Số lần đọc/download: 0 / 15
Cập nhật: 2020-11-18 15:22:00 +0700
Chương 21
Đ
ến khi hầu tước Clameran nhận ra rằng giữa lão và Madeleine không còn một trở ngại nào khác ngoài Raoul thì lão đã thề rằng lão sẽ thủ tiêu vật trở ngại này.
Ngay hôm sau lão đã tìm ra cách xử trí. Đến đêm, khi Raoul đi bộ về nhà tại Vésinet, đến khúc ngoặt của con đường dẫn ra ga, y bị ba kẻ lạ mặt tấn công. Bằng một sức khỏe phi thường cộng với sự thành thạo lão luyện về võ “cước quyền” của Pháp và quyền Anh, Raoul đã dễ dàng thoát khỏi đối thủ mà chỉ bị xước nhẹ một chút ở cánh tay trái.
Qua vụ này, y tự nhủ là từ nay y sẽ cẩn thận đem súng theo người. Nhưng y không hề ngờ vực lão tòng phạm của mình.
Nhưng hai ngày sau, tại một quán giải khát, có một gã khốn nạn cao to lạ mặt đã vô cớ gây chuyện cãi lộn với y và cuối cùng gã quẳng cho y tấm danh thiếp thách y đấu sức, Raoul định lao vào cho gã xấc xược kia nếm đòn võ, nhưng bạn bè y đã giữ y lại. Y liền bảo:
- Được thôi, thưa ông, sáng mai ông cứ ở nhà, tôi sẽ cử hai người bạn của tôi đến gặp ông.
Lúc đó y giận dữ nói như vậy, nhưng khi kẻ xúc phạm đi khỏi thì y mới trấn tĩnh lại suy nghĩ và mới thấy có nhiều điều đáng nghi một cách kỳ lạ. Y nhặt tấm danh thiếp của gã lạ mặt để ria mép có vẻ yêng hùng lên đọc:
“W. H. B. Jacobson Cựu chí nguyện quân của Garibaldz. Cựu sĩ quan cao cấp của tập đoàn quân miền Nam. (Italia Mỹ) Nhà 30, phố Léonie.”
Raoul thỏa thuận với hai người bạn nhận làm chứng cho y là họ sẽ về khách sạn Louvre gặp y để báo cáo kết quả về cuộc gặp gỡ với gã Jacobson kia. Sau đó y đi tìm hiểu đối thủ.
Gã Jacobson này trú tại một khách sạn có cái vẻ ngoài ám muội, khách trọ chủ yếu là các cô gái phóng túng. Gã được giới thiệu như một chàng quân tử lập dị, sinh hoạt bừa bãi, xoay xở đủ các loại. Raoul nghĩ: “Vậy thì hắn gây chuyện cãi lộn với ta để làm gì? Hắn có lợi gì trong chuyện này? Thậm chí không cẩn thận hắn còn bị cảnh sát tóm cổ nữa thì khốn ấy chứ.”
Sau cuộc điều tra khôn khéo ấy, Raoul bình tĩnh trở về khách sạn Louvre và không hở ra một lời nào cho Clameran biết. Khoảng tám rưỡi hai người làm chứng đến gặp y cho biết rằng tay Jacobson đã đồng ý đấu kiếm với y nhưng phải đấu ngay và địa điểm đấu là khu rừng Vincennes. Raoul không hề tự tin một chút nào, nhưng y vẫn vui vẻ đáp:
- Được! Tôi chấp nhận, ta đi thôi.
Họ kéo nhau ra trường đấu, và sau một phút đọ kiếm Raoul bị đâm nhẹ trúng bên trên ngực phải. Anh chàng cựu sĩ quan cao cấp muốn đánh tiếp cho đến khi chết, nhưng hai người bạn tử tế của Raoul tuyên bố rằng thế là chuyện xích mích đã được thanh toán và họ không chịu để cho Raoul bị nguy hiểm nữa. Mấy tay kia buộc phải đồng ý. Raoul rất mừng là được giải thoát khỏi một vụ đổ máu. Y quyết định là từ nay sẽ tránh cái tay quân tử kia.
