Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Best Of Me
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
ến nửa đêm, Amanda cảm thấy như tê liệt. Toàn bộ tinh thần, tình cảm và sức lực đều kiệt quệ, cô vừa mệt mỏi vừa bồn chồn suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi trong phòng chờ. Cô lật qua tất cả các trang của tạp chí nhưng không thật sự xem được gì, cô bắt mình đi tới đi lui, cố ngăn sự sợ hãi mà cô cảm thấy mỗi khi nghĩ về con trai mình. Tuy nhiên đến gần nửa đêm, cô thấy cơn hoảng loạn dữ dội của mình vơi dần, chỉ còn lại một chút lo sợ.
Lynn đã tới đó một giờ trước, lộ rõ sự hoảng sợ. Bám chặt lấy Amanda, Lynn tuôn ra một tràng những câu hỏi vô tận mà cô không thể trả lời. Tiếp theo nó quay sang Frank, không ngừng ép anh kể chi tiết về vụ tai nạn. Anh nhún vai một cách yếu ớt và nói có người đã tăng tốc ở chỗ ngã tư. Lúc này anh đã tỉnh táo, và mặc dù lo lắng cho Jared thật, nhưng anh không thể nói ra tại sao ban đầu Jared lại lái xe đi qua ngã tư, hoặc thậm chí là tại sao Jared lại lái xe chở bố.
Amanda không hề nói câu nào với Frank trong lúc họ ở cùng nhau trong phòng chờ. Cô biết rằng Lynn hẳn đã nhận thấy sự im lặng giữa họ, nhưng Lynn cũng im lặng, đắm chìm trong những lo lắng của bản thân về anh trai mình. Có lúc, con bé đã hỏi Amanda liệu nó có nên đi đón Annette về từ trại hè không. Cô bảo con bé là nên chờ cho đến khi họ hiểu rõ hơn về những gì đang xảy ra.
Annette còn quá bé để hiểu rõ mức độ của biến động này, và thành thật mà nói thì cô không cảm thấy mình đủ khả năng chăm sóc cho Annette lúc này. Chỉ giữ cho bản thân cô không suy sụp cũng đã là quá sức rồi.
Vào mười hai giờ hai mươi, trong cái đêm dường như dài nhất trong đời cô, bác sĩ Mills cuối cùng cũng bước vào phòng. Cậu mệt mỏi thấy rõ, nhưng cậu đã thay quần áo sạch trước khi tới nói chuyện với họ. Amanda đứng lên khỏi chỗ ngồi, Lynn và Frank cũng làm tương tự.
“Ca phẫu thuật diễn ra tốt đẹp,” cậu vào thẳng vấn đề. “Chúng tôi khá chắc chắn rằng Jared sẽ ổn.”
• • •
Jared đã ở trong phòng hồi sức được vài giờ, nhưng Amanda vẫn chưa được phép vào thăm cho đến khi cậu được chuyển tới phòng chăm sóc đặc biệt. Mặc dù thông thường nơi đó không mở cửa cho người đến thăm vào ban đêm, nhưng bác sĩ Mills đã phá lệ vì cô.
Lúc đó, Lynn đã lái xe đưa Frank về nhà. Frank nói mình càng lúc càng đau đầu dữ dội do bị va đập vào mặt, nhưng anh hứa là sẽ trở lại vào sáng hôm sau. Lynn đã xung phong trở lại bệnh viện sau đó để ở cùng Amanda, nhưng cô đã gạt đi. Cô sẽ ở bên Jared suốt đêm.
Amanda ngồi bên cạnh giường của con trai mình trong vài giờ tiếp theo, lắng nghe tiếng bịp bịp của màn hình theo dõi nhịp tim và tiếng rít không tự nhiên của máy thở đang từ từ đẩy không khí vào và ra khỏi phổi của Jared. Da dẻ Jared trông nhợt nhạt và má nó dường như đã hóp lại. Trông nó không giống như đứa con trai mà cô từng nhớ, đứa con trai mà cô đã nuôi lớn. Trông nó như một người lạ đối với cô trong khung cảnh xa lạ này, một khung cảnh quá khác biệt với cuộc sống thường ngày của họ.
Chỉ có đôi bàn tay của Jared là dường như không bị ảnh hưởng, và cô nắm lấy một bàn tay thằng bé, như để lấy thêm sức mạnh từ hơi ấm của nó. Khi y tá thay băng cho Jared, cô thoáng nhìn thấy vết rạch dài và sâu ở phần thân trên của nó, và cô đã phải quay đi.
