Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Chương 21
L
isa vội vượt qua Russ. “Emily, con làm gì mà ngồi lên thế?”
“Con thấy nóng.”
Cô ta giơ tay sờ trán đứa trẻ. “Con không nóng.” Cô ta chộp lấy chiếc nhiệt kế từ một chiếc ly trên chiếc bàn đầu giường và đặt vào miệng Emiy. “Để xem con có tăng nhiệt lên không.”
Russ trừng mắt nhìn Rachel, rồi bước về phía con gái. “Chào, bánh pudding của bố.”
“Bố nói là hôm qua bố sẽ đến.” Emily lọng ngọng qua chiếc nhiệt kế.
“Ừ, đáng lẽ thế, nhưng bố bận quá. Nhưng giờ bố đã ở đây rồi.” Hắn ngồi xuống trên mép giường và nắm lấy tay Emily, đồng thời bắn cho Rachel một ánh mắt hiểm độc.
“Cô Rachel cũng có con trai.” Emily nói. “Tay cô ấy nóng.”
Mắt Russ trở nên dữ dội. “Cút ra khỏi đây.”
“Thôi đi Russ.” Lisa bước về phía trước.
“Tôi không muốn cô ta đến gần Emily.”
“Giờ đây là nhà của tôi, và những gì anh muốn chả có ý nghĩa gì.”
“Được rồi mà.” Rachel nói. “Đằng nào tôi cũng phải đi. Tạm biệt Emily. Con nhớ chăm sóc bản thân đấy.”
Emily lôi chiếc nhiệt kế ra khỏi miệng. “Con trai cô có thể đến chơi với con được không?”
“Bọn cô sắp sửa rời khỏi đây. Cô e là con trai cô không còn ở đây lâu nữa.”
Lisa cố đẩy chiếc nhiệt kế lại vào miệng con gái, nhưng Emily lắc đầu. “Con muốn đọc truyện. Con muốn nước táo.”
“Chuyện gì đang xảy ra thế?” Russ nói. “Cô bảo là con bé ốm quá không thể ngồi dậy được.”
“Tôi đoán là nó có một ngày may mắn.” Lisa bước về phía Rachel. Cầm lấy tay cô, người phụ nữ đó kéo cô vào trong hành lang. “Tôi sẽ không bao giờ có thể cảm ơn cô cho đủ. Số tiền đó sẽ mang lại rất nhiều thay đổi.”
Russ xuất hiện phía sau họ. “Tiền nào?”
“Rachel đã đưa chúng tôi hai mươi lăm nghìn đô la dành cho Quỹ Emily.”
“Cái gì?” Hắn ta nghe như thể bị mắc nghẹn.
“Tấm séc là từ Cal Bonner.” Rachel nói. “Đó là món quà của anh ta, không phải của tôi.”
Vẻ mặt Lisa cho thấy cô ta không hề tin vào điều đó, còn Russ thì trông như thể bị bắn bằng súng gây mê vậy. Đột nhiên Rachel thấy cần phải rời xa họ ngay lập tức. “Chúc may mắn.”
Một giọng nhỏ xíu gọi cô từ trong phòng ngủ. “Tạm biệt cô, Rachel.”
“Tạm biệt kẹo ngọt.”
Cô rời khỏi ngôi nhà đó và nhanh chóng chui vào xe.
***
Khi Ethan lạng sang làn bên trái của con đường cao tốc kết nối giữa các bang và vượt qua một chiếc xe tải thuê hiệu Ryder với hai chiếc xe đạp bám theo phía sau đuôi, Kristy quan sát vóc dáng trẻ trung của anh và nói. “Tôi không thể tin là anh nghiêm túc về chuyện này.”
Anh lượn trở lại làn đường bên phải. “Anh sinh ra không phải để trở thành một mục sư. Anh đã biết điều đó từ rất lâu rồi, và anh mệt mỏi vì phải đấu tranh với điều đó. Anh đang định sẽ đưa đơn từ nhiệm vào thứ Hai, ngay sau khi chúng ta quay trở về.”
Kristy định tranh luận nhưng rồi lại im lặng. Để làm gì cơ chứ? Anh đã thả quả bom tấn này kể từ khi họ rời khỏi Salvation. Giờ thì họ đang tiến đến Knoxville, và cô thì đã tranh cãi với anh suốt cả khoảng thời gian đó rồi. Thật không may, anh không có vẻ gì là muốn thay đổi quyết định cả.
Ethan Bonner được sinh ra để trở thành một mục sư. Sao anh lại không hiểu được điều đó chứ? Đây là sai lầm tồi tệ nhất đời anh, nhưng dù cho cô có nói gì đi nữa, anh cũng sẽ không chịu lắng nghe.
“Chúng ta nói chuyện khác đi được không?” Anh nói.
Lúc này đã muộn, đã gần tối ngày thứ Sáu rồi. Họ sẽ trở lại Salvation sau buổi lễ cầu nguyện và buổi tiệc trưa của hội thảo vào sáng Chủ Nhật, chính vì thế mà cô sẽ không có nhiều thời gian tranh luận với anh nữa. “Anh sẽ làm gì?”
“Có thể là tư vấn tâm lý. Có lẽ anh sẽ quay lại trường và lấy bằng Tiến sỹ tâm lý học. Anh không biết nữa.”
Cô đưa ra quân át chủ bài của mình. “Các anh trai của anh sẽ rất thất vọng về anh, chưa kể đến bố mẹ anh nữa.”
“Bọn anh đều có cuộc sống riêng của mình.” Họ đã đến ngã đường để rời đường cao tốc, và anh tạt xe vào lề đường. “Anh đói. Chúng ta hãy kiếm cái gì ăn đã.”
(exit ramp, entrance ramp: đoạn đường ngắn cho phép xe cộ rời hay đi vào đường cao tốc.)
