When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Bach Ly Bang
Upload bìa: admin
Số chương: 42
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1343 / 13
Cập nhật: 2015-11-21 05:49:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
ó tin gì không?" Thụy Giao hỏi Giác Tân khi chàng bước vào nhà. Trên mặt nàng là một vẻ lo lắng.
Chàng chán nản lắc đầu trả lời, "Tình trạng bây giờ còn tệ hơn nữa. Quân đội của tỉnh thua một trận nặng nề. Người ta đồn quân đội của Trương tướng quân đã tiến tới Bắc Môn." Giác Tân bước lại cửa sổ và ngồi xuống một chiếc ghế dựa.
Thụy Giao hoảng hốt nói, "Em hy vọng sẽ không có những trận đánh trên đường phố."
"Ai biết trước được? Chuyện ấy còn tùy Tổng đốc có chịu từ chức hay không." Giác Tân cũng lo lắng, nhưng để an ủi Thụy Giao, chàng nói thêm, "Nhưng anh nghĩ họ có thể giải quyết vấn đề một cách hòa bình." Ðúng ra chàng không biết cuộc xung đột này sẽ chấm dứt thế nào.
Thụy Giao bước vào phòng bên cạnh và lơ đãng ngồi bên cạnh giường nơi thằng Hoàn Trân đang ngủ. Trên mặt nó là một nụ cười mơ hồ. Nàng khẽ vuốt ve hai má đỏ hồng của nó. Nó dường như đặc biệt đáng yêu quý đối với nàng vào lúc này hơn bao giờ hết, y như là có người đang muốn cướp nó đi khỏi nàng. Nàng ngồi canh chừng nó, hai mắt ngơ ngẩn nhìn ra cửa sổ. Khuôn viên nhà họ Cao rất yên tĩnh, và tiếng tích tắc đều đặn của chiếc đồng hồ đập vào tim nàng, như những nhát đâm nhẹ.
Có tiếng bước chân vội vàng bước vào phòng bên cạnh. Hiển nhiên có ai mang tới một tin khẩn cấp. Hoảng sợ, Thụy Giao đứng dậy và bước vội ra xem là ai. Nàng thấy Giác Dân đứng cạnh bàn giấy, đang nói chuyện với Giác Tân.
Nàng rất lo lắng hỏi ngay, "Cái gì thế?"
Giác Dân vội vàng kể, "Em vừa trông thấy họ chở những binh sĩ bị thương vào thành, mỗi lần hai ba người. Em không biết có bao nhiêu người bị thương tất cả. Cảnh đó trông khủng khiếp lắm, tất cả đều đẫm máu, người thì nát tay, người gẫy chân, máu rỏ dòng dòng và rên rỉ. Em trông thấy một gã mặt bị rách vài phân, ngay tại thái dương, mặt hắn trắng như tờ giấy. Thực là khủng khiếp..." Giác Dân dừng lại, rồi lại nói tiếp, "Chiến trường không xa thành phố lắm. Nếu bên này thua một trận nữa thì sẽ có những trận đánh trên đường phố."
"Chúng ta ở đây có an toàn không?" Thụy Giao vội hỏi, những hình ảnh đáng sợ hiện lên tâm trí nàng.
Giác Dân nói, "Có thể được. Hãy hy vọng những tên lính thua trận không đốt hết mọi thứ như họ làm lần trước."
Giác Tân bỗng bật nói và đứng lên, "Chúng ta chỉ có hoà bình yên ổn được hai ba năm, và bây giờ cuộc xung đột này lại xẩy ra. Họ không để chúng ta được yên! Chúng ta gọi cái đời này là gì?" Chàng ra bước vội khỏi phòng, để Giác Dân và Thụy Giao hoảng sợ ở lại.
Rồi Giác Tuệ và Thục Hoa bước vào Giọng nói vui vẻ của Giác Tuệ phá tan sự im lặng. "Ðám xiếc lại bắt đầu rồi."
Giác Dân bực mình. "Tam đệ, em không sợ à? Em có vẻ sung sướng lắm."
Giác Tuệ bình tĩnh trả lời, "Có gì đâu mà sợ? Ở đây lúc này quá lặng lẽ. Một vài tên làm trò xiếc quân đội có thể làm nhộn nhịp cuộc đời đôi chút. Tuy vậy em sợ ngày mai trường chúng ta sẽ phải tạm đóng cửa."
