Số lần đọc/download: 2552 / 33
Cập nhật: 2016-06-09 04:35:57 +0700
Chương 20: Món Quà Đầy Sức Mạnh
N
iềm tin vào sức mạnh của hy vọng, nguồn sức mạnh chiến thắng sự thất vọng, đã được củng cố trong chuyến thăm đầu tiên của tôi tới Trung Quốc vào năm 2008. Trong chuyến thăm ấy, tôi đã tận mắt nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành và không khỏi kinh ngạc trước sự hùng vĩ của một trong những kỳ quan nổi tiếng nhất thế giới. Nhưng giây phút ấn tượng nhất trong chuyến đi không phải là khoảnh khắc tôi đứng trước công trình vĩ đại đó mà là lúc tôi được thấy niềm vui lấp lánh trong ánh mắt một em bé Trung Quốc. Em bé đó biểu diễn cùng những trẻ em khác trong tiết mục nghệ thuật thuộc chương trình của Olympic. Vẻ mặt hân hoan, rạng ngời của em đã thu hút sự chú ý của tôi và tôi không thể rời mắt khỏi em được. Em giữ cân bằng một chiếc đĩa xoay trên đầu trong khi thực hiện các động tác múa nhịp nhàng cùng với các vũ công khác. Em hết sức tập trung vào các động tác. Mặc dù có biết bao điều khiến em buồn lòng, đứng trên sân khấu em vẫn toát lên niềm hạnh phúc mãnh liệt khiến tôi xúc động đến rớm lệ.
Bạn biết không, em bé đó và tất cả những em bé biểu diễn tiết mục văn nghệ ấy nằm trong số hơn bốn nghìn trẻ em bị mồ côi trong trận động đất ở Tứ Xuyên cách đó chỉ vài tháng. Người trợ giúp, người điều phối của tôi và tôi đến trại trẻ mồ côi đó trợ cấp chút nhu yếu phẩm cho các em, và tôi đã được mời nói chuyện để khích lệ tinh thần cho các em.
Khi tới trại trẻ mồ côi, tôi sững sờ trước những thiệt hại và mất mát mà trận động đất đã gây ra cho người dân địa phương. Chứng kiến cảnh đau thương đó, tôi lo lắng không biết mình sẽ nói gì với các em nhỏ mồ côi đây. Mặt đất há hoác ra, nuốt chửng tất cả những gì thân thương và quen thuộc của các em. Tôi chưa bao giờ phải chịu đựng cảnh tượng nào khủng khiếp đến mức ấy. Tôi có thể nói gì với các em đây? Chúng tôi mang đến những chiếc áo ấm cho các em, nhưng làm thể nào tôi có thể mang đến cho các em niềm hy vọng giữa những mất mát đau thương tột cùng này?
Khi tôi đến trại trẻ mồ côi đó, các em nhỏ ùa ra đón. Hết em này đến em khác chạy đến ôm hôn tôi. Tôi không biết nói ngôn ngữ của các em, nhưng điều đó không quan trọng. Khuôn mặt của các em đã nói lên mọi điều các em muốn nói. Mặc dù ở trong hoàn cảnh đau thương, các em vẫn rạng ngời niềm vui. Tôi đáng lẽ không nên lo lắng về việc mình sẽ phải nói gì để động viên các em. Tôi không cần phải khích lệ những em nhỏ mồ côi ấy. Ngược lại, các em đã khích lệ tôi bằng tinh thần bay bổng của chương trình ca múa. Các em bị mất cha mẹ, mất nhà cửa, và mất tất cả những gì thân thuộc, nhưng vẫn thể hiện niềm vui sống vượt lên mọi đau thương, mất mát.
Tôi nói với các em rằng tôi khâm phục tinh thần dũng cảm của các em và thôi thúc các em tiếp tục nhìn về tương lai, dám ước ao một cuộc sống tốt đẹp hơn và theo đuổi những mơ ước bằng tất cả khả năng của mình.