Anh và cô đều biết rằng buổi hội thảo sẽ khai mạc bằng một bữa tiệc buffet tối lúc 7h, và việc chiếc xe của cô bị trục trặc đã làm họ bị muộn. Cô không muốn ở một mình quá nhiều bên anh, vì thế cô đã định sẽ tự lái xe đến Knoxville, nhưng khi cô cố gắng khởi động chiếc Honda vốn dĩ rất đáng tin cậy của mình thì nó lại cứ trơ ra, và cô buộc phải đi cùng anh. “Đã 6h rồi, chúng ta thật sự không có thời gian.”
“Em đang sợ ai đó sẽ cho em điểm F vào sổ liên lạc nếu em đến muộn à?”
Cái vẻ châm biếm này là mới lạ đối với anh, một trong vài sự thay đổi đã xảy ra kể từ lúc cô bảo rằng cô sẽ thôi việc, và cô không thích thế. “Đó là hội thảo của anh, không phải của tôi. Tôi thậm chí sẽ không bao giờ đi nếu như anh không nằn nì tôi tham dự.”
Hai tuần chuyển giao của cô đã kết thúc cách đây gần cả tuần rồi, nhưng anh đã bắt nạt cô, ép cô phải ở lại cho đến hết tuần này, và do chỗ làm mới của cô tại trường mẫu giáo Brevard vẫn chưa bắt đầu cho đến thứ Hai nên cô đồng ý. Giờ thì cô ước gì mình không phải là kẻ dễ bị xiêu lòng đến thế.
Việc ở bên anh đã trở nên đau đớn hơn kể từ đêm thứ Sáu tuần trước tại bãi chiếu bóng Niềm kiêu hãnh của Carolina. Chuyện xảy ra trên ghế trước trong chiếc xe của anh đã phá hủy những ảo tưởng của cô rằng cô có thể quên được anh. Cô vẫn yêu anh, và cô biết rằng mình sẽ luôn yêu anh, mặc dù việc ở bên cạnh anh trong tuần vừa rồi đã làm cô có cảm giác như đang cưỡi trên một toa tàu lượn siêu tốc vậy.
Anh cứ luân phiên xen kẽ liên tục giữa những cơn gắt gỏng và rồi lại tỏ ra vô cùng ngọt ngào và chu đáo làm cô gần như không thể kiềm được nước mắt. Mỗi khi anh không càu nhàu với cô, anh lại thể hiện hình ảnh của một chú chó con háo hức muốn làm vui lòng chủ. Cô biết lời buộc tội của cô rằng anh không phải là bạn cô đã làm anh vô cùng nhức nhối, và cô chỉ ước rằng cô có thể thay đổi thái độ của anh thành một điều gì khác hơn chỉ là cảm giác có lỗi.
Đôi khi cô bắt gặp ánh mắt anh đang nhìn cô, và ngay cả đôi mắt thiếu kinh nghiệm của cô cũng nhận ra nỗi khao khát trong đó. Điều đó lẽ ra phải làm cô hạnh phúc. Đó chẳng phải là điều cô đã muốn sao? Nhưng nhận thức đó chỉ làm cô thêm chán nản. Cô không muốn trở thành một cô nàng dễ thương mà anh thèm muốn. Cô muốn trở thành tình yêu của anh.
Cô nhận ra anh đã bỏ qua mấy nhà hàng đồ ăn nhanh gần lối ra xa lộ. “Tôi nhớ anh bảo là anh đói.”
“Anh đói.” Nhưng anh tiếp tục lái xe xuống một đường cao tốc làng quê hai làn. Cuối cùng anh cũng đi chậm lại và rẽ trái vào bãi đậu xe của một quán ăn bẩn thỉu kế bên một nhà nghỉ tám phòng.
Bãi đỗ xe rải sỏi chứa hầu hết loại xe bán tải. Khi anh dừng lại giữa hai chiếc xe, cô quan sát nơi này với vẻ ghê tởm. Lớp nhựa đường lổn ngổn đầy đá cuội màu nâu vàng bẩn thỉu cùng những bảng hiệu nê ông quảng cáo bia trông chẳng có gì hứa hẹn. “Tôi nghĩ chúng ta nên quay lại tiệm Hardee.”
“Anh thích chỗ này.”
“Nó không đứng đắn chút nào.”
“Tốt.” Anh giật chìa khóa ra khỏi lỗ khóa và mở cửa xe.
Đây sẽ là hai ngày cuối tuần rất dài nếu tâm trạng anh vẫn không được cải thiện sớm. Gruder Mathias, một trong những tăng lữ đã về hưu sẽ thay thế Ethan thuyết giảng vào Chủ Nhật, còn thứ Hai là ngày nghỉ của anh, vì thế anh chẳng hề vội vã quay lại thị trấn chút nào.
Thở dài với vẻ cam chịu, cô theo anh đến lối ra vào, đôi cửa gỗ nặng nề chắn lối đi được thiết kế bắt chước theo phong cách Địa Trung Hải. Cô nghe tiếng rền rĩ của một bản ballad đồng quê ngay cả trước khi họ bước vào bên trong.
Một luồng gió thổi từ chiếc máy điều hòa làm chiếc váy không tay màu cà chua đỏ dính sát vào người cô. Cô ngửi thấy mùi dầu nóng và mùi bia chua. Tại quầy bar được chiếu sáng mờ mờ, một nhóm toàn những anh chàng to xác đội những chiếc mũ ‘gimme’ và quần jean xỉn màu đang ngồi uống bia và hút thuốc.
Bởi vì lúc này trời vẫn còn khá sớm nên hầu hết bàn vẫn còn trống, nhóm bàn có ghế dài cố định bằng nhựa vinyl màu nâu cũng thế. Những dây leo bằng nhựa bụi bặm trông như thể được ghim đính lên những bức tường ốp ván từ cách đây cả thập kỷ làm vật trang trí, được treo cùng với một đám giấy chứng nhận vệ sinh lồng trong khung mà hẳn là đồ giả mạo.
Ethan dẫn cô ngồi vào một chiếc bàn ghế dài sát vách. Ngay khi họ vừa ngồi xuống, gã phục vụ quầy rượu, một tay đầu hói không cổ hét vọng lại hỏi món. “Cả hai dùng gì?”
“Cô ca.” cô đáp, ngập ngừng một chút trước khi thêm vào. “Vui lòng cho loại trong lon.”
