng là được rồi, hà tất phải lôi tòa án vào cuộc, lật lại món nợ cũ để “sửa gáy” Đỗ Bì? Làm như vậy thì cũng thật quá đáng. Phía đó ép người đã đành, còn phía này chủ nhiệm Lưu cũng chống đỡ không nổi, e rằng bí mật khó còn giữ được! Các đồng sự tố cáo chuyện này với giám đốc sẽ càng làm cho mọi việc lộn tùng phèo cả lên. Việc tinh trùng của Vương Thảo Căn chết hết khiến ông không còn khả năng sinh sản sẽ bị tiết lộ, mưu kế mượn tinh trùng sinh con của San San có nguy cơ bị phơi ra ánh sáng! Chủ nhiệm Lưu thấy mình như bị giăng lưới khắp nơi!
Thật ra, chủ nhiệm Lưu không lo cho mình, quá lắm thì trả chiếc Peugeot cho Vương Thảo Căn, rồi trở về làm việc ở bệnh viện cũ là được. Huống hồ, có mấy bệnh viện chuyên trị chứng vô sinh đã mời mọc ông đến làm việc với mức lương cao ngất ngưởng. Nhưng phải nói với San San thế nào đây? Kết quả xét nghiệm tinh trùng của Vương Thảo Căn hoàn toàn vô vọng, giờ phải giải thích với ông ta sao đây? Giấu kết quả xét nghiệm, thu thập tinh trùng khắp nơi, phát hiện ra Nhất Ức Lục và vì muốn lấy trộm tinh trùng của Ức Lục mà Đỗ Bì bị dính vào món nợ cũ, tất cả những điều này chẳng phải đều do yêu cầu của San San gây ra sao? Vì mưu kế mượn giống sinh con mà vô hình trung đã trói chặt ông với San San. Một sợi dây buộc hai con châu chấu, ông đành phải gọi điện cho con chấu chấu San San, đề nghị cô tìm nơi kín đáo, không có ai làm phiền để ông trao đổi với cô.
89
San San nghe thấy giọng nói lo lắng bất an của chủ nhiệm Lưu thì đoán ngay ra có vấn đề. Chẳng nơi nào yên tĩnh, kín đáo bằng loại chính phòng riêng trong khu vui chơi San San, đó cũng chính là nơi cảnh sát đã tìm ra ma túy, nhưng bây giờ căn phòng đó đang được sửa sang lại. Để bảo đảm hiệu quả, mỗi bức tường trong phòng đều được lót tấm cách âm, đồng thời có tác dụng chặn sóng điện đài, di động ở trong đó hoàn toàn bị vô hiệu hóa. Gian phòng này vừa thông gió, dễ chịu, vừa sang trọng, lịch sự. Loại phòng này còn có cả thang máy chuyên dụng và lối đi bí mật cho các đại gia, ngôi sao và các nhân vật của công chúng ở thành phố C hoặc từ nơi khác đến này tránh được con mắt sục sạo của các tay săn ảnh, đến đây tụ tập, tán gẫu, hò hát thoải mái. Chiều hôm ấy, chủ nhiệm Lưu đến phòng riêng của khu vui chơi San San vừa đúng vào lúc giám đốc bệnh viện đang báo cáo mọi việc với Vương Thảo Căn.
