"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Catherine Bybee
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Redeeming Vows
Dịch giả: Dạ Thảo
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 13
Cập nhật: 2023-08-05 10:55:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
hối hình trụ bằng kim loại khổng lồ chứa đủ củi để giữ lửa cháy suốt nhiều giờ đồng hồ. Họ quan sát ánh sáng màu hổ phách nơi đường chân trời phai dần thành một màu xanh sẫm bên trên đại dương. Những người duy nhất còn lại trên bờ biển là những người ngồi quanh đống lửa và thưởng thức một vài loại đồ uống có cồn dành cho người lớn.
Selma ngồi bên cạnh Jake và Liz ngồi gọn trong lòng Fin, lưng ngả vào vòm ngực khỏe khoắn của anh. Anh vẽ những vòng tròn lơ đãng lên đùi cô và lắng nghe Selma kể chuyện đời mình.
Thời gian của họ sắp hết, Liz biết thế. Cô đã dành hàng giờ cùng với Selma, cố học cách khống chế quyền năng mới của mình. Càng cảm thấy nản chí thì Liz càng mau chóng nhận thấy mình đang lơ lửng. May thay, chỉ cần tập trung một chút là cô có thể tìm cách hạ chân xuống đất. Nếu việc không quá gấp gáp, chắc hẳn Liz sẽ rất vui vẻ khi được khám phá quyền năng mới của mình. Cô có thể bay lên bao xa? Nhanh như thế nào?
Họ đã quá mệt mỏi với các giả thuyết về cách thức quay trở về. Tấm thảm thêu chắc phải giữ một vài câu trả lời, nhưng những câu trả lời luôn tránh né họ. Có thể sau một đêm nghỉ ngơi yên giấc, những câu trả lời sẽ tìm đến với họ chăng.
Những con sóng vỗ ì oạp vào bờ. Ánh trăng gần tròn đầy đang tỏa ánh sáng xuống những con sóng khiến chúng lấp lánh bạc. Một ý tưởng lóe lên trong đầu Liz. Cô khựng người rồi chồm về phía trước.
“Chuyện gì thế?”, Fin hỏi cũng chồm người theo cô. Cô không chắc. Hệt như lời nói ở đâu bỗng dưng chực sẵn nơi đầu lưỡi rồi, chỉ cần chờ cô mở miệng là vọt ra. “Có điều gì đó về nước và ánh trăng.”
“Có nhiều kiến thức liên quan đến lực hút của mặt trăng. Nhiều truyền thuyết đã được dựng trên nền tảng của những đêm trăng tròn suốt hàng thế kỷ”, Selma chỉ về phía một nhóm người đã đặt một kính viễn vọng gần đó. “Tôi tự hỏi không biết có điều gì xảy ra trên bầu trời có thể cho chúng ta manh mối gì đó không.”
“Ôi trời. Kế tiếp chắc cô sẽ hỏi mọi người họ thuộc giáp nào.” Jake đảo mắt.
“Anh đúng là kẻ phá bĩnh đấy, Jake. Có ai nói anh như vậy chưa?”
“Có rồi, vợ cũ của tôi. Ngay trước hôm bọn tôi ly hôn.” “Cô ấy và tôi chắc hợp nhau lắm.”
Liz nhìn chằm chằm vào mặt trăng, mặc kệ hai người họ cãi nhau. Cô có thể cảm thấy câu trả lời nằm ở đó.
“Thỉnh thoảng khi tôi cố giải quyết một vấn đề, tập trung vào một chuyện khác cho phép đầu óc tôi được nghỉ ngơi, đủ để tìm thấy giải pháp cho vấn đề đầu tiên.” Selma đứng lên và xoay người về phía đống lửa để giúp mình ấm lên. “Thế gia đình cậu đã tìm được cách đối phó với Grainna chưa?”
“Ngày nào chúng tôi cũng bàn về chuyện đó”, Fin đáp. “Làm thế nào để giết được một kẻ bất tử chứ?”
Jake bật cười. “Là một người nhất mực tin vào những truyền thuyết, cô không chú ý nhiều đến văn hóa phổ biến nhỉ.”
“Ý anh là gì?”
