If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: Dyanna John
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: Chrestomany Chronicles
Dịch giả: Kim Trâm
Biên tập: Kim Tram Dang
Upload bìa: Thao Pham
Số chương: 21
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 9
Cập nhật: 2023-08-21 17:14:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21
hương 21.
Ngay sau khi Cổng đóng lại cái đau lập tức hết hẳn. Tacroy nhẹ nhàng đặt Christopher xuống sàn nhà, nhìn nó để xem nó có ổn không, rồi lao tới cô Rosalie.
-Ma quỷ, nhìn kìa! - Nữ thần nói và chỉ vào Gabriel.
Tacroy không nhìn. Anh còn bận ôm ghì lấy Rosalie. Christopher ngồi trên sàn và cùng những người khác trong phòng điều hành trố mắt nhìn. Bởi đã được cởi bỏ phép thuật của Dright, Gabriel đang lớn bồng lên. Thoạt tiên là một thanh niên với chiếc cà vạt hoa và một vẻ mặt sắc sảo và bâng khuâng, rồi thành một người đàn ông lớn tuổi và sắc sảo hơn trong bộ vét sẫm màu. Sau đó ông trở thành một người đàn ông đứng tuổi, bợt bạt có vẻ vô vọng và liều lĩnh tựa như mọi hy vọng đã hết rồi. Khoảnh khắc tiếp đó người đàn ông này lại trở thành một quý ông trắng xoá, nhanh nhẹn, rồi vẫn quý ông đó nhưng già hơn và cứng rắn hơn. Christopher trố mắt nhìn, sợ hãi và gần như cảm động. Nó hiểu ra Gabriel đã căm ghét phải làm một Chrestomanci, và họ được chứng kiến những giai đoạn ông đã trải qua để chấp nhận cái đó. Thật may là mình sẽ thấy mọi chuyện dễ dàng hơn như vậy! – Christopher nghĩ trong khi Gabriel cuối cùng trở thành người đàn ông cứng rắn mà Christopher biết. Gabriel lảo đảo đi tới chiếc đi văng mà Tacroy đã nằm để thôi miên, và ngồi thụp xuống đó.
Beryl và Yolande bưng trà chạy bổ tới. Gabriel uống ực một ngụm hết sạch tách trà Beryl (hay Yolande) đưa cho. Rồi ông cầm tách trà của Yolande ( hay Beryl) và chậm rãi nhấm nháp, mắt gần như nhắm nghiền.
-Christopher, ta thành tâm cám ơn cháu. Hy vọng là cháu hết đau rồi chứ?
-Vâng ạ, cám ơn ông – Christopher nói và cầm tách trà Erica đưa cho nó.
Gabriel liếc nhìn Tacroy vẫn còn đang ôm chặt lấy Rosalie:
-Nhìn kia thì thấy Mordecai còn phải cám ơn cháu nhiều hơn cả ta.
-Đừng để người ta bỏ tù anh ấy – Christopher nói. Và còn phải đề nghị cho anh chàng đánh giày nữa, nó sôi nổi nghĩ.
-Bây giờ sau khi đã biết hoàn cảnh của cậu ấy thì ta sẽ làm những gì có thể - Gabriel hứa – Chính cái tên Dright đáng sợ ấy sẽ phải trả lời, mặc dù cũng có thể là ta nghĩ đúng khi cho rằng Mordecai tiếp tục cùng cháu làm việc cho cái ông cậu đáng sợ chẳng kém của cháu đó là vì biết rằng nếu cậu của cháu chọn bất cứ một linh hành gia nào khác sẽ nhanh chóng biến cháu thành một tội phạm độc ác hơn. Cháu có nhất trí vói ta không?
-Vâng – Christopher nói, cố chân thành – Cháu nghĩ phần nào là vì cả hai bọn cháu đều được sinh ra với lòng say mê cricket.
-Thật ư? – Gabriel lịch sự hỏi. Ông quay sang Nữ thần. Cô đã tìm thấy Proudfoot và âu yếm bụm hai tay bế nó. Gabriel hết nhìn con mèo rồi nhìn sang Nữ thần:
-Tiểu thư, cô là một tiểu thư, đúng không? Xin hãy cho tôi xem mắt cá chân trái?
Hơi bướng bỉnh, Nữ thần xoay người và nhón chân lên. Gabriel nhìn cái dấu bớt màu đỏ tím. Rồi nhìn Christopher.
