Nguyên tác: The Girl With The Make-Believe Husband
Số lần đọc/download: 0 / 6
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:30 +0700
Chương 20
G
ần đây, cha đã đặc biệt cáu kỉnh. Nhưng sau đó, em cũng vậy. Tháng ba luôn lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng năm nay nó lại tệ hơn bình thường. Cha vẫn ngủ trưa đến tận chiều. Em nghĩ rằng em cũng muốn làm như vậy.
- từ Cecilia Harcourt gửi anh trai Thomas (thư không bao giờ nhận được)
Hai ngày sau, Cecilia chảy máu.
Cô biết rằng nó đang đến. Các kỳ kinh của cô luôn bắt đầu bằng một ngày uể oải, một chút chuột rút trong bụng và cảm giác như cô đã ăn quá nhiều muối.
Nhưng cô đã nói với chính mình rằng có lẽ cô đã đọc sai các dấu hiệu. Có lẽ cô cảm thấy mệt mỏi chỉ vì mệt mỏi. Cô ngủ không ngon giấc. Làm thế nào để cô có thể nghỉ ngơi thoải mái với Edward ở phía bên kia chiếc giường?
Đối với việc bị chuột rút, họ đã được phục vụ bánh nướng cả tuần tại Đầu Quỷ. Họ đã nói với cô rằng không có dâu tây trong đó, nhưng liệu cô có thể thực sự tin tưởng một cô hầu bàn mười sáu tuổi, không thể rời mắt khỏi những người lính mặc áo choàng rực rỡ? Có thể có một quả dâu tây trong chiếc bánh đó. Ngay cả một hạt nhỏ cũng có thể giải thích sự khó chịu của Cecilia.
Và đối với muối, cô không có manh mối nhỏ nào. Cô đang ở gần đại dương. Có lẽ cô đang hít thở nó vào người.
Nhưng rồi cô chảy máu. Và khi cô cẩn thận giặt sạch miếng vải lót của mình, cô cố gắng không để tâm đến nỗi đau đớn nhói lên trong ngực khi nhận ra rằng cô không có thai.
Cô thở phào nhẹ nhõm. Chắc chắn cô cảm thấy nhẹ nhõm. Một đứa trẻ có nghĩa là cô sẽ phải trói buộc Edward vào một cuộc hôn nhân. Và trong khi một phần rất lớn những giấc mơ của cô là về một ngôi nhà ở Kent với những đứa trẻ mắt xanh đáng yêu, cô lại nhận ra rằng giấc mơ này thậm chí còn ít cơ sở hơn trong thực tế so với cô nghĩ.
Thật khó để tưởng tượng rằng một cuộc hôn nhân giả có thể có thời kỳ trăng mật, nhưng không có gì giống nhau kể từ khi họ nhận được tin về cái chết của Thomas. Cecilia không phải là một đứa ngốc; Cô biết rằng cả hai đều đau buồn, nhưng cô không hiểu làm thế nào mà một mình có thể giải thích cho khoảng cách khó xử đã phá vỡ thế giới giữa họ.
Mọi điều đối với Edward, tất cả dường như quá dễ dàng. Như thể cô đã chờ đợi cả đời để hiểu cô thực sự là ai, và sau đó, khi anh mở mắt ra – không, đó là sau đó, với cuộc trò chuyện thực sự đầu tiên của họ - cô biết vậy. Thật kỳ lạ, vì toàn bộ thời gian của cô với anh đã được xây dựng dựa trên lời nói dối, nhưng cô cảm thấy bản thân trung thực hơn trong mối quan hệ với anh hơn bất cứ lúc nào trong cuộc sống của cô.
Đó không phải là thứ mà người ta thậm chí nhận ra ngay lập tức. Có lẽ không phải cho đến khi nó biến mất.
Và nó đã biến mất. Ngay cả khi anh đã cố gắng an ủi cô sau khi cô mở rương đồ của Thomas, một cái gì đó đã tắt. Cô đã không thể thư giãn trong vòng tay anh, có lẽ vì cô biết rằng đây cũng là một lời nói dối. Anh đã nghĩ rằng cô rất buồn về anh trai mình, nhưng điều thực sự khiến cô đau lòng là nhận ra rằng bây giờ cô đã có đủ tiền mua một vé lên tàu Rhiannon.
Và bây giờ cô biết mình không mang thai...
