Love is like a butterfly, it settles upon you when you least expect it.

 
 
 
 
 
Tác giả: Wade Miller
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Azazel123
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2305 / 41
Cập nhật: 2017-05-25 16:42:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ÂU PHẢI CHỈ MỘT MÌNH PAM HAY KENYA NÔN nóng muốn cướp thời gian? Rand còn hồi hộp hơn nhiều, chỉ muốn đè lút ga chạy chuyện gì xảy ra tính sau. Nhưng nếp sống khoa học, tính toán đâu để chấp nhận một hối hả vô lối, phản khoa học và sẵn sàng đem lại phản tác dụng dễ như chơi? Phóng xe cho cố, vượt thử một đèn đỏ thử coi? Một ông Công lộ ào ào rượt theo, chặn lại thì chỉ có nước khóc. Biên bản phạt quá mất thì giờ đã đành mà người nhà nước thò đầu vô “coi qua trong xe” thì ăn nói làm sao? Ông bác sĩ đi đâu đêm hôm mà có con nhỏ áo đen giắt búa ngồi cạnh và sau xe ngồi chồm chỗm một con beo?
Nghĩ vậy là Rand lái xe thật khôn ngoan, đúng luật đi đường... nép tránh và qua mặt đúng điệu để ra đường vắng vọt tối đa gỡ gạc lại. Kể chạy xe vậy cũng bảnh chán, chưa đến 10 giờ rưỡi đã quẹo vô đường, xa xa đã thấy bảng hiệu đồ sộ HÒA LAN đèn néon lấp lánh. Dĩ nhiên Rand phải lái xe cẩn thận hơn dù 2 bên đường hãng sở nào cũng đóng cửa từ lâu và cả dẫy bên trái tối om om, trong đó là cả núi xe phế thải của “nghĩa địa”. Âm thanh độc nhất là tiếng ì ì trầm trầm của các động cơ máy bơm, không còn gì khác. Giếng dầu ngưng khai thác từ lâu, điệu này chỉ có thể là máy hút số dầu phế thải, cặn bã nằm lênh láng như mặt hồ rộng để cho nó sang một khu nào khác xa đô thị hơn.
Đến nơi rồi, thấy Rand tính rà rà thắng tốp lạị Pam lật đật cản: “Cứ từ từ chạy coi sao... có người lạ. Anh cho xe chạy đi, để coi nó định làm gì?”
Có người khả nghi thật. Nó đứng nép vào bóng tối, quần áo sẫm nếu không để ý đố nbìn ra. Rand cho xe chạy tới, quẹo vô cua gần nhất. “Đúng quân canh của Ned Yost thật! Pam nhìn ra cũng hay đấy. Điệu này tụi mình vô còn kịp, nó còn cử người gác ngoài mà?” Hắn tốp xe lại kín đáo và ra lệnh cho Pam:
— Cô ngồi đợi đây. Để tôi thanh toán thằng gác đã. Nghe tiếng huýt gió... cô hãy cho xe lại nghe?
— Anh nhường em thằng này đi. Để em xuống.
— Không được! Cô làm lỡ sơ sẩy mệt lắm.
— Cha, anh khỏi lo! Để em đi tới một mình nó mới không nghi ngờ chớ? Em đi ven đường làm như con gái đi làm về... đi gần sát hắn. Nó biết ra sẽ muộn chắc. Mà chọc ghẹo thì còn mau chết nữa!
Pam nói thản nhiên quá. Nó làm như giải quyết những vụ này hàng ngày, không có gì đáng để ý! Nhưng Rand phân vân quá: Nó làm hụt thì đổ bể hết. Nó mạnh tay cũng phiền: Cây búa kia mà nhè bổ vào đầu chắc chắn bể sọ. Một mạng người đâu phải chuyện đùa chơi, dù nó là đàn em Ned Yost! Hắn quả quyết lắc đầu, tình cờ mắt dán vào cây búa của Pam. Con nhỏ nhẹ nhàng mở cửa xe tụt xuống bất ngờ rồi mới ghé đầu vô trấn an:
— Đừng ngại em làm sơ sẩy, Rand! Cặp búa nằm đây nhưng có phải lúc nào cũng xài nó đâu? Cần phóng thì con ruồi đậu trên vách 10 bước trở lại nhất định dính! Thằng này xít ra em chỉ “để” một cán búa, một cú thôi là... nhất định nằm. Ngất đi thôi, không chết đâu mà anh sợ.