“Cho tôi Scotch pha đá.”
Kristy ngạc nhiên nhìn Ethan. Cô chưa bao giờ thấy anh uống rượu mạnh. Anh thậm chí còn không gọi cả margarita ở nhà hàng Mexico. Cô phải tự nhắc nhở mình rằng cô không còn phải chịu trách nhiệm về anh nữa, và cô cắn lưỡi giữ im lặng.
Một trong những người đàn ông ngồi tại quầy bar quay lại dán mắt vào cô. Chuyện được bọn đàn ông chú ý đối với cô vẫn còn đủ mới mẻ để cô cảm thấy không thoải mái, vì vậy cô giả vờ không nhận thấy.
Gã phục vụ quầy bar đem đồ uống đến cho họ, rồi vứt toẹt hai tờ thực đơn mỏng và dính đầy gia vị cũ xuống bàn. “Jeannie sẽ đến đây trong một phút nữa. Thực đơn đặc biệt tối nay là cá trê rán.” Rồi gã bỏ đi.
Kristy đẩy tờ thực đơn gớm guốc ra xa bằng ngón tay út. Lờ đi cái ly đá trống không, cô lau vành lon Cô ca bằng khăn giấy của mình trước khi uống. Lon Cô ca không lạnh, nhưng ít nhất là nó hợp vệ sinh.
Gã đàn ông tại quầy bar vẫn tiếp tục nhìn cô. Hắn ta trẻ, loanh quanh khoảng 25 tuổi, mặc một chiếc áo T-shirt Miller Lite và có bắp tay mạnh mẽ. Cô khẽ giật giật một chiếc hoa tai nạm kim cương giả với vẻ căng thẳng. Chiếc váy ngắn không tay của cô rất gợi cảm, nhưng không rẻ tiền đến mức trở thành một lời mời gọi lộ liễu, và cô ước gì thằng cha ấy nhìn đi chỗ khác đi.
Ethan nhấp một ngụm Scotch và bắn cho gã kia một ánh mắt gườm gườm buộc tội. “Mày nghĩ là mày đang nhìn cái gì thế?”
Cô thở hắt ra. “Ethan!”
Gã đàn ông tại quầy bar nhún vai. “Tao không thấy bảng ‘có chủ’ trên người cô ta.”
“Có lẽ đó là do mày không biết đọc.”
Mắt cô mở lớn đầy khổ sở. Ethan, một người đấu tranh tận tụy vì chủ nghĩa hòa bình, dường như đang phá bĩnh để tìm kiếm một cuộc chiến với một gã cục súc nặng hơn mình ít nhất là 50 pound, toàn thân đầy cơ bắp.
Gã đàn ông duỗi người trên ghế đẩu, và cô thề là cô nhìn thấy một tia háo hức mong chờ ánh lên trong đôi mắt xanh của Ethan. Trí óc cô chạy đua điên cuồng. Rachel sẽ làm gì trong hoàn cảnh này?
Cô nuốt mạnh xuống và chìa tay về phía gã đàn ông lực lưỡng đó. “Làm ơn đừng cảm thấy bị xúc phạm. Anh ấy chẳng còn như trước kể từ lúc anh ấy từ bỏ dòng tu.” Đó không hẳn là một lời nói dối, cô nghĩ.
Nhưng gã côn đồ không có vẻ gì là tin vào chuyện đó. “Hắn trông không giống một thầy tu.”
“Đó là bởi vì anh ấy không còn là thầy tu nữa.” Cô hít một hơi thật sâu. “Anh ấy rất bảo bọc tôi. Tôi là… ờ … Xơ Kristian, là … xơ của anh ấy.”
“Cô là nữ tu sao?” Ánh mắt hắn trượt xuống cái cổ rộng trên cái váy không tay của cô.
“Đúng thế. Và cầu Chúa phù hộ anh.”
“Cô trông không giống nữ tu.”
“Giáo phẩm của tôi không bắt mặc áo chùng.”
“Không phải chí ít thì cô cũng phải đeo thánh giá hay gì đó sao?”
Cô lôi sợi dây chuyền vàng mảnh mai quanh cổ và rút ra một cây thánh giá nhỏ bằng vàng vốn ẩn náu giữa hai bầu ngực.
“Xin lỗi Xơ.” Hắn ta bắn một ánh mắt tối tăm khác về phía Ethan rồi ngồi ngay ngắn trở lại trên ghế.
Ethan bực bội nhìn cô. “Em cho là mình đang làm cái quái quỷ gì thế?”
“Giữ anh tránh khỏi một cuộc chiến ở quầy bar!”
“Biết đâu anh lại không muốn tránh khỏi.”
“Cá trê!” Cô gọi với lên với người phục vụ quầy bar. “Chúng tôi sẽ dùng cá trê rán. Và cầu Chúa phù hộ anh.” Cô thêm vào một cách muộn màng.
Ethan đảo tròn mắt, nhưng thật nhẹ nhõm là anh không bám theo chủ đề này. Thay vào đó, anh bám theo ly Scotch, và vào lúc một cô hầu bàn tóc sẫm trang điểm loè loẹt chưng diện trong chiếc quần soóc ngắn cũn cỡn và một chiếc T-shirt Garth Brook xuất hiện cùng với khay thức ăn thì anh đã uống cạn ly rượu.
“Cho tôi một ly Scotch khác.”
“Ethan, anh lái xe đấy.”
“Để tâm vào chuyện của cô ấy, Xơ Bernadine.”
Cô hầu bàn nhìn cô với vẻ nghi ngờ. “Tôi có nghe cô nói lúc nãy. Tôi cứ ngỡ cô bảo cô là Xơ Kristina chứ.”
“À … Bernadine là tên tôi trước khi tôi vào tu viện. Sau đó tôi trở thành Xơ Kristina.”
Ethan khịt mũi.
Cô hầu bàn quay sang anh. Ethan vẫn đẹp trai như mọi khi và cô ta rõ ràng là đang cảm thấy hứng thú. “Thế chuyện không làm linh mục nữa khiến anh thấy thế nào?”
