Nguyên tác: The God Of Small Things
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:52:50 +0700
19.Cứu Ammu
T
ại đồn cảnh sát, Thanh tra Thomas Mathew gọi hai chai Coca-Cola. Cả những cọng rơm nữa. Một viên cảnh sát bưng khay đến, đưa các thứ cho hai đứa trẻ lấm bùn, ngồi đối diện với Thanh tra, đầu chúng chỉ nhỉnh hơn đống giấy tờ trên bàn chút xíu.
Thế là một lần nữa, trong khoảng hai tuần lễ, nỗi sợ hãi đóng chai lại đến với Estha. Lạnh buốt Sủi bọt. Biết đâu sự việc với chai Coca-Cola còn tồi tệ hơn.
Hơi ga xộc lên mũi em. Em phát sợ. Rahel cười khúc khích. Em thổi qua cuộng rơm cho đến lúc bọt nước bắn tung lên váy áo em. Bắn cả lên sàn. Estha đọc to cái bảng treo trên tường.
- Phép lễ, lệnh tuân - Estha đọc.
- Thành trung, Minh thông - Rahel tiếp.
- Nhặn nhã.
- Quả hiệu.
Để giữ vững uy tín của mình, Thanh tra Thomas Mathew vẫn bình tĩnh. Gã cảm thấy bọn trẻ càng nói càng không mạch lạc. Gã đã chú ý đến những học sinh suy nghĩ rời rạc. Gã đã nhìn thấy mọi việc này trước khi… trí tuệ loài người bị đóng kín mít. Đây là một kiểu chấn thương có kiểm soát. Gã làm như không để ý đến chuyện đó, và đặt câu hỏi một cách thông minh. Vô thưởng vô phạt. Giữa những câu như “Cháu sinh ngày nào, Mon? “hoặc “Cháu thích mầu gì, Mol?”.
Dần dà, qua những câu rời rạc, chẳng ăn nhập gì, sự việc bắt đầu đâu vào đấy. Nhân viên của gã đã nói vắn tắt những cái bình và xoong chảo. Chiếc chiếu cỏ. Những thứ đồ chơi không thể quên. Lúc này, chúng bắt đầu có cảm giác. Thanh tra Thomas Mathew không bối rối. Gã bảo một chiếc Jeep đi đón Baby Kochamma. Gã không để bọn trẻ con trong phòng lúc bà ta tới. Gã không chào bà.
- Mời ngồi - gã nói.
Baby Kochamma cảm thấy có chuyện gì đó tồi tệ khủng khiếp.
- Các ông đã tìm thấy chúng nó chưa? Mọi việc yên ổn cả chứ?
- Chẳng có việc gì là yên ổn hoàn toàn đâu - Viên Thanh tra đoan chắc với bà ta.
Qua cái nhìn và giọng nói của gã, Baby Kochamma thấy lần này bà giao dịch với một con người khác hẳn. Không phải viên sĩ quan cảnh sát sẵn lòng giúp đỡ của lần gặp trước nữa. Bà ta từ từ ngồi xuống ghế. Thanh tra Thomas Mathew không lựa lời.
Cảnh sát Kottayam đã hành động dựa theo bản tường trình của bà. Tên Paravan đã bị bắt. Nhưng không may, trong lúc đụng độ nó đã bị thương rất nặng, có thể không sống nổi qua đêm nay. Nhưng bọn trẻ lại nói rằng chúng ra đi do ý muốn của chúng. Con thuyền bị lật và đứa bé người Anh bất ngờ bị chết đuối. Việc còn lại là Cảnh sát không thể bắt tội chết một người vô tội. Đúng, nó là một tên Paravan. Đúng, nó có cư xử bậy bạ. Nhưng đang trong thời buổi rắc rối này, và theo luật, nó là một người vô tội. Đây không phải là một vụ.
- Còn ý định cưỡng hiếp? - Baby Kochamma yếu ớt gợi ý.
- Thế lời than phiền của nạn nhân bị cưỡng hiếp đâu? Cô ấy có đệ đơn kiện không? Có tuyên bố gì không? Bà có mang theo những thứ đó không? - giọng viên Thanh tra không có gì thân thiện. Gần như thù địch.
Trông Baby Kochamma hầu như run rẩy. Những túi thịt dưới mắt và dưới cằm bà chảy xuống. Nỗi sợ hãi lan khắp người bà, nước bọt trong miệng bà chua loét. Viên Thanh tra đẩy cốc nước về phía bà.
