A book must be an ice-axe to break the seas frozen inside our soul.

Franz Kafka

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Miên
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Đặng Thị Bông
Số chương: 49
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4783 / 10
Cập nhật: 2015-11-22 03:58:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
áng hôm sau, bà Lam Hằng đột ngột cho nàng nghỉ thêm 1 bữa nữa. Đi lang thang ngoài phố, nhớ lại nụ hôn hôm qua mà nàng là kẻ đồng lõa với nụ hôn đó, nàng xấu hổ vô cùng. Tại sao nàng lại bộp chộp như vậy chứ? Rồi anh ta sẽ đánh giá nàng là loại gái lẳng lơ, trắc nết.
Nhớ lại chuyện đêm qua, nàng cũng cảm thấy ân hận...
Lẽ ra nụ hôn đêm qua anh dành cho nàng sẽ được kéo dài đến vô tận. Nhưng lúc đó, bất thình lình nàng xô mạnh anh ra và bỏ chạy thật nhanh... vì nàng sợ... Nàng sợ phải yêu anh.
Lúc đó anh đuổi theo nàng và gọi lớn:
- Bội Cầm! Dừng lại mau. Em làm gì thế hả?
Nàng càng chạy nhanh hơn nữa.
Nàng không ngờ mình lại chạy nhanh như thế. Khi nàng ra đến bãi gởi xe của Bách Tùng biệt thự thì nàng không còn thấy anh nữa.
Nàng vội vàng leo lên xe và chạy nhanh về khách sạn.
Nhớ lại chuyện hôm qua nàng thấy ân hận vô cùng, rồi anh sẽ đi bằng gì để về nhà. Đêm qua, bữa cơm chiều là anh hết nhẵn tiền, lúc đó nàng phải trả luôn tiền phần của anh. Nghĩ đến cảnh anh phải đi bộ hàng chục cây số. Đột nhiên nàng cảm thấy thương anh vô cùng. Tại sao nàng có thể làm như thế được nhỉ?
Nàng lang thang 1 hồi lâu rồi đôi chân của nàng vô tình đưa nàng tới 1 tiệm cắt tóc.
1 giờ sau, nàng lại bước ra đường phố với mái tóc được cắt gọn gàng.
Nàng rảo bước xa hơn, mỉm cười sung sướng vì đã làm được 1 việc theo yêu cầu của anh.
1 chàng trai đi ngược chiều mỉm cười với nàng. Nháy mắt với nàng rồi dừng lại khi nàng đi qua trước mặt anh ta. Ánh mắt cứ trân trân nhìn nàng. Có lẽ nàng đã đẹp hơn nhờ mái tóc tém này chăng? Hay quá dị hợm, lập dị đến đáng nhìn?
Nàng đi vào trung tâm thương mại. Nơi đây, từng dãy gian hàng buôn bán đủ thứ. Từ vải vóc, áo quần màu sắc rực rỡ cho đến nón đếm rơm, đồ đồng, tượng gỗ chạm trổ tinh vi. Cạnh đó có 1 bùng binh hóng mát với những vòi sen nhân tạo. Có những chiếc ghế dài cho khách ngồi nghỉ. Du khách tấp nập, chen chúc tìm kiếm hàng hóa mua sắm. Cảnh sinh hoạt ồn ào náo nhiệt làm Bội Cầm cảm thấy chóng mặt. Nàng dừng lại để xem.
Bất giác, nàng thấy bên kia đường, Nhật Nam đang từ 1 gian hàng bước ra. Gian hàng mà đã có lần anh nói với nàng đó là của ông Hoàng Lâm Thao. Gian hàng vô cùng sang trọng. Anh có tiền để vào đó mua hàng ư? Hôm qua đi chơi với nàng, anh đã không còn 1 đồng trong túi kia mà?
Nàng hốt hoảng nhìn xuống bàn chân anh, anh đi khập khiểng. 1 bàn chân được quấn trong vải băng trắng toát.
Nàng không muốn chạy lại với anh nhưng không hiểu sao miệng nàng lại gọi lớn rồi chạy về phía anh.
- Nhật Nam, Nhật Nam!
Anh nhìn quanh khi nghe tiếng nàng gọi, nhưng mãi cho đến khi nàng đến gần anh mới nhận ra nàng. Anh mở to đôi mắt tròn xoe nhìn nàng.
