Số lần đọc/download: 0 / 10
Cập nhật: 2020-12-10 21:39:36 +0700
Phiên Ngoại (1)
K
hi Lâm Gia Duệ tỉnh lại, trời mới tờ mờ sáng. Vì cửa sổ trong phòng đối diện ra biển, nên y có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng sóng rì rào.
Y nhớ rõ — từ khi ra khỏi Lâm trạch, y vẫn sống ở một chung cư cao cấp, xung quanh là người xe tấp nập, lấy đâu ra biển?
Tỉnh táo lại, y chân trần bước xuống giường, kéo rèm cửa sổ ra, lập tức trông thấy — ngoài cửa sổ thủy tinh sát đất là một vùng biển rộng tít đến chân trời.
Lúc này, mặt trời đã nhú lên khỏi mặt nước, phản chiếu lấp lánh trên sóng biển lăn tăn, tựa như…. Cảnh tượng trong một giấc mơ rất đỗi xa xưa.
Y giật mình.
Trên giường sột soạt, rồi có người xuống giường, vòng tay ôm lấy hông y, kề vào tai y nói: “Tiểu Duệ, sao hôm nay em dậy sớm thế?”
Y ngơ ngác quay lại.
Y thấy một gương mặt anh tuấn rất đỗi quen thuộc. Đã lâu lắm rồi, y không còn mơ thấy hắn nữa; chỉ đôi khi nửa đêm thức dậy khỏi cơn mơ, y mới nhớ đến người mình từng yêu đến không tiếc mạng sống này.
“…Chú?”
Lâm Dịch xoa xoa đầu y, cười nói: “Em ngủ đến phát ngốc rồi à? Lâu lắm rồi em không gọi tôi như thế đấy.”
Đoạn cúi xuống hôn y.
Lâm Gia Duệ bị hắn đè lên cửa sổ sát đất, nhìn ra cảnh biển bên ngoài: “…Đây là đâu?”
Hắn dừng tay lại, ngửi ngửi cổ y, hỏi ngược: “Rốt cục hôm qua em uống bao nhiêu thế? Nhà mình cũng không nhớ ra?”
Hôm qua là ngày công chiếu phim mới, đúng là y có uống ít rượu trong tiệc mừng, nhưng không đến nỗi quên mất nơi mình ở là đâu. Rõ ràng là y ở, ở…
Trí nhớ y đột nhiên mờ nhạt.
Lâm Dịch hôn thỏa thích rồi đứng dậy: “Nằm thêm tí nữa đi, để anh nấu canh giải rượu cho.”
Lúc hắn xoay người đi, y thấy — chân trái hắn hơi khập khiễng.
Trái tim y thịch một tiếng, hỏi: “Chú, chân chú bị thương từ bao giờ?”
Hắn không quay lại, phất phất tay nói: “Không biết là ai tự dưng come out với người nhà thế? Làm ông già tức đến độ tí nữa cắt chân anh rồi.”
Vừa nghe hắn nói vậy, y liền nhớ ra.
Vào sinh nhật năm mười tám tuổi, y nương theo men rượu mà tỏ tình với Lâm Dịch. Rồi chuyện của họ bị người nhà phát hiện ra, y cố chấp muốn ở bên hắn, làm ông nội cực kỳ tức giận, đuổi họ ra khỏi Lâm gia. Hai người họ vốn là cậu ấm nhà giàu lớn lên trong nhung lụa, nên khi mới tự lập sống rất khổ cực; mãi đến khi Lâm Dịch tự mở công ty, cuộc sống của họ mới dần dần tốt hơn. Vào sinh nhật năm y hai tám tuổi, hắn đã mua căn biệt thự ven biển này tặng y.
Y và Lâm Dịch là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, và vẫn sẽ bên nhau đến khi cả hai bạc đầu – như một lẽ tự nhiên vậy.
Nhưng Lâm Gia Duệ cứ thấy… sai sai ở chỗ nào.
Chuyện đó… không xảy ra sao?
Ác mộng đáng sợ đã thay đổi toàn bộ cuộc đời y, lẽ nào thực sự chỉ là một giấc mộng?
Chẳng bao lâu sau, Lâm Dịch đã bưng canh giải rượu đến. Ăn nó rồi, y thấy tỉnh táo hơn hẳn, thấy những chuyện trong mơ xa xôi đến mức như đã xảy ra từ kiếp trước.
Mới thế mà trời đã sáng hẳn. Y đang định ngủ thêm lúc nữa, nào ngờ lại bị hắn xốc mạnh lên.