Cô bước tới cửa sổ và tựa một bên hông trên gờ cửa. Có một làn gió nhẹ thổi vào không khí, một sự bổ sung may mắn cho độ ẩm đã ổn định trong khu vực. Cô nhìn những chiếc lá trên cây. Không còn nhiều cái cây như vậy; phần này của New York đã được xây dựng khá sầm uất. Nhưng cô thích cách một mặt của lá tối hơn mặt kia, thích nhìn màu sắc lật qua lại, tối đến sáng, xanh lục sang xanh lục.
Đó là thứ Sáu. Và bầu trời như một tấm thảm màu xanh bất tận, điều đó có nghĩa là tàu Rhiannon sẽ ra khơi vào tối hôm đó.
Cô nên ở trên đó.
Cô không còn việc gì ở New York. Anh trai cô đã chết, bị chôn vùi trong rừng Westchester. Cô không thể đi thăm mộ. Điều đó không an toàn, và dù sao, theo Đại tá Stubbs, không có dấu hiệu chính xác nào, không có gì ngoài tên và tuổi của Thomas, không có gì tuyên bố anh là anh trai yêu quý hay một người con trai hiếu thảo.
Cô nghĩ lại cái ngày tồi tệ khi cô nhận được bức thư từ Tướng Garth. Thực ra, đó là từ Đại tá Stubbs, nhưng điều đó không quan trọng. Cô vừa mới mất cha, và trong những khoảnh khắc trước khi cô mở bức điện, cô đã rất kinh hoàng. Cô nhớ chính xác những gì cô đã nghĩ về việc rằng nếu Thomas chết, sẽ không còn ai trên thế gian này yêu cô.
Bây giờ Thomas đã chết. Và không còn ai khác trên thế gian này yêu thương cô.
Cuối cùng Edward sẽ lấy lại trí nhớ. Cô chắc chắn về điều đó. Cuối cùng thì từng mảnh, từng mảnh sự thật sẽ bắt đầu tự lộ ra. Và khi đó anh sẽ...
Tốt hơn hết là cô nói với anh sự thật trước khi anh tự mình khám phá ra.
Anh có một cuộc sống ở Anh, một cuộc sống không bao gồm cô. Anh có một gia đình yêu mến anh và một cô gái mà anh dự định kết hôn. Một cô gái, giống như anh, là một quý tộc từ đầu đến chân. Và khi anh nhớ đến cô ấy – cô nàng Billie Bridgerton không thể bắt chước được – anh ấy sẽ nhớ rằng tại sao họ lại chơi một trận đấu hay như vậy.
Cecilia đẩy mình ra khỏi gờ cửa sổ, lấy ví tiền của mình trước khi ra khỏi cửa. Nếu cô rời đi tối nay, cô sẽ có rất nhiều việc phải làm, và tất cả những điều đó cần phải được thực hiện trước khi Edward trở về từ trụ sở quân đội.
Đầu tiên và quan trọng nhất, cô cần phải mua cho mình một vé hành khách. Sau đó, cô cần phải đóng gói, việc đó cũng không mất nhiều thời gian. Và cuối cùng, cô cần viết cho Edward một lá thư.
Cô cần phải cho anh biết rằng anh được tự do.
Cô sẽ rời đi, và anh có thể tiếp tục cuộc sống của mình, cuộc sống mà anh được định sẵn. Cuộc sống mà anh muốn dẫn dắt. Anh có thể chưa nhận ra điều này, nhưng rồi anh sẽ nhận ra, và cô không muốn ở bất cứ nơi nào gần anh khi điều đó xảy ra. Có rất nhiều cách khiến trái tim có thể tan vỡ. Nhìn thấy khuôn mặt anh khi anh nhận ra mình thuộc về người khác?
Ý nghĩ đó khiến cô quyết định dứt khoát.
Cô kiểm tra chiếc đồng hồ bỏ túi Edward đặt trên bàn để làm đồng hồ chung của họ. Cô vẫn còn thời gian. Anh đã đi ra ngoài vào sáng sớm hôm đó - một cuộc họp với Đại tá Stubbs, anh ấy nói vậy, một cuộc họp sẽ kéo dài cả ngày. Nhưng cô cần phải hành động.
Điều này thật tốt, cô nói với chính mình khi cô vội vã xuống cầu thang. Điều này là đúng. Cô đã tìm thấy tiền, và cô không mang thai. Rõ ràng mọi thứ chẳng có ý nghĩa gì.
Mục tiêu cho ngày hôm nay: Tin vào số phận.
Nhưng khi đến tiền sảnh của nhà trọ, cô nghe thấy tên mình, gọi với giọng khẩn trương.
“Bà Rokesby!”
