Sự khác biệt giữa cơ hội và khó khăn là gì? Là thái độ của chúng ta! Trong mỗi cơ hội có khó khăn, và trong mỗi khó khăn đều có cơ hội.

J. Sidlow Baxter

 
 
 
 
 
Tác giả: Mạc Nhan
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 58
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 02:52:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21: Bị Sàm Sỡ
oàng đế giá lâm, xunh quanh còn một đám công công cung nữ. Dĩ nhiên là ngài vừa mới nghe thấy tin dữ liền từ ngự thư phòng chạy tới đây.
- Tham kiến hoàng thượng. Cúc Hương và Khấu Nhi vội vàng hành lễ, cơ hồ bị dọa bay hồn vía. Cứ nghĩ tới trên giường công chúa có giấu một nam nhân thì... mồ hôi lạnh cứ chảy ra ròng ròng. Nếu bị phát hiện, cái đầu của các nàng khó mà giữ được, nghĩ tới đó, chiếc cổ phát lạnh. Nếu muốn làm tỳ nữ bên cạnh công chúa thì phải có một trái tim cứng như sắt đá mới được.
Văn Nhạc công chúa không rời giường, nàng cố trấn định vẻ hồng hồng không tự nhiên trên mặt. Vì vội vàng giấu người nên kết quả không được hoàn mỹ, một cánh tay Hách Khiếu Phong đặt trên đùi nàng, hơi thở của hắn phả bên hông nàng, xuyên thấu quá lớp quần áo mỏng manh làm cho da thịt nàng như bị bỏng.
- Hoàng.... Khụ...... Hoàng huynh bất ngờ giá lâm, xin tha thứ cho thần muội thân thể không khỏe nên không thể nghênh đón hoàng huynh - nàng nhanh chóng bịa ra một lời kịch, hy vọng là hoàng huynh đừng quá đa nghi mà đoán này đoán nọ.
- Hoàng muội, muội... - hoàng thượng nhìn Văn Nhạc công chúa. Sắc mặt ngài kinh hãi vô cùng.
-.... - vẻ mặt Văn Nhạc công chúa cũng đại biến. Không thể nào, chẳng lẽ... hoành huynh phát hiện ra trong chăn của nàng có giấu một nam nhân sao?
- Muội không chết?
Nàng giật mình, lúc này mới hiểu được phản ứng của hoàng huynh, nàng quên mất cái kế hoạch giả chết kia. Nếu hoàng huynh không phát hiện ra điều gì khác thường thì nàng cũng không có gì phải sợ.
Da mặt cũng nhanh chóng khôi phục lại bình thản, trấn định tinh thần.
- Sao hoàng huynh lại kích động như vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao? - nàng làm mặt vô tội, đôi mắt ngân ngấn nước hướng lên.
Hoàng thượng nhăn mày, mặt rồng lạnh lùng, lớn tiếng chất vấn những người khác:
- Rõ ràng là công chúa khỏe mạnh vô sự, kẻ nào bịa đặt nói công chúa đã chết?
- Cái gì? - Lý Vân Dung tròn miệng giống như kinh hãi
- Ai nói ta chết?
Thái giám Giang công công bước lên thấp giọng hồi bẩm:
- Bẩm hoàng thượng, là.... là Thục phi nương nương.
- Thục phi? - mặt rồng sửng sốt.
Lý Vân Dung vuốt ngực giống như bị thương:
- Này, thật quá đáng. Cho dù là nói đùa thì cũng không nên lấy mạng ta ra nói là quy thiên chứ. Rõ ràng là nguyền rủa ta. Hoành huynh, người cũng nghe rồi đó, Thục phi kia dù có bất mãn với thần muội thế nào thì cũng không nên rủa ta chết. Người phải làm chủ cho thần muội lần này.
- Này... - nhắc tới vị sủng phi này, sắc mặt hoàng thượng có điểm khó xử.
Không đợi hoàng huynh trả lời, Lý Vân Dung hành động trước, hai tay che mặt khóc nấc lên:
- Ta mặc kệ, nếu hoàng huynh không chủ trì công đạo thì... từ nay về sau ta không quan tâm tới hoàng huynh nữa...
