Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2023-06-17 16:10:08 +0700
Chương 21
T
ừ vị trí của mình bên cạnh giường, John nhìn xuống Belle. Nỗi lo lắng đè nặng lên anh. Đã vài giờ kể từ khi cô tỉnh giấc và cố gắng tiến gần ngọn lửa. Cô vẫn đang run rẩy, và cơn sốt của cô đang dần trở nên tồi tệ. Cô đang diễn tiến xấu đi. Có tiếng gõ chiếu lệ, và rồi cửa phòng bật mở.
Caroline bước vào, sự lo lắng khắc sâu trên gương mặt bà. "Chuyện gì xảy ra?" bà hỏi bằng giọng thì thầm gấp gáp. "Chúng ta vừa trở về nhà và Thorton nói Belle bị ốm." John miễn cưỡng buông tay Belle và theo Caroline ra ngoài hành lang. "Belle đi dạo và mắc mưa. Cô ấy bị đập đầu." Anh kể lại những chi tiết còn lại nhanh chóng, bỏ qua lý do tại sao cô phải chạy ra ngoài ngay từ đầu.
Anh chỉ mới gặp cha mẹ vợ một ngày trước. Nếu Belle muốn nói với cha mẹ về rắc rối của họ thì cũng tốt thôi. Anh, một người gần như xa lạ, sẽ không làm vậy. Tay Caroline lo lắng ôm lấy cổ. "Con trông mệt mỏi khủng khiếp. Sao con không ngủ đi? Mẹ sẽ ngồi lại với con bé." "Không." "Nhưng John -" "Mẹ có thể ở lại với con, nhưng con sẽ không rời khỏi cô ấy." Anh quay gót và sải bước trở lại bên giường Belle.
Cô đang thở đều. Đó là dấu hiệu tốt. Anh đặt tay lên trán cô. Chết tiệt. Nó thậm chí còn nóng hơn lúc trước. Anh ngờ rằng cô sẽ thở đều trong cả giờ nữa. Caroline đi theo và đứng cạnh anh. "Con bé vẫn thế này cả tối sao?" bà thì thầm. John gật đầu. Anh cúi xuống, cầm lên một miếng vải được ngâm trong nước lạnh và vắt.
"Được rồi, em yêu," anh ngâm nga, đặt nó lên chiếc trán nóng rẫy của cô. Cô lầm bầm gì đó trong giấc ngủ không sâu và cựa mình. Cô lăn mình lần nữa và đột nhiên mở mắt. Biểu hiện của cô trông đầy hoảng loạn. "Suỵt, anh đây," anh nói nhẹ nhàng, vuốt má cô. Belle dường như được an ủi bởi cử chỉ đó và từ từ khép mi lại.
John có cảm giác cô đã không thật sự trông thấy anh. Caroline nuốt xuống lo lắng. "Mẹ nghĩ chúng ta nên gọi bác sĩ." "Vào giờ này trong đêm sao?" Bà gật đầu. "Mẹ sẽ xem xem." John ngồi bên Belle, thận trọng và lo lắng quan sát cô, tâm trí anh từ chối tua đi tua lại những lời cô nói một vài giờ trước.
Không quan trọng nếu anh không yêu lại em. Rằng cô có thể yêu anh vô điều kiện? Ngay cả với quá khứ của anh? Luôn luôn yêu anh. Và rồi nó đột ngột dội vào anh - không ai từng nói những lời đó với anh trước đây. John nhấc miếng vải từ trán Belle và làm mát nó trong chậu nước.
Anh không có thời gian để ngồi đó và cảm thấy tiếc cho bản thân về một tuổi thơ không hạnh phúc. Không phải như thể anh bị bỏ đói hay bị lạm dụng. Anh chỉ không được yêu thương, và anh ngờ rằng có hàng ngàn đứa trẻ trên khắp nước Anh cũng chia sẻ số phận tương tự. Từ trên giường, Belle đang cựa quậy thất thường.
