Số lần đọc/download: 1554 / 17
Cập nhật: 2016-01-26 07:35:10 +0700
Chương 19
C
ó tiếng chuông reo in ỏi, nhấm nhẳn, đứt quảng, nghe cứ như có đứa trẻ con nào nghịch ngợm vậy. Đang đọc sách, Yên Thảo cau mày, bực bội đứng dậy. Nàng liếc nhìn đồng hồ, đã gần hai mươi giờ khuya rồi, không hiểu còn có khách nào đến thăm vào giờ này. Không lẽ trẻ con phá chơi, tuy nhiên nàng biết điều này khó xảy ra ở khu chung cư cao cấp, hiện đại và toàn là người nước ngoài này.
- Chị à!
Yên Thảo ngạc nhiên kêu lên, không tin vào mắt mình. Dược sỹ Kiều Thu đang loạng choạng đứng dựa vào tường, mặt đỏ gay, bộ dạng đầy vẻ mệt mỏi. Kiều Thu uống rượu say, có lẽ là nàng đã gặp một sự kiện gì đó rất ghê gớm nên mới bị sống nặng nề đến như vậy.
- Cho chị vào nhà được không?
Tiếng Kiều Thu khản đặc. Giật mình, Yên Thảo gật đầu cuống quýt khóac ngang vai dìu Kiều Thu vào trong phòng khách.
Ngã phịch xuống ghế nệm, Kiều Thu nửa nằm nửa ngồi, không thèm để ý vạt áo tốc hớ hênh, nhắm mắt. Để nàng yên tĩnh, Yên Thảo đi xuống bếp lấy mấy trái cà chua, rửa sạch và cho vào máy quay sinh tố, làm ly nước cho Kiều Thu, nàng thắc mắc khônghiểu Kiều Thu đã gặp chuyện gì. Nàng và Kiều Thu quen nhau cũng hơn một năm và càng ngày hai chị em càng thấy thân thiết với nhau hơn. Kiều Thu vẫn thường nói đùa, nếu một tuần mà hai chị em không gặp nhau được một lần thì chắc chị sẽ ngu ngơ mất. Những khiđi công tác xa, nhất là ra nước ngoài chẳng hạn, Kiều Thu thường gọi điện thoại kể đủ thứ chuyện với Yên Thảo, có khi cả nửa tiếng đồng hồ. Một người đàn bà thông minh, mạnh mẽ và là một nữ doanh nhân thành đạt trên thương trường, rất giàu có. Địều đáng khâm phục là tất cả thành công trong cuộc sống đều do chính bản thân Kiều Thu làm ra. Chưa bao giờ Yên Thảo thấy Kiều Thu tỏ ra yếu đuối cả, trong làm ăn thì dĩ nhiên có lúc thắng lúc thua. Những khi tiết lộ với Yên Thảo về chuyện thua lỗ do một đợt nhập hàng chậm trễ hay một hợp đồng phải bỏ dở dang vì nhiều lý do không thực hiện được, chấp nhận thiệt hại cả vài trăm ngàn đô, có khi nhiều hơn, trong khi Yên Thảo xanh mặt thì Kiều Thu cười dòn tan. Em đừng lo như thế, chuyện làm ăn thì có thắng có thua là điều bình thường, quan trọng là mình biết ứng phó như thế nào. Chị đã tính toán hết rồi, nếu không thì công ty chị có nước dẹp tiệm sớm. Phục Kiều Thu sát đất, Yên Thảo vẫn nghĩ rằng khó có điều gì có thể quật ngã được nàng, thế mà...
Đặt khẽ ly sinh tố xuống bàn, Yên Thảo ghé xuống cạnh Kiều Thu, bóp nhẹ bàn tay khô lạnh ngắt rồi đặt lên ngực mình ủ cho ấm và dịu dàng nói.
- Uống chút sinh tố cho tỉnh đi chị.
Kiều Thu, lúc này đã duổi dài người trên ghế salon, vẫn nằm im một lúc lâu như để hồi tỉnh. Rồi nàng uể ỏai hé mắt nhìn Yên Thảo, hỏi:
- Nhà còn rượu không em?
- Rượu thì có, nhưng...
- Hôm nay chị gặp chuyện buồn, muốn uống với em mấy ly giải khuây.
- Em thấy chị mệt rồi.
Kiều Thu nhóm dậy, cười ruồi.
- Em sợ chị say à?
Vốn biết tửu lượng Kiều Thu rất khá, Yên Thảo còn phát hiện ra hình như là nàng ta uống rượu gần như không biết say và hiếm ai chứng kiến được nàng say bao giờ. Có lẽ làm ăn kinh doanh phải tiếp khách nhiều nên vậy. Nhìn Kiều Thu, Yên Thảo thầm nghĩ, tốt nhất là hãy cho Kiều Thu uống thật say còn hơn để trong tình trạng như thế này, rõ ràng nàng đang gặp chuyện đó buồn và cần uống rượu, cần có người lắng nghe, Yên Thảo hoàn toàn hiểu đựơc tâm trạng của Kiều Thu lúc này.