Anh xỉa ngón tay về phía Kristy. “Hỏi cô ta ấy.”
“Anh ấy… ơ thì, cũng không dễ dàng gì. Không có gì dễ dàng cho những người quay lưng lại với Tiếng gọi thật sự của Chúa.” Cô vặn nắp chai tương cà và lau sạch mép chai rỉ bằng một chiếc khăn giấy khác trước khi đưa nó cho anh. “Họ cảm thấy hoang vắng. Trống rỗng. Họ cố tìm cách lấp đầy khoảng trống đó bằng rượu, và điều tiếp theo mà cô biết, họ sẽ trở thành những kẻ nghiện rượu cô độc mất đi vóc dáng bên ngoài.”
Cô phục vụ bàn quét lên vai anh bằng đầu móng tay sơn phủ màu xanh lơ. “Tôi không nghĩ rằng anh sẽ phải lo lắng đến điều đó, thưa Cha.”
Anh tặng cho cô ta một nụ cười uể oải. “Cảm ơn.”
“Rất sẵn lòng.”
Lúc cô hầu bàn thong dong bước về phía quầy bar, Ethan thưởng thức cặp mông đong đưa của cô ta một cách lộ liễu. Cô ta quay trở lại với ly Scotch và rồi lại rời đi với một nụ cười nhạt nhòa.
“Ăn đi trước khi nó nguội.” Kristy quát.
Anh nhấm nháp ly rượu mới của mình. “Em quan tâm cái gì đến chuyện thức ăn của anh nguội hay nóng?”
“Tôi không quan tâm.”
“Em là kẻ nói dối.” Anh nhìn cô chăm chú đến mức cô chỉ muốn run lên. “Em biết anh nghĩ gì không? Anh nghĩ rằng em vẫn còn yêu anh.”
“Còn tôi nghĩ là anh say rồi.” Cô cố kiềm chế để không đỏ mặt. “Anh chưa bao giờ uống rượu mà tỉnh táo cả.”
“Thế nếu anh say thì sao?”
Điều đó khiến cô tức giận. “Anh vẫn chưa nộp đơn từ nhiệm, Ethan Bonner! Anh vẫn là một mục sư được phong chức.”
“Không phải trong tim anh.” Anh đáp trả đầy giận dữ. “Trong tim anh, anh đã bỏ chức trách ấy rồi.”
Câu nói ấy gần như chưa thoát khỏi miệng thì anh đã nhăn mặt. Cô nhìn anh trở nên bất động, như thể anh đang lắng nghe một tiếng nói từ bên trong đưa ra một thông điệp nào đó mà anh không hề muốn nghe. Cuối cùng anh lẩm bẩm điều gì đó mà cô không hoàn toàn đoán ra và nhặt chiếc nĩa của mình lên cắm phập vào con cá.
“Nó đã chết rồi.” Cô nói.
“Tập trung vào thức ăn của em đi và để anh một mình. Muối đâu?”
“Ngay bên phải anh.”
Anh với tay lấy lọ muối, nhưng trong lúc vô cùng tức giận cô vẫn còn thấy yêu anh, và cô không thể ngồi nhìn anh tự đầu độc mình được, thế nên cô giật lấy lọ muối rắc trước khi anh kịp chạm vào nó, lau kỹ chiếc nắp bằng một tờ khăn giấy khác rồi mới chìa nó cho anh. “Cố đừng chạm vào cái gì hết.”
Những ngón tay dài của anh quấn quanh lọ muối cùng lúc ánh mắt anh quấn quanh cô. “Em biết là anh muốn chạm vào thứ gì, đúng không?”
Lưỡi cô không thể nhúc nhích.
“Anh muốn chạm vào em. Như anh đã làm vào cái đêm ở bãi chiếu bóng ấy.”
“Tôi không muốn nói về chuyện đó.”
“Anh cũng không muốn nói chuyện đó.” Anh đẩy đĩa cá trê sang một bên, cầm lấy ly Scotch và nhìn cô qua vành ly. “Anh muốn làm chuyện đó.”
Cô hất đổ lon Cô ca, rồi vội vàng dựng nó lại trước khi nước Cô ca đổ đầy ra bàn. Da cô cảm giác bỏng rát bên dưới lớp váy. “Chúng ta.. chúng ta phải tới Knoxville trong nửa giờ nữa.”
“Chúng ta sẽ không làm được điều đó. Thật ra thì anh cóc thèm quan tâm đến chuyện liệu chúng ta có tham dự được bất kỳ cuộc hội thảo nào hay không.”
“Nhưng anh đã trả phí đăng ký rồi.”
“Thế thì sao?”
“Eth…”
“Đi khỏi đây thôi.”
Anh quăng xuống vài tờ bạc, túm lấy cổ tay cô và kéo cô ra ngoài. Huyết mạch cô như chạy đua. Đây là một Ethan mới lạ và nguy hiểm mà cô chưa bao giờ nhìn thấy.
Anh kéo cô xuống mấy bậc thềm, và điều kế tiếp mà cô biết là anh đang ép cô tựa vào thành chiếc Camry bằng hông anh. “Anh không thể ngừng nghĩ về đêm đó.”
Anh cọ lên đôi vai trần của cô bằng ngón tay cái, và cô cảm thấy luồng hơi nóng bỏng từ cơ thể anh qua lớp vải len của chiếc váy. Một chiếc xe tải phóng vù qua.
“Em quan tâm đến anh.” Anh thì thào. “Không phải anh nên là người được em hiến dâng trinh tiết của mình thay vì ai đó khác mà em không quan tâm đến sao?”
“Làm sao … làm sao anh biết tôi vẫn chưa mất nó?”
“Anh chỉ biết thế thôi.”
Lương tâm cô giằng xé đấu tranh với nỗi khao khát dành cho anh. “Điều đó không đúng.”
Anh cúi đầu xuống và cô cảm thấy quai hàm anh chạm vào mái tóc cô. “Tại sao chúng ta không cùng đánh mất sự trong trắng đó cho nhau.”
“Anh không phải trai tân.”
“Anh đã không quan hệ lâu đến mức anh cảm thấy mình như thế.”
