Số lần đọc/download: 689 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 23:57:52 +0700
Chương 22: Lòng Chợt Đau... (2)
G
iang Lưu Nhi không biết là nên cảm thấy Tô Phỉ yêu thích động vật hay là ghét chúng nữa. Bởi vì lời của nàng nói với chúng có thể nói là đầy sự thương yêu nhưng mà hành động đi kèm thì… Cô nàng hết xách tai nó, xong lại nắm chân, xoay vòng vòng… sau đó thì… nhổ ria mép chúng, với lý do mà nàng nói là, như vậy trông sẽ đáng yêu hơn…
Giang Lưu Nhi thật sự bội phục sát đất cách suy nghĩ của nàng, đồng thời, hắn cũng mặc niệm cho những con Ngân Ban Báo con kia. Có trách thì chỉ trách các ngươi có một vị tỷ tỷ khác người đi.
Giữa lúc Tô Phỉ đang chơi đùa với những con Ngân Ban Báo con thì phía ngoài sơn động, cách đó không xa, một con Ngân Ban Báo trưởng thành to lớn đang đi về.
Mãi một hồi, Tô Phỉ như đã cảm thấy chán, bèn gọi Giang Lưu Nhi về. Khi ra đến phía ngoài hang động, nàng khựng lại. Phía trước mặt, một con Ngân Ban Báo to lớn đang nhìn nàng bằng ánh mắt vô cùng tức giận.
Tô Phỉ lùi hai bước về phía sau, rồi chợt ù té chạy.
“Chạy mau sư đệ!”
“G… à… o… o…”
Con Ngân Ban Báo to lớn kia gầm lên một tiếng đuổi theo hai người…
Không biết qua bao lâu… Tô Phỉ thấy nó đã không còn đuổi theo nữa mới dừng lại thở dốc.
“Suýt nữa thì tiêu rồi… Cũng may… cũng may ta chạy nhanh…”
Nàng vừa nói vừa thở hồng hộc. Chợt như nghĩ tới điều gì, nàng quay sang nhìn Giang Lưu Nhi đang bình thản đứng kia, sau đó lại gần.
“Kỳ lạ... Ngươi chỉ mới có cảnh giới Phàm Thai sao có thể theo kịp ta được nhỉ? Hơn nữa nhìn ngươi cũng không có vẻ gì quá sức…”
Tô Phỉ chăm chú nhìn Giang Lưu Nhi nói. Theo nhận thức của nàng, khi ở đại hội luận võ năm năm một lần của Lâm gia, Giang Lưu Nhi vẫn chỉ là một phàm nhân bình thường, qua hơn một tháng bái nhập Thiên Nhai Các, cùng lắm thì hắn chỉ có cảnh giới Phàm Thai thôi. Làm sao nàng có thể tưởng tượng được thiếu niên trước mặt có tu vi không kém hơn so với nàng chứ.
Thật ra thì Giang Lưu Nhi hắn có thể giả bộ làm ra vẻ kiệt sức. Nhưng không hiểu sao trước mặt cô gái thuần khiết đến ngốc nghếch này, hắn cảm thấy nó rất gượng ép. Hắn hình như không muốn đóng vai một kẻ lừa gạt với nàng. Hắn nghĩ cùng lắm nếu có bị nàng phát hiện hắn sẽ tìm một cái cớ chẳng hạn như hắn tình cờ ăn được linh quả, linh thảo gì đấy…
Nhưng mà có vẻ như Giang Lưu Nhi đã đánh giá quá cao tâm trí của thiếu nữ trước mặt hắn.
Sau một hồi trầm tư, Tô Phỉ nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Chẳng lẽ dạo này ta không tu luyện nên thể lực giảm sút… Phải rồi! Nhất định là như vậy!… Mẫu thân thường nói tu đạo không tiến thì lùi, quả thật không sai… Không được không được!… Ta phải chăm chỉ tu luyện mới được...”
Như đã thông suốt, Tô Phỉ nói với Giang Lưu Nhi:
“Niệm Từ. Chúng ta đi chơi tiếp thôi."
Tu luyện thì cứ để ngày mai. Hôm nay phải chơi trước đã. Đó là ý nghĩ trong đầu nàng lúc này.
Giang Lưu Nhi không nói gì, lẳng lặng theo sau nàng.
“Niệm Từ. Ngươi cách xa như vậy làm gì? Phải đi gần nhau mới không bị lạc chứ."
Tô Phỉ thấy hắn không chịu đi ngang hàng với nàng thì lại bắt đầu nắm tay hắn kéo đi.
Giang Lưu Nhi cảm thấy bất đắc dĩ. Thôi thì vì huỳnh quả vậy. Hắn tự nhủ.
…
“Sư tỷ. Chúng ta lại đi đâu đây?”
“Ta cũng không biết."
Kông biết ngươi còn kéo ta đi làm gì.
Giang Lưu Nhi nói thầm một câu.
“Oa… Niệm Từ! Ngươi xem ở đây có con suối nè! Ta khát nước quá…”
Vừa dứt lời, Tô Phỉ lập tức chạy về phía dòng suối.