-Phải, cháu đúng là Asheth - Nữ thần nói – Nhưng ông đừng nhìn Christopher như thế! Cháu tự mình đến đây. Cháu hoàn toàn làm được điều đó.
Mắt Gabriel nheo lại:
-Bằng cách sử dụng mạng sống thứ hai là Nữ thần Asheth ư?
Nữ thần nhìn xuống tránh ánh mắt của ông, gật đầu. Gabriel đặt cái tách không xuống và cầm tách trà đầy mà Flavian đưa cho:
-Cô bé thân mến – Ông vừa nói vừa nhấm nháp – Cô đã làm một điều dại dột làm sao! Rõ ràng bản thân cô đã là một nữ pháp sư vô cùng hùng mạnh rồi. Lẽ ra cô không cần phải dùng đến Asheth. Làm thế cô chỉ để cho bà ta nắm giữ được mình thôi. Cánh tay Asheth sẽ ám ảnh cô suốt đời.
-Nhưng cháu nghĩ cháu làm được phép thuật như thế là nhờ Asheth! - Nữ thần phản đối.
-Ồ không – Gabriel nói – Asheth có quyền phép, nhưng bà ta không bao giờ chia sẻ cho ai. Quyền phép nơi con là của con.
Nữ thần há hốc miệng. Trông cô như sắp khóc. Flavian nói vẻ xin lỗi:
-Gabriel, tôi e là Cánh tay Asheth đang khắp…
Một tiếng SẦM dữ dội vang lên ở phía dưới khi cái Nồi Tôm hùm rơi xuống.
Mọi người chạy ra cầu thang, trừ Gabriel. Ông chậm rãi đặt tách xuống, có vẻ thắc mắc không hiểu điều gì xảy ra. Christopher chạy vụt ra cầu thang, rồi để nhanh hơn nó đã làm điều mà bao lâu nay vẫn ao ước được làm, nó ngồi trên tay vịn cong cong màu hồng và trượt xuống. Nữ thần cũng làm theo. Khi hai đứa ngã lộn ở chân cầu thang thì Gabriel đã ở đó, đứng bên cạnh chiếc áo choàng đen nhìn cái mạng sống trong suốt èo uột của mình. Nhưng ngoài ông ra không ai nhìn vào đó cả.
Cậu Ralph đã lọt qua cái lỗ chuột, mặc áo giáp, tay cầm một cây gậy nặng. Christopher đã nghĩ là hắn có thể làm thế. Nhưng nếu hắn định đem theo một cái bùa chống mèo nào đó thì rõ ràng sẽ không có tác dụng đối với một con mèo của Đền thờ. Nồi Tôm hùm đã chụp xuống đúng ngôi sao năm cánh và nhốt Throgmorten trong đó cùng với Cậu Ralph. Mặc dù bao bọc trong màn khói của máu rồng, Cậu Ralph vẫn có thể nặng nề đi loanh quanh bên trong, chà đạp cái đĩa cho mèo ăn dưới bàn chân kim loại của hắn và vung gậy quật mạnh vào Throgmorten. Throgmorten không thể nào nhanh hơn Cậu Ralph hoặc cây gậy của hắn, và nó có thể leo thành Nồi Tôm hùm nhưng không thể nào chọc thủng được tấm áo giáp để tấn công Cậu Ralph. Nó chỉ có thể cào được những nhát chói tai lên kim loại. Một thế cân bằng.
Christopher nhìn quanh và thấy Gabriel đứng cạnh mình. Mặt Gabriel nở một nụ cười độc ác khác thường – không, không khác thường, Christopher nghĩ. Đó chính là nụ cười của Gabriel khi họ tung gã đàn ông ở thế giới Mười một lên trời.
-Chúng ta sẽ cho con mèo một cơ hội chứ? Trong một phút? – Gabriel hỏi.
Christopher gật đầu.
Chiếc áo giáp của Cậu Ralph biến mất, chỉ còn lại ông ta trơ trọi trong bộ comple bằng vải tuýt màu hung hung. Ngay lập tức Throgmorten biến thành bảy chân ba đầu, móng sắc như dao cạo bay tới phì phì như điên dại. Nó lao lên rồi lao xuống trên khắp người Cậu Ralph nhiều lần ngay trong giây đầu tiên. Chỉ sau mười lăm giây máu đã chảy ào ào khiến Christopher thấy thương cho Cậu Ralph. Sau ba mươi giây, Christopher mừng rỡ khi Throgmorten biến mất với một tiếng gầm gừ và một cú nhảy.