Thụy Giao ngạc nhiên, "Tại sao chú can đảm vậy?"
"Chỉ cần xem tạm đủ cái trò chơi này, ngay cả những người nhút nhát nhất cũng trở nên can đảm. Người ta đánh nhau nhiều năm rồi mà, nhưng em vẫn cứ là em. Tại sao em phải sợ?"
Những lời nói của Giác Tuẹ không xua đuổi được nỗi sợ của mọi người. Khi Minh Phương vén màn cửa và mời mọi người đi ăn tối, không người nào còn muốn ăn nữa.
Thụy Giao trả lời, "Tôi không đói."
Thục Hoa cũng nói, "Tôi cũng không đói."
"Con gái các người thực là những sinh vật vô dụng, sợ hãi cả cái bóng của mình. Nghe được một mẩu tin và không còn ăn uống được nữa." Giác Tuệ cuời nói trong lúc chàng đi đến phòng ăn.
Sau bữa tối, ba anh em quyết định đi ra ngoài và coi xem có thể có được tin gì mới không. Nhưng cổng lớn của khuôn viên đã đóng rồi, và được chặn thêm bằng một khúc gỗ lớn. Người gác cổng già bảo họ rằng đường phố bị ngăn chặn, không cho ai đi lại nữa.
Ba anh em đành quay trở vào và thảo luận về sức mạnh của quân đội hai bên đang chống nhau.
"Chúng ta chắc sẽ nghe thấy tiếng súng bắn nhau đêm nay." Khắc Ðịnh nói khi gặp ba anh em đi vào nội hoa viên.
Ðêm ấy trong dinh cơ nhà họ Cao yên tĩnh hơn thường lệ nhiều. Mọi người dường như sợ nói bằng một giọng thường lệ; người ta còn đi lại nhẹ nhàng hơn nữa. Chỉ một tiếng động nhỏ cũng làm tim hồi hộp. Lửa trong bếp cũng đã tắt sớm; không còn ai thiết gì đến ăn uống nữa. Ðàn bà gói những của quý và giấu dưới nền nhà hoặc giấu trong người. Trong mỗi phòng, cha mẹ và con cái ngồi thức suốt đêm ấy, nhìn nhau bằng những đôi mắt mệt mỏi và sợ hãi.
Khắc Minh đi đến từng phòng một với một bộ mặt nghiêm trọng, loan báo cái quyết định của Cao Ðại lão gia. Mọi người phải hành động thận trọng; tốt nhất là nên mặc quần áo sẵn sàng khi đi ngủ, để có thể chạy trốn ngay khi được thông báo.
Lời dặn này càng làm mọi người căng thẳng hơn nữa, như thể một tai họa lớn lao nào đó sắp xẩy ra. Giác Tuệ bắt đầu mất đi một phần tự tin.
Chàng tự hỏi, "Chạy trốn? Chạy trốn đi đâu?" Một hình ảnh bỗng hiện ra tâm trí chàng: Một viên đạn nẩy lên từ con đường trải sỏi trắng, trúng một gia nhân đang đứng cạnh bể nước. Tên gia nhân kêu rú lên, ôm lấy vết thương và té giãy giụa trên mặt đất và chết trong một vũng máu. Ðây là một hình ảnh chính mắt chàng trông thấy. Mặc dù chuyện này đã xảy ra vài năm rồi, nhưng cảnh ấy vẫn còn in rõ trong ký ức của chàng. Chàng hăng say sống, nhưng giống như những người quanh chàng, chàng chỉ có máu và thịt xương thôi. Giác Tuệ cảm thấy không an tâm và nhớ lại cái cảnh kinh hoàng ấy. Ngọn đèn điện sáng lóe làm chàng khó chịu. Chàng ước mong ngọn đèn biến đi để chàng được chôn trong bóng tối.
Khoảng mười giờ, một tiếng súng nổ chát chúa vang lên, không khí rung động với tiếng vọng kéo dài của nó.
Giác Dân ngẩng đầu lên từ bàn giấy. "Họ đã lại bắn nhau rồi." Chàng nói khẽ, mắt thất thần trên một khuôn mặt tái xám.
Ba bốn tiếng súng nữa vang lên, lần này gần hơn nhiều.