John ngay lập tức chuyển hoàn toàn sự chú ý của anh tới cô. "Dừng lại," cô rên rỉ. "Dừng lại gì cơ, em yêu?" "Dừng lại!" Anh cúi xuống và nhẹ nhàng lắc vai cô. "Em đang gặp ác mộng thôi." Lạy Chúa, nó đang xé anh ra khi thấy cô như thế này. Gương mặt cô đỏ lựng vì sốt, toàn thân cô vã mồ hôi.
Anh đã cố gắng đẩy tóc ra khỏi mắt cô, nhưng cô gạt anh đi. Anh ước gì anh biết phải làm sao để có thứ gì đó luôn thổi tóc cô ra sau. Cô sẽ thoải mái hơn nếu anh có thể gạt mái tóc nặng trich ra khỏi mặt cô. "Lửa," Belle rên rỉ. "Không có lửa ở đây, nó chỉ trong lò sưởi thôi." "Nóng quá." John nhanh chóng nhấc miếng vải ướt lên.
"Không, không, dừng lại..." John bắt đầu lau mồ hôi trên cơ thể cô, hy vọng sự di chuyển sẽ làm cô mát hơn. Đôi mắt Belle mở ra và cô đang nhìn anh, nhưng John không nhận thấy dù chỉ một tia sáng thừa nhận trong mắt cô. "Ngừng đi, ngừng đi!" cô hét, gạt tay anh ra. "Đừng chạm vào tôi! Nóng quá." "Anh chỉ đang cô gắng để -" "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Caroline xộc vào phòng.
"Cô ấy đang mê sản," John nói, cố gắng đắp lại chăn cho Belle. "Nhưng có nhiều tiếng la hét quá." "Con nói cô ấy đang mê sản," John lặp lại, cố giữ chặt thân hình đang quằn quại của Belle. "Xem xem chúng ta có cồn thuốc phiện không. Chúng ta cần giữ cô ấy bình tĩnh lại." Anh thở dài, nhớ lại rằng anh đang nói chuyện với mẹ vợ mình.
"Con xin lỗi, Worth. Chỉ là -" Bà giơ một bàn tay lên. "Mẹ hiểu. Mẹ sẽ đi tìm cồn thuốc phiện." Belle bắt đầu chiến đấu với anh mãnh liệt, sức mạnh của cô được thúc đẩy đáng kể bởi cơn sốt. Tuy nhiên, cô không phải đối thủ của John, cơ thể vững chãi đầy cơ bắp của anh được mài giũa bởi nhiều năm trong quân ngũ.
"Dậy đi, chết tiệt," anh nói dữ dội. "Nếu em thức dậy ngọn lửa sẽ biến mất. Anh hứa đấy." Phản ứng duy nhất của Belle là chiến đấu mãnh liệt hơn. John không nhúc nhích chút nào. "Belle," anh năn nỉ. Cổ họng anh đang làm việc dữ dội. "Làm ơn đi." "Tránh xa tôi ra!" Belle hét.
Caroline chọn đúng thời điểm không thích hợp chút nào để bước vào phòng với một chai cồn thuốc phiện. "Con đang làm gì con bé?" John trả lời bằng một câu hỏi. "Cồn thuốc phiện đâu ạ?" Caroline rót vào ly và đưa cho anh. "Của em đây, Belle," anh nói nhẹ nhàng, cố gắng kéo cô ngồi lên và giữ lấy cô cùng lúc.
Anh đưa ly lên môi cô. "Chỉ một chút thôi." Đôi mắt Belle tập trung vào thứ gì đó phía sau anh và cô lại hét lên. Tay cô phóng lên gạt chiếc ly ra khỏi tay John. Nó lăn xuống sàn, thuốc đổ ra. "Lần này mẹ sẽ cho con bé uống," Caroline nói. "Con giữ lấy con bé." Bà đưa chiếc ly lên môi con gái và buộc cô phải nuốt một ngụm.
Sau vài phút Belle đã bình tỉnh lại, và cả mẹ và chồng cô đều thở phào mệt mỏi. "Suỵt," John ngâm nga. "Bây giờ em cần ngủ. Cơn ác mộng đã qua rồi. Nghỉ ngơi đi, em yêu." Caroline đẩy vài lọn tóc nặng nề của Belle khỏi gương mặt cô. "Phải có cách nào đó chúng ta có thể làm để con bé thoải mái hơn." John bước tới tới bàn và cầm lên thứ gì đó.
