A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: James Bond
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2371 / 11
Cập nhật: 2016-03-09 16:51:24 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
iền lủi thủi quay về bệnh viện sau những phút vui đùa bên thằng bé. Thảo nhìn con trầm ngâm như suy nghĩ điều gì hệ trọng lắm. Bà vú ngồi cạnh Thảo hỏi:
- Vú hỏi con điều nyaf nghe Thảo?
Thảo ngước nhìn bà và ngọt ngào đáp:
- Vú hỏi đi, sao ngập ngừng vậy? Vú không biết tình con sao? Con có gì giấu vú đâu? Ngoài vú và cô Năm ra, con đâu có thương ai vfa ngược lại... thì làm sao con dám nói dối vứ chứ?
- Vú biết nhưng vú sợ con giận!
- Sao lại giận? Từ ngày về đây cái gì cũng một tay vú lo hết. Nếu không có vú chắc con khóc tối ngày vì thằng bé này nè.
- Chứ không phải vú với cô Năm khổ vì bệnh hoạn tối ngày sao?
Thảo cười nhìn vú:
- Vú muốn hỏi con đối với anh Tiền thế nào phải không?
Bà vú gật đầu cưới:
- Con định lập gia đình với Tiền à?
- Vú thấy anh Tiền thế nào?
- Vú đâu có biết. Thấy ông ta vui vẻ với vú, tốt bụng với cô Năm và yêu mẹ con của con nhiều... còn tính tình làm sao vú biết rành bằng con được. Vả lại, tình cảm của con vú đâu dám xen vào.
Thảo cười, đưa tay nắm bàn chân nhỏ của thằng bé khẽ nói:
- Anh ấy cầu hôn con đó vú!
- Vậy sao?
Xuân Thảo gật đầu buỗn bã. Bà hỏi:
- Con khoonng vui khi nhận lời cầu hôn đó sao?
- Thu Mai yêu anh Tiền, anh ấy yêu con, trái tim con lại cất giữ mối tình của Tú. Đời là vòng lẩn quẩn trái ngang phải không vú.
Bà trầm ngâm thật lâu rồi moắt mơ màng nhỏ giọng:
- Từ ngày mẹ cô Năm mất đi, vú nuôi cho đến ngày thành người... Cô Năm con cũng yêu trong ngang trái... Người đàn ông ấy đã có vợ nên cô Năm con mới ra đi về xứ này để yêu người ấy... để hạnh phúc vợ con người ta dữ trọn vẹn. Ở đây biết bao thầy giáo cầu hôn vẫn không có đối tượng nào làm tim cô Năm con rung động... Nó vẫn yêu người ấy và sống với kỷ niệm cũ.
Xuân Thảo mở to mắt hỏi:
- Con về đây cũng lâu, thế mà tên của cô Năm con chưa hề biết đó vú?
Bà vú vui vẻ đáp:
- Cô Năm con eten Mỹ Huê, con xem có đẹp không Thảo?
Xuân Thảo giật mình hỏi:
- Mỹ Huê? Lúc xưa cô Năm djay ở trường quốc học Huế, phải không vú?
- Sao con biết? - Bà vú run run hỏi.
Xuân Thảo hỏi tiếp:
- Người yêu của cô Năm tên gì vú. Có phải tên Đỗ Thanh Liêm không vú?
Bà vú lắp bắp:
- Sao con biết, Thảo?
Thảo thở ra như nén hồi hộp vào lòng, nàng đáp:
- Tại chú Liêm đó quen rất thân với con và anh Tú.
Bà vú vụt chạt vào trong phòng. Thảo ngồi yên lặng cho cơn xúc động lắng dịu. Một lúc, bà vú cùng Mỹ Huê bước ra ngồi bên Thảo.
Mỹ Huê lâu lắm mới hỏi được một câu:
- con quen với ông ấy phải không Thảo?
