I have learned not to worry about love;

But to honor its coming with all my heart.

Alice Walker

 
 
 
 
 
Tác giả: Charlotte Brontë
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Văn Hòa
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: Bach Ly Bang
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2722 / 182
Cập nhật: 2015-07-16 10:59:42 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21 Ferndean Manor
ài sản ở Ferndean là một ngôi nhà cổ,trước đây thường được dùng làm nơi tạm trú để săn bắn, thường hàng tháng trời không có ai ở hết. Cha của Rochester mua nhà này vì trong rừng có rất nhiều thú để săn. Bây giờ thì cây cối không người chăm sóc đã mọc lấn ra cả lối đi, cho nên tôi phải xuống xe và đi bộ từ cổng vào.
Vào một đoạn, con đường rộng dần ra, cây cối thưa thớt dần, tôi mới thấy được ngôi nhà hiện ra trong ánh hoàng hôn.Hai cái đầu hồi nhọn cao vút giữa trời chiếu, những cánh cửa sổ khung hẹp leo đầy dây trường sinh. Không luống hoa, không bãi cỏ. Ngôi nhà thực sự là một nơi đơn độc trong rừng cây
Tôi bước lên và gõ cửa. Vợ của John ra mở cửa. Tôi chào:
- Mary, có mạnh khoẻ không?
Chị ta giật mình như là đã thấy ma
- Cô đấy ư, thưa cổ Cô đến chỗ cô liêu này vào giờ tối tăm thế này ư?
Tôi theo chị ta vào bếp. John đang ngồi bên lò sưởi. Tôi giải thích rằng tôi vứa nghe được sự việc đã xảy ra, nên liền đến thăm ông Rochester. Tôi yêu cầu Mary thu xếp để tôi ở lại đêm, rồi tôi nhờ John ra quán trọ để đem hành lý của tôi về.
Lúc bấy giờ có tiếng chuông từ phòng khách, tôi bảo Mary:
- Chị vào thưa với ông cvhủ rằng có người muốn đến nói chuyện với ông nhưng đừng nói tên tôi
Chị ta nói:
- Nhưng như thế thì chắc ông ta không chịu tiếp. ông ấy không muốn gặp ai hết
Nói xong, chị lên phòng khách,khi chị trở lại, tôi hỏi Rochester nói sao. Mary đáp:
- ông bảo phải cho biết tên và công việc.
Chị rót một ly nước đầy, đặt lên một cái khay, thêm mấy cây đèn cầy
Tôi hỏi:
- có phải ông gọi những thứ ấy?
- Dạ. ông luôn bảo thắp đèn cầy vào ban đêm, mặc dù ông mù loà chẳng nhìn thấy
Tôi nói với chị Mary:
- Chị đưa caí khay cho tôi. Tôi mang lên cho
Cái khay rung rinh trong tasy tôi, tim tôi đập thình thịch. Mary mở phòng khách và tôi bước vào
Phòng khách trông tối tăm và buồn bã. người mù đứng tựa lưng vào chiếc bệ lò sưởi, một ngọn lửa yếu ớt đang cháy trong lò.Con chó Pilot nằm một bên, xa lối đi như sợ người ta dẫm lên mình nó.Khi tôi bước vào, nó ngẩng đầu lên rồi nhảy chồm lên tôi và sủa mấy tiếng nho nhiỏ. Nó gần như làm chiếc khay tuột khỏi tay tôi. Tôi đặt chiếc khay lên bàn, rồi vỗ vỗ vào đầu nó.
Rochester quay lại như để "nhìn " cái gì đã xảy ra.Anh nói:
- Đưa ly nước cho tôi, Mary
Tôi nói:
- Mary đang bận dưới bếp
Anh đưa bàn tay ra, nhưng không thấy tôi đứng ở đâu, anh không sờ tôi được. Anh hỏi:
