Số lần đọc/download: 1286 / 42
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 21
C
ô nhìn đồng hồ đeo tay, và để giết thời gian, cô bật ti vi lên xem. Trong chương trình tìm kiếm Thú cưng Tài năng nhất nước Anh được chiếu trên toàn quốc, Suki Meadows đang đứng trước biển Scarborough, giới thiệu với khán giả một chú chó có thể nhảy theo nhịp trống, chú chó đang ve vẩy chân theo hướng của một chiếc dây nhỏ xíu chằng mặt trống, chân cầm dùi trống. Không nhận thấy hình ảnh đó thật phản cảm, Suki Meadows cười văng cả nước bọt, và trong một khoảnh khắc, Emma nghĩ đến việc gọi cho Dexter, viện một lý do nào đó để hủy cuộc hẹn và lên giường ngủ. Bởi, thật sự thì, đi gặp cũng có ích gì đâu?
Vấn đề không phải chỉ ở cô bạn gái sôi nổi của Dexter. Thực tế là thời gian gần đây, mối quan hệ giữa Em và Dex không được tốt đẹp lắm. Anh thường hủy cuộc hẹn của họ vào phút chót, và nếu có gặp nhau thì anh có vẻ như sao nhãng, không được thoải mái. Họ nói chuyện với nhau bằng giọng điệu xa lạ, kìm nén, và đã mất đi thói quen chọc cười nhau, thay vào đó, họ chế giễu lẫn nhau bằng cái giọng nhạo báng và hằn học. Tình bạn của họ tựa như một bó hoa đã héo rũ nhưng cô cứ kiên trì tưới nước cho nó. Sao không để cho nó chết quách đi? Đúng là phi thực tế khi mong đợi một tình bạn kéo dài mãi mãi, và cô có cả tá bạn bè khác: bạn đại học, bạn từ thời trung học, và dĩ nhiên có cả Ian nữa. Nhưng cô có thể tâm sự với ai về Ian? Không phải Dexter, không bao giờ nữa. Chú chó đang chơi trống và Suki Meadows cứ ngoác miệng cười và cười, Emma liền đưa tay tắt phụt ti vi.
Trên hành lang, cô kiểm tra mình trong gương. Cô hy vọng sẽ thể hiện được sự tinh tế, nhưng cảm thấy mình như hơi quá tay và đã bỏ dở nửa chừng. Thời gian gần đây, cô ăn nhiều xúc xích bò hơn so với cô nghĩ, và hậu quả là bụng hơi phệ ra một chút. Nếu có mặt ở đây, hẳn Ian sẽ nói là cô trông thật xinh đẹp, nhưng tất cả những gì cô nhìn thấy là bụng cô hơi nhô lên dưới làn vải lanh đen. Một tay cô đặt lên chỗ đó, một tay đóng cửa trước và bắt đầu chuyến đi dài từ căn hộ vốn là nhà ở xã hội cũ ở E17 đến quận WC2.
“Oa!”
Một đêm hè nóng bức trên phố Frith, anh đang nói chuyện điện thoại với Suki.
“ANH CÓ NHÌN THẤY NÓ KHÔNG?”
“Thấy gì?”
“CON CHÓ! ĐANG CHƠI TRỐNG! THẬT LÀ TUYỆT!”
Dexter đứng bên ngoài quán rượu Bar Italia, bảnh bao trong bộ vest kèm áo sơ mi đen, đầu đội mũ phớt hơi ngược ra phía sau, điện thoại di động để cách tai khoảng mười xen ti mét. Anh có cảm tưởng rằng nếu tắt máy anh vẫn có thể nghe được tiếng của cô.
“… HAI CÁI CHÂN NHỎ CẦM DÙI TRỐNG!”
“Thật là điên rồ,” anh nói mặc dù thực lòng chẳng muốn xem. Ghen tị không phải là một cảm giác dễ chịu đối với Dexter, nhưng anh biết có những tiếng thì thầm - rằng Suki là một tài năng thật sự, rằng cô là cứu tinh của anh - và anh đã tự an ủi mình rằng lý lịch xuất sắc hiện tại của Suki, mức lương cao cộng với vẻ hấp dẫn được mọi người ngưỡng mộ là một kiểu thỏa hiệp khéo léo. Thú cưng Tài năng Nhất nước Anh? Anh sẽ không bao giờ bán rẻ bản thân như thế, ngay cả khi có ai đó yêu cầu.