Throgmorten lại hiện ra, chân đá lung tung dãy dụa trên tay Nữ thần.
-Nào, Throgmorten - Nữ thần nói – Tao đã bảo mày là không được móc mắt người kia mà. Như vậy không tốt.
-Tốt hay không thì ta cũng rất thích thú – Gabriel nói vẻ hối hận. Ông đang bận cuộn một cái gì không nhìn thấy thành một cuộn trên tay.
-Simonson – Ông gọi – Simonson, anh phụ trách cái lồng hả? Tôi đã lấy pháp lực khỏi hắn trong khi đầu óc hắn vẫn còn ở đâu đó. Bây giờ anh có thể chuyển cái lồng đi và nhốt hắn lại chờ cảnh sát đến.
Điều này cũng lại tạo nên một sự cân bằng. Cái lồng vừa bắt đầu đi lên thì Throgmorten nhảy ngay xuống chỗ bên dưới đó. Cậu Ralph gào lên. Cuối cùng, một trong những người làm ở tàu ngựa phải trèo lên và tháo cái lồng khỏi sợi xích treo đèn chùm. Rồi cái lồng được đẩy qua sàn, Cậu Ralph ngồi lắc lư bên trong và Throgmorten lảng vảng đàng sau miệng bật ra những âm thanh rổn rảng khe khẽ.
Ngay sau khi chiếc lồng vừa ra khỏi ngôi sao năm cánh, một cây cột bạc trỗi lên trên sàn nhà vương vãi máu. Cây cột bạc trông rất giống người, cao hơn Gabriel đến một foot, đeo mặt nạ bạc và cầm một cây thương bạc.
Nữ thần rên lên vì khiếp sợ và cố trốn đàng sau Christopher.
-Bạc – Christopher bảo cô – Tôi không thể chọi lại với bạc.
Răng Christopher đánh lập cập. Lân đầu tiên nó cảm thấy thật trơ trọi và yếu ớt khi chỉ có một mạng sống.
Nữ thần lao đến đàng sau Gabriel và giật áo ông:
-Asheth đấy! Cứu cháu với!
-Madam, vì sao chúng tôi hân hạnh được bà đến viếng thăm? – Gabriel lịch sự nói với bóng ma.
Qua khe mắt của chiếc mặt nạ bạc, bóng ma chăm chú nhìn, bắt đầu từ Gabriel, rồi nhìn sang Nữ thần đứng lom khom sau lưng ông ta, rồi Christopher, rồi cái Nồi Tôm hùm và toàn bộ cảnh hỗn loạn trong phòng điều hành.
-Ta vẫn hy vọng là sẽ thấy một cơ ngơi đáng kính hơn thế này – Bà nói, giọng trầm trầm ngân nga. Rồi bà đẩy chiếc mặt nạ lên đầu, để lộ một khuôn mặt nhỏ già nua mộc mạc. Đó là loại gương mặt khiến Christopher ngay lập tức thấy xấu hổ vì đang mặc trên người tấm da hổ đầy những hoa tai.
-Mẹ Bàn chân Tự hào - Nữ thần kêu lên.
-Con gái, từ khi tìm ra dấu vết của con ta vẫn cố lọt qua ngôi sao năm cánh này- Mẹ Bàn chân Tự hào nói vẻ gắt gỏng – Giá con nói với ta trước khi biến đi như thế. Chắc chắn con biết rõ rằng ta sẽ nới rộng luật lệ con nếu có thể - bà ta oai vệ quay sang Gabriel – Trông ông rất khả kính. Ông là Pháp sư de Witt của thế giới A, đúng không?
-Xin phục vụ bà, thưa Madam – Gabriel nói – xin lỗi vì đã trình diện bà trong cảnh lộn xộn này. Vừa xảy ra chuyện lộn xộn xong. Bình thường chúng tôi là những người đáng được tôn trọng.
-Ta vẫn nghĩ thế - Mẹ Bàn chân Tự hào nói – Ông có thể chịu trách nhiệm về đứa Con gái Asheth này giùm ta không? Nếu có thể thì vô thích hợp với ý ta, bởi vì ta phải thông báo rằng nó đã chết.