Nói thế là nó cất bước... nhưng nghĩ sao nó lại quay về:
— Anh này, anh phải canh nghe? Em kẹt không biết huýt gió làm sao báo hiệu? Cỡ 2, 3 phút sau anh cứ việc cho xe chạy tới, yên chí xong việc chắc.
Thôi được. Nó lầm lũi đi thế kia... Một phút rồi, chẳng nghe động tĩnh gì cả. Chỉ có tiếng máy xe rồ nhẹ nhẹ. Vẫn chưa thấy gì. Dám nó làm hư hết việc. Hai cây kim đồng hồ táp-lô xe bộ đứng lại hết chắc? Mới có hai phút. Phút thứ ba còn chậm hơn, Rand nghe tim hẳn nhảy thình thịch.
Không lẽ nó thất bại, xưa nay Pam có phải týp nói nhiều hơn lảm? Rồi phút thử 3 cũng phải đến. Rand cho xe chạy tới, quẹo cua, nhằm thẳng ga ra Hòa Lan. Tới chỗ thằng gác núp chẳng thấv gì hết. Đang rà rà xe lại bỗng nghe tiếng Pam gọi khe khẽ. Thì ra nó đang đứng khuất giữa hai chiếc xe cũ và dưới chân nó có bóng người nằm lù lù.
Phục nó luôn! Rand bỏ xe đấy chạy tới. “Có sao không?” Pam nhe răng cười khoe:
— Anh không thấy đó sao? Nó trông thấy em trước... nhưng quay đi. Chắc không ngờ có chuyện nên bị em bất thần xấn tới, giộng một cán bủa vào gáy. Gục liền, gục mà không hiểu vì sao chắc! Không ngờ cái cán búa ngà này mà chắc tay đáo để...
Trong lúc Pam vuốt ve mãi cán búa ngà mà nó vừa nhét lại vào thắt lưng, Rand để ý nhìn đối thủ nằm dưới đất. Coi dáng người quen quen. Thằng Foggianio chớ ai? Bữa trước còn bầy đặt xách con mèo nhưng đến nay nằm gục đầu. Phía gáy chỗ chân tóc sưng vù. May quá, nó nằm đấy nhưng chưa đến nỗi chết thực!
— Để ý nếu nó tỉnh dậy là phải giộng tiếp cú nữa nghe Pam?
— Ủa, anh đi đâu vậy?
— Đi kiếm Lupe...
Rand tất tả quay lại chiếc Station Wagon, mở bật cửa sau, dắt con Kenya xuống, kẹp luôn khẩu súng dưới nách.
— Em ở đây, anh vô nghe?
— Anh định làm gì ở trong ấy?
— Thì vô đó mới biết! Chắc ở ngoài này em cũng phải nghe thấy. Pam không chúc anh mạy mắn sao?
Con Kenya kéo xích đi băng băng. Rand theo nó bén gót, len lỏi giữa những xe cũ, nhắm thẳng dãy nhà lầu tối mò. Tiếng đá sỏi loẹt quẹt dưới chân hắn cũng bất cần. Phải kiếm ngay ra chỗ Lupe hiện giờ. Cả khu mênh mông, bao hhiêu ngõ ngách thế này thì nhất thời biết hướng về đâu. À, gặp trường hợp này mình mới biết loài cheetah hình thức thì mèo nhưng dẫn dắt, đánh hơi nó không thua một con Pointer. Nó rõ ràng chúi mũi xuống đất hít và kéo Rand đi rất cả quyết. Không nhờ cái mũi bén nhậy nó làm sao săn thú ở giữa rừng?
Coi, nhè cái bin đinh cao nhất nó bỏ qua. Đây là lối vô văn phòng mà Rand đã đụng độ chúng một lần. Tưởng Ned Yost phải đưa Lupe về đấy mới đúng chớ? Con Kenya cứ cắm cúi lôi hắn đi, không ngừng chân. Tai nó dựng đứng. Nó xấn xổ chạy tới khu xưởng thợ. Bao nhiêu ngõ ngách, bao nhiêu lối rẽ và bao nhiêu cánh cửa buy-rô... Kenya đều bỏ qua lẹ làng. Nó hăm hở nhằm thẳng một góc nhà, ở tuốt xa. Ngửi một hồi, nó dắt Rand băng qua xưởng thợ ra tuốt phía sau. Quái lạ phía sau có còn nhà cửa gì đâu? Cách đó vài thước đã thấy hàng rào dây thép gai, bên kia trải dài một vũng sình lầy mênh mông, có lớp dầu hỏa bên trên lấp loáng, khét nghẹt. Dĩ nhiên mũi người còn không chịu nổi thì con Kenya kéo chủ vô làm chi, nếu nó không bắt được một làn hơi quen thuộc? Quả nhiên ngay sau xưởng thợ còn con đường nhỏ chạy men theo một dãy nhà dài, thâm thấp kiểu công xưởng hoặc nhà kho.