Từ hôm qua y đã phải suy nghĩ rất nhiều. Y thấy giữa cuộc tấn công ở làng Vésinet và cuộc đấu kiếm cố ý này có một sự trùng hợp kỳ lạ. Từ đó y nhanh chóng đi đến chỗ nhận ra đằng sau hai vụ mưu sát ấy có bàn tay của Clameran. Khi được bà Fauvel cho biết những điều kiện mà Madeleine đã đặt ra cho cuộc hôn nhân của cô, y đã hiểu rằng lão Clameran rất muốn khử y mà không phải nhờ đến pháp luật. Y nhớ lại một loạt những chi tiết khác nữa và nỗi nghi ngờ của y nhanh chóng trở thành niềm tin chắc chắn. Sự phản bội gớm ghiếc ấy làm cho y phẫn nộ. Bởi vì y vẫn là một tên kẻ cướp ngây ngô và vẫn tin vào tính trung thực của bọn vô lại.
Cơn giận của y có pha lẫn nỗi hoảng sợ. Y hiểu rằng tính mạng của y đang bị treo trên đầu sợi tóc. Y đã hai lần thoát nạn, lần thứ ba có thể là đòn trí mạng cuối cùng. Y sợ hãi cảm thấy cái chết đang lởn vởn xung quanh. Sống như thế này thì không ổn. Và vì muốn trả thù cũng như để tự bảo vệ, y quyết định là sẽ hành động trước.
Như vậy là cuộc chiến đã được quyết định giữa y và Clameran. Và y hiểu rằng một trong hai người dứt khoát sẽ phải chết. Trong cuộc đời cùng khổ của y, y chẳng ngại gì khi phải giết người, chỉ một cú dao găm là y thanh toán xong lão Clameran. Nhưng nghĩ đến tiền y lại thận trọng. Y muốn được xứng đáng tận hưởng 400.000 franc ăn cắp được. Thế là y bắt đầu tìm kiếm một phương pháp kín đáo để loại bỏ kẻ tòng phạm đáng sợ của mình. Nhưng không dễ gì tìm ra được ngay. Trong khi chờ đợi, y cho rằng phải phá hỏng âm mưu của lão Clameran và ngăn cản cuộc hôn nhân của lão ta lại. Chỉ có y mới có thể làm được điều đó.
Sau khi quyết định như vậy, y đã viết thư hẹn gặp bà Fauvel. Người đàn bà tội nghiệp này không chần chừ vội đến ngay Vésinet để gặp y. Bà vừa đi vừa run sợ không biết sẽ phải chịu đựng những điều hăm dọa gì nữa.
Nhưng bà đã nhầm. Bà lại thấy Raoul dễ yêu và tử tế như những ngày đầu. Trước tiên y phải an ủi bà đã. Thấy vậy bà Fauvel vui sướng mỉm cười ngồi trên ghế bành, còn Raoul thì quỳ gối trước mặt bà.
- Thưa mẹ, con đã làm cho mẹ phải chịu quá nhiều đau khổ, - Y nũng nịu thì thầm. - Con đã hối hận, mẹ hãy nghe con nói đây…
Nhưng y chưa kịp nói thêm thì có tiếng cánh cửa mở ra, y vội đứng bật dậy: ông Fauvel tay cầm súng ngắn đang đứng bên ngưỡng cửa. Mặt ông tái đi một cách đáng sợ. Ông cố sức giữ bình tĩnh như một quan tòa đang chuẩn bị trừng phạt tội ác.
Nghe thấy tiếng kêu của vợ mình và của Raoul, ông đáp lại bằng tiếng cười khẩy của những kẻ bất hạnh đang sắp sửa mất trí. Ông lên tiếng:
- Chà! Chúng mày tưởng là có thể lừa dối được tao mãi sao?
Raoul ít nhất là cũng có can đảm bước ra đứng che đạn cho bà Fauvel. Y nói:
- Chú hãy tin cháu, thưa chú..
Ông Fauvel làm một cử chỉ hăm dọa ngắt lời y:
- Thôi đủ rồi! Đừng có giở trò dối trá bỉ ổi nữa. Đừng có đóng kịch nữa.