“Em mà ngủ nữa thì muộn làm đấy!”
“Hôm qua mới công chiếu phim xong mà, làm gì nữa….”
Nói được một nửa, y khựng lại — đúng là y phải đi làm thật. Trước đây y đã đậu Đại học Y như mơ ước, tốt nghiệp xong đi làm bác sĩ, giờ đang công tác ở bệnh viện trong thành phố.
Nghĩ vậy, y đành ngọ nguậy đứng lên, vào WC đánh răng rửa mặt. Khi y đi ra thì Lâm Dịch đã mặc vest chỉnh tề, đưa y một cái cà vạt.
Y nhận lấy nó, thành thạo thắt lên cho hắn.
Nhìn đỉnh đầu đen nhánh của y, hắn bảo: “Tối nay ăn cùng nhau nhé?”
Lâm Gia Duệ ừ một tiếng, thắt xong cà vạt cho hắn rồi đi mặc đồ, hai người cùng đi ra cửa.
Trong gara có mấy cái xe, hắn chọn bừa một chiếc, tự nhiên ngồi lên ghế phó lái. Y ngẩn ra, lẳng lặng ngồi vào vị trí điều khiển.
Y thấy bằng lái của mình ở trong xe.
Người trong ảnh trên tấm bằng còn rất trẻ, hẳn là đã thi từ mấy năm trước.
Lần này, không hỏi hắn y cũng tự đoán ra được. Hẳn là sau khi bị thương, Lâm Dịch không tiện lái xe nữa, nên y mới chạy đi thi bằng lái, xung phong làm tài xế phục vụ Lâm Dịch. Y lại nhớ đến kẻ kiên trì không chịu tự lái trong mơ kia, không nhịn được bật cười.
Ai rồi cũng phải thỏa hiệp với thế giới, kể cả người kiêu ngạo như y.
Lâm Gia Duệ nổ máy, vững vàng lái xe ra khỏi gara.
—
Biệt thự ven biển có rất nhiều điểm tốt, nhưng lại cách trung tâm thành phố quá xa, trên đường đi lại hay gặp tắc đường. Đưa Lâm Dịch đến công ty rồi, y phải phóng hết sức mới kịp giờ đến bệnh viện.
Đồng nghiệp Từ Viễn mặc blu trắng đi tới, vỗ vỗ vai y: “Hôm qua cậu uống nhiều phết đấy, giờ thấy thế nào rồi?”
“Sáng nay đã uống canh giải rượu, giờ cũng tạm ổn.”
Anh hâm mộ: “Có người ở cùng sướng thật đấy ~”
Lâm Gia Duệ cười đáp: “Vậy anh mau mau tìm một người đi!”
“Thôi thôi thôi, cuối tuần này tôi có bốn cái hẹn gặp mặt đấy, giờ nhắc đến ba chữ “tìm đối tượng” là đã đau não rồi.”
Hai người trò chuyện vào câu, rồi bắt đầu lu bù vào công việc. Sau khi tốt nghiệp Lâm Gia Duệ đến đây làm luôn, nên đây rõ ràng là môi trường làm việc mà y quen thuộc nhất, nhưng không hiểu sao… y thấy mọi thứ như cách mình một tầng sương mỏng, cứ thấy xa lạ thế nào.
Y biết mình đang không ổn, sợ ảnh hưởng đến công việc nên đến chiều thì đổi ca với một người bạn, rồi xin về sớm.
Y không đến công ty tìm Lâm Dịch ngay, mà lái xe về Lâm trạch.
Anh cả đã kết hôn rồi dọn ra ngoài từ lâu, anh ba lại thường xuyên biến mất, nên giờ chỉ có mình chị hai ở nhà. Thấy y đến, chị hai sửng sốt: “Ô, sao hôm nay bác sĩ Lâm lại rảnh rỗi về nhà thế này? Bình thường em bận lắm mà?”
“Có chút việc thôi.” Y vắt óc nhớ lại – ông nội y đã qua đời mấy năm trước, liền hỏi: “Di vật của ông để đâu ạ?”
“Trong phòng sách tầng hai. Sao thế?”
“Em muốn tìm một vật.”
Lâm trạch vẫn hệt như trong trí nhớ của y. Y thành thạo lên tầng, đẩy cửa phòng sách ra.