San San nghe chủ nhiệm Lưu kể lại toàn bộ tình hình xong, cũng thấy khó giải quyết, nhưng vốn là người xông xáo, cô trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Chủ nhiệm Lưu, việc này chẳng thể trách được ông! Ông không cần phải ủ dột lo lắng, thở ngắn than dài như vậy. Đấy là việc của tôi, do tôi gây nên! Thật ra, đó cũng là muốn tốt cho ông Vương, vậy giải thích cho ông ấy như thế nào là việc của tôi. Tôi sợ ông ấy biết chuyện sẽ bị sốc, đó quả là một đòn nặng đối với ông ấy. - Chủ nhiệm Lưu nghe San San nói vậy thì nhẹ nhõm như thoát khỏi mớ bòng bong. Lòng can đảm và đầu óc sắc sảo của San San khiến ông phải nể, cô không phải loại phụ nữ hẹp hòi, vừa thấy điều bất lợi đã cuống quýt sợ hãi, đùn đẩy trách nhiệm cho người khác. Chủ nhiệm Lưu lo lắng thay cho hai người họ, ông và San San đều lo Vương Thảo Căn nghe tin sẽ bị sốc nặng, tinh thần suy sụp, có khi còn ngã bệnh cũng nên. Chẳng phải chính ông từng phát hiện sức sống của Vương Thảo Căn tuy yếu ớt nhưng ý chí lại rất mạnh mẽ đó sao? Chính vì ông ta có ý chí mạnh mẽ nên mới làm việc hăng say như vậy. Nếu bây giờ Vương Thảo Căn suy sụp tinh thần thì sức khỏe của ông sẽ bị suy giảm rất nhanh, thậm chí là già đi trông thấy. Dù thế nào chăng nữa, Vương Thảo Căn vẫn là một trong mười doanh nhân lớn của thành phố, trong tay có đến mười mấy công ty lớn nhỏ, nếu ông có mệnh hệ nào thì hàng vạn công nhân sẽ lâm vào cảnh thất nghiệp, đây sẽ là tổn thất rất lớn cho xã hội.
Chủ nhiệm Lưu uống mấy ngụm cà phê rồi mách nước cho San San:
- Cô đương nhiên là muốn tốt cho ông Vương rồi, nhưng trong tình hình này, cô cần nhẹ nhàng thuyết phục ông Vương, tuyệt đối đừng để ông ấy tức giận quá mức! Cô cứ nói là, đàn ông ngoài năm mươi tuổi mà lại có con trai thì sức miễn dịch sẽ tăng cao, kéo dài được tuổi thọ. Điều đó hoàn toàn có căn cứ khoa học. Qua mười mấy ca xin giúp đỡ, tôi đã phát hiện ra rằng hiện tượng này không những được đề cập đến trong sách vở mà còn có cơ sở hiện thực nữa đấy! Mấy ngày trước, có một ông ngoài sáu mươi tuổi đến cám ơn vì tôi đã thụ tinh nhân tạo giúp cho “phòng Nhì” của ông sinh được một mụn con. Bây giờ mặt mũi ông ấy hồng hào khỏe mạnh, so với cái hôm đến xin giúp đỡ dường như ông ta trẻ ra đến mười tuổi. Con người ta ai cũng có niềm vui và nỗi buồn. Nỗi buồn lớn nhất của con người là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, niềm vui lớn nhất của con người là lớn tuổi mà sinh được con. Trên thực tế, ở Trung Quốc chúng ta, đàn ông trên năm mươi tuổi như ông chủ Vương có đến hơn một nửa mất năng lực sinh sản, tinh trùng của ông Vương không sử dụng được là điều rất bình thường, bởi thế không nên coi đó là chuyện quá nghiêm trọng. Nhưng vì hiểu ông ấy mong mỏi có một đứa con trai, nên tôi mới không nói cho ông ấy biết về thực trạng tinh trùng. Tuy nhiên, việc đó không quan trọng, kế hoạch mượn giống sinh con của cô vẫn tiếp tục thực hiện. Bất kể đó có phải là tinh trùng của ông Vương hay không, người có tuổi như ông nhà mà được một đứa con trai thì sẽ khiến ông có được sức khỏe dồi dào và sinh mệnh trường thọ, quả là một việc hết sức tốt đẹp. Cô cũng có thể nói với ông ấy rằng, là một bác sĩ tôi biết ý chí của ông rất mạnh, chỉ e sau khi biết kết quả xét nghiệm tinh trùng của mình, ông nhà sẽ mất hết ý chí. Khi ấy những công ty ông nắm trong tay có thể sẽ lần lượt sụp đổ, như thế số phận của biết bao công nhân sẽ ra sao? Thế nên tôi mới không báo cho ông nhà kết quả kiểm tra mà tìm gặp cô để trao đổi. Mục đích duy nhất của tôi và cô là nghĩ cách giúp cho ông ấy luôn được khỏe mạnh. Mượn tinh trùng sinh con là phương án khả thi để duy trì sức mạnh ý chí và nâng cao sinh lực cho ông nhà, ngoài ra không có ý gì khác! Tóm lại, cô nên nói đầu đuôi ngọn ngành cho ông nhà biết, đừng giấu giếm gì cả.
