Love is always within. When you try to dramatize your love, you lose the depth of the love.

Charan Singh

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ày, tôi xin lỗi về chuyện hôm qua,” Gabe nói.
Sally vừa trở về từ một cuộc mua sắm trước Giáng Sinh, vứt cái túi xuống rồi cởi áo khoác. “Thật à? Hôm qua anh như một con gấu xám bị đau đầu ấy.” Thật ra thế vẫn chưa tả hết anh ta; hôm qua anh ta giống một con gấu bị đau khắp nơi.
Gabe nhún vai cười: “Hôm qua không phải ngày tốt nhất đời tôi mà. Giờ tôi đã ngủ mười ba tiếng đồng hồ nên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Chà, thật nhẹ nhõm.
“Vì thế tôi muốn chúng ta có thể hòa hợp,” anh nói tiếp, rõ ràng tỏ ý muốn làm hòa.
“Tôi cũng thế. Tôi hỏi anh vài chuyện được không?”
“Cứ tự nhiên.”
Sally nhìn chăm chăm bộ dạng Gabe trong cái quần Levi’s rách–te–tua, chân đi đất cùng cái áo phông lỗ chỗ cổ lỗ sĩ. “Anh có nghĩ là rất kì quặc khi mình quá sạch sẽ và thừa khó tính nhưng lại đi lung tung trong bộ dạng lôi thôi, lếch thếch không?”
Đó là một câu hỏi thực sự – cô muốn biết, thế thôi– nhưng Gabe lập tức nổi cáu.
“Không. Cô không nghĩ là việc đi loanh quanh trong bộ dạng chẳng khác gì vừa bước ra từ tạp chí Vogue nhưng ở nhà lại chẳng khác bãi rác cũng kì quặc à?”
Cô trỏ tay cảnh cáo. “Nghe này, dù tốt hay xấu chúng ta cũng phải ở cùng nhau. Anh làm ơn đừng bắt đầu tỏ ra khó chịu như thế.”
Họ chăm chăm nhìn nhau một lúc. Sally có thể thấy anh đang cố kiềm chế cơn giận của mình. Lola không nói gì nhiều, nhưng cô sẽ chẳng ngạc nhiên nếu Gabe là một kẻ bị gay ngầm. Trước hết là anh ta vô cùng đẹp trai. Nói đến sạch sẽ thì cứng nhắc như kiểu bị ám ảnh. Rồi thì có người đàn ông đích thực nào lại có lông mi dài thế kia chứ?
“Phải. Tôi xin lỗi.” Rõ ràng anh đang tự nhắc mình rằng anh muốn làm hòa, Gabe nói: “Uống trà nhé?”
Ai chà, cô cũng phải tỏ ý muốn hòa giải mới được. “Tuyệt. Cho tôi bạch trà, với một viên đường nhé.”
“Và nếu cô đói thì tôi đang làm món mì Alfredo đấy.”
Ha, rõ là gay rồi chứ còn nghi ngờ gì nữa. Hoặc là ái nam ái nữ. Cái cô người Úc chắc đã biết – bắt được anh ta tán tỉnh mấy gã trai Săn Cá Sấu dẻo dai hay gì đấy – nên đã tống khứ anh ta về trên chuyến bay sớm nhất.
Nhưng ai thèm quan tâm chuyện ấy nếu anh ta là một đầu bếp giỏi? Sally cởi giày rồi tháo đôi khuyên bạc hình giọt nước xuống. “Tôi thích món mì Alfredo lắm. Tôi đi tắm trước có sao không?”
“Không sao.” Nhưng theo cái cách mà từ đó được thốt ra thì có vẻ không phải là không sao.
“Gì thế? Sao anh lại nhìn tôi như vậy?” Từ cái cách mà Gabe hành động thì bạn có thể nghĩ là cô vừa vặt đầu một con chim non ấy.
“Cô định cứ thế biến vào phòng tắm để tắm ngay ư?”
Sally nhìn anh nghi hoặc. “Tôi phải hẹn trước nữa cơ à?”
“Không.”
“Anh muốn tôi nói làm ơn chứ gì? Phải thế không?”
Cơ hàm Gabe nghiến lại. “Không, tôi không cần cô phải nói làm ơn. Tôi chỉ không muốn cô làm điều mà cô vừa làm thôi.”
Anh ta nổi điên rồi. Anh ta muốn cô không được thở sao?
Sally ngơ ngác nói: “Tôi không hiểu anh đang nói gì nữa.”
“Cái này!” Anh chỉ vào cái giá đựng đồ bị chất đống lên, và vào cả cái áo khoác với cái ô trên ghế. “Cái này.” Cái túi xách của cô ở trên bàn cà phê. “Đám kia.” Đôi giày của cô ở trên thảm. “Và cả chúng nữa.” Đôi khuyên tai bạc của cô trên bệ của sổ. “Và chúng.” Chồng tạp chí cô cố để trên tay tựa ghế sofa đã trượt xuống và hạ cánh thành một đống trên sàn. “Cô mới về có một phút trước thôi mà nhìn cái đống lộn xộn này xem!”
“Ôi. Xin lỗi.” Đấy là cái thực sự làm anh ta cáu ư? “Tôi sẽ thu dọn sau,” Sally vui vẻ nói để chọc cười anh. “Tôi hứa đấy.”
“Không đâu, cô sẽ thu dọn chúng ngay bây giờ.”
“Nhưng, tôi chỉ ___”
“Ngay bây giờ,” Gabe kiên quyết nhắc lại.
“Nhưng _______”
“Không là tôi quẳng chúng ra đường qua cửa sổ đấy.”