- Cháu xin thề…
- Đừng chối cãi vô ích. Không thấy là ta biết hết à, biết hết tất cả! Ta biết là kẻ nào đã lấy kim cương của vợ ta đem ra hiệu cầm đồ! Ta biết kẻ nào là thủ phạm của vụ trộm mà vì nó mà thằng Prosper vô tội đã bị bắt giam!
Bà Fauvel rụng rời ngã khuỵu xuống. Cuối cùng thì cái giây phút đáng sợ này đã tới! Bà thấy là mình không còn đường sống nữa, bà trào nước mắt lắp bắp van xin:
- André, tôi van mình, hãy tha thứ cho tôi!
Nghe thấy cái giọng nói hấp hối ấy, ông Fauvel giật mình và xúc động đến tận đáy lòng. Giọng nói ấy làm cho ông nhớ lại quãng đời hai mươi năm hạnh phúc đã qua.
- Thật khốn nạn! - ông thì thầm… - Thật khốn nạn! Tôi đã làm gì bà? Ôi! Tôi đã yêu bà biết chừng nào! Valentine, nếu như bà đã chán tôi thì bà cũng phải nghĩ đến những đứa con của bà chứ?
Raoul chú ý lắng nghe và đoán được rằng ông Fauvel chưa phải là đã biết hết tất cả. Y nghĩ là có thể giải thích được sự hiểu lầm của ông. Y liền bảo:
- Thưa chú… Cháu xin chú…
Nhưng giọng nói của y cũng đủ để phá tan cơn mê hoặc. Cơn giận dữ của ông Fauvel lại bùng nổ khủng khiếp hơn:
- A! Mi câm ngay! Câm ngay!
Im lặng một lúc lâu, chỉ có tiếng thổn thức của bà Fauvel. Cuối cùng ông Fauvel nói tiếp:
- Ta đến đây là để bắt quả tang và để giết chết các người. Nhưng ta không có can đảm. Ta không thể giết một người không có vũ khí.
Raoul định phản đối, ông Fauvel ngắt lời y:
- Để ta nói đã! Mạng sống của mi đang ở trong tay ta, có phải không? Luật pháp sẽ tha thứ cho cơn giận của một người chồng bị xúc phạm. Nhưng ta không muốn sự tha thứ đó. Ta thấy trên lò sưởi có một khẩu súng giống như của ta, mi hãy cầm lấy mà tự vệ đi…
- Không đời nào!…
- Tự vệ đi! - Ông Fauvel giơ súng lên. - Tự vệ đi, nếu không…
Raoul nhìn thấu nòng súng của ông Fauvel chìa ngay trước ngực, y hoảng sợ và với tay cầm lấy súng của mình.
- Mi hãy đứng vào góc phòng, - ông Fauvel nói tiếp. - Ta sẽ đứng ở góc đằng này. Mấy giây nữa khi tiếng chuông đồng hồ treo tường vang lên thì chúng ta cùng bắn.
Cả hai lẳng lặng làm theo lời ông Fauvel. Nhưng bà Fauvel không thể chịu nổi cái cảnh đáng sợ ấy. Bà chỉ hiểu một điều rằng chồng con bà đang chuẩn bị giết hại nhau ngay trước mặt bà. Nỗi hoảng sợ đã tiếp cho bà sức lực. Bà đứng dậy đứng chắn giữa hai người, hai tay dang ra và quay mặt về phía ông chồng cất giọng rên rỉ:
- André, hãy rủ lòng thương! Hãy để cho tôi nói hết đã, đừng giết nó.
Ông Fauvel lại tưởng cái tình cảm mẫu từ này là tiếng kêu xin của người vợ ngoại tình muốn bảo vệ tình nhân. Bằng một động tác thô bạo không ngờ, ông túm lấy tay vợ mình lôi bà sang một bên và quát:
- Lui ra! …
Nhưng bà không chịu nghe, rồi vừa lao tới chỗ Raoul, bà vừa ôm lấy y vừa bảo:
- Chính tôi mới là người phải chết, chỉ một mình tôi thôi, bởi vì chỉ riêng tôi là có tội.
