Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Another Faust
Dịch giả: Ngọc Thuý
Biên tập: Lê Huy Vũ
Số chương: 28
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2076 / 14
Cập nhật: 2017-05-20 09:11:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 18 - Gian Lận
acob không làm bài tập số học, nhưng đó không phải lỗi của nó. Giờ là mùa thu hoạch. Khi mặt trời treo thật thấp trên bầu trời như một anh chàng ăn diện trên ghế đu trước nhà là lúc nó và anh trai nó đập lúa. Chúng đập lúa mì, và Jake khao khát nhìn qua cánh đồng về phía ngôi trường làng màu đỏ. Cha chúng đánh giá cao việc học hành, vì thế chúng đến trường mỗi tuần một lần, và Jake thường nhìn chằm chằm cô giáo mới đến. Cô có mái tóc như cánh đồng lúa mì, mùi hương như hương quế. Và Jacob tha thiết muốn trở nên ngoan ngoãn. Và cô giáo dạy rất giỏi. Và nó liếc sang bài làm của Laura... chỉ liếc qua thôi. Thế rồi bàn tay đó đặt lên vai nó và nó nhắm mắt lại, biết rằng mình đã gặp rắc rối. Nhưng cô giáo chỉ luồn tay qua tóc nó và tiếp tục bước đi, rồi quay lại nháy mắt với nó bằng con mắt làm say đắm lòng người đó.
o O o
Mỗi đứa đều có một vai trò trong bữa tối hôm ấy. Madame Vileroy đã phân công cho mỗi đứa làm một việc gì đó đặc biệt. Không đứa nào nhiệt tình với chuyện đó ngoài Belle, thế nhưng chúng phải giữ thể diện. Không chuẩn bị gì cả. Chúng sẽ chỉ chuyển đổi thành ngôi nhà xanh vài phút trước khi Thomas đến. Khung cảnh, âm thanh và mùi thơm của một bữa tiệc Alsatian tự nấu sẽ được phù phép mà ra. Và Thomas sẽ rời khỏi đó với một ấn tượng tuyệt vời. Madame Vileroy trong vai trò là một June Cleaver[42] người Paris - chỉ là hình ảnh mà mụ muốn Thomas đem về nhà cho bố nó. Điều đó sẽ tốt cho ông ta. Theo suy luận của Madame Vileroy, rốt cuộc thì ông ta đang cần một người tư vấn. Và ai lại không tin một người trong sáng như mụ chứ? Người đàn ông nào lại không cho mụ vào danh sách những người đáng tin cậy của mình chứ?
Chuông cửa vang lên và Belle nhảy bật lên ra mở cửa. Ngay sau đó nó nhận ra rằng mình đã để lộ bản thân quá nhiều trước Madame Vileroy, và ngay lập tức nó chậm lại. Thomas đang đứng ở cửa với một bó hoa lily.
“Chào!” Thomas nói, tặng bó hoa cho Belle rồi cố hôn lên má cô bé. Nhưng Belle quá lo lắng về Madame Vileroy và nó vội quay lưng, vì thế Thomas hôn lên sau gáy nó.
“Bày vẽ quá,” Madame Vileroy nói khi mụ tiến ra phía cửa.
“Hoa là cho tất cả mọi người, để cảm ơn vì đã mời cháu đến chơi,” Thomas nói sau khi hồi phục lại từ cú hôn hụt.
Christian cầm lấy áo khoác của Thomas. Không ai nhận ra nó hơi lảo đảo khi bước về phía tủ treo đồ vì vẫn chưa quen với tư thế đứng. Bicé đi tìm bình hoa.
Thomas ngồi xuống ghế sô-pha, Belle ngồi bên cạnh, như thể hai đứa nó đang trong một buổi phỏng vấn vậy. Vileroy đứng phía bên kia phòng, tỏ vẻ như vô tình tựa người vào cái bàn mà Valentin đang ngồi lên. Như thường lệ, Valentin vẫn quyến rũ, hơi ám muội, và quá gần Vileroy. Belle ra hiệu bằng mắt bảo Val xuống khỏi bàn. Nhưng nó chỉ bắt chéo chân chặt hơn và tiếp tục ngồi trên mặt bàn ăn.