Đột nhiên Rand khựng lại và suýt mất đà. Sợi dây xích chùng hẳn lại. Con Kenya không chạy, không đứng mà nằm sát đất, ép bụng xuống. Đầu nó nghển cao, hai tai dỏng lên và cái đuôi dài không quật qua quật lại... mà cứng nhắc bất động như một cây gậy. Rõ ràng nó đã “nằm” vào tư thế chuẩn bị vồ mồi. Điều đó có nghĩa làn hơi nãy giờ nó đi tìm phải quanh quất gần đây. Trong đêm tối họng nó lại gừ gừ sửa thì đúng rồi.
Một khuôn cửa sáng lóe rồi tắt ngấm và cứ thế tiếp diễn làm Rand không thể không chú ý đến một gian nhà cao rộng.
Ánh lửa xanh lè nháng lên lâu một chút vừa kịp cho Rand nhận ra một tấm bảng chỉ dẫn gắn phía trên cửa:
Sườn Xe, Tu sửa chót.
Thảo nào, trong một xưởng ráp xe, sửa xe chỉ có khu “Sườn” mới có thứ ánh sàng xanh lè, quái ác vô cùng chói mắt của những ngọn đèn xì chớp tắt này. Nếu con người ta là một cái sườn xe thì ông chủ Ned Yost quả đã cố ý chơi chữ tai ác khi chuẩn bị “tu sửa lần chót” cho con nhỏ thư ký Guadelupe Gomez!
Vì là Cơ xưởng nên vách tôn dợn sóng mà cửa cũng là thứ cửa lớn hạ từ trên xuống. Đêm nay cánh cửa được thả xuống gần sát sàn nhà, chỉ chừa một khoảng hẹp vừa đủ người chui lọt. Thấy con Kenya cứ chúi mũi vô đánh hơi và gừ mạnh Rand phải nằm ngó, khẽ đập vô đầu nó ra hiệu im lặng. Xét ra khỏi cần vì phía trong nhà kho có tiếng xì xì đều đặn của một ngọn đèn xì khí đá lớn. Cảm giác đầu tiên của Rand là cả một sự lạnh lẽo rùng rợn. Ánh đèn xanh ngắt lay động ma quái, những bóng người đi lại, cử động chiếu lên vách tôn uốn thành những hình thù, to lớn, kỳ dị. Có ngọn đèn điện kế bên bị chụp gần hết ánh sáng, tương phản với làn ánh sáng xanh lè chói lọi, chớp tắt của cây đèu hàn.
Chúng đang xúm nhau làm gì thế kia? À, thằng Will cởi trần trùng trục, bóng nhẫy mồ hôi. Nó mang cặp mắt kính gần kín mặt, đưa ngọn đèn xì lưỡi lửa xanh để hàn một sợi xích tổ bố. Một đầu xích đã hàn cứng vào một cây cản thép khổng lồ mà thằng Sukey đang vác trên vai. Đứng bên đốc thúc còn ai ngoài thầy chú Thornton? Có một chiếc ghế xe hơi tháo ra kê trên mấy cái thùng cây. Ghế có người ngồi và mớ tóc kia, khuôn mặt kia dù nhìn nghiêng Rand cũng nhận ra “đồng nghiệp” già Salisbury. Màu tóc đặc biệt của lão Rand không quên nổi.
Thây kệ chúng. Mắt Rand còn mãi chú trọng tìm một đối tượng quen thuộc. Kia rồi! Không phải Lupe còn ai? Nó ngồi thiểu não, co ro trên chiếc ghế đẩu sát vách trong cùng. Khuôn mặt trắng bệch còn bị một tấm khăn đen cột chặt ngang miệng, hai tay cột tréo ra sau lưng. Cái đầu gục xuống như thế kia là chán chường, tuyệt vọng đến mức cuối cùng: ngoài cái chết chắc chắn trước mắt có lẽ Lupe không còn nhìn thấy hay nghĩ tới một cái gì.