“HỌ TÍNH CÓ CHÍN TRIỆU NGƯỜI XEM TUẦN NÀY, CÓ LẼ LÀ MƯỜI ẤY CHỨ…”
“Suki, anh có thể giải thích chút xíu về điện thoại được không? Em không cần phải hét lên thế chứ? Cái điện thoại sẽ làm điều đó thay em…”
Cô nổi cáu với anh và dập máy, và từ bên kia đường, Emma tranh thủ đứng đó nhìn Dexter khi anh chửi thề vào chiếc điện thoại cầm tay. Trong bộ com lê, anh trông vẫn thật tuyệt. Chỉ có cái mũ là không ổn lắm nhưng ít ra anh không đeo những chiếc tai nghe kỳ cục. Emma thấy khuôn mặt anh bừng sáng khi anh nhìn thấy cô, trong cô liền dâng trào tình cầm hy vọng về một buổi tối vui vẻ.
“Đúng là cậu nên bỏ cái đó đi,” cô nói, hất đầu về phía chiếc điện thoại.
Anh nhét nó vào túi và hôn vào má cô. “Thế thì cậu có một lựa chọn, hoặc là gọi cho mình, trực tiếp cho mình, hoặc có thể gọi đến văn phòng nơi mình có thể chỉ thỉnh thoảng mới ghé qua…”
“Gọi đến văn phòng.”
“Và nếu mình bị nhỡ cuộc gọi đó?’
“Chúa ơi, cậu có thể nhỡ một cuộc gọi.”
“Giờ không còn là năm 1988 nữa, Em…”
“Đúng, mình biết điều đó…”
“Sáu tháng, mình sẽ cho cậu sáu tháng trước khi cậu chịu thua…”
“Không bao giờ…”
“Cá không…”
“Được, thì cá. Nếu mình mua điện thoại di động, mình sẽ đãi cậu ăn tối.”
“Được, điều đó sẽ tạo ra một sự thay đổi.”
“Hơn nữa, chúng còn ảnh hưởng đến thần kinh…”
“Chúng không làm hỏng não cậu…”
“Sao cậu biết được?”
Và họ đứng im một lúc, cả hai đều cảm nhận thấy buổi tối được khởi đầu không mấy suôn sẻ.
“Không thể tin được là cậu đã công kích mình rồi,” anh hờn dỗi nói.
“À, đó là công việc của mình mà.” Cô mỉm cười và ôm chặt anh, chạm má sát vào má anh. “Mình sẽ không công kích cậu. Xin lỗi, xin lỗi.”
Tay anh đang đặt lên chiếc cổ trần của cô. “Đã lâu lắm rồi chúng ta mới thế này.”
“Đúng là quá lâu.”
Anh lùi lại. “Trông cậu thật đẹp.”
“Cảm ơn, cậu cũng thế mà.”
“À, không phải xinh đẹp…”
“Thế thì đẹp trai vậy.”
“Cảm ơn.” Anh nắm hai tay cô kéo ra hai bên. “Cậu nên thường xuyên mặc đầm hơn, trông rất dịu dàng.”
“Mình muốn cậu bỏ cái mũ xuống đi.”
“Cả đôi giày nữa!”
Cô xoay cổ chân về phía anh. “Đó là đôi giày cao gót chỉnh hình đầu tiên trên thế giới.”
Họ bắt đầu đi qua đám đông hướng về phố Wardour, Emma choàng lấy cánh tay anh, sau đó chạm tay vào chất liệu của bộ vest anh đang mặc, chà xát vào phần nhung kỳ lạ của sợi vải. “À mà đây là vải gì? Nhung? Hay nhung len?”
“Nhung môlétki.”
“Trước mình cũng có một bộ thể thao làm bằng chất liệu này.”
“Chúng ta đúng là một cặp, phải không? Dex và Em…”
“Em và Dex. Giống như Rogers và Astaire(26)…”
“Burton và Taylor(27)…”
“Mary và Joseph…”
26. Bộ đôi nổi tiếng trong phim của Hollywood thập niên 30.
27. Cặp diễn viên Hollywood từng là vợ chồng của nhau. Cả hai đều đã qua đời.
Dexter cười lớn, nắm lấy tay cô và chẳng bao lâu họ đã yên vị trong nhà hàng.