San San nghe xong, phấn chấn hẳn lên:
- Như vậy tức là cứ nói cho ông nhà tôi biết về việc mượn tinh trùng sinh con?
- Không đánh bài ngửa không được. Ông Vương mà biết tinh trùng của mình không có khả năng sinh sản thì thể nào ông ấy cũng sẽ liên hệ ngay đến việc khoa tôi không tiếc tiền của, vốn liếng đi khắp nơi thu thập tinh trùng. Sau khi tìm được người có loại tinh trùng cực kì tốt thì lại xảy ra chuyện náo động, nào là cảnh sát, nào là tòa án, cô nghĩ xem, một người tinh tường như ông ấy thấy những sự việc đó mà không nghi ngờ mới là lạ! Hơn nữa việc đã như thế mà cô còn nói dối ông nhà, đã nói dối thì ắt giấu đầu hở đuôi, ông nhà chẳng càng thêm đau lòng hay sao?
- Đúng, đúng, đúng! - San San vừa nghe xong đã hiểu ngay vấn đề. - Tôi sẽ về nói thật tất cả với ông ấy. Tôi mượn tinh trùng sinh con là để giữ cho ý chí của ông ấy được kiên cường, giữ cho sinh lực của ông ấy được dồi dào, kéo dài tuổi thọ! Chủ nhiệm Lưu, ý kiến của ông rất hay.
Khi thắc mắc trong lòng đã tiêu tan, San San mới để ý cà phê đã nguội, cô liền nhấn chuông gọi phục vụ đến thay cốc khác.
Hai người sau khi tinh thần đã ổn thỏa hơn, liền ngồi tán gẫu. San San tò mò hỏi:
- Tinh trùng đó như thế nào? Anh chàng ấy là người ra làm sao? Tôi nghe phong thanh đâu như là một bên định cướp tinh trùng, một bên bảo vệ tinh trùng, huy động cả cảnh sát, tòa án vào cuộc. Ầm ĩ quá thể, buồn cười thật đấy!
Chủ nhiệm Lưu cũng cười, ông tán dương hết lời chàng trai đó.
- Anh chàng đó hồn nhiên, đáng mến lắm! Tôi sống đến từng này tuổi rồi mà chưa thấy người nào vừa chất phác, hồn nhiên lại vừa thông minh, đẹp trai như cậu ta! Cô biết không, có đến hơn trăm gã đến phòng thí nghiệm của chúng tôi xin hiến tinh trùng nhưng người không ra người, ngợm không ra ngợm. Có gã tuy tinh trùng đạt tiêu chuẩn nhưng vừa nhìn thoáng dáng vẻ đã thấy ghét rồi! Tôi biết cô và ông Vương muốn có một cháu trai thông minh, xinh xắn nên tôi ngại nói với cô. Còn chàng trai này thì tôi thích quá chừng. Sau khi xét nghiệm tinh trùng của cậu ta, ai nấy đều rất vui mừng, phấn khởi! Số lượng tinh trùng khỏe mạnh của cậu ta rất lớn, đúng là bảo vật quốc gia! Tôi đã nói vui với chị cậu ta như vậy! Cô biết không, tôi nghe nói Đỗ Bì phịa ra câu “hiến một giọt tinh trùng là cứu vãn được một cặp vợ chồng”, ấy vậy mà cậu ta vẫn hết sức nhiệt tình, chủ động đề nghị Đỗ Bì đưa đi hiến tinh trùng để cứu vãn vợ chồng người ta. Cậu ta còn tắt máy, giấu không cho chị gái biết mình đi làm việc đó! Thật đấy! Bây giờ những chàng trai được như vậy ít thấy lắm!