Nghe thấy câu ấy, máu nóng của ông Fauvel bốc lên mặt. Ông chĩa súng ngắm hai con người bỉ ổi kia và bóp cò.
Nhưng khi thấy cả Raoul và bà Fauvel đều không ngã, ông lại bóp cò lần nữa, rồi lại một lần nữa…
Ông đang lên cò lần thứ tư thì có một người đàn ông nhảy vào giữa phòng, giật lấy súng của ông, quật ông ngã ra sofa rồi lao tới chỗ bà Fauvel. Người đó là ông Verduret mà Cavaillon cuối cùng cũng đã tìm thấy để báo tin cho biết, nhưng ông không biết là Gypsy đã rút đạn ra khỏi súng của ông Fauvel.
- Lạy Chúa! - ông reo lên. - Bà ấy chưa việc gì.
Nhưng ông chủ nhà băng đứng dậy rồi. Ông vừa vùng vẫy vừa nói:
- Buông tôi ra, tôi muốn trả thù!
Ông Verduret túm lấy cổ tay ông Fauvel siết mạnh, rồi vừa ghé sát vào mặt ông Fauvel, ông vừa nói:
- Hãy cảm ơn Chúa là Người đã tránh cho ông một tội ác tày trời đi. Bức thư nặc danh đã lừa dối ông.
Ông Fauvel không nghĩ gì đến việc phải hỏi xem người đàn ông vừa xuất hiện bất ngờ này là ai, mà ông chỉ nhớ được một điều: Bức thư nặc danh nói dối ông. Ông lẩm nhẩm:
- Vợ tôi đã nhận tội rồi cơ mà!
- Đúng, bà ấy có tội, nhưng không phải như ông tưởng đâu. Ông có biết chàng trai mà ông muốn giết kia là ai không?
- Tình nhân của bà ta!
- Không, con trai bà ấy đấy!
Sự có mặt của người lạ này có vẻ làm Raoul bối rối và hoảng sợ hơn cả những hành động đe dọa của ông Fauvel. Tuy nhiên y vẫn có đủ minh mẫn để trả lời:
- Đúng như vậy!
Ông Fauvel gần như phát điên lên, ông nhớn nhác nhìn hết người này đến người khác như người sắp nhận án tử hình. Bỗng nhiên ông thoáng nghĩ là có thể người ta định lừa ông. Ông kêu lên:
- Không thể như thế được! Bằng chứng đâu?
- Ông sẽ có bằng chứng. Trước hết ông hãy nghe tôi nói đã.
Rồi bằng tài nghệ kể chuyện, ông nhanh chóng tóm tắt lại tấm thảm kịch của quá khứ mà ông đã phát hiện ra.
Tất nhiên là đối với ông Fauvel thì sự thật ấy vẫn là một điều khủng khiếp, nhưng so với điều ông nghi ngờ thì có sá gì! Trong cơn đau đớn, ông nhận ra rằng ông vẫn yêu vợ mình. Chẳng lẽ ông không thể tha thứ cho lỗi lầm từ thời xa xưa, lỗi lầm đã được chuộc bằng một cuộc đời tận tụy và đền đáp một cách cao thượng? Ông Verduret đã kể xong mà ông Fauvel vẫn im lặng không nói gì. Trong hai ngày qua biết bao nhiêu sự kiện xảy ra đã làm cho ông không kiểm soát nổi lý trí. Nếu như trái tim ông sẵn sàng tha thứ thì lòng tự ái của ông lại bắt ông phải trả thù. Giá như không có thằng Raoul khốn nạn đang đứng sừng sững ra kia, nó như một bằng chứng sống cho lỗi lầm xa xưa của bà, thì ông đã không phải do dự. Gaston de Clameran đã chết, ông có thể dang rộng tay bảo vợ:
- Lại đây, những hy sinh của mình cho danh dự của tôi sẽ tha thứ cho mình.
Nhưng sự có mặt của Raoul đã ngăn ông lại. Ông bảo vợ:
- Vậy đây là con trai của bà, người đã bóc lột bà và đã ăn cắp tiền của tôi!