Poseidon là một boong ke khổng lồ được khai quật từ tàn tích của một bãi đậu xe ngầm. Lối vào là một cầu thang rộng thênh thang theo kiểu nhà hát dường như được treo lơ lửng diệu kỳ phía trên gian phòng chính và trở thành điểm hút mắt thường xuyên của các thực khách bên dưới, những người dành phần lớn thời gian của bữa tối để đánh giá vẻ đẹp hoặc danh tiếng của những vị khách mới đến. Cảm thấy mình chẳng đẹp cũng chẳng nổi tiếng, Emma đi xuống các bậc thang với một tay đặt trên lan can, tay kia che bụng cho đến khi Dexter nắm lấy tay cô và dừng lại, quan sát căn phòng vẻ hãnh diện như thể anh là người thiết kế ra nó.
“Cậu thấy thế nào?”
“Giống câu lạc bộ Tropicana,” cô nói.
Phần nội thất được thiết ké sao cho tạo ra không khí lãng mạn của một chiếc tàu sang trọng từ thập niên hai mươi: các khoang chỗ ngồi đều được bọc vải nhung, nhân viên phục vụ mặc chế phục bê cocktail, các ô cửa sổ nhỏ chỉ để trang tí vì không nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, và việc thiếu ánh sáng tự nhiên khiến cho nơi này có không gian như dưới đáy biển, như thể nó đã va phải một tảng băng trôi và đang từ từ chìm xuống. Ý đồ thiết kế nhằm toát lên vẻ tao nhã thời chiến đã bị giảm đi kha khá bởi những tiếng la hét và sự phô trương của căn phòng, không khí tràn ngập mùi của tuổi trẻ và tình dục, của tiền bạc và những món chiên ngập mỡ. Tất cả những lớp vải nhung đỏ sậm đắt tiền và vải lanh màu hồng đào trên thế giới không thể dập tắt nổi tiếng ồn ào nhức óc phát ra từ gian bếp mở, mớ dụng cụ nấu nướng bằng thép không gỉ sáng bóng. Vậy rốt cuộc thì nó là đây, Emma nghĩ: Thập niên tám mươi.
“Cậu chắc là ổn chứ? Trông có vẻ đắt đỏ lắm.”
“Mình đã nói rồi. Mình đãi.” Anh nhét cái nhãn hiệu phía sau chiếc đầm của cô, anh đã nhìn thấy nó từ đầu, sau đó nắm tay cô, dẫn cô đi xuống những bậc thang còn lại với vẻ hơi phô trương để đi vào trung tâm của sự giàu có, tuổi trẻ và tình dục.
Một người đàn ông đẹp trai bóng bẩy trong trang phục hải quân trông đến lố bịch nói với họ rằng bàn của họ sẽ sẵn sàng trong mười phút nữa, vì thế họ đi về phía phòng tiệc cocktail, nơi một người khác cũng vận trang phục giống hệt đang bận tung hứng những chai rượu.
“Cậu thích dùng gì, Em?”
“Rượu gin và tonic?”
Dexter tặc lưỡi. “Ở đây không phải quán rượu Mandela. Cậu phải gọi một loại đồ uống thích hợp. Hai martini, Bombay Shapphire, nguyên chất, với một lát chanh.” Emma định nói nhưng Dexter đã đưa ngón tay lên ngăn lại. “Hãy tin mình. Martini ngon nhất Luân Đôn.”
Vẻ ngoan ngoãn, cô ậm ừ trước màn trình diễn của người pha chế rượu, Dexter không ngừng bình luận. “Bí quyết ở đây là phải làm cho mọi thứ thật, thật lạnh trước khi bắt đầu. Nước lạnh trong ly, rượu gin trong tủ lạnh.”
“Sao cậu biết tất cả điều này?”