“Tất cả những bộ phim ma cà rồng được chiếu trên TV hiện nay ấy.”
“Tôi không nghĩ chỉ cần đâm một cây cọc xuyên qua trái tim đen tối của Grainna là có thể giết được mụ. Thêm vào đó, mụ đời nào chịu để cho chúng ta lại gần đến như vậy mà đâm.”
Fin đồng ý. “Dù vậy, tổ tiên đã bảo đây là quãng thời gian thích hợp để tìm cách hủy diệt mụ ta.”
Liz nhớ rất rõ lần Elise xuất hiện. Bà hệt như một nữ thần trong một quầng sáng vàng rực, giọng bà giống như hàng ngàn giọng nói cất lên cùng một lúc trong dàn đồng ca. Bà bảo rằng họ đã được chọn là những người duy nhất có thể hủy diệt Grainna. Những lời nói khó hiểu của bà không giúp được gì nhiều và thậm chí còn khiến họ thấy bối rối hơn.
“Nếu một cây cọc không làm được điều đó thì biết đâu hỏa thiêu hay chém đầu thành công thì sao.”
“May là mấy người đang nói về ai đó không tồn tại ở thời điểm hiện tại, chứ nếu không thì tôi đã áp tải tất cả vào nhà lao rồi”, Jake nốc bia rồi quệt mu bàn tay lên miệng.
“Anh chỉ được cái mạnh miệng, Jake.”
Liz ngả người vào vòng tay Fin. “Chúng ta phải khống chế được Grainna để đốt cháy mụ. Nếu không thì mụ chỉ việc biến thành quạ và bay đi mất thôi.”
Hơi thở Fin phả vào tai cô khi anh cất tiếng, “Giờ đây em đã tìm thấy quyền năng của mình rồi, biết đâu em sẽ tóm được mụ ta”.
Cô rùng mình. Fin ôm chặt cô hơn.
“Em muốn bóp cổ mụ ta, nhưng đồng thời lúc đó hẳn là thể xác lẫn tinh thần của em cũng tê liệt cả rồi.” Nghĩ đến sức mạnh của mụ phù thuỷ đó, chạm vào mụ có thể cũng giống hệt như nhìn thẳng vào mắt của Medusa[1] vậy. Mặc dù Grainna có thể mang hình hài của một nữ thần, nhưng linh hồn mụ là một con quái vật tóc rắn.
“Chắn chắn là em sẽ phải có cách chống lại sức mạnh đó.”
“Chị có ý gì về chuyện này không?”
“Có phải em từng nói Grainna đang nắm trong tay hàng trăm năng lượng Druid của những người mà mụ đã giết hại không?”
“Đúng thế.”
Selma chụp một con rệp trên cánh tay trần. “Vậy thì cũng cần phải có sức mạnh của hàng trăm Druid để chống lại mụ ta.”
“Hàng trăm Druid ư?”, Fin hỏi. “Chuyện đó là không thể”, Liz thở dài.
“Có thể không phải Druid, nhưng là linh hồn. Những người tử tế, có trí tuệ làm việc vì một mục tiêu giống nhau.”
“Làm thế nào đạt được điều đó mà không để lộ danh tính của chúng tôi?”
Selma lắc đầu. “Tôi không biết. Có thể nếu như một người nào đó trong tổ tiên xuất hiện hệt một thiên thần và giúp mọi người chịu lắng nghe cách hai người đối phó với mụ ta, thì hẳn mọi người sẽ đồng lòng.”
“Cứ như thật ấy. Elise đã không xuất hiện kể từ trước trận đấu cuối cùng.”
Fin rê tay dọc theo cánh tay cô, điều đó gần như mang lại cho cô cảm giác bình yên ngay lập tức. Cô chưa vào giờ cảm thấy bất lực như lúc này.
“Chúng ta phải tìm cách khiến Grainna mất hết sức mạnh thì mới mong hủy diệt được mụ ta.” Fin trầm ngâm, giọng anh xa xôi.
“Trước đó thì chúng ta cần tìm cách trở về đã.” “Anh biết mà. Sẽ tìm được thôi.”
Liz muốn tự tin hơn, nhưng cứ mỗi thời khắc trôi qua, niềm hy vọng trong cô lại cạn dần.