- Vấn đề rất đơn giản. Hoặc nạn nhân vụ cưỡng hiếp phải đệ đơn kiện. Hoặc bọn trẻ phải xác nhận tên Paravan ấy là người bắt cóc chúng, có cảnh sát làm nhân chứng. Hoặc là - Gã đợi cho Baby Kochamma nhìn gã - Hoặc tôi phải buộc bà tội làm tường trình giả. Tội Hình sự.
Mồ hôi ướt đầm, làm cái áo mầu xanh nhạt của Baby Kochamma thành xanh thẫm. Thanh tra Thomas Mathew không thúc ép bà. Gã biết trong hoàn cảnh chính trị phức tạp này, gã có thể gặp rắc rối nghiêm trọng. Gã biết Pillai không bỏ qua dịp này. Gã đã tự đá mình vì hành động bốc đồng. Gã lùa chiếc khăn mặt in hoa vào trong áo sơmi, lau ngực và nách. Trong phòng thật im ắng. Những tiếng động trong sinh hoạt hàng ngày của đồn, tiếng giầy ống thình thịch, tiếng rú bất ngờ vì đau đớn của một người đang bị hỏi cung, dường như xa lắm.
- Bọn trẻ sẽ làm thế nếu bảo chúng - Baby Kochamma nói - Tôi có thể gặp riêng chúng một lát được không?
- Tuỳ bà - Viên Thanh tra đứng lên, rời phòng làm việc.
- Xin ông cho tôi năm phút rồi hẵng cho gọi chúng.
Thanh tra Thomas gật đầu đồng ý rồi đi ra.
Baby Kochamma lau bộ mặt bóng loáng, đầy mồ hôi của bà. Bà vươn cổ, nhìn lên trần nhà để lau mồ hôi đọng giữa những ngấn cổ béo núc bằng vạt chiếc paddu. Bà hôn cây thánh giá.
Kính mừng Đức Bà Maria đầy ơn phúc…
Những lời cầu nguyện như bỏ mặc bà.
Cánh cửa mở. Estha và Rahel được dẫn vào. Bết những bùn. Uống Coca - Cola no nê.
Tiếng thở của Baby Kochamma làm chúng bỗng tỉnh hẳn. Con ngài có túm lông dày đặc, lạ lùng trên lưng xoè rộng đôi cánh lên cả hai trái tim chúng. Sao bà ấy lại đến đây? Ammu đâu? Mẹ còn bị nhốt nữa không?
Baby Kochamma nhìn chúng nghiêm khắc. Bà ta không nói lời nào một lúc lâu.
Lúc cất tiếng, giọng bà ta khàn khàn và không hề thân thiện.
- Cái thuyền ấy của ai? Chúng mày lấy đâu ra?
- Của chúng cháu. Chúng cháu tìm được. Velutha đã hàn cho chúng cháu - Rahel
- Chúng mày có đã lâu chưa?
- Chúng cháu tìm thấy nó hôm Sophie Mol đến.
- Rồi hai đứa ăn cắp mọi thứ trong nhà, chở bằng thuyền qua sông?
- Chúng cháu chỉ chơi thôi…
- Chỉ chơi thôi? Chúng mày nói thế đấy à?
Baby Kochamma nhìn chúng một lúc lâu rồi nói tiếp.
- Xác chị họ chúng mày đang nằm trong phòng khách. Cá rỉa hết mi mắt. Mẹ nó thì khóc không ngừng. Thế mà chúng mày nói là chỉ chơi thôi?
Một làn gió britzơ làm tấm rèm in hoa trên cửa sổ bay tung. Rahel có thể nhìn thấy chiếc Jeep đỗ bên ngoài. Nhiều người đang đi lại. Một người đang cố nổ chiếc xe máy. Mỗi lần anh ta dận ga, chiếc mũ cát lại lệch sang một bên.
Trong phòng viên Thanh tra, con ngài của Pappachi vẫn đang cử động.
- Mất đi một cuộc đời là một việc khủng khiếp - Baby Kochamma nói - Đây là một việc xấu xa nhất mà con người có thể làm. Ngay cả Chúa trời cũng không tha thứ được. Chúng mày có hiểu điều đó không?
Hai cái đầu gật hai lần.
- Vậy mà - bà ta buồn bã nhìn chúng - chúng mày đã làm thế. - Bà ta nhìn vào mắt chúng - Chúng mày là những kẻ giết người - Bà ta đợi một lúc cho thấm.
- Chúng mày hiểu là tao biết đây không phải là một tai nạn. Cả hai đứa đều ghen tỵ với Sophie Mol. Và nếu trước toà hỏi chuyện này, tao phải kể thật hết, rõ chưa? Tao không thể nói dối được - Bà vỗ lên chiếc ghế bên cạnh - Lại đây và ngồi xuống.