"Đây là một trong số đồ làm tóc của cô ấy. Mẹ có thể ghim tóc cô ấy khỏi xõa vào mặt được không?" Caroline mỉm cười, "Nó gọi là cặp tóc, John." Bà nhấc tóc Belle lên và cuộn thành một búi tùy tiện. "Con có chắc không muốn ngủ vài giờ không?" "Con không thể," anh nói khàn khàn.
Caroline gật đầu thông cảm. "Vậy mẹ sẽ đi ngủ. Con sẽ thấy mệt mỏi vào sáng mai. Con sẽ cần giúp đỡ." Bà di chuyển đến cánh cửa. "Cảm ơn mẹ," anh nói đột ngột. "Con bé là con gái mẹ." Anh nuốt nước bọt, nhớ lại khi anh bị ốm khi còn bé. Mẹ anh chưa bao giờ đến hỏi thăm anh.
Miệng anh mở ra và đóng lại, và rồi anh gật đầu. "Chính mẹ mới là người phải cảm ơn con," Caroline nói tiếp. John nhìn lên nhanh, vẻ mặt anh rành rành là một câu hỏi, "Tại sao?" "Vì đã yêu con bé. Mẹ không thể đòi hỏi gì hơn. Mẹ không thể hy vọng gì hơn thế." Bà rời khỏi phòng.
Belle sớm rơi vào một giấc ngủ sâu. John dời cô sang phía bên kia giường, phía mà tấm đệm không ngấm đầy mồ hôi. Anh cúi xuống và hôn lên thái dương cô. "Em phải đấu tranh với nó," anh thì thầm. "Em có thể làm bất kỳ điều gì." Anh bước trở lại ghế và ngồi xuống. Anh hẳn đã ngủ gà ngủ gật, bởi khi anh mở mắt lần tiếp theo, bình mình đang lên, dù người ta không thể dám chắc thông qua màn mưa vẫn đang trút xuống.
Thời tiết đang cực kỳ ảm đạm, và mưa dường như vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại. Mắt John nhìn quanh, cố gắng tìm kiếm mảnh nhỏ của cảnh quan xung quanh có thể cung cấp cho anh chút ít lạc quan. Và rồi anh làm điều mà anh đã không thực hiện trong nhiều năm. Anh bắt đầu cầu nguyện.
... Ngày hôm đó, cả sức khỏe của Belle và thời tiết đều không có dấu hiệu khả quan. John vẫn túc trực bên cạnh giường bệnh, buộc cô phải uống nước và nước súp bất cứ khi nào có thể, và cả cồn thuốc phiện nếu cơn mê sản của cô gia tăng. Đến cuối ngày thứ ba, John biết cô sẽ gặp rắc rối nghiêm trọng nếu cơn sốt không hạ sớm.
Cô đã không ăn uống được gì, và cô đang gầy đi, quá gầy. Lần cuối John lau người cho cô bằng khăn ướt anh đã nhận thấy xương sườn cô nhô lên rất nhiều. Bác sĩ tới khám mỗi ngày, nhưng ông ta không giúp được gì nhiều. Họ không thể làm gì khác hơn là chờ đợi và cầu nguyện, ông ta nói với gia đình.
John nuốt xuống lo lắng và đưa tay chạm vào trán Belle. Cô dường như hoàn toàn không biết tới sự hiện diện của anh. Thật vậy, cô có vẻ không biết bất cứ điều gì khác ngoài cơn ác mộng từ cơn sốt đang chiếm giữ cô. John đã yên lặng và hiệu quả khi anh bắt đầu chăm sóc cô, nhưng giờ ngay cả tính tình anh cũng đang bắt đầu xấu đi.
Anh đã gần như không ngủ trong suốt ba ngày, và anh không ăn gì nhiều hơn so với Belle. Đôi mắt anh đỏ ngầu, khuôn mặt anh hốc hác, và một cái nhìn vào gương nói với anh rằng anh trông tệ như thể anh bị bệnh. Anh đã gần như tuyệt vọng. Nếu Belle không sớm qua khỏi, anh không biết mình sẽ làm gì.