Bác sĩ đã nói rằng Jared có lẽ sẽ tỉnh lại trong ngày hôm đó, và khi quanh quẩn cạnh giường của Jared, cô tự hỏi nó sẽ nhớ được bao nhiêu về vụ tai nạn và về việc đến bệnh viện. Jared có hoảng sợ khi tình trạng của nó đột ngột xấu hơn không? Nó có ước rằng cô có mặt ở đó không ý nghĩ ấy như một cú đòn giáng mạnh, và cô thề là từ bây giờ cô sẽ ở bên Jared cho đến khi nào nó còn cần cô.
Cô chưa hề chợp mắt kể từ khi đến bệnh viện. Khi nhiều giờ trôi qua mà không có dấu hiệu Jared thức dậy, cô bắt đầu thấy buồn ngủ do âm thanh đều đều, nhịp nhàng của các thiết bị. Cô nghiêng người về phía trước, tựa đầu vào thanh chắn giường. Hai mươi phút sau, một y tá đánh thức cô và khuyên cô nên về nhà nghỉ ngơi một lúc.
Amanda lắc đầu, cô lại nhìn chằm chằm vào con trai, chỉ mong có thể truyền sức lực của mình vào cơ thể yếu ớt của nó. Để tự an ủi mình, cô nghĩ về lời bảo đảm của bác sĩ Mills rằng một khi Jared hồi phục, nó sẽ có một cuộc sống gần như là bình thường. Tình hình suýt nữa đã có thể tồi tệ hơn, bác sĩ Mills nói với cô, và cô đã lặp đi lặp lại câu nói đó như một thứ bùa chú để tránh khỏi tai ương khủng khiếp hơn.
Khi ánh sáng ban ngày dần hiện ra trên bầu trời bên ngoài cửa sổ của phòng chăm sóc đặc biệt, bệnh viện bắt đầu hối hả trở lại. Các y tá đổi ca, những xe đẩy phục vụ đồ ăn sáng được chất đầy, và các bác sĩ bắt đầu đi thăm bệnh. Tiếng ồn ào mỗi lúc một nhiều. Một y tá thông báo với Amanda rằng cô ta cần kiểm tra ống thông tiểu, và Amanda đành miễn cưỡng rời phòng chăm sóc đặc biệt và lang thang tới nhà ăn của bệnh viện. Có lẽ caffein sẽ mang lại năng lượng mà cô cần; cô phải có mặt ở đó khi Jared tỉnh lại.
Mặc dù vẫn còn sớm, nhưng dãy người xếp hàng đã khá dài, giống như cô, họ cũng đã thức cả đêm.
Một người đàn ông còn khá trẻ, khoảng gần ba mươi tuổi, đứng xếp hàng sau cô.
“Vợ tôi sẽ giết tôi mất,” anh ta thú nhận khi họ xếp khay ăn chờ đến lượt.
Amanda nhướng mày. “Tại sao vậy?”
“Vợ tôi sinh đêm qua và bảo tôi đến đây mua cà phê. Cô ấy bảo tôi phải nhanh lên vì cô ấy sắp bị đau đầu nếu không có caffein, nhưng tôi không thể không ghé qua phòng trẻ sơ sinh để ngắm con thêm một lần nữa.”
Bất chấp mọi chuyện, Amanda mỉm cười.
“Bé trai hay bé gái?”
“Bé trai,” anh ta nói. “Gabriel. Gabe. Nó là đứa con đầu lòng của chúng tôi.”
Amanda nghĩ đến Jared. Cô nghĩ đến cả Lynn và Annette, và cô nghĩ về Bea. Bệnh viện là nơi đã diễn ra những ngày hạnh phúc nhất và đau buồn nhất trong cuộc đời cô.
“Xin chúc mừng,” cô nói.
Hàng người tiến dần về phía trước, các vị khách dành thời gian lựa chọn và gọi các suất ăn sáng gồm đủ các món. Cuối cùng cũng trả tiền xong cho tách cà phê, Amanda xem đồng hồ. Cô đã đi được mười lăm phút. Chắc cô không được mang cà phê vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, thế nên cô chọn ngồi ở một chiếc bàn gần cửa sổ trong khi bãi đậu xe phía trước dần kín chỗ.
