Số lần đọc/download: 2081 / 60
Cập nhật: 2017-08-09 10:29:01 +0700
Chương 20
T
ừ đó, Kwang Meng rất hay gặp Anne. Anh chờ nàng bên ngoài trường cao đẳng sau giờ làm, hay đến nhà nàng sau bữa tối. Nàng sống trong một căn nhà ghép cũ với cha mẹ ở Cairnhill. Anh chỉ mới gặp cha mẹ nàng vài lần ngắn ngủi, do chưa lần nào anh ở lại lâu, và nếu có gặp thì cũng chỉ thưa gửi hay cúi đầu chào. Cha của Anne khá đẫy đà, tóc muối tiêu. Anne chẳng giống ông chút nào. Cha nàng là giáo viên về hưu, từng là hiệu phó một trường công ở Pasir Panjang. Anne trông giống mẹ hơn, cả về vóc người lẫn cặp mắt kính cận. Nàng cũng có bốn đứa em trai với một em gái. Một lần, Kwang Meng thoáng nhìn thấy một đứa em nàng: một cậu bé gầy nhom chừng mười tuổi, len lén nhìn anh ngượng ngùng sau cặp mắt kính. Khi Kwang Meng quay đầu lại, cậu bé vội chạy trốn, biến mất sau góc tường.
Thường thường Kwang Meng và Anne đến chơi nhà Boon Teik và Mei-I vào Chủ nhật hoặc buổi tối. Lúc nào họ cũng được đón chào, và cảm thấy rất thoải mái. Kwang Meng cũng quen mượn sách từ tủ sách của Boon Teik. Anh đã đọc mấy cuốn của Hemingway và Dostoyevsky, giờ đang chuyển sang Graham Greene. Hiện giờ anh đã quen cầm theo một cuốn sách đi ra ngoài, không thấy xấu hổ nữa.
Cứ như thế, nhịp điệu mỗi ngày của anh từ từ thay đổi. Anh không còn tuyệt vọng khi suy nghĩ chọn một chỗ để đi vào buổi tối, hay tìm kiếm chuyện gì muốn làm. Hoặc là đi chơi với Anne, hoặc là ở nhà đọc sách thôi cũng ổn. Ban đầu cha mẹ anh có vẻ rất ngạc nhiên, rồi họ dần dần hài lòng. Hai người đã ngờ ngợ từ lâu là anh có bạn gái, dù anh chẳng nói gì cho họ cả.
Buổi tối ngày Hock Lai và Cecilia đính hôn, Kwang Meng rời nhà rất sớm. Anh có việc lên phố làm giúp Anne rồi đón nàng đến bữa tiệc. Hôm nay nàng mặc một bộ xường xám rất đẹp và vừa vặn. Nàng làm anh thấy xấu hổ, có vẻ như mình ăn mặc quá xuề xòa, nhưng cũng chẳng sao.
Khi họ đến dinh thự nhà họ Ong, trên đường đã chật kín xe cộ đậu thành hàng dài, trên sân rộng xe cũng đậu san sát. Căn nhà lớn chói lòa ánh đèn, có thể nhìn thấy từ xa.
Rẽ qua một hàng xe dài, họ đến một cái cổng lớn giữa hai cột có đồn cảnh sát ở một bên. Nhà họ Ong có bảo vệ riêng. Khi gần đến căn nhà, họ băng qua một vài lái xe người Ấn đang nói chuyện lặng lẽ cùng nhau dưới gốc cây.
Có tiếng ai la lớn: “Kwang Meng!”
Anh quay lại, nhận ra Aziz, một người bạn học cũ. Bốn người bọn họ, Kwang Meng, Hock Lai, Portia và Aziz bin Mohammed đã học chung lớp từ thời cấp hai.
“Chào Aziz!”
“Lâu quá không gặp mày nhỉ, Kwang Meng?”
“Phải, dạo này mày thế nào?”
