Nguyên tác: Wild
Số lần đọc/download: 1269 / 5
Cập nhật: 2016-06-20 21:05:21 +0700
Chương 21
G
ần tới bìa rừng, Teleri ngồi sụp xuống kế một bụi cỏ mần trầu sẫm màu còn đang lấp lánh nước mưa. Cô để chiếc giỏ xuống và chống khuỷu tay lên hai đầu gối đang quỳ, quan sát chung quanh, rồi ngừng lại khi bắt gặp một ánh chớp trắng.
“Xem kìa,” cô nói với anh khi một tay nhẹ nhàng rẽ lớp cỏ. Một cụm nấm trắng nằm ẩn nơi đó với những chiếc mũ mập mạp tròn tròn trông tựa các vầng trăng tí xíu. Chúng thật hoàn hảo và trông như thể vừa mới bật lên từ nền đất.
Anh dựa chiếc nạng vào một cái cây và lẹ làng ngồi xuống cạnh cô, vai anh gần như chạm vào vai cô, hơi ấm tỏa ra từ người anh rất gần gũi. Cô thấy anh gần như dồn trọng lượng xuống chiếc chân lành.
Trong lúc anh nhìn những cây nấm, cô nhìn chằm chằm vào đôi chân đang gập xuống của anh. Đùi anh được che bởi đôi bít tất dài nhưng các bó cơ phình căng và chạy dọc đôi chân trong những bắp dày và khỏe khoắn. Đó là đôi chân của một chiến binh, được tôi luyện cho mạnh mẽ, cũng giống như những xương và múi cơ và gân mà cô thấy ở hai bên lườn khỏe mạnh của con ngựa.
Thảo nào anh có thể nâng cô lên rất nhanh và dễ dàng như vậy.
“Giờ thì sao?” anh nói.
Giật mình, cô nhìn lên thật nhanh và cảm thấy máu dồn lên hai má. Cô quay mặt về phía những cây nấm mới mọc và tập trung vào chúng. “Ngài cầm vào thân chúng. Đây này. Như thế thế. Thấy chưa? Rồi nhẹ tay nhổ lên.”
Cô ngừng lại rồi nói thêm, “Tôi nhớ có lần mình thấy một chiếc tổ chim sẻ bị xô lệch trong gió. Một quả trứng xanh lơ đã rơi ra ngoài nhưng không vỡ. Chúng rất mỏng manh – trứng chim sẻ ấy – và vỏ thì rất mỏng. Tôi không thể tin nổi là quả trứng ấy lại chưa vỡ. Nhưng tôi biết chim mẹ sẽ không bao giờ ấp quả trứng đó trừ phi nó được đem trở lại tổ. Tôi phải nhẹ nhàng hết sức và cẩn thận nhấc quả trứng lên đặt vào chỗ cũ.” Cô bật cười. “Tôi nhớ, tôi nghĩ là mình đã nín thở suốt thời gian đó.”
Cô ngước lên nhìn anh và mỉm cười. “Nghĩ về thứ gì đó mong manh dễ vỡ khi ngài hái những cây nấm này ấy, Người Anh. Thứ gì khiến ngài phải nâng niu dịu dàng nhất vậy?”
“Đàn bà,” anh nói không hề dừng lại và với sự nghiêm túc hoàn toàn.
Cô nín thở trong giây lát, rồi nhanh chóng dời mắt đi và tiếp tục. “Ngài phải dịu dàng với những cây trắng này, nấm cỏ tranh, vì chúng là loại dễ dập nhất. Nhưng chúng cũng là loại ngon nhất mà ngài sẽ có cơ hội nếm thử.” Cô hái một cây nấm rồi ngước lên nhìn anh và gật đầu về phía đám nấm trong cỏ. “Ngài thử đi.”
Anh làm như cô gợi ý nhưng lúng túng bởi tay anh to còn thân nấm thì bé nhỏ mong manh.
“Không, không phải như thế.” Cô đặt tay xuống dưới bàn tay to lớn của anh và dắt những ngón tay anh. “Như thế này.”
Anh ở rất gần đến mức cô có thể cảm nhận thấy hơi thở của anh kề bên mình, cũng ấm như thân nhiệt của anh, và cô thấy nó biến thành sương mù trong khí trời buổi sáng hòa trộn với hơi thở của cô. Hai tay họ cùng đặt trên nấm, cỏ ướt mát lạnh và ẩm dưới những ngón tay cô.