Phải nói trông thấy Lupe còn ngồi đó là Rand mừng quá rồi! Hắn chỉ sợ đến trễ một bước. Vậy tạm thời cứ hờm sẵn vì đã biết Lupe sẽ bị “xử” cách nào đâu? Niềm vui thoáng qua bị đánh bật tức khắc bởi cả một sự hồi hộp, bứt rứt. Màn quyết định chưa tới, có thể tan tành hết trong một giây đồng hồ. Ít nhất một mình Rand phải vừa lo cứu Lupe vừa chơi lại 4 địch thủ, có võ trang và ngay ở trên đất của chúng. Nếu Rand có yếu tố bất ngờ tìm lợi khí thì chúng lại dễ sợ ở điểm sẵn sàng chơi chết bỏ, khỏi có lối thoát nào khác! Nhưng bên cạnh Rand còn có Kenya nữa chớ?
Và phe địch cũng còn. Đó là một nhân vật thứ 5, vô cùng lợi hại ở chỗ không xuất hiện Rand chỉ biết khi Will tháo cặp kiến ra, tắt cây đèn xì bảo đồng bọn “Hàn xong rồi. Mày hỏi thử coi còn mục gì nữa.” Thằng Sukey lập tức ngó lên nói khơi khơi: “Xong rồi ông chủ... Bây giờ phải làm gì nữa?” Nhìn theo hướng nó, Rand nhận ra một khuôn tivi nhỏ khuất trên vách. Nó sáng dần và một hình thù hiện ra lờ mờ rồi rõ hẳn. Một cái buya rô, môt cái ghế xoay và trên đó là môt thằng ngồi bật ngửa hút xì gà. Nó là Ned Yost, kẻ tự nhận luật sư Johnson! Thấy rõ mặt là nó hối thúc:
— Đúng lúc rồi, làm thằng bác sĩ trước...
Rand giật bắn mình tưởng bại lộ. Hắn chớp khẩu súng thuốc đặt lên vai. Thằng nào muốn chơi thì mạng đổi mạng. Nhưng không, Sukey lững thững đi tới cạnh... bác sĩ Salisbury! Nó nhăn nhở vỗ vai: “Thôi, ngồi coi nãy giờ! Đi xuống... còn lo đi nghỉ mát chớ?”
Chỉ một cái hất tay là Salisbury té đùng xuống sàn. Sao lại dễ dàng vậy? Nhìn kỹ xác lão nằm cong queo, cứng ngắc Rand mới biết nẫy giờ Salisbury chỉ là môt cái xác được đặt ngồi trên ghế.
Sau khi Sukey dùng chân sửa lại cho Salisbury nằm úp mặt xuống sàn, Will nhẹ nhàng đặt cây cản xe dọc sống lưng lão, thật ngay ngắn. Những sợi dây xích vừa hàn cứng và cây cản được hai thằng quấn chặt quanh xác Salisbury. Mấy tiếng khóa bấm lách cách là người và cây cản hợp nhất thành một khối. Đứng bên cạnh ngó thầy chú Thornton cười hề hề.
— Ông bác sĩ phen này vác phao sắt tha hồ nổi. Thảy xuống biển dầu hôi thì chìm thế chó nào được!
— Đeo phao lưng cách này, gắn thêm 3 bộ khóa đúc... tha hồ chắc chắn.
Thì ra thằng Yost bệnh hoạn khoái “trấn” nạn nhân! Nằm dưới giếng còn để lại xương cốt chớ đeo nguyên cây cản xe hơi thẩy xuống hố dầu cặn điệu này chắc tiêu bằng hết. Ông chuyên viên đỡ đẻ chắc chắn sẽ nằm tuốt dưới đáy hồ. Có dễ gì kiếm ra? Bơm không hết còn phần dầu cặn thì chỉ một mồi lửa là mảnh tro cûng không còn. Ở góc nhà còn một cây cản nữa. Mấy sợi xích đã đánh xong. Để cho ai Rand khỏi cần đoán. Vẫn thằng Sukey nham nhở tiến về phía Lupe. Chân nó vẫn đi cà nhắc “Hà hà... sau ông chuyên viên đến người đẹp. Thế nào, được lặn chung với ông chủ, em bé chịu chớ?”