“Cô có một ngôi nhà thật đáng yêu, Madame Vileroy”, Thomas nói. Nó ngồi và xếp hai tay trong lòng.
“Cảm ơn cháu. Chúng ta may mắn tìm được nó trên một mẩu quảng cáo nhỏ.”
“Nào, Tommy,” Valentin nói với đôi mắt hấp háy, “mẹ ông thế nào rồi?”
Belle thở hắt ra và bắn cho Val một cái nhìn chết chóc. Ngay cả với Valentin, câu hỏi đó cũng vẫn hơi quá đáng.
Thomas cố tỏ ra dễ chịu, hơi khẽ cười và nói, “Vẫn chết.”
Valentin dường như thích thú câu trả lời của Thomas, như thể nó đang thử nghiệm xem mình có thể đi xa đến mức nào. Nó ghé sát tới và mở miệng định nói tiếp, nhưng Madame Vileroy đặt một bàn tay yêu kiều lên vai nó và thì thầm gì đó vào tai nó. Có vẻ như Valentin thay đổi chiến thuật.
“Tôi rất tiếc...”, Val nói. Nó nhìn qua Vileroy như thể sắp làm điều gì đó liều lĩnh rồi nhanh chóng thêm vào, “Tôi chỉ giả sử rằng đó là một lời nói dối để ngăn không cho mọi người biết bà ấy đã bỏ đi hay gì đó.”
Ngay lúc đó Victoria bước vào. Nó nhớp nháp mồ hôi như kiểu đã thức trắng suốt đêm để học bài vậy. “Chào Thomas,” nó nói khi đi ngang qua phòng, “rất vui vì cậu đã đến.” Belle càng lúc càng trở nên điên tiết. Rõ ràng nó đã nhận được mười lời hứa của Victoria rằng sẽ ăn mặc tử tế. Và dù sao thì Victoria thường vẫn ăn mặc dễ coi. Tại sao giờ nó lại chường ra cái bộ dạng của Bicé như thế vào đêm nay chứ?
“Cảm ơn,” Thomas nói và đứng dậy. Khi cậu chàng ngồi xuống trở lại, Victoria vẫn đứng im tại chỗ, sừng sững phía trên Belle và Thomas, “Vậy là cậu ở đây để cưa cẩm đứa em gái xinh đẹp của bọn tôi?”
Thomas thốt lên một tiếng cười nhã nhặn, “Đó là một cách nói.” Belle ngồi lùi lại trên ghế và đẩy câu nói Dừng tỏ ra thô lỗ thế đi, ngồi xuống ra phía trước não, nơi mà một kẻ vốn chưa bao giờ thôi gian lận như Victoria chắc chắn sẽ nghe thấy. Nhưng Victoria phớt lờ nó.
“Thế còn cách nói khác thì sao?”
“Victoria!” Belle kêu lên thành tiếng. Nó cảm thấy mình nhảy ra khỏi chỗ ngồi.
“Gì? Bình tĩnh nào.” Victoria có vẻ như đang khoái chí.
“Bình tĩnh nào, Belle,” Vileroy nói. Lúc này Belle đã trở nên rối trí. Chẳng phải Vileroy là người muốn Thomas ghé chơi hay sao? Chẳng phải mụ ta là người muốn nhử Thomas và ông bố quyền lực vào lưới của họ sao? Belle không muốn Thomas ghé qua nhưng Vileroy đã ép nó phải mời. Vậy tại sao mụ lại để Valentin và Victoria cư xử như thế này? Belle ngồi xuống ghế trở lại và khoanh tay trước ngực.
“Tôi nghe nói cậu có kế hoạch hoành tráng nào đó cho cuộc thi hùng biện,” Victoria nói.
Thomas quay lại nhìn Belle. Cô bé nhún vai lo lắng, “Chắc rồi,” Thomas nói.
“Sao?” Victoria hỏi.
Belle lại ngồi thẳng lên, “Cậu đang làm gì thế, Victoria? Đi chỗ khác đi. Madame Vileroy...”