“Tôi không … tôi không tin rằng mọi chuyện sẽ ổn theo cách đó.”
“Chắc chắn sẽ ổn.” Môi anh chạm vào dái tai cô, và hơi thở mềm mại thoảng mùi Scotch vuốt ve má cô. “Có hay không. Quyết định thuộc về em.”
Anh là một tên đê tiện khi cám dỗ cô. Anh biết cô cảm thấy thế nào về anh, và anh thật không công bằng khi cố tình điều khiển cảm xúc của cô theo cách đó.
“Tôi không còn yêu anh nữa.” Cô nói dối. “Tôi chưa bao giờ yêu anh. Đó chỉ là nỗi cuồng dại.”
Hai tay anh ôm lấy bờ hông cô, và hai ngón cái quét lên đường lằn nhỏ xíu co dãn do chiếc quần lót thiếu vải để lại. “Em thơm quá. Anh thích mùi hương của em.”
“Tôi không dùng nước hoa.”
“Anh biết.”
Cô thở dài. “Ôi, Eth…”
“Có hay không?”
Nỗi tức giận nổ bùng trong cô, và cô gạt tay anh ra. “Có! Dĩ nhiên là có! Bởi vì tôi yếu đuối và túng quẫn và tôi không thích anh nhiều lắm vào lúc này.”
Nếu như cô mong đợi cơn tức giận của mình sẽ hãm anh lại thì cô đã thấy là mình sai.
“Anh có thể sửa chữa điều đó.” Chỉ trong vài giây, anh đã mở cửa xe và đẩy cô vào trong.
Thay vì quay trở lại đường cao tốc, anh đơn giản chỉ đánh vòng chiếc Carmy băng qua bãi đỗ xe trải sỏi vào một con đường hẹp dẫn đến văn phòng của Nhà nghỉ EZ Sleep.
“Ôi, không…” Cô khổ sở nhìn trân trân vào những căn phòng bằng gỗ màu trắng với ba cây thông đại bự đứng gác phía trước.
Giọng anh chứa đựng một âm sắc van nài mà cô chưa hề nghe thấy trước đây. “Anh không chờ được thêm nữa. Anh hứa, Kristy, lần tới chúng ta sẽ có rượu champagne và khăn trải giường satin.”
Không chờ cho cô đáp lại, anh nhảy ra khỏi xe và phóng vào trong văn phòng của nhà nghỉ. Anh quay lại mấy phút sau đó. Một lần nữa, anh chui vào phía sau vô lăng và lái xe đến căn phòng cuối cùng, ở đó anh vội vã đậu xe, nhảy ra ngoài và chạy vòng qua để mở cửa xe cho cô.
Mục sư Bonner thánh thiện dồn cô vào trong như một cậu thiếu niên đang sẵn sàng ghi điểm.
Ethan đóng mạnh cánh cửa sau lưng họ và thở hắt ra nhẹ nhõm khi anh nhìn thấy căn phòng xoàng xĩnh nhưng sạch sẽ. Anh biết sẽ không bao giờ anh có thể giữ cô ở đây nếu như căn phòng này bẩn thỉu. Và anh sẽ không để cô đi. Anh đơn giản là không thể chịu đựng được cảm giác chia xa giữa họ lâu hơn được nữa. Anh phải giữ cô lại cho đến khi anh đóng dấu ấn của mình lên cô.
Cái khát vọng được đóng dấu lên cô thật nhức nhối, dù anh sẽ không làm điều đó bằng một vết cắn thật đau hay một vết bầm xấu xí – như thế thật không thể chịu đựng nổi. Anh muốn làm điều đó với một thứ gì đó có thể giữ lại được vĩnh viễn. Anh muốn một dấu ấn có thể giữ được cô bên anh mãi mãi và đưa họ trở lại là những người bạn tốt nhất như xưa. Và cách duy nhất anh có thể nghĩ ra để thực hiện điều đó chính là tình dục.
Dù cô có nói gì đi chăng nữa thì tình dục vẫn có ý nghĩa nào đó với Kristy, nếu không cô đã không còn là một trinh nữ. Bất kể người đàn ông nào quan hệ với cô đều sẽ trở nên quan trọng với cô mãi mãi, chính vì thế đó phải là anh. Chỉ có anh thôi.
Anh tìm kiếm một lý do kém ích kỷ hơn để bào chữa cho ý định của mình, và rất nhanh đã tìm thấy nó. Cô quá quý giá đối với anh để có thể cho phép một người đàn ông nào khác hủy hoại cô. Kristy là người phụ nữ vô song, nhưng không phải ai cũng hiểu điều đó. Sẽ thế nào nếu người tình đầu tiên của cô không chăm lo cho cô? Sẽ thế nào nếu anh ta không hiểu cô quý giá đến thế nào?
Có quá nhiều cạm bẫy đang chờ đợi cô. Kristy vốn là người sạch sẽ đến lẩn thẩn, và điều đó có thể biến tình dục trở thành một vấn đề đối với cô. Một người đàn ông sẽ phải kiên nhẫn với tính lập dị của cô, làm cô sao lãng bằng những lời đùa cợt nhẹ nhàng, một vài nụ hôn sâu lắng, cho đến khi cô quên đi vấn đề về vệ sinh và để bản thân mình được tận hưởng.
“Căn phòng này hoàn toàn sạch sẽ.” Anh nói.
“Tôi không nói là nó không sạch.”
Cái ý nghĩ cô có thể sẽ thất vọng khiến anh trở nên phòng thủ. “Anh biết em đang nghĩ gì. Chỉ bởi vì nó sờn cũ không có nghĩa là nó bẩn thỉu.” Anh bước đến bên giường và lật tấm chăn ra để lộ ra lớp khăn trải giường trắng sạch khô cứng. “Thấy chưa?”
“Ethan, anh có say không thế?”
Cô đứng đó, trông thật xinh đẹp trong chiếc váy ngắn màu đỏ, đôi mắt mở to và có vẻ không chắc chắn làm một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng anh. “Anh hơi choáng váng, nhưng anh không say. Anh biết chính xác mình đang làm gì, nếu đó là điều mà em đang ám chỉ.”