Sau khi uống cạn cốc cà phê, cô vào phòng vệ sinh. Khuôn mặt cô phản chiếu trong gương trông hốc hác, hiện rõ vẻ thiếu ngủ, và khó mà nhận ra được. Cô vã nước lạnh lên má và cổ, và cô dành vài phút tiếp theo cố hết sức để chỉnh trang vẻ ngoài. Cô đi lên bằng thang máy, rồi trở lại phòng chăm sóc đặc biệt. Khi đến gần cửa, có một y tá đứng đó và chặn cô lại.
“Tôi rất tiếc, nhưng bây giờ cô chưa được vào,” cô y tá nói.
“Tại sao lại không?” Amanda hỏi, đứng sững lại. Cô y tá không trả lời, vẻ mặt kiên quyết. Amanda cảm thấy nỗi kinh hãi một lần nữa thít chặt lấy cô.
Cô chờ đợi bên ngoài cửa phòng chăm sóc đặc biệt gần một giờ, cho đến khi bác sĩ Mills cuối cùng cũng bước ra và nói chuyện với cô.
“Tôi rất tiếc,” cậu nói, “nhưng tình hình đột ngột chuyển biến nghiêm trọng.”
“Tôi mới... mới ở bên cạnh nó mà,” cô lắp bắp, không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì khác để nói.
“Một cơn nhồi máu ập đến,” cậu tiếp tục. “Thiếu máu cục bộ trong tâm thất phải.” Cậu lắc đầu.
Amanda cau mày. “Tôi không biết cậu đang cố nói gì với tôi! Hãy nói làm sao cho tôi có thể hiểu được đi?”
Với vẻ mặt cảm thông, cậu nói, giọng nhẹ nhàng. “Con trai cô,” cuối cùng cậu cũng tiếp tục, “Jared... cậu ấy đã bị một cơn đau tim nặng.”
Amanda chớp mắt, cảm thấy như dãy hành lang thu hẹp lại. “Không,” cô nói. “Điều đó là không thể, con trai tôi đang ngủ... lúc tôi rời đi thì nó đang phục hồi rồi cơ mà.”
Bác sĩ Mills không nói gì và Amanda cảm thấy choáng váng, lịm đi trong khi tiếp tục lắp bắp, “Cậu đã nói là nó sẽ ổn. Cậu nói ca phẫu thuật đã diễn ra tốt đẹp. Cậu nói nó sẽ tỉnh dậy vào cuối ngày hôm nay.” “Tôi rất tiếc...”
“Làm thế nào mà nó lại lên cơn đau tim chứ?” cô hỏi với vẻ đầy hoài nghi. “Nó mới chỉ mười chín tuổi!”
“Tôi không chắc. Có thể là do một cục máu đông gây ra. Nó có thể liên quan đến chấn thương ban đầu hoặc tổn thương sau phẫu thuật, nhưng không có cách nào để biết chắc chắc,” bác sĩ Mills giải thích. “Đó là hiện tượng bất thường, nhưng bất cứ điều gì cũng có thể xảy ra sau khi tim phải chịu đựng tổn thương nghiêm trọng như vậy.” Cậu chạm vào cánh tay cô. “Tất cả những gì tôi có thể nói với cô là nếu chuyện này xảy ra ở bất cứ nơi nào khác ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, thì cậu ấy có lẽ đã không thể qua khỏi.”
Giọng Amanda bắt đầu run rẩy. “Nhưng nó đã qua khỏi, phải không? Con trai tôi sẽ ổn thôi, phải không?”
“Tôi không biết.” Vẻ mặt của vị bác sĩ lại trở nên khó đoán.
“Ý cậu là gì, cậu nói không biết là sao?”
“Chúng tôi đang gặp khó khăn trong việc giữ nhịp xoang.”
“Đừng nói bằng cái giọng bác sĩ ấy!” cô hét lên. “Hãy nói những gì mà tôi cần biết! Con trai của tôi sẽ ổn phải không?”
Lần đầu tiên, bác sĩ Mills quay đi. “Tim của con trai cô đang yếu đi,” cậu nói. “Nếu không có... sự can thiệp, tôi không chắc là cậu ấy sẽ trụ được bao lâu.”
Amanda cảm thấy người mình lảo đảo, như thể những từ ngữ đó là những cú đòn thực sự. Cô tựa người vào tường để đứng vững lại, cố gắng hiểu những lời của bác sĩ.
“Cậu không định bảo là nó sẽ chết đấy chứ?” cô thì thào. “Con trai tôi không thể chết. Nó còn trẻ, khỏe và mạnh mẽ. Cậu phải làm cái gì đó đi chứ.”