Nàng một hơi uống liền mấy ngụm nước mát, sau đó ngồi trên một hòn đá nổi trong suối, cởi giày, đưa chân nghịch nước…
Giang Lưu Nhi nhìn nàng trong im lặng. Nếu không kể đến tính trẻ con của mình thì thật sự cô gái này hoàn toàn xứng đáng là một mỹ nhân. Hai mắt to tròn linh động, miệng cười như hoa đào nở, làn da trắng nõn…
“Niệm Từ! Niệm Từ!”
Bỗng nhiên Tô Phỉ kêu lên gấp gáp.
Giang Lưu Nhi hỏi:
“Sư tỷ. Có chuyện gì?”
“Mau đến xem! Trong suối có con cá to lắm… Niệm Từ! Niệm Từ! Chúng ta mau bắt nó đi…”
Giang Lưu Nhi đang đi đến thì chợt khựng lại. Nét mặt hắn dần trở nên khó coi… Hắn xoay người đi, nói vọng lại:
“Chúng ta về thôi."
Tô Phỉ nhìn bóng lưng hắn, lại nhìn con cá, lầu bầu:
“Ngươi không bắt thì để ta bắt… Hì hì… Tối nay có cá nướng ăn rồi…”
Xa xa, Giang Lưu Nhi bước vội đi, trong đầu hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ năm sáu tuổi lần đầu tiên xuống núi để xem cá bay…
Chuyện đã lâu lắm hay chỉ vừa mới hôm qua?
Sao hình bóng cứ hiện rõ mồn một trong đáy mắt?
Mái tóc bay…
Tà áo trắng…
Mặt ai ngượng ngùng…
Thiên Thảo Viên dưới tàng cây
Ai đã từng thề nguyện? Từng trao ai nụ hôn đầu?
Một cơn gió thổi…
Vệt nước lăn dài khóe mắt
Tuyết Ninh Hương còn đợi ai về…?
...
Những ngày sau đó, như không để lãng phí quyền lợi của mình, mỗi sáng, Tô Phỉ đều tới kéo Giang Lưu Nhi đi. Có vẻ như ý định chăm chỉ tu luyện hôm trước đã bị nàng ném lên mây.
Thế rồi thời hạn mười ngày mà Giang Lưu Nhi đáp ứng bồi tiếp vị tiểu sư tỷ ngây ngô của mình cũng kết thúc. Hắn thở phào như vừa trút bỏ gánh nặng. Hắn phải công nhận vị sư tỷ này của mình quá dư thừa tinh lực để làm những chuyện không đâu. Nói khó nghe một chút thì là những chuyện vô bổ, ngớ ngẩn. Ít ra thì trong con mắt của những người lớn như Giang Lưu Nhi cho là thế. Đôi khi hắn cũng cảm thán, một thiếu nữ mười tám xinh đẹp như hoa lại có tâm hồn chẳng khác gì đứa trẻ bảy tám tuổi.
Nhưng rồi cũng có lúc hắn chợt nghĩ “biết đâu như thế sẽ sống vui vẻ hơn”. Trước kia, khi còn là một đứa bé, hắn mong thời gian trôi nhanh một chút để mình có thể lớn mau hơn. Như vậy hắn có thể đi nhiều nơi, làm nhiều thứ, có thể hiểu những gì mà một đứa bé như hắn lúc ấy không thể hiểu nổi. Hắn thường hay thấy các vị sư huynh thỉnh thoảng lại lén uống rượu, thấy các vị sư tỷ ngồi nhớ về người yêu mà cười, mà rơi nước mắt. Hắn cũng nhiều lần bắt gặp Giang Nghinh Từ đứng lặng lẽ bên cửa sổ nhìn trời cao rồi lại thở dài… Những thứ đó một đứa bé làm sao có thể hiểu được. Nhiều thứ nghi hoặc, nhiều điều mới mẻ mà chỉ có thể lớn lên mới biết rõ. Những lúc như thế, hắn lại ao ước làm người lớn, hắn thấy người lớn có nhiều thứ đáng để mình ngưỡng mộ. Hắn muốn hiểu cái gọi là yêu khắc cốt ghi tâm mà các sư tỷ thường kể cho nhau nghe là như thế nào. Hắn muốn hiểu được những suy nghĩ của người lớn. Như vậy… hắn mới có thể hiểu được và chia sẻ với người mà hắn yêu quý nhất – Giang Nghinh Từ.
Và thời gian trôi đi nhanh chóng như để đáp ứng mong ước của đứa bé nào đó. Hắn đã là người lớn. Những thứ mơ hồ và nghi hoặc trước kia hắn đã hiểu. Hắn đã biết thế nào là khắc cốt ghi tâm, biết thế nào là sự ngọt ngào của nụ hôn, biết thỏa mãn chút lòng hư vinh khi được người khác sùng bái, ngưỡng mộ… Nhưng đó cũng là lúc hắn bắt đầu biết tới vị đắng chát của đời người. Biết đến sự trống rỗng mênh mông vô tận. Biết đến nỗi đau dù là khắc cốt ghi tâm cũng chẳng thể lưu giữ. Biết đến cái gọi là tuyệt vọng…
Hắn lại ao ước… ao ước trở về tuổi thơ vô ưu vô lự. Và thỉnh thoảng hắn cũng trở về nơi đó… trong giấc mơ…