“Thế kế hoạch đó là gì?” Vẫn lù lù phía trên hai đứa, Victoria hỏi tiếp.
Thomas cố cười giả lả.
“Có lẽ ông nên bảo cho nó biết,” Valentin nói, mắt nó mở to như thể đang cố dọa Thomas nhưng rõ ràng là nó đang thấy khoái trá, “Nó có cách tìm ra mọi thứ đấy...”
“Chỉ là một cuộc thi hùng biện thôi mà,” Thomas nói, vẫn cười.
Nhưng Victoria thì không cười. Những gì với Thomas là nhỏ nhặt, vụn vặt thì đối với Victoria lại là phần thưởng tiếp theo. Nó sẽ làm bất cứ điều gì... “Nói cho tôi biết cậu đang có kế hoạch gì là điều tốt nhất đối với cậu lúc này,” nó nói.
Belle sắp sửa khóc òa đến nơi. Mặc dù vậy nó có vẻ bình tĩnh hơn, như thể nó biết chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi nghĩ có lẽ tôi nên về,” Thomas nói.
“Không,” Belle kêu lên theo bản năng, rồi đột nhiên dường như nó nghĩ lại và nói, “OK.”
“Cậu sẽ không đi đâu cả,” Victoria nói. “Tôi sẽ lấy được những gì tôi muốn dù cho có phải đập vỡ đầu cậu ra và giải mã từng mảnh trong não cậu.”
Belle ngồi thẳng dậy, “Victoria, thôi ngay đi.”
“Thả lỏng đi,” Victoria nói. “Vileroy sẽ không để Thomas nhớ gì về chuyện này đâu. Thomas sẽ phát điên nếu còn tỉnh thêm một phút nào nữa.” Victoria ném cho Thomas một cái nhìn hoàn toàn thỏa mãn. Valentin lại đang nghịch ngợm cái đồng hồ bỏ túi cũ. Madame Vileroy vỗ lên chân Valentin và gật đầu với Victoria.
“Không để anh ấy nhớ cái gì?” Belle hỏi.
“Tôi sẽ đọc tâm trí nó. Cậu nghĩ sao?” Victoria nói. Rồi nó quay sang Thomas, lúc này cậu bé trông có vẻ vô cùng hoảng hốt. “Chuyện này sẽ không thành vấn đề nếu cậu ít để tâm hơn đến chuyện học hành. Tôi cứ cố đào sâu vào ý nghĩ của cậu, và cậu thì cứ nhận ra có chuyện gì đó đang xảy ra. Nhưng bọn tôi lại có cái bẫy xinh xắn nho nhỏ ở đây, và cậu theo ngay nó về nhà. Giờ nếu cậu không phiền hãy...”
Thomas ngồi thẳng dậy, “Tránh xa khỏi tôi ngay.”
“Đừng làm thế,” Belle nài nỉ.
“Xì... Tôi muốn xem Vic làm chuyện này. Tiến tới đi Vic, thử chút gian lận xem nào,” Valentin nói.
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Vừa lảo đảo quay lại, Christian liền cất tiếng hỏi.
“Belle, chuyện gì thế?” Theo sau Christian quay lại phòng khách, Bicé lo lắng hỏi và liếc đôi mắt bồn chồn nhìn quanh như thường lệ.
Tất cả mọi người đều đang đứng trong phòng khách, giương mắt nhìn nhau. Belle thì run lẩy bẩy, điều vẫn hay xảy ra trước khi nó òa lên khóc.
Bicé cảm thấy điều gì đó khủng khiếp vừa mới xảy ra. Nó kiềm chế thôi thúc muốn núp sau lưng Christian, và nói, “Chúng ta sẽ hủy hết những chuyện này, đúng không? Valentin, cho dù vừa xảy ra chuyện gì đi nữa thì cũng chỉnh lại đi!” Mắt Bicé đảo từ Belle sang Victoria rồi sang Thomas.