Cô quay lại. Số phận, có vẻ như, trông rất khủng khiếp giống như chủ quán trọ Quỷ Đầu.
Ông ta đi ra từ phía sau quầy của mình và đi về phía cô với vẻ mặt căng thẳng. Đằng sau anh ta là một người phụ nữ trang phục tinh xảo.
Chủ nhà trọ bước sang một bên. “Quý bà đây muốn gặp ngài Đại úy Rokesby.”
Cecilia nghiêng sang một bên để nhìn rõ hơn về người phụ nữ, người vẫn còn bị che khuất phía sau lưng chủ quán trọ. “Tôi có thể giúp gì cho bà không, thưa bà.” cô nói một cách lịch sự. “Tôi là vợ Đại úy Rokesby.”
Lạ thay, lời nói dối vẫn dễ dàng tuột khỏi lưỡi cô.
“Có,” người phụ nữ nói nhanh nhẹn, ra hiệu cho chủ quán trọ đi.
Chủ nhà trọ nhanh chóng tuân theo.
“Tôi là bà Tryon,” người phụ nữ nói. “Mẹ đỡ đầu của Đại úy Rokesby.”
Khi Cecilia mười hai tuổi, cô đã bị buộc phải đóng vai Mary trong vở kịch Navinity của nhà thờ nơi cô sống. Điều này đã đòi hỏi cô phải đứng trước tất cả bạn bè và hàng xóm của mình và đọc thuộc lòng không dưới hai mươi dòng văn xuôi, tất cả đều được bà vợ của cha xứ sáng tác ra. Nhưng khi đến lúc mở miệng và thông báo rằng cô chưa kết hôn và đã không hiểu làm thế nào cô có thể có con, cô sững người. Miệng cô hé mở, nhưng cổ họng cô khép lại, và để tâm đến bà Pentwhistle tội nghiệp đang rít lên nhắc cô những câu cần nói từ sau sân khấu. Cecilia dường như không thể di chuyển những lời nhắc từ tai lên đầu rồi đến miệng.
Đó là ký ức bùng lên trong đầu của Cecilia khi cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Margaret Tryon, vợ ngài Thống đốc Hoàng gia New York, và là mẹ đỡ đầu của người đàn ông mà Cecilia đang giả vờ kết hôn.
Điều này đã trở nên tồi tệ hơn nhiều.
“Bà Tryon,” cuối cùng Cecilia cũng cố gắng để ré lên. Cô cúi người. (Thêm sâu.)
“Cô chắc là Cecilia,” bà Tryon nói.
“Tôi là Cecilia. Tôi... à...” Cecilia bất lực nhìn quanh bàn của phòng ăn đã kín một nửa. Đây không phải là nhà của cô, và do đó cô không phải là bà chủ ở đây, nhưng có vẻ như cô nên đề nghị mời bà ngồi. Cuối cùng, cô nở một nụ cười rạng rỡ như có thể xoay sở trên khuôn mặt của mình và nói, “Bà có muốn ngồi xuống không ạ?”
Biểu hiện của bà Tryon chuyển từ sự chán ghét sang sự cam chịu, và với một cái hất đầu nhẹ, bà ra hiệu cho Cecilia đến ngồi cùng bà tại một bàn ở phía xa của căn phòng.
“Tôi đến để gặp Edward,” quý bà Tryon nói khi họ đã ngồi ổn định.
“Vâng,” Cecilia trả lời cẩn thận. “Đó là những gì chủ nhà trọ nói ạ.”
“Nó đã bị ốm,” bà Tryon tuyên bố.
“Anh ấy bị thương. Mặc dù vết thương không nặng lắm.”
“Và nó đã lấy lại được trí nhớ?”
“Chưa ạ.”
Đôi mắt bà Tryon nheo lại. “Cô đã không lợi dụng nó, phải không?”
“Không ạ!” Cecilia kêu lên, bởi vì cô không thế. Hay đúng hơn, cô sẽ sớm không lợi dụng anh nữa. Và bởi vì ý nghĩ lợi dụng sự hào phóng và danh dự của Edward, đã thiêu đốt như một que sắt nung đỏ trong lòng cô.
“Con trai đỡ đầu của tôi rất thân thiết đối với tôi.”
“Anh ấy cũng thân thiết đối với tôi,” Cecilia nhẹ nhàng nói.
“Uhm, tôi cũng nghĩ nó như thế.”
Cecilia không biết làm thế nào để giải thích điều đó.