- Ai đấy? ai đấy? Trả lời lại đi. Nói lại đi
- Tôi bảo:
- Pilot biết em, John và Mary đều biết em đang ở đây. Em mới đến đêm nay
- Chúa nhân từ. Đúng là giọng nói ấy. Em ở đâu? Hay cho tôi sờ tay em, bất kể em là ai
Anh đưa tay ra mò mẫm, tôi nắm lấy trong hai bàn tay tôi. Anh lalên:
-Mấy ngón tay em! Mấy ngón tay nhỏ nhắn, mềm dịu của em! Thế thì, em đây rồi!
Anh nắm lấy cánh tay tôi, nắm lấy vai tôi, nắm lấy hông tôi. Cánh tay phải của anh ôm ghì lấy tôi. Anh nói:
- Jane phải không? Phải không? Đúng nàng đây rồi...
Tôi thêm vào:
- Và đây là giọng nói của nàng. Nàng đây rồi, trái tim của nàng cũng ở đây rồi. ôi! Em sung sướng lại được ở bên anh biết bao!
Anh ôm chặt lấy tôi.
Anh nói lui nói tới mãi:
- Jane Eyre! Jane Eyre!
Tôi trả lời:
- Em đã đi tìm anh, em trở về với anh
- Thật thế ư? Có thật thế không? Jane của anh, người yêu của anh còn sống ư? Nhưng anh không còn gặp may mắn nữa, anh đã gặp cảnh khốn khổ rồi. Thật qủa là một giấc mợ Anh cứ mơ tưởng ôm em vào lòng và cứ tin em không bỏ anh
Tôi hứa:
- Kể từ hôm nay, em sẽ không bao giờ lại bỏ anh
- Sẽ không bao giờ? Em có đùa không? Anh luôn luôn tỉnh dậy là thấy mình cô độc. Mà Jane này, hãy hôn anh trước khi đi chứ?
Tôi hôn anh, rồi đưa tay vuốt tóc anh đang xõa trên chân mày. Rochester lại nói:
- Jane, em thật đây sao? Thật em trở về với anh chứ?
- Em trở về, thật mà.
- Em không nói dối chứ? Em không phỉnh phờ anh chứ?
- Không, bây giờ em là người tự chủ rồi
- Tự chủ! Em muốn nói gì thế Janẻ
- Chú của em ở Madeira đã mất và ông để lại cho em năm ngàn bảng Anh
Anh reo lên:
- A, thì ra là thế! Anh không bao giờ mơ như thế! Nhưng mà giọng nói của em làm anh vui sướng, đem sinh khí đến cho anh. Vậy em đã trở thành người phụ nữ giàu có rồi, phải không Janẻ
- Giàu rồi. Nếu anh không để em đến sống với anh thì em sẽ xây một ngôi nhà cho em, đóng cửa nhà anh lại. Rồi anh đến ngồi trong phòng khách của em.
- Nhưng vì em giàu rồi, Jane à. Em sẽ không muốn nói chuyện với một kẻ mù loà thương tật như anh đâu
- Sao, chắc chắn là em sẽ nói chứ, trừ phi anh chống đối. Em sẽ làm mắt cho anh, làm tay cho anh. Em sẽ đọc sách cho anh, hầu hạ anh. Đừng tỏ vẻ buồn bã như thế. Có em bên anh là anh sẽ không còn cô độc nữa.
- Nhưng mà Jane ơi, không còn như xưa nữa. Anh bây giờ là một kẻ mù lòa vô dụng.
Tôi nhẹ nhàng khẳng định với anh:
- Rồi sẽ đến lúc người ta làm cho anh lành lặn như mọi người
Tôi vừa hất mái tóc dài của anh ra sau, vừa nói với anh:
- Bởi vì em thấy anh có cái bờm của một con sư tử
- Nhưng Jane này, cảnh tượng này có ghớm ghiếc không? Em có thấy vậy không?
Anh vừa nói vừa lôi cánh tay phải giấu trong ngực ra đưa tôi xem. Anh bảo:
- Chỉ còn cái này, chỉ còn cái gốc.
Tôi đồng ý với anh. Tôi bảo:
