Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 64
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 587 / 29
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
illy Williams gọi để thông báo với họ về việc Maria Vanpelt đã phát một bản tin đặc biệt xác nhận rằng Seattle chính thức có thêm một kẻ giết người hàng loạt, biệt danh Cao Bồi, và Sở Cảnh sát Seattle đã thành lập một tổ chuyên án để bắt hắn.
“Cô ta thật tử tế khi cho chúng ta biết.” Tracy nói, không che giấu vẻ ghê tởm trong giọng mình.
“Cấp trên đang chuẩn bị họp đấy.” Billy nói. “Những nhân vật có máu mặt đều sẽ đến đó, và hai người cũng được mời có mặt.”
“Là kiểu mời chúng tôi có thể từ chối đúng không?” Kins hỏi.
“Không.” Billy đáp.
Về đến Trung tâm Tư pháp, Tracy và Kins đi thẳng đến nhà bếp. Chưa ai ăn gì kể từ bữa sáng. Kins nhét hai đô-la vào quỹ cộng đồng và lấy một gói Doritos và một gói bánh quy Famous Amos. “Cô muốn hàm lượng chất béo cao hay hàm lượng chất béo giúp thỏa mãn?”
“Anh quá hiểu tôi nên không cần phải hỏi thừa thế.” Tracy tóm lấy gói bánh quy. “Sô cô la.”
Họ đi lên tầng tám và bước vào căn phòng họp đơn điệu với những bức tường không được trang trí bằng bức tranh hay bức ảnh nào. Nolasco ngồi ở đầu bên kia của bàn họp, quay lưng lại với ô cửa sổ kính màu. Ông ta ngước lên từ một tệp tài liệu và nhìn họ chằm chằm qua cặp kính đọc sách. Với mái tóc màu nâu đất rẽ ngôi giữa và bộ ria mép rậm cắt tỉa gọn gàng kéo dài xuống ngay dưới khóe miệng, Nolasco khiến những người phụ nữ trong lực lượng kháo nhau rằng trông ông ta rất giống một ngôi sao khiêu dâm những năm 1970. Ngồi cạnh ông ta là Bennett Lee – nhân viên truyền thông của Sở Cảnh sát Seattle, Billy Williams và Andrew Laub – trung úy của họ.
Lee đẩy hai tờ giấy qua bàn khi Kins và Tracy kéo ghế ra. “Đây là cái gì vậy?” Tracy hỏi.
“Clarridge muốn đưa ra một thông cáo.” Nolasco nói, nhắc đến Giám đốc Sở Sandy Clarridge. Nolasco gỡ kính ra, gập lại. “Thị trưởng sẽ đi cùng ông ta. Cả hai người họ đều không hài lòng với bản tin mới nhất.”
“Tin gì?” Tracy hỏi trong lúc ngồi xuống.
“Việc chúng ta có một tên giết người hàng loạt… và hoài nghi rằng liệu chúng ta có khả năng bắt được hắn hay không.”
“Là Da Người hả?” Tracy hỏi, dùng biệt danh mà các điều tra viên đặt cho Maria Vanpelt.
“Chuyện đó không liên quan.” Nolasco nói.
“Không hẳn là kẻ luôn nói sự thật.” Tracy đưa một chiếc bánh quy lên miệng.
“Cô ta từng biến một cuộc đàm đạo của những Phật tử thành một cuộc tập hợp bí mật của những kẻ khủng bố.” Kins lên tiếng.
“Ai trong số các vị muốn giải thích chuyện đó với Giám đốc không?” Nolasco nói.
“Đó là lý do chúng tôi đang ở đây sao?” Tracy hỏi.
“Cô ở đây bởi vì tôi muốn biết việc điều tra vụ giết người mới nhất và mối liên hệ của nó với hai vụ khác tiến triển đến đâu rồi.” Nolasco nói. “Và trình bày ngắn gọn thôi. Tôi không có nhiều thời gian đâu.”
“Cùng loại với sợi dây thừng dùng để giết Hansen và Schreiber.” Tracy nói. “Chưa thể nói được chúng có được cắt ra từ cùng một cuộn dây hay không, nhưng về nút thắt thì không có nghi ngờ gì. Là do cùng một người buộc. Có thể là thuận tay trái. Giường ngủ được dọn. Quần áo gấp gọn gàng. Chưa xét nghiệm được ADN; chưa lấy được dấu vân tay trên dây thừng, nhưng Melton nói dấu vân tay trong phòng nhà nghỉ mà họ thu thập được nhiều đến nỗi có thể lập được cả một ngôi làng nhỏ nên việc xét nghiệm sẽ mất thời gian.”