“Chúng tôi đang làm mọi thứ có thể,” bác sĩ Mills nói, giọng nghe mệt mỏi.
Không phải lại thế chứ, cô chỉ có thể nghĩ được như thế. Không phải như với Bea. Điều đó không thể lại xảy ra với Jared nữa.
“Vậy hãy làm gì hơn thế đi!” cô giục giã, nửa van xin, nửa la hét. “Hãy đưa nó đến phòng phẫu thuật, hãy làm những gì mà cậu phải làm!”
“Phẫu thuật không phải là một phương án lúc này.”
“Chỉ cần làm những gì cậu phải làm để cứu lấy nó!” Giọng cô vống lên, rồi vỡ òa.
“Chuyện không đơn giản như vậy...”
“Tại sao không?” Khuôn mặt cô lộ rõ vẻ không hiểu.
“Tôi phải sắp xếp một cuộc họp khẩn cấp với ủy ban ghép tạng.”
Amanda cảm thấy chút tỉnh táo còn sót lại cuối cùng cũng rời bỏ cô khi cậu thốt ra những từ đó. “Ghép tạng?”
“Đúng,” cậu nói. Cậu liếc về phía cửa phòng chăm sóc đặc biệt, rồi nhìn cô. Cậu thở dài. “Con trai của cô cần một trái tim mới.”
• • •
Sau đó, Amanda được hộ tống trở lại phòng chờ lúc trước, lúc Jared được phẫu thuật lần đầu.
Lần này, cô không chỉ có một mình. Còn có ba người khác trong phòng, tất cả đều mang vẻ mặt vô cùng căng thẳng, đầy vẻ bất lực cũng giống như Amanda. Cô ngồi sụp xuống một chiếc ghế, cố gắng kìm nén một cảm giác kinh hãi quen thuộc nhưng không thành.
Tôi không chắc là cậu ấy sẽ trụ được bao lâu.
Ôi, lạy Chúa...
Đột nhiên, cô thấy không thể chịu đựng sự ngột ngạt của phòng chờ thêm nữa. Mùi thuốc sát trùng, ánh sáng ghê ghê của đèn huỳnh quang, những khuôn mặt buồn rầu, lo lắng... đó là một sự lặp lại của nhiều tuần và nhiều tháng mà họ đã trải qua trong những căn phòng giống như căn phòng này, khi Bea bị bệnh. Nỗi tuyệt vọng, sự lo lắng - cô phải ra khỏi đây.
Cô đứng lên, đeo túi xách vào vai và đi như chạy dọc dãy hành lang lát gạch tới khi đến được lối ra. Bước ra mái hiên nhỏ bên ngoài, cô kiếm chỗ ngồi trên một băng ghế đá và hít một hơi thật sâu không khí của buổi sáng sớm. Sau đó, cô rút điện thoại di động ra. Cô gọi về nhà và gặp Lynn, vừa đúng lúc con bé và Frank chuẩn bị đi đến bệnh viện. Amanda thuật lại những gì xảy ra trong khi Frank lắng nghe qua máy con. Lynn lại đưa ra một loạt những câu hỏi khó trả lời, nhưng Amanda đã ngắt lời và bảo con bé gọi cho trại hè nơi Annette đang ở và sắp xếp để đón Annette về. Cả đi và về sẽ mất ba tiếng đồng hồ, Lynn phản đối, bảo rằng con bé muốn gặp Jared, nhưng Amanda nói dứt khoát rằng cô cần Lynn làm chuyện này cho cô. Còn Frank thì không nói gì cả.
Sau khi ngắt máy, Amanda gọi cho mẹ cô. Việc giải thích những gì đã xảy ra trong vòng hai mươi bốn giờ qua dường như khiến cơn ác mộng càng trở nên thật hơn, và chưa kịp kết thúc cuộc gọi, Amanda đã trở nên suy sụp.
“Mẹ sẽ đến đó,” mẹ cô chỉ nói. “Mẹ sẽ có mặt ở đó nhanh hết mức có thể.”
• • •
Khi Frank đến, họ gặp bác sĩ Mills trong văn phòng của cậu ở tầng ba để thảo luận về khả năng ghép tim cho Jared.
Mặc dù Amanda nghe và hiểu tất cả mọi điều mà bác sĩ Mills nói về quá trình này, nhưng chỉ có hai chi tiết mà sau đó cô có thể nhớ được.
