Books can be dangerous. The best ones should be labeled "This could change your life."

Helen Exley

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Kyung Ran
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1875 / 46
Cập nhật: 2017-08-04 14:03:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ào chiều hôm thứ Năm, có một điều kỳ quặc đã xảy ra. Trước giờ làm bữa tối, tôi đang thả bộ xuống con dốc gần khách sạn Shilla thì một đàn bồ câu đột ngột bay vụt lên ngay gần đấy, làm bụi và phấn hoa quạt tung vào mặt tôi. Tôi vội rút tay khỏi túi để che mắt thì nhác thấy, qua những kẽ tay, một con bồ câu bay vù về chân mình. Nó lao sà tới, nuốt trọn lấy bàn chân tôi đang giơ lên chưa kịp đặt xuống. Mất thăng bằng, tôi ngã nhào giữa phố và lăn luôn xuống dốc. Không phải bồ câu mà là túi ni lông màu đen. Ngã xong tôi mới nhận ra. Tôi nằm sấp một chỗ, không nhúc nhích, bụng bảo dạ. Gãy cái gì mất rồi. Má tôi, vì cày dọc theo đường, bắt đầu nóng ran lên. Hai người đi qua đỡ tôi dậy. Tôi ổn rồi, tôi nói, đẩy tay họ ra và nghĩ, hy vọng chỉ bị thương mắt cá chân chứ không phải cổ tay. Tôi từ từ ngồi dậy, thử cử động cổ tay. Nếu tay bị thương, tôi không thể nấu ăn hay thậm chí vào bếp được nữa. Tôi sẽ không thể làm được gì, dù ở nhà hay ở Nove. Thế thì còn kinh khủng hơn cả cô đơn.
Cổ tay tôi ổn. Không thấy đau. Tôi đứng dậy và xoay từng mắt cá chân. Chúng cũng ổn. Kỳ lạ thật! Y như thể bị ai nắm chân lôi xềnh xệch, thế mà trong người không đau chỗ nào cả. Mấy giây vừa qua là ảo giác chăng? Nhưng cái túi ni lông màu đen bọc nơi chân trái và bên má rất đau khẳng định điều ngược lại. Tai nạn có xảy ra, trong tích tắc. Chân tôi vừa giơ lên để bước thì túi ni lông, vốn đang bị gió thổi tung, lại rơi xuống đất và quay phần miệng hở về phía giày tôi, y như được sắp đặt. Cảnh tượng ấy đọng nguyên trong trí như đang bấm nút dừng. Mọi chuyện chỉ xay ra trong nháy mắt nhưng tôi không tài nào tránh được.
Tuy rất mừng vì không bị thương, tôi vẫn có linh tính rất gở rằng mình đang là đối tượng cho một trò đùa ác ý. Tối đó tôi bị phàn nàn hai lần về chất lượng món ăn. Một lần do quá mặn và lần nữa do không hề nêm gia vị, khiến quản lý Park phải bức xúc. Hôm này chị làm sao thế?
Đến đêm, mọi người sang InterContinental ăn mấy món nấm truýp, nhưng tôi không đi cùng. Gần đây khách sạn ấy đã trở thành đề tài bàn tán của các thực khách sành ăn vì chơi sang nhập liền một lúc hai mươi cân nấm truýp tươi của Pháp, chuyện chưa từng có, tính theo thời giá là vào khoảng bốn mươi triệu won. Giám đốc ở khách sạn này chơi khá thân với Bếp trưởng, nên tôi hỏi lấy được một cây nấm truýp, dù nó chỉ nhỏ như củ tỏi.
Không thể tin nổi mình lại ngã vì vấp phải một cái túi ni lông, tôi tặc lưỡi như đang nói chuyện với ai. Thật ngu ngốc khi tưởng túi ni lông là bồ câu. Nếu có hai bản thân, chắc một tôi sẽ nắm lấy vai tôi kia đầy thông cảm. Tại đằng ấy ngủ không được ngon đấy mà. Khi sống cô đơn trong thời gian dài, người ta sẽ hình thành thói quen nghĩ về bản thân như một thực thể riêng biệt với mình.
Tôi đã chán đợi anh ghé thăm, cũng thôi ngong ngóng mỗi bận điện thoại réo. Từ lúc Paulie rời khỏi đây, càng chẳng còn gì kết nối tôi với anh nữa. Tôi nằm trên xô pha phòng khách, đưa mắt theo cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai, và đầu hàng trí tưởng tượng của mình. Tôi tưởng tượng mình nhận được điện thoại của anh, tưởng tượng anh đến thăm tôi, hai đứa ngồi ăn trên bàn, rồi làm tình sau màn cởi áo quần chậm rãi. Nhưng thực tế tôi đang nằm bơ phờ trong mịt mùng bóng tối, xương sườn nhô cả lên.