Lupe ngước nhìn lên. Đôi mắt ráo hoảnh, không có một giọt nước mắt mà đầy những thách thức căm thù. Dĩ nhiên còn bị bịt miệng thế kia làm sao nói? Người chợt có ý kiến là thầy chú Thornton:
— Ê, Sukey... con nhỏ này phải thịt trước. Thảy khơi khơi không được đâu!
— Vẽ chuyện! Đi cái phao này là được hay không được... cũng đáy hồ tuốt luốt.
Nói vậy nó vẫn ngước lên phía Tivi: Ý ông chủ sao?” Cắn đầu mẫu xì gà Ned Yost nói the thé:
— Thornton nói đúng. Con này số đỏ... biết đâu chừng nó dám nổi bồng lên thiệt thì sao? Tốt hơn cho nó đi trước! Will đâu... lâu lâu biểu diễn mục cạo mặt coi?
Will OK và cho tay vào túi lấy ra con dao bấm. Vẫn con dao lưỡi mỏng tanh hôm ấy. Nó kề cà mân mê lưỡi dao, tiến tới ngó Lupe:
— Con nhà ai coi ngộ nghĩnh thế nầy... ăn dao cạo uổng quá. Thà xài em chớ cắt cổ thì hơi phí...
— Làm thì làm đại cho rồi...
Thằng vừa hối thúc là Sukey. Thày chú Thornton bỗng quay mặt đi. Nhưng Will dỗ ngọt, nựng cằm Lupe lên: “Coi, bé ngồi thế này hơi ngượng tay. Đứng lên đi, bé muốn anh đi một đường ngọt lịm, cam đoan muốn không biết đau thì ráng đứng dậy...”
Lupe vẫn ngồi ngay. Bây giờ mới thấy nó sợ. Niềm kinh hoảng tột độ làm ngây dại ánh mắt. Nó đờ đẫn ngó, khờ khạo lạ! Làm như đến bây giờ nó mới tin chắc tụi này giết nó thật và vậy là chết đến nơi, hết gỡ. Vẻ thất thần của nó làm Rand thương cảm, cơn uất ức bốc lên mờ mắt. Không ngần ngại, suy tính lợi hại, hắn đưa súng lên nhắm ngay tấm lưng trần của thằng Will. Mày phải nằm.
Will quát lên: “Đứng lên... Bảo mày đứng dậy mà?” Rand nhấn cò. Súng chỉ “pụp” một tiếng như mở chai nước ngọt. Ủa, không lẽ trượt? Có thể những thằng đứng ngoài không nghe tiếng. Nhưng thằng Will không lẽ... không cảm thấy kim cắm vô thịt? Không, nó hơi chùn bước và khẽ nghiêng người. Bây giờ mới thấy ống thuốc lấp ló ở mé lưng, đeo tòn teng áp xương. Có tiếng ú ớ: thằng nào ném vào lưng tao đấy? Con dao bấm được chuyển sang tay trái để bàn tay mặt lần mò lưng.
Tim Rand tưởng ngưng luôn. Thứ Nicotine Salicylate không biết “ép phê” thế nào? Xưa nay chỉ xài cho mấy con thú đau. Bây giờ trước mặt hẳn là một thẳng người mập mạnh cùi cụi. Cứ kể về liều thuốc thì bấy nhiêu đó ngựa cũng té, tê liệt toàn thân tức thời. Nhưng con người có bộ thần kinh phức tạp hơn... biết đâu chừng thuốc “đi” chậm hơn? Bao giờ thuốc mới ngấm, trời?
Tiếng Thornton gắt gỏng: “Làm lẹ lên. Chần chờ mãi! Nãy giờ nó quay lưng đi có nhìn đâu? Will nạt “Làm liền chớ?” nhưng bàn tay quờ quạng sau lưng, mà trúng ống thuốc. Nó rút ra lẩm bẩm: “Cái gì thế này Sukey? Thằng nào ném tao kỳ quá”.
Sukey nghiêng người ngó cười hề hề!
— Còn hỏi? Nó là cây xy lanh, gắn kim đàng hoàng của dân choác. Té ra mày cũng chơi cái món này mà lâu nay tao đâu biết?
— Câm cha nó miệng đi! Choác cái gì? Tao bào có thằng vừa liệng vô lưng tao cái độp. Mới tức thời...