“Mẹ mình đã dạy cho mình khi mình khoảng, chín tuổi thì phải?” Họ chạm ly, lặng lẽ cụng ly với Alison,và cả hai lại thấy tràn trề hy vọng về một buổi tối vui vẻ và về tình bạn giữa họ. Emma đưa ly rượu lên môi. “Trước đây, mình chưa từng uống một trong những thứ này.” Mùi vị đầu tiên thật ngon, lạnh và tạo cảm giác chếnh choáng ngay tức thì, và cô gắng không làm đổ rượu ra ngoài khi rùng mình. Cô định nói cảm ơn thì Dexter đã đặt ly rượu của anh vào tay Emma, lúc này đã cạn một nửa.
“Đi vệ sinh đã. Ở đây mọi thứ đều tuyệt. Tốt nhất Luân Đôn.”
“Không thể đợi được!” cô nói, nhưng anh đã đi mất, và Emma đứng một mình với hai ly rượu trong tay, cố gắng tỏ vẻ tự tin, quyến rũ sao cho đừng trông như một người phục vụ.
Bỗng một cô gái cao lớn trong chiếc áo nịt ngực họa tiết da báo, đi tất da kèm dây nịt tất bước đến, sự xuất hiện của cô ta đột ngột đến mức khiến Emma kêu lên một tiếng nhỏ khi ly rượu sóng sánh đổ lên cổ tay cô.
“Thuốc lá nhé?” Cô gái đó cực kỳ xinh đẹp, gợi cảm và ăn mặc rất kiệm vải, giống như một biểu tượng trên thân máy bay của chiếc B-52, ngực của cô ta cứ như đang tựa vào chiếc khay đựng thuốc lá và xì gà. “Cô có muốn dùng gì không?” cô ta lặp lại, mỉm cười qua lớp phấn nền dày bự và đang dùng một ngón tay chỉnh lại dải nhung đen quanh cổ.
“Ồ, không, tôi không hút thuốc,” Emma trả lời, như thể đây là một sự thất bại của bản thân mà cô định nói đến, nhưng cô gái đó đã chuyển hướng nhìn qua vai Emma, nhấp nháy cặp lông mi viền đen của mình.
“Mời ngài dùng thuốc lá?”
Dexter mỉm cười, đưa tay tìm ví bên trong áo khoác trong khi mắt đảo qua phần trang trí bên dưới ngực cô ta. Bằng cử chỉ của một người sành điệu, anh chọn Marlboro Light, và Cô gái Bán thuốc gật đầu như thể quý ngài vừa có một lựa chọn hoàn hảo.
Dexter đưa cô ta tờ năm bảng gấp theo chiều dọc. “Khỏi trả lại,” anh mỉm cười. Liệu có cụm từ nào mạnh mẽ hơn cụm từ “Khỏi trả lại” không? Anh từng cảm thấy ngượng ngùng khi nói ra điều đó nhưng giờ thì không còn nữa. Cô nàng trao cho anh một nụ cười hết sức gợi tình, và trong một khoảnh khắc đầy tàn nhẫn, Dexter ước rằng chính Cô gái Bán thuốc chứ không phải Emma đang dùng bữa tối với anh.
Nhìn cậu này, cậu bạn thân mến, Emma nghĩ, mình đã thấy một chút tự mãn thoáng qua trên khuôn mặt cậu. Đã có thời, cách đây không lâu, tất cả những cậu bé đều muốn trở thành Che Guevara. Còn giờ đây, tất cả bọn họ đều muốn được là Hug Hefner(28). Cùng với một thiết bị chơi game. Khi Cô gái Bán thuốc lắc lư hòa vào đám đông, Dexter thật sự như muốn tìm cách vỗ vào mông cô ta.
28. Người sáng lập đồng thời là tổng biên tập tạp chí Playboy.
“Nước dãi dính trên áo cậu kìa.”
“Gì cơ?”
“Có chuyện gì à?”
“Cô gái Bán thuốc,” anh nhún vai, nhét gói thuốc còn nguyên vào túi. “Ở đây vốn nổi tiếng vì điều này. Đó là sự mê hoặc, hơi giống trong kịch ấy.”
“Vậy sao cô ta phải ăn mặc giống như gái điếm thế kia?”
“Mình không biết, Em, có lẽ chiếc quần len đen của cô ta đã đem đi giặt.” Anh cầm lấy ly rượu và uống cạn. “Hậu nam nữ bình quyền, phải không?”
Emma có vẻ hoài nghi. “Ồ, đó có phải là những gì chúng ta đang gọi vào lúc này?”
