Hãy biến vết thương lòng thành những bài học có ý nghĩa.

Oprah Winfrey

 
 
 
 
 
Tác giả: Danielle Steel
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 22
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2023-08-05 10:52:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
a người đàn ông mang súng máy hộ vệ Christianna lên lầu về phòng nàng. Sylvie đang đợi nàng ở đấy. Trông bà ta có vẻ hoảng sợ, mệt mỏi và đau đớn. Ông hoàng Hans Josef là một người tuyệt vời. Trước khi Christianna vào giữa phòng, bà ta đã nhắc cho nàng nhớ rằng họ đang tổ chức tang lễ. Quốc tang cho cả hai, thái tử trị vì và hoàng tử kế vị. Christianna quá bận bịu với những chuyện xảy ra trước mắt mà quên mất chuyện này.
- Thưa công chúa, công chúa cần nằm nghỉ một lát trước khi chúng ta bắt đầu không? - Christianna gật đầu, nàng nghĩ bà ta chắc không biết chuyện gì sắp xảy ra. Nếu Hội đồng Gia tộc chấp thuận đề nghị của các vị bộ trưởng thì đêm nay nàng sẽ thành công chúa trị vì. Việc này thật quá khủng khiếp khi nàng nghĩ đến.
Một lát sau, Sylvie rời khỏi phòng, bà ta nói sẽ trở lại trong vòng nửa giờ. Ba người lính mang súng máy đi theo bà và đứng nghiêm ở ngoài cửa trong khi Christianna nằm nghỉ. Bấy giờ chỉ có một người duy nhất nàng muốn nói chuyện thôi. Nàng chưa kiểm tra xem có email nào của chàng gửi đến không. Nàng nghĩ bây giờ chắc chàng đã biết tin. Mặc dù nước nàng nhỏ, nhưng nàng tin việc bom nổ sát hại cha nàng và Freddy là tiếng vang lớn khiến cho mọi người khắp thế giới đều biết.
Nàng nhấc máy điện thoại để gần bên giường, bấm số điện thoại di động của Parker. Mặc dù trong cảnh bối rối và khổ sở, nàng cũng nhớ mang máng rằng đang trong ngày lễ Tạ Ơn và chàng đang ở tại San Francisco.
Chàng trả lời ngay khi nghe hồi chuông thứ nhất, lòng rất mong nàng gọi đến. Chàng nghĩ nếu chàng gọi, không chắc gì lời gọi của chàng đến được với nàng. Cảnh tượng chàng thấy trên truyền hình cho biết lâu đài ở Vaduz rất hỗn loạn.
- Lạy Chúa... Cricky phải không?... Em không sao chứ?... Anh rất buồn... rất buồn... Anh xem thời sự biết hết rồi. - Nàng lắng nghe giọng chàng, chỉ ngồi yên và khóc. - Em yêu, anh rất buồn trước việc xảy ra. Khi nhìn cảnh tượng diễn ra, anh không tin được. - Hình ảnh thời sự chiếu cảnh chiếc xe bốc cháy trong khuôn viên của lâu đài, lính cảnh vệ và cảnh sát chống bạo động chạy khắp nơi. Lâu đài trông có vẻ hoàn toàn bị chiếm đóng. - Parker mừng vì tin thời sự không đả động gì đến nàng, chàng nghĩ là nàng còn sống.
- Em cũng không tin, - nàng khổ sở đáp, cố để khỏi nhớ lại cảnh ấy... cảnh chiếc xe biến thành khối lửa, lấy đi sinh mạng của cha và anh nàng. - khi xảy ra biến cố em đang đứng gần đấy.
- Ơn Chúa, em không ở trong xe với họ!- Mới đầu, chàng sợ có nàng ở trong xe, khi nghe chàng nói bỗng nàng nhớ lại Freddy đề nghị nàng đi với anh trước, nhưng nàng đã từ chối. Đúng là có bàn tay của số mệnh. - Em có khỏe không? Anh muốn đến đấy để giúp em. Anh làm gì được không? Anh cảm thấy quá bất lực.
