Kẻ nào chưa một lần thất bại trong quá trình trưởng thành, tức kẻ đó không có gan thực hiện những điều mới mẻ.

Woody Allen

 
 
 
 
 
Tác giả: Johanna Lindsey
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: You belong to me
Biên tập: Gió
Upload bìa: Nhung Nguyễn
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3023 / 39
Cập nhật: 2015-02-25 16:22:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ột quyết định sáng suốt đấy, bá tước Petroff. Bây giờ hãy nói cho tôi biết đi, anh bạn tốt của tôi, Stefan cũng sẽ đến gia nhập với chúng ta chứ?"
Vasili nhận ra giọng nói khàn đục đó. Pavel, người vừa mới xưng hắn là bạn của Stefan. Hắn cũng cao to giống như Vasili nhưng đô con hơn, bắp thịt to chắc và làn da ngăm đen, và rất thích tham chiến. Và khi Vasili ngoái đầu lại nhìn để chứng thực kẻ vừa nói chuyện, anh nhìn thấy Pavel không phải đang ở một mình, có gần cả chục tên khác đứng dàn ngang sau lưng anh ta, một vài tên trong tay đang lăm lăm súng và đang chĩa thẳng vào Vasili.
"Rất vui được gặp lại anh, Pavel," anh nói một cách khô khan mà chỉ có những kẻ ngốc mới tin lời của anh, "và không, lần này Stefan không đi chung với tôi."
"Tôi thật lấy làm thất vọng đấy," Pavel trả lời, và anh ta thật sự thất vọng."Khi tôi vừa phát hiện ra anh, tôi đã hy vọng là sẽ có được một trận đấu nữa... nhưng có lẽ là anh sẽ đại diện cho anh họ của anh chứ?"
Vasili không ngạc nhiên lắm. Thái độ của Pavel đã không thay đổi.
"Có lẽ," là tất cả những gì anh đồng ý."Nhưng trước tiên tôi muốn có được sự tiếp đãi nổi tiếng của anh đã chứ. Tôi tin là làng của anh ở cách đây không xa?"
"Không xa lắm, nếu không thì chúng tôi đã không nghe thấy tiếng súng nổ và đến đây để xem xét rồi."
Và Vasili có thể đỗ lỗi cho Alexandra cho chuyện này. Nếu cô dừng lại, bọn họ sẽ cùng nhìn thấy đàn ngựa của cô, anh sẽ nhận ra được ngôi làng và bọn họ đã có thể quay về kêu thêm người, và sẽ ở trong thế tấn công thay vì làm tù binh như thế này.
Ít ra thì Latzko, thủ lãnh của đám thổ phỉ này, là một người đàn ông dễ thương lượng hơn. Sự tham lam là nguyên tắc chính của ông ta, và mọi thứ đều có cái giá của nó.
"Anh có thể rút dao lại ko, Pavel? Latzko sẽ không thích có món hàng bị sứt mẻ đâu."
"Anh không cần phải lo lắng đến Latzko. Ông ấy đã đi Áo để tham dự hôn lễ của con quỉ cái đó rồi. Tôi là người anh nên quan tâm nè, hiểu chưa. Tôi là người thủ lãnh khi không có mặt Latzko ở đây."
Đó là chuyện mà Vasili không muốn nghe. Hắn là một kẻ điên khó mà bàn được chuyện chứ không phải là một người có thể nói lý lẽ như Latzko. "Con chó cái" thì anh đóan là con gái của Latzko, Arina. Pavel đã từng là người tình của cô ta và bị cô ta bỏ rơi để bám theo Stefan vào mấy năm trước, đó là lý do tại sao Pavel lại ghét Stefan đến như thế. Còn lý do khác nữa là Stefan đã đánh thắng hắn ta hai lần. Và đó là chuyện tại sao Pavel căm ghét những kẻ quí tộc.
"Chúc mừng anh được thăng chức, Pavel, nhưng chúng ta có thể bàn tiếp chuyện này trong làng của anh, nơi có những đám lửa để sưởi ấm được không? Tôi đang lạnh cóng đây này."
Pavel cười. Có ít nhất phân nửa đám người của hắn cũng bật cười. Nhưng con dao cuối cùng thì cũng được rút ra khỏi lưng của Vasili. Một vài tiếng ra lệnh và kiếm của Vasili cũng bị tướt mất. Rồi Pavel nhìn thấy Alexandra.