Điều đầu tiên là Jared có thể sẽ không nhận được sự chấp thuận của ủy ban ghép tạng - rằng mặc dù tình trạng của Jared rất trầm trọng, nhưng chưa có tiền lệ cho thêm một bệnh nhân bị thương vì tai nạn ô tô vào danh sách chờ đợi. Không có gì đảm bảo rằng Jared sẽ đủ điều kiện.
Điều thứ hai là ngay cả khi Jared nhận được sự chấp thuận, thì còn tùy vào may mắn - hay may rủi - xem liệu có quả tim nào phù hợp hay không.
Nói cách khác, khả năng thành công là rất thấp.
Tôi không chắc là cậu ấy sẽ trụ được bao lâu.
Trên đường trở lại phòng chờ, trông Frank bàng hoàng và cô cũng cảm thấy như thế. Sự giận dữ của Amanda và cảm giác tội lỗi của Frank đã hình thành một bức tường không thể xuyên thủng giữa họ. Một giờ sau, một y tá ghé qua và cập nhật rằng tình trạng của Jared lúc này đã tạm thời ổn định, và rằng cả hai người họ được phép vào phòng chăm sóc đặc biệt thăm cậu nếu muốn.
Tạm thời ổn định.
Amanda và Frank đứng bên giường Jared. Amanda có thể nhìn thấy hình ảnh đứa bé ngày xưa và cậu thanh niên mà Jared đang trở thành, nhưng cô gần như không thể chồng khớp những hình ảnh đó với hình dáng đang nằm bất động trên giường. Frank thì thầm những lời xin lỗi, nài nỉ Jared “hãy gắng lên”, những lời anh nói khơi lên cơn giận sôi sục và hoài nghi trong Amanda khiến cô phải cố gắng lắm mới kiểm soát được.
Frank dường như đã già đi thêm mười tuổi kể từ đêm hôm trước; rối bời và mệt mỏi, anh là hình ảnh của sự khổ sở tột cùng, nhưng cô không thể nào thông cảm cho tội lỗi mà cô biết là anh đang cảm thấy.
Thay vào đó, cô luồn những ngón tay qua mái tóc Jared, chỉ để giết thời gian trong khi lắng nghe những tiếng bíp bíp phát ra từ màn hình. Các y tá đi đi lại lại chỗ các bệnh nhân khác trong phòng chăm sóc đặc biệt, kiểm tra các ống truyền và điều chỉnh các nút bấm, hành động như thể hôm nay là một ngày hoàn toàn bình thường. Một ngày bình thường của một bệnh viện bận rộn, nhưng với cô thì ngày hôm nay không có gì là bình thường hết. Nó là dấu chấm hết cho cuộc sống bình thường của cô và gia đình cô.
Ủy ban ghép tạng sẽ họp. Chưa từng có tiền lệ thêm một bệnh nhân như Jared vào danh sách chờ đợi. Nếu họ nói “không” thì con trai cô sẽ chết.
• • •
Lynn đã có mặt tại bệnh viện cùng với Annette, con bé ôm chặt con thú nhồi bông yêu thích của nó, một con khỉ. Các y tá đã cho phép hai chị em cùng vào phòng chăm sóc đặc biệt để thăm Jared, một trường hợp châm chước hiếm hoi. Mặt Lynn trắng bệch, con bé hôn lên má Jared. Còn Annette thì đặt con thú nhồi bông của mình lên giường bệnh bên cạnh cậu. Trong một phòng họp vài tầng phía trên phòng chăm sóc đặc biệt, ủy ban ghép tạng đã họp khẩn cấp để bỏ phiếu. Bác sĩ Mills đã trình bày hồ sơ và trường hợp của Jared cũng như tính cấp bách của tình huống này.
“Trong đây nói rằng bệnh nhân bị suy tim sung huyết,” một tràng những thành viên của ủy ban nói, cau mày đọc bản báo cáo trước mặt.
Bác sĩ Mills gật đầu. “Như tôi đã trình bày chi tiết trong báo cáo, cơn nhồi máu đã làm tâm thất phải của bệnh nhân bị tổn hại nghiêm trọng.”
“Cơn nhồi máu này rất có thể bắt nguồn từ chấn thương do tai nạn ô tô,” thành viên đó phản bác. “Theo chính sách thông thường, ủy ban không cung cấp tim cho các nạn nhân bị tai nạn.”