Yên Thảo đứng dậy đi lại tủ kính và lấy ra chai Hennesy uống dở được 1/3 ra đặt lên bàn. Trong nháy mắt Kiều Thu đã đổ vào họng mình ba ly rượu cái vèo, nhìn nàng uống thì thật đến những gã đàn ông ma men chắc cũng ớn.
- Thôi đừng uống nữa, cho em biết chuyện gì đi, em sợ...
Yên Thảo hỏi đến hai ba lần liền. Cuối cùng thì Kiều Thu cũng chịu mở miện.
- Chị khổ lắm... - Nàng nói đầy vẻ cay đắng.
- Kể cho em đi, cho nhẹ nhõm bớt, nào kể đi... Yên Thảo giục, tay chìa cho chị ly nước sinh tố.
Kiều Thu uống một hơi rồi khẽ khàng:
- Chị quen cô bé ấy vào năm nó vừa tròn hai mươi tuổi. Một sự quen biết mà theo chị đấy chính là sự sắp đặt của số phận em ạ, đến bây giờ chị vẫn nhớ rõ màu áo trắng học trò của cô bé ấy mặc đứng bên kia đường chờ chị. Cô bé này nhìn bề ngoài hoàn toàn không thể nào nói là đẹp được, người tròn phúng phính, mũm mĩm, nước da bánh mật, chỉ trừ vóc dáng gọi là co ráo dễ coi.
- Có phải cô bé Kiều Liên mà thỉnh thoảng chị vẫn nhắc tới?
- Không. Kể cũng điên thật, trong giới les, chị vốn là người đàn bà thành đạt và nổi tiếng, được nhiều les tôn sùng, yêu quý, không thiếu gì les theo đuổi và chị luôn kiêu hãnh về điều ấy. Thật ra từ trước đến nay các mối quan hệ với les với chị thường chỉ là những quan hệ qua đường cho vui, giải khuây, chứ không hẳn là yêu ai. Chị rất tự tin và kiêu hãnh, chị tin rằng chẳng có một les nào có thể quật đỗ được chị cả, chẳng ai có thể làm cho trái tim chị rung động được, thậm chí nhiều lúc chị còn nghĩ rằng chưa chắc mình đã là les mà chẳng qua là thích nổi loan vậy thôi. Cũng đã hai mươi năm rồi và chị sống trong niềm tự tin, kiêu hãnh ấy cho đến ngày chị gặp cô bé này, tất cả cũng tình cờ thôi em ạ, một sự tình cờ mà làm cho trái tim chị đau mãi đến ngày hôm nay.
- Ai giới thiệu cho chị à?
- Hoàn toàn tình cờ em ạ. Nhớ lại lần đầu mới gặp cô bé theo một cái hẹn. Cô bé ấy đứng chờ chị, không hiểu sao ngay từ thời điểm đó, trái tim chị đã thắc đau bởi sự thơ ngây trong sáng của từng ánh mắt đến nụ cười và vành môi cong cong của nó. "Cái gì?... hic..." đấy là những phản ứng quen thụôc ngọt ngào mỗi khi người tình nhỏ của chị khi gặp điều gì thích thú. Nó phụng phịu, nó giận dỗi, dậm chân dậm tay, hờn ghen và cả những giọt nước mắt ứa ra bất lực.
- Sao lại bất lực?
- Nó nói rằng không bao giờ giữ nổi chị trong trọn một vòng tay, bởi nó biết hết mọi cuộc theo đuổi của các les khác. Chị cũng cố tình không dấu. Nó đã giở rất nhiều trò ma mãnh láu cá của trẻ con ra... Chao ơi, sống trong giới les bao nhiêu năm và được nhiều les thương yêu đeo đuổi, thậm chí là tôn thờ thế nhưng đây là lần đầu tiên chị cảm nhận được thế nào thật sự là tình yêu của les, một sự cảm nhận muộn màng nhưng lại đầy mật ngọt trong trái tim mình. Hiểu rằng mình không còn bao nhiêu thời gian nữa và phải biết trân trọng giữ gìn những may mắn gì mìnhđang có. Thế rồi...
- Rồi sao chị?
- Chị lao vào điên cuồng yêu và chị hạnh phúc vì cô bé ấy đáp lại điều ấy, hạnh phúc thật là hạnh phúc. Đến nỗi nhiều lúc chị cứ ngỡ rằng mình đang mơ. Thiên đường của thượng đế thật ra là gì, đẹp như thế nào, chị không biết, nhưng thiêng đường của chị là có người tình nhỏ trong vòng tay của mình. Được yêu, được âu yếm chiều chuộng và hít hà gò má tròn mềm ấy mãi mãi. Thế mà....