"Một người đàn bà khác à?' Pavel đi vòng qua và đến gần Alexandra cho đến khi hắn đứng trước mặt của cô. Nhưng sau khi nhìn cô một cái, hắn xoay lại nhìn Vasili với vẻ hả hê."Ngày hôm nay còn khá hơn tôi mong đợi. Cô ta có đáng giá như cô kia không? "
Hắn đang nói đến Tanya, năm ngoái cô đã bị bắt và được Stefan chuộc lại với cái giá 500 rúp. Vasili đã sẵn sàng để trả giá cao để chuộc lại những con ngựa cho Alexandra. Giá trị của chúng nó thì quá hiển nhiên rồi. Còn cô thì không thể nhìn để biết được, và anh cần phải làm cho bọn chúng tin là cô không đáng giá chút nào cả, không phải là để giữ cho giá cả thương lượng thấp xuống mà là vì Pavel là một tên thù dai khốn khiếp. Nhưng anh sẽ không làm như cách anh đã làm nếu như cô không phải đang trợn mắt nhìn anh. Anh thật thấy giận cô, và chuyện đó chỉ làm cho anh giận thêm mà thôi.
Và vì quá bực bội nên giọng nói anh có vẻ như rất thật, anh nói, "Anh có thể giữ cô ta lại là anh đang giúp cho tôi đấy."
Ngay cả bọn họ ở cách xa mấy feet, Vasili vẫn có thể nghe được tiếng hừ thoa't ra từ Alexandra. Pavel cũng nghe được tiếng đó. Nhưng rõ ràng là hắn không thích thú gi' ở cô mấy. Đang mặc bộ quần áo đàn ông, cô nhìn không đáng giá chút nào. Nhưng tiếng hừ đó làm cho hắn chú ý đến cô, và hắn nâng cằm cô lên để nhìn cho rõ.
Không có chuyện gì nên xảy ra. Tay cô đang bị trói ngược ở phía sau. Cô đang bị bọn thổ phỉ vây quanh.
Nhưng cô đá hắn một cái. Rất mạnh.
Pavel rú lên. Một vài tên đồng bọn cười lớn, làm cho hắn càng nóng máu lên. Khi hắn co chân nhảy lò cò một giò vừa đưa tay vuốt chân xong... thật không thể tin là hắn có thể làm được chuyện này mà không bị trượt chân trên tuyết... hắn nhìn như muốn giết người, và Alexandra sẽ là người chịu trận.
Vasili bắt đầu bước tới, nhưng chưa đủ nhanh. Anh đã không đủ gần để ngăn cản Pavel tung quả đấm vào mặt của Alexandra. Anh phải nhào vào người của hắn mới làm được chuyện này, và anh đã làm vậy.
Khi bọn họ ngưng không bị trượt trên tuyết nữa, Pavel nhìn anh với vẻ thắc mắc. Vasili cũng cảm thấy giống vậy. Cái lạnh giá buốt có lẽ là đã làm tê cứng lý trí của anh cũng như thân thể anh. Không có lý do gì biện hộ cho việc làm ngu xuẩn vừa rồi. Lý do duy nhất mà anh đã không bị bắn chết chỉ là vì đám thuộc hạ của Pavel cũng đã không nghĩ là anh ngu ngốc đến vậy, nên đứng sững ra vì quá ngạc nhiên.
Điều đó cho anh có thời gian đứng lên và giúp Pavel đứng dậy, giúp hắn phủi tuyết trên người và nói, "Xin lỗi nhé, nhưng không một ai được phép đánh cô ta ngoài tôi. Một phong cách riêng của tôi."
Anh phải nên chuyển qua nói bằng tiếng Cardinia, và Pavel hiểu thứ tiếng đó, bởi vì ngay lúc đó Alexandra đã nói những lời không nên nói."Anh sẽ phải hối hận vì những lời nói đó, Petroff."
Anh đã không nhìn cô khi trả lời, "Nãy giờ cô đã im miệng rồi, con điếm, thì hãy cứ giữ như vậy đi."
Pavel nhìn cả hai người họ, rồi đột nhiên hắn mỉm cười và nói với Vasili, "Cô ta... cho dù anh đã gọi cô ta như thế nào... thì cũng sẽ làm anh tốn tiền đấy, Cardinian."
Vasili thở dài."Tôi cũng đã đóan vậy."
Em Là Của Anh Em Là Của Anh - Johanna Lindsey Em Là Của Anh