Bà Fauvel quá xúc động nên không nói nên lời. Rất may là ông Verduret đã trả lời thay cho bà.
- Ồ! Bà Fauvel sẽ đáp rằng đây là con trai của Gaston de Clameran. Bà tin là như vậy… Chỉ có điều…
- Sao nữa?
- Để dễ dàng bóc lột bà, người ta đã lừa dối bà một cách xấu xa.
Từ lúc nào đó Raoul đã khéo léo di chuyển để tiến tới gần cửa ra vào. Nghĩ rằng giờ đây không có ai để ý đến mình, y đang muốn bỏ chạy. Nhưng ông Verduret đã đoán trước được hành động ấy, ông đã theo dõi y và đúng lúc y định chuồn thì ông giữ y lại.
- Anh bạn định bỏ đi đâu thế này? - ông vừa nói vừa kéo y quay vào giữa phòng. - Chẳng lẽ anh lại muốn bỏ bạn bỏ bè như thế sao? Như vậy không hay đâu. Trước khi chia tay nhau chúng ta phải trình bày quan điểm để hiểu nhau đã chứ?
Vẻ giễu cợt của ông Verduret đã làm cho Raoul tỉnh ra. Y vừa hoảng sợ lùi lại vừa lẩm bẩm:
- Anh hề!
- Đúng thế! Anh đã nhận ra tôi! Thế thì tôi xin nhận. Phải, tôi là anh hề vui tính ở vũ hội tại nhà ông landidier. Anh còn nghi ngờ gì không?
Ông vén ống tay áo lên nói tiếp:
- Nếu không tin thì anh hãy xem cái sẹo vẫn còn mới đây này. Anh không biết kẻ nào đã đâm tôi hôm ấy ư? A, anh không chối cãi hả? Vậy anh hãy vui lòng kể lai lịch của anh cho chúng tôi nghe chứ?
Nhưng Raoul kinh hãi không nói được một lời.
- Anh không nói à? - ông Verduret nói tiếp. - Vậy là anh khiêm tốn hả? Hoan hô! Khiêm tốn rất hợp với tài năng. Quả thực, ở tuổi anh, anh đã trở thành một tên vô lại khá thành đạt.
Ông Fauvel nghe chuyện mà chẳng hiểu gì cả. Ông rên rỉ:
- Chúng ta đang rơi vào vực thẳm nhục nhã nào đây?
- Thưa ông, ông cứ yên tâm, - ông Verduret trở nên nghiêm túc đáp. - Sau những điều tôi vừa kể thì phần còn lại chẳng có nghĩa lý gì cả. Đây là phần bổ sung của câu chuyện: Sau khi chia tay bà Mihonne, lão Clameran liền khẩn cấp đi London ngay. Lão nhanh chóng tìm được người nông dân mà bà bá tước đã trao đứa con trai của Gaston cho. Nhưng người ta bảo cho lão biết rằng thằng bé Raoul-Valentin Wilson đã chết vì bệnh bạch hầu từ khi nó được mười tám tháng.
Raoul định phản đối:
- Người ta bảo như thế sao?
- Phải, anh bạn ạ, người ta bảo và người ta còn viết như thế nữa kia. Anh tưởng là tôi chỉ dựa vào tin đồn thôi ư?
Ông rút trong túi ra một tập giấy có đóng đấu chính thức và đặt lên bàn.
- Đây là lời khai của bà nông dân, của chồng bà và của bốn nhân chứng, đây là giấy khai sinh, và cuối cùng là giấy khai tử hoàn toàn hợp lệ do đại sứ quán Pháp nhận thực. Anh hài lòng chứ?
- Thế thì?… - ông Fauvel hỏi.
- Thế là lão Clameran nghĩ rằng lão chẳng cần phải có thằng con mới bòn được tiền của bà Fauvel. Nhưng lão đã nhầm. Nước đi đầu tiên của lão đã bị thất bại. Lão liền chọn trong số những tên vô lại quen biết của lão, kẻ mà bây giờ đang đứng trước mặt ông đây.