Quý bà Tryon bắt đầu tháo găng tay với độ chính xác của quân đội, chỉ dừng lại để nói, “Cô có biết rằng nó đã có hôn ước với một cô gái trẻ ở Kent không?”
Cecilia nuốt nước bọt. “Bà muốn nói đến Tiểu thư Bridgerton phải không ạ?”
Bà Tryon ngước lên, và một tia lúng túng của sự ngưỡng mộ - có lẽ là vì sự trung thực của Cecilia – lướt qua mắt bà. “Đúng thế,” Bà nói. “Đó chưa phải là một sự hứa hôn chính thức, nhưng nó đã được mong đợi.”
“Tôi biết điều đó.” Cecilia nói. Tốt nhất là nên thành thật.
“Đây có thể là một sự liên kết tuyệt vời,” Quý bà Tryon tiếp tục, giọng nói của bà gần như trở thành cuộc trò chuyện. Nhưng chỉ gần như vậy thôi. Có một vẻ ám chỉ xa gần trong lời nói của bà, một lời cảnh báo mơ hồ, như thể muốn nói – tôi có quyền kiểm soát, và tôi sẽ không từ bỏ nó.
Cecilia tin bà.
“Những người nhà Bridgerton và Rokesbys đã là bạn bè và hàng xóm trong nhiều thế hệ,” Bà Tryon tiếp tục. “Mẹ Edward đã nói với tôi nhiều lần rằng mong muốn lớn nhất của bà ấy là hai gia đình họ được liên kết với nhau.
Cecilia giữ lấy lưỡi mình. Không có điều gì cô có thể nói mà sẽ không khiến cô rơi vào tình trạng xấu hơn.
Bà Tryon kết thúc với chiếc găng tay thứ hai của mình, và phát ra một âm thanh nhỏ - không thực sự là một tiếng thở dài, nó giống hơn một loại âm thanh của tôi-rất-tiếc-phải-thay- đổi-chủ-đề. “Tuy nhiên, than ôi,” bà nói, “lại không phải thế.”
Cecilia chờ đợi một lúc lâu đến không thể tưởng tượng được, nhưng bà Tryon không nói gì thêm. Cuối cùng, Cecilia buộc mình phải hỏi, “Có điều gì đặc biệt tôi có thể giúp bà không ạ?”
“Không.”
Một lần nữa lại rơi vào im lặng. Bà Tryon, cô nhận ra, coi nó như một vũ khí.
“Tôi...” Cecilia bất lực hướng về phía cửa ra vào. Có một cái gì đó về người phụ nữ này đã khiến cô hoàn toàn bất lực. “Tôi có chút việc bận,” cuối cùng cô nói.
“Tôi cũng vậy,” từ ngữ của bà Tryon thật sắc sảo, và chuyển động của bà cũng vậy khi bà đứng lên.
Cecilia đi theo bà ra cửa, nhưng trước khi cô có thể từ biệt, bà Tryon nói, “Cecilia, tôi có thể gọi cô là Cecilia không?”
Cecilia nheo mắt khi mắt cô điều chỉnh theo ánh sáng mặt trời. “Tất nhiên là được ạ.”
“Từ khi định mệnh đã đưa chúng ta đến với nhau chiều nay, tôi cảm thấy bổn phận của mình là mẹ chồng đỡ đầu của cô để truyền đạt một vài lời khuyên.”
Mắt họ chạm nhau.
“Không được làm tổn thương nó.” Từ ngữ rất đơn giản và được đưa ra một cách nghiêm túc.
“Tôi không bao giờ muốn làm thế,” Cecilia nói. Đó là sự thật.
“Không, tôi không cho rằng cô muốn. Nhưng cô phải luôn nhớ rằng nó đã từng được dành cho người khác.”
Đó là một tuyên bố độc ác, nhưng nó không có nghĩa là tàn nhẫn. Cecilia không biết tại sao cô rất chắc chắn về điều này. Có lẽ đó là tấm màn mỏng manh, ẩm ướt trong đôi mắt của bà Tryon, có lẽ nó là gì khác ngoài bản năng.
Có lẽ đó chỉ là trí tưởng tượng của cô.
Mặc dù vậy, đó cũng là một lời nhắc nhở. Bà ấy đã làm đúng.