Tôi dậy mở tủ lạnh, lấy một cây bắp cải dày, to, nặng, bóc mấy chiếc lá đem rửa và thả chúng vào luộc trong nồi nước sôi. Tôi từng nghe có người mù khôi phục được thị lực nhờ rửa mắt với nước bắp cải – chỉ có thể là truyền thuyết. Nhưng chúng tôi đã làm chính xác như thế ba năm về trước. Tôi đặt bên giường anh một bó hoàng liên hái ở vườn bệnh viện và nhiệt thành đợi hằng đêm, đợi anh chảy nước mắt. Đó là quãng thời gian khó khăn nhất, anh nói trong một lần hồi tưởng, và lặng đi, siết chặt tay tôi vốn vẫn đang nằm trong tay anh. Những ngày tháng ấy đâu mất rồi?
Tôi đậy vung nồi và đặt cái muôi đang cầm lên đó luôn. Nước luộc bắp cải giải rượu và trị mất ngủ rất hiệu quả. Nếu cứ để mình khó ngủ mãi thế này, tôi sẽ không biết phải lọc lấy giá đỗ hay vỏ đậu xanh, sẽ lẫn lộn cá tháp và cá đuối, và tiếp tục trượt ngã vì vấp chân phải túi ni lông.
Mùi chua chua tỏa lên, mùi bắp cải.
Bắp cải sinh ra từ nước mắt. Khi Dionysus đến Trachia thì bị Lykurgus dẫn quân lùng bắt. Nữ thần Đất Mẹ Gaia bèn niệm một lời chú lên Lykurgus khiến hắn hóa điên, tưởng lầm con trai Drias của mình là một cây nho và tuốt kiếm chém nó làm đôi. Sau đó Lykurgus bị Adonis bắt sống, bị tra tấn rồi xẻ xác làm nhiều mảnh. Từ những nơi nước mắt hắn chảy xuống, bắp cải mọc lên. Ngay cả bây giờ. Nông dân cũng không trồng bắp cải gần nho vì sợ côn trùng sẽ làm nho lây mùi bắp cải. Bắp cải chứa lưu huỳnh nên khi luộc trong nước sẽ có mùi khó chịu. Mọi người thường rất nhạy với vị đắng. Tôi uống ừng ực nước bắp cải nóng rồi chui vào giường, trùm chăn kín đầu.
Từ nơi nước mắt tôi nhỏ xuống, cái gì sẽ mọc lên nhỉ? A, nghĩ đến chuyện khác thì hay hơn. Một chuyện gì đó thú vị hơn, xúc cảm hơn và đặc biệt hơn. Một chuyện có thể giúp tôi mang nụ cười vào giấc ngủ.
Cà phê và bánh mì.
Bơ và mứt
Thịt xông khói và phô mai emmentaler
Nấm truýp và gan ngỗng
Mayonnaise và thịt gà quay để nguội
Dưa vàng và thịt xông khói Parma
Trứng cá muối và vốt ca
Cháo đậu Hòa Lan và mật
Cá tuyết chiên và tỏi
Rau bina và vịt quay
Tôm và cà ri
Sò và mì Ý
Trai và vang trắng
Óc bê và xốt bơ
Tôi cảm thấy khoan khoái, như thể vừa đút vào mồm một thìa thức ăn ngon lành. Giờ thì đã hiểu sự thèm thuồng, cơn đói, cơn khát và cảm giác thiếu thốn tác động tới khẩu vị mạnh mẽ đến mức nào. Tôi chép miệng và tiến một bước vào giấc ngủ.
Nếu là cá, tôi sẽ là một con cá bơn nhỏ, béo, tươi, lấp lánh, xám bạc, có lớp thịt rắn chắc, tuyệt ngon và ăn được cả xương.
Nếu là nhuyễn thể, tôi sẽ là một con sò, chìm sâu dưới đáy đại dương. Tôi không muốn làm hàu cho dù mình nó trắng tuyết và ngập đầy nước biển ngọt ngào. Tôi không thích cái kiểu cứ thay đổi giới tính liên miên trong suốt chu trình sống ấy, chỉ thích cái vỏ xoáy với những đường vân phức tạp của nó, một thứ vỏ lột khó hơn ta tưởng. Tôi cũng không muốn làm sao biển. Con sao biển đi đến đâu thoát xác đến đấy, để lại sau lưng những cái vỏ rỗng, một cảnh tượng thật gai người. Tôi càng không muốn làm một tế bào không xương sống như nhím biển và dưa biển, dù thịt chúng thơm và giá bán khá là cao. Tôi sẽ gắn bó với việc làm sò.