Hoàng thượng bước lên phía trước, nhẹ giọng trấn an:
- Hoàng muội đừng khóc, việc này trẫm sẽ từ từ trách cứ Thục phi.
- Chỉ là trách cứ thôi ư? Ta đây cũng biết nàng muốn rủa ta chết lâu lắm rồi, dù sao cũng chỉ là mắng nàng ta một chút thôi chứ cũng chẳng dám đụng tới da thịt nàng ta. Hoàng đế ca ca bất công, chỉ thích người chưng diện còn thần muội thì không thèm quan tâm để ý tới, hu hu......
Hách Khiếu Phong nằm ở bên cạnh người nàng, nghe thấy nàng bù lu bù loa làm loạn rốt cuộc cũng hiểu được là nàng giả chết, hắn không nhịn được muốn cười, mặc dù không cười ra tiếng nhưng thân thể chấn động truyền đến người nàng.
Lý Vân Dung cúi thấp đầu, hai tay đảo quanh mặt rồi mở hé ra một khe nhỏ, vừa lúc tầm mắt chống lại một đôi mắt tràn ngập ý cười bên dưới tấm chăn. Hách Khiếu Phong đang dùng ánh mắt hứng thú mà thưởng thức mấy trò nghịch ngợm ranh mãnh của nàng. Nàng trừng lên, đáp lại hắn bằng một ánh mắt cảnh cáo.
Hoàng thượng vì thấy nàng cứ tấm tức khóc không chịu ngừng nên đành phải nhượng bộ:
- Này... Được rồi, trẫm sẽ giam Thục phi ba ngày trừng phạt làm gương.
- Hu hu.... Bất công, bất công, bất công...
Mày rậm Hách Khiếu Phong giơ lên, đối với cái điệu bộ khóc lóc thảm thiết của nàng thì hắn... bội phục vô cùng.
- Sửa cấm đoán lên bảy ngày...
- Hu hu hu....
Tiếng khóc ấm ức càng lúc càng lớn, khóe môi Hách Khiếu Phong cũng ngày càng cong hơn, cố chịu đựng không cười.
- Cấm mười ngày....
- Hu hu... hu hu... - nàng một bên khóc muốn kinh thiên động địa, một bên thì nghiến răng trừng mắt nhìn Hách Khiếu Phong, còn người này thì lắc đầu thở dài... bó tay với nàng.
- Cấm nửa tháng....
- Hu hu... hu hu... hu hu... - nàng kéo chiếc chăn lên, hung hăng "chôn" họ Hách kia vào, tránh cho hắn quấy nhiễu hành động của nàng - Không công bằng, không công bằng, không công bằng! Hoàng huynh không công bằng! - thuận tay, nàng vung tay vung chân đấm vào chăn, tặng miễn phí cho họ Hách kia vài quyền vào đầu.
Ngoài mặt thì khóc lóc thảm thiết lắm, nhưng trong bụng thì đang cười muốn chết. Thừa cơ hội này nàng giáo huấn họ Hách kia luôn, để xem hắn còn dám cười nàng nữa không?
Hoàng thượng thật đau đầu nhức óc, day day huyệt thái dương, thở dài nói:
- Được được được... Trẫm sẽ bắt Thục phi nhốt mình trong phòng một tháng để cảnh cáo.
Tiếng khóc nín bặt, Lý Vân Dung như một cơn mưa đang đổ ào ào thình lình tạnh ngắt, lúm đồng tiền lặn sâu trên hai bên má:
- Đa tạ hoàng huynh!
Hoàng thượng thở dài, lắc đầu. Đứng giữa tiểu muội và phi tử, gặp phải chuyện nữ nhân... ngài là hoàng thượng cũng muốn điên đầu. Ngài cũng không muốn nói đi nói lại chuyện này kẻo có chuyện ngoài ý muốn, cho nên vòng vo chuyển đề tài.