Con chẳng biết một tí gì về chuyện mà con đang làm.
Anh lờ đi giọng nói, giống như anh đã phớt lờ nó kể từ cái đêm ở bãi chiếu bóng Niềm Kiêu hãnh của Carolina.
Sàn nhà trải thảm sơn cũ kỹ kêu cót két lên bên dưới chân anh khi anh tiến đến bên cô, kéo cô vào trong vòng tay và rồi hôn cô. Anh nếm thấy vị bạc hà, và anh nhận ra cô đã ngậm một viên bạc hà trong lúc anh đăng ký phòng. Như thể cô cần thứ gì đó giả tạo để che dấu vị ngọt ngào của chính cô vậy.
Cơ thể cô, ấm áp và mềm dẻo, uốn cong áp vào anh. Anh vuốt hai bàn tay dọc theo sống lưng cô rồi ôm lấy hông cô. Môi cô hé mở và cánh tay cô vòng lên cổ anh. Anh ngừng nghĩ ngợi khi anh lạc lối trong nụ hôn của họ.
Anh không biết thời gian đã trôi qua bao lâu trước khi cô rút lui và nhìn sâu vào trong mắt anh. Em yêu anh, Eth.
Môi cô không hề cử động, nhưng anh nghe thấy tiếng cô rõ ràng như anh nghe thấy tiếng Chúa. Một cảm giác nhẹ nhõm lan tỏa trong anh. Thế rồi cô lên tiếng. “Thế này không đúng. Em muốn điều này hơn bất cứ thứ gì em từng muốn trong đời, nhưng nó không đúng đắn cho anh và cả cho em. Đây không phải là điều Chúa mong đợi từ hai ta.”
Những lời của cô mềm mại, xuất phát từ sâu thẳm trong trái tim, nhưng anh đóng chặt mình trước những lời nói ấy.
Hãy lắng nghe cô ấy, Ethan, Oraph quở trách. Hãy lắng nghe những gì cô ấy đang nói.
Không. Anh không chịu lắng nghe. Anh là một người đàn ông, không phải một vị thánh, và anh mệt mỏi vì cứ để Chúa lèo lái cuộc sống của anh rồi. Thay vào đó, anh luồn tay mình xuống dưới chân váy và chạm vào làn da mềm mại bên dưới đó. “Em đã định để Mike Reedy làm chuyện này.” Anh đẩy tay mình lên cao hơn, kéo theo chiếc váy của cô cho đến khi anh chạm vào chiếc áo lót. Thật nhẹ nhàng, anh siết bầu ngực cô qua lớp vải ren.
“Có lẽ thế.”
“Anh không quan tâm em nói gì. Anh là người bạn tốt của em hơn là anh ta.”
“Đúng vậy.”
Anh trượt ngón tay cái lên khu gò mềm mại nổi lên phía trên chiếc áo lót. “Tại sao em lại sẵn sàng để anh ta làm tình với em, mà không phải là anh?”
Cô im lặng quá lâu đến mức anh không nghĩ rằng cô sẽ trả lời. Thế rồi ngón tay cô khép lại trên cánh tay anh. “Bởi vì em không cần phải cam kết gì khi quan hệ với Mike Reedy.”
Anh đông cứng lại. “Cam kết?”
Cô nhìn chằm chằm vào anh bằng đôi mắt đói khát.
“Cam kết? Đó là điều em muốn ở anh sao?”
Cô gật đầu, trông có vẻ khổ sở.
Anh chờ cho nỗi hoảng loạn ập vào anh, nhưng không có gì xảy ra cả. Cam kết. Điều cô thực sự nói đến chính là kết hôn. Anh đã định sẽ kết hôn vào một ngày nào đó, nhưng nó luôn là một thời điểm nào đó trong tương lai. Anh rút tay mình ra từ dưới váy cô.
“Và em muốn tình yêu từ anh.” Cổ họng cô nhấp nhô khi cô nuốt xuống. “Thậm chí tình yêu còn quan trọng hơn cả cam kết.”
Anh phải làm rõ một điều trong tâm trí anh. “Em không muốn cam kết từ Mike sao?”
Cô lắc đầu.
“Và em cũng không muốn tình yêu của anh ta?”
Cô lại lắc đầu.
“Nhưng em lại muốn điều đó từ anh?”
Cô gật đầu.
Anh vẫn chưa cảm thấy bất kỳ cảm giác hoảng loạn nào. Thay vào đó, anh choáng ngợp bởi một cảm xúc hồ hởi lan tỏa khắp người đến tận những ngón chân anh. Nó như thể một gánh nặng khổng lồ đã được nhấc khỏi trái tim anh. Dĩ nhiên rồi.
Thật rõ ràng như ai đó đã bật chiếc ti vi nhỏ trong phòng, anh nghe thấy một bài hát – một bài hát của trẻ con – cùng với một giọng nói mới vang vọng trong đầu anh.
Khi bài hát tiếp diễn, một bức tranh khớp lại trong đầu anh với hình ảnh tất cả bọn Họ hợp lại thành Một: Eastwood - vị Chúa kỷ luật ; Oraph - vị Chúa tâm linh ; Marion Cunningham - Đức Mẹ… Họ hợp thành một mẫu hình mới mẻ đơn nhất.
Bài hát trẻ con kết thúc, và giọng nói đó bắt đầu vang lên. Ta yêu con vì chính bản thân con, Ethan. Con rất đặc biệt đối với Ta. Qua con, Ta chiếu sáng tình yêu của Ta trên khắp trái đất này. Con là tạo vật hoàn hảo của Ta. Theo cách của chính con.
Và rồi, trong tâm trí Ethan, vị Chúa tuyệt diệu nhất này trút bỏ lớp áo ngoài trang trọng và trượt ra khỏi đôi giày cứng nhắc của Người. Trong chiếc áo khoác mỏng ấm áp và đôi giày mềm mại, Người hát bài hát về tình yêu hoàn hảo của Người, nói với tất cả những đứa trẻ của Người – từng đứa trẻ một – rằng đây là một ngày tuyệt đẹp trong thế gian của Người.