Nhưng Valentin không có thời gian để trả lời. Madame Vileroy đột nhiên lao vào Thomas. Chiếc váy đen của mụ phần phật phía sau như đôi cánh. Trong một giây Belle nghĩ nó nhìn thấy mụ làm khuôn mặt giống như một cái miệng máng xối - nó đã nhìn thấy khuôn mặt đó trước đây, một lần. Trong khoảnh khắc đó, Madame Vileroy gần như bao phủ lấy Thomas, và Belle không thể chắc chắn những gì nó nhìn thấy nữa. Nó thét lên. Victoria bị hất khỏi đường đi. Bicé đặt bình hoa xuống và lao đến cạnh Belle.
Thomas khựng lại giữa tiếng kêu. Toàn bộ cơ thể nó rũ xuống và ngã xuống ghế, không còn sự sống. Như một con thú con thấy mẹ vừa mới đem về một khúc thịt sống, Victoria bổ nhào tới. Nó sắp xếp để Thomas ngồi thẳng trên ghế. Belle thì sôi sục lên vì giận dữ và chết lặng với nỗi hoảng sợ rằng nó đã gây ra toàn bộ chuyện này. Sau tất cả những âm mưu từ xa, những nghiên cứu về mùi nước hoa mà Thomas thích nhất, kiểu tóc mà Thomas chú ý - bằng cách nào đó Belle đã thực sự gặp được con người thật của Thomas Goodman-Brown, và dù tin hay không, nó đã bắt đầu thích con người đó. Giờ nó đang trố mắt nhìn Victoria chạy ra sau ghế sô-pha và túm áo khoác của Thomas, lôi cậu chàng dậy để Thomas không bị sụm xuống.
Madame Vileroy quay trở lại bàn ăn và rót cho mình một ly rượu. Ngay cả Valentin cuối cùng cũng á khẩu, lúc này nó đang nhìn Victoria với vẻ kính sợ.
“Một ly rượu chứ, Valentin yêu quý?” Madame Vileroy mời Valentin như thể không có gì mới xảy ra trong phòng khách nhà mụ vậy.
“Chắc rồi,” Valentin nói. Họ cụng ly và uống. Rồi cả hai gần như biến mất vào góc phòng.
“Cậu định làm gì?” Belle khóc nức lên, “Cậu không thể làm anh ấy đau.”
“Xì,” Victoria nói, rồi kéo một cái ghế tựa từ bên kia chiếc sô-pha. Nó ghé sát mặt vào Thomas, đầu tiên chỉ đọc những ý nghĩ bên ngoài. Không có gì nhiều lắm ở đó bởi vì Thomas đang bất tỉnh. Nó bắt đầu khoan sâu hơn và sâu hơn vào trong tiềm thức của Thomas. Thật là hào hứng khi tiến sâu vào trong tâm trí của người khác mà không bị họ quăng quật, chống lại và gào lên yêu cầu dừng lại. Victoria chẳng cần lo là Thomas sẽ cảm thấy bị xâm phạm hay bị mất trí nhớ.
“Không, nói cho tôi biết ngay.” Belle cắt ngang.
Victoria không thể tập trung trong khi Belle cứ lèo nhèo với nó. Nó ngẩng lên. Belle trông như thể sắp sửa tấn công. Bicé đã tiến đến cạnh em gái để hỗ trợ. Christian đứng sau Belle phòng khi cô bé muốn nhìn đi nơi khác hay cần một bờ vai để khóc, hay điều gì đó tương tự.
“Tôi sẽ lấy những thông tin mà tôi cần,” Victoria nói. “Đừng có ngáng đường tôi.”
“Tôi không muốn thế này. Tôi chưa bao giờ đồng ý làm điều này.”
“Có đấy. Cậu đã đồng ý đưa nó đến đây.”
“Nhưng... nhưng tôi bị ép buộc. Tôi không muốn...”
Victoria ghét con bé yếu đuối, khó tính và chẳng biết gì đó. Nó đã ghét Belle từ cái ngày bọn nó gặp nhau - khi cả năm đứa chỉ mới lên mười. Nó ghét tất cả cái vẻ bề ngoài thanh nhã bao bọc quanh cái mùi hôi thối kinh tởm của Belle. Nó quay sang Belle và bắt đầu gào lên.
