Nguyên tác: Cybersona
Số lần đọc/download: 876 / 6
Cập nhật: 2017-04-17 10:33:55 +0700
Chương 20
T
ẠI NHÀ CHỨA MÁY BAY ở phi trường Kingsville, một chiếc máy bay tư nhân chuẩn bị cất cánh. Chiếc xe bồn chở xăng đã tiếp nhiên liệu xong và những người chở hành lý đóng khoang hành lý rồi khóa kín lại.
Ở buồng lái, viên phi công và phụ lái đã hoàn tất kiểm tra trước khi cất cánh và đợi chủ máy bay, một doanh nhân dầu mỏ Texas, đến.
“Nếu hắn không đến sớm thì chúng ta chắc phải điền thêm một hồ sơ lịch trình bay khác đó,” viên phi công nói.
“Anh biết Crenshaw mà. Hắn cho rằng mọi người trên thế giới sẽ chờ hắn, cho dù hắn trễ cỡ nào,” viên phụ lái nói. Họ cảm thấy chiếc máy bay lúc lắc như có người vừa bước lên. “Cuối cùng cũng tới.”
Cửa buồng lái mở ra và một gã lạ mặt bước vào.
“Mày là thằng khỉ nào?” viên phi công nạt.
“Tên tao là Garland. Tụi bay có thể nghỉ ca tối nay.”
“Cái gì?”
Paul/Garland mỗi tay cầm một chiếc khăn tay tẩm thuốc mê. Đứng giữa viên phi công và phụ lái, hắn bịt mặt từng người bằng chiếc khăn và giữ chặt cho đến khi cả hai đều bất tỉnh. Rồi hắn kéo họ ra khỏi chỗ ngồi, lôi họ ra đằng sau máy bay trước khi quay lại buồng lái, đóng cửa máy bay và tiếp tục theo chỉ dẫn cất cánh. Hắn có dư thời gian để chạy đà trên đường băng cất cánh nhằm giữ lịch trình bay báo cáo đúng với tháp chỉ huy.
Ngay khi cất cánh và đạt được cao độ, hắn điện báo có thay đổi trong kế hoạch và yêu cầu đường bay và chỗ đáp ở cả sân bay Quốc tế San Francisco hoặc sân bay Oakland, miễn là cái nào tiện hơn.
Khi máy bay đã bay tới địa điểm mới, và chuyển sang chế độ lái tự động, Paul/Garland trở lại với viên phi công và phụ lái. Hắn nhanh chóng trói và bịt miệng cả hai người, đề phòng trường hợp bọn họ tỉnh dậy giữa chừng, rồi yên chí cho một chuyến đi yên tĩnh và bình lặng về ngôi nhà ở Thành phố Vịnh. Nhà và báo thù.
Kevin/Paul và Jessica quay trở lại màn hình, đăng nhập vào trò Cybersona.
“Tôi cần biết thêm về cái mình đang đối phó,” Kevin/Paul nói. “Tiến sĩ Rathbone nói hắn có vài siêu năng lực. Hẳn là hắn đã xây dựng nó trong Cybersona. Hình như, hắn đã cho mình một số quyền năng chắc thắng. Điều khiển ý nghĩ, đọc suy nghĩ, di chuyển đồ vật từ xa.”
“Ý anh là hắn có thể dùng ý nghĩ đốt cháy đồ vật và đại loại vậy hả?”
“Ừ.”
“Ồ. Còn anh, anh biết đó, có siêu năng nào không?”
“Siêu năng của tôi thì hơi khác.”
“Khác hả. Khác thế nào? Anh có đốt cháy mọi vật được không?”
“Được, nhưng không phải bằng ý nghĩ.”
“Ồ. Vậy anh làm được gì?”
Kevin/Paul trở nên hơi ngượng ngập. “Tôi có thể cho cô biết nguyên tắc của quá trình tổng hợp hạt nhân. Tôi cũng có thể nghĩ ra vài câu bắt chuyện hay hay.”
“Câu bắt chuyện?”
“Nghe nè. Rõ ràng là hắn giỏi hơn tôi trong những chuyện như vậy. Tôi thậm chí không biết hắn có thể tạo ra những thứ kiểu như kiểm soát đầu óc và nhập.”
“Hay thật,” cô nói, khổ sở.
“Tôi có kế hoạch này,” Kevin/Paul nói.
“Anh có kế hoạch?”
“Tôi đang lên một kế hoạch.”
“Là gì vậy?”
“Kevin.”
“Kevin là kế hoạch của anh?”
“Tôi đang nghĩ vậy nè. Garland chiếm cơ thể tôi.”
“Cơ thể Paul Freeman,” Jessica nói.
“Đúng. Và tôi, Paul Freeman, tôi đã chiếm cơ thể Kevin.”
“Người mà, theo anh, đang lạc đâu đó trong thế giới ảo.”
“Không hẳn là lạc,” Kevin/Paul nói. “Cậu ta vẫn ở trong trò Cybersona.”
“Và làm sao chuyện này thành công được nữa?” Jessica hỏi.
“Nhân vật ảo của cậu bé, nhân vật mà cậu ta tạo trong trò Cybersona, tồn tại bên trong trò chơi, cũng như nhân vật của tôi, và của Garland.”
“Vậy sao tôi không thể thấy thằng bé nữa?”
“Tôi không chắc. Chờ đã. Thằng bé kìa. Cậu ta đang trốn.”
Kevin/Paul gõ dòng chữ, “Kevin. Tôi trở lại rồi đây.”
“Thằng bé tội nghiệp.”
“Tôi hy vọng là thằng bé tội nghiệp đó có thể giúp chúng ta.”
“Bằng cách nào?”
“Bằng cách nhập vào cơ thể của Garland Daniels.”
“Có thành công không?”
“Tôi không biết. Tôi thậm chí còn không biết thằng bé có thể lần ra được hắn ta không.”
“Vả lại, hắn ta bị liệt, nhớ không? Ngay cả khi anh ta vào được cơ thể hắn, thì anh ta có thể làm được gì nè?” Jessica hỏi.
“Đây là một kế hoạch đang hình thành.”
“Ý anh là anh chưa phác họa xong kế hoạch này à.”
“Đúng. Tôi nghĩ chúng ta phải đến San Francisco.”
“Tụi mình sẽ làm gì ở đó?”
“Tôi không biết. Tôi sẽ nghĩ ra khi chúng ta đến đó. Nhưng nếu đó là nơi Garland chiếm cơ thể tôi, thì đó là nơi tôi muốn đến.”