Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Daniel Pennac
Thể loại: Truyện Ngắn
Dịch giả: Nguyễn Minh Hoàng
Biên tập: Little Rain
Số chương: 40
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
20. Bỏ Trốn
Đúng thế… nó đã trốn khỏi nhà Bé Táo. Ai có thể tin chuyện đó khi nhìn nó, lúc này đang ngủ trên giường Bé Táo một cách thanh thản, không mộng mị? Ai có thể tin rằng trước đây đã có lúc Bé Táo không yêu thương Cún Bụi?
Lúc này Bé Táo đang ngồi trên giường. Cô dựa lưng vào chiếc gối kê đầu. Cô lấy khăn quàng trùm lên ngọn đèn ở đầu giường để Cún Bụi không giật mình thức giấc. Bé Táo giở trang sách nhè nhẹ, cố gây càng ít tiếng động càng tốt.
Rồi bỗng nhiên Bé Táo ngừng đọc và nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve Cún Bụi. Trong giấc ngủ, Cún Bụi buột một hơi thở dài. Bé Táo cầm sách lên đọc tiếp. Trước cảnh tượng ấy, thử hỏi có ai dám ngờ rằng chỉ mới đây thôi, Cún Bụi đã bỏ trốn không?
o O o
Hôm ấy là thứ Năm hay thứ Sáu gì đó. Mọi người trong nhà đi vắng hết. Bà Tiêu Cay để ngỏ cửa sổ nhà bếp. Cho thoáng khí. (Bà vẫn luôn cho rằng trong nhà lúc nào cũng có mùi chó. Bạn xem…)
Cún Bụi thận trọng thò đầu ra ngoài. Rồi nó nhoài người ra phía cửa sổ và ngồi gọn lỏn trong cái chậu ươm mà bà Tiêu Cay đã treo trên ban công. Ngay khi ấy, mùi của mùa thu bất chợt xộc vào mũi nó. Mùi lá úa nặng nề bốc lên trời. Ngồi trên lớp đất mùn trong chậu ươm, Cún Bụi ngần ngừ: “Mùi mùa thu mà nồng như thế này thì đến khi mùa đông sang, trời sẽ lạnh lắm đây”. Nó rùng mình vì lạnh. Bên dưới cửa sổ là mái nhà của người gác cổng. Và dưới nữa là dãy nhà chứa thùng rác. Cạnh những thùng rác là cửa sân. Đang mở toang. (Vừa có người mang dầu đốt đến để dự trữ cho mùa đông). Màn đêm đang buông xuống. Bà Tiêu Cay sẽ về trong một hai phút nữa. Và Cún Bụi vẫn còn do dự.
Nhưng rồi nó nghe thấy giọng thì thầm: “Sẽ là quá muộn, nhóc ạ…Đừng quên rằng kẻ thù đáng sợ của loài chó là do dự” (giọng của Mõm Đen !) Một giọng nói khác vang lên: “Thế lòng tự trọng đâu rồi? Cậu đã làm gì với lòng tự trọng của mình?” (giọng Lông Xù !)
Cún Bụi đáp: “Vâng, cháu biết… cháu biết, nhưng cháu không quen biết ai ở bên ngoài. Thành phố này quá rộng, nó làm cháu sợ, và trời cũng sắp lạnh, mùa đông năm nay sẽ rất lạnh!...” Ngay khi ấy, Cún Bụi nhận ra giọng nói thứ ba, một giọng nghèn nghẹt, chế giễu: “Này, cậu ngốc! Cậu thích cái gì hơn? Được sưởi ấm và nhận những cán chổi hay là tự do chạy nhảy ngoài trời lạnh? Chó là loài sống độc lập, bạn thân mến à! Đ-Ộ-C-L-Ậ-P!”
Cuộc đối thoại giữa Cún Bụi và các giọng nói bên trong có lẽ sẽ kéo dài mãi, nếu như đúng lúc ấy không có một giọng nói khác, một giọng cực kỳ thực sự, vang lên từ giữa sân. Đó là bà Tiêu Cay, hai tay chống nạnh, quát:
-Mày đang làm cái gì trên cửa sổ đấy? Lại còn ngồi vào chậu hoa của tao! Chờ tao lên rồi sẽ biết!