San San cũng biết Đỗ Bì, có lần cô mắc bệnh phụ khoa, phải đến chỗ anh ta khám, nghe Đỗ Bì phía ra câu “hiến một giọt tinh trùng là cứu vãn được một cặp vợ chồng”, cô không nhịn được cười lăn cười bò. Chủ nhiệm Lưu nhấp một ngụm cà phê nóng rồi cảm thán:
- Chà! Chị cậu ta đưa cậu ta đi làm xét nghiệm tinh trùng, vì cô ấy nghi cậu ta có bệnh. Tôi nghe cô ấy thuật lại hành vi, cử chỉ của cậu ta, cộng thêm những điều quan sát được, tôi liền nói với cô ấy rằng, không phải là cậu ta có bệnh mà chính chúng ta mới là người có bệnh! Chúng ta có bệnh thật đấy, không nhẹ chút nào đâu!
San San hết sức kinh ngạc:
- Như vậy..., nếu ông Vương đồng ý, chúng ta sẽ dùng tinh trùng của cậu ta để cấy ghép chả tốt sao? Phải nắm thật chắc anh chàng này, không thể để lọt khỏi tay được! Hóa ra là quốc bảo, hiếm có khó tìm chả khác gấu trúc là mấy! Chẳng trách hai bên tranh giành căng thẳng như vậy.
- Điều đó e rằng không thực hiện được! - Chủ nhiệm Lưu nói. - Sau khi phát hiện ra cậu ta, sở dĩ tôi không nói cho cô biết là vì cậu ta không đến chỗ chúng tôi để hiến tinh trùng. Chị cậu ta đưa cậu ta đến đấy chỉ cốt làm xét nghiệm tinh trùng mà thôi. Trước khi làm xét nghiệm, cô ấy đã nói rất rõ là, tuyệt đối không đồng ý việc sử dụng tinh trùng của cậu ta cho bất kỳ ai!
- Tốn ít tiền là được chứ sao? Thù lao cho họ hậu hĩnh một chút! Ông làm tôi thấy thú vị quá! Trước đây có ông thầy bói đoán số tôi sẽ sinh con trai. Tinh trùng của ông nhà tôi hỏng hết cả rồi, tôi sẽ phải thuyết phục ông ấy sử dụng tinh trùng của chàng trai đó để thụ thai, được như vậy thì tốt quá! Con trai tôi sẽ được sinh ra từ tinh trùng của chàng trai đó!
Chủ nhiệm Lưu cười:
- Làm gì có chuyện đơn giản như vậy! Chị cậu ta cũng là người khá giàu có, lại đúng mực, biết điều. Cô ấy nói không bán tinh trùng của em trai, bao nhiêu tiền cũng không bán! Nhất định không là không! Nếu cần thiết cô ấy sẽ nhờ cảnh sát, tòa án can thiệp.
San San nghi hoặc hỏi:
- Cô ấy là ai thế? Các nữ doanh nhân giàu có trong thành phố, hầu như tôi đều quen biết, dù không quen biết nhưng thể nào tôi cũng từng nghe nói đến! Chị cậu ta tên là gì?
Chủ nhiệm Lưu cho rằng chỉ là tán chuyện vu vơ, nên cho San San biết tên chị gái chàng trai ấy là Lục Thư.
- Ái chà! - San San vỗ tay, hồ hởi nói, - Lục Thư ư! Danh tiếng lẫy lừng! Ai mà không biết tiếng chứ! Tôi và chị ấy còn dùng cơm với nhau đấy!
90
Vương Thảo Căn gọi hai cuộc điện thoại cho chủ nhiệm Lưu song vẫn chỉ là câu trả lời tự động: “Không nằm trong khu vực phủ sóng!”. Hết giờ làm việc, ông quay về nhà San San! Mới bước vào cửa, San San đã vừa cởi áo khoác lấy dép lê cho ông, vừa phẫn nộ nói:
- Anh xem, cái tay Đỗ Bì ấy có còn là người nữa không? Tên chó đó thật không ra gì! Em và chủ nhiệm Lưu khó khăn lắm mới tìm được cho anh loại “hạt giống” tuyệt hảo, thế mà chỉ trong chớp mắt đã bị anh ta cướp mất! Kế hoạch giúp đỡ anh của em và chủ nhiệm Lưu đã bị tên khỉ gió ấy làm rối tung mất rồi!