Bà Fauvel đang ở trong một trạng thái thật đáng thương, vậy mà bà vẫn đang tỏ ra hy vọng trở lại. Nỗi lo lắng quá lâu và quá ghê gớm đến nỗi bà thấy sự thật như là một nỗi khuây khỏa đáng sợ. Bà lắp bắp nói:
- Có thể thế được chăng? Có thể thế được chăng?
- Sao? Ở thời bây giờ mà người ta còn dám bày đặt ra nhưng điều xấu xa như vậy ư?
- Tất cả đều là dối trá hết! - Raoul táo tợn khẳng định.
Ông Verduret quay sang Raoul:
- Anh muốn bằng chứng hả? Tôi vừa gặp anh Pâlot, một anh bạn của tôi vừa ở London về. Ông ta đã biết được rất nhiều tin hay. Anh hãy nói cho tôi biết quan điểm của anh về câu chuyện nhỏ mà ông ta vừa kể cho tôi nghe đây: Vào quãng 1847, một lãnh Chúa cao sang tên là Murray có một anh dô kề tên là Spencer mà ông đặc biệt quý mến. Tại trường đua Epsom, anh chàng dô kề lão luyện này rủi ro bị ngã ngựa và chết. Thế là huân tước Murray tuyệt vọng, vì ông không có con, nên ông tuyên bố là nhận trách nhiệm về tương lai thằng con của Spencer, lúc ấy lên bốn tuổi. Huân tước đã giữ lời hứa. James Spencer được nuôi nấng như con trai thừa tự của một lãnh Chúa cao sang. Cậu bé ấy có một vẻ ngoài quyến rũ và một trí thông minh sắc sảo. Đến năm mười sáu tuổi, James đã làm cho cha nuôi vô cùng hài lòng. Đáng tiếc là khi ấy y đã giao du với những kẻ xấu và thế là mọi chuyện bắt đầu hỏng từ đó. Huân tước Murray là người rất độ lượng, ông đã tha thứ cho nhiều lỗi lầm của y. Nhưng một hôm khi phát hiện ra rằng thằng con nuôi của ông đã nghĩ ra trò bắt chước chữ ký của ông để ký hối phiếu, thì ông phẫn nộ đuổi y ra khỏi nhà. James Spencer sống tại London bằng nghề cờ bạc và bằng nhiều thủ đoạn xảo trá khác nhau được bốn năm thì y gặp Clameran. Lão cho y 25.000 franc để thuê y đóng một vai trong vở trò theo kiểu của y…
Raoul không cần phải nghe thêm nữa, y hỏi:
- Ông là nhân viên an ninh phải không?
Ông Verduret mỉm cười hiền từ:
- Trong lúc này tôi chỉ là người bạn của anh Prosper. Tùy theo cách cư xử của anh mà tôi sẽ là thế này hoặc thế khác.
- Ông cần gì?
- 350.000 franc ăn cắp được để đâu?
Tên vô lại ngập ngừng một lát rồi đáp:
- Ở đây.
- Tốt lắm! Thái độ thành khẩn này sẽ được ghi nhận. Đúng thế, 350.000 franc đang còn ở đây. Tôi biết điều đó. Tôi còn biết rằng chúng được cất giấu dưới ngăn tủ kia. Anh trả lại chứ?…
Raoul hiểu rằng ván bài của y đã thua, y bước tới bên tủ lấy ra mấy bó tiền giấy và một tập biên lai ghi nợ tiền cầm đồ rồi để cả lên bàn.
- Rất tốt! Hành động khôn ngoan như thế là rất tốt! - ông Verduret vừa kiểm lại mọi thứ vừa bảo.
Raoul đã trông chờ vào giây phút này. Thừa lúc mọi người đang mải mê xem xét đống tiền bạc và giấy tờ, y nín thở nhẹ nhàng lẻn ra mở cửa chuồn ra ngoài rồi khóa cửa lại, vì chìa khóa đang còn cài trong ổ từ phía ngoài.
- Nó chạy mất rồi! - ông Fauvel kêu lên.