- Trông đáng thương đấy, và cũng đáng thương khi nhìn đôi mắt anh, thấy những vết sẹo trên trán anh. Nhưng nếu vì những cái này mà không dámyêu anh, mà sợ người ta đàm tiếu thì thật là qúa tệ.
Anh nói bằng một giọng nhỏ nhẹ:
- Anh sợ rồi em sẽ bỏ anh thôi
Anh sợ ư? Rồi sau anh sẽ thấy. Bây giờ, để em đốt lửa lên và lau chùi lò sưởi. Khi nào lửa cháy sáng anh biết chứ?
- ừ, thỉnh thoảng con mắt phải của anh thấy được ánh sáng.
- Và anh cũng có thể thấy khi thắp đèn lênchứ?
- Mờ lắm. Như một đám mây mờ
Tôi hỏi anh:
- Khi nào thì anh ăn tối?
- Anh không bao giờ ăn tối hết
- Đêm nay anh sẽ ăn. Em đói rồi và anh cũng đói, em biết nhưng anh quên đấy thôi
Tôi gọi Mary, và chẳng bao lâu sau chúng tôi dọn dẹp căn phòng thành một nơi vui vẻ ấm cúng hơn
Suốt bữa ăn, tôi vừa cảm động vừa sung sướng, tôi nói chuyện thoải mái, thẳng thắn. Tôi cảm thấy thoải mái trong lòng vì tôi bioết thế nào rồi tôi cũng sống với anh. Tôi nói để an ủi anh và làm cho anh hăng hái lên. Và quả thật kỳ diệu sao! Trước thái độ cởi mở của tôi, anh đã bắt đầu ham sống trở lại. Trong tình trạng của anh, tôi đã cư xử rất nhiệt tình với anh, để anh tựa vào tôi mà sống. Mặc dù mù lòa, nhưng nụ cười lại nở trên mặt anh, niềm vui đã hiện trong giọng nói, dáng điệu của anh, nó ấm áp, dịu dàng. Chúng tôi đã hoàn toàn hạnh phúc ở bên nhau
Sau bữa ăn, anh bắt đầu hỏi t6i nhiều điều:Tôi hiện ở đâu, khi chúng tôi chia tay nhau thì tôi làm gì, làm sao tôi tìm ra được chỗ ở của anh. Rồi đêm đã khuya, tôi phải đi ngủ, hẹn ngày mai lại nói chuyện tiếp
Trước khi đi ngủ, Rochester lại nói:
- Jane này, bây giờ em có muốn lấy anh làm chồng không?
- Rất muốn
- Cho dù anh có là kẻ mù loà khốn khổ mà em phải dắt đi hay sao?
- Vẫn lấy anh
- Em bất kể anh tàn tật, già hơn em đến 20 tuổi, em phải phục vụ anh suốt đời hay sao?
- Em vẫn lấy anh
- Em nhớ là anh không khác chi cây dẻ gai bị sét đánh hôm nào ở Thornfield cả, Jane, như thế thì anh đã đòi một đóa hoa mơn mởn sống trên một đống đổ nát hoang tàn, phải không em?
Tôi đáp:
- Anh không đổ nát. Asnh còn xanh tươi, anh còn đầy sức sống. Cây con sống nhờ vào gốc rễ cxủa anh, cho dù anh có đòi hỏi hay không, vì sức mạnh của anh sẽ che chở cho chúng. Được làm vợ anh, em sẽ sung sướng mãn đời
- ôi em yêu! Chúa sẽ ban phước lành cho em! Chúa sẽ thưởng công em! Anh đã mong đợi, chờ trông em biết dường nào! Mấy ngày qua, anh cứ tưởng mãi mãi sẽ sống không có em. Ngồi bên cửa sổ, anh cứ gọi tênem, và bây giờ thì lời nguyện cầu của anh đã đạt được.Chúng ta đã từng gặp nhau trong tư tưởng, trong tinh thần, còn bây giờ thì thật sự thể xác chúng ta lại bên nhau nữa. ôi Jane, chúng ta không còn cô độc. Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nữa.
Tôi nghe anh nói, lòng biết ơn vô hạn. Anh đưa tay cho tôi dắt. Tôi nắm lấy bàn tay, quàng cánh tay anh qua vai tôi và dẫn anh bước khỏi phòng.
Jane Eyre Jane Eyre - Charlotte Brontë Jane Eyre