Hai cái mông đít ngoan ngoãn đặt xuống ghế.
- Tao sẽ phải kể với họ là đã quy định, chúng mày chỉ ra sông một mình. Chúng mày đã ép Sophie Mol đi cùng, dù cả hai đứa đều biết nó không biết bơi. Rồi ra đến giữa sông, chúng mày đã đẩy nó khỏi thuyền. Đó không phải là một tai nạn, rõ chưa?
Bốn con mắt tròn xoe nhìn bà. Chúng như mê đi vì câu chuyện bà đang kể. Rồi sau xảy ra chuyện gì nữa?
- Lúc đó, hai đứa sẽ phải ngồi tù - Baby Kochamma nói ngon lành - Còn mẹ chúng mày phải ngồi tù vì hai đứa. Nào, cả hai đứa có thích thế không?
Những con mắt sợ hãi và một cái đuôi tóc nhìn bà.
- Cả ba mẹ con sẽ bị giam vào ba nhà tù khác nhau. Hai đứa có biết nhà tù ở Ấn Độ như thế nào không?
Hai cái đầu lắc hai lần.
Baby Kochamma tha hồ tô vẽ. Bà ta rút ra những hình ảnh sinh động về cuộc sống trong tù (từ trí tưởng tượng của bà). Thức ăn đầy cứt gián. Trong nhà vệ sinh, những đống chhi - chhi cao như những ngọn núi mềm mầu nâu. Giường đầy rận. Bà ta nhấn mạnh đến những năm dài dằng dặc Ammu phải sống trong đó vì tội của hai đứa. Nếu không chết trong tù, lúc được ra, Ammu sẽ là một bà già, ốm yếu, tóc đầy chấy. Bà ta miêu tả những hình ảnh khủng khiếp nhất cho chúng nghe. Sau khi đã dập mọi tia hy vọng, làm chúng mê mụ cả người, bà ta đưa ra một giải pháp, cứ như một bà tiên nhân từ. Chúa trời sẽ không bao giờ tha thứ cho chúng vì việc đã làm, nhưng ở đây, trên Mặt đất này, có một cách tháo gỡ. Cứu lấy mẹ chúng khỏi bị nhục, khỏi phải chịu đựng vì những hành động của chúng. Chúng phải được chuẩn bị thật đầy đủ.
- May mắn là - Baby Kochamma nói - may cho chúng mày, là cảnh sát đã mắc một nhầm lẫn. Một nhầm lẫn may mắn - Bà ngừng lại - Chúng mày có biết là gì không?
Có những người trong cái chặn giấy bằng thuỷ tinh để trên bàn. Estha có thể nhìn thấy họ. Một người đàn ông và một người đàn bà đang nhảy vanxơ. Nàng mặc bộ váy áo trắng, chân lộ ra phía dưới.
- Có biết không
Có tiếng nhạc vanxơ trong cái chặn giấy. Mammachi đang chơi trên cây đàn violon của bà.
Ra-ra-ra-ra-rum
Parum-parum.
- Thế này này - giọng Baby Kochamma nói - Việc gì làm thì làm rồi. Ông Thanh tra nói đằng nào cũng chết. Cho nên đừng nói thực chuyện về nó như cảnh sát nghĩ. Cái chính xác là các cháu có muốn vào tù và làm cho Ammu vào tù vì các cháu hay không. Điều đó do các cháu quyết định.
Những bọt nước trong cái chặn giấy làm người đàn ông và người đàn bà trông như đang khiêu vũ dưới nước. Trông họ thật hạnh phúc. Có lẽ họ sắp lấy nhau. Nàng mặc đồ trắng muốt. Chàng mặc complê đen, thắt nơ con bướm. Họ nhìn sâu vào mắt nhau..
- Nếu muốn cứu mẹ, các cháu phải đi cùng với Bác Thanh tra có meeshas to tướng.
Bác ấy sẽ hỏi các cháu một câu. Các cháu phải trả lời “Vâng”. Thế là tất cả chúng ta có thể về nhà. Dễ lắm mà. Đó là một cái giá rất nhỏ.
Baby Kochamma nhìn theo cái nhìn chăm chú của Estha. Bà ta cố ngăn mình không cầm lấy cái chặn giấy và ném ra ngoài cửa sổ. Tim bà đập như trống trận.