Anh mỉm cười và nói:
- Em cắt tóc ngắn thế này trông đẹp lắm.
Nàng e lệ sung sướng khi nghe anh khen, mặt ửng đỏ, khi nhớ ra lý do khiến nàng cắt tóc ngắn. Đó là vì anh đã khuyên nàng như thế. Nhưng nàng đã nhanh nhẩu lên tiếng.
- Em không phải cắt tóc vì lời khuyên của anh đâu nhé.
Giọng anh hóm hỉnh như báo cho nàng biết rằng anh không tin vào lời nàng.
- Tất nhiên là không rồi. Nếu em vì anh thì hôm qua em đâu bỏ chạy để anh phải đi bộ hàng chục cây số để về nhà chứ.
- Em xin lỗi!
- Bắt đền chứ đâu xin lỗi suông như vậy.
- Được rồi, anh thích ăn gì hôm nay không hùn nữa, mà em sẽ đãi anh.
- Cám ơn! Tiền ai nấy trả vẫn vui hơn.
Nói xong anh khập khiển tiến lại gần nàng hơn, đôi mắt anh long lanh trong ánh nắng.
Nàng hỏi ngay:
- Tại sao anh phải bó chân lại thế?
Anh cười thật tươi:
- Anh phải đánh đòn em mới được, Bội Cầm à. Tối hôm qua, lúc trên bãi cỏ chúng ta đang ôm hôn nhau, thình lình em bỏ chạy anh đuổi theo em. Anh đã dẫm phải cây đinh dài 1 tấc, phải khâu lại 2 mũi. May mà không bị phong đòn gánh, bởi vì không có tiền vào bệnh viện nên ghé y tá thường băng bó cho qua loa.
Nàng nói nhanh giọng lo lắng:
- Không được! Anh phải vào bệnh viện ngay. Em có tiền này.
- Không cần đâu.
- Anh đừng ngại. Coi như lỗi em gây ra cho anh. Em phải đền bù cho anh.
- Anh đã bảo không sao mà, anh không phải là hạng nhà giàu đứt tay đâu.
- Nhưng nếu anh có bề gì thì sao?
- Em sợ anh chết à? Anh không chết dễ dàng như vậy đâu.
Nàng thẹn thùng nói:
- Xí! Ai mà sợ chứ? Chỉ sợ không ai đưa em đi tham quan những cảnh đẹp của thành phố biển mà thôi.
Anh đột ngột đổi hướng câu chuyện khi nhìn thẳng vào mắt nàng.
- À! Mà tại sao đêm qua em lại bỏ chạy như thế hả?
Trời ơi! Anh lại khơi lại chuyện này, xấu hổ quá đi. Làm sao nàng có thể nói cho anh biết lý do nàng bỏ chạy kia chứ. Nàng phân vân... Cuối cùng rồi nàng cũng nói nhưng giọng ấp úng:
- Em... có chuyện... em thấy...
Anh nói ngay không chút ngượng ngùng:
- Nếu hôm qua em không muốn thì anh sẽ không bao giờ hôn em đâu. Cả đời anh chưa bao giờ ép buộc ai, với em cũng vậy mà thôi.
- Em đâu có biết là anh làm thế.
Đó là câu nói dối để biện minh. Thật ra, nàng biết lúc đó anh chuẩn bị hôn nàng.
- Còn nếu về vấn đề tiền bạc thì...
Vừa nói anh vừa đưa tay vào túi.
- Không! Không phải vì tiền bạc. Nhưng... nhưng...
- Nhưng gì?
- Nhưng vì lúc đó cũng khuya quá rồi, em xin lỗi.
Nhật Nam đưa mắt nhìn vào gian hàng bên kia đường rồi nói:
- Hôm nay em không phải làm à?
- Phải. Bà Lam Hằng cho em tiền để mua đồ. Bà ấy bảo ngày mai em phải đi dự 1 buổi dạ hội với bà ấy, phải ăn mặc cho đẹp. Anh có thể phụ em chọn 1 bộ không.
Anh đáp:
- Em tin tưởng vào cặp mắt của anh như vậy sao?
Nàng khẽ gật đầu. Anh nắm lấy tay nàng vội vã băng qua đường.
Đóa Hồng Nở Sớm Đóa Hồng Nở Sớm - Dạ Miên Đóa Hồng Nở Sớm