Nhiều lần trong khi cầu nguyện, đầu anh đã gục xuống bàn tay, thậm chí không thèm cố ngăn những giọt nước mắt đang lăn dài trên mặt. Anh không biết anh sẽ làm gì ngày này qua ngày khác nếu như cô qua đời. Khuôn mặt anh ảm đạm, anh băng qua giường và ngồi lên tấm nệm bên cạnh cô.
Cô nằm đó yên bình, nhưng John cũng đang phát hiện ra một thay đổi nhỏ trong tình trạng của cô. Cô dường như quá yên bình, sự yên bình không mấy tự nhiên, và hơi thở cô nông hơn. Sự hoảng hốt siết chặt quanh trái tim John và anh cúi xuống nắm lấy vai cô. "Em đang rời bỏ anh sao?" anh hỏi gay gắt.
"Phải không?" Đầu Belle ngoẹo sang bên và cô rên rỉ. "Chết tiệt! Em không thể từ bỏ được!" John lắc cô thậm chí còn mạnh hơn. Belle nghe thấy giọng anh như thể nó đang tới với cô qua một đường hầm rất dài. Có vẻ như là giọng John, nhưng cô không thể tưởng tượng tại sao anh lại đang ở đó với cô trên giường.
Anh trông có vẻ giận dữ. Có phải anh đang giận dữ với cô không? Belle thở dài. Cô mệt quá. Quá mệt để đối phó với một người đàn ông giận dữ. "Em có nghe anh nói không, Belle?" cô nghe anh nói. "Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho em nếu em rời bỏ anh." Belle nhăn mặt khi cô cảm thấy đôi tay to lớn của anh đang siết chặt cánh tay cô.
Cô muốn rên lên vì đau nhưng chỉ là cô không còn sức. Tại sao anh không để cô yên? Tất cả những gì cô muốn là ngủ. Cô chưa bao giờ thấy mệt mỏi thế này. Cô chỉ muốn cuộn tròn và ngủ mãi mãi. Gom tất cả sức lực, cô lên tiếng. "Đi đi." "Aha!" John hét lên đắc thắng. "Em vẫn ở đây với anh.
Chờ đã, Belle. Em có nghe thấy anh không?" Dĩ nhiên cô có thể nghe thấy anh. Belle nghĩ cáu kỉnh. "Đi đi," cô nói với ít sức lực hơn. Cô di chuyển không ngừng, cố vùi mình vào tấm chăn. Có lẽ anh sẽ không tiếp tục làm phiền cô nếu cô giấu mình dưới lớp chăn. Nếu cô chỉ cần ngủ tiếp, cô sẽ cảm thấy khá hơn nhiều.
John có thể trông thấy cô đang lịm dần ngay cả khi cô đang cố nói chuyện. Anh đã từng trông thấy cái nhìn đó, trên khuôn mặt những người đàn ông anh biết trong suốt cuộc chiến. Không phải những người may mắn đã chết trong cuộc chiến, mà là những linh hồn khổ đau đã chiến đấu với cơn sốt và nhiễm trùng trong nhiều tuần sau đó.
Nhìn Belle từ từ rời bỏ sự sống còn hơn cả những gì anh đã chứng kiến, giống như một thứ gì đó bên trong anh đang tắt dần. Cơn cuồng nộ tăng nhanh trong anh, và anh quên tất cả những lời thề sẽ dịu dàng và chu đáo trong lúc chăm sóc cô qua khỏi trận ốm. "Chết tiệt, Belle," anh hét lên giận dữ.
"Anh sẽ không ngồi đây và nhìn em chết đâu. Thật không công bằng. Em không thể rời bỏ anh lúc này được. Anh không cho phép điều đó!" Belle không phản ứng. John cố dỗ dành. "Em có biết anh sẽ giận dữ đến thế nào nếu em chết không? Anh sẽ ghét em mãi mãi vì đã rời bỏ anh. Em có muốn thế không?" Anh tuyệt vọng rà soát phản ứng của Belle, với hy vọng sẽ có dấu hiệu cho thấy cô đang tỉnh, nhưng anh không thấy gì.