Chúa ơi, đồ loạn thần kinh. Nhưng rõ là anh ta không có ý nhượng bộ, cô trợn mắt, lùi lại thu gọn mọi thứ. Dù việc này chỉ tổ mất thời gian vì cô sẽ cần tất cả những thứ này để mai đi làm.
“Được rồi. Tốt lắm,” Gabe nói khi cô làm xong.
Bạn thực sự nên thương hại anh ta đấy.
Sally nói mỉa mai: “Cảm ơn, anh Hậu Môn.”
“Rất hân hạnh, thưa cô Ở Bẩn.”
“Chị Sally đâu ạ? Anh bóp chết chị ấy chưa?” Lola theo mùi nấu nướng leo lên tầng, cô ôm Gabe một cái.
“Cho anh thêm vài ngày nữa.”
“Aaa, Alfredo. Món yêu thích của em.” Cô ngó cái chảo trong ngăn giữ ấm. “Vậy ngoài vụ sạch sẽ ra, hai người hòa thuận chứ?”
“Có Chúa mới biết. Nếu anh gặp cô ta ở một quán bar thì anh sẽ nghĩ cô ta ổn,” Gabe nói. “Nhưng đấy là vì anh không biết cô ta thực sự là người thế nào.” Gabe dừng lại. “Cô ta không có bạn trai, đúng không?”
Lola nhăn mặt. “Không. Chuyện liên quan đến đàn ông có chút tồi tệ. Một trong số đó đã bỏ rơi chị ấy ngay trước bàn thờ Chúa.”
“Và chúng ta cũng chẳng cần thắc mắc tại sao đâu.”
“Anh quá đáng. Anh cũng vừa mới bị đá đấy.”
Gabe nhún vai rồi đổ mì fettuccine[1] vào nồi nước sôi. “Anh chỉ muốn nói là có thể cô ta thích anh đấy. Anh không cần thứ rắc rối đó. Việc sống chung nhà đơn thuần chỉ có thể xảy ra nếu một người không thầm muốn lột quần của người kia.”
Lola thích thú nói: “Anh nghĩ chị ấy thích anh?”
“Anh không biết. Có lẽ.” Thêm một khoảng lặng. “Điều đó trước kia đã từng xảy ra rồi. Và để anh cho cô biết, đó là điều cuối cùng mà anh cần lúc này đấy.”
Lola nhón một lát pho mát Pama; cô thích trêu Gabe về sức ảnh hưởng của anh với phụ nữ. “Ai bảo anh đẹp trai quá. Sally làm thế nào để bày tỏ tình cảm bí mật của mình thế ạ?”
“A, em biết đấy, cách phụ nữ nhìn mình ấy. Cô ta lúc nãy cũng vậy.” Gabe thêm một hộp kem sữa béo vào chảo tỏi phi. “Cái điệu chu mỏ mơ màng ấy. Anh đang nghĩ là, Chúa ơi, đừng có bắt đầu, anh không thể – chết tiệt!”
Cái máy sấy thổi hắt qua tai anh đến tường rồi bật lại. “Cái quái…?” Gabe sửng sốt ngoảnh lại.
“Xin lỗi, nhưng phải có ai đó làm anh ngậm miệng lại.” Sally đang đứng ở ngưỡng cửa, người mặc bộ đồ khoác tắm màu nâu, tóc ướt vì vừa tắm xong và mặt thì tức giận thấy rõ. “Anh nói toàn chuyện rác rưởi, anh bịa đặt! Anh vừa bị một cô nàng Úc nào đó không thấy anh khó cưỡng lại ruồng bỏ và giờ thì anh thích có ai đó thích anh để nâng lòng tự trọng của anh lên một chút. Nhưng anh không thể đi loăng quăng nói những câu như thế được.” Mắt cô sáng lên. “Vì điều đó không đúng.”
“Được rồi, tôi xin lỗi. Tôi đã hiểu lầm. Cô suýt nữa làm tôi bị thương với cái máy sấy ấy đấy,” Gabe nói.
“Tôi định thế đấy. Chỉ là tôi không giỏi ngắm thôi.” Sally quay sang Lola nói: “Còn em thì tin tất cả những gì anh ta nói!”
Lola lắc đầu vẻ biết lỗi. “Thường thì anh ấy đúng. Đa số các cô gái đều thích anh ấy. Về vấn đề này thì Gabe thuộc hàng chuyên gia đấy.”
“À, lần này anh ta nhầm rồi vì chị đảm bảo với em là chị không hề thích anh ta, và chị tuyệt đối không nhìn anh ta kiểu chu mỏ mơ màng.” Sally nói đầy nhạo báng: “Nếu có, thì tôi chỉ đang nghĩ là bất cứ tên đàn ông nào cứ làm ầm lên về chuyện giữ ngôi nhà luôn hoàn hảo có lẽ là một tên gay.”
Lola cố nín cười nhưng rõ ràng Sally tức thật.
“Tôi không phải là gay,” Gabe nói.
“Và tôi không thích anh. Không hề.”
“Được thôi. Tôi tin cô.”
“Ha, giờ anh chỉ nói thế vì phép lịch sự thôi. Nhưng tôi cá là anh vẫn thầm nghĩ là tôi thích anh.”
“Tôi đảm bảo là tôi không nghĩ thế. Tôi trịnh trọng xin thề. Đổi lại cô cũng phải ngừng ngay việc nghĩ tôi bị gay đi.”
“Chúng ta có thể ngừng bắn và không nói về hai người nữa được không?”
Lola đã rất kiên nhân nhưng thế là đủ rồi. Cô buồn bã nói: “Nếu không phiền, em muốn chúng ta nói chuyện về em.”
[1] Fettuccine: mì Ý sợi mảnh
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