Vương Thảo Căn vốn đã đầy một bụng nghi hoặc, giờ lại càng chẳng hiểu mô tê gì nữa:
- Thế là thế nào? Thế là thế nào? Tôi chẳng hiểu mọi việc ra làm sao nữa!
- Anh không hiểu, đương nhiên là anh không hiểu rồi! - San San mặt hầm hầm nói, - Đầu đuôi sự việc là như thế này, sau khi làm xét nghiệm cho anh, mới phát hiện số tinh trùng đó không sử dụng được nữa. Chủ nhiệm Lưu đã đến tìm em nói chuyện, hóa ra đàn ông Trung Quốc lớn tuổi như anh thì đến quá nửa, tinh trùng đều hỏng, không sử dụng được nữa; nhưng thấy anh cứ mong mỏi một mụn con trai nên ông ấy giới thiệu với em cách “mượn tinh trùng sinh con”. Trước tiên, phải tìm người nào đó có tinh trùng khỏe mạnh, thích hợp để giúp em sinh cho anh một đứa con trai, tìm đi tìm lại mãi mới được, ấy thế mà sểnh một cái đã bị cái tên chết tiệt Đỗ Bì cướp mất! Anh xem có đáng giận không?
Vương Thảo Căn cũng tức giận:
- Tinh trùng của tôi làm sao mà không sử dụng được?
- Em chẳng nói với anh rồi sao? Hiện giờ anh đã gần sáu chục tuổi rồi, đàn ông Trung Quốc lớn tuổi như anh thì quá nửa tinh trùng đều hỏng cả, không sử dụng được, điều đó rất bình thường thôi. Anh không thấy sao, tuổi anh bây giờ bằng đúng số tuổi của bố anh năm cụ mất, cụ làm sao có thể sinh ra con trai cho anh được? Nhưng chủ nhiệm Lưu nói, nếu ở tuổi này mà anh có con thì ở góc độ tâm lý và cơ sở hiện thực, điều đó sẽ khiến anh tăng cường sinh lực, kéo dài tuổi thọ, vì vậy em và chủ nhiệm Lưu đã đặt ra kế hoạch mượn tinh trùng để em sinh con trai cho anh. Đều là vì muốn tốt cho anh thôi! Anh đừng nghĩ em làm như vậy là có ý dòm ngó tài sản của anh! Nói thật với anh, em chỉ cần có khu vui chơi là đã thỏa mãn lắm rồi! Anh nghĩ mà xem, hai ba chục năm nữa, Trung Quốc sẽ thành ra thế nào đây, ai có thể nói rõ được? Chưa biết chừng lại quay về chế độ quốc hữu ấy chứ! Lẽ nào em là người không có chút đầu óc nào hay sao? Hiện tại, điều cực cực cực quan trọng lúc này là phải giúp cho ông sống khỏe sống tốt! Con người ta ai cũng có niềm vui nỗi buồn, nỗi buồn lớn là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, niềm vui lớn là về già sinh được con. Những gì em và chủ nhiệm Lưu làm là muốn giúp ông có được niềm vui lớn! Nào ngờ giữa đường lại nảy ra một Trình Giảo Kim làm mọi việc rối tung rối mù cả lên!
San San đề cập tới việc thừa kế tài sản khiến Vương Thảo Căn rất phục, vì rằng hiện nay các chủ doanh nghiệp tư nhân quả thực đang có chung một thắc mắc: Liệu hai ba chục năm nữa, các công ty của họ có còn thuộc về họ nữa không, đó quả là một câu hỏi lớn. Tuy nhiên Vương Thảo Căn vẫn vừa tức giận, vừa hoài nghi, nói:
- Tôi thấy mọi việc đâu có giản đơn như em nói! Cả chiều nay tôi không làm sao tìm được lão chủ nhiệm Lưu, gọi điện thì lão ta lại đang ở ngoài vùng phủ sóng, chẳng ai biết cái đồ chết tiệt ấy trốn ở chỗ nào?
