Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2020-11-19 09:00:50 +0700
Chương 20
1
1 rưỡi đêm, Atsuko về nhà trong tình trạng mệt lả. Cô đã cùng Tokita Kousaku lùng sục mọi ngóc ngách trong Viện, cố tìm cho ra tung tích của Himuro và những chiếc DC Mini. Atsuko đã gọi điện về nhà bố mẹ Himuro ở tỉnh Chiba nhưng cậu ta cũng không ở đó. Chắc chắn cậu ta đang bị giam giữ ở chốn nào rồi. Cô đã lén lút lấy chùm chìa khóa chính ở phòng bảo vệ, kiểm tra tất cả các phòng của nhân viên trong Viện, nhưng tuyệt nhiên không thấy bóng dáng Himuro đâu. Tokita đã khẳng định mối lo ngại của cô, DC Mini hoàn toàn không có chức năng vô hiệu hóa truy cập. Nếu để lộ ra sự tồn tại của một vật nguy hiểm như thế, mọi người chắc hẳn sẽ càng náo loạn hơn. Vậy nên hai người họ không thể nói với ai được, chỉ còn cách tự mình tìm kiếm khắp nơi.
Ngày mai họ sẽ lên nói chuyện với Shima Toratarou. Dù Viện trưởng là người đồng minh không mấy đáng tin cậy, nhưng ít nhất ông cũng sẽ hiểu tầm nghiêm trọng của vấn đề và giữ bí mật cho họ. Ngoài ra, ông cũng có đủ quyền hành cho phép họ khám xét khu vực tầng năm, nơi hôm nay Atsuko bị chặn không cho vào. Trên đường về khu chung cư, Tokita và Atsuko đã bàn với nhau như vậy. Tokita sống cùng mẹ trong một căn hộ lớn, có tầm nhìn đẹp ở tầng mười lăm, nằm ngay phía dưới căn hộ của Atsuko.
Ngâm mình trong bồn tắm, Atsuko mải mê chìm trong suy nghĩ. Biết đâu Himuro đang ở đâu đó trong tòa nhà này? Có lẽ cậu ta đang bị giam giữ trong căn hộ của Osanai, Hashimoto hay một trong số những kẻ theo phe Inui Seijirou. Cả Osanai và Hashimoto đều độc thân, có căn hộ ở tầng mười bốn và mười lăm. Giữa những cán bộ chủ chốt trong Viện sống ở đây có một quy ước ngầm: tôn trọng không gian riêng tư của đồng nghiệp hết mức có thể. Điều đó có nghĩa là, không đến thăm nhà nhau. Thế nên Atsuko và Shima cũng chỉ nói chuyện khi gặp nhau ở Viện Nghiên cứu, cô chưa bao giờ ghé căn hộ của ông một lần nào dù họ sống cùng tầng.
Nói thẳng ra, đối tượng Atsuko tha thiết muốn gặp để xin lời khuyên không phải Shima mà là Noda Tatsuo. Khi nghĩ tới một người đáng tin cậy trong lúc này, ông là người duy nhất hiện ra trong tâm trí cô. Atsuko nhìn ra những phẩm chất đáng quý của Noda không phải chỉ vì tình cảm vừa chớm nở giữa hai người. Cô thậm chí còn nghĩ đến chuyện Noda có thể trở thành kiểm toán viên tiếp theo của Viện. Dù cô không rõ những tiêu chí cần thiết để đảm nhiệm vị trí đó, nhưng Noda là kiểu người ngay lập tức sẽ phát hiện ra sai sót trong tính toán. Ngày mai cô sẽ thử thảo luận với Shima về chuyện này.
Hiện giờ, Atsuko chỉ muốn dốc lòng tâm sự hết với Noda về những khó khăn cô đang gặp phải. Cô muốn thảo luận cùng ông và được ông chia sẻ kinh nghiệm. Noda sẽ cho cô những lời khuyên bổ ích, giúp cô tháo gỡ các vấn đề mâu thuẫn giữa các nhân viên trong Viện. Ông sẽ lắng nghe và giúp đỡ Atsuko, bởi cô biết ông yêu cô đến thế nào.