Nước mắt Kiều Thu đột nhiên trào ra dàn giụa, Yên Thảo phải đưa tay vỗ nhè nhẹ lên vai nàng an ủi. Với lấy chai rượu, Kiều Thu tự rót thêm một ly đầy, uống ba lần mối hết. Im lặng một lát rất lâu....
- Nó đã làm gì chị?
- Rồi thì đau khổ xuất hiện, xem ra chị đã phải trả giá cho những kiêu hãnh đỏng đảnh thời trẻ của mình. Thời gian đầu chị sống rất hạnh phúc. Chị không để cho người tình nhỏ thiếu thốn gì, nó nhõng nhẽo chị thứ gì chị cũng cố gắng đáp ứng cách nhanh nhất, đôi lúc cứ như mẹ chăm con vậy. Tuổi chị gấp dôi tuổi nó, chị luôn tự biết mình nên trong cuộc tình này thời gian năm tháng để mà chọn lựa của chị chẳng còn dài...
- Chị đừng nghĩ vậy!
- Không, chị rất biết mình em ạ. Vì thế mà chị yêu trong say đắm, nhưng lại che giấu tất cả mọi người, nhất là chị em trong giới les.
- Em biết, chị là người rất nổi tiếng trong giới les, nổi tiếng bởi chẳng có les nào có thể làm chị rung động được cả. Chị cứ như một trái nho chín đậm nhìn thật ngon lành làm cho khối kẻ thèm khát nhưng không bao giờ với tới được, và chị vẫn luôn muốn giữ nguyên hình ảnh ấy trong mắt mọi người...
- Đúng, phải giấu giếm là vì vậy. Không hiểu sao từ khi có tình yêu thì chị lại luôn linh cảm thấy những điều bất an trong cuộc tình này, nó cứ như cái bong bóng phập phồng trên tay vậy, đẹp, lung linh rực rỡnhưng sẵn sàng tan vỡ bất cứ lúc nào, mặc dù chị vẫn tự nhủ, chắc là không có gì đâu, chẳng qua vì mình quá yêu quý người mình yêu nên mới sợ hãi như vậy. Em có bao giờ hiểu được cảm giác sợ hãi điều gì mà mình yêu quý nhất nhưng lại không thể giữ đựơc mãi mãi không?
Yên Thảo gật đầu.
- Chị... chị thật là hốt hoảng khi nghĩ tới những đổ vỡ có thể có. Thường tình yêu pha lê mong manh thì lại rất dễ vỡ em ạ. - Nước mắt Kiều Thu lã chã.
Yên Thảo đưa cho nàng hộp khăn giấy. Kiều Thu lau mặt, cố nén tiếng nấc.
Cách đây hơn một năm, một lần chị và cô bé dắt nhau đi Đà Lạt nghỉ. Chị rất thích Đà Lạt bởi không khí mát mẻ, tĩnh lặng và đặc biệt là có đi xa như thế thì chị và người tình nhỏ của mình mới có thể nắm tay nhau đi dung dăng dung dẻ mà chẳng sợ ai nhìn thấy, xì xầm ghen tỵ. Chị đã đi rất nhiều nước trên thế giới và riêng Việt Nam này thì gần như tỉnh thành nào cũng đã đặt chân đến. Thế nhung chẳng nơi nào có thể ghi lại dấu ấn hạnh phúc cho chị bằng Đà Lạt. Chị rất yêu Đà Lạt và nghĩ rằng sau này có về già thì mua một căn nhà trên Đà Lạt để dưỡng già. Đà Lạt với những đồi thông reo, với những mái cong nhà thờ vá tiến chuông chiều thong thả của những ngôi chùa rải rác đây đó. Đà Lạt của dã quỳ vàng rực dưới nắng lạnh và chị cùng người tình nhỏ co ro đi bên nhau bên bờ Xuân Hương ngắm nắng muộn rơi trên mặt hồ và lác đác những người câu cá ngồi kiên nhẫn buông câu. Đà Lạt của giá rét mười độ nằm bên nhau nồng nàn nói về tình yêu. Vì thế một năm phải đôi ba lần chọn chị trốn lên Đà Lạt ở với nhau mấy ngày sống hạnh phúc.
- Cô ấy là nghề gì hả chị? Nhân viên của chị à?
- Quên mất chưa cho em biết, bồ chị đã tốt nghiệp trung cấp và từng làm hướng dẫn viên du lịch trước khi chuyển qua làm cho công ty nước ngoài bây giờ. Lần nào lên đó chị cũng được cô bé dẫn đi những nơi đẹp nhất của Đà Lạt. Thích nhất là tới hồ Tuyền Lâm và lên đỉnh Liang Biang. Phải nói là bọn chị đã có những ngày tháng sống trong ngây ngất hạnh phúc bên nhau mà chị luôn thầm mong trời đất kéo dài cho đến tận cuối cuộc đời. hạnh phúc mà đôi lúc mà đôi lúc chị chỉ muốn hét to cho mọi người biết rằng, tôi là một người đàn bà les đây, tôi yêu và tôi đang hạnh phúc với tình yêu của tôi. - Kiều Thu cười rất tươi mà mắt vẫn đầy nước mắt.