- Ông ấy việc gì phải trốn? Làm sao mà phải trốn? Anh bị cái lũ bác sĩ chết tiệt đó làm cho mê muội đi hay sao thế? - San San gí tay cốc đầu Vương Thảo Căn, - Chiều nay em và ông ấy bàn bạc về cái đồ chết tiệt nhà anh ở phòng bí mật của khu vui chơi, đương nhiên anh làm sao mà gọi cho ông ấy được? Ấy vậy mà anh chẳng thèm cảm ơn lại còn mắng nhiếc ông ấy. Anh mắng ông ấy là mắng luôn cả em nữa đấy, đúng không? Dám mắng này! Dám mắng này!
Đúng như lời Vương Thảo Căn tự nhận xét “không thích phụ nữ”, không kể hai người vợ là bà cả và cô gái nhặt đồng nát, ngoài San San ra ông không hề tiếp xúc với người phụ nữ nào khác. Vì ông không hiểu phụ nữ, nên lại càng không biết cách ứng phó với họ. Thoạt tiên, San San cho ông một đòn phủ đầu, tiếp đó là một loạt những lời chỉ trích, kết hợp với bộ dạng quái quỷ của anh chàng bác sĩ trẻ tuổi chiều hôm nay ông cũng ngờ ngợ đám bác sĩ kia đang tính giở trò với ông, chứ không phải là chủ nhiệm Lưu, càng không phải là San San.
- Tại sao tôi lớn tuổi rồi mà còn có con là tốt? - Vương Thảo Căn vẫn còn nghi hoặc - Tại sao như thế tôi lại tăng cường sinh lực, kéo dài tuổi thọ? Điều này tôi nghe rồi nhưng không hiểu gì cả!
- Anh không hiểu? Anh không hiểu gì sao? Những điều anh không hiểu còn nhiều lắm đấy! - San San gào lên với ông. - Vì cớ gì anh lại thành công như thế này? Anh thử nghĩ xem, có biết bao người có học hơn anh, xuất thân cao quý hơn anh, tài giỏi hơn anh nhưng sao hầu hết bọn họ đều thất bại thảm hại, cùng lắm chỉ đủ ăn! Vậy mà một người nông dân ra thành phố nhặt đồng nát như anh làm thế nào lại “vĩ đại” như vậy? Làm sao lại “anh minh” như vậy? Chủ nhiệm Lưu nói đúng, đó là vì ý chí mạnh mẽ của anh. Vì sao những người tài giỏi hơn anh mọi mặt lại không thành công? Là vì ý chí của họ kém tới mười vạn tám nghìn dặm so với anh. Anh mua hết công ty này đến công ty khác, mà công ty nào vào tay anh cũng lập tức cải tử hoàn sinh. Lẽ nào giám đốc, bí thư Đảng ủy của mấy công ty đó không giỏi bằng anh hay sao? Đương nhiên là không! Với trình độ của anh, xách dép cho họ cũng không đáng! Nhưng ý chí của anh lại kiên cường không ai bằng, nhờ ưu điểm đó anh đã tạo dựng được giang sơn cho mình, nào có kém gì Chủ tịch Mao? Nhưng nếu anh suy sụp ý chí thì mọi thứ trong tay anh sẽ sụp đổ hết! Khi ấy hàng vạn lao động ở các công ty đó biết kiếm miếng cơm ở đâu? Như vậy chẳng phải sẽ tăng thêm gánh nặng cho xã hội hay sao? Thực lòng mà nói, em và chủ nhiệm Lưu, không chỉ nghĩ cho mỗi mình anh, mà còn nghĩ đến hàng vạn người khác, bởi vậy tuyệt đối không thể để cho anh suy sụp ý chí, cho nên em phải sinh cho anh một đứa con trai, như vậy mới có thể duy trì sức mạnh ý chí, để anh tiếp tục phấn đấu, tiếp tục nỗ lực, tuổi thọ của anh mới có thể kéo dài thật lâu!
