Số lần đọc/download: 160 / 16
Cập nhật: 2020-06-24 21:49:30 +0700
Chương 19
D
êm nay trong ngôi nhà của ông già Tửu là một đêm đặc biệt nhất từ xưa tới nay. Ông già Tửu cùng cộng đồng búp bê tổ chức đại tiệc để đón Trán Dô trở về, cả ngôi nhà lộng lẫy ánh đèn và hoa. Một chiếc bàn dài đặt giữa sân. Trên bàn đủ bánh trái, hoa quả và đồ uống. Khi Trán Dô xuất hiện thi tất cả mọi người đứng dậy vỗ tay mãi không thôi. Khi tiếng vỗ tay đã ngớt, ông già Tửu đứng lên. Ông xúc động nghẹn ngào:
“Thưa tất cả, hôm nay chúng ta tổ chức đại tiệc để đón chào Hiệp sĩ của chúng ta. Trước Trán Dô và tất cả, tôi xin lỗi về tất cả những gì tôi đã đối xử với Trán Dô trước kia. Nhưng đến hôm nay chúng ta đều có mặt ở đây, trong ngôi nhà của chúng ta. Như vậy, mọi lỗi lầm của chúng ta đã được xóa bỏ. Có Trán Dô mà thị xã chúng ta vừa thoát được một cuộc chiến tranh hủy diệt khủng khiếp của những kẻ ở thế giới bóng tối. Chúng ta hãy phong cho Trán Dô danh hiệu cao quý: Hiệp sĩ Ánh sáng”.
Tiếng vỗ tay nổi lên như sấm. Các nàng Hoa hồng tình tứ nhìn Trán Dô và nói thầm điều gì đó với nhau rồi đấm vào nhau cười khúc khích. Trán Dô nhìn khắp lượt và nhận ra Thư Sinh và Tóc Xoăn. Trán Dô hỏi ông già Tửu: “Có phải Thư Sinh và Tóc Xoăn đang ngồi kia không?”.
Ông già Tửu nói:
“Đúng là họ đấy!”.
Trán Dô buồn rầu nói:
“Nhưng chính cháu đã lệnh cho bọn Lông Trụi làm cho họ trở thành xấu xí đi rồi cơ mà”.
Ông già Tửu cười:
“Đúng thế, nhưng ta đã làm cho họ trở lại xinh xắn như trước kia rồi. Còn cháu, nếu cháu muốn ta cũng làm cho cháu trán không dô, mắt không xếch, mũi không tẹt. Điều đó đối với ta có khó gì đâu. Nhưng cuối đời ta đã nhận ra: Cái đẹp cao quý nhất và bền vững mãi mãi là cái đẹp của tâm hồn như Trán Dô đây, phải không các bạn?”.
Tất cả những con búp bê đồng thanh:
“Đúng rồi, đúng rồi”.
Trán Dô nhìn ông già Tửu nói:
“Cháu xin ông hãy để cháu như cháu đã sinh ra. Cháu thích cái Trán Dô của cháu”.
Mọi người cùng reo hò tán thưởng. Thư Sinh và Tóc Xoăn đến trước Trán Dô. Hai người lúng túng nói:
“Chúng tôi xin lỗi anh. Mong anh thứ lỗi cho chúng tôi”.
Trán Dô nói:
“Tôi cũng có lỗi với mọi người. Tôi mong mọi người tha thứ cho tôi”.
Mọi người dự tiệc cùng cười và nâng cốc chúc mừng Trán Dô trở về. Khi mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì Nghĩa chạy về. Thấy Nghĩa, ông già Tửu chợt buồn hẳn:
“Cháu đi đâu về?”.
Nghĩa thổn thức nói:
“Ông ơi thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen tập hợp quân của nó rất đông. Chúng nó đốt hết sách vở của cháu rồi. Nó bắt cháu lấy trộm tiền của bố mẹ để mua thêm quân, súng đạn và xe tăng cho nó”.
Nghe nói đến Hiệp Sĩ Mặt Đen, Trán Dô đứng phắt dậy. Trán Dô không bao giờ quên trận đòn nhừ tử của Hiệp Sĩ Mặt Đen. Trán Dô hỏi:
“Thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen bây giờ ở đâu?”.
Nghĩa mếu máo:
“Tôi cũng không biết. Khi nó đủ sức mạnh thì nó không cần tôi nữa. Quân của nó đã chiếm hết các cửa hiệu ở thị xã và cả trong phòng ngủ, phòng học của rất nhiều học sinh. Tôi nghe nói chúng đang chuẩn bị lực lượng để tấn công vào trường học. Chúng sẽ bắt tất cả những học sinh như cháu làm nô lệ cho chúng. Ông ơi, làm thế nào bây giờ?”
Trán Dô quay về phía ông già Tửu:
“Phải đuổi hết quân của thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen ra khỏi thị xã chúng ta, phải giúp cho các cậu học sinh thoát khỏi cuộc tấn công này, ông ạ”.
Ông già Tửu nói:
“Đúng vậy, cháu ạ, nhưng quân của thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen đông và mạnh lắm. Chúng nó đe dọa được rất nhiều ông bố bà mẹ nữa. Chúng ta không thể đánh bại chúng trong một hai ngày được. Nhưng ta tin Hiệp sĩ Trán Dô chúng ta sẽ chiến thắng đội quân của thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen. Chúng ta sẽ có kế hoạch sau. Còn hôm nay là ngày của cháu. Cháu được quyền hạnh phúc trọn hôm nay”.
Đêm ấy mọi người ca hát đến tận khuya. Và đêm ấy Trán Dô hạnh phúc không thể nào ngủ được. Trán Dô nhớ Mèo Cụt. Trán Dô rời ngôi nhà đi lang thang trên mái nhà. Linh hồn Mèo Cụt hiện ra. Trán Dô mừng rỡ kêu lên: “Ông Mèo Cụt, sao ông biết cháu ở đây mà hiện về?”.
Mèo Cụt mỉm cười:
“Khi nào cháu nhớ đến ta thì ta hiện về. Ta rất vui vì cháu thực sự trở thành một Hiệp sĩ dũng cảm và nhân nghĩa”.
Trán Dô nói:
Thằng Hiệp Sĩ Mặt Đen và đội quân của nó đang đe dọa các cậu học sinh trong thị xã này”.
Mèo Cụt nói:
“Đấy là nghĩa vụ của cháu. Cháu sẽ bắt đầu một cuộc chiến đấu mới. Lòng nhân ái và sự dũng cảm sẽ giúp cháu chiến thắng”.
Nói xong, Mèo Cụt biến mất. Từ trên mái nhà, Trán Dô say đắm nhìn thị xã trong đêm và lòng tràn ngập yêu thương.