Nhưng Cún Bụi không chờ. Khi bà Tiêu Cay bước bậc một để lên nhà thì nó đã nhảy phốc xuống mái nhà người gác cổng, rồi trèo xuống dãy nhà chứa thùng rác và nó đã ở bên ngoài.
Bên ngoài. Trong thành phố Pa-ri. Một mình! Việc đầu tiên của nó là chạy. Như mọi chú chó xổng nhà khác. Nó chạy, chạy miết và nhất định không bao giờ quay về. Thậm chí nó còn nín thở để sau này không tìm được mùi của chính nó để quay về. Chạy mà không thở là một chuyện rất tốn sức! Thế là nó ngã dúi dụi, hoàn toàn kiệt sức, bên cạnh một ki-ốt bán báo sặc sỡ đủ màu sắc. Và trong khi ngồi thở, nó cố gắng suy nghĩ. Làm gì bây giờ? Tìm một cô chủ khác ư? Xin kiếu! Nó chợt nghĩ đến bác hàng thịt ở Ni-xơ. Trong một giây nó thử tìm lại mùi hoa oải hương, nhưng rồi nó nhận ra đó là một điều thật điên rồ! Dù là mũi nó có thính đến đâu, nhưng với khoảng cách gần nghìn cây số… Hơn nữa, cái thành phố này sao mà to quá! Từ mùi xăng gần nhất đến mùi khói của nhà máy xa nhất, người ta có cảm tưởng là nó mở rộng không ngừng. Mà liệu đó có phải là thành phố không nhỉ? Hay chính là cả trái đất này với không biết cơ man nào là nhà đột nhiên mọc lên tua tủa? Nghĩ đến đó, Cún Bụi đâm ra hoảng sợ thật sự: “Mình phải rời Pa-ri ngay lập tức, bằng bất cứ giá nào. Mình phải tìm một bãi rác để trở về nếp sống cũ, gặp gỡ các bạn đồng loại, một nơi nào khác để mình không còn cảm thấy cô đơn, lạc lõng.”
Trong khi những ý nghĩ đó nhảy múa trong đầu Cún Bụi thì màn đêm đã thừa cơ buông xuống thành phố. Và sau đó một hiện tượng kỳ lạ đã xảy ra. Cái ki-ốt bán báo ở trên đầu Cún Bụi khép cánh cửa gỗ cuối cùng. Như nhận được hiệu lệnh, tất cả đèn ngoài phố đồng loạt sáng trưng và ánh sáng ở mọi ô cửa sổ quanh đấy cùng tắt ngấm và từ tòa nhà lớn, mọi người ùn ùn đổ ra ngoài. Đông đến hàng nghìn người. Đổ ra từ bốn phía. Cửa sắt của các cửa hàng đều hạ xuống, cửa các văn phòng cũng đóng lại, tiếng ổ khóa khua lách cách. Từ những con phố nhỏ lân cận, nhiều ô ô chạy vọt ra để tụ lại thành một khối khối khổng lồ trên đại lộ chính rồi trôi chầm chậm trước mặt Cún Bụi như một dòng sông già cỗi.
Trên vỉa hè, người đi bộ bước vội vàng. Họ lặng lẽ đi riêng từng người hoặc theo từng nhóm nhỏ và thì thầm trò chuyện với nhau. Rồi những người đi một mình và những người đi từng nhóm hòa lẫn vào nhau tạo thành một đám đông, và đám đông đó từ từ biến mất vào trong lòng đất, như bị một miệng hang đen ngòm mở toang trên các đại lộ sáng trưng nuốt chửng. Quang cảnh kỳ lạ đó đã giúp Cún Bụi lấy lại can đảm. Nó nghĩ là những người kia cũng như nó, đều đang tìm cách rời thành phố. Nó tưởng tượng rằng họ đã đào những đường hầm (như trước kia bọn chuột đã đào bãi rác) để trốn đi, và quyết định bám theo. Thế là nó chen vào dòng người, và cùng họ chui vào lòng đất. Nó chạy dọc theo dãy hành lang dài ốp gạch men sáng loáng và tiếng giày của người đi trốn vang lên cồm cộp trong tai nó. Rồi nó đến một sân ga. Nó biết đó là sân ga vì đúng lúc ấy, có một thứ từa tựa như tàu hỏa vừa mới đỗ lại trong âm thanh ầm ầm của những thanh sắt va vào nhau. “À, đúng là tàu hỏa”, Cún Bụi nghĩ thầm, nó đã nhìn thấy tàu hỏa ở phía trên bãi rác Vi-ơ-nơ-vờ. Tim đập thình thịch trong lồng ngực, nó nhảy lên một toa đang mở cửa. Theo bản năng, nó nằm dưới gầm ghể để người ta tưởng nó là chó đi cùng với chủ. (Nó là con chó độc nhất lạc giữa một rừng người: nên cẩn thận là hơn). Có tiếng chuông kêu leng keng, cửa toa đóng lại và đoàn tàu lăn bánh.