Giác Tuệ cố gắng nói một cách bình tĩnh, "Căn cứ vào sự việc thì hoàn cảnh chưa nghiêm trọng lắm. Ðó chỉ là lính trên cổng thành bắn ra để xua đuổi quân địch thôi." Nhưng trước khi chàng nói hết lời, nhiều tiếng súng lại vang lên, vang dội và mau lẹ. Tiếp theo là một giai đoạn im lặng ngắn ngủi và sau đó là một trận giao tranh nặng nề, đạn bắn như mưa. Những viên đạn nổ tung trên mái nhà, một vài viên trúng làm bể ngói. Hoàn Trân giật mình tỉnh dậy ở phòng bên cạnh và bắt đầu khóc.
Thụy Giao thở dài nói ở phòng bên cạnh, "Sợ quá, kinh khủng quá!" Hoàn Trân đã nín khóc. Ðại lão gia ở trong toà nhà chính bắt đầu ho sặc sụa.
"Bùng!" Một âm thanh ầm vang xé bầu không khí, theo sau là tiếng bay rít lên. Cả toà nhà rung chuyển với tiếng nổ.
Giọng nói khẽ của Thụy Giao run rẩy, "Họ bắn đại pháo!"
"Bùng! Xéo! Xéo!" Ba lần liên tiếp, và viên cuối cùng trúng đâu đó đằng sau hoa viên nhà họ Cao, giống như một bức tường đổ. Toà nhà lung lay mạnh một lúc lâu.
Giác Tân dậm chân đau buồn ở phòng bên cạnh, "Chúng ta nguy rồi. Họ dùng súng đại bác hạng nặng - chúng ta sẽ tiêu hết! Tiếng xập đổ nghe như một bức tường đổ xuống. Ta phải vào bên trong để xem chú Khắc Minh và mọi người có sao không."
Thụy Giao kêu lên, mắt đẫm lệ, "Ðừng đi. Bên ngoài còn nguy hiểm hơn nữa. Em không cho anh đi!"
Giác Tân thở dài. "Ba người chúng ta ở bên nhau thế này - chỉ cần một trái đạn là kết thúc tất cả chúng ta."
Thụy Giao nức nở nói, "Ðạn không có mắt. Anh có thể bị trúng đạn chết bên ngoài cũng như ở đây. Nếu chúng ta phải chết, chúng ta nên chết cùng nhau." Hoàn Trân bắt đầu khóc lóc lớn tiếng, và đạn pháo kích lại bắt đầu nổ.
Giọng Giác Tân bi thảm, tuyệt vọng và hoảng sợ. "Ðây là môt sự hành hạ! Hãy chết đi để thoát khỏi sự hành hạ này!"
Giác Tuệ không thể chịu đựng nghe thêm được nữa. Chàng lấy tay bịt tai, ấn mạnh để che khỏi mọi âm thanh.
Một tiếng rên rỉ than khóc vang lên, như thể chủ ý hành hạ sự yếu đuối của trái tim. Bỗng nhiên đèn điện tắt hết, tất cả khu dinh cơ chìm vào bóng tối.
"Thắp đèn lên!" Tiếng kêu dường như nhất loạt trong mọi nhà. Có một sự hỗn loạn trong mỗi phòng. Nhưng Giác Tuệ vẫn nằm yên trên giường và Giác Dân ngồi bên bàn giấy, không người nào nhúc nhích.
Cuộc pháo kích tạm thời ngưng, nhưng tiếng súng máy vẫn còn nặng nề. Bỗng nhiên có những tiếng la hét ở xa xa. Có phải đây là tiếng kêu vui mừng, hay là tiếng báo động đau buồn? Ðối với hai anh em thì tiếng kêu gợi lại một bức tranh kinh hoàng: Binh sĩ chạy ngoài đường phố, đâm lưỡi lê và lưng dân chúng đang chạy trốn, rồi té xuống chết trong khi lưỡi lê rút ra khỏi xác họ; trong cơn cuồng nộ của nhà cháy, binh sĩ điên cuồng, rú lên như những con thú được nếm mùi máu, tàn ác tìm kiếm nạn nhân nữa...