Không được rồi.
Atsuko lắc đầu nguầy nguậy.
Chính bởi Noda yêu cô, nên cô lại càng không nên nói chuyện này với ông. Chẳng phải bấy lâu nay cô vẫn tự mình cố gắng vượt qua tất cả, không phụ thuộc vào bất kỳ ai đấy sao? Trước đây chưa bao giờ cô nghĩ bản thân sẽ thảm hại tới mức nhờ vả bệnh nhân cũ. Noda cũng có khó khăn của riêng ông. Nếu Atsuko lợi dụng tình cảm và trông cậy vào sự giúp đỡ của ông trong khi không mảy may nghĩ cho đối phương cô sẽ chẳng khác nào những cô gái trẻ ích kỷ thực dụng đầy rẫy trong xã hội này.
Suy nghĩ ấy tựa như một hồi chuông cảnh báo Atsuko, rằng cô sẽ rơi vào một mối quan hệ không lối thoát nếu gặp lại người đàn ông ấy. Cô quyết tâm gạt bỏ hình ảnh Noda ra khỏi tâm trí mình.
Atsuko nghe tiếng chuông điện thoại reo ngoài phòng khách. Gọi điện thoại giờ này chỉ có mấy người ở tòa soạn, ban ngày gọi điện đến Viện nhưng bị từ chối, buổi đêm biết Atsuko về nhà muộn nên mới gọi. Cô quấn khăn tắm quanh người, xỏ dép đi trong nhà vào và ra nhấc ống nghe.
“Vâng, Chiba xin nghe.”
“Tôi là Noda.”
Không thể tin được. Người đàn ông Atsuko vừa nhất quyết không nghĩ về nữa, giờ lại gọi điện cho cô, cứ như thể muốn nói “Còn lâu tôi mới cho cô làm thế”. Cũng may bởi cô đang mệt nên giọng nghe già hơn mọi khi, Noda vì vậy không nhận ra mình đang nói chuyện trực tiếp với Paprika.
“Anh đợi một chút, để tôi chuyển máy cho Paprika.”
Lần này cô cố tình hạ thấp giọng xuống. Atsuko quay lại phòng tắm và mặc đồ ngủ vào. Nếu không nhận ra giọng nói ban nãy, thì Noda sẽ nghĩ ai là người nghe điện thoại nhỉ? Atsuko nhấc ống nghe, tủm tỉm cười bởi tình huống trớ trêu và niềm vui không thể kìm nén. Ông hẳn đã nhìn thấy biển họ Chiba bên ngoài căn hộ, biết được Paprika có liên quan gì đó tới người phụ nữ họ Chiba. Liệu ông có nghĩ đến mối quan hệ giữa Paprika và ứng cử viên giải Nobel Chiba Atsuko hay không? Liệu Noda có biết đến sự tồn tại của Chiba Atsuko? Hay ông đã biết hết tất cả rồi?
“Anh Noda à, tôi Paprika đây.” Khi hóa thân thành Paprika, giọng Atsuko sẽ tự động cao lên nửa tông. Hôm nay, vì quá vui mừng bởi cuộc gọi bất ngờ của Noda, giọng cô lại cao thêm nửa tông nữa. Nếu Noda hỏi về người ban nãy trả lời điện thoại, cô sẽ phải trả lời thế nào đây? Mẹ tôi đến thăm ư? Atsuko nghĩ ngợi, nhưng Noda đủ tinh tế và kín đáo để không hỏi gì cả.
“Paprika, chuyện hơi dài một chút, giờ cô có thời gian nói chuyện không?”
“Anh cứ nói đi, tôi đang rảnh mà.”
Atsuko định hỏi Noda đang gọi điện từ đâu, nhưng quyết định học theo Noda và không hỏi gì cả. Không nghe thấy tiếng nhạc hay tiếng người nói. Chắc ông đang gọi từ nhà.
“May quá. Tôi có chuyện muốn hỏi cô ấy mà.”
“Vâng? Là gì vậy?”