Nhưng cô hầu như không chú ý tới nước mưa mát lạnh. Lòng bàn tay anh rất cứng, dọc đó có những nốt chai sần do chuôi một loại vũ khí và lớp vải da bộ yên cương đã biến da anh thành cứng rắn và trơn.
Cô đưa mắt lên và thấy anh đang nhìn chằm chằm vào miệng mình. Cô đáp lại cái nhìn thẳng thừng của anh. “Ngài muốn hôn em.”
“Ừ. Ta muốn hôn em.” Nhưng anh không cử động gì để làm thế.
Cô chờ đợi, song không lâu, rồi cô quỳ thụp xuống, hành động còn đưa cô lại gần hơn, khiến cô quỳ giữa hai chân anh. Cô không bỏ tay mình khỏi tay anh, vẫn ở đó trong đám cỏ, nhưng luồn bàn tay còn lại ra sau cổ anh và kéo mặt anh lại phía mình.
Giây phút môi họ chạm nhau, cô nhắm mắt lại và hé miệng ra với tiếng thở dài khe khẽ. Anh nhấn sâu nụ hôn rất nhanh khiến cô gần như ngã ra. Nhưng anh không hôn cô mạnh bạo hay điều khiển. Anh không chiếm cơ hội, điều anh rõ ràng làm được.
Anh hôn cô chầm chậm và nhẹ nhàng, một cái ve vuốt nhẹ nhàng như nâng quả trứng chim sẻ. Cô mở mắt ra để thấy anh đang mở mắt nhìn mình. Cái nhìn của anh đầy chăm chú và thúc bách, nhưng nụ hôn này, nụ hôn tuyệt diệu và ấm áp này thật mềm mại và dịu dàng. Cô tự hỏi điều gì đã khiến anh hôn cô dịu dàng đến vậy trong khi đôi mắt anh lại rất mang vẻ chăm chú mãnh liệt một điều gì đó. Cô không biết gọi nó là gì, nhưng cảm thấy đó cũng là thứ kỳ diệu đang hun nóng khắp huyết quản mình.
Ham muốn? Đam mê? Một sự mong muốn nhức nhối, nhức nhối? Hay là điệu vũ của các vị tiên?
“Teleri,” anh thì thầm tên cô bằng hơi thở ấm áp, ngọt ngào vờn trên má và tai, làm xáo động những lọn tóc xoăn bên mặt cô. Anh dời miệng và môi lên má cô rồi lên hai mí mắt.
“Em thích những nụ hôn của ngài, Người Anh.”
Anh nói điều gì đó, nhưng cô không nghe thấy. Tay anh di chuyển tới lưng cô và trượt xuống giữ lấy mông cô, xoa lên rồi xuống và làm cho lớp vải váy áo cô loạt xoạt trên da cô.
Cô vòng cả hai tay quanh cổ anh và thân hình họ chạm sát vào nhau từ môi xuống dưới. Hai đùi cô ở giữa hai chân đang gấp lại của anh, hông cô tựa vào bụng anh, phần nổi cứng rắn của anh ăn khít với phần trên cùng đùi cô.
Bàn tay anh ép mạnh cô lại với mình hơn, rồi cả hai tay khum lấy mông cô và nhấc cô lên một chút, tách hai đùi cô ra và đưa đẩy cô trên người anh theo một nhịp chầm chậm đầy dục vọng.
Nụ hôn của anh trở nên đòi hỏi, sâu và đầy khoái cảm đến mức cô cảm thấy như hai người họ không còn là gì khác ngoài miệng và lưỡi và những cảm giác liếm láp đầy cuồng nhiệt, tinh quái. Những nụ hôn thật quá ngọt ngào khiến cô gần như thét lên khi lưỡi anh chậm lại rồi anh rút khỏi và chỉ chạm nhẹ nhàng miệng mình lên miệng cô.
Anh lùi lại từ từ rồi hôn chót mũi cô và đặt cô xuống, tách xa khỏi người anh.
Cô chớp mắt trong tâm trạng ngạc nhiên choáng váng bởi anh đã dừng lại quá nhanh. Cô muốn hôn nữa nhưng lòng kiêu hãnh không để cho cô đòi hỏi.
Không ai trong họ nói điều gì, nhưng hơi thở họ nhanh và gấp gáp, ánh mắt hộ dán chặt với nhau.
Cuối cùng Teleri dời tia nhìn sang chỗ khác và nhìn đăm đăm xuống đôi tay mình. Chau mày, cô mở nắm tay ra. Anh cũng thế. Ở giữa mỗi lòng bàn tay là những mẩu vụn nát còn sót lại của hai cây nấm quý.