-Bằng cách nào? Chịu trách nhiệm ư? – Gabriel cảnh giác hỏi.
-Lo cho nó được học ở một trường thật tốt và vân vân, giống như một người giám hộ hợp pháp – Mẹ Bàn chân Tự hào nói, rồi uy nghi bước xuống từ nơi có vẻ như là một cái bệ của mình. Bây giờ có vẻ như bà cao bằng Gabriel. Trông họ rất giống nhau ở cái nét nghiêm khắc và khô khan.
-Con bé này luôn là Asheth ưa thích nhất của ta – bà nói – Khi các Asheth đã quá lớn bao giờ ta cũng muốn để dành mạng sống cho chúng, nhưng hầu hết bọn chúng chỉ là những đứa đần độn khiến ta chẳng buồn lo nữa. Nhưng ngay khi biết con bé này khác hẳn ta đã bắt đầu để dành một phần quỹ của Đền thờ. Ta nghĩ bây giờ ta đã có đủ tiền cho con đường của nó.
Bà gạt đuôi chiếc áo dài sang bên. Hoá ra cái bệ lúc nãy là một chiếc rương nhỏ. Mẹ Bàn chân Tự hào vung tay mở nắp rương. Dường như bên trong đầy ắp những viên thạch anh trong suốt mờ mờ sáng, trông giống như sỏi rải đường. Nhưng Gabriel có vẻ hãi hùng. Christopher thoáng nhìn thấy miệng Tacroy và Flavian cùng mấp máy một từ, mắt trợn tròn. Hình như từ đó là “Kim cương”.
-Tiếc là kim cương này còn thô – Mẹ Bàn chân Tự hào nói – Ông nghĩ chỗ này có đủ không?
-Tôi nghĩ chỉ nửa chỗ này cũng đã là quá đủ - Gabriel nói.
-Nhưng ta nghĩ đến cả một trường nữ học cao cấp ở Thuỵ sĩ nữa – Mẹ Bàn chân Tự hào sẵng giọng nói – Ta đã nghiên cứu rất kỹ thế giới này và không muốn keo kiệt. Ông sẽ giúp ta chứ? Đương nhiên để đáp lại ta sẽ đảm bảo rằng các tín đồ Asheth sẽ gia ơn bất cứ điều gì ông muốn.
Gabriel hết nhìn Mẹ Bàn chân Tự hào lại nhìn sang Nữ thần, rồi đến Christopher. Cuối cùng ông nói:
-Tốt lắm.
-Ma quỷ! Mọi người yêu quý! - Nữ thần nói. Cô loạng choạng đi tới ôm ghì lấy Gabriel. Rồi quay sang Mẹ Bàn chân Tự hào và xiết chặt bà.
-Con yêu mẹ, Mẹ Bàn chân Tự hào! – Cô nói, lúng búng trong đám quần áo trắng bạc.
Mẹ Bàn chân Tự hào hơi sụt sịt khi ôm ghì cô bé. Rồi bà trấn tĩnh lại và nghiêm khắc nhìn Gabriel qua đầu Nữ thần:
-Có một số chi tiết hơi chán – bà nói – Ông biết đấy, Asheth thật sự đòi mỗi Asheth Sống phải nộp một mạng.
Christopher thở dài, hình như mọi người ở bất cứ thế giới nào cũng đòi nó phải cống hiến một mạng sống. Bây giờ chắc nó phải cần đến mạng sống cuối cùng đang cất giữ trong két sắt của Lâu đài.
Gabriel rụt người lại, trông có vẻ dứt khoát không cho phép. Nhưng ông chưa kịp nói gì thì Mẹ Bàn chân Tự hào đã nói:
-Asheth không phải là người biết suy xét sáng suốt lắm. Ta vẫn thường lấy bớt mạng sống của những con mèo của Đền thờ - bà cầm mũi thương bằng bạc chỉ vào con Throgmorten đang oai vệ đi quanh cái Nồi Tôm hùm và làm ầm ĩ như một cái ấm đun nước đang réo – Con mèo hung già lão kia còn ba mạng thì phải. Ta sẽ lấy một mạng của nó.
Tiếng ấm nước réo bỗng im bặt. Throgmorten chứng tỏ nó nghe được đề nghị đó nên phóng vọt lên thang gác như một tia chớp màu hung.
-Không vấn đề gì – Gabriel nói – Bây giờ nghĩ đến ta mới nhớ ta còn một mạng dư.