Trong nhà họ Cao chỉ còn lại tối tăm và kinh hoàng. Mọi người chờ đợi quyết định giữa sống và chết trong im lặng. Trên những cánh đồng và đồi núi bên ngoài thành phố, hàng ngàn người sát cánh nhau trong cuộc tử chiến, bắn giết, cố sống sót và ngã xuống chết. Ý nghĩ này không để hai anh em Giác Tuệ nghỉ ngơi một giây phút nào. Trong bóng tối của căn phòng, những hình bóng đỏ và trắng luôn luôn nhảy múa trước mắt họ.
"Chúng ta sống trong một thời đại khủng khiếp." Giác Tân thở dài chua chát ở phòng bên, lời nói của chàng gợi lên một tiếng vang cảm tình trong tâm hai người em.
Thụy Giao rên rỉ, "Chúng ta không thể làm gì được ư? Chúng ta phải nghĩ ra cách nào đó chứ!"
Giác Tân năn nỉ, "Ðừng nói chuyện như thế. Em chỉ làm em cảm thấy tệ hơn thôi. Hãy cố ngủ một lúc đi. Trông em mệt bơ phờ."
"Làm thế nào em nhắm mắt được trong lúc như thế này? Một đạn pháo kích có thể trúng chúng ta bất cứ lúc nào."
"Hãy bình tĩnh lại đi, Thụy Giao. Nếu số phận chúng ta phải chết, thì chúng ta cũng không thể làm gì được. Em nên cố gắng ngủ đi." Giác Tân cố gắng nói bằng một giọng an ủi.
Phòng bên cạnh, Giác Dân đánh một que diêm và đốt đèn dầu. Cái bấc nhỏ của cây đèn lung lay lờ mờ, chỉ soi sáng được một góc phòng. Khi đôi mắt thất thần của chàng nhìn vào bộ mặt trắng nhợt của Giác Tuệ, chàng phải ngạc nhiên kêu lên, "Sao thế? Trông em đáng sợ quá!"
Giác Tuệ nằm im lặng trên giường. Chàng khẽ trả lời, "Anh trông cũng không khá hơn đâu."
Hai anh em im lặng chăm chú nhìn nhau. Ðạn vẫn tiếp tục bay trên mái nhà, trong khi súng đại bác gầm thét làm rung chuyển cả toà nhà. Hoàn Trân lại bắt đầu khóc.
"Cứ nằm chờ đợi thế này chẳng có ích gì. Tôi đề nghị chúng ta hãy ngủ đi." Giác Tuệ cương quyết nói, đứng dậy và bắt đầu cởi quần áo.
Giác Dân khuyên, "Ðây là một ý kiến hay, nhưng chúng ta cứ nên mặc nguyên quần áo."
Nhưng cậu em trai đã cởi quần áo ngoài ra và đã chui vào mền rồi. Chàng kéo mền phủ kín đầu; chỉ một lúc sau, tiếng súng chỉ còn mơ hồ trong tai chàng.
*
Ngày hôm sau bình minh rực rỡ và trong sáng, và những tia nắng mặt trời chói lòe chân trời. Dinh cơ nhà họ Cao không bị tổn hại gì - ngoại trừ một vài miếng ngói bể, và một hòn ngói văng khỏi mái nhà cánh trái. Bây giờ chỉ còn những tiếng súng rời rạc, và bầu không khí tổng quát thì rất bình yên.
Giác Dân và Giác Tuệ đến thăm kế mẫu là bà Châu, và thấy vợ và con gái của chú Khắc Minh là Thục Anh đã có mặt tại đó, trông mệt mỏi và quần áo tóc tai bèo nhèo. Căn phòng rất là bừa bộn, có bốn cái bàn vuông xếp lại với nhau ở giữa phòng trên tấm thảm dầy. Hai người đàn bà và cô con gái ngủ dưới gầm bàn đêm hôm trước, quây chung quanh là những tấm khăn phủ giường độn bông rất dầy, với mục đích che chở cho họ khỏi bị trúng đạn lạc. Bà Châu cho biết Thục Anh và bà mẹ chạy đến phòng bà sau khi một trái pháo kích rơi trong vườn hoa, ngay sau nhà của họ, phá đổ một phần của bức tường hoa viên.