Selma thở ra thành tiếng và đứng ra xa đống lửa. “Tôi đi xem thử những người bạn cõi trên của chúng ta ở đằng kia đang dõi theo cái gì.”
Jake khịt mũi và lại nốc bia khi Selma đi khỏi. Chị đánh hông theo mỗi bước đi cùng đôi tay vung vẩy khiến Jake nhìn không dứt được mắt ra khỏi chị.
Liz tủm tỉm cười.
Jake bắt gặp nụ cười của cô và nghếch cằm đầy ương ngạnh. “Thế anh bạn Todd của tôi đã có cuộc sống ổn định rồi à?”
Liz run lên khi một luồng gió lạnh buốt từ ngoài biển thổi thốc vào. Fin ôm cô chặt hơn. Cô đã thấy dễ chịu hơn khi ở trong vòng tay anh từ lúc nào nhỉ? Rồi mùi của anh nữa?
“Cậu ấy và Myra rất hạnh phúc”, Liz bảo.
“Cậu ta có mặc váy giống anh không?”, anh ta hỏi Fin. “Không. Cậu ấy không chịu mặc. Tôi nghĩ chính xác là
‘Có chết cũng đừng mơ là tôi chịu mặc váy’.”
Jake mắc nghẹn chỗ bia vừa uống vào. “Giờ thì nghe giống Todd rồi đấy.”
“Đấy không phải là váy phụ nữ”, Fin lên tiếng bảo vệ trang phục mà anh đã mặc từ nhỏ đến lớn.
“Không phải thế quái nào được.”
Fin khịt mũi, cơn bực bội khiến những múi cơ trên cánh tay anh gồng cứng lên. “Phụ nữ mặc váy phụ nữ.”
Jake mở miệng định cãi, nhưng Liz chặn lại. Fin đã đề cập đến sự lo lắng của anh về việc Jake không tin họ. Thái độ đe dọa thường trực của viên cảnh sát khiến cho bầu không khí xung quanh họ ngột ngạt như một màn sương mù dày đặc. Mặc dù anh ta có vẻ gần như đã chịu tin vào những câu chuyện của họ, Liz biết ngay là việc chấp nhận một cách mù quáng về du hành xuyên thời gian, những người Druid, và phù thủy là không thể nếu không có bằng chứng. Khi Myra đến gặp cô với câu chuyện về sự biến mất của Tara và kế tiếp đó là chuyến du hành xuyên thời gian, cô cũng đâu có tin cô ấy đâu. Hay ít nhất là không nhiều lắm. Ngay cả khi Myra chứng minh cô ấy có khả năng di chuyển các vật thể bằng ý nghĩ, Liz thực sự không tin cô ấy có thể du hành xuyên thời gian. Mãi cho đến khi đứng trên ngọn đồi phủ đầy tuyết của miền cao nguyên Scotland, cô mới thực sự tin vào mọi chuyện.
“Đó là váy đàn ông. Và nó rất gợi cảm.” Liz hy vọng lời bình phẩm của cô giúp làm loãng sự căng thẳng giữa hai người. Cô không muốn nhìn thấy anh và Jake đánh nhau vì một chuyện không đâu.
Nhướng một bên mày về phía cô, nét mặt cau có của Fin bắt đầu giãn ra. “Gợi cảm hả?”
Đàn ông có lúc thật dễ dụ. “Dễ cởi nữa.”
Fin đưa tay mân mê hông cô và ngón cái lần lên ngực, tránh ánh mắt của Jake nhờ vào chiếc áo len của cô. Những đợt sóng khoái cảm và một điều gì đó khác tràn qua tâm trí cô.
Một tiếng rên nhỏ cất lên bên trong ngực anh khi môi anh áp xuống môi cô. Cô ưỡn người lên đón lấy vừa lúc Selma quay trở lại. “Tôi nghĩ mình biết ngày hai người trở về rồi.”
Những lời của chị ngay lập tức khiến hai người bật ra cùng một lúc. Nụ hôn bị rơi vào thinh không, và họ dồn tất cả sự chú ý vào chị.
“Khi nào?”
“Hai ngày nữa, lúc trăng tròn ấy.” “Thế nào?”