“Vậy là chúng ta có một tên giết người hàng loạt.” Nolasco nói.
“Chúng ta đã có một tên giết người hàng loạt.”
“Có lẽ chúng ta nên tập trung vào thông cáo.” Lee nói, cầm một tờ giấy trên bàn lên, “Vì chúng ta đang gấp lắm.”
Người viết bản thông cáo miêu tả ba vụ giết người một cách rất mơ hồ, bỏ qua tất cả các nghi vấn về dây thừng hay thòng lọng. “Cái này không thể làm yên lòng các phương tiện truyền thông đâu.” Tracy lên tiếng.
“Việc của chúng ta không phải là làm yên lòng các phương tiện truyền thông.” Nolasco nói.
“Họ đã biết Hansen và Schreiber đều bị siết cổ bằng một cái thòng lọng.” Cô nói. “Họ sẽ suy luận ra Watson cũng đã tử vong theo cách đó.”
“Tôi muốn giữ các chi tiết ở mức mơ hồ.” Nolasco nói.
“Thế thì ông thành công rồi đấy.”
“Cô có vấn đề gì với chuyện đó sao?”
“Không có, nhưng Clarridge sẽ đọc cái này và giới truyền thông sẽ nghĩ ông ấy đang giấu giếm điêu gì đó quan trọng. Họ sẽ hỏi về các chi tiết cụ thể mà ông ấy không thể trả lời, điều đó sẽ đặt ông ấy vào thế bất lợi.” Cô nhún vai. “Tùy ông thôi.”
Nolasco xem xét lại bản thông cáo, trong khi vuốt hàng ria mép bằng ngón trỏ, một thói quen mỗi khi ông ta cân nhắc điều gì. Sau gần một phút, ông ta đặt bản thông cáo xuống và chụm các ngón tay lại, tạo thành hình kim tự tháp ngay dưới môi. “Cô có đề nghị gì?”
“Không có lý do gì để giấu giếm việc Watson bị siết cổ hay loại dây thừng được sử dụng.” Tracy nói.
“Tôi đồng ý!” Kins lên tiếng. “Ván đã đóng thuyền, nhờ ơn Da Người.”
“Nhưng hãy giữ lại tất cả các chi tiết về nút thắt, cách thức siết cổ và tình trạng căn phòng.” Tracy nói.
Cô dành chút thời gian đọc đoạn tiếp theo, trong đó nói rõ Clarridge sẽ thành lập một tổ chuyên án. “Anh phụ trách mảng truyền thông đúng không, Bennett?”
“Đúng!” Anh ta nói. Giọng nói và vẻ mặt anh ta không mấy vui vẻ. Là sĩ quan phụ trách các vấn đề truyền thông đại chúng trong cuộc điều tra một kẻ giết người hàng loạt giống như một người đi bộ trên dây trong cơn bão, một trò biểu diễn thăng bằng đầy tinh tế, với mỗi bước đi là một rủi ro mắc phải một sai lầm chết người. Nếu công bố quá nhiều thông tin thì Lee sẽ đánh động cả tên sát nhân kia. Nếu công bố quá ít sẽ khiến cánh báo chí cho rằng tổ chuyên án không có tiến triển gì hoặc giấu giếm bí mật. Tracy cho rằng Lee là một sự lựa chọn thông minh. Anh ta sẽ làm theo kịch bản đã thống nhất, và anh ta rất giỏi trong việc giữ khuôn mặt vô cảm và giọng nói trong vòng kiểm soát để không tiết lộ thêm chút gì đó ngoài thông cáo đã được chuẩn bị.
Đoạn cuối là lời tuyên bố với công chúng rằng mọi nguồn lực sẵn có sẽ được huy động trong cuộc điều tra… bao gồm cả lực lượng FBI địa phương.
“Cái quái gì vậv?” Kins nói. “Cái ý tưởng lôi cả lũ Nổi tiếng nhưng Bất tài vào là của ai?”
Trước khi bất cứ ai có thể trả lời, Clarridge bước vào phòng với Stephen Martinez, trợ lý giám đốc chuyên phụ trách các cuộc điều tra hình sự. Cả hai đều mặc áo sơ-mi ngắn tay màu xanh Pháp tiêu chuẩn của ngành, trên cầu vai của Clarridge có bốn ngôi sao đều nhau và ở túi áo ngực bên trái có gắn huy hiệu vàng Giám đốc Sở. Clarridge luôn khăng khăng phải mặc đồng phục khi bước lên bục. Đó là cách ông ta nói “Tôi vẫn là một cảnh sát,” mặc dù có thể chẳng bao lâu nữa ông ta sẽ không còn là người đứng đầu. Có tin đồn rằng Thị trưởng mới được bổ nhiệm không ủng hộ Clarridge và ông ta đang mất dần sự kiên nhẫn. Sau màn chào hỏi, Clarridge lên tiếng: “Đó có phải là thông cáo không?”
