Nguyên tác: Night Of The Puppet People
Số lần đọc/download: 318 / 13
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:51 +0700
Chương 21
H
ai chị em căng mắt ra quan sát con rối, chờ đợi cái giây phút nó xỉu xuống.
Nhưng nó không những không té xỉu mà còn lại bấu lấy cái ghế tựa và ngửa cổ lên cười nhăn nhở.
— Đó là bùa chú của một pháp sư già. Nếu có ai đọc to dòng chữ đó, ta sẽ lập tức có quyền trở lại với cuộc sống! – Con rối tuyên bố với nụ cười khinh khỉnh. – Tuy nhiên, câu đó cũng chẳng có tác dụng phá hủy được ta nếu như có ai đó cố tình đọc lại nó một lần nữa!
Phá hủy nó ư? Có nên không?
“Nên làm như vậy”. – Lucy quả quyết. Nó ném tờ giấy xuống đất bằng một vẻ mặt kinh tởm. “Mình không còn sự lựa chọn nào khác”.
— Caro, ta phải phá hủy nó đi thôi.
— Hả?
Caro có vẻ lúng túng và ngạc nhiên.
Lucy luồn hai tay xuống nách con rối rồi nắm chặt lấy cái cơ thể gỗ của nó.
— Chị sẽ nắm chặt nó như thế này, còn em sẽ lôi đầu lôi cổ nó ra.
Caro phải lui người lại để tránh những cú đạp lia lịa của ngài Wood.
— Chị sẽ không buông nó ra đâu. – Lucy nhắc lại. – Em hãy túm lấy đầu nó và lôi thật mạnh vào.
— Chị có… chị có chắc không?
Caro có vẻ chần chừ, mặt nó đang nhăn nhúm lại vì sợ.
— Chắc chứ, làm đi, hãy lôi cổ nó ra!
Caro túm chặt lấy đầu con rối.
— Hãy để cho ta đi! – Con rối gào lên.
— Lôi đi, Caro! – Lucy cũng hét lên.
Caro túm lấy cái đầu gỗ bằng hai tay. Nó hổn hển dùng hết sức lực lôi thật mạnh, nhưng cái đầu vẫn trơ ra đấy.
Ngài Wood lại cười ré lên.
— Hãy dừng ngay cái trò ngu ngốc ấy đi! Chúng mày đang cù tao buồn rồi đấy!
— Lôi mạnh nữa vào! – Lucy ra lệnh.
Mặt đỏ tía tai, Caro nắm chặt tay hơn rồi lại cố gắng giật mạnh cái đầu gỗ ra một lần nữa.
Con rối nhếch mép, vẻ khinh bỉ.
— Nó có vẻ như không muốn ra đâu! – Caro nói trong hơi thở.
— Tháo đinh ốc nó ra vậy! – Lucy nói tiếp.
Con rối bắt đầu giẫy giụa như điên dại và nó đã thành công trong việc vung chân đá cho Lucy một cú đau điếng vào bụng. Nhưng Lucy vẫn cắn răng giữ chặt lấy nó.
— Làm đi! Tháo đinh ốc ở đầu nó ra!
Caro thử làm.
Con rối lại cười sằng sặc, vẻ khinh bỉ.
— Chúng mày sẽ chẳng vặn được đâu!
Caro buông tay ra và lui lại một bước.
Ngài Wood đứng thẳng dậy và nhìn chằm chằm vào người Caro.
— Mày sẽ không thể đè bẹp được ta! Ta là một kẻ không thể phá hủy!
— Chúng ta phải làm gì bây giờ đây? – Caro vừa kêu lên vừa liếc mắt nhìn cô chị.
— Chúng ta hãy nhét nó vào tủ! Làm như vậy, chúng ta mới có thì giờ để suy nghi tiếp. – Lucy trả lời.
— Chúng mày chẳng cần phải nghĩ ngợi gì đâu. Từ giờ trở đi, hai chị em chúng mày sẽ là đầy tớ của ta. – Con rối gằn giọng nói. – Chúng mày sẽ phải làm tất cả những gì ta yêu cầu. Từ nay, ta, chính ta, sẽ là người ra lệnh…
— Không hề gì. – Lucy lắc đầu lẩm bẩm.
— Thế bọn tao quyết không tuân lệnh mày thì sao? – Caro hỏi.
Con rối ném cho cô em sinh đôi một cái nhìn giận dữ.
— Nếu vậy thì ta sẽ bắt đầu phá hỏng tất cả những gì chúng mày yêu mến. – Con rối thản nhiên trả lời. – Từ tình cảm bố mẹ, tới tình bạn bè, thầy cô của chúng mày. Thậm chí cả cái con chó bẩn thỉu và lắm mồm của chúng mày ta cũng cho đi nốt.
Nói xong, ngài Wood lại ngửa cổ ra sau cười như quỷ dữ.
— Chúng mày cũng không thể vứt bỏ ta được đâu. – Nó nhắc lại. – Đừng có làm ta phải nổi giận. Ta là người có sức lực phi thường. Ta nói cho hai đứa nhãi ranh chúng mày biết là ta đã bắt đầu chán ngấy những âm mưu ngu ngốc hòng phá hủy ta của chúng mày rồi đấy.
— Cái tủ tường làm gì có chìa khóa ở đây, em có nhớ thế không? – Lucy vừa nói vừa ra sức ghì chặt lấy con rối đang vùng vẫy lung tung.
— Ờ, khoan đã! Chị thấy cái này thế nào? – Caro vừa hỏi vừa lôi từ trong tủ tường ra một chiếc va ly đã cũ.
— Được đấy! – Lucy tán thành ý kiến của cô em gái.
— Đúng là hai con ngốc! – Ngài Wood lẩm bẩm chửi rủa. – Chúng mày bắt đầu mang vạ vào thân rồi đấy!
Bằng một cái lắc người thật thô bạo, con rối vùng thoát khỏi đôi bàn tay đã mỏi rã rời của Lucy.
Lucy lao vội theo để chộp lấy con rối nhưng không được, hơn nữa lại còn bị ngã đập đầu xuống giường. Con rối đã chạy ra giữa phòng rồi dừng lại nhìn ra phía cửa, hình như nó đang dự định điều gì đó thì phải.
— Chúng mày sẽ phải hành động như ta ra lệnh. – Ngài Wood vừa tuyên bố bằng một giọng nghiêm khắc, vừa khoát tay về phía Caro.
— Không! – Lucy vừa hét vừa đứng dậy.
Cả hai chị em cùng lao vào ngài Wood. Caro túm lấy tay, còn Lucy thì nằm soài ra chụp lấy hai cẳng chân con rối.
Loay hoay một lúc, hai chị em sinh đôi mới nhét được con rối vào trong chiếc va ly cũ.
— Chúng mày sẽ lấy làm tiếc vì điều này! – Ngài Wood vừa đe dọa vừa khua chân đá bừa vào chiếc va ly. – Chúng mày sẽ phải trả một giá đắt cho hành động này! Bây giờ sẽ có kẻ phải trả giá!
Con rối vẫn tiếp tục gào thét khi Lucy khóa va ly lai và quẳng nó vào đáy tủ tường. Cô bé đóng sập cửa lại rồi đứng dựa luôn vào đó thở hổn hển.
— Còn bây giờ, ta sẽ phải làm gì đây, chị Lucy? – Caro cất tiếng hỏi, chán nản.