Đó là buổi chiều trước khi Edward kết thúc các cuộc họp của mình tại trụ sở của Quân đội Anh. Bản thân Thống đốc Tryon đã muốn nghe báo cáo về thời gian Edward ở Connecticut và báo cáo bằng văn bản mà ông đã yêu cầu Đại tá Stubbs nộp chỉ một ngày trước chưa được coi là đủ. Vì vậy, anh đã ngồi với ngài thống đốc và kể với ông ấy tất cả những gì anh đã nói ba lần trước đó. Anh cho rằng có một số thông tin hữu ích trong đó, vì Ngài Tryon hy vọng sẽ lãnh đạo một loạt các cuộc tấn công vào bờ biển Connecticut chỉ trong vài tuần ngắn ngủi.
Tuy nhiên, điều ngạc nhiên lớn đã xảy ra ngay khi Edward rời đi. Đại tá Stubbs chặn anh ở cửa và đưa cho anh ta một lá thư, viết trên giấy tốt, gấp vào một phong bì, và niêm phong bằng sáp.
“Nó được gửi từ Đại úy Harcourt,” Stubbs cộc cằn nói. “Anh ấy để nó lại chỗ tôi trong trường hợp anh ấy không trở về.”
Edward nhìn chằm chằm vào phong bì. “Gửi cho tôi?”
“Tôi hỏi anh ấy có muốn chúng tôi gửi gì đó cho bố anh ấy không, nhưng anh ấy nói không. Dù sao thì nó cũng không thành vấn đề, vì tôi cho rằng, vì người cha đã chết trước con trai.” Ngài Stubbs thở dài mệt mỏi, và một tay đưa lên gãi đầu. “Thật ra, tôi không biết ai trong số họ đã qua đời trước, nhưng hầu như không tạo ra sự khác biệt.”
“Không,” Edward đồng ý, vẫn nhìn xuống tên của mình ở mặt trước của phong bì, được viết bằng nét chữ hơi không gọn gàng của Thomas. Những người đàn ông thường viết thư những lúc như thế này, nhưng thường là cho gia đình của họ.
“Nếu ngài muốn có một chút riêng tư để đọc nó, ngài có thể sử dụng văn phòng bên kia hội trường,” ngài Stubbs gợi ý. “Ngày hôm nay, Greene không làm việc, và Montby cũng vậy, vì vậy ngài không cần bận tâm.”
“Cảm ơn ngài,” Edward nói theo phản xạ. Anh muốn được riêng tư để đọc thư của bạn anh. Không phải ngày nào người ta cũng nhận được tin nhắn từ người đã chết và anh không biết mình sẽ có phản ứng như thế nào.
Stubbs hộ tống anh đến một văn phòng nhỏ, thậm chí còn đi xa tới mức mở cửa sổ để giảm bớt không khí nặng nề, ngột ngạt. Anh ta nói gì đó trướckhi anh ta rời đi và đóng cửa lại, nhưng Edward không chú ý. Anh chỉ nhìn chằm chằm vào phong bì thư, hít một hơi thật sâu trước khi cuối cùng trượt ngón tay của mình bên dưới con dấu sáp để mở nó ra.
Edward thân mến,
Nếu cậu đang đọc điều này, tôi chắc chắn đã chết. Thật là lạ, thực sự, để viết những dòng thư này. Tôi chưa bao giờ tin vào ma quỷ, nhưng ngay bây giờ khái niệm này là một sự thoải mái. Tôi nghĩ rằng tôi muốn quay lại và ám ảnh cậu. Cậu xứng đáng với nó sau biến cố ở Rhode Island với Nông dân Herr và những quả trứng.
Edward mỉm cười khi nhớ lại. Đó là một ngày dài, buồn tẻ và cuộc tìm kiếm món trứng ốp la của họ đã kết thúc bằng việc họ bị đánh đập bởi những quả trứng từ một người nông dân béo đang la hét vào mặt họ bằng tiếng Đức. Đáng lẽ ra đó là một bi kịch đáng nguyền rủa – họ đã không có một bữa ăn tử tế trong những ngày nhạt nhẽo và nhàm chán – nhưng Edward không thể nhớ được có lúc nào anh lại cười nhiều như vậy. Thomas đã mất cả ngày để lấy lòng đỏ ra khỏi áo khoác và Edward đã nhặt từng mảnh vỏ trứng từ tóc anh suốt đêm.
Nhưng tôi sẽ là người cười cuối cùng, bởi vì tôi đang trở nên đa sầu đa cảm, và có lẽ tôi sẽ buộc cậu phải rơi nước mắt vì tôi. Điều đó sẽ làm tôi cười, cậu biết đấy. Cậu luôn luôn là một người khắc kỷ. Chính sự hài hước của cậu đã khiến cậu có thể chịu đựng được.
