Books are a uniquely portable magic.

Stephen King

 
 
 
 
 
Tác giả: Đinh Mặc
Thể loại: Ngôn Tình
Dịch giả: Greenrosetq
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 97
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3336 / 38
Cập nhật: 2015-11-28 04:51:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20: Giao Ước Của Zombie
uân phục màu đen của zombie lộ ra hơi thở chết chóc. Sắc mặt vua zombie xanh lét lạnh lẽo đáng sợ vô cùng trầm tĩnh. Thân hình cao lớn, dữ tợn thoải mái dựa vào giường khiến cho Hứa Mộ Triều hơi có cảm giác bị đè nén.
Cô cảm thấy anh vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mà vua zombie trông thấy đôi chân mày đen thanh tú của cô gái hơi nhíu lại cũng đã hạ quyết tâm, một trăm năm u ám đáng sợ đó cô cũng không cần biết hết.
Nên anh chỉ nhẹ nhàng sơ lược vài sự việc nhưng cũng không kể rõ chi tiết.
Nhưng khi cô chỉ biết đại khái câu chuyện, thần sắc cô cũng có vẻ ngập ngừng, trong mắt đầy vẻ đau xót. Điều này làm cho vua zombie muốn lảng tránh. Anh không cần sự thương hại của một cô gái. Nhất là cô, Hứa Mộ Triều.
Đôi mắt cô trong tâm tưởng anh vĩnh viễn trong suốt như nước.
“Cô cũng từng là người phải không?” Ngữ khí vua zombie khôi phục vẻ lạnh như băng xa cách, ngăn chặn lời an ủi thương tiếc cô sắp nói ra.
Hứa Mộ Triều ngẩn ra: “Sao anh lại hỏi vậy?” Vì sự an toàn của bản thân, cô chưa từng kể với bất kỳ ai lai lịch của mình.
Đầu ngón tay thô to của anh, móng tay sắc bén như kim loại nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài đen nhánh của cô, đôi môi dầy màu xanh đen hơi nhếch lên.
“Trên người cô có hương vị của con người.” Anh bổ sung thêm, “Hương vị phụ nữ.”
Lời này thành công làm cho một người có da mặt dày như Hứa Mộ Triều cũng có chút khẩn trương, xấu hổ.
Nhưng một khi chột dạ, phản xạ có điều kiện của Hứa Mộ Triều là lảng tránh. Cô một mặt trấn tĩnh giả vờ không nghe thấy, ra vẻ tự nhiên chuyển hướng đề tài: “Anh là người của trăm năm trước… Nếu không có người Cận Tinh xâm lược có lẽ chúng ta vĩnh viễn không gặp nhau.”
Anh không nói gì, đôi mắt xanh lục âm trầm như nước nhìn cô chằm chằm. Bỗng nhiên ngón tay nâng mái tóc dài của cô lên mũi hít thật sâu một hơi.
Khi mái tóc óng mượt của cô lướt qua khóe miệng đầy răng nanh sắc nhọn của anh, hai người đều hơi run lên.
Hai người lặng im một lát.
“Gặp gỡ nhau.” Anh bỗng nhiên nói, “Có đôi khi là định mệnh.”
Ví dụ như tôi trở thành zombie, ví dụ như tôi trăm năm bất tử, ví dụ khi tôi ôm em vào lòng lại được sống lại.
“Đến đây.” anh vỗ nhẹ chỗ bên cạnh, “Để tôi bôi thuốc cho em.”
Đôi bàn tay to bè cứng rắn đầy sức mạnh của anh bỗng nắm lấy eo cô. Cô dễ dàng được anh đặt trên đầu gối. Đầu cô gối trên đùi anh, ngửi thấy trên người anh đầy mùi máu tươi, tấm lưng bỗng thấy lành lạnh, quần áo đã bị anh cởi ra.
Trong doanh trại này chỉ mình anh có thể giúp cô bôi thuốc, toàn thân Hứa Mộ Triều cứng ngắc tự nói với mình, A Lệ bị Minh
Hoàng đánh ngất còn chưa tỉnh lại. Nên chỉ có thể như vậy.