- Tất nhiên, - ông Verduret đáp mà không thèm quay đầu lại. - Tôi biết rõ là y đã có ý định ấy từ lâu.
- Nhưng…
- Sao? Ông muốn tiết lộ tất cả mọi chuyện này ư? Ông muốn kể cho cảnh sát nghe mọi hành động gian ác đã gây ra cho vợ ông ư?
- Ồ, thưa ông…
- Cho nên ông cứ để cho cái thằng khốn nạn kia bỏ chạy. Đây là 350.000 franc đã bị ăn cắp, tôi đã đếm đủ rồi.
- Đây là tất cả những tờ giấy biên nhận đối với những đồ vật mà y đã đem cầm cố. Chúng ta hãy bằng lòng như vậy thôi. Y còn giữ khoảng 50.000 franc nữa. Càng tốt. Khoản tiền ấy sẽ cho phép y ra được nước ngoài. Chúng ta sẽ không bao giờ phải nghe nói tới y nữa.
Cũng như tất cả mọi người, ông Fauvel đang chịu sự ảnh hưởng của ông Verduret. Dần dần ông trấn tĩnh lại và hiểu rằng những gì người ta vừa cứu thoát cho ông còn lớn hơn cả mạng sống của ông. Ông vội nắm lấy hai bàn tay ông Verduret đưa lên môi, rồi bằng một giọng cảm động nhất, ông nói:
- Thưa ngài, làm sao tôi có thể bày tỏ được sự biết ơn vô bờ của tôi đối với ngài?
Ông Verduret suy nghĩ một lát rồi đáp:
- Nếu vậy tôi sẽ xin ngài một đặc ân.
- Ngài mà lại xin tôi một đặc ân ư? Ngài nói đi, thưa ngài! Ngài không thấy là cả con người lẫn tài sản của tôi đều sẵn sàng phục vụ ngài sao?
- Thôi được! Vậy thì thưa ngài, tôi sẽ thú nhận rằng tôi là bạn của anh Prosper. Ngài có muốn anh ấy phục hồi danh dự không? Ngài có thể giúp anh ấy được nhiều đấy. Anh ấy yêu cô Madeleine.
- Thưa ngài, Madeleine sẽ là vợ cậu ấy. Tôi xin thề với ngài. Vâng, tôi sẽ phục hồi danh dự cho cậu ấy.
Ông Verduret bước tới cầm ba-toong và mũ để ở góc nhà rồi bảo:
- Ngài sẽ tha lỗi cho tôi đã quấy rầy ngài, nhưng còn bà Fauvel…
- André!… - người đàn bà tội nghiệp thều thào. - André!…
Ông Fauvel ngập ngừng giây lát rồi quả quyết bước tới ôm vợ mình vào lòng và bảo:
- Không, tôi không đủ điên rồ để cưỡng lại tiếng gọi của trái tim! Valentine, không phải là tôi chỉ tha thứ đâu, mà là tôi sẽ quên hết, quên hết tất cả…
Ông Verduret không còn gì phải làm ở Vésinet nữa. Cho nên, không chào từ biệt ông Fauvel, ông Verduret lên xe phóng nhanh về khách sạn Louvre. Lúc này ông đang bị những cơn lo lắng giày vò. Về phần Raoul thì đã xong rồi. Nhưng liệu có thể để cho Clameran thoát khỏi sự trừng phạt mà lão đáng phải chịu không? Không, tất nhiên là không. Nhưng làm thế nào để bắt lão Clameran nộp cho tòa án mà không làm liên lụy đến bà Fauvel? Ông nghĩ đủ mọi cách mà không thấy cách nào vừa ý cả.
“Chỉ có một cách,” ông nghĩ. “Phải có một lời tố cáo buộc cho lão tội đầu độc từ Oloron gửi về. Ta có thể tới đó để gây ‘dư luận quần chúng’, người ta sẽ kháo nhau và tòa sẽ mở cuộc điều tra. Nhưng như thế thì mất nhiều thời gian quá. Mà lão Clameran thì đã biết hết cả rồi nên lão không thế không cao chạy xa bay.”