“Trước tiên tôi muốn cảm ơn cô đã. Tôi hồi phục hoàn toàn rồi. Chuyện công ty cũng suôn sẻ, Toratake hóa ra vẫn còn sống.”
“Ôi”, niềm hân hoan trong giọng nói của Noda khiến Atsuko cũng thấy vui lây. Lòng cô nhẹ bẫng, lâng lâng như trong mơ vậy. “Hóa ra chỉ là anh tưởng tượng hết mọi thứ sao?”
“Chắc vậy”, Noda không kể chi tiết đầu đuôi câu chuyện mà đi vào ngay vấn đề chính. “Thực ra tôi có một người bạn thân, người này tai to mặt lớn, nắm giữ vị trí rất quan trọng, không biết cô có sẵn lòng chữa bệnh cho cậu ấy không?”
Noda chỉ biết tới Paprika, một chuyên viên tâm lý dùng thiết bị PT để trị liệu phân tâm cho những cá nhân đặc biệt. Atsuko băn khoăn. Bây giờ cô không có thời gian cho những việc thế này. Nhưng đó là vấn đề của Chiba Atsuko, thám tử giấc mơ Paprika không thể lấy cái cớ đó để từ chối thỉnh cầu của Noda được.
“Triệu chứng của bạn anh thế nào?”, cô hỏi thử. Biết đâu bệnh trạng lại đơn giản, không cần cô phải ra mặt thì sao.
“Cậu ấy nói mình chỉ mất ngủ và chán ăn thôi. Nhưng theo như tôi quan sát thì không đơn thuần chỉ có vậy. Trông cậu ấy thảm lắm, chẳng nói chẳng rằng, mặt cứ đờ ra. Tôi đoán vấn đề của cậu ấy không thể giải quyết trong một sớm một chiều được.”
“Anh Noda đã động viên anh ấy chưa?”
“Tôi cũng rủ cậu ấy đi uống rượu hàn huyên, thử động viên cậu ấy vài câu nhưng không có hiệu quả gì cả. Mà cậu ấy còn nói mình không sao nữa chứ.”
Đó đều là những triệu chứng phổ biến của bệnh trầm cảm. Những người trầm cảm đến mức này rồi, dù giải sầu bằng cách uống rượu hay chơi bời, dù được động viên an ủi, bị thuyết giáo hoặc đe dọa cũng sẽ không có phản ứng gì hết. “Vậy chắc anh ấy cũng không biết tại sao mình lại thành ra như thế đâu đúng không?”
“Quả đúng thế, nhưng theo thiển ý của tôi, có lẽ việc thăng tiến đã ảnh hưởng ít nhiều đến cậu ấy.”
“Thăng tiến?”
“Gần đây cậu ấy được đề bạt lên một chức vụ khá quan trọng.”
Bệnh trầm cảm thường xảy ra không rõ nguyên do, hoặc bởi một tác nhân hết sức bình thường theo tiêu chuẩn xã hội. Những tác nhân đó có thể bao gồm thăng tiến trong công việc, hoặc những sự kiện đáng lẽ ra phải làm cho con người ta vui mừng.
“Paprika, có phải trầm cảm không?”, Noda hỏi.
Cô vừa nghĩ, Noda giải thích có hơi kỹ càng cụ thể quá so với dân không chuyên, nhưng quả nhiên ông cũng có hiểu biết về căn bệnh này. “Tôi cũng cho là vậy, nhưng anh Noda có nói thế với bạn mình không?”
“Tôi không nói.”
“May quá. Nhưng không gặp trực tiếp thì tôi không chẩn đoán chính xác được.” Dạo gần đây, trầm cảm đã trở thành một căn bệnh phổ biến với những người đảm đương vị trí quản lý bị điều đi công tác xa nhà. Có khả năng Noda cũng biết chuyện đó và áp đặt nó lên bạn mình. Điều này làm ông chỉ tập trung vào những triệu chứng để khẳng định nghi ngờ của mình mà thôi.
“Đúng thế. Tôi cũng muốn hai người gặp nhau. Nhưng Paprika này, cô cũng bận mà đúng không?”
Atsuko lặng đi. Trong giây phút cô đang yếu lòng, lời nói ân cần của Noda bỗng dưng làm cô muốn khóc.