- Anh không làm gì được đâu. Trong ít phút nữa, em phải lo việc tang lễ. Người ta đang đợi em, nhưng em muốn nói chuyện với anh trước. Em yêu anh... chuyện xảy ra quá khủng khiếp, - nàng nói giọng thê thảm, Parker hy vọng sẽ không có gì xấu xảy ra nữa. Khó mà tin sẽ có chuyện tệ hại hơn chuyện này, hay gần bằng chuyện này. - Không có ai trực hệ với cha em để lên kế vị. Tất cả anh em họ của em thì quá già... họ là người Áo. Parker này, họ muốn thay đổi luật lệ, cho phép phụ nữ lên kế vị. Hôm nay họ đưa đề nghị ấy cho Hội đồng Gia tộc phê chuẩn. - Nàng nghẹn ngào vì cơn nấc khác đến. - Họ muốn đưa em lên làm công chúa trị vì... Ôi lạy Chúa, em làm sao được? Em không biết gì về chuyện này, em không thể đảm trách được công việc... Và đời em sẽ mãi mãi phải chôn chân ở đây. Em phải điều hành đất nước cho đến khi chết, hay ngày nào đó truyền ngôi lại cho con... - Nàng khóc nức nở đến nỗi nói không được rõ, nhưng chàng nghe được từng lời nàng nói. Xa cách nhau hàng ngàn dặm, nhưng chàng cũng sửng sốt như nàng. Chàng không thể hình dung ra được ý nghĩa của việc này.
- Họ muốn đưa em lên ngôi điện hạ chứ không phải công chúa thôi, vì mẹ em cũng là điện hạ.
- Cricky, đối với anh, em luôn luôn là điện hạ, - chàng dịu dàng đáp, cố thoa dịu cú sốc cho nàng. Ngay cả đối với chàng, đây là một trọng trách quá nặng nề. Nhưng cũng như các vị bộ trưởng của nàng, chàng tin rằng nàng đủ sức để làm công việc đó. Chàng biết nàng sẽ làm được, và sẽ làm tốt. Chàng không biết tí gì về cảm nghĩ của họ, nhưng chàng rất lo cho nàng. Không những vì nàng đang đứng trước cảnh mất đi người thân, mà bây giờ còn phải nhận lãnh trách nhiệm điều hành đất nước. Quả đây là việc ngoài sức tưởng tượng của nàng.
- Parker... - nàng nói nghẹn ngào trong cơn khóc, - em sẽ chết như một mụ gái già. - Nàng vừa khóc vừa than thở như một đứa bé, chàng muốn quàng tay ôm nàng vào lòng.
- Anh thấy hoàn cảnh của em không đến nỗi như thế đâu. Cha em cũng lấy vợ và sinh con. Nữ hoàng Elizabeth của nước Anh đã lấy chồng và có bốn con và anh nghĩ bà ấy lên làm nữ hoàng khi lớn hơn em không bao nhiêu. Anh thấy không có lý do gì mà người ta loại trừ trường hợp của em. - Chàng lập luận, cố làm cho nàng bình tĩnh. Có điều chàng thấy là bây giờ chàng không thích hợp với hoàn cảnh.
Nếu mọi chuyện thay đổi thì tình cảnh của họ sẽ tệ hơn. Bây giờ nếu nàng lên làm điện hạ, chứ không còn là công chúa, thì khả năng chàng phù hợp với nàng còn ít hơn trước. Bây giờ sự khác biệt duy nhất là nàng chi phối luật lệ, chàng phân vân không biết việc này có thay đổi được gì không. Cha nàng có khả năng cho phép nàng lấy thường dân, nhưng ông không sử dụng quyền lực đó. Nhưng Parker không biết hoàng tử có thể lấy vợ thường dân được hay không và vì Cricky đang đau khổ, nên chàng không hỏi. Chàng nghĩ rằng những chế độ phong kiến khác, hoàng tử và công chúa đã thành hôn với dân thường, nhất là các nước trong vùng Scandinavia và chàng nhớ mang máng rằng họ đã ban tước vị cho những người họ sẽ lấy, chàng sẽ không lo gì hết. Hiện nàng đang bận lo nhiều chuyện, chàng không muốn nàng lo thêm mối lo của chàng nữa.