Một lát sau cả hai cùng phá lên cười.
“Dễ dập thật,” anh nhe răng cười nói.
“Dễ dập thật,” cô đồng tình, mỉm cười lại với anh. “Chắc chúng ta vừa làm hỏng mất bữa ăn tới rồi.”
Anh lắc đầu. “Sẽ còn nữa mà.”
“Ngài nói cứ như thể mình biết cái gì ấy, Người Anh.”
“Ta biết nhiều điều.” Từ cách anh nhìn cô, rõ ràng là anh không nói về nấm.
Hiểu biết của anh về chuyện này giữa hai người làm cô sợ hãi, nhưng cũng cùng lúc làm cô muốn biết. Cái xảy ra giữa đàn ông và đàn bà không phải là điều gì đó cô hay, nhưng cô muốn biết, ít nhất là với người đàn ông Anh tên là Roger này.
Sau một lúc ngừng anh nhìn xuống đám cỏ và nhổ một cây nấm màu vàng ra đưa lên cho cô xem. “Đây là loại gì? Có độc không?”
“Đó là nấm mồng gà. Vâng, vài loại có độc đấy. Thường thì chúng là loại xấu nhất.”
“Thế còn loại màu nâu này?’
“Nấm mỡ ngựa.”
“Cái này?”
“Nấm xép.”
“Chúng ăn được hết không?”
Cô gật đầu.
“Vậy ta sẽ tìm thật nhiều nấm,” anh huênh hoang.
“À.” Cô hếch đầu lên và chống tay lên hông. “Đó có phải là lời thách thức không vậy, Người Anh?”
Anh vội gật đầu, nháy mắt với cô. “Ừa.”
“Thế giờ, chúng ta đang nói về nấm phải không?”
Anh không đáp lời nhưng đang cười tự mãn khi cúi xuống. Một giây sau anh rút một cây nấm mỡ ngựa tuyệt đẹp từ giữa đám cỏ lên. Anh thả nó vào chiếc giỏ rỗng với điệu cười nhăn nhở vênh vang. “Một này…”
Anh nhổ cái nữa. “Hai này…”
Cô cúi xuống và sục tìm trong đám cỏ, rồi tự tay thả hai cây nấm vào trong giỏ. “Ba và bốn này.”
“Năm và sáu,” anh nói, với cánh tay dài ra.
Cô bò đi theo hướng đối diện. ‘Bảy, tám và chín!’
Giờ thì anh rẽ đám cỏ. “Mười! Mười một!”
“Mười hai, mười ba, mười bốn và …mười lăm!” Cô cất tiếng cười. Cô chưa bao giờ là một người chiến thắng độ lượng cả.
Cả hai bò điên khùng khắp rừng, hết hướng này đến hướng kia, cùng ném nấm vào giỏ và gọi to con số. Chuyện này đã biến thành một cuộc đua phát cuồng.
“Hai lăm!” cô hét lên.
Năm cây nấm nữa lượn trong không trung từ hướng của anh. “Hai sáu, hai bảy, hai tám, hai chín, ba mươi!”
Cô bắt đầu nhồi đầy vạt váy, hét to con số và cuồng cuồng bò loanh quanh, rẽ đám cỏ và buông nấm vào váy mà chẳng để ý mấy. Cô làm gẫy thân nấm. Cô làm dập tán nấm. Cô chẳng quan tâm. Cô sẽ thắng chuyến này!
Cô quay lại, vạt váy đầy ụp nấm. Anh cũng ở cách xa chiếc giỏ như cô nhưng đôi tay to lớn của anh đã chất cao những cụm nấm.
Ánh nhìn của họ gặp nhau và một thách thức truyền đi giữa họ.
“Đua,” anh nói với giọng quá mức tự tin để khiến cô có thể bỏ qua.
“Vâng.” Cô gật vội. Không có Người Anh nào thắng nổi cô đâu.
“Bằng đầu gối?” Anh hỏi, và giống như cô, có thể thấy anh đang đo khoảng cách tới chiếc giỏ.
“Bằng đầu gối!” cô đồng ý và lảo đảo về phía trước.
Trong chớp mắt cả hai cùng hối hả bò trên đầu gối về phía chiếc giỏ, người này người nọ cùng nhìn xuống chỗ nấm.
Đầu gối cô chạm mặt đất trong tiếng uỵch ngắn và nhanh. Cô thấy anh di chuyển trơn tru hơn mình.
Đầu và ngực anh không nảy lên theo từng bước như cô.