Thảo dịu dàng đáp:
- Dạ, con quen với chú Liêm. Chú thương con lắm và thường tâm sự với con về mối tình của cô... Chú cung cấp gỗ cho ba con. Việc Tú và con quen nhau chú hiểu rất rõ, nên chuyện của chú, tụi con cũng rành lắm.
Mỹ Huê lắp bắp hỏi:
- Ông ấy nói gì về cô?
Thảo thành thật kể lại:
- Chú Liên yêu cô lắm. Từ lúc cô đi đến giờ, chú một lòng thương nhớ cô... Chú định đi tìm cô, kẻ từ lúc vợ chú mất. Đời chú khổ vì cô đủ mặt, cô à... Cô hãy tin con, chú Liêm yêu cô lắm đó.
Mỹ Huê lắc đầu:
- Còn đừng tin, đàn ông hay đỏ thừa và dựng chuyện để lừa dối chúng ta lắm, Thảo à. Bao giờ con thấy hãng tin.
Xuân Thảo trầm ngâm dịu dàng kể lại:
- Con đã trải qua đời con gái trong nhà chú, con từng ăn chung mâm, cùng chia sẻ buồn vui với chú làm sao con không có nhận xét chính xác về chú được? Cô giận mà không hiểu chú nên kéo dài sự chia tay trong đau khổ, thật uổng phí thời gian.
Mỹ Huê cười buồn liếc về nàng:
- Còn còn thì sao, con đi theo con đường mà cô đã đi qua... có khác gì đâu? Tình yêu có nhiều lúc mình mâu thuẫn với mình con ạ. Mình không nên trách ai trong phạm vi này, bởi vì con tim nó có nhiều lý lẽ mà lý trí không thể điều khiển được con gái ạ!
Xuân Thảo dò hỏi:
- Nếu ngày nào đó gặp lại chú Liêm, cô có chịu nối lại tình yêu cũ không?
Mỹ Huê buồn bã đáp:
- Tình yêu qua bao năm đã cơi, trái tim lạnh giá còn gì tái hợp nữa hả con?
- Con nghĩ đã thật sự yêu nhau tình yêu kia không bao giờ vơi. Vòng tay ấm áp của phái mạnh có đủ khả năng để sưởi ấm trái tim yếu đuối của phái nữ, cô à!
- Trái tim con khác, cô khác!
- Hai trái tim cùng ở chung một lãnh vực cô ạ! Con tin rằng cô sẽ không để chú ấy lặng lẽ trở về khi tình yêu kia thúc đẩy chú đến đây.
Mỹ Huê xua tay ngăn cản:
- Con đừng cho chú biết cô ở đây. Nếu không, cô cùng bà vú đi xa nữa đó.
Xuân Thảo gật đầu đáp:
- Con không dám mạo muội như thế, vì cô và vú đi rồi, ai thương và lo cho mẹ con của con chứ.
Vú và cô Mỹ Huê đứng dậy bảo:
- Biết vậy là tốt. Còn nằm nghỉ nhé, khá khuya rồi đó.
- Dạ, chúc vú và cô ngủ ngon!
Thảo bước lại gần cửa sổ nhìn biển về đem, dưới ánh trăng mờ nhạt thật tình tứ... Ngày xưa, nơi đây Mộng Cầm được Hàn Mặc Tử dìu nhau trên bãi cát, dưới hàng dừa nghiêng mình ra biển, trong những đêm trăng trữ tình hạnh phúc biết bao.
Giờ nàng cô đơn trên đất lạ chưa một lần được bàn tay ai dìu trên bãi vắng,nỗi khát khao chờ đợi khiến xui nàng nhớ Tú. Từ lúc quen cho đến lúc mình chia tay chỉ có nước mắt vây quyanh. Tình yêu của nàng chưa có một nụ cười. Tại nàng bạc phận trong yêu thương, hay tình yêu là thế đó!?
o0o
Ông Liêm ngắm đi ngắm lại nét chữ mang đến cho ông niềm vui trọn vẹn.., đây là món quà vô giá mà cả cuộc đời còn lại ông đã chờ đợi. Thỉnh thoảng, ông mỉm cười một mình.