Giọng nói cáu kỉnh, lạc lõng. Cả hai cùng nín khe vì Ned Yost chợt chồm dậy. Khuôn mặt giận dữ chiếm nguyên khung Tivi, nó hét lớn:
— Tụi bây câm ngay. Thằng Will vừa bị bắn bằng ống phóng xy lanh. Nhất định thằng Hammond rồi! Coi tụi bây còn ngó cái gì... tìm cái gì? Thịt con nhỏ đã Will, lia cho nó một nhát. Rồi kiếm thằng Hammond sau, phải tìm bằng được. Thịt luôn! Mày nghe tao nói không, Will?
Will còn nghe gì nữa? Mắt nó lơ là ngó ống xy lanh cầm trên tay. Cằm ống thuốc không xong! Nó lấp lửng ở bàn tay giây lát rồi rớt độp trên sàn nhà, tiếp theo là con dao bấm. Nó cúi xuống nhặt. Cố gắng lắm chớ... nhưng với không tới. Nó chuyệnh choạng, ngất ngư rồi té cái đùng, cắm đầu xuống sàn nhà nằm lăn queo một đống.
Hai thằng còn lại trố mắt ngó. Chúng nhìn nhau sững sờ nhưng Sukey biết phải làm gì. Nó chạy lại lượm con dao, xông về phía Lupe. Con nhỏ thấy thế nghiêng người né, miệng ú ớ la. Lập tức ngoài này Rand thả con Kenya ra, bồi thêm một khẩu lệnh thúc giục: “Nhào vô... nhào vô mồi!”.
Con cheetah chỉ hụp một phát luồn qua cửa và nhún một hai cái là chân trước chụp trúng màng tang Sukey. Đặt cây súng một bên Rand chun người vô đúng lúc Sukey bị quật văng xuống đất, vừa kịp la một tiếng là cần cổ nó bị Kenya ngoạm trúng. Sau mấy cú vùng vẫy yếu xèo là nằm luôn. Thornton nhìn thấy hắn, tính rút súng ra thì bị Rand liều mạng lao đầu húc văng xuống sàn. Hai đứa ôm nhau vật lộn. Thornton to con quật hắn nhưng bao nhiêu sức lực cũng không bằng sự uất hận của một thằng hiền lành bị dồn ép quá độ đến nổi cục! Rand chỉ hất vai một phát là nó nhào nhưng vẫn bị nắm đầu dựng dậy. Bao nhiêu căm hờn dồn cả vào hai bàn tay đồ sộ, Rand cứ yết hầu nó mà xiết. Chừng nó chết ngất, mắt trợn trắng hắn mới quăng mạnh sang một bên.
Tự nhiên hai tay Rand xoa vào nhau. Hắn có ý đợi đối thủ xuất chiêu để làm nữa... nhưng còn đâu? Dưới ánh sáng vàng vọt của ngọn đèn chụp chỉ còn một mình Sukey đang bị con cheetah quăng quật thảm hại. Nó rên khe khẽ nhưng nghĩ tới con Olto hôm trước Rand nghiến răng bỏ mặc.
Hắn vừa bước tới là Lupe đứng bật dậy, ngã vào vòng tay. Chiếc khăn cột miệng vừa được gỡ bật ra là nó thổn thức: “Anh, em biết thế nào anh cũng tới mà? Thấy con Kenya xông vô là em biết sống rồi. Sợ quá, tạ ơn Trời Đất” Rand còn biết gì hơn là nắm cứng lấy nó: “Mọi việc vậy là xong. Kề như huề”.
Nhìn lên khuôn hình Tivi tắt ngúm, hắn hoảng hồn la: “Chết cha... Còn thằng Yost, quên phứt. Nó chạy đâu rồi?”
Rand chui qua khe cửa để mặc Lupe và Kenya chạy theo. Nếu trị xong mấy thằng thủ hạ mà để vuột Ned Yost thì cũng như không. Phải tự tay trừng trị đích đáng, để nó ra Tòa thì kể như xẩy luôn. Ý nghĩ đó làm Rand hăng máu, mặc Lupe chạy theo kêu ầm ĩ. Nhưng Kenya khỏi kêu chạy vùn vụt. Nó muốn vồ nữa, cắn xé nữa.
Chạy ra gần sân xe cũ có tiếng xe rồ máy, Rand chỉ kịp nhìn theo, nhận ra ánh đèn đỏ ở cây cản sau. Nó thấp lè tè vì chiếc xe cũng thấp, cũng mầu đỏ chói, Chiếc Porsche thể thao. Đúng Ned Yost rồi. Nó nhanh chân hơn Rand ba bốn chục mét. Bấy nhiêu đó đủ rồi. Nó vọt qua biên giới là pháp luật hết hiệu nghiệm.