Lee đứng dậy, đưa bản sao cho Clarridge và Martinez. Clarridge gõ ngón tay giữa lên bàn trong khi đọc. Tracy liếc nhìn Kins, anh đang ngồi đay nghiến về việc Nolasco đưa FBI vào cuộc điều tra của họ.
Khi Clarridge đặt bản thông cáo xuống, Nolasco lên tiếng: “Thưa Giám đốc, tôi đề xuất rằng chúng ta không nên giấu giếm sự thật về việc kẻ giết người đã sử dụng một cái thòng lọng để siết cổ nạn nhân. Chuyện đã vỡ lở. Nếu chúng ta cứ giấu giếm, giới truyền thông sẽ hỏi dồn ngài về những chi tiết mà chúng ta chưa muốn tiết lộ lúc này.”
Clarridge nhìn qua bàn về phía Tracy. “Điều tra viên Crosswhite, đây là cuộc điều tra của cô. Cô có đồng ý không?”
“Tôi nghĩ đó là một đề xuất tuyệt vời.” Cô nói. Lee cúi đầu nhưng không thể ngăn mình mỉm cười. “Tôi cũng sẽ không sử dụng từ vũ nữ thoát y hoặc gái mại dâm. Những người phụ nữ đó là vũ công. Tốt hơn cứ gọi họ là các nạn nhân.”
“Nói cho tôi nghe về họ đi!”
Trong hai mươi phút tiếp theo, Clarridge lắng nghe một cách chăm chú, hỏi những câu hỏi thông minh và ghi chép lại thông tin vào mặt sau củạ tờ thông cáo khi Tracy thuật lại chi tiết về hiện trường vụ án, bằng chứng pháp y, các đầu mối và các nghi can. Bởi đã vài giờ trôi qua nên điều hòa đã tăng nhiệt độ, không khí trong phòng ấm lên và ngột ngạt. Má Clarridge đỏ ửng, tương phản với làn da nhợt nhạt vùng Slav của ông ta.
“Vậy thì không nghi ngờ gì nữa, chúng ta đang đối phó với cùng một kẻ.” Clarridge nói.
“Chính xác.”
“Kẻ nào đó có vấn đề với các vũ công sao?”
“Có thể. Hoặc có lẽ họ chỉ đơn giản là những nạn nhân thuận tiện. Nhưng đúng, cả ba đều là vũ công.”
“Vậy chúng ta đang nhắm vào ai đây? Các nhân viên? Khách hàng?”
“Chắc chắn rồi.” Tracy nói. “Chúng tôi đang tiến hành quét chỉ số nhận dạng liên bang đối với các nhân viên nam và kiểm tra bất cứ ai có bất kỳ tiền án, tiền sự nào.” Cô nói. “Nhưng có gần một trăm vũ công làm việc trong các câu lạc bộ, và có trang web cho các khách hàng đặt trực tuyến các vũ công mà họ yêu thích. Tên sát nhân thậm chí có thể còn chưa đến các câu lạc bộ lần nào. Hắn có thể sắp xếp cuộc gặp của mình với các vũ công qua mạng.”
Clarridge suy nghĩ chuyện đó, rõ ràng là đang cân nhắc về kinh phí dự toán nếu họ phải thuê các chuyên gia mạng. Ông ta nói trực tiếp với Tracy và Kins: “Ngoài các dấu vết tại hiện trường vụ án thì còn bất cứ đặc điểm nào rõ ràng không?”
“Bên pháp y tin là người thắt nút thuận tay trái.”
“Thông tin đó có thể làm giảm đáng kể số lượng nghi phạm.” Clarridge nói.
“Có thể…” Tracy đáp. “Thật không may, lúc này con số đó cũng đã rất nhỏ rồi.”
“Chúng ta cần thay đổi chuyện đó. Tôi sẽ chuyển thêm ít kinh phí để thành lập một tổ chuyên án.”
Tracy có những cảm xúc lẫn lộn. Cô mừng vì họ sẽ thành lập một đội chuyên phụ trách việc truy bắt Cao Bồi, nhưng cô biết điều đó đồng nghĩa với rất nhiều ngày dài, đêm thâu và những sự bực bội không dứt. Cô cũng biết công việc có thể kéo dài nhiều năm, có thể không tiến triển và chắc chắn sẽ ảnh hưởng đáng kể đến hạnh phúc của cô.