Dexter hất đầu hướng về phần mông của Cô gái Bán thuốc. “Cậu có thể trông giống thế nếu cậu muốn.”
Cậu chẳng bỏ qua điều gì, Dex.”
“Mình muốn nói rằng đó là sự lựa chọn. Đó là sự trao quyền hành động.”
“Nhanh như tia laze…”
“Nếu chọn cách ăn mặc kín đáo, cô ta có thể ăn mặc kín đáo.”
“Nhưng nếu từ chối, cô ta sẽ bị sa thải.”
“Và các nhân viên phục vụ cũng thế! Nhưng mà có thể cô ta thích mặc nó, có lẽ cảm giác nó hay ho, hoặc giả cô ta thấy mình gợi cảm khi diện thứ đó. Ấy là nữ quyền, đúng không?”
“Được, nhưng nó không có trong từ điển…”
“Đừng biến mình thành một kiểu người cực đoạn nào đó. Mình cũng là người ủng hộ nữ quyền!” Emma tặc lưỡi và tròn mắt, anh nhớ ra rằng cô vốn là người phiền phức lại hay lên lớp. “Đúng thế! Mình là người đấu tranh cho quyền lợi của phụ nữ!”
“… và mình sẽ đấu tranh đến cùng, đến chết, để phụ nữ có quyền phơi ngực ra để nhận được tiền bo.”
Lúc này đến phiên Dexter mắt tròn mắt dẹt, rồi cười vui vẻ kẻ cả. “Giờ không còn là năm 1988, Em.”
“Điều đó có nghĩa gì? Cậu cứ hay nói thế và mình vẫn không hiểu ý nó là gì.”
“Ý mình là đừng có lúc nào cũng quyết tranh luận những chuyện mà cậu không thể nào thắng được. Phong trào nữ quyền đòi hỏi được có quyền công dân, được trả lương và có cơ hội ngang bằng với nam giới, chứ không phải quyết định trang phục mà một phụ nữ có thể hoặc không thể mặc vào tối thứ Bảy.”
Cô mở miệng phản đối. “Đó không phải là điều mình…”
“Dù sao thì mình sẽ đãi cậu bữa tối! Đừng gây khó khăn cho mình nữa nhé!”
Và chính những lúc như thế này cô phải nhắc nhở mình rằng cô đã yêu anh, hoặc đã từng yêu anh, cách đây rất lâu. Họ đang ở ngưỡng cửa của một cuộc tranh luận dài và vô nghĩa mà cô có cảm giác rằng mình sẽ chiến thắng, nhưng như thế sẽ phá hỏng buổi tối hôm nay. Thay vào đo, cô giấu mặt sau ly rượu, răng ngậm thành ly, và chậm rãi đếm trước khi nói: “Hãy đổi đề tài đi.”
Nhưng anh không nghe thấy, mắt đang nhìn qua vai cô khi người phục vụ gật đầu ra hiệu cho họ đến đó. “Đi nào… mình đã tìm cách để chúng ta có được một chiếc ghế dài.”
Họ ngồi vào một ngăn được bọc nhung màu tía và đọc thực đơn trong im lặng. Emma đã hy vọng sẽ được thưởng thức món gì đó ngon ngon và mang phong cách Pháp, nhưng ở đây toàn những món ăn đựng trong khay đắt tiền: chả cá, bánh nhân thịt cừu, bánh mì kẹp thịt, và cô nhận ra Poseidon là một kiểu nhà hàng mà nước xốt cà chua được đựng trong một chiếc khay bạc. “Đó là phong cách Anh Hiện Đại,” Dexter kiên nhẫn giải thích như thể việc trả từng ấy tiền cho món xúc xích và khoai tây nghiền là rất Hiện Đại, rất Anh.
“Mình sẽ dùng món sò,” Dexter nói. “Đây là loại sò nuôi, mình nghĩ thế.”
“Chúng có an toàn không?” Emma hỏi một cách yếu ớt.
“Gì cơ?”
“Món sò nuôi đó, chúng có an toàn không?” cô hỏi lại và nghĩ, lạy Chúa, mình đang biến thành Ian.