San San vừa hạ giá chồng thảm hại, một đồng không đáng, thoắt cái lại nâng ông sánh ngang Mao Chủ tịch là để đề cao kế hoạch mượn tinh trùng sinh con quan trọng chả kém việc duy trì sức sản xuất xã hội, qua đó thể hiện tinh thần trách nhiệm cao. Lời nói của cô khiến cho đầu óc Vương Thảo Căn choáng váng, nhưng con người tinh khôn này suy nghĩ kỹ thì thấy lời San San nói cũng có phần đúng: Lớn tuổi mà vẫn sinh được con quà là một niềm vui lớn, điều đó có thể làm cho tinh thần người ta phấn chấn. Nhưng ông vẫn hơi nghi hoặc hỏi lại:
- Được! Theo như lời em nói thì tôi sẽ có một đứa con trai. Có một đứa con ở tuổi này, sẽ khiến tôi tăng cường sức mạnh ý chí. Nhưng mẹ nó chứ, thằng cu con đó có phải là giọt máu của tôi, dòng giống của tôi đâu? Nó không phải do tôi sinh ra! Như vậy tôi làm sao vui vẻ, thoải mái được? Làm sao nó có thể kéo dài sinh mệnh của tôi được? Lòng tôi sẽ nặng trĩu buồn khổ, làm sao mà vui lên được? Có khi nó chỉ khiến tôi chết mau hơn thôi!
Trong lúc Vương Thảo Căn đang do dự trước hai ngả rẽ, San San cúi người xuống, nhìn thẳng vào mặt Vương Thảo Căn. Cô nghiêm nghị, đanh thép lên tiếng:
- Đồng chí Vương Thảo Căn, tôi xin hỏi công ty nào do tự tay đồng chí sáng lập nên? Công ty nào do đồng chí đích thân thai nghén sinh ra? Lúc đầu những công ty đó chẳng phải do Nhà nước sáng lập hay sao? Chính tay ông dựng nên may ra chỉ có trạm thu mua phế liệu mà ông đã bán lại cho người khác cả trăm năm trước rồi! Đó mới đúng là giọt máu của đồng chí, do chính đồng chí sinh ra, vậy mà đồng chí bán nó không thương tiếc. Nhưng khi những công ty quốc doanh rơi vào tay đồng chí thì công ty nào đồng chí cũng coi như con đẻ, thậm chí còn hơn thế, vì chúng mà đồng chí lao tâm khổ tứ, vì chúng mà đồng chí vất vả, khổ sở. Sao đồng chí không chịu nghĩ xem thế nào là tình cốt nhục? Giờ đây đồng chí là một doanh nhân hiện đại rồi, đồng chí đã hiểu ra chưa? Hay là vẫn như một tên địa chủ phong kiến! Thật buồn cười!
Những lời của San San đã đánh trúng tim đen của Vương Thảo Căn. Con người tinh khôn ấy thoạt nghĩ đã thấy vô cùng đúng đắn! Nhà nước đẻ, Nhà nước nuôi, trước mang họ “Quốc”, nay đổi sang họ “Vương”, đúng là ông yêu thương các công ty đó như chính ông sáng lập ra, ông quí mến chúng còn hơn con đẻ. Thêm nữa, mỗi khi mua được một công ty quốc doanh nào đó, ông đều chăm chút cho nó chẳng khác gì đứa con quý hóa do ông thai nghén nên!
Vương Thảo Căn dở mếu dở cười, hai bàn tay chồng lên nhau xoa mãi.
- Cô bé này thật là hư hỏng. Lại đây, lại đây! Giận dữ làm gì? Đến đây mau lên! Nghe theo em mà, việc gì tôi cũng nghe em hết! Cho tôi hôn đôi môi xinh xắn của em một cái nào! Tinh trùng không dùng được nữa, nhưng cái “khoản kia” ta vẫn hoạt động bình thường chứ?