Hơi thở cô đến nhanh và mạnh hơn.
Rồi đột ngột anh lên phía trước cô, di chuyển trên đầu gối nhanh hơn bởi anh mặc quần chẽn.
“Ngài không có váy làm vướng víu!” Cô hét lên với anh khi viền váy mắc lại gót chân.
Một vài cây nấm của anh rơi ra ngoài cỏ và anh phải dừng lại để nhặt chúng lên. “Ý em là ta không có váy để chơi gian và đổ đầy nấm!”
“Chơi gian!” Cô thốt lên cười và vội vã lên trước, quác quác như gà khi trút hết đồ trên váy vào giỏ.
Thực tế thì cả hai cùng tới đó một lúc, cùng phá lên cười trước khi họ nằm ngả ra bãi cỏ mềm, hai tay dang rộng và ngực phập phồng thở.
Sau một phút anh nâng đầu dậy nhìn cô và nhe răng cười. “Ta thắng.”
“Em thắng.”
“Ta thắng,” anh khăng khăng.
“Vậy được rồi, Người Anh. Em nhường đấy.” Cô thở dài, vẫn nằm soài ra và ngắm lên bầu trời xanh. “Ngài thua.”
“Được, một người thua cuộc thông minh đã chấp nhận thất bại. Ta-” anh dừng lại, rồi cau mày. “Đợi đã…” Anh quay lại và nhìn cô khi cô gập người nằm nghiêng vì lại phá lên cười khúc khích nữa.
Khi tiếng cười của cô nhỏ dần, cô nằm thẳng lại, lặng im như anh, nghĩ ngợi. Cô nhắm mắt, nghỉ ngơi. Cô bật dậy đột ngột tới mức thấy ngàn sao lấp lánh trước mặt. “Tiếng của ngài!”
Anh nhìn cô, nét mặt trống không. Rồi anh nói, “Nó làm sao?”
“Tiếng ngài không còn thì thầm nữa. Nó trong rồi, Người Anh! Nó không còn bị vỡ hay thé lên nữa.”
Gương mặt anh bỗng nhiên trống rỗng, anh chạm tay vào cổ.
“Lúc đầu em không nhận ra. Nhưng giờ em nghĩ lại, khi ngài gọi to mấy con số, giọng ngài đã trong.” Cô hếch cằm lên và vươn thẳng vai đầy tự mãn. “Có lẽ bây giờ ngài sẽ nghe em khi em nói ngài uống nước mưa.”
Mắt anh khép lại và anh nằm rất im.
Nụ cười của cô tắt dần, rút dần đi theo biểu hiện trên nét mặt anh. Cô ngắm nghía nét mặt căng thẳng của anh, vành môi mỏng của anh, cố gắng đoán xem anh đang cảm nhận điều gì. Đó là một cảm giác mạnh, rất mạnh mà anh đang cố kiềm chế.
“Ngài đã không nghĩ rằng giọng mình sẽ trở lại,” cô lặng lẽ nói.
Anh không nói gì.
“Với một người vừa mới lấy lại giọng bị mất thì ngài rất yên ắng đó.”
Anh vẫn lặng im, đang tranh đấu với con quỷ bên trong mình.
Cô đợi lâu hơn, các ngón tay kéo kéo đám cỏ. “Nếu mà em bị mất giọng và nói lại được, em sẽ hát và hét lên đến tận trời.”
Cô nhìn anh nuốt khó khăn như khi anh vừa tỉnh dậy khi bị sốt. Khi họng anh bị dây thừng làm cho sưng và rộp.
“Nếu em là ngài, Người Anh, chắc em khóc mất,” cô nói thêm. “Em không sợ để lộ cảm giác của mình. Em sẽ khóc đã đời.”
Cuối cùng anh cất tiếng không lộ ra xúc cảm nào và không nhìn vào cô, “Em là đàn bà.”
“Điều đó thì có nghĩa gì? Em là đàn bà và do đó phải yếu đuối và khóc lóc sụt sùi sao? Đối với em khóc lóc nức nở thì không sao và không ai sẽ nghĩ em là kẻ nhát gan phải không?” Cô trừng mắt nhìn anh. “Ngài sỉ nhục em.”
Anh nằm đó, rồi lắc đầu và khẽ bật lên một tiếng cười nhạt. Anh quay mặt lại phía cô và nói, “Trong lúc nói chuyện, ta thường sỉ nhục em ở điểm nào đó. Đó không phải là điều gì mới mẻ cả, Teleri.”