Tất cả nỗi đau khổ và tức giận cùng lo lắng tích tụ bên trong anh, và cuối cùng anh nắm lấy tay cô thật chặt và nâng cô trong vòng tay anh, ôm cô khi anh nói. "Belle," anh nói khàn khàn. "Sẽ chẳng còn chút hy vọng nào cho anh mà không có em." Anh dừng lời trong khi một cơn rùng mình rung chuyển cơ thể anh.
"Anh muốn thấy em cười, Belle. Mỉm cười hạnh phúc, đôi mắt xanh rạng rỡ ánh mặt trời và những điều tốt đẹp. Đọc một cuốn sách, cười lớn bởi nội dung của nó. Anh muốn em được hạnh phúc thật nhiều. Anh xin lỗi vì đã không chấp nhận tình yêu của em. Anh sẽ. Anh hứa. Nếu em, trong sự tốt đẹp vô hạn và sự khôn ngoan của em, có thể tìm thấy điều gì đó trong anh đáng để yêu, vậy thì thật...tốt, sau cùng thì, anh cho rằng anh không hoàn toàn xấu xa như anh đã nghĩ." "Ôi, Chúa ơi, Belle," anh nói với một tiếng rên đau đớn.
"Làm ơn, làm ơn tỉnh dậy. Nếu em không làm điều đó vì anh vậy thì hãy làm vì gia đình em. Họ yêu thương em rất nhiều. Em sẽ không muốn làm tổn thương họ, phải không? Và hãy nghĩ về tất cả những cuốn sách em chưa đọc. Anh hứa anh sẽ chôm cuốn tiếp theo của Byron cho em nếu họ không bán nó trong nhà sách của em.
Vẫn có rất nhiều việc em phải làm, tình yêu của anh. Em không thể ra đi lúc này được." Trong suốt đoạn độc thoại nồng nhiệt của John Belle vẫn mềm nhũn, hơi thở của cô nông. Cuối cùng, trong sự tuyệt vọng hoàn toàn, anh bóc trần tâm hồn mình. "Belle, làm ơn," anh nài nỉ. "Làm ơn, làm ơn đừng bỏ anh.
Belle. Anh yêu em. Anh yêu em và anh không thể chịu đựng được nếu em chết. Chúa giúp anh. Anh yêu em rất nhiều." Giọng anh vỡ ra, và như thể một người đàn ông bất ngờ nhận ra tình trạng si tình của mình, anh thở dài rã rời và đặt cô nhẹ nhàng xuống giường. Không thể ngăn lại giọt nước mắt duy nhất đang lăn dài trên má, John dịu dàng kéo chăn và đắp lên người Belle.
Hít một hơi thật sâu, anh nghiêng người về phía trước. Chúa ơi, thật là sự tra tấn khi ngồi quá gần cô đến thế. Anh nhẹ nhàng chạm môi vào tai cô, thì thầm. "Anh yêu em, Belle. Hãy luôn luôn nhớ điều đó." Rồi anh rời khỏi phòng, cầu nguyện 'luôn luôn' sẽ kéo dài hơn một giờ sắp tới.
... Belle nằm trên giường vài giờ sau đó cảm thấy một sự ấm áp dễ chịu tràn ngập cơ thể. Buồn cười làm sao khi những ngón chân cô đã từng lạnh đến như vậy trong khi phần còn lại của cơ thể cô lại đang trong lò lửa. Nhưng giờ thì chúng có cảm giác thật ấm áp, ngay cả là - hồng hào.
Belle tự hỏi những ngón chân của cô có hồng không, và rồi quyết định rằng nó phải có, bởi vì đó chính xác là những từ để mô tả cảm giác từ những ngón chân cô. Thực tế là, toàn bộ cơ thể cô đang cảm thấy thật hồng. Hồng, và ấm áp, và chút mơ hồ, nhưng chủ yếu là cô cảm thấy tốt.
Lần đầu tiên trong - cô cau mày, nhận ra cô không biết mình đã ốm bao lâu. Thận trọng, cô nâng mình ngồi dậy, ngạc nhiên khi thấy cơ bắp của mình yếu ớt đến thế nào. Chớp mắt vài lần, cô nhận ra quang cảnh xung quanh mình. Cô đã về nhà trong căn phòng cô và John đã chia sẻ trong đêm tân hôn của họ.