“Chỉ bởi vì họ thường không sống đủ lâu để được ghép tim,” bác sĩ Mills chỉ ra. “Tuy nhiên bệnh nhân này đã sống sót. Cậu ấy là một chàng trai khỏe mạnh có nhiều triển vọng. Vẫn còn chưa biết nguyên nhân thực sự của cơn nhồi máu, và như chúng ta biết, bệnh nhân bị suy tim sung huyết đáp ứng tiêu chí nhận ghép.” Cậu đặt hồ sơ sang một bên và nghiêng người về phía trước, lần lượt đối mặt với từng đồng nghiệp của mình. “Nếu không được ghép tim, bệnh nhân này khó mà trụ được hai mươi bốn giờ nữa. Chúng ta cần thêm cậu ấy vào danh sách.” Trong giọng nói của cậu có gì tưởng như nài nỉ. “Cậu ấy vẫn còn trẻ. Chúng ta phải cho cậu ấy cơ hội để sống.”
Một vài thành viên ủy ban liếc nhìn nhau đầy hoài nghi. Cậu biết họ đang suy nghĩ những gì: trường hợp này không chỉ chưa có tiền lệ mà không thời gian còn quá ngắn. Cơ hội tìm được người hiến kịp thời gần như không tồn tại, nghĩa là bệnh nhân có khả năng sẽ chết cho dù họ có quyết định thế nào đi nữa. Những gì mà họ không đề cập đến là một sự tính toán lạnh lùng hơn, dù không ai trong ủy ban nói ra.
Nó liên quan đến chuyện tiền bạc. Nếu Jared được đưa vào danh sách, thì trường hợp của cậu sẽ được tính vào tỉ lệ thành công hay thất bại của toàn bộ chương trình ghép tạng, và tỉ lệ thành công cao hơn thì danh tiếng bệnh viện sẽ tốt hơn. Nó có nghĩa là có thêm kinh phí cho nghiên cứu và các hoạt động khác. Nó có nghĩa sẽ có nhiều tiền hơn cho chương trình ghép tạng trong tương lai. Xét toàn cục, nó có nghĩa và về lâu dài có thể cứu thêm được nhiều mạng sống, thậm chí cho dù lúc này có phải hy sinh một người.
Nhưng bác sĩ Mills hiểu rõ các đồng nghiệp của mình, và sâu thẳm trong tim cậu biết họ cũng hiểu rằng mỗi bệnh nhân và mỗi trường hợp là duy nhất. Họ hiểu rằng các con số không phải lúc nào cũng nói lên tất cả. Họ là những chuyên gia, những người đôi khi chấp nhận mạo hiểm để cứu một bệnh nhân. Đối với hầu hết trong số họ, bác sĩ Mills đoán, đó chính là lý do mà ban đầu họ quyết định theo nghề y, cũng giống như cậu. Họ muốn cứu người, và họ quyết định thử lại trong ngày hôm đó.
Cuối cùng, quyết định của ủy ban ghép tạng là nhất trí. Trong vòng một giờ, Jared đã được xếp vào mức 1A, nghĩa là mức ưu tiên cao nhất - nếu có thể tìm thấy một người hiến tặng bằng một cách kỳ diệu nào đó.
• • •
Khi bác sĩ Mills báo tin cho họ, Amanda đã nhảy lên và ôm chầm lấy cậu bằng hết sức bình sinh.
“Cảm ơn,” cô thở ra. “Cảm ơn cậu.” Cô lặp đi lặp lại những từ đó. Cô quá sợ hãi nên không dám nói thêm gì khác, cô sợ phải nói ra hy vọng về một điều kỳ diệu: một người hiến tim.
• • •
Khi Evelyn bước vào phòng chờ, chỉ thoáng nhìn thấy cả gia đình đang trong trạng thái bị xốc bà đã đủ biết rằng cần có một người đứng ra chăm nom họ. Một người để họ nương tựa chứ không phải một người nương tựa vào họ.
Bà lần lượt ôm từng người trong số họ, và bà ôm Amanda lâu nhất. Lùi lại để quan sát cả nhà, bà hỏi, “Nào, có ai muốn ăn gì không?”
• • •
Evelyn nhanh chóng đưa Lynn và Annette đến nhà ăn của bệnh viện, để Frank và Amanda lại với nhau. Amanda không còn tâm trạng nào nghĩ đến chuyện ăn uống. Còn Frank thì cô không quan tâm lắm. Tất cả những gì cô có thể làm là nghĩ về Jared.
Và chờ đợi.
Và cầu nguyện.
Khi một trong những y tá ở phòng chăm sóc đặc biệt đi qua phòng chờ, Amanda liền đuổi theo và bắt kịp cô ta ở hành lang. Giọng run run, cô đưa ra câu hỏi tất yếu.