“Tao ổn, mày thì sao?”
“Ổn hết. Aziz, đây là bạn tao, Anne.”
“Chào Aziz,” Anne nói.
“Chào.”
“Aziz và anh là bạn cùng lớp,” Kwang Meng giải thích.
“À?” Anne hỏi. “Anh cũng tới dự tiệc hả?”
“Ờ, không hẳn thế,” Aziz bảo. “Tao lái xe đưa gia đình towkay[27] đến đây. Tao lái xe cho nhà đó, mày thấy đấy.”
“Mày có biết hôm nay là tiệc đính hôn của Hock Lai không Aziz?” Kwang Meng hỏi.
“Hock Lai? Cái thằng Hock Lai của tụi mình ấy à?” Aziz hoàn toàn ngạc nhiên. Cậu ta quay nhìn căn nhà lớn, rồi nhìn lại Kwang Meng, lúc này đang gật đầu. Aziz huýt sáo trầm trồ.
“Phải, đúng thế đấy!” Kwang Meng nói.
Aziz vẫn huýt sáo, như không tin nổi. “Thật sao trời! Thằng Hock Lai của tụi mình!” cậu ta vẫn kêu lên kinh ngạc.
Kwang Meng bật cười.
“Mày cũng thành đạt như thế hả, Kwang Meng?” Aziz hỏi.
“Cái gì? Tao à? Không, tao chỉ là thư ký quèn thôi. Còn mày thì sao? Mày có ổn không?”
“Tao à, không. Tao chỉ là thằng tài xế. Bảo mày rồi mà. Tao lái cho nhà họ Lee. Nhà họ cũng lớn như thế này. Giàu lắm. Tao lái xe chở họ đến đây. Tao biết là có tiệc tùng gì đó, nhưng không ngờ đó là thằng Hock Lai của tụi mình. Trời ạ!” cậu ta lại kêu lên lần nữa.
“Sao anh không vào nhập tiệc luôn Aziz?” Anne hỏi. “Em chắc là nếu Hock Lai biết anh ở đây, anh ấy sẽ rất muốn anh vào chơi.”
“Không, không đâu,” Aziz đáp. “Không tốt. Hơn nữa, mấy người nhà họ Lee sẽ cáu. Tài xế gì mà dám nhập tiệc chung với chủ chứ.”
“Vớ vẩn quá, cái thằng này,” Kwang Meng bảo. “Không, không được, Kwang Meng. Tao bảo mày này, tao ở đây là được rồi. Tao với mấy người lái xe nữa có một bữa kenduri[28] phía sau nhà. Họ có cho bọn tao rượu thịt nữa.”
“Nhưng anh là bạn cùng lớp của Hock Lai mà, anh Aziz,” Anne nói.
Aziz cười lớn, phô ra hàm răng trắng muốt tuyệt đẹp. Kwang Meng luôn thấy ghen tị với hàng răng đẹp và nét mặt điển trai của những người Malay. Có lẽ bởi vì họ cười suốt.
“Phải, bọn anh đã từng là bạn cùng lớp,” Aziz nói.
Đúng thế, nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Kwang Meng như đọc được suy nghĩ của Aziz. Đường ta đi đã khác xa nhau rồi. Chúng ta đã sống ngang hàng, hay gần như là ngang hàng khi chúng ta còn đi học, khi chúng ta còn trẻ, nhưng sau này vào đời, tất cả sẽ khác. Đời là thế. Khó khăn lắm, nhưng đời là thế. Kwang Meng bảo Anne cứ đi trước, do anh muốn nói chuyện với Aziz thêm một lúc. Ôn lại chuyện xưa. Anh bảo sẽ đến gặp nàng sau. Anne vẫy chào Aziz rồi miễn cưỡng bỏ đi.