- Chị có mệt không? Hay là ngủ đi một lát?
- Không, để chịkể cho nghe cái cách mà nó làm chị đau. Một lần... người tình nhỏ nghịch ngợm máy điện thoại của chị và thấy có rất nhiều số điện thoại trong ấy được đánh dấu bằng những ký hiệu riêng tron máy. CÔ bé tò mò hỏi, chị không giấu diếm mà cho biết rằng, đấy là những số điện thoại của những les thân quen, rất thân và vì thế mà chị lưu trong máy. Và rồi lần ấy sau một chuyến đi Đà Lạt về, một hôm chị đang làm việc với đối tác thì nhận được điện thọai của một les gọi tới. Cô ấy cho biết là có nhận được một cú điện thoại làm quen của một cô gái và cô ấy xưng là bạn chị. Thú thật là chị hơi bất ngờ nhưng cũng biết ngay ai làm chuyện này rồi. Khi người bạn ấy hỏi ý kiến thì chị nói, cứ quen đi, thêm một người bạn thì cũng tốt chứ không sao cả. Người kia thì tin tưởng chị và nghĩ rằng một khi chị đã cho số điện thoại của cô ta cho ai đó thì được hiểu ngầm là chị "giới thiệu" và bảo lãnh về con người ấy. Ngay sau đó thì chị có điện thoại cho người tình nhỏ của mình hỏi thì, cô bé thú nhận là đã ghi lén một số điện thoại ngẫu nhiên trong máy chị và thanh minh là chỉ thử gọi làm quen chơi thôi. Chị đã cảnh cáo, trong việc này không có việc thử chơi và coi chừng xảy ra hậu quả. Cô bé đồng ý, hứa, nhưng không phải vậy. Nó đã âm thầm liên lạc, nhắn tin qua lại với người kia và cuối cùng họ hẹn nhau đi ăn tối, uống nước, tâm sự với nhau.
- Thế mà chị không hề biết gì à/
- Biết chứ, nhưng chị chủ quan nghĩ rằng đấy chỉ là chuyện làm quen bình thường, cho đến một hôm...
- Nó làm gì chị?
- Một hôm chị đang làm việc ở nhà thì có điện thoại. Và bất ngờ đến cay đắng làm sao, trong điện thoại là tiếng sụt sịt của bồ chị, nó thú nhận là đã yêu người bạn les kia của chị, rằng đến bây giờ thì mới cảm nhận được thế nào là tình yêu và hạnh phúc, rằng họ đã có những buổi tối lãng mạn sung sướng bên nhau như thế nào, rằng với chị nó chỉ coi như một bà mẹ...
- Trời ơi, khổ thân chị!
- Lúc ấy chị đã choáng đến nỗi không cầm nổi điện thoại, chị phát điên lên vì không thể hiểu nổi đây là trò đùa hay là sự thật. Giọng trong veo quen thuộc cố làm ra vẻ buồn xe lẫn tiếng nấc khẽ của cố tình của cô bé như đã tố cáo với chị tất cả.
Kiều Thu im lặng, mắt nhìn xa qua khung cửa sổ. Yên Thảo không biết nói gì, chỉ khẽ nắm bàn tay đang run rẩy của người đàn bà đang đau khổ.
- Bây giờ thì chị đủ tỉnh táo tự hỏi mình, thật ra là nó áy náy thật ra là chị quá tốt nên không nỡ tiếp tục lừa dối chị, hay là vì cảm thấy rằng không thể che dấu được nên đành khai ra, nhưng đó là chuyện của bây giờ. Em có biết là lúc đó chị mất tự chủ, gần như phát điên lên được, thậm chí không thở nổi vì nghẹn ngào tức. Con người đó, mới cách đây vài ngày thôi còn gối đầu trên vai chị thủ thỉ, còn cùng chị thề thốt trên đỉnh Liang Biang, rồi biết bao kỷ niệm êm đềm... Thế mà chỉ qua vài cuộc gặp gỡ chớp nhoáng với một người khác đã có thể nhanh chóng phủi sạch trơn tất cả, tất cả những gì quý giá nhất của tình yêu trong những tháng ngày yêu dấu mà chị chăm chút săn sóc, yêu chiều bằng tất cả những gì có thể có, từ thể xác tới tinh thần. Kỳ lạ thật đấy em ạ, kỳ lạ thật, kỳ lạ đến không thể hiểu nổi. Quái quỷ, chị cứ tưởng mình mạnh lắm, vậy mà... không thể... Bây giờ chị vẫn đau đớn lắm, chị chịu một mình không xiết, em à...