Bà Châu nói với hai anh em, "Lúc đó vào khoảng ba giờ sáng. Một đạn pháo kích dương như trúng mái nhà cánh trái của các con và làm bể nhiều ngói. Thụy Giao chạy lại đây, vừa khóc vừa bồng Hoàn Trân. Mẹ sợ phòng các con cũng trúng đạn, và gọi các con nhiều lần mà không có ai trả lời. Ðạn bay tứ tung. Không ai dám ra ngoài để tìm hiểu. Cuối cùng Minh Phương đến tận nơi và thấy phòng của các con còn khoá và không bị tổn hại gì. Lúc đó mọi người mới tin các con không sao và không còn lo ngại nữa. Tối nay các con đừng đi ngủ như thế nữa. Phải sẵn sàng bỏ chạy bất cứ giây phút nào."
Bà Châu thường nói rất nhanh, và lần này bà nói liên tục không ngừng lại để thở. Những lời nói tuôn ra từ miệng bà giống như những viên ngọc trai rơi xuống một bề mặt bằng phẳng.
Giác Dân cười, "Con dễ tỉnh ngủ lắm, dù là một tiếng động nhỏ nhất. Với tất cả những xung đột tiếp tục bên ngoài, con không hiểu tại sao con có thể ngủ say đến thế."
Ðúng lúc ấy Giác Tân và Khắc Minh bước vào. Vẻ mặt bình tĩnh của họ làm bà Châu an tâm. Bà hỏi, "Bây giờ mọi chuyện êm rồi phải không?"
Khắc Minh trả lời bằng cái giọng thận trọng cố hữu. "Có lẽ êm cả rồi. Người ta có thể đi lại ngoài đường phố. Không thấy bóng một binh sĩ nào. Bên ngoài rất yên tĩnh. Người ta nói quân đội tấn công chiếm được kho vũ khí đêm qua, và bên chính quyền yêu cầu Lãnh sự Anh làm trung gian hoà giải. Họ nói với ông lãnh sự họ sẵn sàng làm bất cứ nhượng bộ nào và Tổng đốc sẽ từ chức. Tôi không nghĩ sẽ còn đánh nhau nữa. Ðêm qua chúng ta phải chịu những sự hoảng sợ không cần thiết."
Quay lại vợ, Khắc Minh giục bà trở về nhà để nghỉ ngơi. Ông nói, "Mình thức suốt cả đêm rồi. Mình trông mệt lắm." Và ông lễ phép nói với bà Châu, "Ðại tẩu cũng phải nghỉ ngơi nữa. Ðêm qua chúng tôi quấy rầy Ðại tẩu nhiều quá rồi."
Sau một vài lời nữa, Khắc Minh cùng vợ và con gái ra về. Hai anh em ở lại nói chuyện với bà kế mẫu.
Ngày hôm đó rất bình thường. Mọi người cho rằng chuyện rắc rối đã chấm dứt rồi. Nhưng đến tối thì tình thế bắt đầu bất ngờ thay đổi.
Trừ Cao Ðại lão gia, tất cả mọi người đều ngồi ngoài hoa viên, bàn luận những gì xảy ra trong đêm hôm trước. Bỗng một tên gia nhân chạy vào, hổn hển loan báo, "Bà Trương đã tới."
Liền sau đó, bà Trương, Ngọc Cầm và Lệ Mai đi vào bằng cửa hông. Tất cả ăn mặc quần áo bình thường như mặc trong nhà, chứ không phải là quần áo sang trọng như trong những lần viếng thăm trước. Vẻ mặt của ba người tỏ ra rất hoảng sợ.
Mọi người vội đứng dậy chào hỏi từng người một. Nhưng ngay lúc bà Trương vừa bắt đầu giải thích lý do tại sao họ đến thăm bất ngờ như vậy, thì một tiếng nổ chát chúa như sấm vang lên, tiếp theo là những tiếng nổ khủng khiếp. Mọi người vội vàng chạy khỏi hoa viên và nấp trong toà đại sảnh.
Sau một vài đợt như vậy, đạn pháo kích ngưng lại và súng nhỏ bắt đầu khai hỏa từ góc đông bắc của thành phố. nổ liên hồi như mưa. Tiếng rền của súng máy cũng nhập theo, và chỉ một lát là không thể phân biệt được tiếng súng máy khỏi âm thanh hỗn loạn của súng trường. Rồi hỏa lực mỗi lúc một dữ dằn hơn, giống như sự ào ạt của một đại đơn vị tiến lên, và súng đại bác trên cổng thành bắt đầu khải hỏa. Tiếng súng nổ nhức tai không kém gì đêm trước, với hàng chục khẩu đại pháo, ngay gần bên, gầm thét liên tục. Mặt đất rung chuyển và cửa sổ rung lên như thể trong cảnh động đất vậy.