Nhưng vì khả năng chịu đựng của cậu, tôi muốn cảm ơn cậu vì món quà của tình bạn chân thật. Đó là thứ cậu đã ban tặng mà không cần suy nghĩ, thứ gì đó đơn giản đến từ bên trong. Tôi không xấu hổ khi nói rằng tôi dành một nửa cuộc đời của mình ở các thuộc địa kinh hoàng nằm ngoài sức tưởng tượng của tôi. Thật quá dễ dàng để chết ở đây. Tôi không thể bày tỏ được sự thoải mái mà tôi cảm nhận được khi tôi biết rằng tôi luôn có sự hỗ trợ của cậu.
Edward hít vào một ngụm không khí, và chỉ khi đó anh mới nhận ra mình gần như rơi nước mắt. Anh cũng có thể đã viết chính xác những từ đó cho Thomas. Đó là những gì đã làm cho chiến tranh có thể chịu đựng được. Tình bạn, và ý thức rằng có ít nhất một người khác coi trọng cuộc sống của bạn nhiều như của chính anh ta.
Và bây giờ tôi phải áp đặt tình bạn đó lần cuối. Xin hãy chăm sóc cho Cecilia. Bây giờ, con bé chỉ còn lại một mình. Cha chúng tôi hầu như không tính đến. Hãy viết thư cho con bé, nếu cậu muốn. Nói với nó những gì đã xảy ra với tôi để tin tức duy nhất nó nhận được không phải từ quân đội. Và nếu cậu có cơ hội, hãy đến thăm con bé. Thấy nó mạnh khỏe. Có lẽ cậu có thể giới thiệu con bé với em gái của cậu. Tôi nghĩ Cecilia sẽ thích điều đó. Tôi biết tôi sẽ yên tâm hơn khi biết rằng con bé có thể có cơ hội gặp gỡ những người mới và tìm thấy một cuộc sống bên ngoài Matlock Bath. Một khi cha của chúng tôi qua đời, sẽ không có gì cho nó ở đó. Anh em họ của chúng tôi sẽ sở hữu Marswell, và hắn luôn là một tên đê tiện. Tôi không bao giờ muốn Cecilia phải phụ thuộc vào sự hào phóng và thiện chí của hắn.
Không chỉ Edward. Cecilia đã kể với anh ấy tất cả về Horace. Đê tiện là một từ thích hợp.
Tôi biết điều này hơi nhiều khi đề nghị cậu. Derbyshire không phải là nơi tận cùng của trái đất – Tôi tin rằng cả hai chúng ta đều biết rằng ngay đây, tại New York, - nhưng tôi chắc chắn rằng một khi cậu trở về Anh, điều cuối cùng cậu muốn làm là đi về phía bắc đến vùng trung du.
Không, nhưng anh sẽ không phải đi tới đó nữa. Thomas chắc chắn sẽ ngạc nhiên khi biết rằng Cecilia đang ở cách đây chỉ một phần tư dặm, trong phòng số mười hai Nhà trọ Đầu Quỷ. Đó thực sự là một điều đáng ấn tượng nhất mà cô ấy đã thực hiện, băng qua một đại dương để tìm anh trai mình. Bằng cách nào đó Edward nghĩ rằng ngay cả Thomas cũng sẽ không tưởng tượng được cô có khả năng đó.
Vì vậy, đây là lời vĩnh biệt. Và cảm ơn. Không có ai tôi tin tưởng giao phó em gái của tôi hơn cậu. Và có lẽ cậu sẽ không bận tâm đến nhiệm vụ này quá nhiều. Tôi biết cậu đã từng đọc thư của con bé khi tôi đi vắng. Thành thật mà nói, cậu có nghĩ rằng tôi sẽ phát hiện ra không?
Edward cười. Anh không thể tin rằng Thomas đã biết tất cả chuyện đó.
Tôi để lại cho cậu tấm chân dung nhỏ mà tôi có của con bé. Tôi nghĩ con bé cũng muốn cậu có nó. Tôi biết rằng tôi nên làm thế.
Chúc may mắn, bạn của tôi.
Trân trọng nhất
Thomas Harcourt
Edward nhìn chằm chằm vào bức thư rất lâu, tầm nhìn của anh mờ đi. Thomas chưa bao giờ cho rằng anh ấy biết về việc sự mê đắm của Edward đối với em gái mình. Nó gần như mất thể diện khi nghĩ về điều đó. Nhưng rõ ràng anh ấy đã bị nó làm cho thích thú. Thích thú, và có thể là...
Hy vọng?
Thomas có phải đang mai mối không? Nó chắc chắn đã nghe giống như thế trong thư của anh ấy. Nếu anh ấy muốn Edward kết hôn với Cecilia...