Đoàn tàu đó dừng liên tục. Ở một vài nhà ga, gần như tất cả hành khách đều bước xuống. Do vậy, Cún Bụi đi theo nhóm hành khách đông nhất bao gồm những người lúc nào cũng có vẻ vội vàng. Nó lẽo đẽo theo chân họ, đinh ninh sẽ cùng họ đến một vùng quê nào đó. Nhưng không phải, đám đông ấy chẳng bao giờ chịu chui lên. Họ lại vào những dãy hành lang ốp gạch men khác, xô lấn nhau ở một nhà ga, bước lên một đoàn tàu rồi lại bước xuống để đi dọc theo dãy hàng lang dài hàng ki-lô-mét trong lòng đất. Và Cún Bụi vẫn lẽo đẽo chạy theo bằng đôi chân ngắn giữa vô số những đôi giày lúc nào cũng hối hả bước thoăn thoát, và lúc nào cũng khua rộn lên. Rồi lại một đoàn tàu khác, cửa toa đóng lại. Bây giờ có lẽ họ đã xa thành phố lắm rồi. Hành khách càng lúc càng thưa thớt. Họ càng lúc càng có vẻ mệt mỏi vì chặng đường dài. Và cứ mỗi lần chuyển tàu, họ lại nhanh hơn. Mãi cho đến khi chỉ còn một mình Cún Bụi trên toa cùng một người đàn ông, ông ấy cũng chỉ có một mình và mệt mỏi đến nỗi không hề chú ý đến sự có mặt của Cún Bụi. Khi hành khách cuối cùng này bước khỏi tàu, Cún Bụi vội vã đi theo, hy vọng ông ta sẽ trở lên mặt đất. Và ông ta lên thật. Ông ta nặng nhọc leo từng bước trên các bậc cầu thang vương vãi những tấm vé tàu và mẩu thuốc lá. Cuối cùng, mảng trời đen thẫm của màn đêm cũng hiện ra phía trên đầu ông ta và Cún Bụi. Điên lên vì vui sướng, Cún Bụi kêu lên một vài tiếng thắng trận và nhảy luôn ba bậc phóng ra ngoài.
Cảm giác của nó lúc bấy giờ thật không sao tả được. Nó đờ đẫn đến nỗi phải ngồi phịch xuống và giữ nguyên tư thế đó trong một khoảng thời gian khá lâu. Quanh nó, những ngôi nhà khổng lồ đang chĩa bộ mặt ngủ say lên trời. Không phải ngôi nhà nào khác. Chính xác là những ngôi nhà nó từng thấy trước khi nó quyết định đi theo đám đông xuống cái lỗ to khoét sâu trong lòng đất! Nó nhận ra ngay cái ki-ốt bán báo sau hàng cửa gỗ, những cửa hàng đóng kín mít, những văn phòng vắng tanh sau ô cửa kính tối om. Nó đã quay về đúng chỗ cũ! Những con phố lân cận và đại lộ chính vẫn sáng rực đèn. Nhưng vắng tanh vắng ngắt. Nó ngồi như tượng đá, tru lên một hồi, tru mãi đến không kịp thở, hai mắt nhắm nghiền, cổ vươn ra trước, mõm chúm lại thật tròn… Có lẽ nó sẽ vẫn còn tru cho đến tận ngày hôm sau nếu như lúc ấy không có một giọng nói đột ngột thì thầm bên tai nó:
-Này này, chú mày định đùa dai hả? Định đánh thức cả khu phố này hay sao thế?
Cún Bụi Đời Cún Bụi Đời - Daniel Pennac Cún Bụi Đời