Bên trong đại sảnh, mọi người tái mặt hoảng sợ không nói nên lời, và ngơ ngác nhìn nhau. Họ biết sinh mạng của họ đang ở trong cảnh chỉ mành treo chuông, và im lặng chờ đợi - không thở dài, không rên rỉ và không phấn đấu. Nỗi lo sợ bị tiêu diệt lấn át mọi xúc cảm khác. Không ai có một phản ứng gì khi thấy Giác Tân gặp lại Lệ Mai, và ngay cả sự trở lại nhà này của Lệ Mai sau nhiều năm vắng mặt. Tư tưởng duy nhất của họ là thần chết đang ở ngay trên đầu họ.
Ánh sáng ban ngày tàn dần. Những đợt pháo kích tạm ngừng lại, tuy súng trường vẫn tiếp tục bắn ở phía xa. Người ta bắt đầu lo lắng, "Làm thế nào sống qua được đêm nay?" Ngay lúc đó một tiếng nổ kinh hồn làm rung chuyển nhà cửa. Một tiếng nổ tiếp theo như tiếng rít của pháo bông, và tiếng ngói vỡ.
"Nguy rồi, chúng ta hết rồi!" Bà Châu run rẩy kêu lên, và đứng vùng dậy. Bước ra cửa dẫn tới phòng bà, bà xuýt đụng phải Minh Phương đang chạy vội vào.
Một vài tiếng hỏi cùng một lúc, "Cái gì thế? Cái gì xảy ra vậy?"
Mặt Minh Phương tái nhợt không chút máu. Nàng thở hổn hển và không nói được.
Màn cửa được vén lên và Cao Ðại lão gia bước vào, theo sau là Trần Di Thái. Mọi người vội đứng dậy.
Ông gia hỏi, "Chuyện gì vậy?
Minh Phương lắp bắp, vẫn còn rất kinh hoàng, "Một đạn pháo kích trúng phòng của Thục Anh, phá thủng mái nhà, các cửa sổ đều bị bể hết. Hoa viên đầy khói và con bỏ chạy lại đây."
Ðại lão gia bắt đầu ho. Ông cảnh cáo, "Tụ họp đông thế này một chỗ không tốt đâu. Một đạn pháo kích có thể tiêu diệt trọn gia đình. Chúng ta phải nghĩ cách hay hơn."
Khắc Minh đề nghị, "Con nghĩ tốt hơn chúng ta hãy phân tán ra và rời khỏi nhà này. Mỗi gia đình có thể đi và sống với họ hàng tại một nơi khác trong thành phố. Phụ thân có thể tới nhà họ Ðường, ở đó an toàn lắm."
Bà Trương lên tiếng, "Không có cách nào đi qua được khu Ðông Môn đâu. Những khu vực gần Nam Môn và Tây Môn có thể tốt hơn." Bà và con gái vừa chạy trốn khỏi Ðông Môn khi nhà của bà bị quân đội chiếm đóng. Lệ Mai đang đến thăm nhà họ Trương, đang tính về nhà nhưng bị kẹt lại, và nàng phải theo bà Trương tới nhà họ Cao.
Trước khi bà Trương nói hết lời, một đạn pháo kích khác gầm rú trên mái nhà, tuy hơi xa hơn trái trước - có lẽ trúng dinh cơ nhà bên cạnh.
Mọi người chạy ra cửa, nhưng bị gia nhân chặn lại và giải thích cổng lớn đã đống chặt rồi, ngoài đường đầy binh sĩ và mọi sự đi lại đều bị ngăn cấm.
Không còn lựa chọn nào khác hơn là quay lại. Vì mọi người muốn có một nơi ẩn nấp an toàn hơn, Giác Tân đề nghị nên đi vào đại hoa viên.