“Không,” cô y tá trả lời. “Tôi rất tiếc. Cho đến giờ, vẫn chưa thấy tìm được tạng hiến.”
• • •
Vẫn đứng ở hành lang, Amanda đưa tay lên ôm mặt.
Cô không biết rằng Frank đã đi ra từ phòng chờ, anh tới đứng bên cạnh cô khi cô y tá vội vã rời khỏi đó.
“Họ sẽ tìm được người hiến thôi,” Frank nói.
Anh toan chạm vào cô thì cô đã quay phắt lại.
“Họ sẽ tìm được người hiến,” anh lặp lại.
Đôi mắt cô lóe lên. “Anh, đặc biệt là anh, không thể hứa với em điều đó được đâu.”
“Không, tất nhiên là không...”
“Vậy thì đừng nói bất kỳ điều gì,” cô nói. “Đừng nói những điều vô nghĩa.”
Frank chạm vào sống mũi sưng phồng của mình. “Anh chỉ cố gắng...”
“Làm gì?” cô gắt lên. “Làm em cảm thấy tốt hơn à? Con trai em sắp chết kia kìa!” Giọng cô vang khắp hành lang lát gạch, khiến nhiều người phải quay đầu lại nhìn.
“Nó cũng là con trai của anh,” Frank nói, giọng trầm mặc.
Cơn giận của Amanda, đã bị dồn nén quá lâu, đột nhiên bùng nổ. “Vậy tại sao anh lại bắt nó đến đón anh?” cô gào lên.
“Tại sao anh lại uống say đến nỗi không thể lái xe hả?”
“Amanda...”
“Anh đã gây ra chuyện này,” cô hét vào mặt anh. Suốt dọc hành lang, các bệnh nhân nghển cổ ngó ra ngoài cửa phòng bệnh, và các y tá đứng sững lại. “Lẽ ra nó đã không lái xe! Không có lý do gì để nó phải có mặt ở đó! Nhưng anh lại uống say đến nỗi không thể tự lo liệu cho bản thân! Một lần nữa! Lúc nào anh cũng thế!”
“Đó là một tai nạn,” Frank cố gắng nói xen vào.
“Tai nạn cái gì! Anh không hiểu à? Anh gọi bia, anh uống - chính anh đã gây ra tất cả chuyện này. Anh đã đặt Jared trên đường đi của chiếc xe đó!”
Amanda thở hổn hển, không chú ý đến bất cứ ai ở hành lang. “Em đã yêu cầu anh ngừng uống rượu,” cô rít lên. “Em đã cầu xin anh ngừng uống. Nhưng anh không bao giờ dừng lại. Anh không bao giờ quan tâm đến những gì em muốn, hoặc quan tâm xem cái gì là tốt nhất cho bọn trẻ. Điều duy nhất anh quan tâm chỉ là bản thân anh và sự đau đớn của anh sau khi Bea qua đời.” Cô hít một hơi khó khăn. “Anh biết gì không? Em cũng suy sụp chứ. Em là người đã sinh ra con bé. Em là người bế ẵm, cho nó ăn và thay tã cho nó trong khi anh đi làm. Em là người không rời cơn bé nửa bước khi nó bị ốm. Là em, chứ không phải anh. Chính em.” Cô xỉa tay vào ngực mình. “Nhưng thế nào mà anh lại trở thành người không thể đối mặt với mất mát chứ. Và anh biết chuyện gì đã xảy ra không? Rốt cuộc em đã mất đi người chồng mình đã cưới, cùng với con em. Nhưng ngay cả khi đó em vẫn cố gắng gượng tiếp tục và làm mọi điều tốt nhất có thể.” Amanda quay lưng lại với Frank, khuôn mặt cô co rúm lại đầy cay đắng.
“Con trai em đang phải dùng máy thở và thời gian của nó sắp hết chỉ vì em chưa bao giờ có đủ cam đảm để rời bỏ anh. Lẽ ra em phải làm điều đó từ rất lâu rồi.”
Giữa cơn giận bùng phát của cô, Frank cụp mắt nhìn chăm chăm xuống sàn thay vì nhìn cô. Kiệt sức, Amanda bắt đầu đi về phía cuối hành lang, xa khỏi anh.
Cô dừng lại một lúc, quay lại, và nói thêm, “Em biết rằng đó là một tai nạn. Em biết anh thấy ân hận. Nhưng ân hận thôi không đủ. Nếu không phải tại anh, thì chúng ta sẽ không ở đây, và cả hai ta đều biết điều đó.”