“Đầu tiên, im cái mồm thối lại. Tiếp theo, thôi giả vờ giả vịt đi. Mày đồng ý tất cả chuyện này, cũng như tao. Mày không phải là công chúa xinh đẹp dễ thương còn tất cả bọn tao là lũ yêu tinh ăn thịt người. Mày là một trong số bọn tao. Mày đã ký vào thỏa thuận mà Vileroy đưa cho mày, mày đã bán linh hồn mày, và giờ mày nợ quỷ dữ phần mày phải trả. Vì thế lùi lại ngay để tao còn lục đầu óc của cái thằng ngu này, và rồi tất cả chúng ta sẽ quay lại giả vờ như mày là nữ hoàng vũ hội ngoan ngoãn giống như ao ước của mày.”
Christian rên lên. Victoria quay ngoắt lại. Dường như đến lúc này nó mới nhận ra rằng Christian và Bicé đang ở trong phòng. Trong một giây nó có vẻ bị mất tinh thần, như thể nó đã để điều gì đó quý giá tuột mất và không biết phải làm gì. Nó lầm bầm một câu nguyền rủa rồi quay lại hoàn thành nốt cái việc mà nó đang làm.
Madame Vileroy và Valentin xuất hiện trở lại. Không khí như bị hút kiệt khỏi căn phòng. Bicé đứng bất động. Đột nhiên nó hiểu ra thêm rất nhiều điều. Belle bắt đầu vung tay vụt điên cuồng vào Victoria, nhưng Christian túm lấy cổ tay Belle. Belle vùng vẫy để thoát ra nhưng lại cảm thấy đau nhói, một cảm giác nhẹ nhàng kiệt sức làm nó thấy hơi buồn ngủ. Nó ngả cái đầu mệt mỏi lên vai Christian. Christian chỉ đứng đó, hơi khẽ run rẩy, miệng há ra, vai đau nhức, đầu óc nó nổ tung với hàng ngàn câu hỏi.
o O o
Tối muộn hôm đó, sau khi Victoria đã tìm hiểu được nhiều hơn bao giờ hết so với những gì lấy được từ bọn sâu bướm, Vileroy liền điều chỉnh lại ký ức của Thomas để cậu ta nghĩ rằng mình đã có một khoảng thời gian tuyệt diệu. Bicé thì ngồi trên chiếc ghế tựa trong phòng Christian.
“Tại sao chúng ta không nhớ?” Christian hỏi.
“Gì? Bán linh hồn ấy hả? Hay được nhận nuôi vào ngôi nhà của quỷ dữ? Hay nhảy bổ vào đời như những tay sai của thiên thần gục ngã? Tôi không có ý tưởng nào, Christian à. Tôi không có manh mối gì hết. Thôi hỏi những câu ngốc nghếch đi,” Bicé tuôn ra với vẻ cuồng loạn.
“Bọn mình phải làm gì đó.”
“Christian có điên không? Kết thúc rồi. Tất cả xong rồi.” Christian chưa bao giờ thấy Bicé kích động như thế. Cô bé lao tới rồi lùi lại, xoắn chặt hai tay như thể chúng đã phản bội nó, và ném những cái nhìn điên cuồng khắp phòng.
“Không. Bicé và tôi đã không biết... Chúng ta đã không...” Với cảm giác gần như chắc chắn, Christian nói.
“Tôi không biết,” Bicé nói, nó nhíu mày lại, lo lắng cho những đứa khác và cho chính nó, “Tôi không biết bọn mình đã làm gì.”
Bicé ngồi khoanh chân trên sàn và vùi mặt vào lòng bàn tay. Christian đến ngồi dưới chân cô bé, “Bọn mình đã biết bọn mình có những ‘khả năng.’ Bọn mình đã biết bọn mình hoàn toàn khác những đứa khác ở trường. Và bọn mình thậm chí còn biết rằng bọn mình không phải là gia đình.”
