Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Chương 20: Hạ Cánh
K
hi một người nhìn xuống họng súng, thì họ sẽ nghĩ gì? Đôi lúc tôi tự hỏi liệu họ có nghĩ gì không. Giống như người phụ nữ tôi đã gặp hôm nay. “Đừng bắn tôi,” cô ta nói. Cô ta có thật sự tin rằng một lời van xin kiểu như vậy sẽ khiến cho mọi chuyện khác đi mảy may không? Biển tên của cô ta đề NGÂN HÀNG DEN NORSKE & CATHERINE SCHØYEN, và khi tôi hỏi tại sao có quá nhiều chữ ‘c’ và ‘h’ trong tên của cô ta như thế thì cô ta chỉ nhìn tôi với vẻ mặt ngu như bò và nhắc lại những từ đó: “Đừng bắn tôi.” Suýt chút nữa thì tôi mất kiên nhẫn, rống lên với cô ta như bò và bắn cô ta vào đúng giữa hai cái sừng.
Xe cộ trước mặt tôi không nhúc nhích. Tôi có thể cảm thấy cái ghế sau lưng, dấp dính và ướt đẫm mồ hôi. Đài đang phát bản tin thời sự 24 giờ của đài NRK, vẫn chưa thấy nhắc gì đến vụ cướp. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay. Bình thường thì tôi đã tới căn nhà gỗ an toàn trong vòng nửa giờ rồi. Chiếc xe ô tô trước mặt tôi có một bộ biến đổi xúc tác nên tôi tắt quạt đi. Giờ cao điểm buổi chiều đã bắt đầu, nhưng lần này dòng xe cộ di chuyển chậm hơn mọi khi. Phải chăng trên kia có tai nạn? Hay là cảnh sát đã dựng rào chắn lên rồi?
Không thể nào. Cái túi đựng tiền nằm dưới một cái áo khoác trên băng ghế sau. Bên cạnh khẩu AG3 đã nạp đầy đạn. Chiếc xe phía trước rồ máy, rà côn và lao lên hai mét. Rồi chúng tôi lại đứng yên. Tôi đang suy ngẫm xem mình nên tỏ ra chán chường, lo lắng hay bực bội khi thấy họ. Hai sĩ quan cảnh sát đang bước qua phân vạch trắng giữa những dòng xe. Một là nữ mặc đồng phục, còn người kia là nam cao lớn mặc áo khoác dài màu xám. Họ để ý xe cộ ở cả hai phía. Một người dừng lại trao đổi gì đó và mỉm cười với một người lái xe rõ ràng là không thắt dây an toàn. Có lẽ chỉ là một buổi tuần tra theo thông lệ. Họ tiến lại gần hơn.
Một giọng mũi nghèn nghẹt nói tiếng Anh trên bản tin thời sự 24 giờ của đài NRK thông báo rằng nhiệt độ ở mặt đất là hơn bốn mươi độ và nên đề phòng cảm nắng. Người tôi bắt đầu tự động đổ mồ hôi mặc dù tôi biết bên ngoài trời ảm đạm và lạnh lẽo. Họ đang đứng trước mũi xe tôi. Chính là tay cảnh sát đó, Harry Hole. Người phụ nữ kia trông giống Stine. Cô ta nhìn xuống tôi lúc đi ngang qua. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi sắp sửa cười sằng sặc khoái trá thì có tiếng gõ trên cửa kính xe. Tôi chầm chậm ngoái cổ sang. Cực kỳ chậm. Cô ta mỉm cười và tôi phát hiện ra rằng cửa kính xe đã bị hạ xuống. Lạ thật. Cô ta nói gì đó nhưng tiếng động cơ xe đang nổ ở phía trước đã át đi mất.
“Cô bảo gì cơ?” Tôi hỏi, mở mắt ra.
“Ông có thể làm ơn chỉnh thẳng lưng ghế của mình không?”
“Lưng ghế của tôi ư?” Tôi hỏi lại, vẫn chưa hiểu mô tê gì.
“Chúng ta sắp hạ cánh trong ít phút nữa, thưa ông.” Cô ta lại mỉm cười rồi đi mất.