Hồi còn đi học, Aziz không xuất sắc gì mấy. Nhưng cậu ta bơi rất giỏi, đã đại diện cho trường và lớp đi thi. Cậu ta nói với Kwang Meng rằng đã lăn lộn đủ nơi tìm việc sau khi tốt nghiệp, nhưng đi đến đâu cũng bị từ chối. Hầu hết đơn gửi đi không được trả lời. Kwang Meng hỏi sao cậu ta không đi học đại học, do người Malay được miễn phí đại học mà. Nhưng đầu tiên phải đủ điểm đã, Aziz bảo, mà điểm cậu ta không cao. Thứ hai, gia đình cậu ta không cáng đáng nổi. Cậu phải đi làm đỡ đần cha mẹ. Cha cậu là ngư dân, và giờ ngư dân rất khó sống. Người ta cần trang bị hiện đại để rà lưới ngoài đại dương. Bắt cá xa bờ đang chết dần rồi. Với tàu rà cá, các nhà máy lọc dầu trên đảo xa bờ, kế hoạch lấp đất lấn biển, và số lượng thuyền bè cứ càng lúc càng tăng trên bến cảng, cá càng lúc càng khan hiếm. Những gia đình đánh cá không sắm nổi tàu lưới hiện đại giờ sống rất khó khăn. Nên cậu phải phụ giúp gia đình. Aziz là người duy nhất trong gia đình được giáo dục theo kiểu Anh, nên họ đã hy vọng nơi cậu rất nhiều. Kiếm việc khó quá. Cậu ta lại bật cười, phô hàm răng trắng ra, có gì đó cay đắng. Cậu ta không nói ra, nhưng Kwang Meng hiểu rằng, cậu ta đang cảm thấy bị phân biệt, ngược đãi. Singapore đầy người Hoa, và người Hoa nổi tiếng co cụm, tranh giành cho dòng họ, cộng đồng. Họ sẽ giao việc cho bà con trước, rồi đến những gia đình thân quen, rồi đến những người cùng thổ ngữ, rồi cứ thế cứ thế đến cuối cùng. Vậy thì người Malay có cơ hội gì? Hơn nữa, người ta luôn đồn đại rằng người Malay bản chất lười chảy thây. Kwang Meng thấy giận dữ, nhưng anh không làm gì được.
Cuối cùng, Aziz bảo, cậu ta tìm được việc tài xế này. Không tệ lắm. Được trả một trăm năm mươi đô mỗi tháng, và ba đô phụ trợ nếu họ gọi sau sáu giờ tối. Nhưng Kwang Meng biết cậu ta không hài lòng. Dẫu sao, cậu ta đã học trung học rồi. Làm tài xế thì có tương lai gì chứ? Mà làm thư ký cũng vậy thôi, anh bảo bạn. Cả hai người bọn họ, sản phẩm của đợt bùng nổ dân số thời hậu chiến, đang bước vào một tương lai chán ngắt. Ba mươi, bốn mươi năm trước, nếu người ta có chứng chỉ Cambridge,[29] đã làm được nên chuyện. Còn bây giờ?
Aziz bảo, đã đến lúc Kwang Meng đi nhập tiệc. Họ hẹn gặp lại, dù biết rằng gặp lại là không thể. Họ sẽ chỉ trôi dạt càng lúc càng xa, và nếu có thấy nhau lần nữa thì cũng chỉ là tình cờ thôi.
Trái tim càng lúc càng nặng trĩu, Kwang Meng bước về hướng căn nhà. Ánh đèn lấp lánh trong đêm tối. Anh có thể thấy những bóng người lượn lờ từ phòng này sang phòng khác, uống rượu vui cười. Nếu mình quay đầu bỏ đi lúc này, không ai để ý đâu. Nhưng Anne còn ở đó. Ở nơi nào đó chờ đợi anh.