- Elizabeth làm nữ hoàng lúc hai mươi lăm tuổi!- Christianna đáp, giọng nghẹn ngào. Lần này chàng cười.
- Anh nghĩ một năm nữa thì em cũng lên chức ấy. Em có muốn họ đợi một năm không? - chàng nói đùa.
- Anh không biết đâu, - nàng đáp, vẻ khổ sở và bé bỏng. - Nếu Hội đồng Gia tộc mà bằng lòng, thì đêm nay em sẽ được tấn phong... và em sẽ thành công chúa trị vì... em sẽ làm sao đây? - Nàng lại khóc to hơn. Mới cách đây mấy giờ nàng mất cha mất anh, bây giờ người ta đặt trọng trách cai trị đất nước lên vai nàng. Bất kỳ người nào chịu đựng một lúc bao nhiêu chuyện chồng chất như thế này cũng là quá nhiều.
- Cricky, em sẽ làm được. Anh biết em sẽ làm được. Em hãy nhớ là bây giờ em có thể cầm cân nẩy mực rồi.
- Em không muốn ban ra luật lệ. Trước đây em rất ghét việc này, bây giờ làm việc này thì quá chán... em sẽ không bao giờ gặp lại anh. - Nàng khóc mãi không ngớt, chàng ước gì được ôm nàng vào lòng để làm cho nàng yên tâm. Nàng sẽ có nhiều việc khó khăn phải làm trong những ngày sắp tới.
- Cricky, bây giờ em có thể làm gì em muốn. Chúng ta sẽ gặp lại nhau... đừng lo về chuyện này. Bất cứ khi nào em muốn gặp anh, anh sẽ có mặt ngay. Nếu không gặp được, anh vẫn yêu em.
- Không biết em làm được gì không. Trước đây em không phải là công chúa trị vì, em không muốn như thế. - Nhưng nàng biết nàng không thể từ chối. Nàng nghĩ nàng phải nhận lãnh trọng trách này vì cha nàng, cho nên nàng đồng ý.
Ngay khi ấy, Sylvie thò đầu qua cửa nhìn nàng, gõ tay lên đồng hồ. Họ phải làm việc ngay. Hai người phải lo tổ chức quốc tang. Christianna cảm thấy bực mình. Nàng không có thì giờ để lo tang lễ cho cha và anh, không có dịp để bình tĩnh trở lại sau chuyện xảy ra, thế mà chỉ trong vài giờ nữa nàng phải điều hành đất nước, phải có trách nhiệm với ba mươi ba ngàn thần dân. Nàng hoảng sợ trước viễn cảnh đó và chàng thấy được tâm trạng của nàng qua giọng nàng nói.
- Cricky, em phải cố giữ bình tĩnh. Anh không hình dung ra hết cảnh khủng khiếp này của em, nhưng bây giờ em phải cố làm tất cả mọi việc cần làm. Em không thể làm tốt hết mọi việc. Bất cứ khi nào cần anh, em cứ gọi. Anh sẽ đến ngay, em yêu à. Anh yêu em. Anh sẽ có mặt ngay bên em. Hãy cố mạnh dạn lên.
- Em sẽ... em hứa... anh có nghĩ em sẽ làm được không?
- Em sẽ làm được. - Chàng bình tĩnh đáp, giọng âu yếm.
- Nếu em không làm được thì sao? - Nàng hỏi giọng run run.
- Thì cứ làm tạm trong một thời gian rồi em sẽ nghĩ ra cách để làm tốt. Không ai biết việc em làm thật hay giả đâu. Em là chủ nhân mà. Em chỉ việc đóng vai làm nguyên thủ quốc gia.. có lẽ em nên khởi đầu bằng cách chặt đầu vài người. Đại loại như thế, - chàng nói đùa, nhưng nàng không cười. Nàng đang bấn loạn cả tâm trí.
- Em yêu anh, Parker... Cám ơn anh luôn ở đấy để đợi em.
- Anh luôn luôn sẵn sàng, em yêu... anh luôn luôn ở đây đợi em.