Thomas có thể đã viết cho cô ấy về điều đó? Cô ấy đã nói rằng anh ấy đã sắp xếp cuộc hôn nhân. Chuyện gì xảy ra nếu...
Edward cảm thấy máu rút khỏi mặt anh. Điều gì sẽ xảy ra nếu Cecilia thực sự nghĩ rằng họ đã kết hôn? Nếu cô ấy không nói dối thì sao?
Edward điên cuồng tìm kiếm trên bức thư, tìm kiếm ngày viết bức thư đó một cách vô ích. Thomas viết lá thư này khi nào? Anh ấy có thể bảo Cecilia sắp xếp một buổi lễ ủy nhiệm nhưng rồi chết trước khi yêu cầu Edward làm điều tương tự?
Anh đứng dậy. Anh phải về nhà trọ. Anh biết điều này là rất xa vời, nhưng nó sẽ giải thích rất nhiều. Và đó cũng là lúc mà anh nên nói với cô rằng ký ức của anh đã trở lại. Anh cần phải ngừng giam hãm trong sự khốn khổ của mình và chỉ cần hỏi cô chuyện gì đang xảy ra.
Anh đã không chạy về Đầu Quỷ, nhưng đó là một cuộc đi bộ nhanh đến chết tiệt.
“Cecilia”
Edward đẩy cánh cửa vào phòng họ với lực mạnh hơn mức cần thiết. Nhưng vào lúc anh lên tầng trên của nhà trọ, mạch máu anh đập rất nhanh và mạnh đến nỗi anh dường như thực sự nhảy ra khỏi lớp da của mình. Đầu anh đầy những câu hỏi, và trái tim anh tràn đầy đam mê, và đến một lúc nào đó, anh quyết định anh không quan tâm đến những gì cô đã làm. Nếu cô đã lừa anh, cô hẳn phải có lý do. Anh biết cô. Anh đã biết về cô. Cô là một người tốt bụng và tử tế như chưa từng có trên trái đất này, và có lẽ cô chưa từng nói ra, nhưng anh biết cô đã yêu anh.
Gần bằng anh yêu cô.
“Cecilia?”
Anh gọi tên cô mặc dù rõ ràng cô không có ở đó. Chết tiệt. Bây giờ anh sẽ phải ngồi tì lên tay mình và chờ đợi. Cô ấy có thể ở bất cứ đâu. Cô thường xuyên đi ra ngoài, chạy việc vặt và đi dạo. Điều này đã ít đi kể từ khi cuộc tìm kiếm anh trai của cô ấy kết thúc, nhưng cô ấy vẫn không muốn ở trong phòng suốt ngày.
Có lẽ cô ấy đã để lại một ghi chú. Đôi khi cô đã làm thế.
Mắt anh quét khắp căn phòng, di chuyển chậm hơn dọc theo mặt phẳng của chiếc bàn. Nó đây rồi. Một mảnh giấy gấp làm ba đang nằm giữa bồn rửa mặt trống rỗng để nó không bị thổi bay.
Cecilia luôn muốn mở cửa sổ.
Edward mở tờ giấy ra, và trong một tích tắc, anh bối rối trước số lượng từ trên trang giấy, nhiều hơn mức cần thiết chỉ để cho anh biết khi nào cô trở lại.
Rồi anh bắt đầu đọc.
Edward thân mến
Em là một kẻ hèn nhát khủng khiếp, vì em biết em nên nói những lời này trực tiếp. Nhưng em không thể. Em không nghĩ rằng em có thể diễn đạt nó bằng lời nói, và em cũng không nghĩ mình sẽ có thời gian.
Em có rất nhiều điều phải thú nhận với anh, em hầu như không biết bắt đầu từ đâu. Em cho rằng nên bắt đầu với một thực tế đáng chú ý nhất. Chúng ta không kết hôn.
Em không có ý định thực hiện một điều giả dối như vậy. Em thề với anh, nó bắt đầu vì những lý do ích kỷ nhất. Khi nghe tin anh đang ở bệnh viện, em biết rằng em phải đi chăm sóc cho anh, nhưng em đã bị từ chối, người ta nói rằng do cấp bậc và chức vụ của anh, chỉ những người trong gia đình mới được phép gặp anh. Em không chắc điều gì đã đến với em – Em không nghĩ mình quá bốc đồng, nhưng rồi một lần nữa, em đã quăng đi theo gió sự thận trọng của mình và đến New York. Em đã rất tức giận. Em chỉ muốn giúp đỡ. Và trước khi em nhận ra điều đó, em đã hét lên rằng em là vợ của anh. Cho đến hôm nay, em không chắc tại sao mọi người lại tin em.