Anh không thấy Anne đâu cả. Cũng không biết ai trong số những người ở đây. Giới đàn ông đeo cà vạt, có người còn đóng vest. Đám phụ nữ ăn diện trang sức rực rỡ, đầu tóc mới sửa sang buổi chiều đó ở salon. Anh thấy lạc lối. Một người hầu, một trong những amah[30] trong trang phục đen trắng mời anh chọn trong số đồ uống chen vai trên khay bạc. Anh chọn một ly bia.
Kwang Meng nhìn quanh tìm Anne, nhưng không thấy nàng đâu. Cũng không thấy ai mà anh biết. Cứ như anh đã lạc vào một bữa tiệc khác.
“À, y quặt khúc quanh đó gọn hơ, rồi phóng vụt như mũi tên!” ai đó nói.
Sự chú ý của Kwang Meng chuyển về một nhóm thanh niên.
“Đó là xe Brabham đúng không?” một người khác hỏi, và ai đó đáp lời. “Không, đó là xe Cooper-Climax. Không xem à?”
“Afred có một chiếc Cooper-Climax đấy. Tớ từng ngồi rồi. Tuyệt trần!”
“Nhưng thường nó lái xe 250SL phải không?”
“Các cậu nghĩ ai sẽ thắng Grand Prix ngày mai?”
Kwang Meng rời đi, bước vào một căn phòng khác. Căn nhà chắc có ít nhất hai mươi phòng, tất cả đều lớn, đều ba bốn lần rộng hơn căn hộ nhà anh.
“Ginza là một chỗ cắt cổ,” một ông mập nói.
“Tôi vẫn cho là Đài Loan tốt hơn nhiều,” một người khác nói. “Chỉ mười đô Sing một ngày là có một cô em, và cô em ấy sẽ làm mọi thứ cho mình, ý là, mọi thứ,” y nhấn mạnh.
Một tràng cười khản đục nổ ra.
“Nhưng giờ không phải mùa. Lạnh chết được,” một ông gầy mặc vest đen bảo.
“À, tình dục có bao giờ sợ lạnh đâu,” một người khác đáp lại.
Một lần nữa, tất cả mọi người lại cười phá lên.
“Tôi thích trời lạnh nữa là khác. Một mùa đông ở New York, tôi quần nhau với một em tóc đỏ ba ngày liền trong phòng khách sạn,” ông mập kể lể.
“Vì ông mập thế này mà. Mỡ cách nhiệt cho khỏi lạnh đấy,” ông gầy chọc.
“Thì sao, S. T., ông cũng thừa sức kiếm được một cô em mập ú để ủ cho ấm,” ông mập phản kích.
“S. T. chỉ cần mang bà vợ đi là được rồi. Mập như bà ấy là đủ đấy,” một người khác nói. Tất cả lại cười. Ông gầy bất chợt gặp ánh mắt Kwang Meng. Ánh mắt họ giao nhau trong một giây, rồi Kwang Meng bỏ đi.
“A, Kwang Meng!” Hock Lai hét lớn từ bên kia căn phòng. “Anne đang đi tìm mày đấy.”
“Cô ấy đâu rồi?” Kwang Meng hỏi.
“Kệ cô nàng đi, lại đây uống nào.”
Hock Lai dẫn anh vào một căn phòng lớn khác, nơi có quầy bar. Đó là một quầy bar thực sự, cứ như trong phim. Một chiếc bàn dài, những cái ghế cao, những thùng bia, một tấm gương ốp tường phía sau quầy, còn có cả người pha rượu nữa.
“Mày muốn uống gì, Meng?” Hock Lai hỏi, cứ y như đã thành chủ nhà.
“Bia.”
“Thôi nào, thằng này. Uống thứ gì mạnh hơn đi. Thử cognac nhé. Hiệu này nổi tiếng lắm,” Hock Lai bảo.
Kwang Meng không thích rượu. Bia hợp với anh hơn. “Bia là được rồi, cảm ơn mày,” anh nói.
“Một bia, một cognac với đá,” Hock Lai bảo người pha chế.