- Hoàng muội, thân mình có chỗ nào không khỏe? Không phải là bệnh phong hàn lần trước vẫn chưa khỏi hẳn chứ? - hoàng thượng vươn tay sờ cái trán của nàng.
Lý Vân Dung cứ tưởng hoàng huynh sẽ rời đi ngay, ai ngờ hoàng huynh không chịu rời đi, ngược lại tiến tới bên mép giường nàng. Nàng vội kéo chăn trên người lên cao một chút bởi vì... nàng vẫn còn mặc bộ y phục nhuộm máu giả kia.
- Có lẽ vậy... đột nhiên muội cảm thấy mệt chút thôi - vẻ mặt nàng tỏ ra muốn nằm xuống, ai dè hoàng đế ca ca lại ngồi xuống giường, hại nàng không dám di chuyển, nàng rất sợ hoàng huynh phát hiện ra trong chăn còn có một người.
- Nếu vậy sao không nói sớm để trẫm gọi ngự y tới đây chẩn đoán cho muội - hoàng thượng hướng tới Giang công công phân phó - Tuyên ngự y tới đây, phải cẩn thận chẩn đoán cho công chúa.
Đề nghị này... làm cho đám người Lý Vân Dung trắng xanh mặt, nếu truyền ngự y tới thì chỉ sợ không cẩn thận một chút là phát hiện được dưới chăn của nàng có giấu nam nhân. Tới lúc đó... mọi chuyện lộ ra hết, chắc chắn là thê thảm không cứu vãn được nữa. Nàng vội vàng can ngăn:
- Hoàng huynh, không cần đâu! - nàng đột nhiên hét lên chói tai khiến cho mọi người ngạc nhiên.
- Làm sao vậy? - hoàng thượng nghi hoặc khi thấy mặt nàng đột nhiên đỏ ửng lên.
- Không.... không có gì - không có mới là lạ!
Nàng kêu lên sợ hãi như vậy là vì cánh tay Hách Khiếu Phong đột nhiên di động và... chạm tới nơi không được chạm tới.
- Sắc mặt hoàng muội rất khó coi.
Đương nhiên là khó coi rồi! Đem một tên nam nhân giấu ở trên giường, muốn không bị phát hiện thì phải chấp nhận cái tư thế kỳ cục này đây!
Tình huống hiện tại của nàng thập phần xấu hổ, một nửa người dưới bị Hách Khiếu Phong hoàn toàn dán chặt lấy. Hai chân nàng đặt trên người hắn, mặt hắn cơ hồ sát cạnh cái mông mẫn cảm của nàng, khi hắn thở cứ như là ngọn lửa thiêu đốt da thịt nàng, khiến nàng ngứa ngáy không chịu nổi. Mà trong lúc đó tay hắn lại để trên chân nàng, cho nên vừa động một chút thì... liền đụng phải của nàng... của nàng...
- Mặt hoàng muội rất đỏ - hoàng thượng đưa tay lên kiểm tra trán nàng
- Mặt cũng rất nóng nha!
Cánh tay đặt giữa hai chân nàng dường như cũng biết được mình vừa đụng phải nơi không được đụng nên định dịch di...
- Không được cử động!
Hoàng thượng ngây người, chăm chăm nhìn nàng.
- À.... Ý muội là.... bây giờ muội không muốn cử động chút nào, muội rất mệt... không muốn gặp bất kỳ ai cả... Nếu được, chỉ cần để cho muội ngủ một giấc là được rồi.
- Sao được chứ, mặt hoàng muội lúc đỏ lúc trắng... Theo trẫm thấy bệnh không nhẹ. Không lẽ là di chứng của lần bị phong hàn tháng trước chứ?
Hoàng thượng càng tới gần cẩn thận quan sát vẻ mặt nàng thì nàng càng dịch vào trong. Nàng thậm chí có thể cảm giác được môi của hắn đang dán sát vào mông nàng, lớp râu mỏng ở cằm của hắn ma xát với da thịt nàng thực khó chịu, cộng thêm nhiệt độ cơ thể của hắn, cộng thêm cái tay gian manh kia... đều làm cho tim nàng đập rộn lên, thân mình như bị lửa thiêu.