Lúc đầu cô chỉ ngồi cạnh bên giường, lúc này lại bị anh ôm đặt lên đùi.
Rất thân mật …
Tuy họ từng có những đụng chạm còn thân mật hơn, nhưng tình huống này không giống vậy.
Cô không quen. Không quen tiếp xúc thân mật như vậy với Thẩm Mặc Sơ, cũng không thích mình rơi vào thế bị động, không có năng lực phòng bị. Nhưng anh thật sự quá dũng mãnh. Cho dù hiện tại cô không ở thế bị động như vậy thì anh cũng khả năng dần cô bầm dập.
Cô chỉ có thể biết điều mà nằm im không nhúc nhích.
Ngón tay to bè dính đầy thuốc mỡ vụng về vuốt ve tấm lưng cô, làm cô hơi đau đau. Thuốc trị thương của vua zombie đương nhiên là thứ tốt nhất, đau đớn lập tức giảm đi nhiều.
“Cô có đem theo quần áo không?” Giọng nói của anh từ sau lưng truyền đến.
” …” Một đường đào vong, đầu óc nào mà nghĩ tới chuyện mang quần áo nữa chứ?
Chỉ nghe “xoạt”một tiếng, toàn bộ áo cô bị anh xé rách.
Á, mát quá. Toàn thân cô căng thẳng, không biết tiếp theo anh sẽ làm gì?
Lại cảm giác được một làn vải mềm mại sạch sẽ, nhẹ nhàng phủ lên lưng cô. Bàn tay thô to của anh nâng eo cô lên, cô vội vã đứng dậy, đưa lưng về phía anh, mặc chiếc áo trong quân phục của anh vừa phủ lên người mình vào.
Áo trong quân phục của của anh thật sự rất rộng, dài đến mức muốn che được luôn đầu gối cô, mùi máu tươi nhàn nhạt lạnh lẽo phảng phất. Mùi này khiến cô âm thầm thở dài.
Cô trở lại, đã thấy đôi mắt vua zombie lấp lánh một ngọn lửa nhìn cô chằm chằm, hô hấp dồn dập hơn.
Ai cha, chết tiệt!
Hứa Mộ Triều đã từng yên ổn nằm bên cạnh Thẩm Mặc Sơ vì cô cho rằng cô mạnh hơn anh, cô sẽ khống chế được dục vọng của mình. Nhưng hiện tại, cô lại đang ở trên địa bàn của anh, trong lều trại của anh.
“Cô nghỉ ngơi đi.” Anh lại nói với cô bằng giọng khàn đặc, “Sáng mai, tôi dẫn cô đi chỗ này.”
“Tôi muốn trở về lều của mình.” Cô nói, đương nhiên một đường đào vong, cô luôn ngủ cùng với A Lệ.
Yết hầu vua zombie phát ra âm thanh trầm khàn, ẩn ước tiếng cười: “Trở về?”
Anh cũng không nói thêm, trực tiếp dùng hành động luôn.
Đôi cánh tay mạnh mẽ của anh chính xác ôm lấy eo lưng cô, dễ dàng như ôm một em bé. Anh nằm trên giường kéo đầu cô áp vào ngực mình.
Khuôn mặt cô áp vào bờ ngực rắn chắc như đã của anh, nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ và thong thả. Hứa Mộ Triều vừa ngẩng đầu, liền trông thấy gương mặt vua zombie, đôi mắt âm trầm phảng phất một ngọn lửa bị đè nén, nhìn sâu vào mắt cô.
Ngọn lửa nguy hiểm bị đè nén. Nhưng dần dần cô cũng không cảm thấy khẩn trương nữa.
“Yên tâm đi cô gái bán thú.” Anh nhắm hai mắt lại, gương mặt khủng bố xấu xí đến cực điểm nhạt nhoà trong bóng đêm. Cô
nghe thấy anh hít sâu một hơi, nói: “Tôi sẽ không đụng vào em trong tình huống này đâu.”