Ông đi tới chỗ sợi dây màu đen và nhặt cái thân hình trong suốt èo uột đang nằm giữa mấy chiếc ghế thư viện lên và quay lại nhã nhặn đặt dưới chân Mẹ Bàn chân Tự hào.
-Cái này có được không?
-Tuyệt vời – Mẹ Bàn chân Tự hào nói. Bà hôn Nữ thần rồi uy nghi tụt vào trong lòng đất, bên cạnh chiếc rương đựng kim cương.
Nữ thần đóng nắp rương lại và ngồi lên trên đó.
-Đi học! – Cô nói và mỉm cười sung sướng – Bánh pút đinh bột gạo, lớp trưởng, nội trú, tiệc đêm,các trò chơi – Cô dừng lại vẫn không thay đổi nụ cười, mặc dù đó không còn là một nụ cười nữa – Vinh dự. Nhưng ngài de Witt, cháu phải thú nhận là cháu cần ở lại Lâu đài này, bởi bao nhiêu rắc rối đã gây ra cho Christopher. Anh ấy… anh ấy cô đơn quá, ông biết đấy.
Gabriel nói:
-Ta sẽ là kẻ ngu ngốc nếu không nhận ra điều đó. Ta đang thu xếp với Bộ để đưa thêm một số pháp sư trẻ tới đây để đào tạo. Cháu biết đấy, tạm thời lúc này ta chỉ có thể thuê họ đến đây làm việc nhà, giống Jason chú bé đánh giày đàng kia. Nhưng chuyện đó sẽ sớm thay đổi thôi. Chẳng có lý do gì khiến cháu không thể đến trường…
-Nhưng mà có đấy ạ - Nữ thần nói, mặt cô đỏ bừng và mắt nhoè nước – Cháu phải thú thật, giống như trong truyện ấy. Cháu không xứng đáng được đi học. Cháu rất ác. Lúc đến đây cháu đã không dùng Asheth làm mạng sống thứ hai. Cháu đã dùng một mạng sống của Christopher lúc anh ấy bị kẹt trong tường và cháu đã dùng mạng đó của anh ấy - Nước mắt cô chạy vòng quanh mặt.
-Mạng ấy ở đâu rồi? – Christopher hỏi, vô cùng kinh ngạc.
-Vẫn ở trong tường - Nữ thần thút thít – Em nhét kỹ nó vào trong để không ai tìm ra, nhưng từ đó đến giờ em cảm thấy rất xấu xa. Em đã cố giúp anh để chuộc lỗi, nhưng em chẳng làm được gì mấy và em nghĩ mình đáng bị trừng phạt.
Gabriel nói:
-Không hề cần phải làm thế. Bây giờ khi đã biết chỗ thì chúng ta sẽ cử Mordecai Roberts đến lấy về. Thôi đừng khóc nữa, tiểu thư ạ. Cháu sẽ phải đến trường bởi vì nếu không thế thì ta sẽ không được sử dụng cái rương kim cương này. Hãy coi đó là một sự trừng phạt. Cháu có thể trở về sống với các pháp sư ở Lâu đài vào các kỳ nghỉ hè.
Nụ cười sung sướng trở lại trên gương mặt Nữ thần khiến nước mắt trên mặt chảy vòng sang tai và mắt cô.
-Các kỳ nghỉ - cô nói – Trong sách người ta gọi đó là các kỳ nghỉ.
Như vậy thật sự là đầy đủ, ngoại trừ sau Tết Christopher nhận được một bức thư má nó gửi từ Nhật
Christopher yêu dấu
Sao con không nói cho má biết ba yêu quý của con đã dừng chân ở Nhật bản này? Một khi đã quen với phong tục thì đây là một đất nước rất dễ chịu, ba má đều rất hạnh phúc ở bên này. Khoa tử vi của ba con đã có vinh dự được những người gần cận với Hoàng đế quan tâm. Ba má đã giao du được với giới cao sang nhất hy vọng chẳng bao lâu nữa sẽ còn tiến cao hơn nữa. Ba yêu quý của con gửi con tình yêu thương và những lời chúc tốt đẹp nhất cho tương lai của con với vai trò Chrestomanci kế tiếp. Má cũng yêu con lắm.
HẾT
Đại Pháp Sư Kế Vị Đại Pháp Sư Kế Vị - Dyanna John Đại Pháp Sư Kế Vị