“Ừ,” trong một giây Bicé kiểm soát được cơn cuồng loạn và trông có vẻ trầm ngâm, như một người đang kiếm tìm dấu hiệu của hi vọng, “Bọn mình đã biết điều đó, nhưng nó chưa bao giờ xuất hiện trước chúng ta. Gần như kiểu bọn mình phớt lờ sự thật, và nó đã ở trước mặt bọn mình trong suốt thời gian qua.”
Christian gật đầu.
“Nhưng tại sao Vic nhớ chuyện đó còn bọn mình lại không?” Bicé hỏi.
“Tôi nghĩ bởi vì bọn mình không làm điều đó.”
“Vậy tại sao bọn mình lại ở đây? Tại sao bọn mình lại sống cùng bà ta? Và mấy đứa kia phát hiện ra bà ta là ai từ khi nào để bọn nó có thể thực hiện cái thỏa thuận này? Ý tôi là, bọn mình chưa bao giờ phát hiện ra bà ta là ai, đúng không? Mặc dù bọn mình đã sống với bà ta suốt mười lăm năm...”
Christian ngả đầu lên đùi Bicé như một đứa trẻ. Bicé vuốt ve mái tóc đỏ xoăn tít. Tóc nó chẳng có cọng nào có màu như thế. Christian nghĩ một lát và rồi lên tiếng, “Thomas về nhà và nghĩ rằng nó đã ăn tối với tất cả bọn mình.”
Bicé dừng vuốt tóc Christian và giơ tay lên chặn miệng, “Vậy là, tôi đoán Vileroy có thể tạo ra những ký ức giả. Bà ta có thể làm bọn mình quên mọi chuyện... như chuyện bán linh hồn...”
Bicé nghĩ thật kỹ về khả năng này. Không hiểu sao, nghĩ rằng Vileroy đã làm nó quên mất chuyện bán linh hồn thì dễ hơn là tìm hiểu khả năng không phải là nó luôn sống ở đây, rằng nó đã quên điều gì đó hoàn toàn khác.
“Thế nhưng bà ta không làm Vic hay Belle quên đi, vậy không phải rồi,” Christian nói. “Bọn nó hẳn đã phát hiện ra bà ta là ai và thực hiện giao kèo... còn bọn mình thì không.”
“Như thế không hợp lý. Tại sao ngay từ đầu bà ta lại nhận nuôi tất cả bọn mình chứ? Tại sao bà ta lại nói với bọn nó về thân thế của bà ta còn bọn mình thì không? Tại sao bà ta lại ban cho bọn mình những ‘khả năng’ này chứ? Tại sao giữ bọn mình...”
“Không còn gì giữ bọn mình ở đây nữa. Rời khỏi đây thôi.”
“Không,” Bicé lẩm bẩm gì đó bằng một thứ tiếng mà Christian không hiểu.
“Tại sao không? Bà ta còn có thể làm gì nữa chứ?”
“Tôi nghĩ bà ta có thể làm bất kỳ điều gì người khác muốn. Thomas đã muốn có một khoảng thời gian tuyệt diệu với tất cả chúng ta.”
Christian rùng mình như một cậu bé hoảng sợ, run lẩy bẩy trong cái ôm của người mẹ.
“Bà ta muốn gì ở bọn mình chứ?”
“Tôi không biết, Christian à. Có lẽ bà ta muốn một mối quan hệ. Có lẽ bán linh hồn là điều mà ta làm hàng ngày.”
“Nhưng cái dấu đen của tôi đã biến mất,” Christian phản đối, “Điều đó có nghĩa là chúng ta an toàn rồi, đúng không?”
“Tôi không biết, Christian. Tôi không biết điều đó có nghĩa là gì.”
Hai đứa im lặng một lát. Rồi Christian lên tiếng.
“Bicé thực sự nghĩ rằng bọn mình đã bán linh hồn và không nhớ gì à?”
“Nghĩ kỹ xem. Đã bao giờ Christian muốn như thế chưa?”
“Nếu tôi đã từng, thì giờ tôi cũng không còn muốn nữa.”
Linh Hồn Và Quỷ Dữ Linh Hồn Và Quỷ Dữ - Dina Nayeri, Daniel Nayeri Linh Hồn Và Quỷ Dữ