“Đồng thời có nguyệt thực toàn phần bắt đầu vào lúc mười một giờ mười lăm.”
“Chắc là nó rồi.” Liz xoay người trong vòng tay Fin và nhìn vào mắt anh. “Trên tấm thảm thêu, có một cái chấm với một vòng đen bao quanh bởi một đường mỏng. Chắc chắn đó là hiện tượng Lora muốn thể hiện.”
“Chị nói sao Selma? Những ngôi sao thẳng hàng và ném hai người này trở về quá khứ?” Giọng Jake giễu cợt.
“Anh hoài nghi quá đấy, Jake.”
“Thì những thứ huyền bí, phép thuật này nọ cũng vớ vẩn cả thôi.” Anh ta đứng khoanh hai tay ngang ngực.
“Thế anh ở đây làm gì?”
“Để canh chừng mấy người.”
“Được, vậy anh có thể làm gì nào? Giao họ cho nhà chức trách, không cho họ trở về, và giúp gia đình họ sống sót. Giúp Todd sống sót? Thật hay hớm làm sao khi anh bảo mình là bạn tốt của Todd đấy.”
“Todd biết tôi sẽ làm mọi thứ cho cậu ấy. Cậu ấy đã từng giống như một người anh em của tôi vậy.”
“Không có đã từng, mà đang là. Todd đâu có chết”, Liz lớn tiếng, cố nhắc cho Jake nhớ là chẳng có chuyện gì xấu xảy đến với Todd cả.
“Đã”, anh ta chữa lại. “Nếu cô muốn tôi tin vào câu chuyện của cô thì Todd đã chết từ lâu rồi.”
“Không chết ở thế kỷ XVI. Nhưng chẳng có gì bảo đảm là anh ấy sẽ an toàn và khoẻ mạnh nếu chúng tôi không thể trở về.” Họ lớn tiếng khiến những người khác trên bãi biển chú ý. Liz vùng ra khỏi vòng tay của Fin và hạ giọng. “Todd chắc rất muốn anh giúp đỡ. Chúng ta đã nói nhiều về chuyện này rồi.”
Jake xoay lưng lại với họ và tiến vài bước về phía mép nước. Anh ta lùa tay vào tóc, hơi lạnh từ đại dương khiến những sợi tóc ngắn dựng đứng. “Tôi không biết phải tin các người như thế quái nào đây. Ngay lúc tôi bắt đầu quên đi chuyện đã xảy ra, làm quen với thực tế là Todd sẽ không về nữa thì mấy người xuất hiện và nhen nhóm chút hy vọng nơi tôi rằng cậu ấy vẫn còn sống.”
Sự đau khổ trong giọng nói của anh ta khiến tim Liz nhói lên. Cô hiểu nỗi đau của anh ta hơn ai hết. Sáu tháng trời mù mịt không biết liệu Tara còn sống hay đã chết dường như kéo dài vô tận đối với cô và Simon.
Selma chầm chậm tiến lại gần Jake cho đến khi chị đặt tay lên vai anh ta. Anh ta giật mình, nhưng vẫn đứng yên.
“Có lúc anh đã tin tôi ở chừng mực nào đấy cơ mà. Anh đã gọi cho tôi, nhớ không?” Anh ta gật đầu.
“Tin tôi lần nữa đi. Ai mà biết được chứ? Có lẽ Todd sẽ tìm cách để lại một lá thư hay một tin nhắn cho anh đọc để biết sự thật.”
“Nếu cậu ấy làm thế, sao không có gì của cậu ấy trong cái rương chứ?”
“Cậu ấy để điện thoại ở đấy.”
“Sau ngần ấy thế kỷ, làm thế quái nào mà khởi động nó lên được.”
“Ngần ấy thế kỷ. Cậu vừa nói đó thôi. Nếu Todd không du hành xuyên thời gian về quá khứ, thì làm sao chiếc điện thoại lại có mặt trong cái rương đó được?”
Mối hoài nghi trong đôi mắt Jake bắt đầu nhạt dần, nhưng vẫn còn thấp thoáng nơi đáy mắt. Giá như chúng ta có thể mở một cánh cửa thời gian và cho anh ta nhìn thấy quá khứ trong phút chốc thì tốt biết mấy.