Nếu là trái cây, tôi muốn làm một quả bơ chín, với hột cứng ẩn trong lớp thịt mềm mượt. Đã là trái cây thì tôi đều ưng hết, trừ cam. Trông bề ngoài rõ là thô tháp cứng rắn, mà thực tế lại yếu mềm đến độ biến dạng ngay chỉ vì một va chạm nhỏ. Nhưng giống quả cam, tôi cũng cần ánh nắng tươi sáng, gió, và hơi ẩm vừa vặn. Anh đào thì sao nhỉ? Không mọng lắm nhưng có màu đỏ đẹp, giống một mặt trời thu nhỏ. Chuối cũng ổn, cây không cành nhưng lại tựu hình từ những tấm lá to, quả càng nhỏ càng ngọt. Chuối là một loại trái cây đặc biệt, không ai biết nó xuất hiện bằng cách nào. Vào mỗi thời điểm, cả cây chỉ sản sinh được một buồng chuối, nhưng buồng đó lại chứa đến hàng trăm nải.
Tôi nghĩ là mình đã chìm sâu hơn vào giấc ngủ thiu thiu.
Trong giấc mơ, tôi được trái cây thơm lừng bao bọc. Vẫn nghĩ đến những món ăn khác nhau nhưng không thể ngửi được bất kỳ mùi gì cả. Trong mơ, mùi và vị ảnh hưởng đến tinh thần ở tầm mức rất nhỏ, nhưng các giác quan khác lại tin tưởng như khi mắt mở to, vì thế nếu thút thít trong mơ người ta sẽ thức dậy cùng cái gối ướt đẫm. Trong giấc mơ tôi không phải là cá bơn, sò, anh đào hay chuối. Tôi là một con hàu bốc mùi chua, dịch đã cạn khô, đang đặt trên lửa nóng. Một con hàu ôi cần phải nướng với bơ và rắc thêm nhục đậu khấu. Tôi đau tái tê, tưởng chừng một con dao sắc đang khía vào lớp vỏ khép kín của mình. Tôi lau mắt và xô chăn ra. Điện thoại. Có vẻ chuông đang reo. Tôi ấn nút nhận.
–... Anh đây.
Tôi gật.
– Em vẫn thức à?
– Đã kịp gặp ác mộng rồi.
– Anh xin lỗi vì gọi muộn quá.
– Không sao.
– Anh cân nhắc mãi xem có nên gọi không. Cuối cùng thành dềnh dàng đến khuya thế này.
– Không sao.
Cuộc gọi chờ mãi không tới cuối cùng đã tới. Tim tôi đập mạnh. Nói với em rằng anh gọi vì đang băn khoăn xem em làm gì. Rằng anh nhớ em. Và nói thêm nữa. Rằng anh muốn quay lại. Nói với em rằng anh gọi cốt để hỏi xem liệu anh có thể quay lại được không. Rồi tình cảnh này sẽ chấm dứt. Êm ả. tôi siết điện thoại chặt hơn. Tôi muốn ghi nhớ khoảnh khắc này mãi mãi. Tình yêu là gì? Là vàng, kim cương hay thậm chí là nấm truýp? Tình yêu là thứ mà ai cũng muốn có nhưng không thể tự làm ra được, giống như nấm truýp, kim cương, và vàng. Tôi thấy mình là măng tây mùa xuân, đang mơn mởn trong một màu xanh nhẹ.
– Anh phải nói với em điều này.
– Vâng.
– Anh không biết phải diễn đạt thế nào.
– Ừ. Cứ về đây.
– Gì cơ?
– Cứ quay về đây.
– Anh không muốn nói chuyện đó.
– Được thôi. Vậy nói đi. Nói bất cứ điều gì.
– Paulie, nó... nó chết rồi.
Tôi nghe tiếng kim loại va vào nhau.
– Gì cơ?
– Anh biết thật khó tin. Nhưng nó chết rồi.
Tôi so vai:
– Anh đang nói gì vậy?
– Hôm nay... không, hôm qua.
– Paulie... bị ốm à?
– Không, nó chết.
– Anh đùa à?
– Không.
– Nói với em là anh đùa đi – Tôi gầm gừ.
– Đó là sự thật.
– Nói lại lần nữa.
– Paulie chết rồi
Tôi im lặng.
– Em vẫn nghe đấy chứ?
– Hai người đã làm gì nó vậy?
– Tai nạn thôi.
–... Nó đã chết? Hay anh đã giết nó? Nói cho em biết.
– Anh bảo với em rồi, do tai nạn thôi.
Tôi không thốt nên lời. Anh lặp lại rằng Paulie đã chết, giọng khàn đi.
Lưỡi Lưỡi - Jo Kyung Ran Lưỡi