- Chị đến với em lúc này là rất đúng. Lẽ ra chị phải tới sớm hơn, kể ra được sẽ nhẹ hơn nhiều. - Yên Thảo vừa nói vừa ra chổ dàn máy mở nhạc. Giai điệu êm dịu của Amelie' Poulain nhè nhẹ cất lên.
Kiều Thu nhìn Yên Thảo vẻ biết ơn.
Hai chị em ngồi im lặng một lát. Yên Thảo thương Kiều Thu quá. Đã từng thất tình, nàng rất hiểu. LLúc này, tốt nhất là để yên cho Kiều Thu tự điều chỉnh.
- Em biết không, người bạn les kia vốn là người khá thân thiết với chị, thậm chí, nếu không lầm là cô ta còn yêu chị nữa, nhưng chị đã từ chối. Đó không phải là mẫu người chị thích, và dưới mắt chị thì cô ta hoàn toàn không có điều gì đáng gọi là xuất sắc cả, thế mà... thế mà... người tình bé nhỏ của chị lại yêu đến thế... Ôi chao, xét cho cùng trong chuyện này chị ta không có lỗi gì cả bởi chị ta có biết gì đâu. Người tình nhỏ của chị đã chủ động tất cả kia mà. Thật ra lúc ấy chị thèm muốn được đập vỡ một cái gì đó, muốn hét lên thật to, nhưng lại không được và chỉ biết sụp xuống trong run rẩy, đau đớn, thất vọng. Chị đã bò lê trên nền nhà mình mà khóc không thành tiếng và rồi cuối cùng thì chỉ biết lấy điện thoại di động của mình ra để mà bấm xóa số điện thoại nhà riêng lẫn điện thoại di động của người tình. Thế là hết.
Nàng đổ gọn tiếp một ly rượu vào miệng, và Yên Thảo cũng phải uống theo, dù thấy hơi loáng choáng. Chai rượu đã gần cạn. Ánh mắt ráo hoảnh và dường như nỗi đau đã chìm sâu vào trong ấy, Kiều Thu kể tiếp.
Những ngày sau đó chị sống chòng chành như trong mơ, không làm được bất cứ việc gì, lúc nào cũng có cảm giác chơi vơi chống chếch của người mới đi biển lần đầu bị say khi đi lên đất liền. Thái độ kỳ lạ của chị làm cho nhân viên trong công ty thấy sợ và mọi người xúm vào hỏi han... Nhưng rồi mọi chuyện dần cũng phải nguôi ngoai chứ, phải không em?
- Rồi chị yêu người khác?
- Không, chị đã lao vào công việc, và thấy dần ổn. Thật bất ngờ làm sao, sau đó một tuần, người tình nhỏ đã điện thoại cho chị. Sao vậy, tính khoe hạnh phúc của mình đang có chăng, chị mệt mỏi và chán ngán vì không muốn nhìn hay nghe bất kỳ điều gì từ cô ta nữa, hết rồi. Nhưng không, cô ta gào lên trong điện thoại, như đang phát điên, lời đầu tiên là cô ta đã trách móc rằng, chị đã nói gì, tác động gì đến bạn tình les kia của cô ta để người ấy lại nói lời chia tay với cô ta. Giận dữ vì thấy bị xúc phạm, chị đã quát thô lỗ "câm ngay", rồi vứt máy, không nghe nữa. Tiếng léo nhéo vẳng ra một lúc rồi mới im. Sau đó cô ta có gọi mấy lần, nhưng chị không nghe.
Dù rằng chị rất đau trong cuộc tình này nhưng đau đến đâu đi nữa cũng không đến nỗi giở trò ti tiện như cô ta nghĩ. Quen nhau đã lâu, lẽ ra cô ta phải hiểu cho chị chứ. Em có biết không, một lần nữa cô ta lại làm cho chị đau lòng không thể tả nổi, không lẽ tình yêu bạc nhanh thế sao? Phải chăng đấy là tình yêu của les, Suy cho cùng cũng không nên đổ lỗi cho tình yêu của les lại tệ hại đến như vậy, mà xem ra chỉ có con người, con người mới tệ hại, chứ tình yêu thì dù là của người bình thường hay của một gay hay les đâu có đến nỗi thế, phải không em?
Rồi khuya hôm đó, nó lại gọi đến nhà. Chị lạnh lùng định dập máy, nhưng như biết trước, nó mở đầu bằng giọng não nùng khiến chị mũi lòng và nghe. Cô bé sụt sùi khóc lóc trong điện thoại mà cho biết rằng người tình les kia chỉ sau một tuần yêu đương qua lại thì đã thông báo rằng, chuyện tình yêu vừa qua giữa hai người chỉ là sự ngộ nhận đán gtiếc và chị ta xin lỗi, xin rút lui...