- Thế nhé! - bà ta nói, với nụ cười mỉm tươi tỉnh và hơi cáu, giọng điệu lại trở về với kiểu thường lệ - Bây giờ bà sẽ nói thế nào với Bác Thanh tra nào? Các cháu quyết định chưa? Các cháu muốn cứu Ammu hay đưa mẹ các cháu vào tù?
Cứ như bà bảo chúng chọn một trong hai trò chơi ngoài trời thú vị. Đi câu cá hay Tắm cho lợn nào? Tắm cho lợn hay đi câu cá?
Hai đứa trẻ ngước nhìn bà. Không cùng nhau (nhưng gần như thế), hai giọng nói sợ hãi thì thào.
- Cứu Ammu.
Trong nhiều năm sau đó, chúng còn ôn lại cảnh này trong đầu. Lúc còn trẻ con. Lúc là thiếu niên. Khi đã trưởng thành. Liệu chúng có nói dối khi làm việc đó không? Chúng có xảo trá trong lúc nói lời kết tội không?
Về một mặt nào đó là có. Nhưng sự việc không đơn thuần là thế. Cả hai đứa đều biết chúng chỉ có một cách lựa chọn. Mà lại phải chọn thật nhanh! Chúng không được nghĩ đến lần thứ hai trước khi nhìn lên và nói: “Cứu Ammu”. Cứu lấy chúng cháu. Cứu mẹ chúng cháu.
Baby Kochamma rạng rỡ lên. Công việc trôi chảy như một liều thuốc nhuận tràng. Bà cần đi ngay vào phòng tắm. Khẩn cấp. Bà ta mở cửa và xin gặp Thanh tra.
- Chúng là những đứa trẻ ngoan - bà ta nói với viên thanh tra lúc gã đến - Chúng sẽ đi cùng với ông.
- Không cần cả hai. Một đứa cũng đạt yêu cầu rồi - Thanh tra Thomas Mathew nói - Đứa nào cũng được. Mol, Mon. Ai muốn đi cùng ta nào?
- Estha - Baby Kochamma chọn. Bà biết em thực tế hơn trong hai anh em. Dễ bảo hơn. Nhìn xa hơn. Có trách nhiệm hơn.
- Đi cháu. Ngoan lắm.
Một người đàn ông nhỏ bé sống trong chiếc xe tải. Đum đum.
Estha đi.
Đại sứ E. Xương xẩu. Có đôi mắt to tròn và mái tóc bồng bị hỏng. Một vị đại sứ thấp bé, kèm bên những người cảnh sát cao, trong một cuộc công cán tại đồn cảnh sát Kottayam. Bước chân của họ vang lên sàn nhà lát đá.
Rahel còn lại trong phòng làm việc của Thanh tra và lắng nghe những tiếng động thô lỗ của Baby Kochamma đang chảy xuống thành bồn của Thanh tra trong phòng vệ sinh kế bên.
- Đầy cả bụng - bà ta nói lúc Rahel ngoài - Thật phiền quá - Bà ta sợ viên Thanh tra nhìn thấy mầu sắc chiếc ghế của bà.
Phòng giam tối om. Estha không nhìn thấy gì nhưng có thể nghe thấy tiếng thở khò khè, khó khăn. Mùi phân làm em muốn oẹ. Có người nào đó bật đèn. Sáng loà. Chói cả mắt. Velutha hiện ra trên sàn nhà trơn tuột, đầy bọt. Chiếc đèn hiện đại làm hiện lên một vị thần rách nát, tả tơi. Anh trần truồng, chiếc mundu đầy đất của anh đã bị lột đi. Máu trào ra từ sọ anh như một điều bí ẩn. Mặt anh sưng phồng, đầu anh trông như một quả dưa bở, quá to và quá nặng so với thân cây mảnh dẻ. Một quả dưa bở có nụ cười lộn ngược hãi hùng. Những đôi giầy ống của cảnh sát bước lùi lại, tránh vũng nước tiểu loang rộng từ người anh, phản chiếu bóng đèn điện sáng chói, trần trụi trong đó.
Con cá chết ngửa bụng trong người Estha. Một trong những viên cảnh sát lấy chân thúc vào Velutha. Không có phản ứng. Thanh tra Thomas Mathew ngồi xổm xuống, lấy chìa khoá chiếc Jeep cào cào vào bàn chân Velutha. Cặp mắt sưng phồng mở ra. Đờ đẫn. Rồi qua màng máu, nhìn xoáy vào cậu bé yêu quý. Estha tưởng thấy một cái gì đó trong nụ cười của anh. Không phải trên miệng anh, mà trong phần cơ thể không bị thương của anh. Có lẽ là khuỷu tay. Hoặc đôi vai.