Vì phủ bụi đã lâu nên trong phòng hơi ẩm thấp. Lâm Gia Duệ nhìn xung quanh, bắt đầu lục tung giá sách, rồi đến ngăn kéo bàn. Trong ngăn kéo toàn là tài liệu linh tinh, y tìm mãi mà vẫn không thấy thứ đó.
Chẳng lẽ nó không ở đây?
Hay là… nó vốn không hề tồn tại?
Y nghĩ nghĩ một lúc, nhớ lại thói quen giấu đồ của ông nội, liền đẩy hẳn bàn ra.
Trong khe hở giữa bàn và tường…. đúng là có ít giấy tờ.
Y lấy chúng ra, chợt nghe bộp một tiếng, một quyến nhật ký bìa đen rơi xuống đất.
Trái tim y cũng nảy lên.
Cẩn thận nhặt quyển nhật ký lên, mở ra thì thấy — trang đầu tiên viết một dòng chữ nhỏ rất đẹp, hẳn là nét chữ của mẹ Lâm Dịch.
Lâm Gia Duệ chợt nhớ đến giấc mơ đó – Lâm Dịch đứng giữa trời mưa phùn, nước mưa thấm ướt tóc mai hắn, chảy dọc theo gương mặt anh tuấn của hắn, giọng hắn khàn khàn, nhưng cũng rất ấm áp…
Hắn nói — tôi đã tưởng tượng rất nhiều lần rằng, nếu tôi chưa từng tìm ra quyển nhật ký đó, thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Nếu như…
Y nhẹ nhàng khép nhật ký lại.
Không cần phải… xác nhận lại nữa.
Y không đọc kỹ nội dung bên trong, chỉ để nó về chỗ cũ rồi đẩy bàn vào. Phòng sách lại trông hệt như trước.
Khi y ra ngoài, vừa khéo đụng phải chị hai đang bưng trà lên. Cả hai giật mình, chị hai nhìn cửa phòng vừa đóng, hỏi: “Có tìm thấy không?”
“Không ạ. Chắc em nhớ nhầm rồi, nó không ở đây.” Lâm Gia Duệ nhận lấy chén trà, đi mấy bước rồi quay lại: “Em thấy trong phòng còn nhiều tài liệu lắm, nhỡ có trộm vào thì nguy. Hay là chị khóa phòng vào đi?”
Chị hai thấy y nói cũng phải, liền đi tìm một ổ khóa thật lớn, khóa chắc cửa phòng vào.
Khoảnh khắc căn phòng bị khóa kín, cuối cùng trái tim y cũng bình yên lại, có cảm giác như… mọi chuyện đã kết thúc.
Y uống hết chén trà rồi xin phép đi về. Lúc lái xe ngang qua một rạp chiếu phim, y thấy ngoài cửa đang treo một tấm poster thật lớn – là tác phẩm của một đạo diễn nổi tiếng, có ngôi sao lớn Cố Ngôn đóng vai nam chính. Thấy vẫn còn sớm, y liền rẽ vào, mua một vé xem phim.
Đó là một bộ phim tình cảm. Kỹ thuật diễn xuất của Cố Ngôn thì vẫn cần luyện tập nhiều, nhưng gương mặt kia vẫn đẹp như y nhớ, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy thoải mái rồi. Kết thúc là kiểu HE điển hình – người có tình cuối cùng cũng được ở bên nhau.
Nếu trẻ lại mười tuổi, nhất định Lâm Gia Duệ sẽ cho là kết cục này quá nhàm chán. Nhưng bây giờ thì sao? Giờ đây bác sĩ Lâm chỉ là một trong những phàm nhân tục tử, nên y rất thỏa mãn với kết cục này.
Lúc ra khỏi rạp thì vừa đến giờ ăn tối. Lâm Gia Duệ lái xe đến chỗ Lâm Dịch đã đặt, lại bị tắc đường rất lâu, nên khi y đến nhà hàng thì hắn đã gọi đầy một bàn ăn rồi.
“Hình như hôm nay em tan tầm muộn hơn hả?” Hắn vừa gắp đồ cho y vừa hỏi.
“Không, chiều nay em xin nghỉ, đi xem phim.”
“Hay không?”
“Cũng được. Kể về một đôi thanh mai trúc mã, trải qua bao nhiêu biến cố rồi về với nhau. Kết thúc khá là ngọt ngào đấy.”
Hắn gắp một con hà vào bát y: “Làm sao mà bằng chúng ta được?”
Y chỉ cười cười, cúi đầu tập trung ăn.