Sau này chị có gặp người bạn les ấy để hỏi tại sai hai người phải chia tay nhau nhanh như vậy thì người bạn đã cho chị những lời nhận xét về cô bé của chị. Chẳng tốt đẹp gì, thậm chí rất tệ là khác, tệ đến nỗi mà bây giờ chị không muốn nhắc lại. Tuy nhiên, cũng đến bây giờ chị mới hiểu rằng cô ta đã nhận xét rất đúng, chẳng qua vì lúc ấy chị quá yêu mà trở nên mù quáng em ạ. Nói thế không có nghĩa là chị không hiểu biết về người tình nhỏ của mình, hiểu chứ, nhưng vì yêu mà chị cố gắng cho qua hết... để nay...
Kiều Thu cười gằn đau đớn.
- Lúc đó chị rất đau nhưng biết gượng cười làm lơ, làm sao không đau lòng khi nghe những lời nhận xét trần trụi về người mình yêu trong sự thật phũ phàng như vậy. Và cũng hiểu rằng người bạn kia hoàn toàn nói thật lòng bởi chị ta đâu có biết gì về mối quan hệ trước đó giữa chị và người tình nhỏ. Tự nhiên chị có ao ước, thôi thì mọi chuyện sẽ tan loãng và biến mất tất cả như gió thổi mây bay trên trời sau cơn mưa, chứ gặp nhau để làm gì để nhìn thấy nhau cho thêm dày vò đau đớn trong lòng. Thà rằng đừng yêu, thà rằng đừng biết quá rõ về nhau để sống trong ảo tưởng của tình yêu, trong mặn nồng ân ái gải tạo còn hơn một khi tất cả sự thật đã bị lột trần tàn nhẫn thì còn gì là thiết tha cho nhau nữa?
Bị một cú ngã ngựa đau điếng, người tình nhỏ của chị đã gặp chị khóc lóc, và cầu xin chị tha thứ trong tuyệt vọng của nước mắt.
- Chị à, em xin lỗi cắt ngang, chị có đói không? Để em làm tô mì chị ăn nhé, em tự nhiên cũng đói quá - Yên Thảo không muốn cho sự kể lể kéo dài làm mệt Kiều Thu, nên cố tình chen vào.
- Ừ, em làm đ, nhưng một tô cho em thôi. Chị chưa muốn ăn. Thú thật với em, trong lòng chị lúc đó không hề thấy một sự hả hê thích thú nào khi kẻ phản bội mình nay bị trả giá quá nhanh, tất cả chỉ là sự ngậm ngùi thương hại, dù gì nó cũng còn quá nhỏ để chịu cú sốc nặng này. Chị đồng ý cho gặp, cô bé cứ như người vớ được tấm ván, thiếu điều như muốn quỳ xuống chân chị để xin tha lỗi và sẵn sàng làm bất cứ điều gì mà chị muốn, thậm chí còn cho chị biết rằng cô ấy sẽ tự tử chết chứ không biết sống thế nào nếu không còn chị nữa.
- Rồi chị lại đồng ý phải không?
- Ừ, nó xin được quay lại, làm lại từ đầu. Nói thật, lúc ấy trong lòng chị bắt đầu lạnh giá mất rồi, song chị thấy thương hại. Chị hiểu rằng cú sốc này nặng quá và cô ta chẳng còn biết bấu víu vào ai lúc này, nếu chi không dang tay r cứu vớt thì có lẽ cô ta cũng sẽ quẩn trí mất. Thật kỳ lạ lúc đó chị lại mong tất cả chuyện tình cảm này chấm dứt, thôi thì cô ta đi đi, đi đâu cũng được và hãy để cho chị sống với nỗi đau riêng của mình, bởi mọi nỗi đau rồi cũng nguôi ngoai theo thời gian, thà là như thế để còn giữ trọn vẹn trong trái tim của nhau hình ảnh đẹp, còn hơn là quay lại với nhau trong tình trạng gương đã vỡ, những điều gi yêu thương đẹp đẽ nhất cũng đã mất rồi thì níu kéo nhau để làm gì?
Nhưng rồi không nỡ, nên chị đành chấp nhận em ạ, chấp nhận trong gượng gạo và tự lừa dối mình rằng những ngày xưa thân ái sẽ trở lại. Nhưng không, chị đã nhầm...
Im lặng một lúc lâu, Kiều Thu quay sang phía Yên Thảo:
- Thôi, em đi nấu mìn đi. Hay có bánh mì lấy ra đây cũng được, chị vẫn thấy em tích trữ đồ nguội và bánh mì, phải không?
- Dạ, để em nướng lại bánh đã. Nhanh lắm!
Hai chị em ăn một lát bánh với dăm bông và phomai Presiddent, rồi uống trà mạn bằng tách lớn, trong có thả mấy cánh nhãn nhục, Mùi trà nhãn bốc thơm phưng phức.
Thở dài, Kiều Thu kể tiếp.