Không hiểu được ý Emma, Dexter cau mày và trở lại với thực đơn. “Không, chúng chỉ ngọt hơn, tươi và ngọt ngon hơn loại sò đá, mềm hơn nữa. Mình sẽ gọi mười hai con.”
“Cậu bỗng trở nên rất hiểu biết.”
“Mình thích ẩm thực. Mình luôn thích ẩm thực và rượu.”
“Mình vẫn nhớ món cá ngừ xào cậu nấu cho mình lúc đó. Mình vẫn còn cảm thấy vị của nó trong cổ họng đây này. Cái vị như amoniac…”
“Giờ thì mình không nấu nướng gì nữa, toàn ra nhà thôi. Dạo này mình ăn ngoài suốt. Thực ra là mình được mời viết điểm sách cho một mục báo số ra Chủ nhật.”
“Về các nhà hàng?”
“Các quán rượu. Mục báo hằng tuần có tên là Cà kê quán rượu, kiểu như người-tìm-kiếm-niềm-vui.”
“Và cậu tự viết bài?”
“Dĩ nhiên, mình thích tự viết!” cậu nói dù tin chắc rằng mục báo đó sẽ ám ảnh mình nặng nề.
“Vậy cậu sẽ nói gì về cocktail?”
“Cậu sẽ ngạc nhiên cho mà xem. Cocktail giờ rất tuyệt. Một sức quyến rũ mê hoặc. Thực ra…” Cậu ghé miệng vào ly rượu đã cạn. “… Mình cũng là người có chút kỹ năng pha rượu.”
“Người ghét phụ nữ hả?”(29)
29. Mixologist (Người có kỹ năng pha rượu) và Misogynist (Người ghét phụ nữ) có cách phát âm gần giống nhau.
“Người có kỹ năng pha rượu.”
“Xin lỗi, mình cứ nghĩ cậu nói là ‘người ghét phụ nữ’.”
“Thử hỏi mình về cách làm một loại cocktail đi,bất kỳ loại nào cậu thích.”
Cô đưa ngón tay lên ấn ấn vào cằm. “Được, ừm… bia và một lát chanh.”
“Mình đang nghiêm túc đấy Em. Đó là một kỹ năng thật sự.”
“Là gì?”
“Kỹ thuật pha chế rượu. Người ta tham gia các khóa học đặc biệt.”
“Có lẽ cậu nên làm điều đó để bổ sung vào đống bằng cấp của cậu.”
“Nếu vậy chắc hẳn nó đã hữu ích hơn nhiều.”
Lời nhận xét đó chua cay và thái quá đến mức Emma cau mày không chút giấu giếm, và Dexter cũng cảm thấy hơi sửng sốt, giấu mặt vào thực đơn rượu. “Cậu thích loại nào: đỏ hay trắng? Mình đi lấy thêm martini nữa, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu bằng một chai Muscadet dùng với món sò, tiếp đến là một chai Margaux. Cậu nghĩ sao?”
Anh đặt món đoạn lại đi vệ sinh, mang theo cả ly martini, điều này khiến cho Emma thấy khác thường và bất an. Nhiều phút trôi qua. Cô đọc nhãn hiệu rượu, rồi đọc lại lần nữa, rồi nhìn trừng trừng vào khoảng không và tự hỏi anh đã trở thành một, một… người có kỹ năng pha chế rượu từ khi nào? Và hà cớ gì cô lại tỏ ra quá bảo thủ, nhỏ mọn, và cau có đến thế? Cô chẳng quan tâm cái Cô gái Bán thuốc kia mặc gì, thật sự là không, không nhiều đến thế, vậy thì tại sao cô lại làm ra vẻ đạo đức và cứ hay phê phán như vậy? Cô nhất định phải thư giãn và thưởng thức bữa tối. Suy cho cùng, đây là Dexter, bạn thân nhất của cô cũng là người mà cô yêu thương. Chẳng phải thế sao?