“Đợi đã”, Liz nói hơi lớn tiếng, khiến tất cả giật mình. Một ý tưởng xuất hiện trong đầu nhắc cô nhớ về tất cả những gì mình đã hoàn tất với Tara, Myra, và Amber trước khi bị đẩy về thế kỷ XXI. Có thể cô đã lo ngại lực hấp dẫn gây khó khăn cho mình, nhưng cô đã luyện tập tăng cường sức mạnh và năng lượng dành cho việc sử dụng những câu thần chú suốt một năm qua.
Liz đưa mắt về phía chỗ những người lúc nãy đứng ngắm sao. Họ không còn ở cạnh đống lửa. Chỉ còn vài tốp tụ tập trên bãi biển nhưng cách đủ xa để không chú ý đến nhóm của Liz đang làm gì.
“Em có ý kiến đây này.” Cô gọi Selma đến bên cạnh. “Fin, em cần anh làm một quả cầu lửa. To bằng ngần này này.” Cô khum hai bàn tay lại với nhau thành một hình cầu to cỡ quả bóng chày. “Em định làm gì?”
“Em sẽ cố nhìn xem chuyện gì đang xảy ra ở nhà.”
Liz với tay cầm lên chiếc ba lô chứa hòn đá thiêng và lấy nó ra. “Với sự giúp đỡ nhỏ của vật này và tổ tiên.”
Sau khi đặt hòn đá bên cạnh đống lửa, cô hất đầu về phía Fin. “Anh cho quả cầu lửa bay lên bên trên hòn đá và cầm tay em và Selma nào.”
“Ngồi được không?”
“Không, nếu chúng ta bắt đầu bay lên, thì đứng sẽ ít bị nghi ngờ hơn nếu lỡ có ai để ý thấy.”
“Bay lên?”, Selma cau mày lo lắng.
“Tác dụng phụ ấy mà.” Liz nói như thể cô trả lời câu hỏi của Selma. “Đừng lo, chúng ta sẽ không bay đến phương nam để tránh rét đâu.”
Fin chuyển động bàn tay và tập trung một đốm lửa từ đống lửa cho đến khi nó cuộn tròn lại làm thành một quả cầu. Nó chờn vờn trong không khí cho đến khi đáp xuống cách hòn đá vài phân.
Liz cầm lấy tay Fin và Selma rồi đợi vòng tròn thiết lập. “Chưa thấy gì cả.”
Phổi cô tràn ngập không khí mằn mặn của biển và thở ra thành tiếng. “Trong ngày hôm nay và trong thời khắc này, chúng con triệu hồi quyền năng thần thánh. Hãy mở ra cho chúng con một ô cửa sổ để nhìn thấy quá khứ. Hãy hướng tâm trí chúng con đến biển Scotland, và biến ước nguyện của chúng con thành hiện thực.”
“Trời đất, mấy người đang đùa với tôi đấy à. Cứ như là một chương trình giải trí vớ vẩn nào đấy trên TV vậy”, Jake tách khỏi nhóm.
Gió bắt đầu hình thành xung quanh ba người, quả cầu lửa chuyển sang màu xanh và toả nhiệt ra xung quanh.
Liz nhìn Jake qua khóe mắt khi anh ta bước về phía vòng tròn nhỏ của họ và đưa mắt nhìn quả cầu lửa.
Quả cầu lửa hạ sát xuống hòn đá thiêng cho đến khi nuốt gọn hòn đá vào bên trong.
“Anh làm à?”, Liz hỏi Fin. “Đâu có.”
“Á, Lizzy…”, Selma kêu lên thất thanh khi chân họ rời khỏi mặt đất.
Chậm thôi. Liz cố ghìm họ xuống gần mặt cát. Họ bay lên gần nửa mét rồi hạ xuống cách mặt đất chừng bốn hay năm phân. Trước khi Liz có thể chúc mừng bản thân vì đã có thể khống chế được quyền năng mới của mình, thì ba người họ xoay theo chiều kim đồng hồ cho đến khi Liz đối mặt với mặt trăng sắp tròn. “Cái này mới đây”, cô lẩm bẩm.