Làm cách nào cô đã trở lại đây? Tất cả những gì cô nhớ là mưa và gió. Ồ, và cả cuộc tranh luận. Cuộc tranh luận khủng khiếp với John. Cô thở dài, xương cốt cô mệt mỏi. Cô không quan tâm nữa nếu anh không muốn cô nói rằng cô yêu anh. Cô sẽ có anh bằng bất cứ cách nào cô có thể.
Tất cả những gì cô muốn làm là chấm dứt vấn đề đang gây nhiều tranh cãi kia với George Spencer và quay về nông thôn, quay về Bunford Manor. Bunford Manor? Không, nó không đúng. Phải gió thật. Cô sẽ không bao giờ nhớ nổi tên nơi đó. Cô nghiêng đầu sang bên. Đau quá. Cô uốn cong người.
Quá đau. Cô ngọ nguậy ngón chân và rên rỉ. Toàn bộ cơ thể cô đang đau nhức. Khi cô ngồi đó kiểm tra các bộ phận khác trong cơ thể, tay nắm cửa lặng lẽ xoay và John bước vào phòng. Cuối cùng anh cũng đã buộc mình phải nghỉ ngơi mười lăm phút để anh có thể đổ chút nước lên mặt và nuốt chút thức ăn xuống họng.
Giờ thì anh sợ rằng anh sẽ thấy Belle đã đánh mất sự sống mong manh của mình trong khi anh đi. Trước sự ngạc nhiên tuyệt đối của anh, khi đến bên giường, anh thấy đối tượng anh đang lo lắng đến tuyệt vọng đang ngồi lên, nhún vai. Lên, xuống, lên, xuống. "Chào anh, John," cô nói yếu ớt.
"Tên ngôi nhà của anh ở Oxfordshire là gì nhỉ?" John cực kỳ choáng váng, vậy nên hoàn toàn ném đi sự cân bằng của bản thân trước câu hỏi kỳ lạ của cô, anh mất vài phút để trả lời. "Bletchford Manor," cuối cùng anh trả lời. "Nó là một cái tên khủng khiếp," Belle trả lời, nhăn mặt.
Và rồi, cô ngáp dài, bởi đã tiêu hao quá nhiều năng lượng. "Anh - anh đang định thay đổi nó." "Vâng, vậy, anh nên đổi sớm đi. Nó không phù hợp với anh. Không với em, vấn đề là vậy." Belle ngáp lần nữa và rúc xuống giường. "Nếu anh thứ lỗi thì, em mệt quá. Em nghĩ em muốn ngủ một chút." John quay cuồng nghĩ về việc không biết bao nhiêu lần anh đã cầu xin cô tỉnh dây từ cơn ác mộng của cô và anh thấy mình gật đầu.
"Ừ," anh nói nhẹ nhàng. "Ừ, em nên ngủ đi." Chết lặng, anh chìm xuống chiếc ghế anh đã ngồi trong suốt những lúc thức cầu nguyện của anh bên giường cô. Cơn sốt đã qua. Thật kỳ lạ, thật vui mừng, thật đáng kinh ngạc, cơn sốt đã qua. Cô sẽ ổn thôi. Anh ngạc nhiên bởi sức mạnh của những xúc cảm đang dội ầm ầm xuống anh.
Lần đầu tiên, những lời cầu nguyện của anh được đáp lại. Và rồi một điều kỳ lạ xảy ra. Một cảm giác kỳ lạ, ấm áp bắt đầu từ nơi nào đó ngay cạnh trái tim anh và bắt đầu lan tỏa. Anh đã cứu sống cô. Anh có thể cảm thấy trọng lượng đè nén được nhấc khỏi mình.
Một cảm giác thuần vật lý. Anh đã cứu sống cô. Một giọng nói vang lên trong phòng. "Anh được tha thứ." Anh nhìn nhanh về phía Belle. Cô dường như không nghe thấy giọng nói. Thật kỳ lạ làm sao. Nó có vẻ là giọng nói phi thường dành cho anh. Một giọng nữ. Giống giọng Ana. Ana.