Tình huống này, anh đang nói tới trạng thái zombie sao?
Chính là cô vẫn không thể thả lỏng toàn thân, tiếng hít thở của anh dần dần trầm ổn.
Họ đơn giản chỉ là ôm nhau mà ngủ, không thể so sánh với đêm huấn luyện khống chế dục vọng hoang dại, môi lưỡi dây dưa kia lại càng khiến người ta thấp thỏm lo âu là sao?
Cô không thói quen ôm một ai đó mà ngủ, chỉ cảm thấy thân thể anh rắn chắc như sắt thép làm cơ thể cô phát đau.
Quên đi, dù sao anh mạnh mẽ còn cô thì yếu ớt. Hơn nữa cơ bản cô cũng tín nhiệm anh.
Cô dứt khoát thả lỏng cơ thể, duỗi duỗi chân tay, xoay trở một chút tìm một tư thế thoải mái trong lòng anh.
“Anh nhích tay sang một chút đi.”Cô thấp giọng nói.
Anh không mở mắt, cánh tay cường tráng kiện làm theo lời cô, tay cô thoải mái gác lên.
Trong bóng đêm, cô nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh. Sau đó, cánh tay đặt trên eo cô hơi siết lại.
Cô nhịn không được, khoé miệng cong lên. Cảm thấy trước đó mình ngại ngùng thật vớ vẩn.
Sau đó, cô cảm giác được một chiếc hôn lạnh lẽo có mùi máu tươi dịu dàng lặng lẽ đặt lên mái tóc dài của cô.
Nụ hôn mềm nhẹ, không mang theo chút dục vọng nào, nụ hôn của zombie.
Cô bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có chút chua xót.
Lúc rạng sáng khoảng 4 giờ Hứa Mộ Triều bị vua zombie đánh thức.
Cô mở mắt ra, trông thấy đôi mắt màu lục trầm tĩnh nhu hòa của anh. Anh ôm cô đứng dậy, im lặng một lát, mới nới lỏng cánh tay đặt lên eo cô cả đêm.
Mặt Hứa Mộ Triều hơi đỏ lên, vội vàng cúi đầu: “Chúng ta đi đâu vậy?”
Vua zombie cúi đầu nhìn vành tai trắng như tuyết của cô ửng hồng, giống như viên ngọc trai bị nhiễm lên tia huyết sắc. Vẻ đẹp đó làm lòng anh dâng lên chút thương tiếc.
Nhưng anh không nói gì, chỉ đưa lưng về phía cô ngồi xổm xuống: “Leo lên đi, tôi cõng em.”
Nhìn tấm lưng rộng vững chãi trước mắt của vua zombie, Hứa Mộ Triều theo bản năng nói: “Không cần, tôi có thể bay.”
“Thương tích trên lưng em chưa tốt lắm đâu, ” giọng anh nhàn nhạt truyền đến, “Mà nơi này, là lãnh địa của zombie.”
o O o
Sắc trời âm u, không khí lạnh thấy xương.
Doanh trại yên tĩnh của zombie lùi dần sau lưng, họ đến một dãy núi đen mờ mờ cao đến vài km, nhưng vài km này đối với vua zombie chỉ lướt qua vun vút như mây bay nước chảy.
Hứa Mộ Triều nằm trên lưng vua zombie, tâm tình kích động là thường.
Cô cũng từng men theo chân núi trong bóng đêm leo lên. Nhưng cô giương cánh bay lên giống như cánh chim tự do tự tại, giống như bản thân cô thanh thản không bị trói buộc gì.
Mà vua zombie lại không có cánh, anh “bay lên” lại vô cùng mạnh mẽ, sức mạnh đó làm cho người ta phải chấn động.
Những thân cây đen sì cao lớn bị một sức mạnh lớn gạt ra mở đường, làm chấn động những chú chim, mãnh thú cuồng loạn hú vang vội vã tránh xa. Thân ảnh anh trong bóng đêm nhẹ nhàng không gây ra một tiếng động nào, giống như mũi tên rời cung có sức mạnh không thể nào cản nổi, lại mờ ảo như ma quỷ không thể bắt được.