- Thần muội không có bệnh, chỉ cần để thần muội ngủ một chút thì được rồi. Nếu thần muội sau khi nghỉ ngơi đủ mà vẫn không khỏe được thì lúc đó hãy mời ngự y tới bắt mạch - giọng điệu của nàng như là cầu xin.
Nếu hoàng huynh không đáp ứng thì ăn chắc là nàng khóc ngất mất, không phải là khóc giả nha... là khóc thật đó...
Vì... vì nàng không dám đảm bảo mình còn chống đỡ được bao lâu nữa. Tuy ngày thường nàng mạnh mẽ giống nam nhân nhưng vẫn biết cái gì là xấu hổ. Dù gì nàng vẫn là một cô nương, cùng nam nhân thân mật quá mức gần gũi thế này, trong người như có một cỗ xôn xao khó hiểu nổi lên làm cho nàng không biết phải làm sao cho phải.
Vừa rồi nàng kêu "không được cử động" là muốn cho họ Hách kia nghe, kết quả là hắn ngoan ngoãn bất động, bàn tay vẫn dán giữa hai chân nàng... Nàng mím chặt môi, vàng tai nóng bừng lên, nhất thời mọi suy nghĩ trong đầu bay biến đi đâu hết. Nàng chỉ cảm thấy nóng quá... nóng quá... Rất nóng...
Mặc dù hoàng thượng rất lo lắng cho hoàng muội mình nhưng trong lòng biết tính tình nàng vốn bướng bỉnh, nếu nàng nhất quyết muốn nghỉ ngơi thì tốt nhất nên nghe theo quyết định của nàng.
- Được rồi, trẫm không quấy rầy muội nghỉ ngơi nữa - hoàng thượng nói rồi quay đầu lại căn dặn hai tỳ nữ - Hầu hạ công chúa cho tốt, nếu công chúa có gì không khỏe thì lập tức tới báo.
- Dạ, hoàng thượng! - Cúc Hương cùng Khấu Nhi như vừa được đại xá khai ân nên khôn ngừng cúi người tuân mệnh.
Hoàng thượng phất tay áo ra lệnh:
- Bãi giá hồi cung!
- Cung tiễn hoàng thượng - đám người Lý Vân Dung vẫn cúi thấp đầu như cũ, thái độ cung kính. Một đám cung nữ thái giám lại vây quanh hoàng đế, cùng người rời khỏi Văn Nhạc cung.
Đám người hầu hoàng đế vừa rời khỏi, Lý Vân Dung như ngồi phải lửa, lập tức nhảy vọt xuống.
- Ngươi... ngươi... ngươi... thật to gan! Kêu ngươi không được cử động thế mà ngươi dám động... Ngươi cố ý phải không?
Hách Khiếu Phong chậm rãi xuống giường, chăm chăm nhìn khuôn mặt hồng hồng bừng bừng của nàng. Cái bộ dáng hung hăng kia rõ ràng là vì muốn che giấu sự xấu hổ của mình, tiếng quát mắng chẳng những không uy, ngược lại đem sự hờn dỗi quyến rũ của nàng phơi bày ra hết.
- Công chúa thứ tội, tình huống vừa rồi quá nguy cấp, thật sự là thân bất do kỷ*. Xin công chúa thứ lỗi! - miệng thì nhận lỗi nhưng trong mắt hắn thì ý cười không hề giấu diếm. Một chút thành ý khi thỉnh cầu thứ tội cũng không có, chỉ một câu thân bất do kỷ là coi như xong, thật là làm cho người ta vừa tức vừa thẹn mà.
*thân bất do kỷ: mọi chuyện không thể theo ý mình được
- Ngươi rõ ràng là cố ý sàm sỡ ta!
- Thứ cho ty chức cả gan, là ty chức bị kéo lên giường, và cũng chính người công chúa áp lên trên người ty chức, vậy sao có thể nói là ty chức sàm sỡ công chúa?