Đó chính là lúc Ethan Bonner chấm dứt việc đấu tranh với số phận của mình.
Kristy nhìn vẻ mặt của anh, nhưng mặc dù cô biết anh rất rõ, cô cũng không thể nói được anh đang nghĩ gì. Cô chỉ biết sẽ không còn lối nào để cô lùi lại nữa. Cô đã đặt niềm kiêu hãnh qua một bên và nói ra những điều từ trái tim cô. Nếu anh không thích điều đó, thì đó là việc của anh.
Anh hít vào một hơi thật sâu. “Okay.”
“Okay ư?”
“Đúng thế.” Anh gật đầu thật nhanh. “Okay.”
“Okay gì?” Cô cảm thấy hoang mang.
“Tình yêu. Cam kết. Tất cả mọi thứ.” Anh nắm lấy chân váy của cô và vuốt thẳng lại như cũ. “Kentucky.”
“Kentucky? Anh đang nói gì thế? Ôi, Eth, anh đúng là đang say. Em biết mà!”
“Anh không say!” Anh xoay cô về phía cửa. “Đi nào. Chúng ta phải đi ngay lập tức.”
Nhận thức đó tống vào cô, và cổ họng cô thắt lại khi cô quay lại đối mặt với anh. “Anh không còn muốn em nữa.”
Anh kéo cô lại vào trong vòng tay. “Ồi, em yêu, anh muốn em nhiều đến nỗi anh không thể chịu được nữa. Và anh cũng yêu em, vì thế đừng có nhìn anh như thế. Anh đã không thể nghĩ được điều gì khác kể từ khi em bước vào văn phòng anh trong chiếc quần jean trắng bó sát đó.”
Ngọn lửa hy vọng nho nhỏ vừa mới nhen nhóm trong cô biến mất, cô nhìn anh với vẻ giận dữ. “Anh yêu em ư? Tại sao anh lại không nói điều mà anh thực sự nghĩ? Anh chỉ ham muốn em thôi.”
“Cả điều đó nữa.”
Cô đã luôn có thể đọc được anh thật rõ ràng, nhưng giờ cô cảm thấy như thể cô đang đứng bên cạnh một người xa lạ vậy.
“Anh không yêu em bởi vì tất cả những thay đổi nhờ vào đám mỹ phẩm mà em đã tô trét lên người.” Anh nói. “Anh không nông cạn như thế. Chỉ là tất cả những thay đổi đó cuối cùng cũng đã buộc anh nhận ra em và trân trọng những gì đã ở ngay trước mũi anh trong suốt cả thời gian qua.” Anh nhìn cô như thể anh có thể nhìn thấy được tâm hồn cô và muốn cô cũng nhìn như thế vào tâm hồn anh. Ngọn lửa hy vọng lại một lần nữa nhen nhóm lên trong cô.
Ngón tay cái anh đặt lên chỗ hõm trên cổ cô. “Em đã ở trong cuộc đời anh lâu đến mức anh đã ngừng nghĩ về em như một ai đó tồn tại tách biệt khỏi anh. Em chính là một phần của anh. Và rồi tất cả những thay đổi này xảy ra, rồi em quyết định sẽ rời bỏ anh, và từ lúc đó anh trở nên điên cuồng.”
“Anh đã như thế ư?” Cô cảm thấy mê sảng và phấn khích.
Anh mỉm cười. “Em không cần phải trông sung sướng về điều đó đến thế.” Và rồi trán anh nhăn lại, một vẻ van xin xuất hiện trong giọng anh. “Chúng ta có thể nói chuyện trên đường đi. Đi nào, em yêu. Nhanh lên. Chúng ta thật sự, thật sự không có nhiều thời gian để phung phí đâu.” Một tay anh nắm lấy vai cô, tay kia xoay nắm cửa.
“Chúng ta sẽ đi đâu? Tại sao anh lại vội vã thế?”
“Chúng ta sẽ đi Kentucky.” Anh kéo cô ra ngoài và đẩy cô về phía chiếc xe. “Không xa ranh giới lắm. Sẽ không có thời gian chờ đợi cưới, và chúng ta sẽ kết hôn trong tối nay, Kristy Brown, dù cho em có nói gì đi nữa. Và anh cũng sẽ không từ bỏ công việc làm mục sư!”
Họ đã ra đến xe anh. Anh bắt đầu nghe có vẻ hụt hơi, và anh dừng lại bên cửa hành khách để thở dốc. “Chúng ta sẽ tổ chức cưới lại trước mặt hai bên gia đình sau khi chúng ta quay trở về. Chúng ta thậm chí còn có thể giả vờ đó là lần đầu tiên, nhưng chúng ta sẽ cưới ngay tối nay vì cả hai ta cần phải yêu nhau theo cách tồi tệ nhất, và điều đó sẽ không xảy ra cho đến khi chúng ta nói lời thề vĩnh viễn trước Chúa đã.” Anh khựng lại. “Em thực sự muốn kết hôn, đúng không?”
Cảm giác hạnh phúc bồng bềnh trong cô. Cô mỉm cười, rồi bật cười lớn. “Vâng, em thật sự muốn.”
Anh nhắm chặt mắt lại. “Tốt. Chúng ta sẽ nói cụ thể hơn trên đường đi.”
“Cụ thể về điều gì?”
Anh đẩy cô vào trong xe. “Rằng chúng ta sẽ sống ở đâu. Chúng ta sẽ có bao nhiêu đứa trẻ. Ai sẽ ngủ bên phía giường nào. Những chuyện tương tự như thế.” Anh đóng sầm cánh cửa, chạy vội về phía cửa bên kia và leo vào. “Anh cũng nên nói với em lý do vì sao xe em không thể nổ sáng nay, đó là do anh đã lẻn vào nhà em và cắt dây ắc quy để em phải đi với anh. Anh không hối tiếc về chuyện đó, thế nên đừng nghĩ là em sẽ nhận được lời xin lỗi!”
Cô không cần một lời xin lỗi, và sau vài phút họ đã quay trở lại con đường.