- Em biết. - Nàng hứa sẽ gọi cho chàng sau, rồi đến tìm Sylvie tại văn phòng của nàng. Bà ta đã để cả chồng giấy tờ trên bàn làm việc của nàng. Christianna phải ra quyết định, rồi Sylvie và nhân viên của cha nàng sẽ làm hết. Việc phải làm là vạch kế hoạch tổ chức tang lễ ngay bây giờ. Những việc khác nàng sẽ lo sau. Nàng đi đâu cũng có lính ôm súng đi theo. Họ vẫn còn cảnh giác cao.
Việc đầu tiên Christianna phải vạch chương trình là hai lễ quốc tang. Một lễ ở Vienna và một ở Vaduz. Không có thi hài để làm tang lễ, nàng khủng khiếp nghĩ đến chuyện này. Cho nên nàng và Sylvie lên kế hoạch tổ chức tang lễ tại nhà thờ Thánh Stephen ở Vienna và ngay hôm sau sẽ tổ chức một lễ khác ở Nhà thờ Thánh Florin ở Vaduz. Bây giờ là thứ năm, họ định tổ chức tang lễ đầu tiên vào ngày thứ hai sắp đến và hôm sau tổ chức tang lễ ở Vaduz. Nàng phải chọn âm nhạc và quyết định chọn hoa gì. Họ quyết định phải dùng hai cái quan tài trống trong các tang lễ, rồi sau đó mở tiếp tân tại Palace Liechtenstein. Biện pháp an ninh phải chặt chẽ, để đề phòng sự cố xảy ra như vừa qua. Ở Vaduz, việc như thế rất dễ xảy ra.
Nàng làm việc suốt ngày với Sylvie và các nhân viên của cha nàng, tuy đêm trước không ngủ, nhưng nàng vẫn làm việc cật lực. Đang làm bỗng ông thủ tướng gọi nàng, Sylvie đưa điện thoại cho nàng. Bà ta nói ông ấy không nói cho bà biết việc gì. Christianna biết, nhưng họ chưa nói cho ai biết hết.
- Hội Đồng Gia tộc đã chuẩn y điều đó, - ông thủ tướng trang trọng nói. Christianna nghe xong nàng thở hổn hển. Trong thâm tâm, nàng mong sao họ đừng chuẩn y. Nhưng họ đã chuẩn y. Bây giờ nàng phải sống với hậu quả của việc nàng chấp nhận lời đề nghị của họ hồi sáng nay. - Họ còn gọi công chúa là điện hạ. Thưa công chúa chúng tôi rất tự hào. Tối nay làm lễ tấn phong vào lúc tám giờ được chứ? - Đã hơn sáu giờ. - Tôi nghĩ chúng ta có thể làm lễ tấn phong tại nhà nguyện trong cung. Ngoài các vị bộ trưởng, công chúa muốn có ai đến dự không, thưa công chúa? - Nàng muốn có Parker đến dự, nhưng không thể được. Những người khác duy nhất nàng muốn là Sylvie, Sam và Max. Bây giờ họ là bạn thân của nàng và nàng xem họ như là người thân trong gia đình. Nàng muốn mời Victoria đến dự, nhưng không có thì giờ.
- Sáng mai chúng ta sẽ thông báo cho báo chí biết, tối nay để cho công chúa nghỉ ngơi, như thế được chứ, thưa công chúa.
- Được, cám ơn ông, - nàng đáp, cố làm ra vẻ thản nhiên chứ không hoảng hốt. Nàng nhớ lời Parker nói với nàng cứ làm tạm trong một thời gian, không ai biết đâu. Nàng cám ơn ông thủ tướng rồi gác máy, nghĩ bụng rằng sau tám giờ tối nay, mọi người sẽ gọi nàng là điện hạ. Mọi việc trong đời nàng thay đổi trong nháy mắt... vì chiếc xe bị gài bom nổ... Nàng không thể nào biết được những sự việc sắp xảy ra sẽ như thế nào. Hội đồng Gia tộc đã đồng loạt bỏ phiếu chấp nhận để cho nàng trị vì. Bây giờ nàng chỉ cầu nguyện sao nàng không làm cho họ thất vọng, làm việc suốt đời để khỏi phụ lòng tin của họ. Nhưng tài năng của thân phụ nàng quá lớn, nàng không theo kịp, vì nàng tài hèn sức mọn so với ông.