Giống như đi vào một thế giới khác, họ vẫn nghe thấy tiếng súng nổ, nhưng khung cảnh của hoa viên chung quanh giúp họ quên đi sự kinh hoàng. Cỏ xanh, hoa đỏ và trắng - khắp nơi đều phô bầy sự dịu dàng của đời sống. Chìm trong sương mù buổi tối, đại hoa viên có một vẻ bí mật. Tuy mọi người đều mệt mỏi căng thẳng, họ không thể không nhận thấy vẻ đẹp của thiên nhiên.
Ði ngang qua khu vườn thông, mọi ngưòi tới bờ hồ. Mây của buổi hoàng hôn mang sắc hồng phản chiếu trên làn nước trong xanh, đã lờ mờ trong sương đêm. Họ không dừng lại, mà tiếp tục đi dọc rừng thông và tiến tới toà nhà nghỉ ngơi bên hồ.
Những bụi trúc che khuất cái mái xám của tòa nhà. Một vài cây mẫu đơn tại khoảng trống trước tòa nhà đang nở hoa, và những bông hoa trắng toả hương thơm ngào ngạt.
Khắc Minh mở cửa, mời Ðại lão gia vào trước; những người khác bước vào sau Ðại lão gia. Một gia nhân thắp ngọn đèn dầu treo. Ðại lão gia mệt nhoài, và nằm xuống một cái giường, trong lúc mọi người tìm ghế để ngồi xuống. Bên cạnh phòng giữa còn có hai phòng nữa, một phòng sửa soạn cho đàn ông và một phòng cho đàn bà.
Vào lúc này súng lớn đã im lặng, và súng nhỏ cũng thưa thớt, và cuối cùng tất cả ngừng hẳn. Trong cái quang cảnh thanh bình yên tĩnh này, cơn kinh hoàng vừa qua dường như chỉ là một cơn ác mộng. Từ cửa sổ trông xuống hồ, mọi người ngắm làn nước trong xanh. Một cơn gió mát thổi vào dường như xua đuổi đi mọi lo lắng. Mặt trăng non chiếu những tia sáng bạc xuống mặt hồ, làm tăng thêm cảm giác mát mẻ. Toà nhà Nhật Nguyệt nhô lên trong ánh trăng. Những ngọn đồi nhân tạo, bờ đá, những khóm mai và rặng liễu - mọi thứ có màu sắc và hình thể riêng biệt - khi ánh trăng bạc rọi xuống, trở nên như bị bao trùm trong một bàu không khí của sự bí mật kín đáo.
Lệ Mai nói với Ngọc Cầm, "Tôi đã tới chỗ này một lần cách đây năm năm." Nàng vẫn lo lắng cho mẹ và đứa em trai ở nhà, bây giờ thoải mái đôi chút trong cái khung cảnh thú vị này, và ngồi nhìn toà nhà Nhật Nguyệt bên kia bờ như thể tìm kiếm một cái gì ở đó. Sau một lúc nàng nhìn rặng liễu dọc bờ hồ và khẽ thở dài.
Ðứng bên Lệ Mai, Ngọc Cầm im lặng ngắm trăng trôi từ từ qua một đám mây, giống như những đọt sóng trắng nhấp nhô. Nàng quay lại nhìn Lệ Mai khi Lệ Mai chỉ rặng liễu và nói, "Những cành liễu phất phơ kia đã thắt buộc trái tim tôi. Và bây giờ mùa xuân đã trở lại."
Thay đổi đề tài, Ngọc Cầm kéo tay áo Lệ Mai và vui vẻ nói, "Chúng tôi đi chơi thuyền ngày rằm đầu tiên của năm mới. Mọi người đều nói thực là đáng tiếc không có chị đi cùng. Lúc ấy có ai ngờ chị có thể đến đây ngay như thế này."
Nhưng lời trả lời của Lệ Mai vẫn buồn bã. Lệ dâng lên mắt, nàng cầm tay Ngọc Cầm và nói, "Tôi biết ơn ý tốt của em. Nhưng tôi trở lại đây thì có gì tốt đẹp đâu? Em không biết tôi cảm thấy thế nào ư? Không có gì thay đổi ở đây. Mỗi ngọn cây, một lá cỏ, đem lại cho tôi những kỷ niệm thương tâm. Tuy lòng tôi đã thành tro lạnh rồi, nhưng tôi không thể hoàn toàn quên được dĩ vãng."