Tôi dụi mắt cho tỉnh ngủ và mọi chuyện ùa về. Vụ cướp ngân hàng. Lúc tẩu thoát. Cái va li có vé máy bay đã sẵn sàng ở căn nhà gỗ. Tin nhắn từ Hoàng Tử báo tình hình đã yên. Nhưng cái cảm giác hồi hộp vẫn nhói lên khi tôi chìa hộ chiếu ra tại cửa kiểm soát ở sân bay Gardenmoen. Cất cánh. Mọi chuyện đã diễn ra theo đúng kế hoạch.
Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay. Rõ ràng tôi vẫn chưa thoát hẳn ra khỏi cơn mộng mị. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi dường như tôi đang bay lên trên các vì sao. Rồi tôi nhận ra đó là ánh đèn của thành phố và bắt đầu nghĩ tới chiếc xe tôi đã đặt thuê. Liệu tôi có nên ngủ lại khách sạn trong một thành phố khổng lồ, ẩm thấp và hôi hám này rồi mai hẵng lái xe về phía Nam không nhỉ?
Không, ngày mai tôi sẽ mệt lử y như thế này, vì mất ngủ sau chuyến bay dài. Tốt nhất là nên tới đó càng sớm càng tốt. Nơi mà tôi sắp tới hay ho hơn tiếng tăm của nó. Thậm chí còn có cả vài người Na Uy để trò chuyện. Thức dậy là thấy mặt trời, biển và một cuộc đời tốt đẹp hơn. Kế hoạch là như vậy. Hay ít ra cũng là kế hoạch của tôi.
Tôi vẫn cầm cốc rượu mà tôi đã giữ được trước lúc cô tiếp viên gấp cái bàn của tôi lại. Vậy tại sao tôi lại không tin tưởng kế hoạch đó?
Tiếng động cơ ù ù lúc to lúc nhỏ. Tôi cảm thấy lúc này tôi đang hạ xuống thấp. Tôi nhắm mắt lại và bất giác hít một hơi, biết chuyện gì sắp tới. Nàng. Nàng mặc bộ váy nàng đã mặc lần đầu tôi gặp nàng.
Chúa ơi, chưa gì tôi đã thèm muốn nàng. Sự thực là nỗi thèm muốn đó sẽ không được thỏa mãn, dù nàng có còn sống đi nữa, cũng chẳng thay đổi được điều gì. Mọi thứ ở nàng đều là không thể. Đức hạnh và đam mê. Mái tóc dường như hút hết tất cả ánh sáng trên đời, nhưng lại tỏa sáng như vàng ròng. Tiếng cười thách thức trong khi những giọt nước mắt lăn dài trên má. Cặp mắt đầy căm ghét khi tôi đi vào trong nàng. Những lời tuyên bố giả dối về tình yêu và khoái cảm thành thật của nàng khi tôi tìm đến với nàng bằng những cái cớ cũ rích sau những lần thất hứa. Những hứa hẹn được lặp lại khi tôi nằm cạnh nàng trên giường, đầu gối lên cái vết hằn do kẻ khác để lại. Chuyện đó cách đây đã lâu lắm. Cả triệu năm rồi.
Tôi nhắm nghiền mắt để không nhìn thấy phần kế tiếp. Phát súng tôi đã bắn nàng. Đôi đồng tử của nàng từ từ nở rộng ra như một bông hồng đen; máu chảy thành dòng, rơi xuống và chạm đất với một tiếng thở dài mệt mỏi; cổ nàng gãy và đầu nàng ngật ra sau. Và lúc này thì người đàn bà tôi yêu đã chết. Đơn giản thế thôi.
Nhưng tôi vẫn chẳng hiểu gì về chuyện đó cả. Chính đó mới là điều tuyệt đẹp. Đơn giản và đẹp đến mức khó mà sống nổi cùng nó. Áp suất trong khoang máy bay giảm xuống và sự căng thẳng tăng lên. Từ bên trong. Một lực vô hình dồn ép lên màng tai tôi và bộ não mềm yếu. Có gì đó mách bảo tôi rằng chuyện sẽ diễn ra như thế này. Sẽ không ai tìm ra tôi, không ai moi được bí mật của tôi, nhưng kế hoạch sẽ vẫn vỡ tan. Từ bên trong.