Những lời cuối của cô là một câu thách thức vang vọng khắp khu phòng bệnh, và phần nào cô mong anh đáp lại. Nhưng anh không nói gì, và cuối cùng Amanda bỏ đi.
• • •
Khi các thành viên gia đình được phép vào lại phòng chăm sóc đặc biệt, Amanda và hai cô bé thay phiên nhau ngồi với Jared. Cô ở lại bên Jared gần một giờ đồng hồ. Ngay khi Frank đến, cô rời đi. Tiếp theo đến lượt Evelyn vào thăm Jared, bà chỉ ở lại vài phút.
Sau khi Evelyn đưa các thành viên còn lại của gia đình đi, Amanda một mình trở lại bên giường bệnh của Jared, và ở lại đó cho đến khi các y tá đổi ca.
Vẫn không có tin tức gì về người hiến.
• • •
Rất lâu sau giờ ăn tối, Evelyn xuất hiện và điệu Amanda ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt, đưa cô tới nhà ăn. Chỉ nghe đến thức ăn cô đã thấy buồn nôn, nhưng đích thân mẹ cô đã giám sát cô trong lúc cô ăn một miếng bánh sandwich trong im lặng. Máy móc nuốt từng miếng bánh nhạt nhẽo, Amanda cuối cùng cũng ăn hết và vò nát miếng giấy bọc bánh.
Cô liền đứng dậy và trở vào trong phòng chăm sóc đặc biệt.
• • •
Đúng tám giờ, khi chính thức hết giờ thăm bệnh, Evelyn quyết định rằng tốt nhất là cho bọn trẻ về nhà nghỉ ngơi. Frank đồng ý đi cùng họ, và một lần nữa bác sĩ Mills đưa ra một ngoại lệ, cho phép Amanda ở lại trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Đến tối, các hoạt động hối hả của bệnh viện dần lắng xuống. Amanda tiếp tục ngồi bất động bên cạnh giường Jared. Cảm thấy choáng váng, cô nhận thấy y tá đổi ca, nhưng không thể nhớ tên của họ ngay khi họ rời khỏi phòng. Amanda liên tục cầu xin Chúa cứu mạng con trai cô, giống như đã từng cầu xin Chúa cứu Bea.
Lần này, cô chỉ hy vọng là Chúa sẽ lắng nghe.
• • •
Quá nửa đêm một lúc, bác sĩ Mills bước vào phòng.
“Cô nên về nhà nghỉ ngơi một chút,” cậu nói. “Tôi sẽ gọi cho cô nếu nghe được bất cứ tin gì. Tôi hứa đấy.”
Amanda không chịu buông tay Jared, cô ngước cằm lên đầy vẻ ngoan cố. “Tôi sẽ không để nó lại một mình đâu.”
• • •
Khi bác sĩ Mills trở lại phòng chăm sóc đặc biệt thì đã gần ba giờ sáng.
Khi ấy Amanda đã kiệt sức đến mức không buồn đứng lên.
“Có tin mới,” cậu nói.
Cô quay về phía cậu, đột nhiên chắc chắn rằng cậu sẽ nói với cô là hy vọng cuối cùng của họ đã biến mất. Kết thúc rồi, cô nghe cảm thấy tê liệt. Thế là hết rồi.
Thay vào đó, cô nhìn thấy điều gì giống như là hy vọng trong nét mặt của cậu.
“Chúng tôi tìm thấy một người hiến,” cậu nói. “Một phần triệu tia hy vọng bằng cách nào đó đã trở thành hiện thực.”
Amanda cảm thấy adrenaline dâng lên trong cơ thể cô, đánh thức mỗi tế bào thần kinh khi cô cố gắng hiểu hết câu nói của cậu. “Một người hiến à?”
“Một trái tim hiến. Nó đang được chuyển đến bệnh viện ngay lúc này, và ca phẫu thuật đã được lên lịch. Đội ngũ phẫu thuật đang tập hợp ngay trong lúc chúng ta nói chuyện.”
“Điều đó có nghĩa là Jared sẽ sống chứ?” Amanda hỏi, giọng cô khàn đi.
“Dự kiến là thế,” cậu nói, và lần đầu tiên kể từ khi ở trọng bệnh viện, Amanda bắt đầu khóc.
Dành Hết Cho Em Dành Hết Cho Em - Nicholas Sparks Dành Hết Cho Em