- Mối quan hệ này giữa chị và cô ấy kéo dài khoảng vài tháng nữa. Càng về sau chị càng nhận ra rằng tất cả chỉ là sự gượng ép đến thảm hại, tuy không nói ra nhưng cả hai đều hiểu rằng chẳng còn gì để nói với nhau nữa. Chị thấy nuối tiếc những ngày xưa, cái ngày mà cô bé ttrong trắng ngây thơ của chị biết hờn ghen với những cú điện thoại gọi đến và gọi đi, đòi kiểm soát từng tin nhắn lưu trong máy, chăm sóc và mua cho chị những chai dầu gội đầu bằng món tiền mình cực khổ làm ra... tất cả đã làm chị thấy hạnh phúc vô cùng, bởi đấy là tình yêu thật sự. Còn nay, gặp nhau, ăn với nhau một bữa cơm, nói với nhau những câu bâng quơ vô nghĩa bên ly nước trong quán càfe vắng, và thậm chí là lên giường với nhau trong vội vã để thỏa mãn một cơn sóng tình dâng bất chợt. Còn lại tất cả là sự nín thinh im lặng, bởi hình như nay còn gì nữa đâu để mà thốt lên những lời âu yếm với nhau? Không chịu nổi sự nhạt nhẽo, và chị đã thầm mong có phép lạ nào đó xảy ra để cho chị được chấm dứt mối quan hệ này. Nói thật, bảo chị nói lời chia tay thì chị không nỡ, chị vẫn, còn thương, nhưng lại là thương yêu cái con người ngày xưa trong hình bóng của con người ngày nay đang kề cận bên chị.
Cuối cùng thì, cách đây mấy ngày, sau bữa trưa, đang trên đường về công ty thì đột nhiên cô bé nói với chị rằng: Trước hết, cho cô ấy xin lỗi nếu trong thời gian qua có điều gì làm cho chị không vừa lòng, và sau đó nói rằng muốn chấm dứt mối quan hệ với chị, hỏi chị có buồn trách gì không. Chị không hề ngạc nhiên về điều ấy, ừ thì những gì mình thầm mong thì cuối cùng nó cũng đã đến, đến nhanh một cách không ngờ như lần trước. Nhưng cảm giác đau đớn như ngày xưa thì chắc chắn không còn nữa, bởi nó đã chết từ ngày ấy rồi còn gì.
Chị đã bình thản đón nhận tìin này trong bình tĩnh và hỏi, phải chăng em đã có ai rồi à. Đã có rồi, nhưng là một người khác giới, và em muốn trở thành một người bình thường sống như một ngườ bình thường với người con trai kia. À, ra vậy, tốt thôi, chị nhún vai, xin chúc mừng em và mong rằng từ đây em hãy quên chị đi, quên mãi mãi tất cả những chuyện này đi, mong rằn từ đây cho đến mai sau em sẽ sống hạnh phúc với tình yêu của mình, mong là vậy.
Cuối cùng thì điều gì phải đến cũng đã đến, thế là hết, hết tất cả, hết mãi mãi rồi Yên Thảo à, trong lòng chị giờ đây chỉ còn cảm giác trống trải đến kỳ lạ. Dù gì cũng có mấy năm sống bên nhau chia sẻ cho nhau tất cả những điều gí quý giá nhất, nay không còn gì nữa thử hỏi làm sao mà lòng mình có thể dửng dưng không buồn cho được. Kỷ niệm yêu đương vẫn day dứt mãi trong lòng. Mỗi khi chiều về, nhìn từng cơn gió thoảng đùa với lá me bay trên phố, giữa giòng người xuôi ngược tất bật vội vã qua lại với vẻ mặt căng thẳng lo âu, bận bịu, chị bỗng thấy thèm vô cùng một mái ấm gia đình, một bàn tay yêu thương để dìu mình đi, để chia sẽ chuyện buồn vui của mình. Có ai hiểu điều đó với chị không, và sau tất cả những chuyện nàythì chị bỗng nhận thấy cuộc sống của mình trở nên vô nghĩa quá em ạ, tiền, tình yêu les hay danh vọng hay quyền lực cho đến sự thương yêu giận hờn ai đó nay bỗng trở nên con số không tròn trĩnh. Em có thấy không, nỗi buồn chán, uể oải khó gọi tên... Chị đã bỏ hết công việc, mấy ngày nay chỉ biết chúi đầu vào bar để uống và ngủ. Rượu không làm cho chị yên được, nên giờ này tìm đến đây...
Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu... ta yêu em như mây bay qua biển rộng, như biển trời bao la... không cần biết em là ai.... Yêu em vì chỉ biết đó là em.
Thật bất ngờ, làn gió thoảng qua cửa sổ từ đâu đem theo một lời hát không đầu đuôui của bài Vì đó là em của Diệu Hương làm cho cả Kiều Thu lẫn Yên Thảo ngây ra. Ừ... nhỉ... không cần biết... không cần biết... yêu thì tại sao phải biết... Kiều Thu lảm nhảm rồi chìm vào giấc ngủ sâu, trên gò má nàng ướt đẫm nước mắt.