Phải, chắc chắn là chẳng mấy đôi được như họ đâu. Từ bé họ đã lớn lên bên nhau, hiểu rõ đối phương như tay trái với tay phải, mà đến giờ vẫn còn rất thân mật. Y chỉ hận sao thời gian không trôi nhanh như nước, nhảy thẳng đến điểm cuối cùng của cuộc đời họ – hai mái đầu trắng xóa, nắm tay nhau cùng già đi, không còn gì có thể làm họ sợ hãi nữa.
Ăn xong, Lâm Dịch lấy ví ra thanh toán. Lâm Gia Duệ thoáng thấy tấm hình của mình trong ví hắn. Trái tim y đập thình thịch, cả người như nóng bừng lên, đột nhiên giành lấy cái ví.
“Em làm gì thế?” Hắn hỏi.
“Kiểm tra hằng ngày!”
Mở ví ra thì thấy – đó là hình chụp khi y còn là học sinh, ánh mắt rạng ngời, nụ cười rực rỡ.
Hơi thở của y như nghẹn lại, nhìn “mình” một lúc, rồi từ từ lật mặt trái ảnh ra. Nơi đó viết một hàng chữ nho nhỏ, vì đã lâu rồi nên mực đã hơi phai, nhưng đúng là — dòng chữ mà y năm mười tám tuổi đã viết cho Lâm Dịch.
Viền mắt y nóng lên.
Hắn vội giật ví về: “Đang ăn cơm, em xem làm gì? Cẩn thận bẩn mất!”
Lâm Gia Duệ chớp chớp mắt: “Bẩn thì em viết cho anh thêm mười hai mươi tấm nữa thôi, có gì đâu?”
Hắn cẩn thận để lại ảnh vào ví, thấp giọng: “…Khác chứ.”
Y không hỏi hắn là khác ở đâu.
Thanh toán xong, hai người nắm tay nhau đi dạo một đoạn, rồi mới lái xe về biệt thự ven biển. Về đến nhà thì trời đã khuya, đêm yên tĩnh càng làm nổi bật tiếng sóng biển rì rào.
Y đã nghỉ ngơi một buổi chiều, nên giờ không buồn ngủ nữa, yên lặng ngồi đầu giường ngắm cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Tắm rửa xong, Lâm Dịch ôm lấy y từ đằng sau: “Đang nhìn gì thế?”
Y thở dài: “Biển đẹp thật….”
Hắn bật cười: “Nhìn lâu như thế mà em chưa chán hả?”
Hắn đặt cằm lên vai y, chỉ cần y quay lại là có thể hôn lên môi hắn. Nhưng y nhẫn nhịn không quay đầu, chăm chăm nhìn vào biển đêm yên tĩnh: “Chú này, hôm qua em có mơ một giấc mơ.”
“Ừm, mơ thấy gì?”
Y lược đi vài chuyện, chỉ nói ý chính. Lâm Dịch lẳng lặng lắng nghe, tay vẫn mơn trớn tóc y như thường: “Sau đó thì sao?”
“…Rồi em tỉnh.” Y hơi rầu rĩ: “Em không biết em trong mơ có đi về phía anh không nữa.”
“Em đi hay không chẳng quan trọng.” Hắn hôn hôn y: “Vì nhất định… tôi sẽ đến bên em.”
Trái tim Lâm Gia Duệ run lên.
Y nhắm mắt lại, mặc cho bản thân chìm đắm vào nụ hôn dịu dàng triền miên này. Y chưa nói ra — thứ y đang sợ hãi là… tất cả trước mắt này chỉ là một giấc mơ.
Y sợ khi tỉnh dậy, y vẫn là một đạo diễn Lâm tính tình quái gở, đang nằm cạnh một người xa lạ mà y chẳng nhớ tên. Mà đó đã là rất lâu về sau, khi y đã đường ai nấy đi với người kia từ lâu rồi; y chỉ có thể trốn vào giấc mơ… để tìm lại chút an ủi từ những ngày xưa cũ.
Thực sự… y không nỡ ngủ.
Nhưng hôn hôn một lúc, cơn buồn ngủ vẫn xâm chiếm đầu óc y, làm y dần dần nhắm mắt lại. Trước khi mất đi ý thức, y tựa vào lòng người kia, dốc hết sức gọi: “Lâm Dịch…”
Hắn hôn lên mắt Lâm Gia Duệ, ghé vào tai y, dịu dàng nói: “Tiểu Duệ, anh yêu em.”
* Trang Chu mộng điệp, là Chu mộng thấy hóa điệp hay điệp mộng thấy hóa Chu?