“Thường thì người ta không uống cognac với đá đâu,” Hock Lai giải thích. “Nhưng tao chưa học được cách uống trơn. Nóng gần chết, như đốt cổ họng ấy.”
Mày sẽ học được thôi, Kwang Meng cứ muốn nói với Hock Lai, mày sẽ học được thôi.
“Đừng có ngơ ra thế,” Hock Lai nói. “Nàng Anne quý giá của mày đang ở với Cecilia. Cecilia muốn cho Anne xem áo cưới. Cô nàng nói với Cecilia là hai đứa mày bắt đầu hẹn hò rồi đúng không? Thế khi nào có chuông đám cưới đấy? Mày cũng sắp đeo thòng lọng vào cổ rồi, phải không, bạn già?”
“Thôi đi,” Kwang Meng chối, đỏ mặt.
“Sao, sao mày không muốn đeo thòng lọng chứ? Cecilia bảo tao, cả hai đứa mày đều rất rất nghiêm túc với nhau rồi,” Hock Lai chọc ghẹo.
“Thôi đi mà!”
“Sao lại không? Chúng ta đều phải ổn định đi chứ, phải không?” Hock Lai bảo.
Y chắc đã luyện tập bài diễn văn này trước rồi, Kwang Meng thầm nghĩ. May mắn là đúng lúc đó, Anne và Cecilia bước vào phòng nhập bọn.
“Anh tới lâu chưa?” Anne hỏi.
“Chưa, chưa lâu lắm đâu.”
“Chào anh,” Cecilia mỉm cười rực rỡ. Cô nàng diện một bộ váy lộng lẫy. Một mẫu dài tha thướt.
“Chào,” Kwang Meng trả lời.
“Bọn em thấy Portia trong sân trong,” Cecilia nói. “Ta mang đồ uống tới gặp anh ấy đi.”
Portia trong sân trong. Cô nàng mọng táo không tự biết điều này, nhưng cô ta nói năng cứ vần điệu như thơ ấy nhỉ. Kwang Meng mỉm cười trong lòng.
Đó là, nếu như người ta có thể mỉm cười trong lòng. Mặc dù anh không thích bữa tiệc tí nào, Kwang Meng và Anne nằm trong số những người cuối cùng đi khỏi đó. Lúc đó đêm đã khuya, anh đón taxi đưa nàng về tận nhà. Lúc chia tay, nàng bảo anh nàng muốn đi cùng anh tiễn Portia ở bến cảng. Hai ngày nữa, Portia sẽ lên tàu rời đi.
Sau đó, còn lại một mình trong phòng, Kwang Meng thức chong chong hút thuốc trên giường. Cả nhà đang say ngủ. Anh phải lần đường đi rất khẽ, mò mẫm trong bóng tối. Trong căn phòng đen đặc, ánh lửa đầu điếu thuốc chỉ là một điểm đỏ chói, sáng lên chốc lát mỗi lần anh hút vào, như người bạn trong bóng tối.
Bữa tiệc để lại dư vị khó chịu. Không thú vị chút nào. Có gì đó gần như là chịu đựng.
Khi nằm đó, anh thấy gần như giận dữ. Sao những lời trêu cợt của Hock Lai khiến anh thấy khó chịu tới không ngủ được như vậy? Anh nằm đó hút thuốc, trằn trọc tìm câu trả lời. Hẳn là ý nghĩ đó đã xuất hiện trong đầu anh, dù chỉ trong vô thức chứ? Sao không đối mặt với nó thật sòng phẳng? Anh không được sợ hãi. Phải. Một ngày nào đó, rất có thể anh sẽ cưới Anne. Tại sao lại không? Anh đã thấy Boon Teik và Mei-I hạnh phúc thế nào, đã thấy người ta có thể hạnh phúc thế nào. Đúng, điều đó là có thể!
Nhưng đêm đó, phải hàng giờ qua đi, anh mới yên giấc.