Chiếc Porsche đã sang số, sắp lao đi. Có con Pam chặn ngoài đó, không biết kêu còn kịp hay không? Nó chỉ việc cho chiếc Sation Wagon ra nằm dềnh dàng chắn lối đủ rồi. Sợ nó không nghe thấy cây búa lao theo không kịp... Rand đành phải thử sai con Cheetah. “Cho mau... mồi Kenya!”
Tay hắn vừa đưa lên chỉ hướng là một bóng vàng bắn vọt như tên. Nó chỉ nhấp nhổm vài phát là bắt kịp chiếc xe như chơi. Vẫn biết cỡ năm sáu trăm mét trở lại, cheetah là con vật phi mau nhất — đâu có dưới 100 cây số/giờ—nhưng không ngờ nó rượt thần sầu. Loáng một cái đã sát bên, vừa tầm nhảy. Chiếc Porsche sắp vô tới khu trưng bầy xe mới thì Ned Yost ngoảnh lại ngó phía sau. Nhún một phát con Kenya bắt dính. Ned Yost hoảng hồn, cuống cuồng quay vô lăng cho xe tạt nhanh qua một bên tránh. Thoát được cặp móng Cheetah nhưng làm sao điều khiển tay lái nổi? Chiếc Porshe chuyếnh choáng đảo qua đảo lại và xấn vào giữa hàng xe choáng lộn làm văng tứ tung, đụng rầm rầm. Nó nhằm bức vách kiếng khổng lồ lao vào giữa: cả khối thủy tinh choáng lộn xụp xuống, tan tành từng mảnh vụn. Chiếc Porsche chui qua bên kia đụng một chiếc xe du lịch lớn nằm cản đầu nên hất ngược lộn một vòng. Tài xế Yost mắc kẹt ở trong kêu rú lên như heo bị chọc tiết giữa những tiếng đổ vỡ rầm rầm.
Rand đứng khựng lại ngó thì từ hai đầu Lupe và Pam cùng chạy tới một lượt. Hắn muốn nhào vô cứu Yost ra, nhưng phải hối Pam phôn cảnh sát cấp cứu đã. Thò đầu vô thấy con Kenya lóp ngóp ở giữa đống xe bề bộn chui ra. Vậy mà nó nhảy kịp không hề hấn gì! Cu cậu tới bên Rand gừ gừ nhẹ, coi bộ bất mãn vì mồi vồ hụt. Chui qua vách kiếng bể thấy chiếc Porsche thun đầu nằm ngửa tênh hênh và con mồi của nó mắc kẹt vô lăng kêu la thảm thiết. Muốn gỡ nó ra cũng không nổi: phải gọi lính Cứu hỏa có cưa sắt, đèn xì, con đội may ra mới móc được Ned Yost ra nguyên vẹn. Không nỡ đứng nghe Rand phải mò ra,
— Sao Pam không cấp báo cảnh Sát? Bộ có chuyện gì?
— Đâu có? Cảnh Sát hình như có sẵn rồi, thứ đặc biệt là khác! Anh coi... không dấu hiệu ngôi sao là gì đây?
Pam giơ một chiếc bóp ra khoe, phía trong nằm chình ình tờ chứng minh thư. Rand giật mình hỏi. “Coi, cô lấy ở đâu ra? Của ai?”
— Của tôi, của thằng này...
Hắn vừa lên tiếng vừa lạng quạng bước tới. Hắn là Foggiano! Cái đầu tổ nái lắc lư cho đỡ choáng váng... vì cú cán búa của Pam lúc nãy. Rand sững sờ ngó: “Ủa... ông mà là F.B.I.? Người của Trung Ương Tình Báo?” Tay hắn cầm chiếc bóp giơ ra coi cho rõ. Foggiano cằn nhẳn:
— Không Trung Ương Tình báo... còn Trung Ương Tình bổ hả? Mấy người nhiều chuyện... lộn xộn quá còn hỏi vặn! Xếp tôi mà biết cái vụ này... Coi kìa, thú y sĩ thì điên đầu... đàn bà con gái xài một cặp búa du côn... đi đâu còn xách theo cả một con beo gấm! Phen này chết hết, tôi cho hay trước.
Gái Đêm Gái Đêm - Wade Miller Gái Đêm