Tú từ ngoài vào, tóc tai rối tung lên. Chàng đưa tay vuốt lại những sợi tóc phủ kín chiếc trán cao của mình, với nụ cười trên môi chàng đến ngồi bên ông Liêm. hỏi:
- Chú cho gọi con có chuyện gì vậy?
- Làm gì tóc tai như người tiền sử có khác, con bụi đời quá Tú ạ! Lại đằng kia có kính, con chải đầu cho gọn đẹp rồi tới đây, chú báo cho con một tin mừng.
Vừa đi đến chiếc kính gần đó, chàng vừa hỏi:
- Bộ gỗ lên giá hả chú? Con nghĩ đâu là có đó mà, kỳ này con lời ngon lắm đó!
Ông Liêm cười thật vui, lâu lắm nụ cười và ánh mắt này với về với ông. Giọng vui vẻ ông đáp:
- Gỗ ai mà mang đến, lời gỗ gì mặc kệ. Chuyện này quan trọng cả đời kia.
Tú cười và đến bên ông nheo mắt:
- Chú xem con đủ tiêu chuẩn nhận tin mừng chưa? Chú làm như đi cưới vợ không bằng vậy?
- Đâu có vấn đề đó đến với con.
tú rụt vai cười:
- Cô nào thấy con đố khỏi rùng minh chạy một trăm cây số giờ vì sợ đó.
Ông Liêm cười:
- Ai biểu con khống sửa soạn lại! Con đẹp trai, học giỏi có sự nghiệp con gái nào không thích chứ. Có mấy con khùng nó mới chê thôi.
Giọng Tú buồn bã:
- Người ta đâu có khùng, thế mà cũng bỏ con đi. Chú không thấy con khổ vì người ấy sao?
- Nhưng con có còn nhớ người ta không đã?
Tú vuốt tóc, mắt mơ màng nhìn ả cửa sổ đáp nhỏ:
- Nếu khong yêu cô ấy nhiều như thế, con có người yêu rồi. Con muốn quên nhưng không làm soa quên được Thảo, chú ạ. Con yêu nàng không làm sao tả nổi.
- Nếu vậy thì đọc mấy dòng thư này sẽ rõ.
Tú ngạc nhiên đưa tay nhận, cánh thư từ tay chú Liêm. Măt chàng lướt nhanh trên hàng chữ thân yêu nhất đời, bao ngày tháng lạnh lùng trôi ma quà chàng mòn mỏi trông đợi.
Quy Nhơn, ngày... tháng... năm... 199...
Từ ngày rời bãi gỗ cũng là ngày con thật sự bước vào đời. Hành trang mang theo lá chứng tích của một tình cảm sở dang, một dấu ấn mà suốt quãng đời còn lại không làm sao quên và vui được chú ạ!
Con nhớ chú với tháng ngày vui vẻ cũ, vậy chú hãy theo địa chỉ này đến với con... để nhặt lại hạt ngọc " Mỹ Huê " mà ngày nào chú đã vô tình đánh mất!
Hãy đến với người chú hằng đêm tưởng nhớ! Chú đến ngay không được chần chơf... con sợ hạt ngọc ấy sẽ lăn ra biển lần nữa... Khả năng con không đủ để gìn giữ, biết đâu con sẽ theo dấu đó đi xa thì sao?
Hãy nhớ... một mình chú thôi nha 1 Con rất sợ dĩ vàng vì bụi thời gian đã lấp đi kỷ niệm của con rồi. Trông chú lắm đó.
Con
Xuân Thảo.
Tú với đôi mắt long lanh buồn bã, chàng chép môi hỏi:
- Bao giờ chú đi?
- Ngay bây giờ, con đi với chú chứ?