Viên Thanh tra hỏi một câu hỏi. Miệng Estha nói “Vâng”.
Tuổi thơ đã nhón chân đi ra.
Im lặng rơi vào một khoảng trống.
Người nào đó tắt đèn và Velutha biến mất.
Trên đường về bằng chiếc xe Jeep của cảnh sát, Baby Kochamma dừng lại ở Reliable Medicos mua một ít thuốc Calmpose. Bà đưa cho mỗi đứa hai viên. Lúc đến cầu Chungan, mắt chúng bắt đầu díp lại. Estha thì thầm điều gì đó vào tai Rahel.
- Em nói đúng đấy. Không phải chú ấy. Đấy là Urumban.
- Ơn Chúa - Rahel thì thào đáp lại.
- Em đoán chú ấy đang ở đâu?
- Trđi Phi Châu rồi.
Các em được chuyển cho mẹ, và chúng ngủ thiếp đi ngay, trôi nổi trong những điều tưởng tượng.
Sáng hôm sau, Ammu lay mãi chúng mới tỉnh. Nhưng lúc đó đã quá muộn rồi. Thanh tra Thomas Mathew là người có kinh nghiệm trong những chuyện này đã nói đúng. Velutha không sống qua được đêm nay.
Quá nửa đêm được nửa giờ, Thần Chết đã đến đón anh.
Còn với những đứa trẻ cuộn tròn trong tấm khăn trải giường thêu hoa chữ thập màu xanh lơ ấy, cái gì sẽ đến với chúng?
Không phải cái chết. Mà chỉ là chấm dứt cuộc sống.
Sau đám ma Sophie Mol, lúc Ammu đưa bọn trẻ trở lại đồn cảnh sát Kottayam và viên Thanh tra chọn những quả xoài (Tap, tap), xác Velutha đã chuyển đi rồi. Bị vứt xuống themmedy kuzhy - âm ty của người nghèo, nơi cảnh sát thường ném những người chết của họ xuống.
Khi Baby Kochamma nghe nói Ammu đã đến đồn cảnh sát, bà rất kinh hãi. Mọi việc mà bà, Baby Kochamma làm đều xuất phát từ tính kiêu ngạo. Bà tin chắc dù bà có làm gì đi nữa, dù bà có giận dữ đến mấy, Ammu cũng không bao giờ dám công khai thừa nhận quan hệ của chị với Velutha. Vì theo Baby Kochamma, nó huỷ hoại bản thân chị cũng như những đứa con chị. Vĩnh viễn. Nhưng Baby Kochamma không ngờ đến khía cạnh bất an trong Ammu. Một sự hoà trộn những thứ không thể trộn lẫn, giữa sự dịu dàng vô biên của Tình mẹ và cơn cuồng nộ của một người muốn ném bom tự vẫn.
Phản ứng của Ammu làm bà choáng váng. Mặt đất như biến mất dưới chân bà. Bà biết Thanh tra Thomas Mathew là một đồng minh của bà. Nhưng sẽ kéo dài được bao lâu? Nếu như ông ta bị thuyên chuyển, và người ta xét lại vụ này thì sao? Điều đó rất có thể, nếu tính đến những tiếng hò la, đến đám đông giương cao khẩu hiệu tụ tập ngoài cổng. Nó sẽ làm cho công nhân không đến làm việc, để hàng đống xoài, chuối, dứa, tỏi, gừng thối rữa dần ra trong dinh cơ của Thiên đường h
Baby Kochamma hiểu bà phải đẩy được Ammu ra khỏi Ayemenem càng sớm càng tốt.
Bà cố xoay xở làm việc đó theo cách bà cho là tốt nhất.
Chọc tức các đối thủ của chị, bồi thêm sự giận dữ của những người khác với mối tình của chị.
Bà như một con chuột, gặm nhấm nỗi tiếc thương ấp ủ trong lòng Chacko. Trong những bức tường này, bà dễ dàng đạt được mục tiêu làm Chacko giận dữ đến điên cuồng. Chẳng khó khăn gì trong việc bà miêu tả Ammu là người chịu trách nhiệm thực sự vì cái chết của Sophie Mol. Ammu và hai đứa con song sinh của chị.
Chacko phá toang cửa, song chỉ là một con bò buồn bã, điên giận, buộc vào sợi dây do Baby Kochamma dắt mũi. Ý tưởng Ammu phải gói ghém đồ đạc và ra đi là của bà. Cả việc Estha bị trả về cũng thế.