Ngọc Cầm giật mình nhìn Lệ Mai, rồi vội nhìn quanh xem có ai nghe thấy lời nói của Lệ Mai không. Nàng thì thầm, "Chị không nên nói như thế ở đây. Người ta có thể nghe thấy. Dù khó quên được quá khứ, nhưng chị cũng không nên tự hành hạ mình như thế này."
Ngay lúc ấy Ngọc Cầm nghe thấy tiếng bước chân sau lưng. Nàng vội quay lại và trông thấy Thụy Giao đang dẫn thằng Hoàn Trân lại gần.
Thụy Giao cười hỏi, "Hai chị em đang thì thầm cái gì mà coi bộ bí mật thế?"
Lệ Mai đỏ mặt và không trả lời. Ngọc Cầm nói đùa, "Chị đến đúng lúc lắm. Tụi em đang muốn kiếm chuyện với chị đây."
Lệ Mai cũng phì cười, nói với Thụy Giao, "Chị đừng tin cô ấy."
Thụy Giao mỉm cười, "Dĩ nhiên tôi không dám sánh với Ngọc Cầm đâu. Cô ấy đọc nhiều sách vở rồi, cô ấy sẽ đi học một loại trường mới, cô ấy đẹp và can đảm -."
Ngọc Cầm giả bộ nghiêm nghị, "Còn gì nữa?"
"Và còn...nhiều thứ nữa!" Thụy Giao bật phì cười. Rồi bằng một giọng nghiêm trang hơn, nàng nói với Lệ Mai, "Tôi đã mong muốn gặp cô từ lâu lắm rồi - tôi đã nghe nói nhiều về cô - nhưng tôi vẫn chưa có dịp may ấy. Ngọn gió may mắn nào đưa cô đến đây hôm nay? Tôi không thể cho cô biết tôi vui mừng đến mức nào. Nhưng hình như tôi đã gặp cô ở đâu rồi."
Ngọc Cầm nói, "Có lẽ chị nhìn thấy ảnh chị ấy?"
"Không phải. Tôi tin chắc đã gặp cô ấy ở đâu đó rồi. Tôi không thể nhớ ra được là ở đâu."
Lệ Mai khẽ nhếch mép mỉm cười. "Tôi chưa đủ may mắn để biết Ðại tẩu trước." Nàng nói một cách lễ phép. Nhưng nàng lập tức nói thêm bằng một giọng thân ái, "Tuy thế chị trông mập hơn ảnh của chị." Khẽ cầm tay thằng bé, nàng hỏi, "Ðây chắc là Hoàn Trân, phải không?"
"Ðúng rồi." Thụy Giao mỉm cười. Nàng nói với con, "Con hãy chào cô đi."
Thằng bé đang chăm chú nhìn Lệ Mai và lên tiếng chào ngay.
Lệ Mai mỉm cười thương mến thăng bé, và cúi xuống ôm lấy nó. Khẽ vỗ vào má nó, nàng nhận xét, "Nó trông giống Ðại ca, nhất là đôi mắt tinh anh này. Nó được mấy tuổi rồi? Bốn, phải không?"
"Chưa đâu."
Lệ Mai ép mạnh má vào má Hoàn Trân, hôn nó và gọi nó là "con cưng" vài lần trước khi quay lại nói với Thụy Giao. "Chị quả thực may mắn có một đứa con tuyệt vời thế này." Nàng nói lặng lẽ, bằng một giọng hơi khác.
Cảm thấy một sự thay đổi ở Lệ Mai, Ngọc Cầm vội vàng đổi sang một đề tài khác. Trong lúc ba người con gái trẻ đẹp này nói chuyện, Thụy Giao bỗng nhận thấy nàng yêu thích Lệ Mai, mặc dù đây là lần đầu hai người gặp nhau.
Ðêm đó mọi người đi ngủ sớm. Khắc Minh và Giác Tân trở lại khu vực nhà chính để có thể coi chừng dinh cơ nhà họ Cao. Giác Dân và Giác Tuệ cảm thấy bị gò bó khi phải ở chung phòng với ông nội; hai người liền trở về phòng riêng, tại đó hai người cảm thấy tự do hơn. Sau khi trải qua một vài cuộc pháo kích, hai chàng cảm thấy can đảm hơn trước.
Dòng Thác Cuốn Dòng Thác Cuốn - Nguyễn Vạn Lý Dòng Thác Cuốn