Trong nhà vệ sinh thuộc hàng cao cấp nhất Luân Đôn, Dexter gập người trên bể chứa nước và cũng nghĩ về những điều tương tự. Anh yêu Emma Morley, cứ cho là như thế, nhưng ngày càng bực bội với cái kiểu tự cho mình là đúng của cô ấy, cái kiểu là trung tâm cộng đồng, tổ hợp nhà hát của năm 1988. Cô thật là, thật là… lạc hậu. Điều đó không phù hợp, nhất là trong bối cảnh như thế này, một nơi được tạo ra để khiến cho một người đàn ông cảm thấy mình giống như một điệp viên mật. Trải qua giai đoạn giáo dục với hệ tư tưởng khắc nghiệt giữa thập niên tám mươi, cả tội lỗi và nền chính trị thiếu thiện chí của nó, cuối cùng, anh cũng được phép tận hưởng chút niềm vui, và liệu có bị coi là tồi tệ không khi thích một ly cocktail, một điếu thuốc, hay cái nháy mắt tán tỉnh với một cô gái đẹp.
Và những câu cợt nhả nữa; sao cô cứ luôn công kích anh, nhắc anh nhớ đến những thất bại của mình? Anh chưa từng quên chúng. Tất cả những thứ tỏ vẻ “sang trọng” và phần-mông-mập-ú của tôi và đôi giày cao gót chỉnh hình, và vô số, vô số những lời lẽ tự hạ thấp bản thân. Xin Chúa hãy cứu con khỏi những nữ diễn viên hài, anh nghĩ, cùng với trí thông minh và những câu nói “hạ bệ” đối phương, sự thiếu tự tin và căm thù bản thân của họ. Lý nào một phụ nữ lại không thể có lấy một chút duyên dáng, thanh lịch và tự tin, mà lúc nào cũng hành xử như một kẻ độc diễn khô khan?
Còn về đẳng cấp! Thậm chí đừng nhắc đến đẳng cấp. Anh đưa cô đên một nhà hàng siêu sang trọng bằng tiền của chính mình, cô lại đội cái mũ vải! Có vẻ gì là tự hụ và vị kỷ trong cái hành động như người hùng giai cấp công nhân đó khiến anh phát điên lên. Sao cô vẫn cứ lải nhải về việc cô đã làm cho xưởng in như thế nào, chưa từng đi nghỉ mát ở nước ngoài, chưa từng ăn sò? Cô đã gần ba mươi, tất cả những chuyện đó xảy ra đã lâu, lâu lắm rồi, và giờ đến lúc cô phải có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình. Anh đưa tờ một bảng cho một người thanh niên da đen khi anh ta đưa cho anh khăn tay, bước ra khu nhà hàng, nhìn thấy Emma đang quạu cọ với dao dĩa trong chiếc áo đầm dự lễ tang ở phố High Street, và anh lại cảm thấy bực mình. Tại quầy rượu, về phía tay phải, anh nhìn thấy Cô gái Bán thuốc đang đứng một mình. Cô ta nhìn thấy anh và mỉm cười, thế là anh quyết định đi vòng ra đó.
“Một bao Marlboro Light.”
“Gì cơ, lại nữa à?” cô ta cười phá lên, tay sờ cổ tay anh.
“Nói thế nào nhỉ? Tôi giống như một tên gián điệp.”
Cô ta lại cười lớn, và anh hình dung cô nàng đang ngồi ăn cạnh mình, tay anh đặt trên đùi cô bên dưới bàn ăn. Anh đưa tay tìm ví. “Thật ra, tôi sẽ dự buổi tiệc này với người bạn cũ thời sinh viên ở đằng kia…” Người bạn cũ, anh nghĩ, là một cách nói phù hợp. “… và tôi không muốn bị hết thuốc lá.” Anh đưa cho cô ta năm bảng, gấp lại theo chiều dọc, kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa. “Khỏi trả lại.”
Cô ta mỉm cười, và anh nhìn thấy có một vệt son nhỏ màu đỏ dính trên răng trước của cô ta. Anh rất muốn giữ lấy cằm cô ta và dùng ngón cái lau sạch nó.
“Cô có một vệt son…”
“Ở đâu?”
Anh đưa tay ra cho đến khi ngón tay chỉ cách miệng cô vài xen ti mét. “Ngay đây.”
“Mình chẳng được tích sự gì cả!” Cô ta rà cái đầu lưỡi hồng qua phần răng trước. “Có đỡ hơn không?” cô ta cười toe.
“Đỡ nhiều rồi.” Anh mỉm cười, bước đi, rồi nhìn lại.
“Nhân tiện,” anh nói. “Khi nào cô xong việc ở đây tối nay?”