“Nhìn này”, Fin nhìn chằm chằm vào quả cầu lửa giờ chuyển sang trắng, óng ánh ngũ sắc.
Được rồi. Tạ ơn Chúa. Liz rít lên gọi Jake. “Nhìn đi. Tập trung suy nghĩ về Todd và bất kỳ điều gì anh thấy. Fin, quan sát cánh đàn ông. Em sẽ tìm Simon và hội phụ nữ.” Cô không biết sự kết nối này kéo dài được bao lâu và không muốn tất cả đều chỉ nhìn vào cùng một thứ.
“Thế chị thì nhìn vào cái gì?”, Selma la lên.
“Chị là người có khả năng thấu cảm. Sử dụng nó đi.” Những lời nói vừa rời khỏi miệng cô thì ngay lập tức quầng nhiệt màu trắng cuộn vào bên trong một cửa sổ của quá khứ.
Những hình ảnh ùa tới trước mắt họ. Sóng biển xô vào bờ và ập vào một khu trại. Nhà của Brisbane ở tít xa, và nhìn khoảng cách giữa các khu lều trại có thể nhận thấy mối hòa khí giữa họ rõ ràng đã tan rã.
“Chúa ơi”, Jake thốt lên đằng sau họ.
Tin Liz đập dồn dập khi nhìn thấy hình ảnh đó. Cô căng mắt tìm Simon hoặc Tara. Họ ở đâu chứ? Cô trông thấy Ian và thấy nhẹ người. Họ vẫn còn ở đấy. Mọi người chạy ào qua, ánh lửa trắng khiến cô không còn thấy gì nữa. “Không”, cô rên rỉ, sợ cửa sổ sẽ đóng lại trước khi cô kịp trông thấy con trai mình.
Fin hít một hơi thật sâu trong khi Selma không dám thở mạnh.
Cian đứng trong rừng cây. Gần cậu, một đám mây xám xịt lởn vởn. Đám mây không giống đám mây. Có cái gì đó theo dõi cậu, muốn với tới cậu. Liz hét lên cảnh báo, cùng lúc một bàn tay nắm cánh tay Cian kéo ra khỏi đám mây đen đó trong tuyệt vọng.
Simon đứng bên cạnh Cian.
Liz ứa nước mắt. Cô nắm chặt tay Fin và Selma.
Hình ảnh đó tan loãng đi trong những dải khỏi màu xanh xám.
Trong một thoáng, Liz nghĩ cô trông thấy con trai nhìn mình. Con yêu mẹ.
Rồi nó biến mất.
Ánh lửa chấp chới rồi vỡ ra thành hàng ngàn đốm nhỏ cho đến khi chỉ còn trơ lại hòn đá.
Liz từ từ ngước mắt lên nhìn Fin lúc này đang nhìn cô chằm chằm, đầy sợ hãi. “Mình phải về nhà.”
Liz gật đầu, biết rằng anh nói đúng.
Nhắm mắt lại, Liz lẩm nhẩm đọc thần chú. Tôi tiếp đất, chân chạm đất.
Khi cơ thể cô chạm tới mặt đất, Liz cảm thấy sức nặng của những khó khăn mà họ phải đối mặt đang đặt cả lên vai cô.
Selma bóp tay cô. “Mình buông ra chứ?”
Liz thầm cảm ơn Chúa rồi buông tay Selma ra.
Fin vẫn nắm lấy tay cô và kéo cô vào lòng. Nước mắt được dịp tuôn trào, chảy xuống hai má cô. Cô cần con trai mình. Phải về với nó.
“Lora đang đợi hai người đấy.”
Selma cất tiếng. Liz vùng ra khỏi vòng tay Fin. “C… ái gì?”
“Lora đang đợi.”
___________________________
Chú thích:
[1] Trong thần thoại Hy Lạp, Medusa là một con quái vật, thường được miêu tả có khuôn mặt xinh đẹp với mái tóc là những con rắn độc. Nếu ai đó nhìn vào mắt nó thì sẽ biến thành đá.
Giữ Trọn Lời Thề Giữ Trọn Lời Thề - Catherine Bybee Giữ Trọn Lời Thề