Bản thân anh có một sức mạnh vô hình rất lớn, khi leo núi lại vô cùng nhẹ nhàng, không làm kinh động đến sự yên tĩnh của ngọn núi hoang vu này. Bỗng nhiên cô cảm thấy với tốc độ đó, sức mạnh đó không có bất kỳ kẻ nào đủ khả năng được được với anh, bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản bước chân anh.
Sắc trời vẫn đen thăm thẳm, so với ban ngày cô càng nhìn rõ hơn gương mặt xấu xí của zombie, đôi chân mày quân nhân kiên nghị, trong bóng đêm càng âm thầm hơn, thì ra anh chưa từng thay đổi.
“Sắp đến rồi.” giọng nói anh vừa khó nghe vừa khủng bố như cũ lại thấp thoáng vẻ dịu dàng.
Hứa Mộ Triều cúi đầu định lên tiếng, vừa mở mắt, lại ngây người.
Sắc trời từ từ sáng bừng lên. Hình dáng của anh cũng dần dần rõ ràng hơn. Ngay lúc này, anh không để ý đến cô, lặng lẽ mà chậm rãi biến thân.
Những hoa văn nơi gáy tượng trưng cho gien của người ngoài hành tinh, trong nắng sớm từng chút từng chút một biến mất, dưới ngón tay mình cô cảm thấy làn da xám trắng cứng không thua gì kim loại dần dần khôi phục sự mềm mại, đàn hồi.
Có lẽ do đã dùng hết sức leo một mạch lên nùi, cũng có lẽ vì không thèm để ý nên thần thái anh vẫn bình thường, giống như không ý thức được sự thay đổi của bản thân.
Hứa Mộ Triều trầm mặc, ngắm nhìn dung mạo máu tanh của zombie chậm rãi biến thân thành người thanh niên quân nhân đẹp trai quen thuộc. Rõ ràng là rất xấu, biến thân lại đẹp trai như vậy. Trong lòng cô lại cảm thấy bi thương, cảm giác vô cùng nặng nề.
Cô không nói gì, vẫn tựa đầu vào lưng anh, hai tay đặt trên cổ anh ghì nhẹ.
Chân trời bắt đầu lộ ra những tia sáng trắng, đỉnh núi đầy màu xanh của lá cây đã mơ hồ hiện ra trong tầm mắt. Vầng thái dương dần ló dạng, cảng vật hoang dã và yên tĩnh, mọi thứ im lìm như vùng đất chết không có một sự sống nào.
Trong đất trời ấy, chỉ có một vua zombie trầm mặc mà ôn nhu, vai cõng một cô gái, trong dãy núi dài liên miên đang dùng hết
sức chạy lên núi.
Anh không phát ra âm thanh gì, cô lại nghe thấy rõ ràng vạn vật trong trời đất đều thay vua zombie phát ra tiếng gào thét bị đè nén trong câm lặng hơn trăm năm qua.
Cuối cùng, bọn họ đã leo tới đỉnh núi. Anh nhận ra bản thân đã khôi phục dung mạo con người, cười tự giễu nói: “lần đầu cũng giống vậy đó… đại khái rất thư giãn.”
Anh không nhìn thấy sự thương hại và đau xót trong mắt cô, kéo cô đến gần vách núi sâu hun hút, cùng nhau ngắm nhìn cảnh sắc dưới chân núi.
Cảnh sắc này làm cho Hứa Mộ Triều rung động, không thua gì thân phận của Thẩm Mặc Sơ
Chỉ thấy ngọn núi hùng vĩ như một con rồng uốn lượn trong ánh sáng buổi bình minh rực rỡ; mà vực sâu đỏ máu nơi tượng trưng cho cái chết trong vùng đất zombie trong nắng sớm dìu dịu lại trở nên dịu mắt đến không ngờ.