John nhắm mắt và lần đầu tiên trong năm năm, anh không thể hình dung ra gương mặt cô. Cuối cùng anh cũng đã chuộc được lỗi lầm của mình? Hay, có lẽ, có khi nào tội lỗi của anh chưa bao giờ thật sự bị lên án như anh vẫn nghĩ? Anh nhìn lại Belle. Cô đã luôn tin tưởng anh. Luôn luôn.
Anh trở nên mạnh mẽ hơn khi có cô bên cạnh anh. Và, có lẽ, nhờ có cô. Cùng nhau, họ đã đối mặt với kẻ thù ác liệt nhất trong tất cả và chiến thắng. Cô sẽ sống, và anh sẽ không bao giờ phải đối mặt với tương lai cô đơn lần nào nữa. John hít sâu một hơi, chống khuỷu tay lên đùi, và vùi mặt vào bàn tay.
Một nụ cười điên rồ vỡ ra trên gương mặt anh, và anh bắt đầu cười lớn. Tất cả những đau đớn và căng thẳng trong vài ngày qua đã tự biến mất thật kỳ lạ, một tiếng cười sảng khoái. Belle quay đầu và mở mắt với tiếng động. Dù khuôn mặt anh đang được che đi, cô có thể nói anh trông khá tàn tạ.
Da trên tay anh bị kéo căng và vài nút trên cùng của chiếc áo sơ mi anh mặc không cài. Anh từ từ ngẩng đầu lên và nhìn cô, đôi mắt nâu của anh chan chứa những cảm xúc mà cô không thể gọi tên. Không nản lòng, Belle tiếp tục kiểm tra anh. Đôi mắt anh trông hốc hác, và cằm anh lún phún những sợi râu đã mọc trong vài ngày qua.
Và mái tóc dày, sáng bóng của anh trông thật bù xù. Belle cau mày và với tay ra bao phủ tay anh trong tay cô. "Anh trông khiếp quá," cô nói. Mất một lúc trước khi John có thể tìm thấy lại giọng mình để trả lời. "Ồ, Belle," anh nói khàn khàn. "Em trông thật tuyệt vời."... Vài ngày sau, Belle cảm thấy khỏe hơn nhiều.
Cô vẫn còn hơi yếu, nhưng sự thèm ăn của cô đã trở lại, và cô phải tiếp đãi hàng dài khách tới thăm. John, cô đã không thấy anh hơn một ngày. Ngay sau khi anh chắc chắn cô không còn gặp nguy hiểm anh sụp đổ vì kiệt sức. Caroline báo cáo thường xuyên với Belle về tình trạng của anh, nhưng cho đến giờ các báo cáo cũng không mấy khác biệt.
"Cậu ấy vẫn đang ngủ." Cuối cùng, sau ba ngày kể từ khi cơn sốt của cô qua đi, chồng cô bước vào phòng, với một nụ cười bẽn lẽn trên mặt. "Em đã tuyệt vọng rằng có khi nào được thấy anh lần nữa," cô nói. Anh ngồi xuống bên giường cô. "Anh ngủ thôi, anh e là vậy." "Vâng, em có nghe." Cô đưa tay ra chạm vào cằm anh.
"Thật tuyệt khi lại được nhìn thấy gương mặt anh." Anh mỉm cười. "Em đã gội đầu rồi." "Gì cơ?" Cô nhìn xuống và xoắn một lọn tóc quanh ngón tay. "Ồ vâng. Nó vô cùng cần thiết, em nghĩ vậy. John, em -" "Belle, anh -" Lời anh nó thốt ra cùng lúc với những lời của cô. "Em trước." "Không, anh trước đi." "Anh khăng khăng đấy." "Ồ, chuyện này thật ngớ ngẩn," Belle nói.
"Sau tất cả thì chúng ta đã kết hôn. Tuy vậy chúng ta lại quá lo lắng." "Em lo lắng điều gì?" "Spencer." Cái tên treo lơ lửng trong không khí vài giây trước khi cô nói tiếp. "Chúng mình phải loại hắn ta ra khỏi cuộc sống của mình. Anh có nói với cha mẹ về tình hình của chúng ta không?" "Không.