Hoàn toàn điếng người, Kristy trải qua chín mươi dặm đường kế tiếp lắng nghe một bài thuyết giảng lạ lùng nhất mà cô từng được nghe. Ethan luôn là người chặt chẽ với những chuyện liên quan đến việc tư vấn tiền hôn nhân cho những cặp vợ chồng mà anh sẽ làm phép cưới, còn giờ anh thì anh đang cố cô đọng mọi thứ anh biết trong khoảng thời gian họ băng qua biên giới bang Kentucky và sắp xếp mọi chuyện. Anh nói, nói, và nói.
Kristy mỉm cười và gật đầu.
Họ tìm được một mục sư ở Pentecostal đồng ý làm phép cưới cho họ, nhưng chính Ethan mới là người chỉ đạo buổi lễ. Anh là người yêu cầu cô lặp lại lời thề mà anh đã đọc, và anh là người đọc lời thề của chính mình bằng chất giọng trầm và mạnh mẽ phát ra từ chính trái tim anh.
Tuy nhiên, chính Kristy là người đã nhìn thấy nhà nghỉ Holiday Inn không xa ngoại vi của khu Công viên Cumberland Falls Resort State.
Họ chỉ vừa kịp đặt hành lý xuống thì cô đã tông sầm vào anh, làm anh ngã ngửa xuống lớp đệm của chiếc giường đôi cỡ bự. Cô trông thật háo hức, thật phấn khích, và hoàn toàn thoả mãn với chính mình khiến anh phá lên cười.
“Bắt được rồi!” Cô nói.
Trong khi anh cố bắt nhịp hơi thở thì cô xé toạc những chiếc cúc trên áo anh, rồi tấn công chiếc khoá trên thắt lưng cuả anh.
Anh nhìn sâu vào trong đôi mắt đẹp và mê đắm trên gương mặt của cô dâu trinh nguyên của anh. “Hãy cho anh biết nếu anh làm em sợ.”
“Ngậm miệng lại và cởi quần ra.”
Điều đó làm cả hai người họ cười phá lên. Nhưng họ không cười lâu, miệng họ quá bận bịu với những nụ hôn nóng bỏng và ướt át. Và bởi vì không ai trong số họ đủ kiên nhẫn cởi quần áo một cách chậm rãi, nên chỉ trong giây lát họ đã trần truồng ôm chầm lấy nhau.
“Anh thật đẹp.” Cô thở dài trong khi ve vuốt anh. “Đúng như những gì em đã hình dung.”
Anh ôm lấy gò ngực cô và cố lấy lại giọng nói của mình. “Em thậm chí còn đẹp hơn anh nghĩ.”
“Ôi, Eth… như thế … cảm giác thật tuyệt.”
“Rõ là thế rồi.”
“Em muốn anh làm thế thật nhiều.”
“Nhớ nhắc anh nếu anh quên.”
Cô rên lên trong cổ họng khi anh quét ngón tay cái qua núm vú của cô.
“Làm lại đi. Ôi, đúng thế …”
“Nằm xuống đi, em yêu, để anh chơi đùa với em.”
Cô làm theo lời anh. Những cái vuốt ve của anh càng lúc càng trở nên thân mật hơn, và cô nức nở trong nỗi đam mê của chính mình. “Ôi, Eth, em muốn làm tất cả mọi thứ.” Cô rên lên. “Đúng rồi. Như thế. Và em muốn… Em muốn nói mọi thứ. Những từ xấu xa. Em muốn nói những từ xấu xa. Và những cụm từ thô tục.”
“Thế thì làm đi.”
“Em – em không nghĩ ra được từ nào.”
Anh thì thầm một từ rất xấu vào tai cô.
Cô mở to mắt, và rồi cô lên đỉnh ngay dưới tay anh.
Mặc dù anh cương cứng đến mức đau đớn, nhưng anh vẫn bật cuời vì anh là người duy nhất trên thế gian này biết được bí mật của cô.
Kristy Brown Bonner đạt cực khoái rất dễ dàng.
Cô đã dịu xuống, nhưng anh thì đang sẵn sàng để nổ tung. Anh khao khát được chôn vùi anh trong cô, nhưng ngay vào giây phút cuối cùng, anh nhớ đến một chuyện quan trọng mà anh đã quên đề cập trong buổi giáo huấn tiền hôn nhân vội vã của họ. Anh vuốt tóc cô và thấy tay mình đang run rẩy trước nỗ lực kiềm giữ bản thân. “Chúng ta có nên lo lắng chuyện em có thai không?”
“Em không nghĩ thế.” Cô nhìn anh dò hỏi. “Chúng ta có nên không?”
Anh đặt sức nặng của mình giữa hai chân cô, hôn cô, và nghĩ về những đứa trẻ mà họ sẽ có. “Không, chắc chắn là không.”
Cô rất chặt, mới mẻ, và ướt át. Anh cố tiến vào trong cô thật chậm, nhưng cô đã không để chuyện đó xảy ra. “Ngay bây giờ, Eth… Làm ơn đừng vớ vẩn nữa được không. Ôi, làm ơn… Em muốn nhớ chuyện này đến suốt đời.”
Anh xuyên thẳng vào nơi tận cùng của cô, và khi đã chiếm hữu cô trọn vẹn, anh liền nhìn vào sâu trong mắt cô. Chúng tràn đầy những giọt nước mắt của tình yêu.
Tầm nhìn của chính anh mờ đi, và chiều sâu của tình yêu anh dành cho người phụ nữ này khơi lại lời nói cổ xưa của đôi uyên ương đầu tiên vọng lại trong tâm trí anh. “Thịt của thịt ta.” Anh thì thầm. “Xương của xương ta.”
Cô vuốt ve hông anh bằng lòng bàn tay và thì thầm đáp trả. “Thịt của thịt ta. Xương của xương ta.”
Họ mỉm cười. Nước mắt họ hòa vào nhau. Và khi họ cùng nhau được giải thoát, cả hai người họ đều hiểu chỉ có Chúa mới có thể tạo ra được một điều hoàn hảo như thế.