“Sao thế?”, ông hỏi.
“Tôi mừng vì anh đã gọi thôi. Giả dụ bạn anh bị trầm cảm thật thì không ổn chút nào đâu. Có rất nhiều người tự sát vì bệnh này rồi đấy.”
Atsuko mường tượng Noda đang há hốc miệng phía bên kia đầu dây.
“Anh giới thiệu bạn anh cho tôi nhé?”
Cô có thể nhân cơ hội đó để gặp Noda. Atsuko không thể tin nổi mình. Vừa vài phút trước, cô còn tự mình chối bỏ sự yếu đuối khi mong nhận được sự giúp đỡ từ Noda. Bây giờ khi nghĩ đến chuyện có thể gặp ông lần nữa, cô lại muốn bộc bạch hết tâm tư của mình cho Noda biết. Bởi ông nhờ cô giúp đỡ, Atsuko thấy thanh thản hơn, không còn cảm giác sợ bị phụ thuộc vào đối phương nữa.
“Tối mai thế nào? 11 giờ ở Radio Club như ngày trước nhé?”
Atsuko nghĩ tới bầu không khí dễ chịu ở Radio Club, quán bar ấy tựa như một nơi để cô tạm lánh khỏi những rắc rối muộn phiền cô đang phải đương đầu. “Vâng, tên bạn anh là gì?”
“Konakawa Toshimi. Trợ lý Tổng thanh tra của Sở Cảnh sát Thủ đô.”
Lần này đến lượt Atsuko há hốc miệng, “Trợ lý Tổng thanh tra?”
“Ừ, chỉ dưới Tổng thanh tra một bậc thôi. Mới cả nghe kể dạo này cậu ấy cũng hay phải làm nhiều việc thay Tổng thanh tra nữa.”
“Tôi không ngờ đấy.”
“Tôi vừa nói với cô rồi mà?”
Atsuko cảm giác như đầu gối mình sắp khuỵu xuống tới nơi. Làm sao cô có thể nhờ Noda tư vấn về những vấn đề trong Viện trước mặt một nhân vật như thế, nhất là khi những vấn đề đó có thể liên quan tới hành vi phạm pháp? Cô cũng không thể nói về những chiếc DC Mini bị mất cắp, một chủ đề chắc chắn sẽ khiến phía cảnh sát phải quan tâm. Chẳng nói đâu xa, chính những hoạt động của Paprika hiện giờ cũng là vi phạm pháp luật.
“Anh Noda, có chuyện này tôi muốn nói với anh. Thực ra tôi là một thành viên trong Hội đồng quản trị Viện Nghiên cứu Tâm thần học.”
“Tôi cũng biết vậy mà.”
“Việc chữa trị cho cá nhân như thế này, nói thật là không được phép đâu…”
Noda bật cười, “À, cô lo chuyện đó hả? Konakawa không phải người không hiểu chuyện vậy đâu. Với lại nếu mọi người biết chuyện, chắc chắn cậu ấy sẽ là bên chịu thiệt nhiều hơn.”
“Tôi hiểu rồi. Vậy chắc anh ấy không phải kiểu người cứng nhắc, chỉ biết trung thành với nghề nghiệp đâu nhỉ?”
“Cậu ấy tốt lắm, hiểu biết nhiều, lại linh hoạt nữa. Lúc cần thoải mái thì cũng thoải mái hết mình thôi. Thời đại học, cậu ấy giúp tôi nhiều lắm. Đến cả khi thành cảnh sát rồi, cậu ấy cũng khuyên bảo tôi đủ thứ, giúp đỡ tôi tháo gỡ các vấn đề trong công việc.”
“Vậy ư?”
Atsuko cảm thấy yên lòng hơn một chút, nhưng không thể thả lỏng hoàn toàn được. Dù gì ông ta cũng là cảnh sát, chắc chắn sẽ không thể khoanh tay làm ngơ nếu biết được việc những chiếc DC Mini bị mất cắp có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng như thế nào, kể cả có thoáng tính và hiểu chuyện đến mấy đi chăng nữa.