Hứa Mộ Triều vẫn tưởng là cảnh vật hoang vắng yên tĩnh trước mắt đều là giả. Vùng đất của zombie vồn là vùng đất đẹp nhất thế gian.
“Tôi lấy danh nghĩa của zombie thề rằng.” anh nhìn ngọn núi hùng vĩ trải dài ngút mắt, giọng nói kiên định, “chắc chắn sẽ làm cho người Cận Tinh nợ máu phải trả bằng máu!”
Những giọt nước mắt nóng bỏng bị đè nén hồi lâu của Hứa Mộ Triều bỗng nhiên dâng đầy khoé mắt, lần đầu tiên trong một trăm năm trở lại đây, cô nghẹn ngào khôn tả.
Khi anh xoay người lại, toàn thân anh bao phủ trong ánh mặt trời rực rỡ. Khuôn mặt đẹp như tạc của anh lộ ra vẻ kiên nghị vô cùng, đôi mắt đen thăm thẳm đã có thần sắc khiến người ta rung động.
“Nếu ngày đó tôi không chết.” anh cười sang sảng, tiêu sái nói, “Tôi sẽ đến tìm em, Hứa Mộ Triều.”
o O o
Con đường dưới chân núi bằng phẳng và yên tĩnh.
Trên đường về, họ gặp ngày càng nhiều zombie. Khi bọn họ trông thấy Hứa Mộ Triều trắng nõn ngon lành, hô hấp theo bản năng dồn dập hơn, ánh mắt thèm thuồng.
Nhưng bọn họ cũng không dám vọng động. Vì vua zombie đi bên cạnh cô gái, nắm chặt tay cô, tuyên bố sự độc chiếm của mình.
Hứa Mộ Triều cúi đầu, mặt nóng lên.
Trên đỉnh núi sau khi anh khi tuyên bố xong, anh ngang ngược ôm cô ngồi rất lâu.
Anh nói bên tai cô: “Em là cô gái đầu tiên tôi hôn đó.”
Anh từng xâm phạm và giết hại hàng ngàn hàng vạn cô gái, nhưng cô gái anh từng hôn chỉ có mình cô. Hứa Mộ Triều rất cảm động, trong lòng lại hơi run sợ.
Nếu thực sự một ngày nào đó anh đến tìm cô, cô sẽ trả lời như thế nào?
Cô không biết. Trong thời đại, anh và cô đều biết, không ai rảnh rỗi tới mức đi nói chuyện tình yêu. Có lẽ thực sự một ngày nào đó, anh không chết, cô bất tử, họ mới có tư cách bàn đến chuyện tình cảm?
Có lẽ thực sự một ngày nào đó.
Anh nhìn thấy cô đỏ mặt, vẫn không rút tay lại, cười nhẹ một tiếng, cất giọng phá vỡ sự yên lặng: “Tôi vừa thu được tin tức, Minh Hoàng và Minh Huy trọng thương đã mất tích, toàn bộ người máy còn lại đều bị tiêu diệt.”
Hứa Mộ Triều nghe vậy, trong lòng vừa tiếc hận vừa bất đắc dĩ.
“Đáng tiếc.” anh nói, “Hắn ta có thể đào thoát giữa muôn trùng trùng vây như thế, hậu hoạn khôn cùng.”
Tâm tình Hứa Mộ Triều cũng có chút trầm trọng, tai hoạ ngầm Minh Hoàng này rốt cuộc sẽ ảnh hưởng như thế nào đến toàn
bộ chiến cuộc trên đại lục đây?
“Chỉ có thể cẩn thận phòng bị.” Cô đang nói, bỗng nhiên sửng sốt.
Trên đỉnh lều, một thiếu niên con người tuyệt sắc trợn to mắt nhìn cô.
Chính xác mà nói khi cậu nhìn thấy cô và vua zombie thoải mái nắm tay nhau, ánh mắt cậu vừa khiếp sợ vừa khó hiểu.
Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục - Đinh Mặc Dục Vọng Của Kẻ Chinh Phục