“Điều tra viên Crosswhite.” Clarridge nói. “Tôi e là trường hợp này có thể hơi nhạy cảm với cô do lịch sử gia đình và sự cố gần đây liên quan đến một cái thòng lọng. Tôi tự hỏi liệu có tốt hơn không nếu để điều tra viên Rowe phụ trách? Việc phân chia trách nhiệm thế nào phụ thuộc vào hai người.”
Tracy bực tức trước lời đề nghị này và định nói rằng mặc dù Kins là một sự lựa chọn tuyệt vời nhưng cô thật sự muốn là người dẫn dắt cuộc điều tra. Cô cũng lo cuộc hôn nhân của Kins sẽ thêm căng thẳng nếu anh là người đứng đầu tổ chuyên án. Tuy nhiên, trước khi cô có thể phản bác, Nolasco đã ngồi thẳng lại.
“Với tất cả sự tôn trọng.” Nolasco lên tiếng. “Tôi phản đối.”
Tracy nhìn Kins với vẻ choáng váng, biểu cảm trên khuôn mặt anh cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
“Theo tôi, việc một nữ điều tra viên dẫn dắt tổ chuyên án truy bắt kẻ sát hại phụ nữ sẽ nhận được cảm tình của công chúng và các phương tiện truyền thông. Chúng ta có thể tránh được kiểu chỉ trích đã nhắm vào đồn cảnh sát quận King trong suốt cuộc điều tra Ridgway.” Nolasco không đề cập đến những lời chỉ trích sau quyết định đáng xấu hổ và nông nổi của ông ta khi chuyển vụ Nicole Hansen sang đơn vị phụ trách Hồ sơ tồn đọng.
Clarridge nhay nhay môi dưới. “Cô nghĩ sao, điều tra viên Crosswhite?”
“Tôi muốn nhận vụ này, thưa Giám đốc.”
Clarridge gật đầu. “Được rồi. Vậy thì tổ chuyên án là của cô. Tôi không phải nhắc cô đó là con dao hai lưỡi đấy chứ?”
“Đã rõ.” Tracy nói.
“Thưa Giám đốc!” Kins lên tiếng. “Chúng ta có thể giải quyết vấn đề đưa FBI vào được không? Tất cả chúng ta đều biết việc đó khiến công chúng và các chính trị gia cảm thấy ấm lòng và dễ chịu, nhưng bọn họ không giải quyết các vụ giết người, và lần duy nhất họ gặp một tên giết người hàng loạt là trong tiểu thuyết và phim ảnh. Thành thật mà nói, tôi thà làm việc với một đội hướng đạo sinh còn hơn.”
“Ở đây còn nhiều yếu tố khác nữa.” Nolasco nói. “Một tổ chuyên án sẽ rất tốn kém, FBI có thể cung cấp nhân lực bổ sung và kinh phí từ liên bang. Và việc này còn tốt cho PR. Nó cho công chúng thấy rằng chúng ta đang sử dụng mọi tài nguyên sẵn có.”
Clarridge lại đắn đo suy xét. “Khi tôi đưa ra thông báo về tổ chuyên án, tôi sẽ nói rằng FBI sẽ hỗ trợ công tác điều tra của chúng ta. Anh và điều tra viên Crosswhite có thể giữ họ trong tầm kiểm soát, hoặc đưa họ vào ở bất cứ cấp độ nào mà hai người thấy cần thiết.”
Clarridge kiểm tra đồng hồ của mình. “Tôi còn phải chuẩn bị cho một cuộc họp báo.”
Sau khi Clarridge và Martinez rời đi, Nolasco nhắm vào Tracy. “Tôi muốn có danh sách tên các thành viên trong tổ chuyên án trên bàn tôi trước khi cô về nhà. Và đừng có lên đến năm mươi người. Tôi muốn nhiều nhất là mười lăm thôi. Đây không phải là một tên Ridgway thứ hai. Tập trung vào! Chúng ta đang ở thế bất lợi, và tôi không muốn bị tụt lại xa hơn nữa. Tìm thằng khốn này đi!”
Sau khi Nolasco rời đi, Kins lên tiếng: “Ông ta thật sự biết cách thúc đẩy đấy nhỉ? Winston Churchill còn kém xa.”
“Không may là ông ta đúng.” Tracy đáp. “Chúng ta đang đi sau tên này, và dường như có điều gì đó đã kích hoạt khao khát giết người của hắn. Nếu chúng ta không bắt hắn sớm, đây có thể là một tên Ridgway thứ hai.”
Hơi Thở Cuối Cùng Hơi Thở Cuối Cùng - Robert Dugoni Hơi Thở Cuối Cùng