Ông đang thực sự buồn bực vì sự bất lực của mình thì xe của ông đã về tới khách sạn Louvre. Lúc ấy trời đã gần tối hẳn. Trước cổng phụ của khách sạn có khoảng một trăm người đứng vây quanh như đang bàn tán về một sự kiện nghiêm trọng.
- Có chuyện gì vậy? - ông hỏi một kẻ hiếu kỳ.
- Có một sự kiện thật lạ lùng kỳ quái, ông ạ. Chính tôi đã nhìn thấy. Kia kìa, trước tiên ông ta xuất hiện ở cửa sổ thứ bảy của tầng thượng ấy, ông ta ở trần nửa người. Người ta muốn bắt ông ta, nhưng nhanh như khỉ, ông ta vừa lao ra mái nhà vừa kêu là có kẻ giết người! Hành động thiếu thận trọng ấy làm tôi cho rằng…
Kẻ hiếu kỳ cụt hứng ngừng lời vì thấy ông khách bỏ đi không thèm nghe hết câu chuyện.
- Chẳng lẽ lại là lão ta? - ông Verduret nghĩ - Chẳng lẽ cơn sợ hãi đã làm cho lão mất trí?
Ông vừa nghĩ vừa chen vào sân trong khách sạn. Tại đây, dưới chân cầu thang chính, Fanferlot người có bộ dạng khác thường đang đứng đợi.
- Này! - ông Verduret gọi.
Cả bốn người cùng chạy ra kêu lên:
- Thủ trưởng!
- Sao, có chuyện gì vậy?
- Thưa thủ trưởng, - Fanferlot buồn rầu đáp - có chuyện là tôi đã không gặp may. Ngài thấy đấy, lần đầu tiên tôi gặp phải một vụ án đích thực thì, ôi thôi! Kẻ thủ phạm đã bị phá sản.
- Vậy là chính lão Clameran đã…
- Phải, chính là ông ta! Sáng nay khi nhìn thấy tôi ông ta đã chạy trốn một mạch như một con thỏ. Tôi cứ tưởng là ông ta sẽ cứ thế chuồn hẳn khỏi Paris. Nhưng không. Đến đại lộ Trường học ông ta bỗng thay đổi ý định và chạy về đây. Rất có thể là ông ta về để lấy của giấu mang đi. Nhưng bước vào khách sạn ông ta đã nhìn thấy ba anh bạn của tôi đây. Ông ta choáng váng như bị búa nện vào đầu. Ông ta thấy là đã hết đường sống, thế là ông ta trở nên mất trí.
- Nhưng bây giờ lão đang ở đâu?
- Chắc là ở Sở Cảnh sát, tôi đã thấy cảnh sát trói ông ta đưa lên xe.
Quả thực ông Verduret và Fanferlot đã tìm thấy lão Clameran bị nhốt trong một loại xà lim đặc biệt dành cho các “vị khách” nguy hiểm. Người ta đã phải mặc cho lão một chiếc áo trói người điên. Lão đang điên loạn giẫy giụa trong tay ba nhân viên của Sở và một ông bác sĩ đang muốn cho lão uống thuốc.
- Cứu tôi với! - Lão kêu lên. - Cứu tôi với!… Các ông không nhìn thấy anh ấy à? Anh trai tôi đấy, anh ấy đang tiến lại đây này. Anh ấy muốn đầu độc tôi!…
Ông Verduret kéo ông bác sĩ ra một chỗ để hỏi han tình hình.
- Lão khốn nạn này hết đường sống rồi, - ông bác sĩ đáp. - Loại bệnh tâm thần đặc biệt ấy không thể chữa được. Hắn tưởng là người ta muốn đầu độc hắn, hắn không dám ăn dám uống gì cả… Và, cuối cùng thì hắn sẽ chết vì đói sau khi đã phải chịu mọi cực hình tưởng tượng của thuốc độc.
Ông Verduret rùng mình ra khỏi Sở Cảnh sát. Ông vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- Bà Fauvel đã được cứu thoát, bởi vì Chúa đã lãnh trách nhiệm trừng phạt lão Clameran.