Anh để em quyết định chuyện đó." "Em sẽ không nói đâu. Nó sẽ chỉ khiến họ lo lắng." "Bất cứ điều gì em nói." "Anh đã nghĩ ra kế hoạch gì chưa?" "Chưa. Lúc em ốm -" Anh nuốt xuống lo lắng. Chỉ cần nhớ lại cũng đủ khiến anh khiếp sợ. "Lúc em ốm anh không thể nghĩ về bất cứ điều gì ngoài em.
Và rồi anh ngủ." "À, em đã suy nghĩ về hắn ta." Anh nhìn lên. "Em nghĩ chúng ta nên đối mặt với hắn ở vũ hội nhà Tumbley," cô nói. "Tuyệt đối không." "Mẹ đã nhấn mạnh là chúng ta phải tới tham dự rồi. Mẹ muốn nhân dịp này công bố cuộc hôn nhân của chúng ta với xã hội." "Belle, nó sẽ rất đông đúc.
Làm cách nào anh có thể thể để mắt đến em khi mà -" "Đám đông sẽ bảo vệ chúng ta. Alex, Emma, và Dunford sẽ có thể ở gần chúng ta mà không gây nghi ngờ gì." "Anh là đồ ngố-" "Ít nhất là anh sẽ nghĩ về nó chứ? Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với hắn. Em nghĩ rằng...cùng nhau...chúng ta có thể làm bất cứ điều gì." Cô thấm ướt môi, nhận thức cô vừa nói vấp váp.
"Được rồi," anh đồng ý, phần vì anh muốn thay đổi chủ đề, nhưng chủ yếu là vì nhìn cô liếm môi đã cuốn sạch mọi suy nghĩ của anh khỏi đầu. Cô đưa tay đặt lên tay anh. "Cảm ơn anh đã chăm sóc cho em." "Belle," anh buột miệng nói. "Anh yêu em." Cô mỉm cười. "Em biết. Và em cũng yêu anh." Anh nhấc tay cô đưa lên miệng, và hôn nồng nhiệt.
"Anh vẫn không thể tin rằng em yêu anh, nhưng -" khi anh trông như thể cô sắp ngắt lời, anh đặt tay nhẹ nhàng lên môi cô - "nhưng nó mang lại cho anh nhiều niềm vui hơn anh từng nghĩ mình có thể. Nhiều niềm vui hơn những gì anh từng có trên thế gian này." "Ôi, John." "Em đã giúp anh tha thứ cho bản thân mình.
Đó là khi anh biết rằng em sẽ không chết, khi anh nhận ra anh đã cứu sống em." Anh dừng lại, vẻ mặt ngơ ngác, như thể anh vẫn không thể tin rằng phép lạ đã xảy đến trong chính căn phòng này. "Đó cũng là lúc anh biết." "Biết gì?" "Rằng anh đã trả xong món nợ. Một cuộc sống đổi lấy một cuộc sống.
Anh không thể cứu Ana, nhưng anh cứu được em." "John," cô nói nhẹ nhàng. "Cứu sống em không để bù đắp cho những gì đã xảy ra ở Tây Ban Nha." Mắt anh bay tới gương mặt cô, kinh hoàng. "Nó không cần phải được bù đắp. Khi nào anh mới chấp nhận rằng anh không phải chịu trách nhiệm về nó? Anh đã tra tấn bản thân trong năm năm, và tất cả là bởi hành động của một người đàn ông khác." John nhìn cô chằm chằm.
Anh nhìn chằm chằm thật sâu vào đôi mắt xanh sáng, và lần đầu tiên, lời cô nói bắt đầu có ý nghĩa. Cô siết chặt tay anh. Cuối cùng anh chớp mắt. "Có lẽ sự thật và lời nói dối nằm đâu đó ở giữa. Phải, anh lẽ ra phải bảo vệ cô bé ấy, và anh đã thất bại. Nhưng anh không cưỡng hiếp cô bé." Anh lắc đầu và giọng anh mạnh mẽ hơn.