Tú mừng rỡ, nhưng nỗi e ngại đến với chàng ngay sau đó khiến Tú ngập ngừng.
- Thảo không muốn gặp con mà?
- Con là tài xế, cứ nghĩ như thế đi. Chuyện nayd đẻ chú giải quyết cho. Hu vọng mọi việc sẽ êm
xuôi thôi. Nhanh lên đi!
Tú cười sung sướng bảo:
- Kệ, gặp lại rồi hay sẽ hay... Có ngỡ ngàng chua xót con chấp nhận, miễn thấy nàng vui là con vui rồi.
Ông Liên hối thúc:
- Vậy thì nhanh lên còn chần chờ gì nữa chứ. Ngớ ngẩn thật!
Tú chạy như bay để cho ông Liêm có nụ cười vui vẻ trên môi. Ông có khác chi chàng đâu. Bao nhiêu yêu thương đốt cháy tim ông như hối thúc ông bay nhanh đến đó.... để nhặt lại hạt châu ngày nào. Lòng ông hồi hộp, tim rộn rã lên từ lúc cánh thư ấy bay về.
Tú gọn gàng trong chiếc quần Jean với áo thun trắng, trông anh trẻ trung tươi mát hơn xưa.
Ông Liêm cười:
- Râu sao không cạo cho lịch sự? Nhìn con, chú tưởng con bốn mươi tuổi vậy.
Tú vừa lái xe vừa nhìn lên kính hậu vừa cười:
- Trời ơi! Nhớ Thảo con muốn điên lên, còn để ý gì đến thân thể làm gì nữa chú. Biết đâu nhờ bộ râu này con được vợ thì sao chứ?
Ông Liêm mỉm cười đưa tay rờ cằm bảo;
- Còn chú nhờ gì đây không biết nữa. Mỹ Huê tính cứng rắn lắm, chẳng biết nàng có chịu tiếp ta không nữa.
Tú trấn an với nụ cười vui vẻ:
- Cô ấy vẫn còn yêu chú kia mà, bằng chứng là cô vẫn còn độc thân. Ngày xưa chú có vợ mà cô ấy vần yêu, chẳng lẽ ngày nay chú giữ mãi tình cô và không còn vướng bậ vợ con. Vợ chú mất do bệnh hoạn chú đã hết lòng chạy chữa chứ không phải tự chú bỏ bê mà chết, thì hai người đâu còn gì trở ngại áy náy nữa.
Ông Liêm lắc đầu:
- Độc thân chua hẳn là lợi chú, có khi vì căn hận mà Mỹ Huê không thèm lập gia đình. Nếu gặp được chú, nỗi hận ấy càng tăng lên thì sao?
- Thảo kéo léo, nàng có thể giúp chú nối lại cung âm cũ mà. Chú nghĩ xem, nếu nàng như người ta làm sao tìm ra được Mỹ Huê cho chú chứ? Tìm được thuyền tức là biết cách đem thuyền về bến chứ? Chú thấy bây giờ chú đâu có gì trở ngại nữa. Ai dám phản đổi phê phán mối tình của chú chứ?
Ông Liêm có vẻ bằng lòng:
- Thuyền con cũng tìm được manh mối, con liệu mình đủ kiên nhẫn chịu đựng để đem thuyền về bến cũ không?
- Thuyền con cũng cam go lắm. Con chưa biết dùng phương cách nào để thuyết phục đây. Thảo của con còn lạnh hơn cô Mỹ Hue của chú nữa à!
Ông Liêm nắm tay chàng siết chặt, ông rằn giọng:
- Thuyền không về thì chú cháu ta ở đó luôn.
Ánh mắt Tú sáng lên. Chiếc xe con luồn lách theo từng cây số tiến đến nơi người yêu dấu. Khôgn biết niềm hy vọng có đến với chàng không?
Giọt Sầu Dĩ Vãng Giọt Sầu Dĩ Vãng - Nguyễn Thị Phi Oanh Giọt Sầu Dĩ Vãng