Khi nàng gác máy, nàng nói với Sylvie:
- Chúng ta phải đến nhà nguyện trong cung lúc tám giờ. Tôi cần có Sam và Max đi theo.
- Có Thánh lễ à? - Bà ta hỏi, vẻ ngạc nhiên. Bà ta không lên chương trình việc này, không thông báo cho ai hết. Christianna có vẻ bàng hoàng, thờ thẩn.
- Đại loại như thế, - nàng đáp. - Chỉ có các bộ trưởng và nghị sĩ Quốc hội với chúng ta thôi, - Sylvie gật đầu và đi báo cho Sam và Max biết. Đúng bảy giờ nàng thấy họ tề tựu đến. Trước tám giờ mấy phút Christianna và những người kia rời khỏi văn phòng của thân phụ nàng để đến nhà nguyện. Khi đi nàng không sao khỏi nghĩ rằng trước đây hai mươi bốn giờ, cha và anh trai nàng vẫn còn sống.
Chiều hôm đó, Victoria đã gọi đến cho nàng để chia buồn, cô ta mời Christianna khi nào xong việc đến London ở chơi với cô ta. Bây giờ Christianna nghĩ rằng từ nay về sau, nàng không thể làm những việc như thế được nữa. Kể từ hôm nay trở đi, khi nàng đi đâu, thì đấy là chuyến viếng thăm của vị nguyên thủ quốc gia, việc nàng đi sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.
Khi họ đến nhà nguyện, các vị bộ trưởng, các nghị sĩ và đức Tổng giám mục đang đợi họ. Các vị bộ trưởng có vẻ trang trọng. Đức Tổng giám mục hôn lên má nàng. Nàng nói đấy vừa là dịp vui lẫn buồn. Nàng nói về thân phụ nàng trong vài phút và khi Sylvie, Sam, Max biết chuyện gì sắp xảy ra, cả cha đều bật khóc. Họ không hề nghĩ chuyện lại xảy ra như thế này.
Vị thủ tướng đã thấy trước tình hình, nên cho lấy trong kho ra chiếc vương miện của mẹ Christianna và thanh gươm của thân phụ nàng để đức Tổng giám mục dùng trong lễ tấn phong. Ông thủ tướng nhẹ nhàng đội vương miện lên đầu nàng. Nàng quỳ trước đức Tổng giám mục trong chiếc áo đen mà nàng đã mặc suốt ngày hôm đó. Sau khi ngài đọc kinh truyền thống bằng tiếng La Tinh xong và tuyên bố nàng là điện hạ Christianna, công chúa trị vì nước Liechtenstein, ngài để tay lần lượt lên hai vai nàng, nước mắt chảy xuống đầm đìa cả mặt nàng. Ngoài chiếc vương miện của mẹ nàng, bằng kim cương nặng trịch, có từ thế kỷ mười bốn, vật nữ trang duy nhất nàng mang trên người là chiếc nhẫn hẹp đính ngọc bích có hình trái tim mà Parker đã tặng nàng ở Venice. Chiếc nhẫn này không bao giờ rời khỏi ngón tay nàng từ ấy đến giờ.
Khi đức Tổng giám mục ban phép lành cho các vị bộ trưởng, nghị sĩ và ba người nhân viên trung thành của nàng, nàng quay mặt nhìn họ. Nàng nhìn vào những thuộc hạ mới, trông nàng như một cô gái bé nhỏ, đội chiếc vương miện nặng nề, mặc chiếc áo dài đen bình dị đã mặc từ sáng đến nay khi vạch kế hoạch để làm tang lễ cho cha và anh trai. Trông nàng như cô gái đội vương miện để chơi, nhưng dù nàng bé nhỏ và lo sợ, thì nàng vẫn là điện hạ Christianna, công chúa trị vì xứ Liechtenstein.
Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.) - Danielle Steel Đến Rồi Bến Đợi (H.r.h.)