Yên Thảo thẩn thờ ngồi bó gối nhìn qua cửa sổ, tiếng chuông đồng hồ nhà ai đó thong thả đánh ba tiếng. Đã sắp sáng rồi. Nàng bỗng giật mình khi thấy má mình cũang ươn ướt, không lẽ mình khóc sao. Yên Thảo thảnh thốt, cũng như Kiều Thu, một trong những "phẩm chất đàn bà" mà làm cho nàng ghét nhất đó là thói mau nước mắt. Buồn cũng khóc mà vui cũng khóc, cái quái gì cũng khóc, nước mắt đâu mà lắm thế, nàng thường chế giễu tự hỏi bạn bè vậy. Vì thế từ bé đến lớn trước bất kỳ một sự kiện vui buồn nàng cũng cắn răng tự kìm chế để không bao giờ rơi một giọt nước mắt nào, nhất định là không. Cả khi mối tình đầu trong trắng ngày đó đổ vỡ khi gặp phải gả sở khanh phản bội, tráo trở quay lưng bỏ chạy để lại trong nàng cái bào thai đang lớn thì nàng cũng phải rơi vài giọt nước mắt, hay nói cách khác nàng đã nuốt nước mắt vào trong lòng. Chẳng thế khi nàng còn học tập và làm việc tại Pháp thì cho dù bất kỳ người ngoại quốc nào cho đến những gã đàn ông Châu Á tóc đen sán đến làm quen vờ vĩnh hay thật thì rút cục cũng đầu hàng trước vẻ bề ngoài lạnh lùng dửng dưng của nàng. Và bọn họ thường thầm gọi lén nàng sau lưng là người đàn bà tảng băng - iceberg. Yên Thảo phì cười khi nghe cái biệt danh ngộ nghĩnh này nhưng đành chấp nhận, bởi đàn ông dưới mắt nàng không có điều gì đáng tin cậy. Nước mắt Yên Thảo chỉ rơi đúng trong cái ngày nhận hung tin cha mẹ nàng bị tai nạn qua đời ở Vũng Tàu, đó là lần duy nhất Yên Thảo khóc trong đau đớn thật sự.
Và nay là lần thứ hai, tại sao nhỉ, Yên Thảo bàng hoàng tự hỏi mình.
Nhìn Kiều Thu nằm rũ rượi ngủ trên ghế, nàng rùng mình, mọi tình yêu đồng tính không lẽ đều có những cái kết cục bi thảm như vậy sao, không lẽ thật sự không hề có cái chuyện gọi là tình yêu của giới les - gay trên đời này, cũng không có lối thoát nào chăng, tại sao họ cũng là những người như mọi người nhưng lại không có quyền được yêu và quyền được sống bình thản như mọi người trên đời này? Ông trời sinh ra họ làm gì để mà nay lại cay nghiệt với họ như vậy. Tại sao những bất bình thường về giới tính đều mà chẳng ai muốn, chẳng ai tự chọn cho bản thân mình bỗng trở thành sự dè bỉu, khinh khi xa lánh của chính đồng loại xung quanh. Cũng là con người, biết thở và biết yêu, thế nhưng đại đa số đồng loại luôn giành cho mình cái quyền phán xét thậm chí là chửi bới mạ lỵ cho đến cấm đoán bằng luật pháp đối với những người đồng tính chỉ vì họ sống và yêu khác mình, trong khi đấy là quyền được tự do yêu theo lựa chọn, theo nhịp đập của mỗi trái tim. Tại sao vậy?
Bỗng nhiên Yên Thảo chợt thấy lòng thổn thức day dứt khi nhớ đến khuôn mặt đẹp với ôi mắt buồn sâu thăm thẳm như hồ nước và một giọng nói Huế ngọt ngào nhẹ bỗng như sợt tơ trời của Diệu Hiền. Trong nàng dâng lên một cảm giác dịu ngọt pha lẫn những linh cảm bất an nhoi nhói trong lồng ngực nỗi nhớ về con người ấy, có phải chăng đó chính là những cảm giác kỳ lạ như Kiều Thu vừa tâm sự? Yên Thảo đã mơ hồ nhận ra được là có một điều gì đó đang xảy ra trong tim mình trước vẻ đẹp liêu trai mềm mại đến chết người của Diệu Hiền.
Không lẽ mình là một... không thể... Yên Thảo lắc đầu phủ nhận và hoảng sợ bởi vì hiểu rằng đã và đang xảy ra điều gì cho nàng. Nó là gì?
Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu... ta yêu em... yêu em... yêu em...
Phải rồi, một khi đã yêu thì chỉ cần yêu thôi, cần biết điều gì khác nữa bây giờ một khi ta đã yêu?
Cuộc đời tôi là của tôi.