Em đã nói với bản thân mình rằng em sẽ tiết lộ sự thật khi anh tỉnh dậy. Nhưng rồi mọi thứ đã đi sai đường. Không, không sai, chỉ là lạ lùng. Anh tỉnh dậy và không có ký ức. Thật bất ngờ, anh dường như đã biết em là ai. Em vẫn không hiểu làm thế nào anh lại nhận ra em. Khi anh đã lấy lại được trí nhớ của mình – và em biết anh sẽ nhớ lại, anh phải có niềm tin – anh sẽ biết rằng chúng ta chưa bao giờ gặp nhau. Bản thân em. Em biết rằng Thomas đã cho anh thấy bức chân dung nhỏ của em, nhưng thực sự, đó không phải là một sở thích hay. Không có lý do gì để anh nhận ra em khi anh mở mắt ra.
Em không muốn nói với anh sự thật trước mặt bác sĩ và Đại tá Stubbs. Em không nghĩ họ sẽ cho phép em ở lại, và em cảm thấy anh vẫn cần sự chăm sóc của em. Sau đêm đó, một cái gì đó trở nên rất rõ ràng. Quân đội đã nhiệt tình hơn nhiều để hỗ trợ Bà Rokesby trong việc tìm kiếm anh trai của em hơn là cho Cô Harcourt.
Em đã lợi dụng anh. Em đã sử dụng tên của anh. Xin tha lỗi cho em. Nhưng em phải thú nhận rằng trong khi em sẽ mang mặc cảm của mình đến ngày cuối cùng của cuộc đời em, em cũng không hối hận về hành động của mình. Em cần tìm Thomas. Anh ấy là tất cả những gì em còn lại.
Nhưng bây giờ anh ấy đã ra đi, và đó là lý do em đến New York. Vì chúng ta chưa kết hôn, em nghĩ thật phù hợp và tốt nhất là em nên trở lại Derbyshire. Em sẽ không cưới Horace; Không có gì có thể nhấn chìm được em, em đảm bảo với anh. Em đã chôn đồ bạc trong vườn trước khi em rời đi; đó là của mẹ em và do đó không phải là một phần của tài sản thừa kế. Em sẽ tìm được một người mua chúng. Anh không cần phải lo lắng cho phúc lợi của em.
Edward, anh thật là một quý ông lịch lãm, người đàn ông đáng kính nhất mà em từng biết. Nếu em ở lại New York, anh sẽ khăng khăng thỏa hiệp với em, rằng anh phải cưới em. Nhưng em không thể đòi hỏi điều này từ anh. Không điều gì trong những chuyện này là lỗi của anh. Anh đã tưởng rằng chúng ta đã kết hôn, và anh đã cư xử như một người chồng. Anh không nên bị trừng phạt vì mánh khóe của em. Anh có một cuộc sống đang chờ anh trở lại nước Anh, một cuộc sống không bao gồm em.
Tất cả những gì em yêu cầu là anh đừng nói gì về thời gian này. Cho đến một ngày mà em có thể kết hôn, em sẽ nói cho chồng sắp cưới của em những gì đã xảy ra ở đây. Em không thể sống với chính mình nếu em không làm thế. Nhưng cho đến lúc đó, em nghĩ tốt nhất cứ để thế giới tiếp tục nhìn thấy em đơn giản như bản thân em.
Bạn của anh,
Cecilia.
Tái bút – Anh không cần lo lắng về hậu quả lâu dài từ thời gian chúng ta bên nhau.
Edward đứng ở giữa phòng, hoàn toàn đóng băng. Cái quái gì vậy? Cô ấy có ý gì –
Anh mò mẫm để tìm phần thư anh đang tìm kiếm. Nó đây rồi. Cô không nghĩ mình sẽ có thời gian để nói với anh trực tiếp.
Máu như rút khỏi mặt anh.
Tàu Rhiannon. Nó ở bến cảng. Nó đã cập bến vào đêm trước.
Cecilia đã đặt chỗ trên đó. Anh chắc chắn về điều đó.
Anh kiểm tra chiếc đồng hồ bỏ túi mà anh đã để trên bàn để làm đồng hồ chung của họ. Anh còn thời gian. Không nhiều, nhưng đủ.
Nó sẽ phải là đủ. Cả thế giới của anh phụ thuộc vào nó.