Cô lục tìm trên gương mặt anh dấu hiệu của cảm xúc anh đang mang. Cô không thấy nỗi đau nào bị che đậy. Cô không thấy những giọt nước mắt trong mắt anh đang chực trào ra, nhưng cô chắc chắn anh đang có một cảm xúc mãnh liệt nào đó mà phải dùng mọi khả năng của mình để che giấu. Dù anh đã nếm trải điều gì – vui, nhẹ nhõm, đau – thì chúng cũng thoắt hiện thoắt biến, bởi dường như anh đang ở trong tâm trạng thư thái khi nằm đó.
Cô cũng nằm lại trên đám cỏ và nhìn đăm đăm lên trên. “Em thấy mừng khi giọng ngài trở lại, Người Anh à. Ngay cả khi đôi lúc ngài dùng cái giọng đó để nói những điều ngớ ngẩn. Em nghĩ vấn đề là ở trong đầu ngài chứ không phải trong cổ họng.”
Anh chống tay ngồi lên, rồi quay lại nhìn cô. “Em lúc nào cũng nghĩ gì thì nói nấy à?”
“Không đâu.” Cô bướng bỉnh nhìn lên bầu trời xanh. “Em nghĩ nhiều hơn nói.”
Anh phá lên cười cô, rồi cô nghe tiếng anh hít thở thật sâu. Cô không biết anh làm thế vì nhẹ nhõm hay khuây khỏa. Nhưng cô thấy mừng vì anh đã đỡ hơn. Cô mừng vì mình đã chọc anh bằng cách đó.
Không gian trở nên yên lặng khi hai người không nói năng gì, chỉ nằm đó trên đám cỏ ẩm với vầng dương đang mọc trên đầu và liếc xuống dưới qua những tán cây cao im lìm. Một vài con chim nho nhỏ cất tiếng ríu rít xung quanh họ và vài con ngỗng trời lượn thành mũi tên trên không, kêu to và buốt tai như tiếng kèn trumpet của quân nhạc hoàng gia.
“Nói ta hay em đang nghĩ gì,” anh bảo cô.
“Em đang nghĩ mình thích âm thanh rừng núi. Em thích khi trời xanh như thế này. Xanh hơn màu hoa cornflower. Em ngước nhìn lên và nghĩ tới mặt trăng ở rất cao trên ta.” Cô trỏ về nơi đường viền mờ mờ của mặt trăng vẫn còn lơ lửng bên rìa bầu trời phía tây. “Mỗi đêm qua đi nó lại lớn và tròn hơn.”
Cô ngừng lại suy nghĩ trong phút chốc, rồi gấp tay lại dưới đầu và nhìn đăm đăm lên trên. “Ngài có thể nấp khỏi những vì sao vào ban ngày. Nhưng nếu mặt trăng chiếu sáng nhất lúc ban đêm, ngài không thể nấp khỏi nó. Mặt trăng rất ương ngạnh đến độ hiện ra ngay cả lúc trời sáng rỡ. Giống như lúc này này. Cứ lơ lửng trên bầu trời ban ngày xanh thẳm, không thèm để ý rằng mặt trời vẫn còn ở đó. Mặt trăng chỉ nhìn xuống ngài như muốn nói, “Ta thấy ngươi rồi. Ngươi không thể ẩn nấp được.”
Cô liếc nhìn anh. “Và ngài biết tại sao không?”
Anh lắc đầu nở một nụ cười nhẹ và thân ái.
“Ngài không thể ẩn nấp vì mặt trăng thực sự là con mắt của Thượng đế. Và khi nó tròn, nếu ngài nhìn thật gần, thậm chí ngài còn có thể thấy gương mặt Thượng đế trong đó.”
Cô ngước lên và trỏ. “Đó, Ngài thấy không? Giờ đang là ban ngày và ngài chỉ có thể thấy một nửa của nó. Gương mặt ở đó, ngay chỗ chúng ta nhìn thẳng lên.” Cô thở dài. “Đó không phải là thứ đẹp đẽ nhất mà ngài đã từng thấy sao?” Cô không nói thêm nữa nhưng nhìn mặt trăng trôi dần xuống cho tới khi không còn nhìn rõ mấy qua những rặng cây, rồi dứt cái nhìn khỏi mặt trăng và nhìn anh.
Anh không nhìn chăm chú lên trời. Anh đang nhìn cô với nét mặt kỳ lạ nhất, trầm ngâm nhất. “Phải rồi. Đây là thứ đẹp nhất mà ta đã từng thấy.”
Và cô nhận ra anh không nói về mặt trăng.