Cúc Hương và Khấu Nhi nghe thấy thiếu chút nữa thì cười phụt thành tiếng, hai người vội vàng nhịn lại.
Lý Vân Dung tức giận, dậm chân cãi lại:
- Nhưng tay của ngươi thì sàm sỡ!
Vẻ mặt Hách Khiếu Phong vẫn một bộ không sợ hãi:
- Lúc ấy mặt ty chức bị che khuất, mắt nhìn không tới, không rõ là tay ty chức làm sao có thể sàm sỡ công chúa được?
- Tay ngươi chạm phải của ta....... - đột nhiên nàng im bặt, nếu không ngừng kịp thì chữ trong miệng đã bay ra ngoài rồi.
Không chỉ Hách Khiếu Phong hứng thú chờ đợi nàng tiếp lời mà ngay cả Cúc Hương và Khấu Nhi cũng như muốn kéo dài tai ra, vẻ mặt thì chờ mong hớn hở để nghe công chúa nói. Nàng xấu hổ quá liền sửa lại lời nói:
- Vì sao ta phải nói cho ngươi biết chứ?
Hai tỳ nữ không khỏi thở dài, làm bộ dáng thất vọng vô cùng, sau đó lui nhanh ra ngoài, tìm chỗ mà giải quyết "sự cười" của mình.
- Công chúa không chịu nói, vậy thì muốn ty chức làm sao cho phải? - Hách Khiếu Phong ra vẻ nghiêm túc trầm tư.
Nàng nghẹn họng, cái này nói không được mà không nói cũng không được. Căn bản là từ lúc nàng mở miệng trách hắn cũng chính là đang tự đào huyệt chôn mình. Cuối cùng, nàng chỉ có thể trừng mắt mà nhìn họ Hách kia.
Ở trong này nàng xấu hổ muốn chết thế mà bên ngoài kia, hai nha đầu kia cư thập thò cười trộm mãi thật tức chết mà.
Được, chuyển đề tài vậy. Nếu nàng không so đo với hắn cái này thì có thể so đo cái kia vậy.
- Lần trước ngươi tự tiện mang bổn công chúa về phòng, bổn công chúa tha thứ cho ngươi. Nhưng lần này ngươi lại vô duyên đột nhập vào khuê phòng của bổn công chúa, nói xem, đáng khép vào tội gì đây?
Chưa được cho phép mà dám xông vào khuê phòng của công chúa, đây đúng là một trọng tội! Thấy hắn không phản ứng, nàng thầm nhủ mình đang ở thế thắng rồi.
Đương lúc nàng đắc ý, hắn thản nhiên mở miệng:
- Theo lời của công chúa thì ty chức chẳng những có tội mà còn phạm phải ba tội lớn.
Nụ cười trên môi nàng cứng lại. Người này sao có thể ngoan ngoãn mà nhận tội vậy chứ? Gặp ma rồi!
Hách Khiếu Phong mặt không đỏ, khí không suyễn, một mạch kể tội của mình:
- Ty chức phạm phải tội thứ nhất là tội "phi lễ chớ thị*". Ty chức chẳng những tự tiện xông vào Văn Nhạc cung mà còn nằm trên giường của công chúa, nhìn thấy y phục nhiễm máu của công chúa. Tội thứ hai là "phi lễ chớ nghe*". Ty chức không chỉ nghe lén được bí mật của công chúa mà còn nghe thấy công chúa đặt điều lừa gạt hoàng thượng. Tội thứ ba là che dấu người có tội. Ty chức biết công chúa lừa gạt hoàng thượng thì phải bẩm báo lại với hoàng thượng nhưng ty chức lại không thành thật khai báo. Tóm lại là ba tội rất lớn, đáng chết vạn lần. Ty chức sẽ tự thú với hoàng thượng, xin hoàng thượng tự xử lý.
*phi lễ chớ thị: cái gì không được nhìn thì không nhìn
*phi lễ chớ nghe: chuyện không được nghe thì chớ có nghe
Công Chúa, Thất Lễ Nàng A Công Chúa, Thất Lễ Nàng A - Mạc Nhan